Nếu bạn không thể phạm sai lầm, bạn sẽ không thể làm được điều gì.

Marva Collins

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 503: Chỉ Sợ Hàng So Hàng
ợi đến khi Lưu Trưởng ban lên lầu ba, Vân Vũ Thường đã đứng trong phòng, hai tay ôm ngực “hung hăng” nhìn theo hắn.
-Đi rửa mặt rửa tay trước đi, không được gây chuyện!
Lưu Vĩ Hồng còn chưa mở miệng, Vân Vũ Thường liền nghiêm mặt ra lệnh.
Lần này, đến Vĩ Hồng cũng rất biết điều, để túi du lịch xuống, vào phòng tắm rửa. Xe lửa lúc đó phần lớn là tàu nhanh, sơn màu xanh, bây giờ là tháng sáu công lịch, khí trời nóng bức, ngồi trên tàu mười mấy tiếng đồng hồ không có điều hòa, cho dù là giường nằm, cũng nóng không chịu được, toàn thân nhớp nháp mồ hôi, đặc biệt khó chịu.
Lưu Vĩ Hồng tắm rửa xong, đến cuối cùng mới phát hiện mình quên cầm quần áo, đành phải hé cánh cửa, nhô đầu ra nói:
- Bà xã, lấy quần áo cho anh.
Vân Vũ Thường không nhịn được cười, mở tủ treo quần áo, tiện tay cầm một bộ quần áo cho hắn. Đây đều là quần áo mới mua. Vân Vũ Thường biết Lưu Vĩ Hồng muốn tới, đã sớm chuẩn bị những thứ này, túi du lịch Lưu Vĩ Hồng cầm theo căn bản chỉ là đồ thừa. Hàng ngày cách hai ba tháng, Vân Vũ Thường thế nào cũng gửi cho Lưu Vĩ Hồng hai bộ quần áo. May mà ở huyện Lâm Khánh, không có người nào biết những thứ này là hàng hiệu thế giới, nếu không nhất định phải kinh sợ trước sợ xa xỉ của Lưu Trưởng ban. Một bộ quần áo, cũng tương đương với hơn nửa năm tiền lương của người ta.
Trong chốc lát, Lưu Vĩ Hồng đã sảng khoái mặc một bộ quần áo màu trắng rời khỏi phòng tắm, đầu tóc ướt nhẹp, giống như một con nhím. Vân Vũ Thường mỉm cười, đi vào phòng tắm cầm một chiếc khăn lông nói:
-Ngồi xuống đi, để em lau tóc cho anh.
-Không cần, anh dùng máy sấy tóc sấy một lát là được.
- Tốt nhất là ít dùng máy sấy tóc, tránh tổn thương da đầu, để em lau cho anh.
Lưu Vĩ Hồng ngoan ngoãn ngồi xuống giường, cúi đầu, để mặc nàng hý hoáy một hồi.
- Tốt lắm!
Vân Vũ Thường tỉ mỉ lau khô đầu tóc cho Lưu Vĩ Hồng, vỗ nhẹ lên đầu hắn, đang chuẩn bị xoay người, đã bị Lưu Vĩ Hồng kéo lại, dí đầu vào khuôn ngực mềm mại, trắng mịn của Vân Vũ Thường.
Lưu Vĩ Hồng nhất thời cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.
Lần này, Vân Vũ Thường không “Giãy dụa”, nàng vươn hai tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy đầu hắn, ngón tay tinh nghịch từ từ miết lên vành tai Lưu Vĩ Hồng, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra vẻ mặt vừa cưng chiều lại vừa vui mừng.
Lưu Vĩ Hồng lúc vừa bắt đầu thì còn “cứng rắn”, chẳng qua lúc vùi đầu vào trong khuôn ngực mềm mại của Vũ Thường, hít sâu làn u hương thì không dám lộn xộn. Nhưng đối mặt với hấp dẫn mãnh liệt nguyên thủy như thế, Lưu nhị ca dù rất anh hùng cũng không chịu được. Huống chi người con gái trước mắt còn là người trong mộng của hắn từ trước đến giờ nên càng thêm kích thích, cảm giác ấm áp mềm mại này đúng là muốn lấy mạng người
Hai tay Vân Vũ Thường không kìm được túm chặt, đè lấy đầu hắn, không để cho hắn lộn xộn, hô hấp trở nên nặng nề.
Chỉ là túm được phía trước, không túm được phía sau.
Bàn tay to thô ráp, mang tính chất thăm dò bắt đầu dần dần di chuyển xuống hông nàng, vừa cẩn thận nhưng lại vô cùng kiên định, từ từ thẳng tiến tới đường vòng cung mềm mại.
Hô hấp của Vân Vũ Thường càng trở nên nặng nề, dùng sức đẩy Lưu Vĩ Hồng ra, lui về sau hai bước, hai má đỏ rực, thật sự thẹn thùng, nhưng ngay sau đó quay mặt qua chỗ khác, không nhìn hắn.
Lưu Vĩ Hồng cười rất vô sỉ nằm xuống giường, dáng vẻ ngã chỏng vó giống như rất mãn nguyện.
Trong phòng bên kia, Đinh Dương nhìn chỗ này, sờ chỗ kia, thở dài nói:
- Chỗ này bao nhiêu tiền vậy?
Nói ra, Đặng Trọng Hòa là một Chủ tịch huyện, xuất thân gia đình của Đinh Dương cũng không kém, cha mẹ cũng là cán bộ trong huyện, ở huyện Lâm Khánh, gia đình Đặng Trọng Hòa cũng coi như nhất đẳng. Đinh Dương xưa nay cũng chưa từng hâm mộ người khác.
Nhưng bây giờ rốt cuộc cũng không bình tĩnh được. Có câu nói, không sợ hàng nhìn hàng, chỉ sợ hàng so hàng.
-Khó trách bọn họ nói, quan lớn đến thủ đô cũng thành nhỏ; Tiền nhiều, đến phía nam cũng thành ít. Thế này người ta mới gọi là cuộc sống.
Đinh Dương lại lải nhải nói, trong mắt lấp lánh. Chuyến này không đến Giang Khẩu, làm sao biết được trên thế giới còn có một nơi xa hoa như vậy, cuộc sống còn thoải mái như vậy.
Đặng Trọng Hòa cười nói:
-Người ta làm ăn lớn mà.
Đinh Dương đi tới, ngồi xuống bên cạnh Đặng Trọng Hòa, tò mò hỏi:
- Bạn gái của Lưu Trưởng ban rốt cuộc làm ăn gì mà giàu có vậy?
-Cụ thể làm gì anh cũng không rõ lắm. Trước kia Lưu Vĩ Hồng cũng từng nhắc đến với anh, nói là kinh doanh tiền, còn làm ăn tài chính, tóm lại làm ăn rất lớn.
- Kinh doanh tiền? Cái này rất khó làm, không có chỗ dựa phía sau nhất định không làm được.
Đinh Dương kinh ngạc nói.
Đặng Trọng Hòa gật đầu:
- Đúng là vậy. Anh đoán, xuất thân của Lưu Vĩ Hồng và Giám đốc Vân cũng rất lợi hại, từ thủ đô tới, ai biết có chỗ dựa thế nào? Nhìn tư thế này, anh thấy chỗ dựa phía sau bọn họ không nhỏ. Nếu không Lục bí thư cũng sẽ không chiếu cố hắn như vậy.
Đinh Dương ngạc nhiên nói:
- Anh nói, Lưu Vĩ Hồng có phải là con cháu của đại nhân vật trung ương không?
- Có thể. Em chưa thấy vẻ mặt tự tại lúc Lưu Vĩ Hồng đến đây? Thật sự giống như hắn quen thuộc tất cả mọi thứ, không hề có chút kinh ngạc.
Đinh Dương cười nói:
- Thứ của bạn gái hắn, dĩ nhiên hắn thấy bình thường. Nói không chừng là giám đốc Vân lợi hại?
Đặng Trọng Hòa lắc đầu nói:
- Chuyện đó là không thể. Em thử nghĩ xem, nếu giám đốc Vân lợi hại như vậy, nếu Lưu Vĩ Hồng là con cháu của gia đình bình thường, người ta có thể coi trọng hắn? Vân Vũ Thường người xinh đẹp, vừa tháo vát vừa giàu có như vậy, chắc chắn sẽ không tìm một đối tượng là con cháu của gia đình bình thường.
Đinh Dương gật đầu. Trên thực tế nàng cũng không phải thật sự hoài nghi “Thân phận thấp kém” của Lưu Vĩ Hồng. Chẳng qua cảm thấy người ta hơn chồng mình, trong đầu có chút không thoải mái.
-Ài, nếu nói như vậy, anh ngàn vạn lần đừng đối nghịch với hắn. Đừng học tên ngốc lão Mộ kia!
Nhắc tới lão Mộ, Đinh Dương liền lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Chưa từng có một vị Bí thư huyện ủy nào giống như lão Mộ, tựa hồ biến thành trò cười của cán bộ toàn huyện, ngay cả nữ đồng chí còn trẻ như Đinh Dương cũng không xem trọng hắn.
Đặng Trọng Hòa cười nói:
- Anh làm gì đối nghịch với hắn, thế này không phải cùng tới nói hạng mục sao? Ai da, giám đốc Vân phô trương càng lớn, trong lòng anh lại càng an tâm, có bà chủ lớn như vậy bắc cầu giật dây, đoán chừng chuyện này thật sự có hi vọng. Nói thật, lúc bắt đầu anh vốn không ôm hy vọng gì. Em thử nghĩ xem, Lâm Khánh chúng ta là chỗ nào, người Mỹ người Nhật, dựa vào cái gì cho chúng ta vay tiền? Bây giờ nhìn lại, chỉ cần giám đốc Vân toàn lực thúc đẩy, vẫn rất có hy vọng. Có tiền, có thiết bị cơ khí, chuyện này càng dễ làm, có thể làm ra thành tích.
- Đúng vậy, chỉ cần làm tốt chuyện này, em không tin phía trên còn đè ép anh. Cho dù là xếp hàng, cũng nên đến phiên anh.
Đặng Trọng Hòa mỉm cười.
Trên quan trường, cố nhiên cần nghiên cứu phân biệt đối xử, nhưng vị trí mấu chốt như Bí thư huyện ủy, cũng không phải đơn thuần dựa vào tư cách và sự từng trải là có thể lên được. Mấu chốt nhất phải là phía trên có người, có thể lấy ra một ra chiến tích kết hợp thì càng tốt hơn. Hiện tại hắn dĩ nhiên không có bất kỳ lý do nào trở mặt với Lưu Vĩ Hồng. Sở dĩ hắn có thể được Lục Đại Dũng thu nạp, tất cả đều vì Lưu Vĩ Hồng. Lục Đại Dũng cần hắn ở huyện Lâm Khánh trợ giúp Lưu Vĩ Hồng, áp chế Mộ Tân Dân. Dù sao sau khi Mộ Tân Dân làm Chủ tịch huyện, dùng loại phương thức không tương đồng như vậy áp chế Mộ Tân Dân là thỏa đáng nhất. Tuy nhiên trong quá trình này, Đặng Trọng Hòa chỉ cần biểu hiện ra năng lực của mình, liền có thể chân chính lọt mắt xanh của Lục Đại Dũng, không nói tiền đồ rộng mở, chí ít cũng rất có hi vọng tiến thêm một bước. Mà điều kiện tiên quyết là Đặng Trọng Hòa không thể trở mặt với Lưu Vĩ Hồng.
Bây giờ nhìn lại, Lưu Vĩ Hồng thật sự rất thú vị. Trước mắt nếu làm thành công chuyện này, chính tích của Đặng Trọng Hòa cũng xuất hiện. Dĩ nhiên, Lưu Vĩ Hồng phân quản khoáng sản công nghiệp, xuất ra thành tích cũng có một phần của hắn, cái này gọi là tất cả đều vui vẻ.
- Được rồi, đừng quan tâm đến hắn nữa. Nếu đã tới rồi, hai ngày này, em cứ thoải mái đi dạo Giang Khẩu đi, kêu Dương Ngọc Trân đi cùng em.
Đặng Trọng Hòa cười nói.
-Ừ, cũng không biết có thể tới Hồng Kông hay không?
Đinh Dương nói, rất là say mê. Đối với người nội địa mà nói, Hồng Kông chẳng khác nào là ngoại quốc.
-Cái này cũng không biết, phải đợi xem.
Đặng Trọng Hòa thật ra cũng tương đối cưng chiều Đinh Dương, không muốn quét sạch hứng thú của nàng. Đoán chừng Vân Vũ Thường phô trương ở Giang Khẩu như vậy, hẳn là vấn đề không lớn.
Khoảng năm giờ, Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường cùng đến mời đám người Đặng Trọng Hòa tới phòng ăn dùng cơm. Vân Vũ Thường đã thay một bộ quần áo tương đối thoải mái, nhìn qua có rất nhiều chỗ tương đồng với bộ đồ Lưu Vĩ Hồng đang mặc, cũng là nhãn hiệu Louis Vuitton nổi tiếng, đây có lẽ là áo cặp tình nhân mà đời sau hay nói.
Vân Vũ Thường trang điểm lại, chỉ phủ chút phấn và son môi nhạt, búi tóc tinh xảo cũng để xuống, thoáng cái, từ một cô gái cao quý trang nhã đã biến thành người đẹp đô thị thanh xuân, xinh đẹp tuyệt trần, còn có một phen phong tình, chuyển ngoặt sang tự nhiên, không có bất cứ vẻ miễn cưỡng nào.
Đặng Trọng Hòa cười nói:
- Giám đốc Vân, cô ăn mặc như vậy, tôi mới dám xem cô là bạn gái của Lưu Trưởng ban.
Lưu Vĩ Hồng lập tức rất “Không cam lòng” nói:
-Đặng Chủ tịch, anh nói như vậy là rất đả kích tôi! Chẳng lẽ tôi kém cỏi vậy sao?
Hắn nói xong tất cả mọi người đều cười ha ha vui vẻ.
Bữa ăn tối được tổ chức trong nhà hàng cạnh biển của câu lạc bộ, món ăn chủ yếu là hải sản, cũng có vài món ăn Sở Nam. Mọi người vừa ăn cơm vừa thưởng thức cảnh đẹp trời chiều rọi xuống vùng vịnh, đẹp không sao tả xiết.
Một bữa ăn tối rất vui vẻ, buổi tối Lưu Vĩ Hồng muốn mời mọi người cùng tới bờ biển bơi lội, nhân tiện mở một tiệc nướng trên bờ biển. Khu biệt thự Hải Tân của câu lạc bộ cái này có một đoạn bờ biển rất dài, có ít người hoạt động. Đặng Trọng Hòa và Hướng Vân đều vui vẻ xuống nước, chỉ có Dương Ngọc Trân ở trên bãi biển, nàng không biết bơi, cũng không quen mặc áo tắm trước mặt nhiều người như vậy, chỉ ở trên bờ biển nướng thức ăn cho mọi người.
Cũng coi như phân công rõ ràng.
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia