Tôi tin những muộn phiền và thất bại đến với mình là nền tảng giúp tôi có thể cảm nhận cuộc sống ở một mức cao hơn.

Anthony Robbins

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 510: Đặng Trọng Hòa Nóng Nảy
ộ Tân Dân không mời dự họp Ban bí thư, mà trực tiếp mở hội thường ủy, nhưng không làm “lập tức”, để tiểu Chu thông tri hai giờ rưỡi chiều sẽ mời dự họp hội ủy viên Huyện ủy thường ủy.
Sau khi Lưu Vĩ Hồng rời đi, Mộ Tân Dân lập tức trước sau triệu kiến Chu Vân Đan cùng Mễ Hiền Hoa. Dù Mộ Tân Dân tin tưởng ở vấn đề nguyên tắc trái phải rõ ràng như vậy, cho dù là những ủy viên thường ủy ngày thường có quan hệ thật tốt với Lưu Vĩ Hồng, cũng không dám “bao che” hắn. Nhưng nên làm chuẩn bị vẫn phải làm. Gọi thân tín của mình tới, từ từ thương lượng nghiên cứu một chút “bước tiến công” là chuyện cần thiết.
Nhất định phải bắt lấy cơ hội tốt ngàn năm một thuở, một lần duy nhất giải quyết vấn đề.
Lưu Vĩ Hồng cũng không được nhàn rỗi, nghiêm khắc mà nói, là người khác không cho hắn nhàn rỗi. Vừa mới trở lại văn phòng, chuông điện thoại đã vang lên.
- Xin chào, tôi là Lưu Vĩ Hồng!
- Lưu trưởng ban, tôi là Đặng Trọng Hòa. Hiện tại anh có rảnh không?
Bên kia điện thoại, truyền đến thanh âm của Đặng Trọng Hòa, rõ ràng có chút lo âu.
- Chủ tịch có chỉ thị gì sao?
Ngữ khí của Lưu Vĩ Hồng vẫn thư thả buông lỏng.
Đặng Trọng Hòa thoáng trầm xuống. Người này thật sự trấn định tự nhiên hay không tim không phổi? Đem bầu trời chọc ra lỗ thủng, vẫn còn thong dong đến như vậy sao?
- Như vậy đi, Lưu trưởng ban, nếu như anh có thời gian mời anh tới phòng làm việc của tôi một chuyến đi.
Đặng Trọng Hòa nói thật đơn giản, không dự định “dây dưa” quá nhiều trong điện thoại với Lưu Vĩ Hồng.
- Được, mời chủ tịch chờ một chút, tôi lập tức đi qua!
Rất nhanh, thân ảnh cao lớn của Lưu Vĩ Hồng xuất hiện trong tòa lầu làm việc của Ủy ban huyện. Trước khi lên lầu, vừa vặn gặp được phó chủ nhiệm văn phòng Ủy ban huyện Dương Ngọc Trân, Dương Ngọc Trân nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng lập tức cùng nhau đi lên, nhìn xung quanh, tựa hồ thấy không ai, liền hạ giọng thật lo âu nói:
- Lưu trưởng ban, có phải đã xảy ra chuyện? Bài xã luận trên tạp chí “Hào Giác” thật do anh viết sao?
Xem ra khi Lưu Vĩ Hồng còn ở trong phòng Mộ Tân Dân, tin tức trên tạp chí “Hào Giác” xuất hiện “Đại bom” đã truyền khắp đại viện Huyện ủy, cơ hồ từng nhân viên công tác đều cũng biết.
Lần trước Dương Ngọc Trân đi cùng Lưu Vĩ Hồng tới Giang Khẩu, được Vân Vũ Thường nhiệt tình tiếp đãi, còn nhìn thấy Hong Kong phồn hoa, ấn tượng đối với Lưu Vĩ Hồng cùng người bạn gái xinh đẹp của hắn phi thường tốt đẹp. Hiện tại Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng khó trách Dương Ngọc Trân lo sợ bất an.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Là tôi viết.
- Vậy…
Sắc mặt Dương Ngọc Trân lập tức trở nên thập phần tái nhợt, kinh hãi lẫn hoảng sợ. Lưu Vĩ Hồng nếu xảy ra chuyện, không biết có thể liên lụy Đặng Trọng Hòa hay không, mà nếu Đặng Trọng Hòa cũng xui xẻo, Dương Ngọc Trân sẽ không còn ngày lành. Nàng là thân thích của vợ Đặng Trọng Hòa, Đinh Dương chính do nàng giới thiệu cho Đặng Trọng Hòa. Mọi người đều biết Dương chủ nhiệm là thân tín của chủ tịch huyện. Nếu Đặng Trọng Hòa ngã xuống, chức phó chủ nhiệm văn phòng Ủy ban huyện của nàng còn làm được hay sao?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Dương chủ nhiệm, không sao cả đâu. Mỗi đảng viên đều có quyền lợi phát biểu cách nhìn của chính mình thôi.
- A a, đúng đúng…
Dương Ngọc Trân có chút mất hồn mất vía.
Lưu Vĩ Hồng nhìn nàng gật đầu, lập tức đi lên lầu.
Có một số việc, giải thích cũng vô dụng, mấu chốt là phải xem kết quả.
Trong văn phòng Đặng Trọng Hòa không có người khác, Đặng Trọng Hòa tự mình rót trà chờ đợi Lưu Vĩ Hồng, trên mặt không thể che giấu vẻ lo âu. Nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng liền lập tức nói:
- Lưu trưởng ban, thật ngoài ý muốn!
Đặng Trọng Hòa dùng từ vẫn tương đối chú ý, dù đang lo âu nhưng vẫn chưa thất thố.
Lưu Vĩ Hồng cười đi vào, ngồi xuống sô pha, lấy thuốc lá mời Đặng Trọng Hòa một điếu, tự mình châm một điếu, rít hai hơi mới lên tiếng:
- Chủ tịch, tôi chỉ là nói chút cái nhìn của mình thôi.
Đặng Trọng Hòa lo âu nói:
- Tôi biết. Mỗi đảng viên đều có quyền lợi phát biểu cách nhìn của mình…Nhưng sợ là sợ có chút người không cho là như vậy…Vừa rồi Mộ bí thư tìm anh phải không?
Kỳ thật sau khi Đặng Trọng Hòa nhìn thấy bài văn kia, lập tức gọi điện thoại cho Lưu Vĩ Hồng, Hướng Vân bắt máy, nói Lưu trưởng ban đi tới chỗ của Mộ bí thư. Lão Mộ là từ Ban tuyên giáo Tỉnh ủy phái xuống, chỉ sợ từ hai ngày trước đã có được tin tức. Chỉ là vì muốn chờ tạp chí “Hào Giác” đưa tới để nghiệm chứng mà thôi.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:
- Uhm. Mộ bí thư nói cần mời dự họp ủy viên thường ủy thảo luận vấn đề này, yêu cầu tôi lập tức cách chức tạm thời, viết ra kiểm điểm khắc sâu.
Hai hàng lông mày của Đặng Trọng Hòa cau lại, không hé răng.
Cử động lần này của Mộ Tân Dân mặc dù có chút không hợp quy củ, nhưng thời kỳ phi thường, bí thư Huyện ủy gặp lúc xử trí, không tính là thái quá. Nếu là hắn ở vị trí của Mộ Tân Dân, chỉ sợ cũng sẽ làm như thế.
Lưu Vĩ Hồng phát ra bài xã luận trên “Hào Giác”, rõ ràng không trải qua sự đồng ý của Ban tuyên giáo Huyện ủy, thậm chí kể cả Ban tuyên giáo địa khu Hạo Dương lẫn Tỉnh ủy Sở Nam, trước đó đều không hay biết, Lưu Vĩ Hồng chỉ lấy danh nghĩa cá nhân phát biểu bài xã luận này. Một bài văn thuần túy “Chính luận tính”, hơn nữa không phải nói chuyện trong nước mà là nói chuyện nước ngoài, không cần thông qua Ban tuyên giáo địa phương phê duyệt. Nhưng lại chỉ mặt gọi tên, nghiêm khắc phê bình người lãnh đạo tối cao cùng chính phủ của nước láng giềng, tự nhiên là phạm đại húy kiêng kỵ. Nếu thật sự truy cứu xuống tới, Mộ Tân Dân thậm chí cả Huyện ủy Lâm Khánh đều có trách nhiệm. Mộ Tân Dân nghiêm khắc xử trí, theo lý thường phải làm, không ai không vội vã rửa sạch bản thân mình.
- Lưu trưởng ban, tôi có chút không hiểu được, làm sao anh bỗng nhiên lại chú ý tới thế cục chính trị của Liên bang Xô Viết?
Đặng Trọng Hòa hít một hơi thật sâu, làm cho ánh mắt của mình trở nên bình thản một chút, chậm rãi hỏi, thật nghiêm túc chú ý Lưu Vĩ Hồng.
Đặng Trọng Hòa rất rõ ràng, chính mình chỉ sợ rất nhanh phải đối mặt một lần lựa chọn gian nan. Vừa rồi thư ký tiểu Chu của Mộ Tân Dân gọi điện tới, nói Mộ bí thư quyết định vào lúc hai giờ rưỡi chiều mời dự họp ủy viên thường ủy, thảo luận vấn đề chính trị trọng yếu. Nếu Mộ Tân Dân đã giáp mặt thông tri Lưu Vĩ Hồng lập tức cách chức tạm thời, khắc sâu kiểm điểm, có thể biết ở trong buổi họp chính là thảo luận chuyện này, làm ra quyết định xử lý tổ chức đối với Lưu Vĩ Hồng. Ở trên vấn đề như vậy, tỏ thái độ thế nào đều phải cực kỳ thận trọng. Tán thành, phản đối hoặc là bỏ quyền, đều có ảnh hưởng trọng yếu đối với con đường làm quan sau này của hắn. Trước khi làm ra quyết định, Đặng Trọng Hòa hi vọng có thể hiểu biết tình hình càng nhiều thêm một chút.
Lưu Vĩ Hồng không phải người bình thường, bối cảnh rất mạnh. Điều này Đặng Trọng Hòa đã dự đoán được. Chính bởi vì như vậy, Đặng Trọng Hòa càng khó quyết định chủ ý. Có lẽ bài văn này không phải xuất phát từ chủ ý của chính Lưu Vĩ Hồng, chỉ là có người muốn mượn miệng của hắn biểu đạt ra quan điểm của mình thì sao? Bởi vì Lưu Vĩ Hồng còn quá trẻ tuổi, vạn nhất dẫn phát tranh đấu, cũng có cơ hội xoay chuyển!
Nếu Lưu Vĩ Hồng thật sự là cán bộ cơ sở bình thường, Đặng Trọng Hòa càng thêm dễ quyết định chủ ý.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Không phải bỗng nhiên tôi lại chú ý thế cục của Liên bang Xô Viết, trước kia tôi luôn chú ý tới việc cải cách của họ. Trải qua phân tích, tôi cho rằng lối cải cách đó rất nguy hiểm. Chúng ta cải cách là tiến hành theo chất lượng, theo thể chế kinh tế chậm rãi sửa chữa, hơn nữa còn là đi từng bước, mỗi khi ra một hành động mới đều suy đi nghĩ lại, tiến hành thăm dò thí điểm, cải cách thể chế chính trị, đặt sau cải cách thể chế kinh tế mới chậm rãi tiến hành. Tôi cho rằng đây là sự thực hiện ổn thỏa. Mà bên phía Liên bang Xô Viết, lại đem tinh lực chủ yếu đặt trên nền cải cách thể chế chính trị trước, rất nhiều chính sách đều nóng vội, đã dao động tới căn cơ Đảng chấp chính Liên bang Xô Viết. Ở một căn cứ không ổn cố lại tiến hành cải cách, đều rất nguy hiểm.
Trước đó Đặng Trọng Hòa không hề nghiên cứu về cục diện chính trị của Liên bang Xô Viết, chân chính để cho hắn thoáng chú ý một chút là tình huống của Liên bang Xô Viết chính là trước đó không lâu tại Giang Khẩu, Vân Vũ Thường từ Liên bang Xô Viết nhập khẩu một nhóm trang bị máy móc, nhưng không thâm nhập nghiên cứu thảo luận thật sâu bên trong. Vừa mới đọc bài xã luận của Lưu Vĩ Hồng, Đặng Trọng Hòa cũng cảm thấy được Lưu Vĩ Hồng nói chuyện thật có đạo lý. Lưu Vĩ Hồng viết ra bài văn như vậy, hành văn thì khỏi cần nói, thật minh xác, trình tự rõ ràng, tầng tầng đẩy mạnh, có lý có cứ. Dưới tình hình không có tư liệu nào khác để tham khảo nghiên cứu, có chút bất tri bất giác sẽ bị bài văn làm ảnh hưởng, sẽ lo lắng cho cục diện chính trị của Liên bang Xô Viết.
Nhưng Đặng Trọng Hòa không phải người thường, không thể dùng ánh mắt người thường để đối đãi vấn đề này.
- Lưu trưởng ban, nếu như chỉ đơn thuần luận sự, kỳ thật việc này cũng không có gì. Chỉ là một đề tài nghiên cứu thảo luận mà thôi. Chỉ sợ có chút đồng chí, nhất định đem chuyện của Liên bang Xô Viết liên hệ tới tình hình trong quốc nội chúng ta. Bài văn phát biểu trong “Nhân Dân nhật báo” hôm nay, anh cũng xem rồi đi?
Theo thời gian mà luận, tạp chí “Hào Giác” cùng “Nhân Dân nhật báo” được phát hành chung một ngày, ở trên hai tạp chí báo Đảng xuất hiện hai bài xã luận hoàn toàn bất đồng quan điểm, cũng xem như chung một đoạn thời gian, là “đặc sắc” của Ban tuyên giáo quốc nội. Nhưng ở trong lòng cán bộ cơ sở, phát biểu bài xã luận trên “Nhân Dân nhật báo” dù sao càng thêm “chính tông”!
- Chủ tịch, cho dù có người có ý đồ riêng, nhất định phải đem chuyện ở Liên bang Xô Viết liên hệ với quốc nội, vậy cũng không sao. Có thảo luận là chuyện thật bình thường, chỉ là ở chỗ có cùng ý kiến hay không mà thôi…
Nói tới đây, Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, có chút ý vị thâm trường nói:
- Chủ tịch, đây có lẽ là một cơ hội, có thể thấy rõ ràng rất nhiều người.
Đặng Trọng Hòa không khỏi sửng sốt, có chút hồ nghi nhìn Lưu Vĩ Hồng.
Lời này là có ý gì?
Lưu Vĩ Hồng trấn định như thế, hay thật sự có chỗ dựa vào? Dù tất cả mọi người đều cho rằng tính cách Lưu Vĩ Hồng cường thế, thậm chí có đôi khi còn hơi xúc động, nhưng nếu tỉ mỉ xem xét, lại phát hiện không phải là chuyện như vậy. Bất cứ một lần giao phong nào lớn, Lưu Vĩ Hồng chủ yếu mưu tính xong mới phát ra, cuối cùng đạt được thắng lợi cũng chính là đồng chí tiểu Lưu nhìn qua có vẻ tuổi trẻ đầy xúc động. Những lão đồng chí có kinh nghiệm phong phú kia lại hoàn toàn bại trận. Mễ Khắc Lương như thế, Mộ Tân Dân cũng như vậy.
Lần này chưa chắc Mộ Tân Dân lấy được thắng lợi như mong muốn đâu!
Lưu Vĩ Hồng cầm lấy tờ tạp chí “Hào Giác” nằm trên bàn, vỗ nhè nhẹ vài cái trong lòng bàn tay, mỉm cười nói:
- Chủ tịch, bất kể nói như thế nào, bài xã luận của tôi cũng có trả qua xét duyệt của lãnh đạo cùng biên tập tạp chí “Hào Giác”, không phải là ngu ngốc mà làm, dám đăng bài xã luận như vậy, chẳng lẽ sẽ không có một chút nguyên nhân?
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia