Tôi tin những muộn phiền và thất bại đến với mình là nền tảng giúp tôi có thể cảm nhận cuộc sống ở một mức cao hơn.

Anthony Robbins

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 406: Quan Niệm Chính Trị Của Ông Cụ!
êm giao thừa ở viện Thanh Tùng, rất là náo nhiệt, tiếng hoan hô trò truyện không ngớt
Một đám con cháu ở phòng khách tùy ý nói chuyện phiếm, thanh âm rất vang dội. Bầu không khí cả nhà hội tụ lúc này có chút không tương xứng với trước kia. Bình thường thì đám con cháu tiến vào viện Thanh Tùng, đều là từng người một cẩn thận từng li từng tí, không dám lớn tiếng cười đùa, sợ làm ồn ông cụ
Người này đã có tuổi, rất sợ ồn ào
Hôm nay quả thật ngoại lệ
Tuy nhiên nhìn tình hình trong phòng khách, thì biết ngay, hoá ra diễn viên chính quan trọng nhất đã “vắng mặt”, ông cụ và Lưu Thành Thắng đều không có ở đây, đã đi tham gia họp mặt chúc tết của trung ương
Đây có chút khác thường. Hai năm gần đây, ông cụ bình thường đều không tham dự họp mặt chúc tết, cùng những công thần như thủ trưởng tối cao, lão Đổng, Phong nhị gia, ông cụ Hạ đều giống nhau, lui ra phía sau màn. Mặc dù ông cụ vẫn còn tại thực chức cấp chính quốc, trên cơ bản cũng là nửa thoái ẩn cuộc sống.
Thứ nhất là lớn tuổi, không thể chịu được nhẫn mệt nhọc. Thứ hai, cũng là hưởng ứng lời kêu gọi của thủ trưởng tối cao, dần dần bán ra thể chế lãnh đạo cấp cao về hưu, huỷ bỏ thể chế c chung thân. Mấy vị có công lớn đức cao vọng trọng, đều phải làm ra hành động bề ngoài
Nhưng năm nay phá lệ, ông cụ chẳng những đích thân tham dự họp mặt chúc tết, còn đưa Lưu Thành Thắng cùng đi. Nghe nói, là người kế vị tự mình đi tới viện Thanh Tùng mời, thỉnh ông cụ nhất thiết phải ra mặt, tạo thanh thế mạnh.
Lưu Vĩ Hồng cùng mọi người nói chuyện phiếm, trong đầu lại xoay chuyển với tốc độ cao
Đó là một rất tín hiệu mạnh mẽ
Gần đây vận mệnh chính trị Bắc Kinh, càng thêm phong ba quỷ dị. Hai loại quan niệm trị quốc bất đồng, sự khác biệt và tranh luận về phát triển quan niệm, đạt tới một “cao trào” mới, đã không chỉ có là tranh luận giữa chuyên gia học giả nữa, cán bộ lãnh đạo chủ chốt cũng dần dần tham dự vào đó. Ở một số tỉnh có kinh tế khá phát triển, thậm chí đã bắt đầu điều cán bộ chỉnh trong phạm vi nhỏ, mấy nhân vật số một của thành phố kinh tế lớn đều kinh tế đại thị nhân vật số một bị bỏ cũ thay mới, đảm nhiệm chức quan nhàn tản, để đó
Tối hôm trước, ở trong nhà Mã Quốc Bình, Lưu Vĩ Hồng và Mã Quốc Bì đã đi sâu vào bàn luận. Mã Quốc Bình hơi mịt mờ tiết lộ với Lưu Vĩ Hồng, Ban Tổ chức Trung ương đang trong công tác chuẩn bị một danh sách cán bộ, chuẩn bị ở trong phạm vi cả nước tiến hành điều chỉnh nhân sự quy mô lớn. Một đám cán bộ địa phương, sắp được điều hướng trung ương. Còn một đám cán bộ các bộ và uỷ ban trung ương cùng các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia thì điều ra địa phương ngoài, chủ quản một phương. Mã Quốc Bình còn nói, mấy tên sắp làm quan to địa phương kia, trên cơ bản đều là lấy thành thục vững vàng làm nền
Có đôi khi, cái gọi là thành thục vững vàng, kỳ thật chính là đại danh từ "Bảo thủ".
Mà trong danh sách quan to sắp điều nhiệm nhiệm trung ương, còn có Thủ tướng Hồng nổi tiếng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn ở đời sau, chuẩn bị điều nhiệm Quốc vụ viện, chủ trì công tác hằng ngày. Xem ra người kế vị đã bắt đầu tiến hành bố của cục mình, động tĩnh sẽ còn rất náo nhiệt đây
Xu hướng của lịch sử, đang dựa theo "Quy trình tiêu chuẩn" đâu vào đấy mà phát triển về phía trước
Đối với loại tình hình này, rất nhiều sếp bự cũng không hài lòng, nghe nói thủ trưởng tối cao đều âm thầm cho thân tín lên tiếng, đối với việc này tỏ vẻ sầu lo. Nhưng mà tình thế vẫn chưa hướng tới hướng phát triển mà ông ta hy vọng.
Lưu Vĩ Hồng cảm thấy được một nguy cơ thật sâu
Là người tái sinh, Lưu Vĩ Hồng biết rất rõ, kết quả cuối cùng của ván cờ này. Rất nhiều nhà quyền quý hiện nay nhìn qua cực thịnh một thời, ở thế thắng bại rõ ràng, sẽ mờ nhạt dần quyền lực trung ương. Trong đó, bao gồm cả Lưu gia.
Kết quả như vậy, là Lưu Vĩ Hồng tuyệt đối không thể chấp nhận. Cố gắng nhiều như vậy, sao có thể uổng phí!
Bất kể như thế nào, phải dùng hết mọi lực lượng, ngăn cản loại kết quả này phát sinh. Mà muốn đạt thành mục đích này, điểm trọng yếu lớn nhất không phải ở bên ngoài, mà ở trong cái đầu của Lưu Vĩ Hồng, phải nghĩ biện pháp thuyết phục ông cụ, thay đổi một số quan điểm.
Nghe ra thì việc này không khó, ruột rà máu mủ, con cháu chẳng lẽ không thể ở ông nội trước mặt nói chuyện đúng không nào? Trên thực tế, là vô cùng gian nan. Quan niệm chính trị của ông cụ, đâu dẽ gì thay đổi a? Không cần nói là Lưu Vĩ Hồng, cho dù là thủ trưởng, cũng chưa chắc có thể khiến ông cụ “Thay đổi lề lối”
Đương nhiên, cũng không phải chuyển biến hoàn toàn. Chính trị cấp cao, cũng không phải quá đơn giản như vậy. Ví dụ như ở trong lòng Lưu Vĩ Hồng, cho rằng vì muốn quốc gia phát triển, giàu mạnh, nhất định phải đi theo con đường cải cách mở cửa, điểm này không cần hoài nghi. Nhưng, hắn cũng hiểu được, phải đối đầu với một phần nhỏ cán bộ trong đảng lúc nào cũng tư tưởng đặc quyền đi đầu, từ bây giờ bắt đầu, phải tiến thêm một bước tăng cường đối với cán bộ, nhất là việc giám sát của cán bộ lãnh đạo, nghiêm khắc đả kích đối với hành vi tham nhũng, bằng không sẽ nảy sinh ra hiện tượng hủ bại càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nghiêm trọng.
Ở trường hợp khác nhau, ông cụ vẫn luôn cường điệu điểm này, hơn nữa là tư tưởng chủ yếu. Điểm này và lời đồn bên ngoài, là có sự khác biệt. Ông cụ chủ yếu chỉ là nhằm vào hiện tượng tham nhũng. Quan niệm chính trị của ông, chính là muốn thành lập một xã hội công bằng công chính, đương nhiên, cũng là một xã hội giàu mạnh. Đây vốn là hỗ trợ lẫn nhau. Nhưng luôn có một số người dụng tâm kín đáo, muốn đem sự tình"Tuyệt đối hóa", muốn thế này hoặc thế kia
Ông cụ đương nhiên không thèm để ý những người này thấy thế nào, nhưng ở phía sau ông, Lưu gia lại không thể không để ý người khác thấy thế nào. Trong thời gian ngắn, Lưu gia không còn ai có thể như ông cụ đạt tới uy vọng cao quý, trụ đá giữa dòng.
Nghĩ đến đây, Lưu Vĩ Hồng lại không kìm nổi sốc lại túi hồ sơ bên người. Bên trong, có một số tư liệu, được Lưu Vĩ Hồng chuẩn bị trước, định ở thời điểm thích hợp, giao cho ông cụ xem qua.
Trung ương mời dự họp họp mặt chúc tết, có quy tắc đã định, thời gian không thể quá ngắn. Mọi người đã ăn xong cơm tất niên, đang thoải mái tán gẫu về một vài đề tài, chủ yếu vẫn là công tác của của từng người.
Tuy rằng ông cụ và Lưu Thành Thắng không ở đây, tụ họp ở viện Thanh Tùng cũng vẫn có quy củ. Lưu Hoa Anh và mấy cô gái trẻ, không có hứng thú ở trong đại sảnh cùng các trưởng bối tán gẫu công tác, các cô có chủ đề của riêng mình, ăn xong cơm tất niên, thì đã sớm lẻn sang một bên, tán gẫu về những minh tinh mà các cô ngưỡng mộ. Bất kể người giai cấp nào, chỉ cần là con gái trẻ, luôn có một “triệu chứng hâm mộ minh tinh”, đây cũng không ngoại lệ.
Chỉ có, Lưu Vĩ Hồng và Hồ Thiên Hậu cùng vài vị bề trên ngồi ở phòng khách thảo luận nói chuyện.
Từ sau lần tụ họp trước, Hồ Thiên Hậu dường như cũng tiến bộ, nghe lời Lưu Vĩ Hồng. Mặc dù ở tỉnh Giang Nam, vẫn cùng Cung Bảo Nguyên lăn lộn như trước đây, làm một thiếu gia con ông cháu cha của y, trở lại Bắc Kinh, cũng không “Đưa tiền bảo hộ” lung tung, bình thường đều là cùng đi với đám người Hồ Ngạn Bác, Trình Sơn. Nể mặt Nhị ca, Hồ Ngạn Bác Trình Sơn tự nhiên sẽ không trêu đùa y và Cung Bảo Nguyên, ngược lại tất cả mọi người quan hệ khá tốt. Hồ Thiên Hậu cũng dần dần hiểu được phải làm thế nào dựa thế
Lưu Vĩ Hồng tuổi so với y còn nhỏ hơn một tuổi, lại nghiễm nhiên là nhân vật cấp anh cả của con ông cháu cha Bắc Kinh, nghe nói ở cơ sở cũng làm được sinh động. Hồ Thiên Hậu cũng không cho rằng đây là Lưu Vĩ Hồng tự dựa vào bản lĩnh, mấu chốt ở chỗ Lưu Vĩ Hồng hiểu được cách dựa thế, xé da hổ làm lá cờ lớn, lợi dụng tốt tấm biển của Lưu gia. Điểm này, trước kia Hồ Thiên Hậu không ngộ được thấu triệt, luôn bị người ta khinh thị.
Hiện tại cùng mấy vị bề trên trong nhà nói chuyện, tự nhiên cũng là một điều kiện tiên quyết để mượn thế. Các trưởng bối ai cũng không coi trọng anh cho dù muốn mượn thế, cũng là không có cách nào, không đủ tự tin a. Nếu muốn bên ngoài lăn lộn ra hình ra dạng, thì trước tiên phải được các trưởng bối ở nhà tàn thành. Bằng không, thì phải “lừa dối” đặc biệt, tối thiểu phải để cho người khác cảm thấy anh ở nhà là có thể có quyền nói chuyện. Đáng tiếc chính là, Hồ Thiên Hậu ở bản lĩnh “Lừa dối” vẫn còn thiếu một chút lửa.
- Chị, anh rể ở Giang Nam, công tác có thuận lợi không? Xem ra là rất tốt a.
Lưu Thành Ái cười nói với Lưu Thành Mỹ, ánh mắt đảo quanh trên vành tai Lưu Thành Mỹ. Trên vành tai Lưu Thành Mỹ, sáng lấp lánh rất rõ ràng là ánh sáng của châu báu đắt tiền phát ra, nhìn qua, dường như là một đôi bong tai bằng kim cương, cùng vòng cổ kim cương trên cổ Lưu Thành Ái có chút tương tự. Nếu là trước kia, đây đúng là khó có thể tưởng tượng được
Một nhà Lưu Thành Mỹ, chính là “giai cấp bình dân” của Lưu gia
Hiện giờ Hồ Phấn Cường được điều ra ngoài đảm nhiệm, tất nhiên là khác hẳn
Lưu Thành Mỹ mỉm cười nói:
- Cũng tốt. Có anh cả chiếu cố bình thường cũng không ai đưa ra con thiêu thân gì đó...
Đỗ Vu Hinh trên mặt liền lộ ra một vẻ rụt rè
- Chị, bông tai này mua ở đâu thế? Phải kim cương không?
Lưu Thành Ái ghé vào vai chị, cười hì hì nói. Trước đây bà ta cũng rất ít khi đối với Lưu Thành Mỹ thân thiết như vậy, ngược lại thì rất là thân cận với Đỗ Vu Hinh. Tuy nhiên hiện tại tâm tình tốt, tự nhiên cũng có thêm mấy phần tình thân chị em.
- Là kim cương, Hồng nói vậy
Lưu Thành Mỹ liền nhìn Lưu Vĩ Hồng cười tủm tỉm
- A, cũng là Vĩ Hồng tặng à?
Lưu Thành Ái không kìm nổi giơ tay vuốt một cái vòng cổ kim cương trước ngực, cảm thấy vòng cổ này thật sự là rất xứng với khí chất cao nhã của mình, ánh mắt Vân Vũ Thường thật sự là không tồi
Ánh mắt Lưu Thành Mỹ cũng dừng ở trước ngực Lưu Thành Ái, lập tức trong lòng biết rõ, cười nói:
- Đúng vậy nghe Vĩ Hồng nói, con gái Vân gia ở Giang Khẩu phát tài lớn, hiếu kính bề trên chúng ta. Ai, Vĩ Hồng a, vợ con tặng cho mẹ con cái gì thế?
Nói xong, ánh mắt mọi người liền dừng ở trên người Lâm Mỹ Như.
Lưu Thành Gia và Lâm Mỹ Như trưa hôm nay mới chạy về tới Bắc Kinh, sáng sớm ngày mai lại phải chạy về Thiết Môn, Lưu Thành Gia phải xuống cơ sở an ủi chiến sĩ.
Lâm Mỹ Như lập tức hơi không hiểu ra sao cả nói:
- Chị cả, cái gì lễ vật? Cái gì vợ Vĩ Hồng?
Lưu Thành Mỹ liền lộ ra vẻ mặt giật mình, nói:
- Mỹ Như, em vẫn chưa biết sao? Vĩ Hồng đã cùng con gái Vân gia nói chuyện yêu đương. Nghe nói Vân Vũ Thường phát tài ở Giang Khẩu, nhờ Vĩ Hồng mang lễ vật về cho chúng ta. Cái này không đúng rồi, sao có thể để sót mẹ chồng tương lai chứ? Vĩ Hồng, con có quên không đó?
Lưu Vĩ Hồng đang nghĩ tới quốc gia, thế mà tự dựng, đề tài lại xe tới bản thân mình, như nằm mộng mới tỉnh "A" một tiếng, liên thanh nói:
- Không không, con nào dám quên a, đây chính là chuyện lớn… Mẹ, Vũ Thường nói, ngày mai tới văn phòng tại Bắc Kinh chúc tết mẹ và ba con. Quà của mẹ, cô ấy muốn đích thân tặng, không cần con làm giùm
Nói thế cũng có lý
Lâm Mỹ Như càng thêm giật mình, khoát tay áo, nói:
- Vĩ Hồng, sao lại thế này? Con và Vũ Thường xác định quan hệ, sao mẹ không biết?...
Lưu Vĩ Hồng liền nghiêm mặt nói:
- Mẹ, đây không phải là đang chuẩn bị nói với mẹ đó thôi… Ha ha, mẹ yên tâm, Vũ Thường cam đoan là con dâu hiếu thuận, tuyệt đối hiếu thuận!
- Đúng vậy, chị dâu, chị cứ yên tâm đi. Em thấy, Vĩ Hồng và Vũ Thường rất là xứng đôi. Hai đứa nhỏ thanh mai trúc mã, lại là trai tài gái sắc, rất thích hợp
Lưu Thành Ái cười hì hì nói.
Trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Mỹ Như choáng váng xây xẩm, nhưng ngay trước mặt nhiều người như vậy, cũng không tiện “thẩm vấn” con trai, chỉ có thể mỉm cười theo vài tiếng, tuy nhiên ánh mắt nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, cũng đã có chút bất bình
Lưu Vĩ Hồng hì hì mà cười, cũng không thèm để ý.
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia