Love gives light even in the darkest tunnel.

Anonymous

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 397: Lưu Bí Thư Có Chút Tức Giận
ưu Vĩ Hồng đã chuẩn bị tâm lý, công ty thua mua Nông sản cấp Phó Khoa rất có khả năng ở huyện sẽ không thông qua. Dù sao khu Giáp Sơn mới là cấp Chính Khoa, còn ở thị trấn Giáp Sơn, xã Trúc Lâm và các xã khác là cấp Phó Khoa. Công ty thua mua Nông sản vừa mới được thành lập đã lập tức định ngay cấp Phó khoa thì sẽ khiến cho các lãnh đạo không quyết định được. Cho nên đã thương lượng với Mã Cát Xương, cơ cấu trên thực tế sẽ định là cấp Tổ trưởng trở thành đơn vị trực thuộc Ủy ban nhân dân. Nếu chẳng may Mộ Tân Dân nghi ngờ thì Đặng Trọng Hòa cũng còn một con đường sống.
Lưu Vĩ Hồng tin rằng, Đặng Trọng Hòa hiện tại không còn chọn lựa nào khác. Trừ phi ông ta cam tâm tình nguyện làm vai phụ cho Mộ Tân Dân. Theo như những gì Lưu Vĩ Hồng hiểu biết về Đặng Trọng Họa thì người này tâm cao khí ngạo, tuyệt không cam tâm hầu hạ cho người khác lâu dài. Ở tỉnh bỗng nhiên điều chuyển Mộ Tân Dân về huyện, hơn nữa Mộ Tân Dân tính cách quá mức tự phụ, đã bỏ qua những điều mấu chốt quan trọng.
Đặng Trọng Hòa hiện giờ chỉ có thể tính mưu kế khác mà thôi. Tại đại hội tuyên dương, trên thực tế Đặng Trọng Hòa đã biểu lộ thái độ rõ ràng. Nhưng thái độ này có thật lòng hay không thì còn phải kiểm chứng lại.
Đặng Trọng Hòa hẳn là sẽ nghĩ biện pháp thuyết phục Mộ Tân Dân thông qua chương trình nghị sự này.
Nhưng ba ngày sau, Đặng Trọng Hòa gọi điện thoại cho hắn, bảo là Mộ Tân Dân không đồng ý thành lập công ty thua mua Nông sản.
- Chủ tịch huyện Đặng, nếu không được cấp Phó Khoa thì đơn vị cấp Tổ trưởng cũng không được sao?
Lưu Vĩ Hồng hơi kinh ngạc hỏi.
Đặng Trọng Hòa buồn bực đáp:
- Không phải vấn đề cấp bậc. Bí thư Mộ nói chuyện này cần phải suy xét thận trọng. Một mình ở khu Giáp Sơn thành lập một công ty như vậy thì sẽ không công bằng với các khu, trấn khác.
Đề cập đến mười khu, trấn có gần trăm phương án, Mộ Tân Dân nói như vậy thì không phải không có đạo lý. Tuy rằng trên thực tế, ông ta chính là muốn quấy nhiễu Lưu Vĩ Hồng ở khu Giáp Sơn thi hành biện pháp chính trị.
Lưu Vĩ Hồng cậu ở khu Giáp Sơn thật là ngu ngốc. Chậm rãi không muốn, lại muốn tỏ ra mình khác thường. Vậy thì cứ chờ đi.
Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày hơi nhếch lên, nói:
- Chủ tịch huyện Đặng, liên quan đến vấn đề kinh phí làm đường, các lãnh đạo ở huyện đã nghiên cứu như thế nào ý kiến của Sở Giao thông tỉnh?
Lần trước, Lưu Vĩ Hồng đi tỉnh, hai ngày sau Lý Hâm cũng trở về Đại Ninh, cùng nhau mời các lãnh đạo sở Giao thông tỉnh ăn cơm. Trong bữa cơm thì sở Giao thông tỉnh cũng nói là, chỉ cần địa khu Hạo Dương và huyện Lâm Khánh đều ủng hộ khu Giáp Sơn làm đường thì Sở giao thông tỉnh khẳng định cũng sẽ ủng hộ.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng việc này sẽ dễ dàng được thiết lập.
Từ tỉnh trở về, Lưu Vĩ Hồng đến cục Giao thông địa khu, tất nhiên cũng đã mời các lãnh đạo của cục ăn cơm. Các lãnh đạo Cục Giao thông địa khu trong bữa cơm cũng khá sảng khoái, nói là kiên quyết phục tùng chỉ thị của sở Giao thông tỉnh. Chỉ cần huyện Lâm Khánh có hành động cụ thể thì địa khu chắc chắn sẽ ủng hộ. Về phần độ ủng hộ mạnh yếu như thế nào thì còn phải xét đến quyết tâm của huyện Lâm Khánh như thế nào.
Đặng Trọng Hòa nói:
- Bí thư Lưu, chuyện này khá là khó khăn. Cậu cũng biết, hiện nay đã là cuối năm, khắp nơi đều đến đòi tiền. Tôi ở đây cũng rất khẩn trương nhưng khẳng định là không có tiền. Tuy nhiên, tôi nghĩ nên để nó sang năm đi. Sang năm rồi chúng ta sẽ nghiên cứu lại vấn đề này được không?
Điều này thì Lưu Vĩ Hồng có thể hiểu được. Nguyên vốn không thể trông cậy vào huyện sẽ phê duyệt cho bọn họ làm đường trong năm nay. Địa khu và tỉnh cũng không có khả năng. Năm nay kinh phí khẳng định đều rất eo hẹp. Nếu muốn lấy được tiền thì ít nhất cũng phải sang đầu năm sau.
- Tuy nhiên, Bí thư Lưu, bản báo cáo liên quan đến khu Giáp Sơn làm đường vẫn còn nằm trên bàn Bí thư Mộ. Ông ta vẫn chưa chịu ký tên, nhiều ít cũng hơi phiền toái.
Đặng Trọng Hòa dừng một chút rồi nói thẳng vấn đề. Việc làm đường là do Ủy ban nhân huyện quản lý. Nhưng làm đường cũng là một công việc đốt tiền. Huyện Lâm Khánh là một huyện nhỏ hẻo lánh tương đối nghèo khó, với việc chi ra một số tiền lớn như vậy thì Ủy ban nhân dân huyện không thể làm chủ một mình, phải cần thảo luận trong hội nghị thường vụ. Nói như thế nào thì cũng phải tập thể quyết định mới được. Nếu để xảy ra vấn đề gì thì Đặng Trọng Hòa và Ủy ban nhân dân huyện không gánh nổi trách nhiệm.
Với tính cách cẩn trọng, ông ta bình thường sẽ không độc lập quyết định một vấn đề trọng đại nào.
Lưu Vĩ Hồng cố nén cơn giận đang bốc lên ở trong lòng. Đương nhiên, cơn giận này không phải nhằm vào Đặng Trọng Hòa. Sau khi Chu Kiến Quốc rời đi, có thể nói Đặng Trọng Hòa và Lưu Vĩ Hồng cũng không thể xích lại gần nhau hơn. Lưu Vĩ Hồng không thể bắt Đặng Trọng Hòa trong một thời gian ngắn thay đổi một trăm tám mươi độ được.
Mộ Tân Dân không quan tâm, hết mọi khả năng trói tay trói chân Lưu Vĩ Hồng lại. Có lẽ đây chỉ là bước đầu tiên, kế tiếp, khi Mộ Tân Dân đã quen thuộc tình hình ở huyện thì đoàn lết lực lượng của mình, lúc đó sẽ ra tay chặt thẳng Lưu Vĩ Hồng.
- Được rồi, Chủ tịch huyện Đặng, tôi đã biết rồi. Cám ơn ông.
Mặc dù cơn giận đang bốc lên nhưng Lưu Vĩ Hồng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, chào Đặng Trọng Hòa.
Sau khi nói chuyện xong với Đặng Trọng Hòa, Lưu Vĩ Hồng đốt một điếu thuốc, chậm rãi dựa lưng vào ghế, hai hàng lông mày nhíu lại, trở nên trầm tư.
Ban đầu thì sách lược chờ đợi là không thể thực hiện được. Lưu Vĩ Hồng càng nhường nhịn thì Mộ Tân Dân càng lấn tới. Dường như Bí thư Mộ không kiên nhẫn với Bí thư Lưu nữa rồi.
Sau khi hút hết điếu thuốc, Lưu Vĩ Hồng ngồi thẳng thân người dậy, dúi tàn thuốc lá vào trong gạt tàn, rồi cầm lấy điện thoại, gọi trực tiếp đến văn phòng của Mộ Tân Dân. Văn phòng làm việc của Mộ Tân Dân trước kia là của Chu Kiến Quốc, cho nên số điện thoại cũng không có đổi.
- Xin chào!
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói uy nghiêm của Mộ Tân Dân. Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Bí thư Mộ, là tôi, Lưu Vĩ Hồng đây.
Đầu dây bên kia chợt im lặng một chút, hiển nhiên là Mộ Tân Dân không nghĩ đến Lưu Vĩ Hồng sẽ trực tiếp gọi điện thoại cho ông ta.
- Ừ, có chuyện gì không?
Mộ Tân Dân tự nhiên cũng cảm nhận được giọng nói của Lưu Vĩ Hồng không được thân mật, nên cũng không khách sáo gì, thanh âm nghiêm túc, không chút gì lo lắng.
- Bí thư Mộ, hôm nay buổi chiều ngài có thời gian không? Có chút vấn đề tôi muốn báo cáo với Bí thư Mộ.
Lưu Vĩ Hồng vẫn bình tĩnh, nhưng giọng điệu có phần hơi lạnh.
Mộ Tân Dân nói:
- Có chuyện gì thì báo cáo ngay trong điện thoại đi.
- Trong điện thoại thì không tiện. Tôi nghĩ gặp trực tiếp thì hay hơn.
Lưu Vĩ Hồng kiên trì nói.
Mộ Tân Dân trầm ngâm. Lưu Vĩ Hồng muốn nói cái gì với ông ta, đại khái thì ông cũng có thể đoán được. Nhưng điều duy nhất ông ta không nghĩ đến chính là Lưu Vĩ Hồng sẽ yêu cầu giáp mặt, khiến cho Mộ Tân Dân trở tay không kịp.
Ông ta đã sớm nghe nói người này tính tình “lưu manh” rồi.
- Được rồi, chiều nay 2:30 đến văn phòng của tôi. Tôi có nửa tiếng thời gian.
Trong khoảnh khắc, Mộ Tân Dân giọng nói cũng lạnh lùng, ra hạn thời gian gặp mặt.
- Được, cám ơn Bí thư Mộ.
Lưu Vĩ Hồng vẫn duy trì lễ tiết cơ bản.
Mộ Tân Dân lập tức ngắt điện thoại.
Lưu Vĩ Hồng cúp máy, tiếp tục xử lý các công việc khác. Bây giờ vẫn còn là buổi sáng, không cần phải vội. Con đường từ khu Giáp Sơn đến thị trấn Thành Quan đã sửa chữa xong, tình hình giao thông cải thiện được rất nhiều. Lái xe đi chỉ tốn khoảng mười mấy phút.
Hai giờ hai mươi mấy phút, Lưu Vĩ Hồng đến tòa nhà Huyện ủy, chậm rãi bước đến tòa nhà bốn tầng. Dọc theo đường đi đụng với không ít người quen. Tất cả mọi người đều chào hỏi Lưu Vĩ Hồng, tuy nhiên đa số chỉ gật đầu chào chứ không có dừng lại nói chuyện với Bí thư Lưu.
Lưu Vĩ Hồng đến huyện Lâm Khánh công tác được một năm. Các nhân viên của tòa nhà Huyện ủy thái độ đối với hắn cũng khác trước. Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng cũng không quá để ý.
- Xin chào Bí thư Lưu!
Ở cầu thang tầng bốn, Lưu Vĩ Hồng gặp được thông tín viên Tiểu Chu của Mộ Tân Dân. Văn kiện đã quy định, lãnh đạo cấp huyện không thể có thư ký chuyên trách. Cho nên, thư ký của lãnh đạo huyện trên danh nghĩa được gọi là “thông tín viên”. Tuy nhiên, đây cũng chỉ là thay đổi cái tên thôi. Những Cục trưởng ở dưới cũng đều có thư ký chuyên trách cho mình, huống chi là Bí thư Huyện ủy? Cái này gọi là thượng có chính sách, hạ có đối sách. Hàng năm, có biết bao nhiêu văn kiện không được tuân thủ. Thượng cấp làm sao thì hạ cấp cũng học theo vậy. Có đôi khi, Lưu Vĩ Hồng cảm thấy văn kiện của quốc gia chúng ta có những điều rất hài hước.
- Xin chào, chủ nhiệm Chu!
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười đáp.
Thông tín viên của Bí thư Huyện ủy, bình thường chỉ là một chức vụ treo ở văn phòng Huyện ủy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sau một, hai năm đa phần có thể đảm nhiệm chức Phó chánh văn phòng Huyện ủy. Mộ Tân Dân mới đến, Tiểu Chu cũng là vừa mới được lựa chọn làm thông tín viên cho Mộ Tân Dân, tạm thời vẫn chưa leo lên được bậc thang đó. Nhưng mọi người đã bắt đầu gọi là hắn “chủ nhiệm”.
Đây cũng là nguyên tắc của cơ quan. Lưu Vĩ Hồng trước kia ở văn phòng Huyện ủy đảm nhận chức chủ nhiệm văn phòng. Tiểu Chu là thành viên của tổ thư ký, hắn chính là lãnh đạo trực tiếp của Tiểu Chu. Tất cả mọi người xem như là người quen, cứ việc không có thâm giao nhưng quan hệ cũng không có gì trở ngại.
- Bí thư Lưu quá khách khí. Bí thư Lưu, Bí thư Mộ đang ở văn phòng chờ anh. Mời anh đi theo tôi.
Tiểu Chu khách khí, giơ tay nói.
Lưu Vĩ Hồng chậm rãi bước lên lầu bốn, cùng đi với Tiểu Chu, đến văn phòng của Mộ Tân Dân.
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia