Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 556: Vì Sao Lại Phải Đấu Tranh Nữa?
rước tiên có thể lấy tài chính xây dựng cơ bản chi ra.
Lưu Vĩ Hồng hờ hững nói, ngữ khí vô cùng thản nhiên.
Chu Bằng Cử mở to hai mắt, nguyên bản vẻ mặt “việc không liên quan đến mình thì cao cao treo lên” đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, tựa hồ có chút khiếp sợ nói:
- Lấy tài chính xây dựng cơ bản chi tiêu?
Những phó chủ tịch khác cùng đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy được đề nghị này của Lưu Vĩ Hồng thật có vấn đề.
Trên mặt Vương Trác Lập lộ ra vẻ mặt lo lắng, giống như lời nói này của Lưu Vĩ Hồng đã phạm vào sự kiêng kỵ nào đó.
- Như thế nào, có điều gì không ổn sao?
Ngữ khí của Lưu Vĩ Hồng vẫn thật bình tĩnh như trước, hơi có chút kinh ngạc.
Tài chính xây dựng cơ bản này chẳng lẽ không chạm vào được?
Chu Bằng Cử sau thoáng khiếp sợ, lại khôi phục vẻ mặt trấn định, nói:
- Lưu chủ tịch, chứng thật là có chút không ổn. Khoản tài chính này là chuyên môn gom góp dùng để xây dựng tòa lầu làm việc mới của Ủy ban. Địa chỉ cũng đã chọn xong, đã sớm định ra vào đầu năm tới liền khởi công xây dựng. Lại nói tới, Ủy ban gom góp số tiền này cũng không dễ dàng, trước kia cho dù tài chính có bao nhiêu khẩn trương, bao nhiêu khó khăn, Lâu chủ tịch cũng không dám động tới số tiền kia. Hiện tại đem phần tài chính này dùng vào việc khác, chỉ sợ không thỏa đáng. Tất cả mọi người trong cơ quan còn đang tha thiết chờ đợi chuyện xây dựng này đâu!
Câu nói này của Chu Bằng Cử lại có hàm ý khác.
Số tiền kia không phải do Lưu Vĩ Hồng gom góp, Lâu chủ tịch phải bỏ sức chín trâu hai hổ mới kiếm tới tay, còn luyến tiếc sử dụng, anh mới tới vài ngày liền đánh chủ ý số tiền kia? Thật không hiền hậu!
Ngoại trừ lý do bày ra ngoài sáng này, còn có một điều, Chu Bằng Cử tự nhiên sẽ không nói ra. Chính là công tác xây dựng kiến thiết khu Tân Thành là do hắn quản lý, xây dựng tòa lầu Ủy ban cũng đã sớm nằm trong “kế hoạch” của hắn. Bên trong chuyện này kiếm chác được sẽ không ít. Lưu Vĩ Hồng xài mất số tiền kia, lại dùng trong việc xây dựng giáo dục, chuyện này lại có quan hệ gì tới bản thân Chu Bằng Cử?
Lưu Vĩ Hồng này vừa tới còn chưa mưu chút phúc lợi cho mọi người thì không nói, còn muốn từ bên trong nồi khoét đổ ra ngoài, lẽ nào lại như vậy!
Làm “Lão đại” có kiểu như vậy sao?
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Lấy việc phải biết phân nặng nhẹ. Tâm tình của mọi người tôi có thể hiểu được, ai không muốn ở nhà mới? Nhưng ít ra hiện tại nhà chúng ta ở còn chưa tới mức nguy ngập đúng không? Tòa lầu làm việc tuy rằng cũ một chút, nhưng vẫn còn có thể sử dụng. Nhưng những phòng học của trường trong các thôn xóm nếu còn không được cải tạo, sớm hay muộn sẽ xảy ra vấn đề lớn. Cho tới lúc đó, chỉ sợ chúng ta không biết làm sao giải quyết hậu quả. Có tiền phải sử dụng ở việc nguy cấp trước, trước tiên đem vấn đề các trường học giải quyết trước, tài chính về sau tiếp tục kiếm thôi.
Chu Bằng Cử nói:
- Lưu chủ tịch, tôi đồng ý ý kiến của anh. Phòng học của các trường đúng là cần được cải tạo, không thể để cho bọn nhỏ đến trường trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy. Nhưng hiện tại đã là cuối năm, dù có muốn cải tạo lại, cũng không gấp trong nhất thời. Ở dạng thời tiết này mà thi công, bản thân cũng tồn tại nhân tố không an toàn, phương diện phí tổn cũng gia tăng một ít, không phải là đơn giản. Như lời nói của anh, tài chính có thể tiếp tục kiếm, chúng ta đợi qua năm, xem tình huống làm tiếp quyết định, anh cảm thấy thế nào?
Ánh mắt Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng híp lại.
Chu Bằng Cử có thể xem như thật sự chú ý “sách lược đấu tranh”, nói chuyện cũng có kỹ xảo, cũng không cứng rắn phản bác hắn, dù sao địa vị của song phương còn tại đó, “kẻ dưới phạm thượng” sẽ bị người nắm chuôi. Nói ra lời cũng không phải hoàn toàn không giảng đạo lý.
Trên thực tế, Lưu Vĩ Hồng tới nhận chức không được vài ngày, cũng đã hiểu rõ quan hệ nhân tế bên trong Ủy ban thành phố. Tư lịch cùng tình huống phân công bên trong Ủy ban của Chu Bằng Cử, đều tỏ rõ Chu Bằng Cử là một phó chủ tịch thường vụ cường thế. Hơn nữa khi Lưu Vĩ Hồng biết được cục trưởng Cục tài chính Lý Thanh Mai không ngờ là em họ của Chu Bằng Cử, hắn lại càng thêm giật mình.
Loại tình huống này có thể xem như phi thường hiếm thấy.
Bởi vì có thể thấy được, dù là Uyển Trung Hưng cũng phải lễ nhượng ba phần với hắn.
Không có bí thư Thành ủy gật đầu, Lý Thanh Mai quả quyết không có khả năng ngồi trên ngai vàng của Cục tài chính.
Lưu Vĩ Hồng thật không có ý tứ lấy Chu Bằng Cử ra xem là đối thủ. Hắn đi lên con đường làm quan, cũng không phải vì đi đấu tranh với người khác. Nếu có thể hắn càng thêm hi vọng cùng Chu Bằng Cử hợp tác, cùng nhau đem nền kinh tế của thành phố Hạo Dương gia tăng phát triển. Đây là kết quả có lợi với tất cả mọi người. Nhưng thân ở quan trường, làm chuyện gì đều phải làm chuẩn bị cả hai tay, cũng không thể chỉ do một bên tình nguyện. Vạn nhất Chu Bằng Cử không chịu hợp tác, hoặc trở ngại do nguyên nhân khác, không thể cùng Lưu Vĩ Hồng hợp tác, Lưu Vĩ Hồng nhất định phải làm sẵn chuẩn bị tâm lý để “đấu tranh”.
Kinh nghiệm quan trường kiếp trước lẫn kiếp này cộng lại, làm cho Lưu Vĩ Hồng thanh tỉnh nhận thức được, quan chức càng có quyền, dục vọng càng ngày càng cao. Chu Bằng Cử có thể cường thế như vậy trong thành phố Hạo Dương, chỉ sợ còn không phải bởi vì hắn “thanh chính liêm minh”. Khi Hướng Vân hội báo với hắn tình huống mà mình hiểu biết, cũng không có chút đánh giá nào về thái độ làm người tốt đẹp của Chu Bằng Cử.
Nếu nói như vậy, xác suất hợp tác liền thấp hơn, khả năng phải đấu tranh càng gia tăng mãnh liệt.
Cùng người nào có thể hợp tác, cùng người nào nhất định phân rõ giới hạn, trong lòng Lưu Vĩ Hồng nắm chắc. Điểm mấu chốt này, không thể dễ dàng bị đột phá.
Chu Bằng Cử phản đối chi tiền từ tài chính xây dựng cơ bản, nội bộ có nguyên nhân gì, Lưu Vĩ Hồng có thể đoán được đại khái.
“Đồng chí Bằng Cử, có một số việc có thể hoãn chậm, có một số việc không thể trì hoãn. Đại viện tân Ủy ban có thể chậm lại ngày xây dựng cũng không sao cả, chuyện cải tạo trường học không thể kéo dài thêm ngày nào. Càng là mùa đông, chúng ta càng phải xem trọng hơn chuyện này. Trường học chẳng những quá nguy hiểm, hơn nữa chung quanh trống trải, những đứa trẻ ngồi bên trong học hành lạnh không sao chịu nổi. Các vị đang ngồi đây, đại bộ phận đều đã làm cha mẹ, nếu như con cái của chúng ta phải đi học trong loại trường nguy hiểm như vậy, các vị lại có cảm tưởng gì? Tôi nhận thức việc này quyết không thể kéo dài, nhất định phải lập tức tiến hành. Về phần mùa đông thi công khó khăn, hoàn toàn có thể giải quyết. Chúng ta tận khả năng trưng mộ công nhân tại địa phương, như vậy chẳng những phí tổn có thể giảm bớt, tiến độ công trình còn có thể nhanh hơn, hơn nữa cũng cung cấp cho thôn dân một con đường để kiếm thêm thu nhập, một công đôi việc.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng vung tay lên, thật kiên định nói.
Đối với chuyện bản thân mình đã nhận định, thật không dễ dàng thay đổi, đây chính là thói quen của Lưu Vĩ Hồng.
Chu Bằng Cử nghĩ nghĩ, nói:
- Tốt lắm, nếu Lưu chủ tịch đã kiên trì, tôi cũng không nhiều lời. Chuyện này tôi xem hay là để công ty kiến trúc của thành phố đi phụ trách vậy? Lực lượng kỹ thuật của công ty thành phố khá hùng hậu.
Chu Bằng Cử nhanh như vậy liền chịu nhượng bộ, cũng có chút vượt ngoài ý liệu của Lưu Vĩ Hồng. Trong chuyện này hẳn là còn có vấn đề, là do Lưu Vĩ Hồng tạm thời còn chưa nghĩ tới. Cụ thể là vì sao, hiện tại Lưu Vĩ Hồng còn chưa biết. Bất quá Lưu Vĩ Hồng cũng không để ý được nhiều như vậy. Mặc kệ là làm công việc gì, phải hoàn thành từng sự kiện, cái gì cũng đòi can thiệp vào, như vậy sẽ không hoàn thành được công tác nào.
“Lần này việc cải tạo trường học, có rất nhiều địa điểm, rất phân tán, chỉ riêng do công ty kiến trúc thành phố đi gánh vác cải tạo toàn bộ, nhân công không đủ phân phối, tiến độ công trình sẽ tương đối chậm. Tôi xem vẫn nên giao cho đồng chí Vạn Thanh cùng Giáo ủy phụ trách, đem khoản tiền gẩy xuống, do Ủy ban cơ sở địa phương đi thi công. Bất quá đồng chí Vạn Thanh, tôi phải nhắc nhở một câu, số tiền này nhất định phải được dùng trong việc cải tạo trường học, tiền nào việc ấy, tuyệt không cho phép chi dùng vào việc khác. Điểm này cần mời đồng chí Vạn Thanh cùng Giáo ủy phải thiết thực phụ trách. Bất kể là ai, muốn lạm dụng khoản tài chính này, đều phải truy cứu trách nhiệm.
Lưu Vĩ Hồng nói, sắc mặt trở nên thật nghiêm túc.
Hai hàng lông mày của Chu Bằng Cử nhăn lại, mang theo ý tứ rất không vui.
Tiểu oa nhi này đang cố ý gây khó xử cho hắn sao? Công trình hơn một triệu, không giao cho công ty kiến trúc thành phố, trái lại còn phân tới mỗi xã khu, đây không phải nói rõ muốn đoạn đường tài lộ của Chu Bằng Cử hay sao?
Hừ, anh đã không biết điều như vậy, vậy cũng đừng trách tôi ngày sau không chịu phối hợp!
Kỳ quái chính là, sắc mặt Tống Vạn Thanh lại lo lắng, theo lý thuyết, Lưu Vĩ Hồng đem số tiền một triệu rưỡi đưa vào trong tay hắn, Tống Vạn Thanh hẳn nên cao hứng vô cùng mới đúng.
- Lưu chủ tịch, cá nhân tôi cho rằng, nên giao cho công ty kiến trúc lớn phụ trách thi công thì tốt hơn, chất lượng sẽ được đảm bảo. Đội kiến trúc bên dưới cơ sở, kỹ thuật thật sự không ổn lắm. Vạn nhất cải tạo trường học lại có vấn đề về chất lượng, vậy sẽ không tốt, sẽ tạo thành nghiêm trọng lãng phí.
Tống Vạn Thanh chậm rãi nói ra ý kiến của chính mình.
Lưu Vĩ Hồng xua tay nói:
- Cho nên mới nói cần phải nghiêm túc giám sát. Đây là công tác bên Giáo ủy, tôi nghĩ nên nắm bắt thật chắc mới tốt!
Ngữ khí tuy rằng vẫn tương đối bình thản, nhưng mơ hồ lộ ra uy nghiêm chân thật đáng tin.
Dù hội nghị xử lý thường vụ của chính phó chủ tịch cho phép thảo luận, cho phép mọi người tự do phát biểu, nhưng hiện tại Lưu Vĩ Hồng đã lấy thân phận chủ tịch quyết định việc này, chính thức bố trí nhiệm vụ, vậy đã biến thành mệnh lệnh, làm trợ thủ của Lưu Vĩ Hồng, thái độ này của Tống Vạn Thanh xem như không tốt lắm. Nếu toàn bộ các phó chủ tịch đều ra sức khước từ đối với sự an bài của Lưu chủ tịch, không chịu “vâng lệnh”, vậy uy vọng của Lưu chủ tịch làm sao có thể tạo dựng lên?
Tống Vạn Thanh lại liếc mắt nhìn Chu Bằng Cử, mới có chút không tình nguyện gật gật đầu.
- Lưu chủ tịch, tôi có một kiến nghị…
Phiền Quốc Sinh luôn luôn trầm mặc không nói chuyện bỗng nhiên chợt lên tiếng.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Đồng chí Quốc Sinh, mời nói!
Bất kể như thế nào, Phiền Quốc Sinh cũng là người lớn tuổi nhất trong số các phó chủ tịch, Lưu Vĩ Hồng phải biết “kính lão tôn hiền”, phải cho Phiền Quốc Sinh chút thể diện.
- Tôi cho rằng cần cải tạo trường học, việc xây dựng tân Ủy ban tốt nhất cũng không nên chậm trễ. Chuyện này Uyển bí thư rất chú ý. Rốt cục có thể làm sao được vẹn toàn hai bên, đây mới là chủ yếu nên suy nghĩ kỹ.
Phiền Quốc Sinh chậm rãi nói.
Lưu Vĩ Hồng lập tức nghe hiểu ý tứ của Phiền Quốc Sinh. Thì ra Chu Bằng Cử không kiên quyết phản đối, nguyên nhân là vì dính líu tới bí thư Thành ủy Uyển Trung Hưng.
Xây dựng đại viện tân Ủy ban, Uyển Trung Hưng rất chú ý, nói không chừng khoản tiền hơn ba triệu này có một bộ phận rất lớn là do Uyển Trung Hưng kiếm tới, ý Phiền Quốc Sinh nhắc nhở Lưu Vĩ Hồng không nên lỗ mãng, miễn cho lúc vô tình lại đi đắc tội Uyển Trung Hưng.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu nói:
- Lời đề nghị của đồng chí Quốc Sinh thật có đạo lý, chứng thật là phải nghĩ ra một phương pháp vẹn toàn đôi bên. Về phần nơi Uyển bí thư, đến lúc đó tôi sẽ hồi báo tình huống cụ thể với ông ấy.
Phiền Quốc Sinh mỉm cười gật đầu, không nói thêm nhiều lời.
codon.trai
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia