He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 389: Chương Thiếu Gia
ào buổi trưa, trong một căn phòng bao nhỏ của nhà ăn khách sạn Hoa Thiên. Lưu Vĩ Hồng, Chương Dịch, Chu Ngọc Hà, Hoàng Đào Hoa đang ngồi xung quanh bạn.
Chương Dịch mời khách.
Hắn cũng không ngờ, bằng hữu mà Lý Hâm bảo hắn hỗ trợ lại là chỗ quen biết cũ.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Chương Dịch, cậu đúng là chân nhân bất lộ tướng a. Trước kia lúc ở trường nông nghiệp không ai biết cha cậu lại là Chương chủ nhiệm của Ủy ban giáo dục tỉnh.
Chương Dịch cũng cười nói:
- Đội trưởng, tôi cũng không nghĩ tới anh là bằng hữu của Lý ca a.
Chuyện này là không hẹn mà gặp. Cha của Chương Dịch đầu năm nay vẫn còn là Phó chủ nhiệm của Ủy ban giáo dục, mới vừa điều chuyển nhận chức hiệu trưởng của đại học Ninh Than chưa tới nửa năm. Đại học Ninh Thanh là đại học tổng hợp nổi tiếng nhất của Hồ Nam, cấp bậc hành chính là Chính Sảnh (ngang với Cục trưởng). Cha của Chương Dịch từ vị trí Phó chủ nhiệm của Ủy ban giáo dục chuyển lên làm hiệu trưởng đại học Ninh Thanh đó là lên chức. Cho dù là cấp bậc hay quyền lực thực tế đều cao hơn. Có một số lãnh đạo chủ chốt của địa phương là xuất thân từ trường đại học.
Chuyện này, Lưu Vĩ Hồng cố ý xin Lý Hâm hỗ trợ vì hắn rất hiểu tấm màn đen sau các trường đại học. Chớ xem thường một công ty phục vụ lao động của một trườn học, thật sự là một nha môn. Nghe nói Tán quản lý của công ty phục vụ lao động kia còn là một cán bộ cấp Phó Xử. Rất nhiều trường học đều là minh định đẳng cấp khác. Hết thảy liên quan đến đến “Quan trường” thì không thể coi như không quan trọng. Chỉ với Lưu Vĩ Hồng và Chu Ngọc Hà không tiết lộ thân phận và một cô gái nông thôn như Hoàng Đào Hoa thì chắc chắn sẽ không được người ta để vào mắt.
Lưu Vĩ Hồng không muốn vì chuyện như vậy hao phí quá nhiều tinh lực. Hơn nữa Hoàng Đào Hoa ở đại học Ninh Thanh là một bước quan trọng để làm lại cuộc đời. Vào thời điểm mấu chốt, Lưu Vĩ Hồng không muốn nàng gặp trở ngại ngoài ý muốn. Mặc dù có Chu Ngọc Hà bên cạnh nhưng trong vòng một năm nữa thì muốn Hoàng Đào Hoa quên đi quá khứ là không có nhiều khả năng. Nếu để cho nàng gặp thêm một lần thương tổn nữa thì rất có thể sẽ là đả kích trí mạng, từ đó về sau hoàn toàn tuyệt vọng với xã hội rồi làm chuyện dại dột.
Lưu Vĩ Hồng không muốn thấy tình huống như thế phát sinh.
Chuyện này chẳng những nhất định phải quản, hơn nữa phải quản tốt!
Chẳng qua là không nghĩ tới Lý Hâm giới thiệu cho một anh em ngưu khí như thế, là con trai của hiệu trưởng Ninh Thanh.
Trước kia ở trường đại học nông nghiệp tỉnh Sở Nam, Lưu Vĩ Hồng là trụ cột của đội bóng rổ trường, bàn về vóc dáng có lẽ hắn không phải là cao nhất nhưng lại nhất về thể lực và kỹ thuật, lại có tài năng tổ chức, bắt đầu từ năm thứ ba đã đảm nhận đội trưởng. Chương Dịch học sau hắn một năm, cũng đam mê bóng rổ, tố chất thân thể và kỹ thuật cũng không tệ nên tham gia vào trong. Bất quá Chương Dịch và Lưu Vĩ Hồng không phải là một hệ, các đội viên cũng không hay hỏi thăm xuất thân của nhau nên Lưu Vĩ Hồng cho đến giờ mới biết được gia thế của hắn, đây có lẽ là phép dạy con của Phó chủ nhiệm Ủy ban giáo dục tỉnh.
Trên người của Chương Dịch không hề có một chút vênh vang thường thấy của các cậu ấm.
Lưu nhị ca khi đó cũng chẳng phải là thế sao?
- Đội trưởng tới rồi.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười ngắt lời của Chương Dịch:
- Chương Dịch, bây giờ đã không còn là trong đội bóng rổ của trường nữa. Tôi ở thủ đô, mấy anh em ở đó nể mặt gọi là nhị cao. Nếu cậu cảm thấy không ủy khuất thì cũng gọi là nhị ca đi.
Chương Dịch trước kia ở đội bóng trường học rất nể phục Lưu Vĩ Hồng nên lập tức cười ha ha một tiếng rồi kêu một tiếng “Nhị ca”:
- Nhị ca, xưng hô thế này thật là hay, thành anh em rồi!
Lưu Vĩ Hồng vẫn không có giới thiệu lai lịch nhà mình, Chương Dịch cũng không vội vàng hỏi thăm, nhưng cũng hiểu một việc, từ thủ đô tới, lại là bạn bè thân thiết với Lý Hâm thì xuất thân sẽ không quá đơn giản. Lưu Vĩ Hồng bây giờ không nói, có thể là cảm thấy chưa tiện.. Chờ song phương giao tình sâu hơn một chút, Lưu Vĩ Hồng chắc sẽ không dấu giếm.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu. Hắn cũng rất thích Chương Dịch. Trước kia lão tử hắn làm phó chủ nhiệm Ủy ban giáo dục tỉnh Sở Nam, bất kể Chương Dịch có thành tích thi tốt nghiệp trung học như thế nào thì vẫn có thể dễ dàng đem Chương Dịch vào đại học Ninh Than, thậm chí vào đại học thủ đô và đại học phương bắc cũng có thể. Nhưng Chương Dịch cuối cùng đi đại học nông nghiệp, đủ thấy hắn rất có chí khí, không quá nguyện ý dựa vào cái bóng của cha.
Có chiêu bài công tử của Chương hiệu trưởng bao phủ, sau này Hoàng Đào Hoa ở đại học Ninh Thanh chắc là không có bao nhiêu phiền toái. Người bình thường có ai dám đi quấy rối nàng?
Rượu và thức ăn lục tục đưa lên, Chương Dịch tự mình rót rượu cho Lưu Vĩ Hồng lẫn đồ uống cho Chu Ngọc Hà và Hoàng Đào Hoa, giơ ly lên, nói:
- Nào, nhị ca, Chu tiểu thư, Hoàng tiểu thư, tôi mời mọi người một chén.
Lưu Vĩ Hồng biết Chu Ngọc Hà không muốn bị người khác quấy rầy nên lúc giới thiệu cho Chương Dịch cũng chỉ nói là bằng hữu của mình, đều là từ Địa khu Hạo Dương tới, cũng không giới thiệu Chu Kiến Quốc. Trưởng ban tổ chức kiêm thường vụ thành phố Đại Ninh ở nơi tỉnh thành này cũng có thể coi là nhân vật rất cao. Một khi thân phận này của Chu Ngọc Hà tiết lộ ra ngoài chỉ sợ có người tới cửa tới tạo giao tình, Chu Ngọc Hà lại cảm thấy phiền toái.
Chương Dịch cũng rất “Tự giác” hỏi cặn kẽ. Nhân tình hôm nay là hắn bán cho Lý Hâm và Lưu Vĩ Hồng, về phần hai cô gái Chu Ngọc Hà và Hoàng Đào Hoa có quan hệ ra sao với Lưu Vĩ Hồng thì không phải là chuyện mà hắn cần quân tâm, đã cùng là anh em thì có vài điểm cần tuân thủ nghiêm ngặt.
Mọi người giơ ly lên chạm một cái, không khí rất là hài hòa.
- Nhị ca, tôi thật không nghĩ tới, anh sẽ xuống cơ sở công tác.
Chương Dịch cảm thán:
- Hai mươi ba tuổi là Bí thư khu ủy, ở Sở Nam chúng ta có thể coi là là độc nhất vô nhị đi?-
Hai mươi tuổi là cán bộ cấp Khoa thì ở cơ quan tỉnh thành cũng không hiếm thấy, nhưng Chương Dịch rất rõ ràng, cấp Khoa ở cơ quan và Bí thư khu ủy khác biệt rất lớn. Vị trí sau nếu không có bản lĩnh thì tuyệt đối không ngồi lên được.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Đây chỉ là may mắn thôi. Chương Dịch a, cậu tính toán sẽ ở luôn bên Ủy ban giáo dục để phát triển phải không?
Trước khi ăn cơm, hai người đã nói chuyện với nhau thật lâu, Lưu Vĩ Hồng biết Chương Dịch năm ngoái sau khi tốt nghiệp đại học thì vào Ủy ban giáo dục của tỉnh. Cha hắn khi đó là Phó chủ nhiệm Ủy ban giáo dục của tỉnh, Chương Dịch vào công tác ở đó là điều rất bình thường.
Chương Dịch uống một ngụm rượu, lắc đầu liên tục, thở dài:
- Nhị ca, không nói gạt anh, tôi đúng là không thích hợp để theo công tác bên Ủy ban giáo dục. Ai nha, quá nhàm chán. Tôi đối với nghiệp lớn giáo dục của tổ quốc không có tâm huyết a.
Chu Ngọc Hà cười khẽ.
Bằng hữu của Lưu Vĩ Hồng, quả nhiên đều trực tính.
Lưu Vĩ Hồng cũng cười, bảo thanh niên như Chương Dịch thích công việc ở cơ quan giáo dục thật là không dễ
- Vậy cậu định thế nào? Học theo Lý ca làm cán bộ kinh doanh?
Lưu Vĩ Hồng hỏi, tựa hồ rất nhiều người thanh niên hiện giờ đều đi theo đường đó. Lưu nhị ca không buôn bán nhưng Vũ Thường và Đường Thu Diệp đều là bà chủ, thân gia càng ngày càng dầy.
Chương Dịch ắc đầu liên tục:
- Hắc hắc, cái này là anh khích lệ tôi thôi. Tôi không có bản sự của Lý ca, anh ấy là kỳ tài ngút trời, làm quan làm được xuôi gió xuôi nước, tuổi còn trẻ đã leo đến phó phòng. Làm ăn lại càng phong sinh thủy khởi, tiền nhiều thế mạnh a. Tôi làm không được, nhất là làm ăn, trời sinh không có năng khiếu.
- Vậy cậu tính toán làm công việc gì?
- Tôi suy nghĩ hay là làm vài việc thật sự. Giống như nhị ca xuống cơ sở làm người đứng đầu, nỗ lực vì quần chúng, trong đầu cũng có cảm giác thành tựu chứ sao? Ngồi chết ở cơ quan giáo dục đó chưa tới mấy năm thì đã biến thành ông già rồi, cả người mốc meo!
Chương Dịch than thở, dường như trong lòng rất buồn bực.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng lắc đầu:
- Chương Dịch, có ý nghĩ này là tốt. Bất quá, trực tiếp xuống cơ sở thì không chắc đã là hay. Hoàn cảnh ở cơ sở tương đối phức tạp. Tôi ở cơ sở làm hơn một năm, coi như là có kiến giải.
Lời này của Lưu Vĩ Hồng cũng là thành thật. Nếu như hắn không phải là “Ngụy thanh niên”, cứ như vậy cắm đầu cắm cổ rèn luyện ở cơ sở, cho dù có tấm biển lớn Lưu gia thì chỉ e là cũng vô cùng khó khăn. Chương Dịch còn trẻ hơn hắn, trực tiếp xuống cơ sở cũng không hẳn đã là tốt.
Chương Dịch gật đầu, nói:
- Đúng vậy a, nhị ca, tôi cũng biết chuyện ở cơ sở quả thật tương đối phức tạp, ngay mấy chuyện nhỏ ở cơ quan giáo dục như chúng tôi cũng đã thấy đau đầu.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Như vậy đi, Chương Dịch, tôi cho cậu một đề nghị.
- Anh nói đi.
Chương Dịch nghiêm túc nhìn về Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Nếu như cậu thật sự không có hứng thú với công việc giáo dục thì tôi đề nghị cậu nghĩ biện pháp đổi sang Ủy ban kế hoạch tỉnh đi, nếu không Ủy ban kế hoạch thành phố Đại Ninh cũng được. Cậu cứ ở Ủy ban kế hoạch công tác một thời gian ngắn, hiểu rõ một chút hình thức vận hành kinh tế căn bản, sau này nếu như xuống cơ sở lần nữa sẽ có cái nhìn khác.
Ủy ban kế hoạch quốc gia có danh xưng là tiểu Quốc vụ viện, nắm trong tay vận hành kinh tế cả nước. Ủy ban kế hoạch thành phố cố nhiên không có uy phong như vậy nhưng cũng tham dự rất sâu vào việc vận hành kinh tế.
Chương Dịch nếu có thể công tác ở Ủy ban kế hoạch một thời gian ngắn, chỉ cần chịu khó dụng tâm học tập thì có thể lĩnh hội được không ít thứ. Hơn nữa ở đó tích lũy được mạng lưới quan hệ, sau này xuống cơ sở sẽ là một trợ lực rất lớn.
Chương Dịch suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ừ, đi công tác bên Ủy ban kế hoạch thì đúng là hay hơn bên Ủy ban giáo dục. Bất quá, nhị ca, từ trước giờ tôi chưa có kinh nghiệm công tác bên ngành kinh tế, cũng không biết điều động thế nào, không biết lão đầu tử nhà tôi có chịu giúp hay không.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười:
- Chỉ cần một mình cậu đồng ý thì không nhất định phải phiền chú Chương. Nếu như đi sang Ủy ban kế hoạch tỉnh thì Lý ca chắc là có thể giúp được. Nếu là đi Ủy ban kế hoạch thành phố Đại Ninh thì có lẽ tôi cũng giúp được.
Vừa nói, Lưu Vĩ Hồng vừa liếc sang Chu Ngọc Hà một cái.
Lão tử của Chu Ngọc Hà hiện giờ Trưởng ban tổ chức thành phố Đại Ninh, điều công tử của hiệu trưởng đại học Ninh Thanh chắc là không tốn quá nhiều sức lực.
Chương Dịch nhất thời có chút hứng phấn vỗ đùi:
- Tốt, như vậy đi. Tôi sang Ủy ban kế hoạch tỉnh, khởi điểm cao một chút để nhìn được xa a.
- Được!
Lưu Vĩ Hồng cười giơ chén rượu lên.
codon.trai
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia