Trở ngại càng lớn, chiến thắng càng huy hoàng.

Moliere

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 607: Người Bắt Chính Là Ngươi
í thư Tào, Bí thư Tào.
Viện trưởng Trương chạy như bay đến, từ xa đã gọi lớn, phía sau ông ta, còn đi theo mấy người với bộ dạng như thế. Vị Viện trưởng Trương này cũng là ngươi cơ trí, vừa nghe Bí thư Địa ủy Tào đang trong phòng liền ý thức được chuyện xảy ra, lập tức gọi điện thoại cho mấy y sĩ nòng cốt tập trung ở bệnh viện, cùng nhau chạy tới.
Bây giờ đang là buổi tối, Bí thư Tào tuyệt đối không vô duyên vô cớ lại đến thị sát bệnh viện Nhân Dân, chắc chắn là Bí thư Tào hoặc trong nhà hắn có người nào đó mắc bệnh, vậy là nhất định phải đối xử như với hạng nhất.
Tào Chấn Khởi quay đầu lại. Thật ra, hắn không quen Viện trưởng Trương.
Viện trưởng Trương của bệnh viện thị xã Hạo Dương không những là cán bộ cấp Trưởng phòng kém vài bậc so với Bí thư Địa ủy, ngày thường chỉ có thể ở trong đại hội cán bộ nào đó nhìn Bí thư Địa ủy từ xa mà thôi, làm gì có cơ hội giáp mặt với Tào Chấn Khởi.
Thái Tuyết Phong lại quen Viện trưởng Trương, vội vàng dẫn Tào Chấn Khởi tới.
- Xin chào, Viện trưởng Trương.
Tào Chấn Khởi vẫn rất khách khí với Viện trưởng Trương. Trong công việc hàng ngày, Tào Chấn Khởi cũng không thể lúc nào cũng sa sầm nét mặt, đối xử với cán bộ cấp dưới luôn khách sáo. Đối với các cán bộ cấp dưới mà nói, chiêu bài của Bí thư địa ủy đã đủ uy áp, không cần phải nói vội vàng, thần sắc nghiêm nghị tăng thêm uy áp.
- Bí thư Tào có chỉ thị gì ạ?
Viện trưởng Trương được sủng ái mà lo sợ, cầm chặt tay Tào Chấn Khởi, liên tục đung đưa, liên tiếp hỏi han.
Tào Chấn Khởi nói:
- Viện trưởng Trương, ở đây có hai người bị thương, cần phải tiến hành kiểm tra toàn diện, ông hãy sắp xếp đi.
Không hổ là Bí thư Địa ủy, nói là hai người bị bệnh, vẫn chưa bỏ Cao Thần sang một bên.
- Vâng, vâng, không thành vấn đề, không thành vấn đề, tôi đi sắp xếp, sắp xếp ngay lập tức, mấy y sĩ nòng cốt của bệnh viện, tôi đều đưa tới đây rồi.
Viện trưởng Trương gật đầu không ngừng.
Tào Chân Khởi nhìn lướt qua mấy người đi sau Viện trưởng Trương, hài lòng gật đầu. Vị Viện trưởng Trương này, quả nhiên là tinh thông quy tắc quan trường, là người tài, sau này có cơ hội, không ngại đề bạt.
Viện trưởng Trương vội vàng sắp xếp nhân sự, chuẩn bị kiểm tra cho Tô Mộc và Cao Thần.
Tào Chấn Khởi từ từ đi đến trước mặt Tô Mộc, sắc mặt Tô Mộc nhợt nhạt, gắt gao nhìn hắn, trong mắt lộ ra sự hoảng sợ.
Đúng vậy, chính là hoảng sợ.
Bình thường Tô Mộc nói không nhiều, nhưng bản chất cực kỳ thông minh, rất có nét đẹp nội tâm. Từ diện mạo của Tào Chấn Khởi, ánh mắt và thần sắc của Mông Khả đã loáng thoáng đoán được chút gì đó: nội tâm kinh hãi, khó có thể nói lên lời.
Anh từ chối nghĩ theo hướng này.
Tào Chấn Khởi chần chừ, cuối cũng cũng chậm rãi giơ tay ra, muốn xoa đầu Tô Mộc, bàn tay hơi run lên.
Tô Mộc mạnh mẽ ngửa cổ về phía sau, tránh được bàn tay của Tào Chấn Khởi, từ kẽ răng nói ra vài chữ:
- Đừng động vào tôi.
Bàn tay Tào Chấn Khởi vội vã rụt lại, ánh mắt toát ra vẻ thống khổ.
- Tô Mộc.
Mông Khả gọi lên một tiếng, lại không biết nên nói gì mới phải. Cho dù Mông Khả cũng rất hận Tào Chấn Khởi, nhưng Tô Mộc thực sự là đứa con thân sinh của Tào Chấn Khởi, trong cơ thể Tô Mộc đang chảy dòng máu của Tào Chấn Khởi, đây là sự thật không còn nghi ngờ gì nữa: tới nước này rồi, Mông Khả cũng không chắc chủ ý nữa rồi.
Đúng lúc đó, ngoài hành lang lại vang lên những tiếng bước chân dồn dập.
- Cục trưởng Thái.
Một tiếng sắc nhọn của một người phụ nữ vang lên.
Thái Tuyết Phong nhìn theo hướng có tiếng, lại là Chủ tịch hội Liên hiệp Phụ nữ Quách Lệ Hồng, vẻ mặt giận dữ, nổi giận đùng đùng đi tới. Chồng của Quách Lệ Hồng cũng đi sát bên.
- Chủ tịch Quách.
Thái Tuyết Phong liền tươi cười, vươn tay bắt tay Quách Lệ Hồng.
Quách Lệ Hồng cũng không thèm để ý, xa xầm nét mặt, giận dữ nói:
- Cục trưởng Thái, người trong Cục của các ông dựa vào cái gì mà bắt con trai tôi?
- A?
Thái Tuyết Phong trong nháy mắt không hiểu nổi chuyện gì.
- Ông còn giả vờ gì nữa? Lẽ nào ông không biết? Cái anh Cục trưởng Hạ Hàn của các ông, tự mình mang người tới, hung thần ác sát, xông vào nhà tôi, bắt con trai tôi đem đi! Ai cho hắn cái quyền đó chứ? Chạy tới viện Thị ủy bắt người, thật là gan to tày trời.
Quách Lệ Hồng hét ầm lên, vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ.
Nghĩ đến cái tính khí đó của Hạ Hàn, lúc xông vào nhà bà bắt người, tuyệt đối không thể vui tươi được. Hạ Hàn nếu có thể khách khí nửa phần với bà, thế mới là lạ.
- Có chuyện đó sao? Chủ tịch Quách, chuyện này thật sự là có hiểu lầm, tôi vẫn ở cùng với Tào bí thư suốt, quả thật cũng không rõ. Hẳn là Hạ Hàn tự ý hành động.
Thái Tuyết Phong vội vàng giải thích, trong mắt khó có thể giấu được niềm vui bất ngờ.
Được lắm
Được
Đang lo không biết trừng trị tên tiểu tử này thế nào, hắn lại dám đục một lỗ trên trời, ngang nhiên chạy đến nhà Viện thị ủy thường vụ Quách Lệ Hồng bắt người. Vậy là không cần Cục trưởng Thái quan tâm nữa, đã có Quách Lệ Hồng đối phó hắn.
- Chị, chuyện gì vậy? người của Cục bắt Tiểu Hoành rồi sao?
Quách Lệ Ngọc đi tới hỏi.
- Đúng vậy! đó là tên Hạ Hàn nào đó, hung hăng vô cùng, dáng vẻ đặc biệt kiêu ngạo, chị không những hỏi hắn một câu, hắn còn nói người bị bắt là con trai chị! Chị nghe Cô, nói gì vậy? người trong cục này, coi trời bằng vung như vậy sao?
Quách Lệ Hồng quả thực bị chọc tức. Tôn Hoành bị bắt ngay trước mặt cô, còn thì thôi, cái tên Cục trưởng còn chưa hết mùi búp bê kia không ngờ chỉ vào mũi chỉ nói như vậy, thật khinh người quá đáng.
Cao Thần cười lớn, chỉ ngón tay cái vào Tô Mộc nói:
- Tô Mộc, vẫn là cậu hiểu Sở trưởng Hạ, haha, sảng khoái.
Tô Mộc cũng nhếch miệng cười, đang muốn nói, đột nhiên sắc mặt biến đổi, cả khuôn mặt trở nên trắng bệch, giơ tay ôm bụng, trán toát mồ hôi, rồi ngã lăn xuống.
- Tô Mộc, nhất
Mông Khả giật nảy người, vội vàng ôm chặt lấy đứa con trai.
- Tô Mộc, con làm sao vậy?
- Giáo… Con đột nhiên rất đau.
Tô Mộc chỉ nói mấy chữ đó, khớp hàm lại run lên.
Tào Chấn Khởi cũng thay đổi sắc mặt, la lớn:
- Viện trưởng Trương, Viện trưởng Trương, mau, mau cứu người.
- Vâng, vâng.
Viện trưởng Trương cũng luống cuống hết chân tay, lập tức chỉ huy bác sĩ y tá lên, nâng Tô Mộc lên, chạy vào phòng phẫu thuật.
Cả phòng loạn hết lên.
Tào Chấn Khởi bất chất sự thận trọng của một Bí thư Địa ủy, cùng với Mông Khả chạy theo sau các bác sĩ.
- Bí thư Tào…, người trong Cục thị….coi trời bằng vung, bắt Tôn Hoành đi.
Quách Lệ Hồng còn chưa rõ tình hình, từ đâu xông thẳng vào trước Tào Chấn Khởi. Tôn Hoành đừng thấy là con ông cháu cha, khôn vặt vẫn có, ngày thường trước mặt Tào Chấn Khởi luôn giả vờ rất lanh lợi, miệng cũng ngọt, Tào Chấn Khởi không có con trai, rất yêu quý hắn. Quách Lệ Hồng bỗng cầu cứu Tào Chấn Khởi.
Tào Chấn Khởi dừng chân, hung hăng trừng mắt nhìn Quách Lệ Hồng, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Bắt thì tốt, ta đỡ phải tự mình động thủ.
Quách Lệ Hồng bỗng ngẩn người ra, không biết là xảy ra biến cố gì?
Tào Chấn Khởi lại “hừ” một tiếng, quay người đi theo.
- Lệ Ngọc, sao lại thế?
Quách Lệ Hồng chết lặng, chỉ vào bóng dáng của Tào Chấn Khởi, kinh ngạc hỏi Quách Lệ Ngọc.
Sắc mặt Quách Lệ Ngọc âm trầm, sau một lúc lâu mới hạ giọng nói:
- Chị, Tôn Hoành gặp rắc rối lớn rồi.
- Cái gì?
Quách Lệ Ngọc lại nhẹ nhàng lắc đầu, không nói gì thêm.
Tô Mộc này không xảy ra chuyện gì thì tốt, nếu có chuyện không hay xảy ra, nhà của ả chỉ e từ nay về sau không được yên bình.
Về phần Tôn Hoành, Tào Chấn Khởi không lột da hắn mới lạ.
Trong phòng bệnh cán bộ cao cấp của bệnh viện Nhân dân thị xã Hạo Dương, sáng sủa sạch sẽ, đối diện với giường bệnh, trên góc tường còn có một chiếc tivi. Ngoài cửa sổ, một cảnh sắc xuân về hoa nở thật là tuyệt.
Tô Mộc nằm trên giường bệnh xem tivi, sắc mặt vẫn nhợt nhạt, nhưng loáng thoáng có chút thần sắc.
Đây đã là ngày thứ ba nhập viện.
Hôm đó, trong phòng bệnh, Tình trạng thương tích của Tô Mộc đột nhiên phát tác, khiến mọi người luống cuống chân tay. Trải qua một cuộc kiểm tra khẩn cấp, nội tạng Tô Mộc vỡ tan xuất huyết, cực kì nghiêm trọng, Viện trưởng Trương triệu tập toàn bộ những bác sĩ nòng cốt của bệnh viện đến hội chẩn, quyết định không phẫu thuật, áp dụng phương pháp trị liệu. Dù sao phẫu thuật trị liệu mạo hiểm rất lớn. trong tình hình nội tạng xuất huyết không nghiêm trọng, chỉ cần chặt chẽ nắm bắt bệnh, duy trì trị liệu là có thể được.
Tào Chấn Khởi chính tai mình nghe báo cáo của các bác sỹ, lại điều mấy chuyên gia từ bệnh viện Nhân dân Địa ủy tới, cùng nhau hội chẩn, cuối cùng đồng ý phương án duy trì trị liệu ở bệnh viên Nhân dân thị xã.
Trong lòng hắn không hi vọng con trai đang còn trẻ phải phẫu thuật.
Phương diện bệnh viện, được Bí thư Tào coi trọng như thế, cũng dốc toàn lực ứng phó, từ trước tới nay chưa từng chú ý tới Tô Mộc, 24/24 giờ theo dõi bệnh tình.
Mông Khả cũng có một chiếc giường xếp ngay tại phòng bệnh, chăm sóc con trai.
Lúc đó, không có vệ tinh tivi, ban ngày đài truyền hình thực sự không có tiết mục gì đáng xem, Tô Mộc xem tivi cảm thấy rất nhàm chán.
Ngay vào lúc này, cửa phòng bệnh từ từ mở ra, và Hạ Hàn nhẹ nhàng bước vào.
- Thầy Lưu, Cục Trưởng Hạ
Tô Mộc vừa mừng vừa sợ, cố gắng ngồi dậy.
- Nằm xuống, nằm xuống, đừng lộn xộn.
Lưu Vĩ Hồng vội vàng nói, bước nhanh tới bên giường bệnh của Tô Mộc.
Trong tay Hạ Hàn đưa ra một túi lưới, ở trong là một ít sữa bột, các loại bột dinh dưỡng linh tinh, mạch nhũ, có cả hoa quả, nhiều chất thành đống, đều đặt hết lên chiếc bàn cạnh đầu giường.
- Tô Mộc, bệnh tình như vậy mà không việc gì sao?
Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống giường bệnh, ân cần hỏi han.
Tô Mộc nói:
- Bác sĩ chẩn đoán chính xác là xuất huyết bên trong, nhưng không phải quá nghiêm trọng, có thể tiến hành trị liệu, tự cầm máu, không cần phẫu thuật.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu, sắc mặt thoải mái vài phần, nói:
- Không phải phẫu thuật thì tốt, lần này, cậu là gặp vạ lây.
Tô Mộc nói:
- Không sao ạ, là tên Tôn Hoành đó bọn chúng thật quá quắt. Không thể hoành hành ngang ngược như vậy.
Sắc mặt Lưu Vĩ Hồng trở lên nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Nói đúng lắm. Bất cứ ai đều không được phép hoành hành ngang dọc như vậy được! Cậu yên tâm, tên Tôn Hoành đó, Cục trưởng Hạ đã bắt hắn rồi.
Khóe miệng Tô Mộc hiện lên vẻ tươi cười, nói:
- Tôi nghe nói rồi. Cục trưởng Hạ thật oai phong.
Hạ Hàn cười ha hả, nói:
- Tên tiểu tử đó, còn rất kiêu ngạo, lúc ta tới bắt hắn, vừa gọi vừa kêu. Nếu không phải chung tôi có kỷ luật, chấp pháp văn minh, tôi đã sớm cho hắn vài cái vả rồi.
Lưu Vĩ Hồng và Tô Mộc đều bật cười.
biglove
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia