A book must be an ice-axe to break the seas frozen inside our soul.

Franz Kafka

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 386: Sáng Sớm Đã Tới Quấy Rối
âm tình tốt đẹp của Lưu Vĩ Hồng kéo dài sang tận ngày hôm sau. Ngủ một giấc ngon lành trong nhà khách Thành ủy Đại Ninh, sáng sớm rời giường, hoạt động hơn nửa giờ mới chuẩn bị đi làm chuyện khác.
Đây cũng là thói quen từ lâu của nhị ca, từ đời trước kiên trì mãi cho tới năm ba mươi mấy tuổi, sau không kiên trì được “tín niệm” cho tới cuối cùng mới dần dần lười nhác. Cả đời này, tựa hồ rất cần phải kiên trì cho tới cùng. Theo hình thức này phát triển, sau này Lưu nhị ca phải cần dùng tới thể lực dồi dào để đi hoàn thành một ít “nhiệm vụ”.
Trước khi Lưu Vĩ Hồng ra cửa, lại nhắn tin cho Lý Hâm. Vào giờ này hẳn là Lý Hâm còn đang ở trong nhà khách xa hoa nhất thành phố Hãn Hồ nằm ngủ đi? Cũng không phải mỗi người đều giống như Lưu nhị ca, có thói quen tốt sáng sớm thức dậy đi rèn luyện thân thể. Cũng may trong nhà khách, gọi điện thoại cũng rất phương tiện, quả nhiên Lý Hâm lập tức gọi điện tới, vừa hỏi thì ra Lý công tử đang định đi ngủ.
Lưu Vĩ Hồng có điểm muốn choáng ngất.
Đã là lúc nào, Lý Hâm mới chuẩn bị đi ngủ?
Lý Hâm cũng không giấu diếm, ở trong điện thoại cười ha hả nói, tối hôm qua cùng bạn vui chơi một buổi tối, rạng sáng tới bốn năm giờ mới về nhà khách, sau đó đại chiến mấy trăm hiệp với “đối thủ”, vừa mới vào phòng vệ sinh tắm rửa, chút nữa Lý công tử mới đi ngủ.
Lý công tử đại giá quang lâm, các bạn bè ở thành phố Hãn Hồ phải hết sức chiêu đãi.
Hai người nói chuyện một lúc trong điện thoại, Lưu Vĩ Hồng gác máy ra ngoài lái chiếc Santana chạy nhanh tới đại học Ninh Thanh. Khi Lưu Vĩ Hồng đi tới ký túc xá nghiên cứu sinh, Chu Ngọc Hà trong bộ âu phục đoan trang đã thản nhiên đi ra ký túc xá.
- Gọi luôn Hoàng Đào Hoa cùng nhau ra ngoài ăn sáng đi.
Chu Ngọc Hà lên xe, Lưu Vĩ Hồng khởi động máy thuận miệng nói.
- Ăn trong trường học luôn đi, đi ra bên ngoài rất phiền toái.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Hắc hắc, cô là bạn thân của tôi, tôi không thể quá nhỏ mọn đúng không? Nói thật với cô, cơm nước trong các căn tin, tôi thật sự chán ăn, mỗi ngày đều phải ăn đó a!
Sử dụng cách nói lưu hành của đời sau, chính là “Đàn ông không có vợ thật sự là đáng thương…”
Chu Ngọc Hà hé miệng cười nói:
- Vậy tại sao anh không bảo Đường Thu Diệp đi Lâm Khánh mở chi nhánh? Nghe nói tay nghề làm bếp của nàng rất tốt, trước kia khi hai người còn ở trong trường Nông Nghiệp Thanh Phong, đã thường xuyên cùng nhau ăn cơm tại nhà.
Đối với vướng mắc giữa Lưu Vĩ Hồng cùng Đường Thu Diệp, Chu Ngọc Hà đều biết thật rõ ràng. Nếu Lưu Vĩ Hồng nói họ là “bạn thân”, Chu Ngọc Hà cũng nói chuyện không cần để ý chút nào, chưa gọi là trêu chọc Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Buôn bán thì buôn bán, làm thức ăn là làm thức ăn, hai chuyện khác nhau, không thể nhập làm một. Thu Diệp quả thật muốn đến thành phố Thanh Phong mở chi nhánh, cơ sở kinh tế của Thanh Phong dù sao Lâm Khánh vẫn không thể sánh bằng.
Chu Ngọc Hà hơi có chút kinh ngạc nói:
- Nhìn ra Đường Thu Diệp thật đúng là muốn làm kinh doanh.
Trước kia khi còn ở trong trường Nông Nghiệp Thanh Phong, tựa hồ ai cũng xem Đường Thu Diệp là một “chị cả ngốc nghếch”, ngoại trừ thân hình đầy đặn làm cho vô số đàn ông chảy nước bọt, nhìn Đường Thu Diệp thật sự không có chút liên quan gì tới việc kinh doanh buôn bán. Xem ra câu “sĩ cách ba ngày liền thay đổi” thật quá đúng.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Cho nên nói tiềm lực của con người là vô hạn. Hoàng Đào Hoa cũng không phải đã nhận thầu mở quầy hàng, làm rất có bộ dáng sao?
- Nói đúng. Xem ra bản thân Đường Thu Diệp rất có tiềm chất “quốc sĩ”, trước kia chỉ là vì không gặp được “minh chủ” mà thôi.
Chu Ngọc Hà liền trêu chọc một câu.
Lưu Vĩ Hồng cười ha ha, khởi động xe chạy thẳng tới quầy hàng của Hoàng Đào Hoa.
Nguyên tưởng rằng trải qua chuyện đêm qua quầy hàng hôm nay sẽ không mở cửa, Hoàng Đào Hoa nhất định đang trốn trong phòng chảy nước mắt. Ai ngờ khi hai người Lưu Vĩ Hồng đi tới, quầy hàng đã mở cửa, Hoàng Đào Hoa mặc một chiếc áo lông màu đỏ, đội khăn trùm đầu đeo tạp dề, đang chà lau tủ kính thủy tinh. Ngẫu nhiên cũng có một hai sinh viên đi tới chỗ nàng mua đồ. Xem ra “phong ba bánh bao biến chất” tối hôm qua tạm thời còn chưa lan truyền ồn ào huyên náo, mấy sinh viên kia vẫn còn có lòng nhân ái.
Lưu Vĩ Hồng dừng xe lại, Chu Ngọc Hà liền hạ cửa kính xe, nhìn Hoàng Đào Hoa ngoắc tay:
- Đào Hoa, lại đây, chúng ta cùng đi ăn điểm tâm.
- Chị Ngọc Hà!
Hoàng Đào Hoa vội vàng chạy tới. Tuy rằng nàng mặc loại áo lông giá rẻ, màu sắc cũng hơi quê mùa, nhưng không che giấu được dáng người uyển chuyển cùng dung mạo kiều diễm. Trải qua mấy tháng này, Hoàng Đào Hoa đã dần đần đi ra khỏi bóng ma, trên mặt lại hiện lên thần thái thanh xuân của một thiếu nữ, Lưu Vĩ Hồng nhìn thấy thật sự cao hứng.
- Lưu bí thư…
Đi tới bên cạnh xe, Hoàng Đào Hoa liền cúi đầu, quy củ kêu một tiếng Lưu bí thư, có vẻ câu nệ.
- Đào Hoa, đi đóng cửa, cùng nhau ăn điểm tâm.
Hoàng Đào Hoa vội vàng nói:
- Chị Ngọc Hà, chị cùng Lưu bí thư đi ăn đi, em đã ăn rồi. Em…em ở đây chờ hai người về.
Chu Ngọc Hà hé miệng cười nói:
- Nhanh lên đi, Lưu bí thư mời khách đó. Nếu em không đi anh ấy sẽ tức giận.
Lưu Vĩ Hồng liền trừng mắt lườm Chu Ngọc Hà. Bác sĩ Chu đoan trang nhã nhặn, khi nào cũng đã biết bỡn cợt như thế? Còn đem “chiêu bài” của Lưu bí thư đi dọa nạt người ta.
Hoàng Đào Hoa trộm liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng, gật đầu, lập tức chạy trở về tháo tạp dề cùng khăn trùm đầu, đóng cửa quầy, thật cẩn thận lên xe, hai tay đặt trên đùi, cần quy củ liền có quy củ.
Lưu Vĩ Hồng âm thầm lắc đầu.
Sớm biết như vậy sẽ không mời nàng cùng đi ăn điểm tâm.
Người ta rõ ràng giống như đang bị giày vò.
Lưu Vĩ Hồng rất rõ ràng bản thân mình ở trong mắt Hoàng Đào Hoa có địa vị gì. Loại cảm giác cực độ cảm kích cùng cực độ sùng bái mang đến lòng kính trọng cực độ, thật là rất khó sửa đổi. Lưu Vĩ Hồng càng ôn hòa giải thích, Hoàng Đào Hoa sẽ càng cục xúc bất an.
Cho nên Lưu bí thư không nói gì, khởi động xe chạy thẳng tới khách sạn Thiên Hoa.
Vào đầu thập niên 90, người Sở Nam còn chưa giống người Lĩnh Nam sát tỉnh, tạm thời còn chưa có thói quen dùng bữa điểm tâm sáng. Khách nhân trong khách sạn Thiên Hoa không nhiều lắm, ba người thật dễ dàng tìm được chỗ ngồi. Lưu bí thư bày ra tư thế “người giàu có”, gọi rất nhiều điểm tâm sáng. Chu Ngọc Hà cùng Hoàng Đào Hoa đưa mắt nhìn nhau, đều lộ ra thần sắc nghi hoặc.
Chẳng lẽ còn có khách nhân sắp tới?
Nhưng rất nhanh hai nàng liền rõ ràng. Không phải có khách nhân muốn tới, mà là lượng ăn của một mình Lưu bí thư chỉ sợ cùng bằng nửa bàn khách nhân. Cả Chu Ngọc Hà cùng Hoàng Đào Hoa cộng lại cũng không sánh kịp một phần số lẻ của Lưu bí thư.
Cùng một người đàn ông cường tráng tới cực điểm dùng cơm, có đôi khi thật sự cảm giác rất áp bách.
Thấy bộ dáng “gió cuốn mây tan” của Lưu bí thư, Chu Ngọc Hà nâng chén trà lên uống, thỉnh thoảng hé miệng cười khẽ, Hoàng Đào Hoa lại không dám cười ra tiếng, cúi đầu liều mạng chịu đựng, quả thật vô cùng vất vả.
Giờ khắc này bí thư phụ mẫu ở trong mắt nàng rành rành mới là người thường, không còn là vị thần cao cao tại thượng.
Dùng xong bữa sáng, lái xe chạy về trường đại học Ninh Thanh, đi tới chỗ công ty phục vụ lao động.
Bầu không khí trong xe lại trở nên trầm trọng, không khí thoải mái nhàn rỗi vừa rồi không còn, vẻ mặt Hoàng Đào Hoa thật khẩn trương. Tuy rằng nàng cũng biết Lưu bí thư thật tài giỏi, nhưng dù sao nơi này là trường đại học Ninh Thanh, không phải đang ở Giáp Sơn. Người của công ty phục vụ lao động, chỉ sợ chưa chắc chịu cấp mặt mũi cho Lưu bí thư. Hơn nữa nhất là vị quản lý Tán kia, mỗi lần nhìn thấy nàng, đôi mắt giống như mọc thêm đôi móc câu, như muốn lột sạch quần áo của nàng.
Hoàng Đào Hoa còn trẻ tuổi, nhưng từng có một đoạn quá khứ đầy thảm thống, đối với bất kỳ người đàn ông nào lòng mang ý xấu, liếc mắt liền có thể nhìn thấu. Nàng thật chán ghét tên quản lý Tán kia, cũng rất sợ hắn.
Nhưng chuyện này nhất định phải giải quyết, nếu không quầy hàng không được nhận thầu. Thật sự không nhận thầu cũng không sao, mấu chốt là nàng bỏ ra mấy ngàn đồng tiền thế chấp, đều do chị Ngọc Hà đưa cho, nếu không lấy lại được phải làm sao bây giờ?
Trong lúc này trong lòng Hoàng Đào Hoa cực kỳ bất an.
Công ty phục vụ lao động trong trường đại học Ninh Thanh nằm trong một tòa ký túc xá gần bên văn phòng trường học. Cũng là ba tầng lầu, lầu một là cửa hàng thật lớn, còn treo tấm biển, ghi là “Công ty phục vụ lao động bán sỉ trường đại học Ninh Thanh”, xem ra bọn họ chẳng những bán hàng giá sỉ, cũng kiêm luôn bán lẻ, trên lầu hai mới là văn phòng.
- Đào Hoa, em nhập hàng ở nơi này sao?
Chu Ngọc Hà đánh giá cửa hàng, thấp giọng hỏi.
Hoàng Đào Hoa vội vàng gật đầu, thấp giọng đáp:
- Dạ, chính là ở chỗ này.
- Đi, đi tìm người phụ trách của bọn họ.
Chu Ngọc Hà nói, đi vào trước, Hoàng Đào Hoa vội vàng đuổi theo, Lưu bí thư đi phía sau, chậm rãi thong thả đi tới.
“Dì Chung…”
Hoàng Đào Hoa đi tới cửa, chào hỏi một người phụ nữ trung niên chừng hơn ba mươi tuổi, thanh âm sợ hãi.
Người phụ nữ kia dáng người phúc hậu, mặc áo lông màu vàng, mái tóc uốn thật mốt, nhưng phối hợp với khuôn mặt bà ta liền cảm giác có chút buồn cười.
Dì Chung đang uống trà, nghe vậy liếc mắt nhìn Hoàng Đào Hoa, ôn hòa nói:
- Nhé, là cô sao. Lại muốn nhập hàng gì? Buôn bán của cô rất tốt nha, mỗi ngày đều phải nhập hàng.
Tựa hồ đối với việc quầy hàng của Hoàng Đào Hoa buôn bán náo nhiệt hơi có vài phần ghen tỵ.
- Dì Chung, tôi…tôi không phải đến nhập hàng…
- Không nhập hàng? Vậy cô đến đây làm chi? Sáng sớm lại đây nói chuyện phiếm với tôi sao? Tôi không có nhàn rỗi như vậy.
Dì Chung kia tựa hồ có khuynh hướng “nói lao thao”, Hoàng Đào Hoa mới nói được nửa câu đã bị bà ta cắt đứt, bắn liên hồi một tràng, nghe được khiến người sửng sốt.
- Không phải, dì Chung, hai ngày trước nhóm bánh bao nhập hàng có vấn đề, đều mốc meo, sinh viên ăn vào bị tiêu chảy, đêm qua đều đến mắng vốn đòi đền tiền.
Hoàng Đào Hoa nói xong đem mấy cái bánh bao kể cả túi đóng gói đều đặt lên trước mặt dì Chung.
- Cái gì? Mốc meo sao? Không có khả năng! Cô đừng có nói loạn, chỗ chúng tôi đều là hàng tốt, làm gì có thứ mốc meo? Cô lầm chứ? Thiệt là, mới sáng sớm đã tới đây quấy rối!
Dì Chung vừa nghe lập tức trở mặt, bật dậy một tay chống nạnh một tay chỉ trỏ, bắn liên hồi vào mặt Hoàng Đào Hoa, làm nàng sợ tới mức lui ra sau hai bước, khiếp đảm nhìn bà ta không biết nên làm sao mới đúng.
codon.trai
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia