A friend is someone who knows all about you and still loves you.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 531: Thủ Trưởng Tối Cao Lên Tiếng
ài báo lần này của Lưu Vĩ Hồng không phải đăng trên tờ Hào Giác mà là trên nhật báo Nhân Dân. Cũng không lấy danh nghĩa một cán bộ đảng viên bình thường mà lấy danh nghĩa Ban tổ chức huyện ủy Lâm Khánh phát biểu.
Ban Tuyên giáo, Bí thư huyện ủy huyện Lâm Khánh đều ký tên đồng ý gửi lên.
Mộ Tân Dân lần này đủ thống khoái!
Nhưng nếu như đã nhận thua, Mộ Tân Dân cũng rất thành thật, không làm ra chuyện dãy giụa vô ích. Lưu Vĩ Hồng thích làm sao thì cứ làm, rất có chút ý tứ - Vò đã mẻ lại sứt.
Không ai để ý đến ông ta.
Thậm chí “ Lão Đại” của ông ta cũng không chú ý đến.
Tựa hồ “Lão Đại” cũng rất rõ ràng, đối mặt với một đối thủ cường thế cực điểm như thế đúng là làm khó lão Mộ, nếu cứ ép tới cũng là vô ích. Cho dù là người nào, trước mặt một “Yêu nghiệt dị thường” như Lưu Vĩ Hồng, chắp tay xưng thần cũng không có nên chỉ trích nặng.
Sự chú ý của mọi người vẫn tập trung vào Lưu Vĩ Hồng.
Ngoài dự đoán mọi người chính là lần này bài báo lần này của Lưu Vĩ Hồng phát ra một thời gian dài cũng không có người nhảy ra phản bác. Có lẽ những cây bút kia cũng đã có kinh nghiệm, không muốn tự mình chuốc lấy cực khổ. Dường như chỉ cần phản bác Lưu Vĩ Hồng thì không lâu sau, sự thật sẽ chứng minh, Lưu Vĩ Hồng là chính xác, cho mấy người phản đối một cái bạt tai.
Sau đó không lâu, Ban tổ chức tỉnh ủy Sở Nam chính thức gửi công văn khẳng định hoàn toàn ủng hộ - Chế độ công khai bổ nhiệm miễn nhiệm cán bộ- của Ban tổ chức huyện ủy Lâm Khánh, quyết định mở rộng ra toàn tỉnh. Tất cả cán bộ tại nhiệm đều phải trải qua một tháng công khai cho ý kiến về thời gian, phương thức và tiến hành cụ thể, căn bản cũng là dựa theo kinh nghiệm của Ban tổ chức huyện ủy Lâm Khánh đã sửa đổi để hoàn thiện.
Còn lãnh đạo có liên quan của Ban tổ chức trung ương cũng đã bày tỏ thái độ tán thành việc làm này, hy vọng Ban tổ chức tỉnh ủy Sở Nam theo dõi, nếu như chứng minh được hiệu quả thực tế thì, Ban tổ chức trung ương sẽ tiến hành mở rộng ra cả nước.
Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Sở Nam cũng đã chỉ thị cho nhật báo Sở Nam phái phóng viên phỏng vấn đồng chí trưởng ban tổ chức huyện ủy Lâm Khánh là đồng chí Lưu Vĩ Hồng. Bất quá ngoài dự đoán của mọi người là trong quá trình phỏng vấn, đồng chí Lưu Vĩ Hồng ngoại trừ đề cập tới vấn đề công khai đánh giá cán bộ thì còn nói rất cặn kẽ nói về nhận thức của mình đối với cải cách. Một lần nữa trình bày kinh nghiệm sai lầm của Liên Xô, ý nghĩa tham khảo đối với trong nước. Đồng chí Lưu Vĩ Hồng kiên định chi là tình hình trong nước khác với Liên Xô nên cải cách cũng khác biệt. Cải cách của Liên Xô thất bại nhưng trong nước hoàn toàn có thể tránh khỏi vết xe đổ đó. Cải cách là để cho dân giàu nước manh, chính sách này phải kiên định thi hành.
Mục truyền tin của nhật báo Sở Nam lần này lại biến thành mục biểu dương nhân vật, đối với Lưu Vĩ Hồng rất khen ngợi, quan điểm của hắn đối với cải cách cũng được đăng lên, độ dài khá lớn.
Thanh danh Lưu Vĩ Hồng lên cao, cơ hồ trở thành nhân vật phong vân tỉnh Sở Nam. Đáng tiếc khi đó chưa có bình chọn mấy nhân vật kiệt xuất như của đời sau, nếu không Lưu Vĩ Hồng nhất định có thể được chọn.
Điều thú vị nhát là bây giờ chẳng những “ địch nhân” của Lưu Vĩ Hồng cũng không nhảy ra phản bác hắn, ngay cả những người có quan hệ thân cận với Lưu Vĩ Hồng cũng không dễ dàng hỏi hắn “ Tại sao”.
Thật sự mọi người đối với những tuyên ngôn của Lưu Vĩ Hồng đều chưa thể thích ứng. Chẳng phải trước đó không lâu đồng chí Lưu Vĩ Hồng còn lớn tiếng kêu gọi phải nâng cao cảnh giác với những phần tử có dã tâm? Bây giờ lại quay sang lớn tiếng ca ngợi con đường cải cách.
Thật sự không hiểu nổi rồi!
Tất cả mọi người rất cẩn thận, không chịu dễ dàng hỏi Lưu Vĩ Hồng, đây chẳng phải là ra vẻ mình quá kém sao? Người ta đã đi xa ngàn dặm, bản thân mình chưa hiểu chuyện gì. Xê xích quá xa, đúng là không tốt!
Duy chỉ có Chu Kiến Quốc là một ngoại lệ, trực tiếp gọi điện thoại cho Lưu Vĩ Hồng, hỏi thẳng là chuyện gì xảy ra.
- Vĩ Hồng, cái này...... Cái này sợ là không tốt.
Chu Kiến Quốc rất lo lắng nói.
Cậu một lúc thì “đề cao cảnh giác”, lúc lại “kiên định”, chẳng phải là cỏ đầu tường nghiêng ngả sao, sẽ làm cho các lãnh đạo bên trên đánh giá.
- Bí thư, không cần lo lắng. Bất kể làm cái gì, cũng phải căn cứ vào tình hình thực tế.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả trả lời qua điện thoại với Chu Kiến Quốc.
Hắn có thể nói cái gì đây? Nói mình đã biết trước mọi chuyện của hai mươi năm sau, biết tình hình quốc tế sẽ diễn biến ra sao? Chuyện như vậy, vốn cũng chỉ có thể làm không thể nói, giải thích cũng vô dụng, chẳng ai tin tưởng.
- Bí thư, bây giờ Ban tổ chức Tỉnh ủy đã chính thức gửi công văn xuống, tôi xem anh có thể thi triển quyền cước rồi.
Lưu Vĩ Hồng cũng không bàn nhiều về bài báo mà nói sang đề tài khác với Chu Kiến Quốc.
Văn kiện của Ban tổ chức Tỉnh ủy chẳng những khẳng định chế độ công khai đánh giá cán bộ mà còn khẳng định phương pháp công tác của Ban tổ chức huyện ủy Lâm Khánh, cho là việc này sẽ phải là một trong các trọng điểm của Ban tổ chức các cấp thực hiện hằng ngày, yêu cầu Ban tổ chức các cấp tham khảo kinh nghiệm huyện Lâm Khánh, tăng cường khảo sát và giáo dục cán bộ.
Chu Kiến Quốc đối với cái này đúng là như có lệnh bài, rốt cục có thể thi triển một chút quyền cước. Bất quá Lưu Vĩ Hồng vẫn bóng gió nhắc nhở là không được quá rầm rộ, đi một bước nhìn một bước.
Bởi vì tư tưởng quan niệm bí thư thành ủy Đại Ninh Tần bí thư không thể nào vì văn kiện của Ban tổ chức Tỉnh ủy mà thay đổi căn bản. Hơn nữa ước thúc của Bí thư Tỉnh ủy đối với văn kiện này của Ban tổ chức Tỉnh ủy cũng không lớn, chỉ là “chổi lông gà làm lệnh bài”, làm mạnh lên thì e Tần bí thư không chấp nhận.
Văn kiện nói như thế nào là một chuyện, thái độ của người đứng đầu như thế nào lại là một chuyện khác.
Dĩ nhiên, Chu Kiến Quốc cẩn thận làm việc, Tần bí thư ít nhiều gì cũng nên cho hắn một chút quyền. Cộng thêm Chu Kiến Quốc điều nhiệm gần một năm, ở Ban tổ chức thành ủy Đại Ninh cũng từ từ đặt được gót chân, chiếm được sự công nhận của Tần bí thư. Cho dù từ nghệ thuật thăng bằng quan trường mà suy tính, Tần bí thư cũng muốn cho Chu Kiến Quốc một thể diện phù hợp.
Người trên dù sao cũng phải cho người dưới một chút chỗ tốt, mọi người mới có thể ra sức cho ngươi.
Tần bí thư lão luyện quan trường, thân là Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm Bí thư thành ủy tỉnh lỵ, khẳng định biết phải làm “Lão Đại” ra sao. Chỉ cần Chu Kiến Quốc “Hiểu chuyện”, Tần bí thư dĩ nhiên muốn lôi kéo, không cần vô duyên vô cớ chèn ép.
Đối với lời của Lưu Vĩ Hồng, Chu Kiến Quốc nhất quán có thể nghe lọt.
Trừ Chu Kiến Quốc gọi điện thoại tới “Chất vấn” thì không lâu sau, Lưu Vĩ Hồng ở phòng làm việc nhận được điện thoại của cha hắn.
- Vĩ Hồng!
Lưu Thành Gia vẫn là như cũ, thanh âm tràn đầy uy nghiêm.
- Cha!
Lưu Vĩ Hồng trên mặt lộ ra vẻ cười mỉm.
Mặc dù quan hệ cha con đã hoàn toàn cải thiện nhưng Lưu Thành Gia vẫn không có thói quen gọi điện thoại cho con nói chuyện cuộc sống, điều này dành Lâm Huệ Như, ông chỉ gọi mỗi khi có công việc.
- Bài báo ở mục truyền tin của nhật báo Sở Nam hôm trước, lão gia tử cũng có xem. Lão gia tử nói, rất tốt!
Lưu Thành Gia lời ít mà ý nhiều “ Chuyển đạt” tán thưởng của lão gia tử đối với Lưu Vĩ Hồng.
- Cha, có thật không?
Lưu Vĩ Hồng vừa nghe, nhất thời rất hưng phấn, bất giác hỏi ngược lại một câu.
- Ừ!
Nếu đổi lại là người khác nhất định sẽ mất hứng. Ta là cha ngươi, ngươi có thể nào không tin ta? Nhưng Lưu Thành Gia tuyệt đối vẫn bình thản, chỉ khẳng định lại cho Lưu Vĩ Hồng.
- Cha, còn thủ trưởng nói thế nào?
Lưu Vĩ Hồng lập tức lại hỏi.
Lần này, Lưu Thành Gia thật sự có chút giật mình:
- Làm sao con biết thủ trưởng cũng lên tiếng?
Ông gọi cú điện thoại này chính là muốn nói cho Lưu Vĩ Hồng biết cái nhìn của thủ trưởng đối với hắn. Thật ra thì trong lòng Lưu Thành Gia rất kích động, con trai ông đã kinh động đến thủ trưởng tối cao, thủ trưởng còn đặc biệt lên tiếng. Trong Tứ cửu thành, con cháu thế gia không ít, mấy người Hạ Mạnh Cường Lưu Vĩ Đông được khen là hạt giống đỏ kiệt xuất nhất đời thứ ba nhưng đã có ai lọt vào mắt thủ trưởng tối cao? Đừng nói tới việc thủ trưởng lên tiếng. Đây là đại sự kinh thiên động địa bậc nào? Chẳng qua Lưu Thành Gia thân là quân đoàn trưởng nên biểu hiện ra cũng sẽ không quá kích động.
- Không phải đâu, con đoán thôi. Con hy vọng ông nội có thể nói chuyện với thủ trưởng chuyện này. Thủ trưởng thật lên tiếng?
Lưu Vĩ Hồng cũng rất giật mình, cao giọng hỏi.
- Ha ha, thủ trưởng nói, người trẻ tuổi, thân tại cơ sở. ý chí thiên hạ, rất tốt!
Lưu Thành Gia vừa nói, bất giác bắt chước khẩu âm của thủ trưởng.
Lưu Vĩ Hồng suýt ngất!
Là ngất thật!
Lời khen của thủ trưởng tối cao dĩ nhiên là một loại vinh dự nhưng không phải là điều mà Lưu Vĩ Hồng chú ý nhất. Điều hắn chú ý nhất chính là lão gia tử rốt cục đã thay đổi, trên danh nghĩa là hai vị lão nhân ngồi đối diện chuyện phiếm, hàn huyên tới lớp con cháu thì lão gia tử vô tình khen cháu mình một đôi lời. Trên thực tế, ý nghĩa không phải chuyện đùa. Lão gia tử đây là muốn mượn chuyện khẳng định bài báo của Lưu Vĩ Hồng để biểu lộ thái độ với thủ trưởng tối cao!
Đại thế lịch sử rốt cục bắt đầu xuất hiện hướng đi chếch rồi.
Lưu Vĩ Hồng không ngừng cố gắng, đã làm ra tác dụng quan trọng nhất.
- Cha, thật tốt quá......
Lưu Vĩ Hồng nhịn không được hét váng lên, cảm thấy toàn thân thư thái không nói nên lời.
Lưu Thành Gia khẽ mỉm cười, nhưng ngay sau đó cũng rất nghiêm túc:
- Vĩ Hồng, không thể kiêu ngạo tự mãn. Lão gia tử nói, người trẻ tuổi cần phải làm đến nơi đến chốn công tác cán bộ, phai ra sức hoàn thành chức trách của mình, không thể để lên chức vụ quá cao.
Lưu Vĩ Hồng lập tức tỉnh táo, biết rằng cha mình hiểu lầm tưởng hắn tự đắc.
- Cha, yên tâm đi, con biết nên làm như thế nào.
Lưu Thành Gia ừ một tiếng rồi cũng không nói thêm. Đối với đứa con trai này, ông càng ngày càng yên tâm.
Có viễn kiến, có quyết đoán, có can đảm, quả thật là nhân tài!
codon.trai
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia