Think of all the beauty still left around you and be happy.

Anne Frank, Diary of a Young Girl, 1952

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 476: Đều Có Tâm Cơ
ộ Tân Dân trầm tư một chút, gật đầu:
- Ừ, đề tỉnh một câu cũng tốt. Đồng chí Vân Đan, anh là Trưởng ban tiền nhiệm, cũng là cấp trên cũ của Lưu Vĩ Hồng, anh mời hắn nói chuyện đi, để cho hắn chú ý đừng làm cho lòng người hoang mang. Nếu quả thật gây náo loạn đội ngũ cán bộ thì hắn phải chịu trách nhiệm.
Chu Vân Đan buồn bực.
Thật sự không nghĩ tới Mộ Tân Dân thuận miệng thì vất ngay củ khoai lang nóng này cho hắn. Ban đầu Chu Vân Đan chủ động dựa vào Mộ Tân Dân là nhìn vào người đằng sau ông ta. Có một nguyên nhân nữa là Chu Vân Đan cảm thấy kinh nghiệm công tác cơ sở của Mộ Tân Dân rất thiếu sót, thậm chí là ngờ nghệch. Chu Vân Đan cảm thấy nếu lấy kinh nghiệm cơ sở phong phú của mình cộng thêm với tình hình quen thuộc của huyện Lâm Khánh thì nhất định có thể làm cho Mộ Tân Dân phá lệ ưu ái. Nói đúng ra là Chu Vân Đan dự định đem mình thành “Quân sư” sau màn trù tính. Chuyện đấu tranh trực diện nên để cho loại lỗ mãng như Tô Chí Kiên đi làm mới phù hợp. Không ngờ Mộ Tân Dân thuận thế đá quả bóng sang hắn. Xem ra Mộ Tân Dân cũng không phải là đèn đã cạn dầu, liên tiếp thất thế trước mặt Lưu Vĩ Hồng chỉ là khinh địch mà thôi. Mễ Khắc Lương Trần Đồng Đông cũng chẳng phải là phạm sai lầm như vậy sao? Ai cũng bị số tuổi của Lưu Vĩ Hồng mê hoặc. Lời trẻ con trẻ con mà thôi, làm được chuyện gì? Cộng thêm Lưu Vĩ Hồng có thể quả thật cũng có chỗ dựa vào nên mới làm cho Mộ Tân Dân trói chân trói tay, thi triển không ra. Sau khi chịu thiệt thì Mộ Tân Dân rút kinh nghiệm xương máu, rốt cục bắt đầu nhìn thẳng vào đối thủ trẻ tuổi này. Ông ta làm tại Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy nhiều năm như vậy, Chủ tịch tỉnh chính miệng đề cử thì tuyệt đối không phải gà mờ, một khi đã cảnh giác thì sao có thể dễ dàng chịu thiệt.
Xem ra chẳng những phải xem lại Lưu Vĩ Hồng mà còn cần xem lại cả Mộ Tân Dân rồi.
Chu Vân Đan rất khó từ chối, chỉ đành phải gật đầu đồng ý:
- Được rồi, Mộ bí thư, tôi sẽ tìm đồng chí Lưu Vĩ Hồng nói chuyện. Trong lúc lơ đãng lại nói thêm hai từ đồng chí.
Mộ Tân Dân nhìn thật sâu vào Chu Vân Đan một cái, Chu Vân Đan bỗng nhiên chột dạ, ánh mắt này của Mộ Tân Dân đúng là có thâm ý sâu sắc.
Những tính toán của mình có lẽ thật đúng là không thể gạt được ông ta.
Tô Chí Kiên cũng không để ý ngôn ngữ của bọn họ, hôm nay hắn tới đây cũng không phải là phát mấy câu bực tức coi như xong mà muốn đòi thực chất.
- Mộ bí thư, Lưu Vĩ Hồng làm như vậy sẽ khiến lòng người hoang mang, không yên tâm công tác. Liễu Thụ Lâm ở cục đất đai rất có uy tín, nếu quả thật điều chỉnh hắn đi thì công tác của cục đất đai khó mà triển khai.
Thật ra bây giờ Tô Chí Kiên hận nhất không phải là Lưu Vĩ Hồng mà là hai “phản đồ” Ngô Đống và Mao Thạch Như. Hắn chỉ muốn cho hai tên kia một cái tát rồi giẫm bẹp để cả đời không thể ngóc đầu. Bất quá Tô Chí Kiên cũng hiểu, điều này chỉ là nghĩ thôi. Quan trường vĩnh viễn là thực tế như vậy, chuyện hôm nay quan trọng nhất là phải giữ được Liễu Thụ Lâm, không thể để cho mình trở thành tư lệnh không quân, cũng là giữ được một tia mặt mũi cuối cùng.
Mộ Tân Dân có chút không vui liếc hắn một cái, nói:
- Đồng chí Chí Kiên, không nên nghe gió chính là mưa. Nên sử dụng cán bộ ra sao thì huyện ủy sẽ toàn diện suy nghĩ, trước hết vẫn phải làm tốt công tác.
Tô Chí Kiên buồn bực!
Rất rõ ràng, Mộ Tân Dân cũng không dám chắc có thể ép được Lưu Vĩ Hồng, trên quan trường có khi là đấu tranh nhưng thỏa hiệp hòa bình lại càng nhiều hơn. Chỉ cần trao đổi lợi ích đầy đủ, Mộ Tân Dân thậm chí sẽ không để ý cùng hợp tác với Lưu Vĩ Hồng. Về phần Tô Chí Kiên, nếu như biến thành người vô dụng thì Mộ Tân Dân sẽ coi vào đâu?
Hiển nhiên Tô Chí Kiên đỏ bừng mặt, gân xanh trên cổ nổi lên, tựa hồ sẽ không nhịn được sẽ phải “lý luận” với Mộ Tân Dân thì Chu Vân Đan kịp thời chen vào, mỉm cười nói:
- Lão Tô, Mộ bí thư nói rồi, sẽ thông qua hội nghị thảo luận. Huyện ủy chúng ta thực hành lãnh đạo tập thể, không phải là một người có thể lấy thúng úp voi.
Lời nói này có thể hiểu là Lưu Vĩ Hồng không thể lấy thúng úp voi nhưng ngược lại cũng là Mộ Tân Dân không thể lấy thúng úp voi. Nhưng Tô Chí Kiên tỉnh táo lại, biết mình không thể lỗ mãng, nếu ngay cả Mộ Tân Dân cũng đắc tội thì lão Tô hắn ở huyện Lâm Khánh cũng đừng mong có ngày mở mặt.
Lập tức Tô Chí Kiên ngậm miệng không nói, chào cả hai rồi đi ra.
Chu Vân Đan sau khi trở về, quả thật thi hành chỉ lệnh của Mộ Tân Dân đề tỉnh cho Lưu Vĩ Hồng một câu. Bất quá phương thức nhắc nhở của hắn tương đối đặc biệt, cũng không trực tiếp đi tìm Lưu Vĩ Hồng, mà là lần lượt tìm Lý Cương Lâm Cách và Hứa Bưu nói chuyện phiếm. Hắn là cựu Trưởng ban, bây giờ lại là phó bí thư huyện ủy, rời đi chưa lâu, hương khói vướng vất nên đám người Lý Cương cũng không lạnh nhạt. Chu Vân Đan gọi sang bảo lên thì cũng lên. Trên danh nghĩa là nói chuyện phiếm nhưng Chu Vân Đan xa gần ám chỉ tới công tác khảo sát đang làm cho tâm lý cán bộ lo lắng. Dĩ nhiên, lời nói rất uyển chuyển, chỉ nói là vừa bắt đầu, không nên cầu toàn, không nên làm quá lớn. Ban tổ chức chỉ có chừng hai mươi người, trừ ra nhân viên hậu cần giúp việc thì nhân viên chính thức chỉ còn mười mấy người, trong khoảng thời gian ngắn muốn khảo sát toàn bộ cán bộ trung tầng trong huyện là không thể. Có thể nói là cưỡi ngựa xem hoa, không có hiệu quả thực tế.
Có lẽ nên tập trung vào trọng điểm.
Đám người Lý Cương đều biết ý đồ thật của Chu Vân Đan, tất cả đều cẩn thận lắng nghe Chu Vân Đan, cũng không đề cập nhiều đến chuyện khảo sát cán bộ để lỡ đắc tội cả hai bên.
Sau khi Chu Vân Đan tìm đám Lý Cương nói chuyện thì bọn họ dĩ nhiên sẽ báo cáo với Lưu Vĩ Hồng, cũng không để cho Lưu Vĩ Hồng hiểu lầm.
Lưu Vĩ Hồng chẳng qua là mỉm cười lắng nghe, cuối và an ủi bọn họ mấy câu, nói Chu Vân Đan là Trưởng ban cũ, quan tâm công việc Ban tổ chức cũng là bình thường. Mọi người cũng nên tôn trọng ý kiến của Trưởng ban cũ, kết hợp tình hình thực tế bây giờ để làm cho công tác tốt hơn, không nên cô phụ kỳ vọng của Chu bí thư.
Mấy câu đơn giản như vậy đã khiến đám người Lý Cương toát mồ hôi lạnh.
Cái gì gọi là “Kết hợp với tình hình thực tế của Ban tổ chức bây giờ?”. Đây là Lưu Trưởng ban nói cho mọi người lần sau đừng viện dẫn lý lẽ này nữa.
Bây giờ trong Ban tổ chức, Lưu Vĩ Hồng ta là đương gia.
Trong lòng Chu Vân Đan cũng không thoải mái, một mực suy đoán sau khi Lưu Vĩ Hồng sau khi biết chuyện này sẽ có phản ứng như thế nào. Hắn sở dĩ không trực tiếp tìm Lưu Vĩ Hồng vì căn cứ theo tính cách của Lưu Vĩ Hồng. Chu Vân Đan tự nhận còn chưa tới mức để Lưu Vĩ Hồng kính trọng, vạn nhất nổi lên tranh chấp, bị Lưu Vĩ Hồng trách móc mấy câu thì rước khổ vào thân?
Hắn cứ vậy ngồi thấp thỏm chờ Lưu Vĩ Hồng gọi điện thoại tới.
- Chào anh, Chu bí thư, tôi là Lưu Vĩ Hồng đây.
Giọng của Lưu Vĩ Hồng trong điện thoại rất bình thản, thậm chí còn mang theo một tia thân thiết, đương nhiên là loại tình cảm đồng chí thân thiết. Tựa hồ Lưu Vĩ Hồng và Chu Vân Đan vẫn là đồng nghiệp quan hệ rất tốt.
Quả thật thì hai bên cũng chưa từng xảy ra xung đột chính diện.
- Ha ha, Lưu Trưởng ban, anh khỏe chứ..... Lưu Trưởng ban có gì chỉ thị?
Chu Vân Đan cũng cười ha hả, còn nói đùa một câu, tựa hồ hắn vẫn đang đợi Lưu Vĩ Hồng gọi điện thoại.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Câu này của Chu bí thư đúng là giết tôi rồi, tôi nào dám chỉ thị anh. Nghe nói Chu bí thư có chỉ thị mới với Ban tổ chức nên tôi muốn trực tiếp nghe chỉ thị này. Không biết buổi trưa nay Chu bí thư có thời gian hay không...... Lên ăn một bữa cơm?
Chu Vân Đan lấy làm kinh hãi. Lưu Vĩ Hồng đi thẳng vào vấn đề cũng là trong dự liệu của hắn. Tuy nhiên đúng là không nghĩ đến Lưu Vĩ Hồng mời hắn ăn cơm, điều này có vẻ tương đối riêng tư. Dường như Chu bí thư và Lưu Trưởng ban đâu có quan hệ cá nhân gì.
Trong hồ lô của Lưu Vĩ Hồng bán thuốc gì đây?
Chu Vân Đan suy nghĩ rất nhanh, trong miệng cũng không nhàn rỗi, cười ha hả nói:
- Lưu Trưởng ban, cái này thì không dám rồi.
- Không sao, Chu bí thư là cán bộ lãnh đạo cũ của tôi, lại là tiền bối, tôi còn phải thỉnh giáo Chu bí thư nhiều.
- Lưu Trưởng ban ngàn vạn lần đừng khách khí, và nhau học hỏi thôi...... Vậy đi, Lưu Trưởng ban bây giờ có thời gian không? Nếu như có thể thì tôi tới thăm hỏi anh một chút?
Chu Vân Đan quyết định rất nhanh. Đối với việc Lưu Vĩ Hồng muốn mời ăn cơm khéo léo tránh đi mà trực tiếp đưa ra yêu cầu lập tức gặp mặt. Nếu như và ăn cơm với Lưu Vĩ Hồng, truyền tới tai Mộ Tân Dân thì không biết lão Mộ nghĩ như thế nào đây. Mặc dù còn nhìn không ra lão Mộ có phải đặc biệt nhạy cảm hay không nhưng vào thời điểm đặc thù, Mộ Tân Dân khẳng định sẽ nhạy cảm hơn bình thường. Làm không tốt sẽ xem Chu Vân Đan như cỏ đầu tường, nếu vậy thì coi như đắc tội cả hai bên.
Lưu Vĩ Hồng cười ha ha một tiếng:
- Chu bí thư triệu kiến, tôi nào dám không có thời gian?
Chu Vân Đan lập tức nói:
- Tốt lắm, để tôi lập tức đi qua.
- Chu bí thư, hay là để tôi đi qua đi. Mời tới đây, không hợp đạo lý lắm, tôi qua liền đây!
Lưu Vĩ Hồng giữ đúng lễ tiết.
Trên thực tế, Lưu Vĩ Hồng tương đối tuân thủ quy tắc quan trường, hắn biết rõ nếu người không tuân thủ quy tắc thì khó để hòa hợp. Chỉ vào lúc đặc biệt, Lưu Vĩ Hồng mới lựa chọn phương thức phản kích đặc biệt.
- Ha ha, Lưu Trưởng ban, tất cả mọi người là đồng nghiệp cũ mà, làm sao phải khách khí, người nào tới chẳng vậy.
Chu Vân Đan có chút căng thẳng nói. Bất quá trong lòng hắn đúng là không muốn vào lúc này đi Ban tổ chức. Mới vừa tìm bọn Lý Cương để nói, lúc này xuất hiện ở Ban tổ chức, ai biết người khác có nói gì không, biết đâu lại tỏ vẻ xem thường.
Chu bí thư sợ Lưu Trưởng ban sao!
Đối với điểm tâm tư nhỏ này của Chu Vân Đan, Lưu Vĩ Hồng tựa như gương sáng, nhất định phải cho hắn mặt mũi, cho dù Chu Vân Đan là “ Địch nhân” thì lúc cần lấy lòng cũng phải lấy lòng, không nên l kết thù quá sâu.
- Chu bí thư, vậy cứ như thế đi, để tôi lập tức đi qua.
- Tốt lắm, tôi ở đây đợi Lưu Trưởng ban đại giá quang lâm!
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia