It is what you read when you don't have to that determines what you will be when you can't help it.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 527: Quá Gia Gia
ưu Vĩ Hồng gật đầu đồng ý.
Ban đầu hắn còn lo lắng sau khi mình viết bài xã luận này, người lãnh đạo của Liên bang Xô Viết nhìn thấy sẽ có chuẩn bị, có lẽ lịch sử phát triển sẽ có điều bất đồng với trí nhớ của hắn. Nhưng chính biến vẫn xảy ra, thật sự “đúng giờ”.
Hiện tại xem ra, không có chút nào kỳ quái. Không biết do dạng tâm lý gì tác quái, có lẽ do Gorbachev quá mức tự tin. Đối với lời cảnh cáo rõ ràng như vậy của cố vấn trưởng, cũng không hề để trong lòng, huống chi một người nước ngoài như hắn phát biểu một bài xã luận trên báo chí nước ngoài mà thôi. Có lẽ Gorbachev quá tự tin, cũng có lẽ không nhìn thấy được, tóm lại không để việc này vào trong lòng.
Thậm chí ngay từ đầu hắn giống như cố ý làm như vậy?
Trong đầu Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên toát ra một ý nghĩ như vậy, làm bản thân cũng giật nảy mình.
Có lẽ Gorbachev căn bản muốn phá vỡ Đảng chấp chính Liên bang Xô Viết, vì thế đặc biệt sáng tạo cho đám người của Vladimir Kryuchkov một cơ hội phát động chính biến, sau đó đem những nhân vật đại biểu cho phái cứng rắn bảo thủ trong Đảng bắt lại. Như vậy muốn tiếp tục giải tán Đảng chấp chính Liên bang Xô Viết sẽ không còn lực cản! Nếu thật sự là như vậy, thật rất có ý tứ.
Tự nhiên, Lưu Vĩ Hồng chỉ là tưởng tượng như vậy, nhưng lại lập tức phủ định ý nghĩ này. Rốt cục Gorbachev có suy nghĩ gì hiện tại đã không còn trọng yếu, ít nhất đối với Lưu Vĩ Hồng mà nói, không còn trọng yếu. Trước mắt hắn phải làm chính là làm sao lợi dụng sự kiện này, vớt được “ưu đãi” lớn nhất. Người tinh thông đấu tranh chính trị cũng có loại ý nghĩ này.
- Vĩ Hồng, chuyện này kế tiếp sẽ phát triển như thế nào, cháu có ý kiến gì không?
Một thoáng, lão gia tử lại hờ hững hỏi, ngữ khí rất bình thản.
Lão gia tử vội vã gọi Lưu Vĩ Hồng quay về thủ đô, những lời này mới là điểm tựa. Về phần Lưu Vĩ Hồng “liệu sự như thần”, trong lòng lão gia tử dù tán thưởng cũng không cần thiết nói ra ngoài miệng. Không phải nói lão gia tử làm cách mạng cả đời, bản thân ở trung ương quyền lực suốt mấy chục năm thì không phân tích được. Nhưng Lưu Vĩ Hồng trước đây biểu hiện càng thêm nổi bật, lão gia tử muốn nghe thử ý kiến của hắn. Thứ nhất có thể làm tham khảo, thứ hai có thể làm ra bình phán toàn diện đối với đứa cháu này.
Nhìn xem Lưu gia, có phải thật sự xuất hiện một thiên lý mã hay không!
Lưu Vĩ Hồng thẳng người cung kính đáp một tiếng “Vâng”, sau đó mới lên tiếng nói:
- Ông nội, theo cháu thấy, Đảng chấp chính của Liên bang Xô Viết thật sự xơ cứng, hệ thống xơ cứng, tư tưởng cũng xơ cứng, không có nhân tài nào.
Lão gia tử không khỏi sửng sốt, sắc mặt Mã Quốc Bình lộ vẻ kinh nghi.
Thật sự không nghĩ tới Lưu Vĩ Hồng dám nói ra lời như vậy, từ đâu mà nói như thế?
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Nói về Ủy ban trạng thái khẩn cấp đi, bọn hắn rốt cục là đang làm chính biến hay chơi trò chơi, thật đúng là có chút không hiểu được. Nếu theo tạo hình của thành viên mà xem, có vẻ rất dọa người, chính phủ, quân đội, bộ nội vụ, ngành tình báo cùng ngành quản chế giao thông, tất cả đều tham gia, ngoài ra còn có chủ nhiệm văn phòng tổng thống, những người thân cận nhất bên cạnh Gorbachev, đều ủng hộ Ủy ban trạng thái khẩn cấp. Theo điểm này mà xem, Gorbachev thật sự rất thất bại, trợ thủ chủ yếu của hắn, tâm phúc thân cận nhất của hắn, đều lục đục nội bộ với hắn. Lời nói không khách khí, thật sự không hiểu được mấy năm nay hắn cầm quyền, rốt cục đang làm những chuyện gì!
Lão gia tử điềm nhiên, Mã Quốc Bình lại không tự chủ được gật gật đầu, tựa hồ đối với lời nói của Lưu Vĩ Hồng lại tràn đầy đồng cảm. Dù theo lẽ thường phân tích, chứng thật là rất khó thể hiểu được.
Phó tổng thống, thủ tướng chính phủ, bộ trưởng Bộ quốc phòng, bộ trưởng Bộ nội vụ, chủ tịch KGB, chủ nhiệm văn phòng tổng thống, không có người nào không phải là nhân viên đắc lực của Gorbachev, thời khắc mấu chốt tất cả đều phản bội hắn. Một lãnh đạo tối cao làm tới mức như vậy, thật sự không có chút trình độ gì.
Chuyện như vậy theo Mã Quốc Bình xem ra, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Còn có người làm lão đại kiểu như vậy?
Nếu nói về trình độ đấu tranh chính trị, hoặc là nói trí tuệ làm quan, chỉ sợ tùy tiện lấy một vị bí thư Đảng ủy chưa từng xuống cơ sở làm việc đưa ra cũng không đến nỗi thảm đến mức như vậy.
Xem ra làm lãnh tụ thế này quả nhiên bất tài vô dụng!
Bất quá, Gorbachev không làm được việc, mấy vị trong ủy ban trạng thái khẩn cấp kia cũng rất qua loa. Phát động chính biến đến bây giờ, đã qua ba bốn mươi giờ, trừ bỏ tuyên bố mấy lời công khai, không có bất kỳ động tác nào có tính thực chất. Lại không thấy phái người khống chế Gorbachev, không áp dụng biện pháp cưỡng chế, khống chế cơ quan quốc gia, trên đường ở Moscow cũng không ban bố giới nghiêm, toàn bộ rối loạn. Hình như đang đợi chính Gorbachev đầu hàng. Đi làm chính biến còn làm kiểu như vậy, xem như thật mở rộng tầm mắt. Lúc trước biến cố Huyền Vũ Môn cũng tốt, biến cố Đường Long cũng tốt, chiến dịch Tĩnh Nan cũng vậy, ai mà không đại khai sát giới? Chỉ bày ra chút ý tứ chính biến, tám vị trong Ủy ban trạng thái khẩn cấp này, có cách làm khác với tám vị đại thần của nhóm người Túc Thuận nhưng kết quả lại vô cùng giống nhau tới mức khó tin. Năm đó Hàm Phong* hoàng đế băng hà tại Nhiệt Hà, thái hậu hai cung để cho Túc Thuận suất lĩnh thị vệ khống chế đại thần, thế nhưng Túc Thuận lại dâng sớ chối từ, đem binh quyền cấm vệ tới tay chắp tay dâng trở về, sau này bị chặt đầu không oan một chút nào.(Hàm Phong hoàng đế (1831 – 1861), miếu hiệu là Văn Tông (文宗), thụy hiệu là Hiển Hoàng đế (顯皇帝), tên húy là Dịch Trữ (奕詝, Yìzhǔ) là vị Hoàng đế thứ 9 của nhà Thanh trong lịch sử Trung Hoa. Ông trị vì từ năm 1851 – 1861 với niên hiệu là Hàm Phong.)
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói.
Đôi mày thọ trắng tuyết của lão gia tử nhẹ nhàng nhướng lên, trong mắt lộ ra ý cười cực kỳ vui mừng.
Vô luận Lưu Vĩ Hồng nói gì cũng không bằng lần này tạo thành rung động lớn như vậy cho ông. Người còn trẻ như Lưu Vĩ Hồng, thế nhưng lại đoán đúng đại thế của Liên bang Xô Viết, ở tình hình như thế chỉ sợ sẽ vui mừng tới phát điên, muốn dương dương tự đắc, tự mình khen mình một phen cũng có thể làm được. Không phải người nào đều có thể phân tích thế cục Liên bang Xô Viết được tinh chuẩn tới như thế.
Nhưng ngay từ đầu Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn không có loại biểu hiện nói năng “tùy tiện”, trái lại còn ở góc độ hoàn toàn khách quan thậm chí từ góc độ rất cao phân tích cuộc chính biến Liên bang Xô Viết lần này, biểu hiện lại vô cùng trấn định, ánh mắt chính trị sắc bén độc đáo, hoàn toàn vượt xa ngoài ý liệu của lão gia tử.
Cả đời lão gia tử đã trải qua vô số lần đấu tranh mưa gió, Lưu Vĩ Hồng nói khoác lác hay nói đúng chỗ yếu hại, vừa nghe liền biết.
- Nói như vậy, cháu không xem trọng Ủy ban trạng thái khẩn cấp kia?
Thoáng chốc, lão gia tử hỏi.
- Không tốt.
Lưu Vĩ Hồng thật khẳng định đáp.
- Bọn hắn một không khống chế nhân vật quan trọng, hai không khống chế trật tự Moscow, ba không khống chế ngành cùng bộ môn tuyên giáo, bốn không thay đổi cơ cấu Đảng chính hiện hữu, năm không dẫn dắt hướng đi cho dân chúng bình thường. Dạng này muốn làm chính biến, nếu còn có thể thành công, cũng không tránh khỏi quá may mắn. Trừ phi chính Gorbachev chủ động buông tha cho, bằng không căn bản không có nửa điểm hi vọng thành công. Mặt khác vẫn còn một nhân vật mấu chốt, chính là Yeltsin. Bọn hắn đã hoàn toàn quên mất sự hiện hữu của người này.
- Yeltsin?
Lão gia tử hỏi ngược lại một câu.
Yeltsin ở đời sau tuyệt đối là một nhân vật quan trọng, sau độc lập hắn là tổng thống đời thứ nhất của nước Nga, phong cảnh vô cùng. Nhưng vào thời ấy còn chưa được xem là một nhân vật, ít nhất ở trong mắt lão gia tử, không đảm đương nổi đại sự. Nếu Yeltsin là ủy viên Cục chính trị của Đảng chấp chính Liên bang Xô Viết, có thể lão gia tử sẽ liếc mắt nhìn cao hắn một chút. Dù sao cũng được xem như một thành viên trong cấp lãnh đạo trung tâm Liên bang Xô Viết. Nhưng người này lại tự động lui ra khỏi Đảng, làm chức vụ cao như vậy trong Đảng chấp chính Liên bang Xô Viết lại công kích chính Đảng chấp chính, biến thành “đấu sĩ dân chủ” mà quốc gia phương tây xưng hô…
Lão gia tử làm cách mạng cả đời, đối với tổ chức trung thành và tận tâm, bình sinh ghét nhất là loại người này!
Bởi vậy Lưu Vĩ Hồng vừa nhắc tới tên này, trong lòng lão gia tử liền không thoải mái.
Huống chi dưới điều kiện tiên quyết Đảng chấp chính Liên bang Xô Viết đang đương quyền, tổng thống nước Nga như Yeltsin trong tay hoàn toàn không có binh quyền, ở thế cục hỗn loạn hiện giờ, có thể phát ra được tác dụng gì? Có thể bảo trụ được cái đầu đã xem như không tệ.
Ủy ban trạng thái khẩn cấp không xem trọng hắn, cũng không phải là không có đạo lý.
- Ông nội, không thể xem thường Yeltsin. Bây giờ hắn là tổng thống nước Nga, mặc dù là do dân bầu, nhưng không thể phớt lờ. Tháng sáu năm nay hắn tham gia tổng tuyển cử tổng thống nước Nga, Gorbachev tự mình đi tới hiện trường tuyển cử ủng hộ một người khác nằm trong Đảng chấp chính Liên bang Xô Viết, nhưng kết quả vẫn bại bởi Yeltsin. Có thể thấy được lực kêu gọi của hắn trong các tầng lớp của nước Nga rất lớn, uy vọng cũng rất cao. Ủy ban trạng thái khẩn cấp xem thường hắn, tuyệt đối là một sai lầm thật lớn.
Lưu Vĩ Hồng thật trịnh trọng nói.
Lão gia tử trầm ngâm không đáp.
Mã Quốc Bình nói:
- Vĩ Hồng, tổng thống nước Nga kia giống như không có quyền lực thực tế gì đi chứ? Hắn cũng đã rời khỏi Đảng chấp chính Liên bang Xô Viết.
Câu nói của Mã Quốc Bình không thể nói là không có đạo lý. Ở một quốc gia có Đảng chấp chính, quyền thế của Đảng chấp chính Liên bang Xô Viết rất lớn, xâm nhập mỗi tầng lớp cơ cấu trong Liên bang Xô Viết, trong quân đội cũng là như thế. Quyền lực chính ủy trong quân đội Liên bang Xô Viết là rất lớn, thậm chí còn lớn hơn một vị chủ quan quân sự rất nhiều.
Yeltsin là tổng thống nước Nga, nói dễ nghe thì là “tổng thống”, nói khó nghe một chút không tính là gì, chỉ làm ầm ĩ mà thôi. Trước mắt phái cứng rắn bảo thủ trong Đảng chấp chính Liên bang Xô Viết làm chính biến, trong tay nắm giữ toàn bộ cơ quan quốc gia cùng tài nguyên quốc gia, mà Yeltsin bất quá chỉ là một “tổng thống không binh quyền”, lấy cái gì cùng cơ quan quốc gia đối kháng?
Lưu Vĩ Hồng lắc đầu nói:
- Dượng út, tình huống hiện tại của Liên bang Xô Viết không thể dùng ánh mắt bình thường để nhìn. Tất cả đều đã rối loạn, quân đội cũng không ngoại lệ. Mấy năm nay Gorbachev chủ trì cải cách, kỳ thật là thanh toán toàn diện đối với Đảng chấp chính của Liên bang Xô Viết, căn bản không nói tới việc gìn giữ uy tín của Đảng. Hiện tại quyền uy của Đảng chấp chính đã không còn sót lại chút gì. Tư tưởng trong quân đội cũng thật hỗn loạn, quan quân hạ tầng thậm chí là sĩ quan cao cấp, cháu phỏng chừng đều không thấy rõ được phương hướng mất rồi. Một quân đội không có tín ngưỡng kiên định, không có sức chiến đấu, Ủy ban lại không nắm được quân đội này trong tay, vì thế Yeltsin có thể thừa cơ hội này xen vào. Nếu hắn nhân cơ hội chưởng quản một số lượng quân đội nhất định, tiếp tục một bước nắm cơ cấu các cấp chính quyền nước Nga trong tay, đến lúc đó đã hoàn toàn không còn bị khống chế. Theo cháu xem, đối với Ủy ban trạng thái khẩn cấp mà nói, uy hiếp của hắn không dưới Gorbachev. Cuối cùng có thể ảnh hưởng tới kết quả tình thế, có thể chính là hắn!
Không phải có thể, mà là nhất định!
Những lời này Lưu Vĩ Hồng còn chưa nói ra mà thôi.
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia