Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 513: Độc Diễn
ưu Vĩ Hồng liếc Mộ Tân Dân một cái, rất bình thản nói:
- Đồng chí Mộ Tân Dân, tôi lặp lại một lần nữ, mỗi đảng viên đều có quyền phát biểu cách nhìn của mình đối với thời cuộc. Bài báo này là ở trên tờ Kèn lệnh xuất bản. Nếu như anh nhất định phải nói là có sai lầm thì cứ chờ tạp chí Kèn lệnh nhận rồi nói sau!
Những lời này rất có lực chấn nhiếp!
Tất cả thường vụ cũng đều ngẩn người ra. Trên thực tế, rất nhiều người sở dĩ không nói lời nào, không phụ họa Mộ Tân Dân, cũng là bởi vì bài báo này của Lưu Vĩ Hồng xuất bản trên tờ Kèn lệnh. Kèn lệnh là loại tạp chí nào, có ai ngồi đây không hiểu? Đó là tạp chí cùng với tờ Nhân dân nhật báo, Quang minh nhật báo là những tiếng nói tuyên truyền quan trọng nhất của TW Đảng, được gọi là “ Hai báo một tạp chí” có trọng lượng nhất trong công cụ tuyên truyền của Đảng. Liên tưởng tới cuộc tranh luận thời gian trước về lựa chọn con đường, mọi người đều cẩn thận.
Mấy năm này, trên các loại báo Đảng tạp chí Đảng thường xuyên có khởi xướng những cuộc tranh luận như vậy, có thể nói trăm hoa đua nở trăm nhà đua tiếng. Kèn lệnh nếu dám đăng bài báo này thì luôn là có đạo lý.
Đây vẫn chỉ là một nguyên nhân trong đó, một nguyên nhân mấu chốt khác là tại sao Lưu Vĩ Hồng có thể đem một bài báo - Đại nghịch bất đạo- như vậy đăng trên Kèn lệnh!
Tuyệt đối không phải là người nào cũng có thể đăng bài trên Kèn lệnh, hơn nữa là một bài báo dài đến hai ngàn chữ.
Bản thân chuyện này đã tỏ rõ hậu đài phía sau Lưu Vĩ Hồng vô cùng không đơn giản.
Thời cuộc hết sức nhạy cảm như thế, thường vụ huyện ủy huyện Lâm Khánh sau khi đọc một bài báo sắc bén trên tạp chí Đảng lại có thể không suy nghĩ kỹ càng đi theo Mộ Tân Dân tỏ thái độ hồ đồ sao? Vạn nhất sai lầm rồi làm sao bây giờ?
Lão Mộ ngươi có Chủ tịch tỉnh chỗ dựa, chúng ta một chút cũng không có!
Mộ Tân Dân hừ lạnh một tiếng:
- Lưu Vĩ Hồng, anh cũng đừng dùng tấm bảng lớn Kèn lệnh dọa người. Tôi công tác ở Ban Tuyên giáo hơn hai mươi năm, rõ hơn anh nhiều lắm. Kèn lệnh cũng không phải là Thánh Nhân, cũng có thời điểm phạm sai lầm. Kèn lệnh sai lầm, tự có ngành chủ quản phê bình, cái này chúng ta quản không được. Chúng ta chỉ có thể quản tốt chuyện tình Lâm Khánh. Bây giờ cải cách mở ra tình hình rất tốt, nhân dân cả nước dưới sự lãnh đạo anh minh của đảng đang dâng cao nhiệt tình, đoàn kết nhất trí. Bây giờ anh dội một gáo nước lạnh, nói mát, nói gở, nói chuyện giật gân, rắp tâm ra sao? Anh cũng không cần giải thích nữa rồi, huyện ủy Lâm Khánh chúng ta quyết không thể dung dưỡng đối với loại sai lầm nghiêm trọng này, quyết không thể dung túng nhân nhượng vô nguyên tắc.
Nhất định phải tiến hành kiên quyết đấu tranh!
Nói tới đây, Mộ Tân Dân lại ưỡn thẳng người, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ nghiêm túc.
- Bây giờ tôi chính thức đề nghị, đình chỉ chức vụ Trưởng ban tổ chức huyện ủy huyện Lâm Khánh và chức danh thường vụ của đồng chí Lưu Vĩ Hồng, ra lệnh cưỡng chế viết kiểm điểm nghiêm túc. Khi nào đồng chí đó biết sai lầm, tỏ vẻ thành khẩn nhận lỗi thì sẽ xem xét báo cáo lên cấp trên khôi phục công tác.. Nếu như không nhận sai hoặc là qua loa cho xong, thái độ không thành khẩn thì huyện Lâm Khánh sẽ báo lên tổ chức đảng cấp trên, tăng thêm đề nghị xử phạt. Các đồng chí, đây là vấn đề mang tính nguyên tắc, phải phân định trái phải, không thể hàm hồ. Bây giờ biểu quyết, ai đồng ý hình thức này thì giơ tay.
Mộ Tân Dân vừa nói vừa tự mình dẫn đầu giơ tay.
Song một màn xuất hiện làm người ta vô cùng lúng túng, mười một thường vụ chỉ có cánh tay của Mộ Tân Dân giơ lên còn mười một người kia nhìn nhau, không ai đưa tay của mình lên.
Đây không phải là lúc để so sánh.
Lần giơ tay này chính là đắc tội với Lưu Vĩ Hồng, nếu quả thật có thể giống như Mộ Tân Dân nói thì hoàn toàn đánh gục Lưu Vĩ Hồng, vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu. Nhưng nếu chẳng may không được thì sao, ai có thể ngăn được phản kích ác liệt của Lưu Vĩ Hồng?
Tấm gương của Mễ Khắc Lương, Trần Đồng Đông còn ở ngay trước mặt!
Lưu Vĩ Hồng ngửa người ngồi dựa vào phía sau, bình thản nhìn Mộ Tân Dân, khóe miệng khẽ nhếch lên một tia châm chọc rất nhỏ nhưng cực kỳ rõ ràng, nhìn lão Mộ như một người đang đùa giỡn một con khỉ vậy.
Thời gian trôi qua chậm chạp, vẫn không một ai giơ tay, bao gồm cả Chu Vân Đan và Mễ Hiền Hoa.
Khuôn mặt của Mộ Tân Dân tím ngắt, trong mắt như muốn phun lửa, cánh tay vẫn chết sững ở nơi đó, không hề có ý định bỏ xuống, ông ta thật sự không thể bỏ được.
Phải nói, Mộ Tân Dân đã đánh giá cao uy vọng của Lưu Vĩ Hồng ở huyện Lâm Khánh, trước lúc triển khai hội nghị này còn cố ý triệu kiến Chu Vân Đan và Mễ Hiền Hoa để an bài bố trí chặt chẽ, vừa cố ý không báo cho Lưu Vĩ Hồng tham gia hội nghị chính là vì để tránh khỏi xuất hiện tình hình như thế. Nhưng hiện giờ ông ta mới biết, mình vẫn đánh giá thấp Lưu Vĩ Hồng, uy vọng của người cán bộ trẻ tuổi này ở huyện Lâm Khánh còn vượt xa tưởng tượng của hắn.
Còn có một vấn đề, Mộ Tân Dân trước kia cũng không chú ý tới.
Đây là đang ở huyện Lâm Khánh, không phải là ở Ban tuyên giáo Tỉnh ủy, tính mẫn cảm của mọi người dù sao vẫn không cùng một đẳng cấp. Ban tuyên giáo Tỉnh ủy dù sao cũng là đại nha môn, lại chuyên quản mảng tuyên truyền nên sự hiểu biết đại cục chính trị và nhạy cảm dĩ nhiên là hơn xa các cán bộ cơ sở như huyện Lâm Khánh. Trong con mắt của Mộ Tân Dân thì Lưu Vĩ Hồng tuyệt đối đã phạm vào con đường chính trị sai lầm nhưng trong mắt các thường vụ huyện ủy khác thì chỉ xem trọng thực tế.
Lưu Vĩ Hồng rõ ràng có hậu đài cực kỳ mạnh mẽ, chưa nói chỉ riêng là Bí thư địa ủy Hạo Dương Lục Đại Dũng cũng đã có thể chiếu cố nhất định cho Lưu Vĩ Hồng. Muốn xử phạt Lưu Vĩ Hồng, tối thiểu cũng phải chờ địa ủy Hạo Dương lên tiếng, nếu không sẽ không ai hành động thiếu suy nghĩ.
Hiển nhiên cục diện hội nghị thường vụ đã rơi vào bế tắc, Đặng Trọng Hòa khẽ thở dài, chậm rãi nói:
- Mộ bí thư, chuyện này phát sinh tương đối đột nhiên, các đồng chí trong khoảng thời gian ngắn còn không dễ lý giải. Anh xem chắc hội nghị thường vụ có lẽ tạm thời chưa ra quyết định hay không, cho các đồng chí thêm thời gian suy nghĩ đến lúc đó lại bàn bạc lại.
Nói thể thì Đặng Trọng Hòa rất muốn nhìn thấy Mộ Tân Dân bị bêu xấu. Nhìn đi, hội nghị thường vụ mà bí thư chỉ lên hát một mình, không ai phụ họa, còn có nỗi bi ai nào có thể sánh bằng.
Mộ bí thư chắc buồn bực sắp chết rồi!
Nhưng lý trí nói cho Đặng Trọng Hòa biết không thể xem náo nhiệt như vậy được. Vạn nhất Mộ Tân Dân thẹn quá thành giận, phất tay bỏ đi thì sau khi hả giận chuyện sẽ bung ra càng lớn. Nếu lan truyền ra ngoài thì, Mộ Tân Dân khẳng định sẽ mất hết uy tín nhưng cũng không dám bảo đảm một lãnh đạo cấp trên có cái nhìn xấu về cán bộ huyện Lâm Khánh.
Hơn nữa nói như thế nào thi lão Mộ cũng là do Chủ tịch tỉnh Chúc Liên Thịnh đề cử.
Vạn nhất Chúc Liên Thịnh không nhịn được, nổi trận lôi đình, quyết định điều chỉnh bộ máy lãnh đạo huyện Lâm Khánh thì người đứng mũi chịu sào là Đặng Trọng Hòa hắn. Hắn chẳng những người đứng thứ hai trong huyện mà là cán bộ bản địa của Lâm Khánh, cấp trên muốn khai đao lập uy thì còn đối tượng nào tốt hơn?
Nói về hiệu quả lập uy thì đầu của Lưu Vĩ Hồng sợ rằng không tốt như đầu của hắn.
Đặng Trọng Hòa vừa nói, vừa liếc Lưu Vĩ Hồng, ý tứ là nhắc nhở hắn cũng nên hòa hoãn để cho Mộ Tân Dân còn có thể xuống thang, nếu quá cương lên thì cũng không có gì tốt với đồng chí Tiểu Lưu.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng lắc đầu, bình tĩnh nói:
- Mộ bí thư, Đặng Chủ tịch, các đồng chí, bài báo của tôi trên tạp chí Kèn lệnh chỉ phát biểu dưới danh nghĩa cá nhân, không liên quan đến huyện Lâm Khánh. Nếu quả thật phạm vào sai lầm thì cũng chỉ là sai lầm của cá nhân tôi, lãnh đạo cấp trên sẽ xử phạt tôi. Trước lúc tổ chức đảng cấp trên có quyết định chính thức, tôi không hy vọng vì chuyện này mà ảnh hưởng đến sự đoàn kết của bộ máy chúng ta, càng không hy vọng ảnh hưởng đến việc triển khai công tác trong huyện.
Những lời này của Lưu Vĩ hồng coi như là cho Đặng Trọng Hòa mặt mũi, cũng gián tiếp cho Mộ Tân Dân một bậc thang để xuống. Hội nghị thường vụ dù sao cũng là trường hợp cực kỳ chính quy nghiêm túc, không phải là nơi để đối chọi như trẻ con.
Nghe Lưu Vĩ Hồng nói vậy, cánh tay của Mộ Tân Dân từ từ hạ xuống, mặt vẫn nghiêm nghị, trong đầu suy nghĩ rất nhanh xem bước tiếp theo nên như thế nào. Với tình huống trước mắt, bảo các thường vụ thông qua hình thức xử phạt của Lưu Vĩ Hồng rõ ràng là không được. Bí thư huyện ủy thật sự không thể tiến hành xử phạt một thường vụ.
Phó bí thư huyện ủy kiêm chủ nhiệm hội đồng nhân dân Lý Học Trí cũng lên tiếng:
- Mộ bí thư, các vị đồng chí, cá nhân tôi cho rằng ý kiến của Đặng Chủ tịch rất đáng được coi trọng. Chuyện này quả thật phát sinh được tương đối đột nhiên, rốt cuộc nên có ý kiến gì thì phải suy nghĩ kỹ càng.
Bất kể nói thế nào, tạp chí Kèn lệnh cũng là tạp chí Đảng toàn quốc, phát biểu của đảng viên cán bộ trên đó là hợp với quy định, cẩn tỉnh táo suy nghĩ mới có quyết định hợp lý.
Trong ba cán bộ đứng đầu ở đây thì Lý Học Trí là thân tín của Lục Đại Dũng, lời nói của hắn trong thường vụ cũng rất có phân lượng. Hắn nói như vậy cũng tính toán đến mặt mũi của Mộ Tân Dân.
Những thường vụ khác cũng bất giác gật đầu, cảm thấy đề nghị của Lý chủ nhiệm rất có lý. Chỉ cần tránh ra chuyên này, không biểu lộ thái độ thì mọi người cũng đều khỏi phải khó xử.
Mộ Tân Dân hít thật sâu một hơi, sắc mặt khôi phục bình tĩnh, chậm rãi nói:
- Ý kiến của Đặng Chủ tịch và Lý chủ nhiệm cũng có lý. Nếu đồng chí Lưu Vĩ Hồng cũng biết được chuyện này có thể ẩn chứa sai lầm thì tôi cũng đồng ý dành thời gian để cho mọi người suy nghĩ. Hội nghị này tạm thời chưa đưa ra kết luận. Bất quá tôi phải nhắc nhở mọi người lựa chọn con đường nào là vấn đề có tính nguyên tắc, mỗi người đều phải kiên định tính giai cấp, quyết không thể hàm hồ!
Nghe Mộ Tân Dân còn sĩ diện như vậy, mọi người ai cũng xem thường. Chẳng qua là lần này dĩ nhiên sẽ không có ai đứng ra phản bác Mộ bí thư lần nữa, đã tan họp sớm thì tội gì khơi thêm.
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia