Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 502: Quá Mức Xa Xỉ
e thương vụ từ từ giảm tốc độ ở trước một biệt thự ven biển, ngừng lại ở cửa. Lái xe tự mình xuống xe đến cửa phòng bảo vệ đăng ký. Nhìn qua, đây là một khu biệt thự bình thường, khu biệt thự như vậy, dọc theo đường đi đã gặp qua không ít. Lúc này biệt thự ven biển Giang Khẩu vẫn rất được ưa chuộng, nhưng ô nhiễm của biển cũng đã dần dần bắt đầu rồi.
Rất nhanh, chỗ khác thường của khu biệt thự này liền hiện ra. Lái xe xuống xe đăng ký còn chưa đủ, một nhân viên bảo vệ trẻ thân mặc đồng phục, cùng lái xe đi qua, trong tay cầm một cuốn sổ, cung kính chào Vân Vũ Thường một cái, nói:
- Xin chào giám đốc Vân!
Vân Vũ Thường mỉm cười đáp lễ, lập tức vươn tay ra.
Nhân viên bảo vệ kia liền đưa cuốn sổ trong tay cho Vân Vũ Thường, Vân Vũ Thường ký lên đó tên của mình, xoay người giao cho Đặng Trọng Hòa, mỉm cười nói:
- Chủ tịch huyện Đặng, mời tất cả mọi người ký tên. Thủ tục hơi rườm rà, chủ yếu là vì an toàn.
Đặng Trọng Hòa vội vàng tiếp lấy, ký tên lên đó, cười nói:
- Quy định nghiêm ngặt là nên có.
Nói thật, Đặng Trọng Hòa đúng thật là chưa từng nghĩ tới, ra vào khu biệt thự này lại có độ kiểm tra thế nghiêm ngặt như chế
Cũng may là hiện giờ vẫn chưa có máy ảnh kỹ thuật số, bằng không chỉ sợ là sẽ phải chụp ảnh từng người một
Câu lạc bộ này, vốn là được tạo ra dựa theo yêu cầu của câu lạc bộ cao cấp nhất trong nước. Lưu Vĩ Hồng đề nghị là từ lúc bắt đầu thì phải chế độ hóa, quy phạm hoá, không thể làm đặc thù. Bằng không sớm hay muộn sẽ tiêu diệt tất cả, trở thành chỗ ăn chơi thuần túy, vậy thì không có ý nghĩa gì lớn. Tiêu tốn nhiều tinh lực đến vậy, cuối cùng biến thành một làng du lịch ven biển bình thường, tội gì phải thế?
Hiện tại xem ra, nhân viên quản lý mà câu lạc bộ tuyển chọn, vẫn rất được. Theo Vân Vũ Thường nói, Tổng giám đốc câu lạc bộ là thuê người Anh làm, tên Brown. Vị Brown này từng đảm nhiệm chức vụ Giám đốc một câu lạc bộ tư nhân nổi tiếng nào đó ở Kuwait, năm ngoái bùng nổ chiến tranh Kuwait khiến y mất đi công ăn việc làm, bị một vị hội viên cổ đông có nghiệp vụ ở Trung Đông ép tới đường cùng, mời tới thành phố Giang Khẩu.
Điểm này Lưu Vĩ Hồng rất tán thành. Ít nhất trước mắt ở trong nước, vẫn chưa có người trong nghề thật sự kinh doanh và quản lý câu lạc bộ tư nhân hàng đầu, trước tiên mời chuyên gia quản lý từ nước ngoài, là phương pháp rất tốt.Từ từ mới có thể nuôi dưỡng ra người tài của mình.
Kiểm tra xong, xe thương vụ chậm rãi tiến vào khuôn viên biệt thự. Vào tới khuôn viên, mới thật sự thấy được câu lạc bộ chiếm diện tích rộng lớn, xe ước chừng phải chạy mất năm sáu phút, mới ngừng lại ở trước một tòa biệt thự độc lập ven biển. Đây là một toa biệt thự nhỏ theo phong cách Đông Âu, có ba tầng, có cả hoa viên độc lập và sân tennis, bể bơi.
Vừa đi xuống xe, một phong cách của nước khác ập thẳng vào mặt. Đám người Đặng Trọng hơi trố mắt.
Đây cũng quá xa hoa một chút.
- Chủ tịch huyện Đặng, chị dâu, mời!
Vân Vũ Thường tự mình đảm đương "Hướng dẫn du lịch", xem như cấp đủ mặt mũi cho Đặng Trọng Hòa, Đại tiểu thư xuất thân thế gia, chắc chắn là không giống bình thường. Vân Vũ Thường biết phải làm như thế nào, mới có thể khiến Lưu Vĩ Hồng ở trước mặt đồng sự được nở mày nở mặt.
Sáu nhân viên phục vụ nữ trẻ tuổi mặc đồng phục, xếp hàng ngay ngắn trước cửa biệt thự, hướng về những người khách cúi đầu vấn an. Người dẫn đầu là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, mặt tròn tròn, cười lộ hai má lúm đồng tiền, trông rất ngọt ngào.
Thấy này tư thế, đám người Đặng Trọng Hòa hết hồn nhảy dựng. Dương Ngọc Trân với bộ dáng ba mươi mấy gần bốn mươi tuổi, mặc trang phục Lenin vô cùng truyền thống, tóc ngắn tới tai, tư tưởng cũng y trang phục của cô rất là truyền thống, lại hơi tay chân luống cuống, chần chừ không biết có nên tiến vào khu biệt thự này không. Theo như cô thấy, đây là “cuộc sống của giai cấp tư sản mục nát xuống dốc”, còn có nhân viên phục vụ hầu hạ, một nhà sáu người, chẳng khác gì ông chủ đất cả? Tiến vào biệt thự như vậy, có phạm sai lầm hay không?
Vân Vũ Thường mỉm cười nói:
- Chủ tịch huyện Đặng, chủ nhiệm Đường, đây là chỗ tư nhân, không cần lo lắng. Biệt thự số 9 này, là cơ sở câu lạc bộ khá đầy đủ, ở trong này họp hành, đàm phán, mở tiệc tùng cũng rất thuận tiện. Khách Mỹ và khách Nhật hẳn là sẽ không có ý kiến gì. Có đôi khi, người ngoại quốc kỳ thật cũng khá lợi thế.
- Cũng phải, trước kính áo sau kính người, từ cổ chí kim, trong nước và ngoài nước, đều là giống nhau.
Lưu Vĩ Hồng cười nói.
Người phương Tây có lẽ không nghiêm khắc trong chế độ giai cấp như chúng ta, nhưng khi thích hợp bày ra một chút thực lực, cũng có trợ giúp đàm phán. Cải cách mở cửa vào lúc đầu, chúng ta trải qua rất nhiều thiệt thòi như vậy, người ngoại quốc luôn xem chúng ta như đồ nhà quê gì cũng không biết, tùy ý nâng lên ngưỡng hợp tác. Ở trước mặt sự phô trương của người ngoại quốc, rất nhiều cán bộ trong nước không có đàm phán kinh nghiệm, trước hết về mặt khí thế đã thấp ba phần, thời điểm đàm phán lại càng không có biện pháp đúng lý hợp tình.
Đặng Trọng Hòa dù sao cũng là Chủ tịch huyện, tố chất tâm lý cũng rất được, lúc này tự nhiên không thể thất thố. Hơn nữa, Vân Vũ Thường người ta an bài cho biệt thự tốt như vậy, cũng phải cảm kích. Nếu không phải là Lưu Vĩ Hồng, Vân Vũ Thường sẽ khách khí như vậy sao?
Lập tức người dẫn đầu mặt tròn dẫn dắt mọi người cùng nhau vào cửa, phòng khách biệt thự tự nhiên vô cùng rộng lớn, nhìn qua bố trí cũng không khác biệt gì lớn so với phòng khách biệt thự bình thường, nhưng muốn biến đổi thành phòng họp tãm thời, chỉ cần đem ghế dựa di chuyển một chút là được, hội nghị khoảng hai mươi người là tuyệt đối không thành vấn đề.
Bố trí của gian biệt thự này, giống như Vân Vũ Thường đã nói, rất là đầy đủ, tổng cộng có tám phòng ngủ, mỗi phòng đều có phòng vệ sinh riêng, phòng chơi bài, phòng chiếu phim ảnh, phòng họp nhỏ đầy đủ mọi thứ. Trong hoa viên không nhỏ, còn có một đình hóng mát và mấy cái cái bàn, hòn non bộ nước chảy róc rách, hoàn cảnh cực kỳ tuyệt đẹp. Đi lên lầu ba, kéo rèm cửa ra, vịnh xanh thẳm lập tức liền đập vào mắt, cảnh sắc đẹp không sao tả xiết.
Chủ tịch huyện Đặng, dọc đường vất vả, mọi người về phòng nghỉ ngơi một chút trước, chút nữa sẽ sắp xếp bữa tối. Các vị đối với ăn uống có yêu cầu gì, đều có thể nói cho nhân viên phục vụ, tay nghề đầu bếp câu lạc bộ cũng không tồi, các món chính của các nơi trong cả nước đều nấu được. Ha ha, tất nhiên món ăn Sở Nam là chính, câu lạc bộ này chúng tôi, có rất nhiều hội viên đều là người Sở Nam.
Vân Vũ Thường cười nói.
- Tốt tốt, đã quá làm phiền giám đốc Vân rồi. An bài này, rất chu toàn, hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu của tôi.
Đặng Trọng Hòa nói lời tự đáy lòng.
- Không cần khách khí, hai ngày này, tôi cũng sẽ ở nơi này.
- Vậy thật tốt quá. Tuy nhiên, sẽ không ảnh hưởng công tác của giám đốc Vân chứ?
Vân Vũ Thường cười nói:
- Không đâu. Nơi này thông tin liên lạc rất thuận tiện, nếu công ty có chuyện gì, bọn họ sẽ gọi điện thoại cho tôi.
- Tốt tốt, làm phiền giám đốc Vân như thế, không biết nên làm thế nào cảm ơn cô đây.
Vân Vũ Thường mỉm cười nói:
- Chủ tịch huyện Đặng nói như vậy là quá khách sáo rồi, Vệ Hồng ở huyện Lâm Khánh, còn cần ông chiếu cố, nên là tôi cảm tạ Chủ tịch huyện Đặng mới đúng. Sau này các vị tới Giang Khẩu, dù là đi công tác hay du lịch, đều có thể tìm tôi, tôi nhất định sẽ an bài tốt.
Đặng Trọng Hòa tự nhiên lại là liên tục gật đầu, tỏ vẻ cảm tạ.
Người bạn gái này của Lưu Vĩ Hồng, đúng là không còn chỗ nào để chê, thằng nhóc này cũng thật là may mắn, Đặng Trọng Hòa cũng có chút ghen tị.
Cô gái mặt tròn cả liền an bài nhân viên phục vụ, dẫn dắt đám người Đặng Trọng Hòa, tiến vào phòng mình.
Vân Vũ Thường tự mình dẫn Lưu Vĩ Hồng đi đến một gian phòng ngủ ở lầu hai, nói:
- Anh ở đây.
Lưu Vĩ Hồng không hề có ý sẽ không vào cửa, hỏi:
- Vậy em ở đâu?
Vân Vũ Thường nói:
- Em ở lầu ba, ngay phía trên anh.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, nói:
- Anh cũng muốn ở lầu ba, ngay bên cạnh em!
Vân Vũ Thường liền trừng mắt nhìn hắn, hạ sẵng giọng:
- Lại càn quấy. Đồng sự của anh đều ở đây đó!
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Vậy thì sao? Ai quy định anh không thể ở ngay bên cạnh vợ mình chứ?
Vân Vũ Thường liền cảm thấy rất là đau đầu. Tuy nhiên cô cũng biết, đối phó với thằng quỷ này, tức giận là không được gì, nhất là giả vờ giả vịt tức giận, vậy lại càng không dùng được, đó chỉ sẽ càng thêm cổ vũ "dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ" của hắn mà thôi. Chỉ có điều nếu thực sự đáp ứng "Điều kiện" của hắn, ai biết hắn nửa đêm có thể làm ra “cái trò” gì hay không, hình như trong tự điển của Lưu Vĩ Hồng, vốn không có chữ "Sợ".
- Nếu anh còn càn quấy, tôi sẽ trở về đấy.
Vân Vũ Thường đem ra “đón sát thủ”.
Lưu Vĩ Hồng dường như đã sớm dự đoán được cô sẽ nói như vậy, không thèm để ý, cười hì hì nói:
- Vậy cũng được, anh sẽ theo em cùng về. Nói sao thì đó mới là nhà của anh, không phải sao?
Vân Vũ Thường bất đắc dĩ, chỉ đành "Thỏa hiệp":
- Vậy được rồi, anh ở lầu ba. Tuy nhiên tôi cảnh cáo anh a, anh phải ngoan ngoãn, bằng không tôi sẽ thực không để ý tới anh nữa đâu…
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, bỗng nhiên giơ tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của cô, hơi dùng sức, Vân Vũ Thường kinh hô khẽ một tiếng, cả người đã bị hắn kéo qua, mũi đối mũi, mắt đối mắt
- Tỷ, chị chạy không thoát đâu, đời này, chị phải làm vợ của tôi.
Trán Lưu Vĩ Hồng đính sát vào phần trán trơn mượt của Vân Vũ Thường, trên mặt mang theo nụ cười xấu xa, hi hi ha ha nói.
Tư thế kia của Vân Vũ Thường, còn không phải là cố ý phải phá hỏng "hình tượng công chúng" của Chủ tịch Vân sao? Phải biết là Vân Vũ Thường lúc này, trong giới kinh doanh ở Giang Khẩu, chính là nữ cường nhân đại danh đỉnh đỉnh, ai thấy Vân Vũ Thường đều phải khách khí, lễ kính thêm vài phần. Thế mà tên “du côn” này lại không thèm để ý "Uy nghiêm" của Chủ tịch Vân
- Đừng càn quấy…
Trong lúc này, Vân Vũ Thường cũng không dám giãy dụa lung tung, lại càng không dám cao giọng kêu la, cắn chặt môi, từ giữa kẽ răng rít ra ba chữ này
Lưu Vĩ Hồng mới không đi để ý tới, cánh tay lại dùng sức, đem Vân Vũ Thường ôm chặt vào lòng, hai bờ môi liền hôn vào đôi môi đỏ mọng vô cùng gợi cảm của Vân Vũ Thường. Vân Vũ Thường lập tức liền co chút mê muội.
Ngay tại cửa phòng ah!
Người này còn dám càn quấy!
Nếu như bị Đặng Trọng Hòa bọn họ thấy được, thì làm sao cho phải?
Lưu Vĩ Hồng lại dường như không thèm để ý ảnh hưởng này, hôn chặt đôi môi của Vân Vũ Thường, đầu lưỡi còn rất không thành thật hướng vào trong gây rối. Vân Vũ Thường "Vừa tức vừa vội", bỗng nhiên chu cái miệng nhỏ, cắn mạnh vào đầu lưỡi Lưu Vĩ Hồng một cái.
Lưu Vĩ Hồng bị đau, vội vàng lui ra sau một bước.
Vân Vũ Thường nhân cơ hội giãy ra khỏi cái ôm của hắn, tiếng giày cao gót lộp cộp lộp cộp chạy lên lầu ba, cũng không thèm nhìn Lưu trưởng ban lấy một cái.
Lưu trưởng ban liếm liếm môi, dường như đang hổi tưởng lại mùi vị tuyệt vời của nụ hôn vừa rồi, lát sau mới cầm lấy hành lý của mình, bước nhanh theo sau, trên mặt tươi cười, càng lúc càng giống tên trộm.
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia