Tài năng thường bộc lộ trong những hoàn cảnh khó khăn và ngủ yên trong hoàn cảnh thuận lợi.

Horace

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 566: Biểu Diễn Để Lấy Tiền Cứu Tế
ại học viện hí kịch thủ đô đang tiến hành một cuộc biểu diễn nhỏ để lấy tiền cứu tế.
Lưu nhị ca mặc áo lông quần ka ki ngồi một mình xem diễn xuất.
Cuộc biểu diễn nhỏ này là để lấy tiền cứu tế, do quỹ phát triển thanh thiếu niên quốc gia khởi xướng, mục đích là quyên góp để xây công trình hy vọng. Ngày hôm qua Lưu Vĩ Hồng và Lưu Vĩ Đông cùng đi hội Thanh Cơ “Tống tiền”. Phải nói, Lưu Chủ tịch chuẩn bị tương đối đầy đủ, mang theo tập báo cáo của Ủy ban giáo dục thành phố Hạo Dương, còn rất nhiều hình phản ánh để để người xem giật mình.
Đại thiếu gia và nhị thiếu gia của Lưu gia tự mình đến cửa, bí thư thưởng hội Thanh Cơ Trần Vân Lộ hết sức khách khí, tự mình tiếp đãi. Sau khi xem xong tập báo cáo của Lưu nhị ca, vẻ mặt của Trần Vân Lộ cũng hết sức trầm trọng.
Đối với Trần Vân Lộ, Lưu Vĩ Hồng hết sức khâm phục. Người sáng lập ra việc xây cất công trình hy vọng này đúng là nhân giả nhân tâm, công đức vô lượng. Trước mặt Trần Vân Lộ, Lưu Vĩ Hồng rất khách khí, không hề có một chút bộ dạng con cháu thế gia.
Trần Vân Lộ tỏ vẻ rất muốn trợ giúp bọn nhỏ nghèo khó của thành phố Hạo Dương để cho bọn chúng có một chỗ học an toàn ấm áp. Bất quá Trần Vân Lộ cũng thẳng thắn nói cho Lưu Vĩ Đông và Lưu Vĩ Hồng biết, trước mắt hội Thanh Cơ cũng rất khó khăn, mới đề xướng ra việc xây dựng công trình hy vọng, người biết đến còn không nhiều, quyên tiền thì càng thiếu, có thể lấy ra chút tiền bạc quả thực rất có hạn. Trần Vân Lộ đã đáp ứng chi năm mươi vạn cho thành phố Hạo Dương xây công trình hy vọng.
Lưu Vĩ Hồng tin tưởng Trần Vân Lộ không hề nói dối. Hội Thanh Cơ mặc dù là một cô cấu của chính phủ, nhưng bản thân Trần Vân Lộ cũng là một chính nhân quân tử, không thể ánh mắt quan viên bình thường để đối đãi, nếu ông ta đã nói chỉ có thể cấp ra năm mươi vạn cho thành phố Hạo Dương xây công trình hy vọng hẳn là hết toàn lực.
Lưu Vĩ Hồng đối với Trần Vân Lộ cực kỳ hảo cảm, Trần Vân Lộ cũng đối với Lưu nhị ca như thế. Chỉ riêng việc hắn tự mình đi xin tiền cho trẻ em nghèo miền núi xây trường đã khiến cho ông có hảo cảm. Những con cháu thế gia như Lưu Vĩ Hồng, có thể nguyện ý ở lại cơ sở làm việc vì quần chúng quả thật vô cùng hiếm thấy.
Vì vậy, Trần Vân Lộ cũng hứa hẹn với Lưu Vĩ Hồng, nếu như năm sau nhận được tiền quyên góp tương đối nhiều thì có thể cấp nhiều hơn cho thành phố Hạo Dương.
Một chủ tịch thành phố tự mình chú ý chuyện này, Trần Vân Lộ tin tưởng những đồng tiền nhận được chắc chắn sẽ tới tay bọn nhỏ.
Trần Vân Lộ chủ trì hội Thanh Cơ nên cũng biết, quyên tiền là một chuyện còn sử dụng như thế nào lại là chuyện khác. Nếu không công việc từ thiện sẽ biến thành thịt Đường Tăng cho một lũ sâu mọt đục khoét, lấy chiêu bài từ thiện để vơ vét!
Lưu Vĩ Hồng lần này tới hội Thanh Cơ ngoại trừ việc xin tiền thì cũng nói chuyện với Trần Vân Lộ rất nhiều những thứ khác, hết sức đầu cơ. Phút cuối cùng, Trần Vân Lộ cho hai anh em hai vé xem kịch, chính là buổi biểu diễn quyên tiền này, hy vọng hai anh em có rảnh rỗi thì đến xem.
Lưu Vĩ Đông không có thời gian, ngày mai hắn phải tham gia một hội nghị quan trọng nên Lưu Vĩ Hồng tới một mình.
Quy mô buổi biểu diễn này rất nhỏ, thậm chí có thể nói là một buổi party. Địa điểm là một sân khấu nhỏ trong học viện hý kịch thủ đô, tất cả vé đều phát miễn phí. Sở dĩ như vậy vì khách xem đều là ông chủ lớn, có cả tư nhân lẫn nhà nước, tóm lại trong túi đều có tiền. Những ông chủ này nếu đi vào một buổi biểu diễn bình thường lẫn vào dân chúng cảm thấy rất mất thân phận.
Nhân viên làm việc của hội công trình hy vọng rất hiểu tâm thế của những ông chủ lớn này nên cố ý an bài như thế.
Chỉ cần các ngươi cuối cùng chịu bỏ tiền là được.
Từ thiện là chuyện cao thượng nhưng có đôi khi cũng phải có tiểu xảo.
Cho nên thính phòng rạp hát này khác hẳn bình thường. Rạp hát bình thường là từng dãy ghế, ở đây đều là từng vòng ghế salon, phía trước còn có bàn trà đựng thức uống và trái cây, ánh sáng được bố trí hết sức nhu hòa ấm áp.
Lưu Vĩ Hồng sở dĩ tới xem buổi biểu diễn này vì có hai nguyên nhân. Nguyên nhân thứ nhất là muốn xem phương thức quyên tiền của hội Thanh Cơ. Nguyên nhân thứ hai là trong các diễn viên tối nay có một người tên là Đào Tiếu Bình, là ngôi sao mà trước khi trọng sinh hắn hết sức hâm mộ, Lưu Vĩ Hồng chưa từng nghe nói qua nàng có bất kỳ chuyện xấu gì.
Ở thế giới sau này, Lưu Vĩ Hồng dường như xem hết các vai diễn của Đào Tiếu Bình ở điện ảnh và truyền hình, cảm giác không tệ. Duy chỉ có chưa xem cô diễn kịch, lần này có thể coi như là bổ sung.
Lưu Chủ tịch rất tự giác, mặc dù tìm vị trí ở hàng gần phía trước nhưng ngồi ở cạnh góc, nhường những vị trí ở giữa cho những ông chủ lớn chuẩn bị quyên tiền. Người ta tới vì sĩ diện, Lưu Chủ tịch muốn người ta bỏ tiền trong túi ra đi cải thiện tình hình giáo dục Hạo Dương thì phải cấp đầy đủ mặt mũi. Tuy rằng Lưu Chủ tịch luôn đem cặp công tác bên mình mở ra bên trong là có mười vạn tiền mặt nhưng để chuẩn bị quyên tiền xây công trình hy vọng thì điểm này vẫn phải tự giác
Khiêm tốn, nhất định phải khiêm tốn!
Rất nhanh, những người xem khác lục tục vào hàng, Lưu Vĩ Hồng cũng rất may mắn là không ngồi vào giữa. Mọi người đến đều là nhân vật, ăn mặc chỉnh tề không giống như trang phục đơn giản của Lưu Chủ tịch, người ta ngồi cạnh cũng quá mất mặt.
Làm người phải tự giác!
Mấy ông chủ lớn quả nhiên cũng không nguyện ý ngồi với một thanh niên có địa vị thấp kém như Lưu Vĩ Hồng, vậy cũng quá mất mặt. Cho nên Lưu Chủ tịch cũng là thoải mái nhàn nhã, một người uống trà xem cuộc vui, thanh tĩnh khó được.
Bất quá Lưu Vĩ Hồng phát hiện, có một chỗ ngồi chính giữa kia thủy chung không có một ai ngồi, nhìn kỹ lại đằng trước có một tấm biển, chắc là đặc biệt lưu lại cho một nhân vật trọng yếu. Bên cạnh còn có một nhân viên đứng đó, nếu có ai không biết định ngồi vào sẽ được mời đi.
Thị lực của Lưu Vĩ Hồng mặc dù rất tốt, nhưng ngồi ở trong góc xa, lại thêm ánh đèn không quá sáng nên cũng không thể nhìn rõ trên tấm biển kia viết tên ai, nghĩ chắc là một ông chủ lớn khó lường, tiền nhiều thế mạnh, sẽ đóng vai chính quyên góp tối nay.
Buổi diễn sẽ bắt đầu vào bảy giờ rưỡi tối.
Vào bảy giờ hai mươi mấy phút, vị trí kia vẫn để trông, nhân viên làm việc liền hết nhìn đông tới nhìn tây, trên mặt lộ ra vẻ lo âu, đại nhân vật không tới, buổi diễn lại sắp bắt đầu, cũng không thể lùi lại quá lâu sẽ làm cho các ông chủ khác mất hứng.
Lưu Vĩ Hồng khẽ nhếch miệng.
Đây cũng là bệnh háo danh của quốc nội, càng là đại nhân vật thì lại càng không đúng giờ, cảm thấy đi trễ là đặc quyền của mình. Nếu quả thật đến sớm thì chẳng lẽ không phải quá mất mặt? Rốt cuộc là người nào hoan nghênh người nào?
Loại tâm thái nhà giàu mới nổi này đúng là không ít.
Hiển nhiên lúc thấy thời gian công diễn càng lúc càng gần mà đại nhân vật vẫn không thấy tăm hơi thì nhân viên làm việc càng thêm lo lắng. Lúc ấy điện thoại di động còn chưa phổ biến, máy nhắn tin cũng không phải là liên lạc dễ dàng, truyền tin liên lạc không nhanh, quả thật gấp chết người.
Bảy giờ ba mươi hai, buổi diễn đã trễ hai phút, nhân viên làm việc gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng thì bỗng nhiên cửa lớn mở ra rồi có ba người đi vào, nhân viên làm việc vừa thấy, lập tức thở phào, sải bước nghênh đón.
Chính chủ cuối cùng đã tới.
Mọi người cũng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy ba vị này quả nhiên là có chút khí thế, một nam trung niên chừng bốn mươi, vóc dáng cao lớn, âu phục đen thẫm, cà vạt màu hông, mặt vuông nhìn vào là thấy thường xuyên đưa ra các quyết định làm chủ. Loại uy thế này không thể giả mà ra được. Một người nam khác trên dưới ba mươi tuổi, cũng mặc âu phục, xách một chiếc cặp công tác căng phồng, khẽ khom người cho thấy là thư ký. Nhưng trong ba người cũng không phải do người đàn ông trung niên làm chủ mà còn là người khác đi đầu tiên, người đàn ông trung niên còn đi phía sau cười vẻ nịnh bợ.
Nhìn thấy người này, Lưu Vĩ Hồng liền cười lắc đầu.
Cao Nguyên!
Cao Nguyên nói ra còn quen biết Lưu Vĩ Hồng, trong các thế gia kinh thành thì lai lịch Cao gia coi như cũng không nhỏ, cùng với Vương gia có quan hệ sâu xa. Cha của Cao Nguyên là bộ hạ cũ của đương kim Thủ tướng đồng chí Vương Bỉnh Trung, hiên nay là cục trưởng cục quốc gia tại chính phủ, cán bộ cấp Phó Bộ trưởng.
Cao Nguyên vóc dáng cao gầy, mặc đồ Armani. Hắn cùng tuổi với Lưu Vĩ Hồng, lúc học trung học cùng trường tuy nhiên thấp hơn một cấp so với Lưu Vĩ Hồng, coi như là có quen biết. Bất quá cũng không phải là thâm giao, thậm chí Cao Nguyên và Lưu Vĩ Hồng còn từng phát sinh xung đột tương đối kịch liệt. Dĩ nhiên đây cũng là chuyện bình thường trong trường. Lưu Vĩ Hồng là đội trưởng đội bóng rổ, thân hình cao lớn, thể lực mạnh mẽ, bộ dạng như Cao Nguyên cũng không phải là đối thủ của Lưu nhị ca, sau mấy lần bị thu thập thì nhìn thấy nhị ca ở đâu đều đi đường vòng.
Giờ thì mọi người đều đã trưởng thành, cũng sẽ không đem chuyện như vậy để ở trong lòng.
Lưu Vĩ Hồng chẳng qua là không nghĩ tới lại ở chỗ này đụng phải hắn. Dường như trước kia lúc ở trường học, Cao Nguyên cũng không phải là kẻ yêu thích văn nghệ, nhiều nhất chỉ là giả vợ. Nếu nói vậy thì hắn đến đây xem buổi diễn này chắc cũng là do vị trung niên kia mời. Người đó không biết là thần thánh phương nào, chắc là có quan hệ với cục quốc gia của cha Cao Nguyên nên mới tiến hành nịnh nọt con ông ta.
Đây chỉ là thái độ bình thường trên quan trường.
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia