To read without reflecting is like eating without digesting.

Edmund Burke

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 568: Không Nể Mặt
ào Tiếu Bình vẫn rất trấn định. Hai năm qua phát triển trong giới văn nghệ, Đào Tiếu Bình đã được chứng kiến các loại người háo sắc, trong đó loại nhà giàu mới nổi như Mã Hào Huy là nhiều nhất, coi như là kiến thức rộng rãi.
-Mã giám đốc, xin đừng hiểu lầm, tôi thật sự không có ý tứ đó, chính là tôi thật sự không có sở trường ở loại ca khúc này.
Đào Tiếu Bình lễ phép mỉm cười, khách khí nói.
Mã Hào Huy vung tay lên nói:
-Không phải chỉ hát một bài sao? Có gì chứ! Tôi cũng không bắt cô phải hát giống Đặng Lệ Quân, mọi người tới đây hôm nay, chính là tìm vui. Như vậy đi, cô hát bài này, tôi sẽ quyên tặng mười vạn tiền mặt nữa!
Người thư kí cùng đi lên với hắn, lập tức mở túi giấy tờ, lấy ra mười bó tiền một trăm ngàn mới tinh, làm bộ bỏ vào hòm quyên tiền.
-Thế nào hả, mười vạn đồng một ca khúc! Nếu không, mười vạn này cho mình cô cũng được!
Mã Hào Huy lớn tiếng nói.
Thật ra Đào Tiếu Bình có hát bài hát kia hay không cũng không sao cả, Mã Hào Huy không phải là “Kẻ yêu thích Văn nghệ”, càng không phải là người say mê công việc. Hắn cảm thấy hứng thú với Đào Tiếu Bình, tuyệt đối không phải vì thích giọng hát của nàng, chẳng qua là thích thân thể của nàng. Hôm nay đứng trên sân khấu, trước mắt bao nhiêu người, bị một “Con hát” cự tuyệt tại chỗ, thật sự xuống đài không được.
-Thật xin lỗi Mã giám đốc, tôi thật sự không biết hát ca khúc này. Gặp lại sau!
Đào Tiếu Bình cũng dứt khoát, nhẹ nhàng cúi người chào Mã Hào Huy, lập tức xoay người định bỏ đi, thướt tha đi xuống sân khấu.
-Mẹ kiếp!
Mã Hào Huy không khỏi sửng sốt, nhìn theo bóng lưng Đào Tiếu Bình, từ trong kẽ răng nhảy ra hai chữ như vậy, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ. Nói thật, đây là chuyện Mã Hào Huy chưa từng gặp phải. Nếu đây là Hà Đông, có ai dám chứ? Mã Hào Huy nói không chừng lập tức trở mặt động thủ.
Hai người dẫn chương trình hiển nhiên cũng không ngờ sẽ phát sinh một màn như vậy, nhất thời lúng túng, cũng may hai người này dày dặn kinh nghiệm, sau một hồi sửng sốt, liền mỉm cười chân thành bắt đầu “Công tác tư tưởng” cho Mã Hào Huy, ra sức nói lời nịnh nọt để cứu vãn thể diện cho Mã Hào Huy.
-Hừ!
Mã Hào Huy nổi giận đùng đùng.
-Mã giám đốc, ngài thích nghe ca khúc của Đặng Lệ Quân đúng không? Được, tôi sẽ hát cho ngài bài này!
Cô gái dẫn chương trình xinh đẹp lập tức cười hì hì nói.
Cô gái này vốn là trợ giảng trẻ tuổi của học viện hí kịch, vóc người xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào, khéo léo, sợ Mã Hào Huy xuống đài không được, liền tăng cường tìm lối thoát cho hắn.
Mã Hào Huy dù sao cũng là người từng trải, lập tức phục hồi lại tinh thần, miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười trên mặt, nói:
- Tốt, người nào hát cũng giống nhau!
Hắn vừa nói vừa xoay người xuống sân khấu, người thư kí thấy Mã Hào Huy không tỏ vẻ, lập tức cất mười vạn tiền vào túi giấy tờ, hấp tấp đi theo Mã Hào Huy xuống sân khấu.
Lưu Vĩ Hồng không khỏi bật cười:
Thật ra mà nói, đoạn “Biểu diễn” cuối cùng này của Mã Hào Huy không hề thua kém “Quý phi say rượu” của Đào Tiếu Bình.
Tuồng vui hôm nay, xem thật vui vẻ.
Cô gái điều khiển chương trình quả nhiên biểu diễn bài hát “Anh chỉ quan tâm đến em” của Đặng Lệ Quân cho Mã Hào Huy, chất giọng cũng rất tốt, giành được tiếng vỗ tay và lời ủng hộ của mọi người.
Buổi biểu diễn lấy tiền cứu tế kết thúc mỹ mãn, tổng cộng quyên góp được khoảng một trăm vạn. Nếu không phải Mã Hào Huy cuối cùng bỗng nhiên gây chuyện như vậy, nói không chừng còn có thể quyên góp nhiều hơn hai mươi ba mươi vạn. Tuy nhiên trong giai đoạn đầu thập niên 90, một buổi biểu diễn cứu tế quy mô nhỏ như vậy, có thể quyên góp được trên trăm vạn đã có thể xem là rất giỏi rồi.
Hơn nữa buổi biểu diễn này do Lưu Vĩ Hồng gợi ý, nếu ở Giang Khẩu cũng rập khuôn máy móc làm theo, những thứ khác không nói, bọn họ biểu diễn ở câu lạc bộ để lấy tiền cứu tế, chỉ cần mười lăm hội viên cổ đông và hai mươi hội viên không phải cổ đông, mỗi người mười vạn hai mươi vạn, lẽ nào không kiếm được mấy trăm vạn sao?
Số tiền cải tạo trường tiểu học, trung học địa khu cách xa thành phố Hạo Dương, không lâu nữa căn bản sẽ đủ?
Chuyện này đáng để làm.
Để những người giàu có làm việc thiện cho những đứa trẻ địa khu nghèo khó là chuyện rất đáng hoan nghênh. Chuyện này cũng phải bàn bạc với Trình Sơn, để hắn động viên mấy đại minh tinh đi cổ vũ, có lẽ hiệu quả còn tốt hơn. Tài nguyên trong tay Tam nhi, không phải học viện hí kịch thủ đô có thể so sánh được, phải tìm cơ hội để anh chàng này làm chút chuyện đứng đắn.
Lưu Vĩ Hồng vừa nghĩ vừa lững thững đi tới bãi đậu xe.
Không ngờ mới vừa tới bãi đậu xe, nhìn thấy một đống người chặn ở cửa sau rạp hát, mơ hồ truyền đến tiếng cãi vả.
Là giọng nói của Đào Tiếu Bình.
Lưu Vĩ Hồng cau mày, bước tới.
Không nằm ngoài dự đoán của Lưu Vĩ Hồng, đám người ngăn cản Đào Tiếu Bình, quả nhiên là Mã Hào Huy, ngoài Cao Nguyên, Mã Hào Huy và thư kí của Mã Hào Huy, còn có mấy ông chủ cũng ở tỉnh Hà Đông cùng tới tạo thanh thế cho Mã Hào Huy. Vừa rồi ở trên sân khấu, Đào Tiếu Bình làm Mã Hào Huy xuống đài không được, thật sự quá mất mặt, Mã Hào Huy làm sao có thể bỏ qua?
Thủ đô thì thế nào?
Cao nha nội ở đây, không phải cũng là công tử nổi tiếng trong Tứ Cửu thành.
- Đào tiểu thư, cô không nể mặt họ Mã tôi.Cô cố ý làm tôi mất mặt sao?
Mã Hào Huy nói chuyện có vẻ mập mờ, giọng nói phẫn nộ, rất là bất thiện.
-Mã giám đốc, thật xin lỗi, tôi không có ý tứ đó!
Đào Tiếu Bình có chút sợ hãi nói.
Nàng đi cùng hai người khác, một anh chàng trẻ tuổi hai mươi mấy tuổi và một nữ diễn viên trẻ tuổi, có thể cũng là bằng hữu của nàng, diễn xuất kết thúc, bọn họ cùng nhau về nhà, không ngờ đã bị Mã Hào Huy ngăn chặn.
- Cái gì mà không có ý tứ đó? Làm như tôi là người ngu? Khiến tôi mất mặt trước mặt bao nhiêu người như vậy, đây là cô xem thường tôi?
Mã Hào Huy hầm hừ kêu lên.
Đừng thấy vị mặc đồ tây đi giày da khoảng bốn mươi tuổi này nghiễm nhiên là đại nhân vật có máu mặt, thật ra là một tên nhà giàu mới nổi, thậm chí còn có bối cảnh trên xã hội, mấy năm này mượn một số chỗ sơ hở trong chính sách, liều mạng luồn cúi, thật sự khiến hắn làm ra thành tựu. Hơn nữa quan trọng là một người bà con xa của hắn lại kết hôn với nhà Vương giám đốc thì càng thêm khó lường. Hai năm qua, Mã Hào Huy ở tỉnh Hà Đông xem như đại nhân vật trong tỉnh, cũng phải cho hắn mấy phần thể diện. Đến địa giới Tứ Cửu thành, công tử nha nội bình thường cũng phải tươi cười đón chào hắn. Ngay cả đại nha nội như Cao Nguyên cũng phải nể mặt hắn, cùng đi xem diễn xuất.
Ai ngờ tiểu nha đầu Đào Tiếu Bình này lại dám khiến hắn quá mất mặt như vậy.
Quả thực buồn cười!
- Đào tiểu thư, đừng trách họ Mã tôi không cho cô cơ hội. Nếu cô thức thời thì nhanh chóng nhận lỗi cho tôi, sau đó cùng đám bằng hữu chúng tôi uống rượu ăn khuya, chuyện này coi như xong, nếu không, hừ hừ!
Mã Hào Huy mê đắm, ngắm tới ngắm lui khuôn mặt và cơ thể Đào Tiếu Bình, trong hai mắt bắn ra hung quang tán loạn.
Thật ra Đào Tiếu Bình bình thường ăn mặc cũng rất đơn giản, đứng đắn, áo lông màu đỏ bó chặt thân thể của nàng, không để lộ ra bất cứ cảnh xuân nào, khuôn mặt đoan trang, không làm người ta liên tưởng đến “Sắc sắc”
Đây là Mã Hào Huy đang “Bổ não”. Đào Tiếu Bình càng nghiêm trang, Mã Hào Huy lại càng muốn thu nàng vào tay, chờ lúc lên giường, xem tiểu nha đầu này còn có thể nghiêm trang như vậy hay không!
Có lẽ đây chính là thói hư tật xấu của đàn ông.
Đào Tiếu Bình né tránh ánh mắt mê đắm của Mã Hào Huy, thấp giọng nói:
-Mã giám đốc, thật xin lỗi, tôi thật sự không biết hát ca khúc đó, cũng sẽ không uống rượu.
-Nói như vậy, là cô không nể mặt?
Mã Hào Huy sầm mặt, lạnh lùng hỏi.
-Mã giám đốc, phí lời với con hát thối tha này làm gì? Cho cô ta mấy cái tát cho xong đi!
Một hán tử cao lớn chừng ba mươi tuổi ở bên cạnh kêu lên. Người này cũng đi giày Tây mặc âu phục, mới vừa rồi khi lên sân khấu quyên tặng, rất có phong cách nhà xí nghiệp, lúc này vừa ra mặt liền lập tức lộ ra sắc mặt lưu manh đầu đường.
-Ài, các vị thật là quá đáng? Đây cũng học viện hí kịch thủ đô! Các vị không nên quá đáng như vậy!
Người thanh niên trẻ tuổi đi cùng Đào Tiếu Bình thấy không thuận mắt, đứng ra, chống cãi nói.
- Hừ. Thằng nhãi này là đồ quái gì! Học viện hí kịch Thủ đô thì sao? Vị Cao thiếu này, nhận ra không? Cha hắn chính là Cục trưởng Cao của chính phủ! Cút sang một bên cho lão tử, nếu không đánh chết ngươi.
Mã Hào Huy ồn ào kêu lên với người thanh niên.
Nói thật Mã Hào Huy đã tức giận, chỉ ngại Đào Tiếu Bình là nữ, không tiện ra tay. Bây giờ người thanh niên kia không biết sống chết đứng ra tranh cãi, Mã Hào Huy thật sự muốn hoạt động gân cốt. Hán tử cao lớn vừa lên tiếng, xắn tay áo, bước lên động thủ. Thân hình của hắn cao hơn người thanh niên kia rất nhiều, nếu thật sự động thủ, người bạn của Đào Tiếu Bình chỉ định không phải đối thủ của hắn:
- Đào Tiếu Bình, tôi biết, các cô đi theo Trình Sơn. Vậy thì thế nào? Cô làm bằng hữu của tôi mất mặt như vậy, hôm nay cho dù Trình Sơn ở đây, cũng phải nói cho rõ, tính tình vị bằng hữu này của tôi không tốt, đừng trách tôi không nói cho cô biết! Hôm nay nếu cô thức thời, biết điều xin lỗi, cùng đi uống rượu, chuyện này coi như cho qua.
Cao Nguyên nãy giờ vẫn yên lặng, cuối cùng mở miệng nói.
Hán tử cao lớn phối hợp rất ăn ý, nhấc tay níu lấy cổ áo vị bằng hữu Đào Tiếu Bình. Người này có lẽ không luyện võ, nhưng có sức mạnh của người lỗ mãng, níu lấy cổ áo người thanh niên nhấc lên. Khuôn mặt người thanh niên nhất thời đỏ bừng, kiễng mũi chân, hai tay bám lấy cánh tay của hán tử cao lớn, nhưng giống như chuồn chuồn đẩy cột đá, làm sao có thể lay chuyển?
- Này, các người làm gì vậy, định đánh người sao?
Nữ diễn viên trẻ tuổi đi cùng Đào Tiếu Bình, có thể là bạn gái của người thanh niên, nhất thời quát lên.
Hán tử cao lớn nhe răng cười một tiếng, kêu lên:
-Ồn ào cái gì? Ồn ào nữa, lão tử đánh chết tên mặt trắng nhỏ này, ai da, ai da…
Hắn đang đắc ý, bóng người trước mặt lay động, hán tử cao lớn bỗng nhiên kêu lên thảm thiết, từ lúc nào, cổ tay của hắn đã rơi vào tay Lưu Vĩ Hồng, Lưu nhị ca vừa dùng sức, đã không chống chịu được, gào thét như giết heo.
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia