Chỉ có một thành công mà thôi, đó là sống cuộc sống của mình theo cách của chính mình.

Christopher Morley

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 584: Lôi Kéo
âm trạng của Tống Hiểu Vệ rất tốt.
Đây là lần đầu tiên hắn tiên đảm nhiệm việc chủ quản một địa phương, chẳng những là Bí thư thành ủy còn treo thêm tấm biển ủy viên địa ủy uy phong hiển hách. Tống Hiểu Vệ trước kia vẫn chỉ làm việc ở cơ quan. Phương Đông Hoa khi lên làm bí thư Kỷ ủy tỉnh liên chọn trúng hắn làm thư ký, đối với oai phong của quan lớn địa phương chỉ hiểu được một khía cạnh, cảm giác luôn ngoài tầm với.
Lần này coi như là trực tiếp cảm nhận được.
Tống Hiểu Vệ mặc dù không có kinh nghiệm công tác địa phương nhưng đi theo Phương Đông Hoa lâu như vậy, nên cũng hiểu được “Lưu trình” làm việc của người đứng đầu. Việc đầu tiên khi vừa đến nhận chức là trao đổi với các đồng chí trong bộ máy.
Đầu tiên dĩ nhiên là phải trao đổi với Chủ tịch thành phố Lưu Vĩ Hồng. Hai người lần đầu tiên gặp mặt, cũng là hết sức quy củ, nội dung nói chuyện cũng vậy. Tống Hiểu Vệ tỏ vẻ mình mới đến, đối với tình hình Hạo Dương chưa nắm rõ, hy vọng Lưu Chủ tịch chỉ giáo nhiều hơn, ủng hộ nhiều hơn. Thật ra thì Lưu Vĩ Hồng cũng là mới đến, chỉ sớm hơn ba bốn tháng mà thôi, cũng đang trong giai đoạn làm quen. Nhưng mới đến một ngày cũng là “Lão đồng chí”, anh em sinh đôi chỉ cách nhau mấy phút đã làm anh cả đời rồi.
Tống Hiểu Vệ trước lúc đi nhận chức ở Hạo Dương, cái tên nghe được nhiều nhất chính là “Lưu Vĩ Hồng”.
Phương Đông Hoa tự mình kiện lượng quá hắn, muốn nhiều hơn để ý Lưu Vĩ Hồng, này năm nay người tuổi trẻ không đơn giản, tính tình không tốt, rất khó hợp tác.
Lưu Vĩ Hồng lúc còn là một Bí thư khu ủy nho nhỏ đã trực tiếp bắn cho tổ điều tra của Phương Đông Hoa phái đến huyện Lâm Khánh ngược trở về. Phương Đông Hoa có khổ mà không thể nói. Thủ đoạn như vậy, Phương Đông Hoa tự nhiên muốn nói trước cho thư ký của mình một chút. Tào Chấn Khởi đi tỉnh thành chạy hạng mục, Tống Hiểu Vệ đi thăm hỏi hắn, Tào Chấn Khởi cũng bảo hắn đặc biệt quan tâm Lưu Vĩ Hồng.
Cách thức mà Tào Chấn Khởi nói chuyện, dĩ nhiên rõ ràng hơn Đông Hoa nhiều.
Dù sao Phương Đông Hoa là cấp trên của Tống Hiểu Vệ, ở trước mặt Tống Hiểu Vệ muốn dạy quan uy quan thể, chỉ có thể nói rất bóng gió, có mấy lời không thể nói được quá trực tiếp. Tào Chấn Khởi thì khác, không phải là cấp trên mà là bằng hữu.
Tào Chấn Khởi lớn hơn Tống Hiểu Vệ mười mấy tuổi, chức vụ cũng cao hơn một cấp nhưng vẫn luôn như một bạn tốt với hắn. Làm tốt quan hệ với thư ký của lãnh đạo luôn là một quy luật bất thành văn trên quan trường.
Tào Chấn Khởi sở dĩ luôn có thể được Phương Đông Hoa coi trọng thì Tống Hiểu Vệ mặc dù không phải là yếu tố chủ yếu nhất, nhưng Tống Hiểu Vệ thường xuyên ở trước mặt Phương Đông Hoa nói tốt vài câu, cũng không thể không có.
Bây giờ, Tống Hiểu Vệ đi nhận chức ở Hạo Dương, trở thành phụ tá đắc lực cho Tào Chấn Khởi, Tào Chấn Khởi dĩ nhiên lại càng thân mật với hắn.
Từ Tào Chấn Khởi nói nhiều nên Tống Hiểu Vệ có thể hình dung khá rõ về Lưu Vĩ Hồng. Tổng kết một chút về đánh giá của Tào Chấn Khởi đối với Lưu Vĩ Hồng có thể chia làm bốn phương diện. Trẻ tuổi, tính khí ương ngạnh, có hậu đài, có tâm kế!
Trẻ tuổi không nói, hai mươi bốn tuổi đã là Chủ tịch thành phố, ở cả nước cũng có thể nói là độc nhất.
Tính khí ương ngạnh cũng là phù hợp với lời của Phương Đông Hoa. Lưu Vĩ Hồng ở huyện Lâm Khánh khống chế Phó bí thư Kỷ ủy huyện, đuổi tổ điều tra của Kỷ ủy tỉnh về, Tống Hiểu Vệ cũng có nghe thấy. Về phần đem Bí thư huyện ủy Mộ Tân Dân của huyện Lâm Khánh hoàn toàn thất thế phải giả bệnh tháo chạy thì lại càng khắc sâu ấn tượng.
Trên quan trường làm như thế, đừng nói là tính khí ương ngạnh mà thôi, quả thực chính là ngang ngược càn rỡ, không ai bì nổi.
Cho nên, Tào Chấn Khởi nói có hậu đài cũng là rõ ràng. Tào Chấn Khởi nói rõ cho Tống Hiểu Vệ biết, quan hệ giữa Lưu Vĩ Hồng và Lý Dật Phong không giống bình thường, nghe nói là anh em kết nghĩa với con trai Lý Dật Phong, hơn nữa ở thủ đô hình như cũng có chút hậu đài.
Nói tới hậu đài thủ đô, Tào Chấn Khởi nói không tỉ mỉ, vẻ mặt cũng tương đối cẩn thận.
Tống Hiểu Vệ hiểu rõ Tào Chấn Khởi, nếu như không có căn cứ sẽ không nói lung tung. Đoán chừng hậu đài ở thủ đô của Lưu Vĩ Hồng là ai thì Tào Chấn Khởi cũng không rõ ràng, chẳng qua là dựa theo phân tích. Liên quan đến tầng cao như vậy, Tào Chấn Khởi tự nhiên cũng không thể nói hàm hồ. Nhưng tin tức này cũng làm cho Tống Hiểu Vệ có ý cảnh giác nhất định.
Tống Hiểu Vệ từ trước đến giờ vẫn làm việc ở đại nha môn trong tỉnh, nhất là mấy năm nay ở bên Phương Đông Hoa đã làm cho hắn cảm nhận sâu sắc về tầm quan trọng của việc có bối cảnh trên quan trường. Chính hắn là ví dụ điển hình. Có thể nói, nếu như không phải là may mắn trở thành thư ký của Phương Đông Hoa thì Tống Hiểu Vệ hắn cả đời này cơ hồ cũng tuyệt không có thể lên làm Bí thư thành phố Hạo Dương.
Có thể lăn lộn trong cơ quan đến trưởng phòng phó ban thì khi về hưu đã thắp nhang thơm cầu nguyện rồi. Trong mấy đại cơ quan tỉnh, trưởng phòng, trưởng ban tỉnh năm sáu mươi tuổi đếm không xuể.
Dĩ nhiên, Tống Hiểu Vệ cảm thấy điều này có liên quan đến bản lĩnh của mình. Tống Hiểu Vệ kiêu ngạo từ trong xương cốt. Nếu như không phải là chính hắn có bản lĩnh, Phương Đông Hoa cũng sẽ không trọng dụng hắn. Cũng không phải thư ký nào của lãnh đạo đều được coi trọng, rất nhiều thư ký đi theo lãnh đạo nhiều năm, an bài cuối cùng là đến cơ quan lớn làm Xử Trưởng là xong việc. Không phải là lãnh đạo không quan tâm ngươi mà bản lĩnh của ngươi quá bình thường.
Còn đối với câu nói cuối cùng của Tào Chấn Khởi, Tống Hiểu Vệ tạm thời còn chưa biết trực tiếp. Lần đầu tiên trao đổi với Lưu Vĩ Hồng là rất hữu hảo, tư thái của Lưu Vĩ Hồng rất đoan chính, cũng không lộ ra vẻ ương ngạnh, hết sức tôn trọng người đứng đầu đảng ủy. Điều kia chỉ sau này tiếp xúc trong công việc mới có thể nhận biết.
Tâm trạng của Tống Hiểu Vệ vui vẻ không phải là bởi vì Lưu Vĩ Hồng mà còn là vì những thành viên khác trong bộ máy. Phó bí thư khối Đảng Lưu Khánh Long, thường vụ Phó Chủ tịch thành phố Chu Bằng Cử đều biểu thị ý tứ “ủng hộ” hắn. Lưu Khánh Long thì không cần phải nói, Tào Chấn Khởi đã sớm đã nói với hắn, đồng chí này có thể tín nhiệm, cũng là thân tín với Tào Chấn Khởi. Xem trong tất cả các cán bộ có chút phân lượng trong thành phố, sợ rằng cũng chỉ có hắn và Bí thư Tào Chấn Khởi là xuất thân từ một nơi. Lưu Khánh Long nếu là thân tín của Tào Chấn Khởi thì tự nhiên sẽ trung thành với Tống Hiểu Vệ hắn. Là Bí thư thành ủy, lại có Phó Bí thư khối Đảng toàn lực phối hợp, có thể nói là thao túng được hơn nửa số mũ ô sa trong thành phố.
Bí thư Đảng uỷ nếu có thể quản được mũ ô sa thì mới uy phong lẫm lẫm.
Về phần Trưởng ban tổ chức Đinh Lập Quốc, không thể nghi ngờ là tâm phúc của Bí thư tiền nhiệm Uyển Trung Hưng, nhất thời chưa thể thay đổi được. Uyển Trung Hưng vừa lên Trưởng ban tuyên giáo Địa ủy nên Tống Hiểu Vệ cũng không thể vừa lên là đổi đi, cũng chưa tìm được vị trí thích hợp. Tuy nhiên điều này không cần gấp gáp, chỉ cần Bí thư khối Đảng và Bí thư Đảng ủy một lòng rồi thì cánh tay của Trưởng ban tổ chức cho dù lớn có thể vượt qua chân?
Đinh Lập Quốc nếu là không thức thời, đến lúc đó sẽ xử lý.
Sự ủng hộ của Chu Bằng Cử đúng là có chút ngoài ý muốn. Tào Chấn Khởi cũng không nói Chu Bằng Cử là thân tín của hắn, chỉ nói người này năng lực cũng không tệ lắm, tác phong mạnh mẽ, sống ở Hạo Dương nên có thể coi như là địa đầu xà.
Có thể đạt được đánh giá của Tào Chấn Khởi như vậy cũng là không tồi.
Tống Hiểu Vệ biết tầm mắt của Tào Chấn Khởi, trước mặt bằng hữu không dễ dàng mở miệng khen người khác. Còn về phần trường hợp giữa đám đông điểm danh khen ngợi một ai thì là do công việc, không đại biểu cái nhìn của Tào Chấn Khởi.
Tống Hiểu Vệ vốn chỉ định lung lạc ý tứ của Chu Bằng Cử. Chu Bằng Cử là Phó bí thư thành ủy, nếu lung lạc được hắn, cộng thêm với Lưu Khánh Long thì trong hội nghị bí thư xử lý thường vụ sẽ chiếm được ưu thế tuyệt đối. Về phần chủ tịch hội đồng nhân dân Cổ Kiến Hiên thì sắp về hưu nên cũng không cần để ý. Nếu ông ta “hiểu biết” thì là tốt nhất, dễ dàng hợp tác, nếu không, hắc hắc, lão nhân gia người đứng sang một bên đi!
Chu Bằng Cử còn là thường vụ Phó Chủ tịch thành phố, bên mảng xây dựng kinh tế rất có quyền lên tiếng.
Tống Hiểu Vệ chỉ cần lôi léo Chu Bằng Cử là đã có thể đóng một cây đinh thật to sang bên chính quyền. Hiện giờ trung ương đang nhấn mạnh phân biệt ra công tác giữa đảng và chính quyền, đảng uỷ không nên can thiệp quá nhiều vào chuyện xây dựng kinh tế. Tống Hiểu Vệ lo lắng Lưu Vĩ Hồng lợi dụng lý do này để tạo dựng “đỉnh núi” khác bên chính quyền, lấy cơ xây dựng kinh tế để đứng ngang hàng với thành ủy. Hôm nay Chu Bằng Cử chủ động “đầu nhập” vào mình, Tống Hiểu Vệ tự nhiên hớn hở nhận vào. Có được một thường vụ Phó Chủ tịch cường thế như vậy, luôn luôn có thể kìm chế được Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Hồng có lợi hại thì chỉ sợ cũng khó mà ứng phó. Đến lúc đó lại chẳng cúi đầu xưng thần với Tống Hiểu Vệ hắn.
Mặc dù Bí thư thành ủy mấu chốt là quản cái mũ, quyền lực rất lớn, nhưng nếu như bên mảng xây dựng kinh tế không nhúng tay vào được thì quyền uy sẽ giảm rất lớn, màu mỡ cũng ít đi rất nhiều.
Làm Bí thư thành ủy, vậy thì cái gì cũng phải có phần lớn hơn. Nếu không thì Bí thư thành ủy làm gì?
Dĩ nhiên, Tống Hiểu Vệ cũng không phải là bài xích hợp tác cùng Lưu Vĩ Hồng, song điều kiện tiên quyết của việc hợp tác này là phải lấy Tống Hiểu Vệ hắn làm chủ, Lưu Vĩ Hồng làm phụ, quyết không thể đảo.
Cái này còn phải nhìn thái độ Lưu Vĩ Hồng. Bất quá căn cứ theo phân tích của Tống Hiểu Vệ thì với tính cách của Lưu Vĩ Hồng tuyệt đối sẽ không chủ động “Thần phục”, Tống Hiểu Vệ hắn có đầy đủ thực lực mới khiến cho Lưu Vĩ Hồng thần phục.
Trừ Lưu Khánh Long và Chu Bằng Cử, thái độ của mấy vị lãnh đạo khác trong bộ máy cũng làm cho Tống Hiểu Vệ rất cao hứng. Mọi người nói gần nói xa đều biểu thị ra thái độ phối hợp tốt hơn với Tống Bí thư, đoàn kết bộ máy để nhanh chóng phát triển kinh tế Hạo Dương.
Duy chỉ có làm cho Tống Hiểu Vệ cảm thấy ngoài ý muốn, cũng cảm thấy khó chịu là Chủ tịch hội phụ nữ thành phố kiêm Chủ tịch tổng công đoàn chủ Quách Lệ Hồng. Lẽ ra Quách Lệ Hồng là chị vợ của Tào Chấn Khởi, vậy thì trăm phần trăm là “Người mình”: Ai ngờ gặp mặt nói chuyện, tư thái Quách Lệ Hồng vẫn còn tương đối cao, nói chuyện rất là tùy ý, mơ hồ mang theo một chút “dạy dỗ”.
Tống Hiểu Vệ ngoài buồn bực, cũng có chút bất đắc dĩ, còn có chút khinh thường. Phụ nữ là vậy, cảm giác mình là nhất. Nếu không phải dính vào hào quang của Tào Chấn Khởi, Quách Lệ Hồng ngươi có thể đi vào thường vụ sao?
Chê cười! Bất quá Tống Hiểu Vệ cũng không có quá so đo. Phụ nữ mà, khi cần chỉ vài câu nói ngọt là xong, làm được đại sự gì!
codon.trai
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia