How many a man has dated a new era in his life from the reading of a book.

Henry David Thoreau, Walden

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 359: Khí Tượng Mới
ưu Vĩ Hồng trở lại huyện Lâm Khánh, đã bắt được phó cục trưởng cục Giao thông địa khu Mễ Phương Lương, không đến mấy ngày liền chính thức phê chuẩn lệnh bắt của phân viện kiểm sát Địa khu Hạo Dương. Từ hành động này có thể nhìn ra, Vấn đề của Mễ Khắc Lương không nhỏ. Cơ quan tư pháp của địa khu xử lý vụ án của hắn. Người này làm mưa làm gió ở Lâm Khánh hơn nửa đời người, chuyện xấu làm không ít, thật sự muốn lôi từng chuyện ra, tuyệt đối không phải là vụ án nhỏ.
Tin tức Mễ Khắc Lương bị bắt, cũng không tạo ra chấn động lớn ở huyện Lâm Khánh. Địa chấn của quan trường Lâm Khánh đã sớm xảy ra, Mễ Khắc Lương bị bắt, chẳng qua là dư âm của trận động đất này, cũng là mắt xích cuối cùng.
Từ ngày hắn bắt đầu đựơc điều tới cục Giao thông địa khu, tựa hồ tất cả mọi người đều hiểu, gạo cũ xong đời, sẽ không có kết quả gì tốt. Trận đấu tranh này, khi tổ điều tra Kỉ ủy tỉnh tới cũng đã định ra kết quả.
Uy vọng của Chu Kiến Quốc ở Lâm Khánh dâng cao chưa từng có.
Ban đầu còn lo lắng động đến Mễ Khắc Lương sẽ khiến nhà Thượng Bình Mễ “Xao động”, sau đó lại gió êm sóng lặng. Xem ra thăng nhiệm Mễ Hiền Hoa làm Phó Chủ tịch huyện thật sự là một nước cờ hay, Mễ Hiền Hoa vỗ ngực Chu Kiến Quốc, tộc nhân họ Thượng Bình Mễ đều tuân theo pháp luật. “Lương dân” nhất định sẽ ủng hộ quyết sách anh minh của địa ủy và huyện ủy, sẽ không gây chuyện.
Mễ Hiền Hoa nói được là làm được, quả thật ổn định gia tộc họ Mễ, không để phát sinh bất kỳ dị động nào.
Các cán bộ của Lâm Khánh coi như nhận thức được thủ đoạn của Chu bí thư và Lưu Vĩ Hồng. Hai người này không uổng công Lục Đại Dũng coi trọng bọn họ như vậy, quả nhiên có chút tài năng, không phải là hạng bất tài,
liên đới, uy vọng của Lưu Vĩ Hồng cũng tăng lên một bậc, cũng không có ai vì hắn trẻ tuổi mà xem thường hắn.
Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên!
Những lời này quả nhiên có đạo lý.
Lưu Vĩ Hồng bây giờ đi họp trong huyện cũng nhận được “Đãi ngộ” không giống trước. Ban đầu lãnh đạo khu Giáp Sơn được sắp xếp ở vị trí xa xôi, heo hút nhất. Hiện giờ không như vậy nữa, bọn họ được an bài ở vị trí bắt mắt nhất, gần sát lãnh đạo thị trấn Thành Quan. Nghe nói chủ nhiệm Văn phòng huyện ủy Vương Hóa Đồng cố ý phân phó, cũng không có ai có ý kiến!
Nói đúng hơn bọn họ không dám có ý kiến.
Cán bộ cấp khoa cục của Lâm Khánh chẳng lẽ còn có thể trâu bò hơn Mễ Khắc Lương, Trần Văn Đông?
Cũng không thể vì chút chuyện nhỏ này mà đi “Tranh đấu” với Lưu Vĩ Hồng, một khi chọc giận Lưu bí thư, hậu quả rất nghiêm trọng.
Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng hiện tại không có tâm tư đi để ý những chuyện này, Lưu bí thư rất bận.
Nhà máy chế phẩm sữa trong kế hoạch đã chính thức khởi công xây dựng, không bao lâu nữa, là có thể làm xong nhà xưởng đơn giản, kế tiếp chính là cài đặt thiết bị. Những chuyện này, Cảnh Lân cắt cử một tiểu tổ hạng mục, thường trú xử lý phức tạp ở Lâm Khánh. Quản lý tiểu tổ hạng mục này và mấy vị nhân viên kỹ thuật, đều là người Hương Cảng, bọn họ trở thành nhóm khách nhân Hồng Kông thường trú ở Lâm Khánh đầu tiên.
Lưu Vĩ Hồng và Mã Cát Xương bận rộn tuyển định bãi chăn nuôi, tiến cử bò sữa, chứng thực nông dân nuôi bò.
- Bí thư, chuyện này khó làm...
Trong phòng làm việc Bí thư sơ sài của Lưu Vĩ Hồng, Hùng Quang Vinh và Mã Cát Xương bước vào cửa, bất cần túm lấy chén trà trước mặt Lưu Vĩ Hồng, uống ừng ực một hơi lớn tiếng nói.
Hùng Quang Vinh bây giờ là Cục trưởng nông nghiệp huyện. Mấy ngày qua hắn vẫn ở khu Giáp Sơn. Trên danh nghĩa, hắn cùng tiểu tổ chuyên gia của viện Nông khoa tỉnh tới đây khảo sát. Lưu Vĩ Hồng mặc dù xuất thân học nông nghiệp nhưng học khoa động vật học, lựa chọn bãi cỏ như thế nào, tiến cử cỏ nuôi súc vật, xây dựng khu vực nuôi dưỡng bò sữa đầy đủ đều không thành thạo. Chuyện như vậy Lưu Vĩ Hồng chưa bao giờ chịu qua loa, lại càng không chịu giả vờ không hiểu. Chuyện quan hệ đến nhà máy chế phẩm sữa có thể khởi công vận hành đúng thời hạn hay không, càng quan hệ đến cuộc sống làm ăn của mấy trăm hộ nông dân, há có thể mù quáng?
Vì vậy, Lưu bí thư đặc biệt tới viện Nông khoa tỉnh, mời mấy chuyên gia nuôi dưỡng bò sữa xuống khu Giáp Sơn đặc biệt khảo sát. Hùng Quang Vinh là Cục trưởng nông nghiệp, dĩ nhiên phải cùng đi suốt hành trình. Huống hồ hắn vốn là người Giáp Sơn sinh trưởng ở địa phương, Tiền khu trưởng khu Giáp Sơn rất có tình cảm đối với khu Giáp Sơn, đối với Lưu Vĩ Hồng lại càng mang tâm tư “Biết ơn báo đáp”, trong chuyện nuôi dưỡng bò sữa đương nhiên muốn dốc hết toàn lực.
Mấy ngày qua, Hùng Quang Vinh chẳng khác nào biến thành khu trưởng khu Giáp Sơn, cùng Mã Cát Xương đi theo các chuyên gia của viện Nông khoa tỉnh, đi dạo xung quanh khe suối ở Giáp Sơn, tìm kiếm bãi cỏ thích hợp nhất.
Thời tiết giữa mùa hạ đầu mùa thu, vẫn rất nóng bức, đi lại trong khe suối một buổi sáng, mệt đến ngất ngư.
Lưu Vĩ Hồng vội vàng từ sau bàn làm việc đi ra, móc thuốc lá đưa cho Hùng Quang Vinh và Mã Cát Xương cười hỏi:
- Làm sao lại khó làm? Có phải Giáp Sơn chúng ta không thích hợp nuôi bò sữa hay không?
Mã Cát Xương cũng đang khát nước, bị Hùng Quang Vinh giành trước một bước, lấy được cái chén của Lưu Vĩ Hồng, đành phải tự mình đi pha trà. Hiện giờ tổ chức Đảng chính của khu Giáp Sơn đoàn kết chưa từng có, không khí làm việc đặc biệt tốt. Không chỉ có những lãnh đạo như Hùng Quang Vinh, Mã Cát Xương cho dù là cán bộ bình thường, ở trước mặt Lưu bí thư cũng không ngoại lệ, nước trà và thuốc lá của Lưu bí thư tựa hồ đã trở thành đồ “Nhà nước”, mọi người đều không khách khí với hắn, đi vào cửa, có cái gì cầm cái đó, hoàn toàn xem Lưu bí thư là “Đại cường hào”
May mà Lưu bí thư là một hộ giàu có, mỗi tháng đều có bạn gái tiếp tế, nếu không bị bọn họ ăn đến phát nghèo.
- Thật ra không phải, Giáp Sơn chúng ta rất thích hợp nuôi dưỡng bò sữa, chuyên gia nói, thật ra cả huyện Lâm Khánh cũng thích hợp nuôi bò sữa, phiền toái hiện tại chính là mọi người đều tranh nhau nuôi bò, thị trấn Giáp Sơn, xã Cửu Kiều, xã Trúc Lâm cũng kêu gào muốn làm chuyện này, thật sự không dễ phân phối.....
Hùng Quang Vinh lau miệng, nhận điếu thuốc Lưu Vĩ Hồng đưa tới, thở hổn hển nói.
Mã Cát Xương cũng ừng ực uống một chén trà nói:
- Đúng vậy, Bí thư. Hiện tại mọi người đều rất tích cực, biết trong khu làm chuyện có thể kiếm tiền như vậy, có ai không muốn cướp làm? Lần này chúng ta coi như thu hoạch lớn bông vải, rất nhiều nông dân kiếm được tiền đều vui vẻ.
Mã Cát Xương liền gật đầu lia lịa, vô cùng vui mừng nói.
Hơn nửa năm gieo bông vải, căn bản cũng đến kỳ thu hoạch. Ngay từ tháng trước cũng đã có hai nhà máy dệt chạy tới đặt hàng, tranh đoạt muốn bao trọn toàn bộ bông vải Giáp Sơn. Tin tức Kế ủy quốc gia cung cấp rất chính xác, nhà máy dệt cả nước đều thiếu bông vải. Diện tích trồng trọt của khu Giáp Sơn không nhỏ. Sản lượng bông vải cũng không tệ lắm, mặc dù đối với cho nhà máy dệt cỡ lớn mà nói, chút bông vải này chỉ là hạt cát trong sa mạc. Tuy nhiên con muỗi thịt ít cũng là thịt, trong tình hình thiếu hụt bông vải cực kỳ nghiêm trọng, chút bông vải của khu Giáp Sơn cũng thành hàng bán chạy, vừa đến kỳ thu hoạch, thường thường quả bông già vừa hái xuống, đã bị người ta lấy đi rồi. Tất cả đều là tiền mặt hàng có sẵn, không thiếu nợ.
Lần đầu tiên nông dân khu Giáp Sơn nhận được nhiều tiền mặt như vậy, niềm vui của họ không cần phải nói, ra sức khen ngợi trong khu đã làm chuyện tốt cho dân chúng. Các gia đình trồng nhiều bông, lại xắn tay áo, chuẩn bị năm sau làm một trận lớn nữa. Những gia đình trồng tương đối ít hoặc không trồng, thấy người ta bỏ từng tập tiền giấy vào trong túi, cũng ghen tị đỏ mắt, cứ vỗ đùi, quở trách mình ban đầu làm sao ngu xuẩn như vậy, không biết nghe lời của cán bộ trong khu?
Trồng trọt bông vải đại quy mô là công việc Mã Cát Xương chịu trách nhiệm cụ thể, hôm nay thu hoạch rồi, mọi người cũng kiếm được tiền, Mã khu trưởng đi tới đâu, cũng có thể nghe được lời tán dương của bọn họ, trong lòng thực sự rất vui.
Cảm giác thành tựu!
Đây chính là cảm giác thành tựu!
Mã Cát Xương làm cán bộ cơ sở hai mươi năm, cũng rất ít khi nhận được quá nhiều lời tán dương chân thành của bằng hữu nông dân như vậy, nhất thời có vẻ hài lòng đắc chí, cảm thấy dù mệt dù khổ cũng đáng.
Sự kính nể đối với Lưu bí thư, lại không cần phải nói.
Bây giờ nghe nói trong khu muốn xây dựng nhà máy chế phẩm sữa, phát động mọi người nuôi bò sữa, đương nhiên cũng tranh nhau làm, lãnh đạo chủ chốt của xã và thị trấn đích thân ra mặt, vây bắt chuyển động của Hùng Quang Vinh và Mã Cát Xương, mở miệng là kêu khu trưởng rất thân thiết. Bọn họ chính là hy vọng có thể dành nơi nuôi dưỡng về địa bàn của mình.
Mọi người hiện tại coi như nhìn thấy rõ, Lưu bí thư có bản lãnh như thế nào, làm chuyện gì cũng đều đáng tin. Nhà máy nguyên liệu vừa khởi công, sản phẩm làm ra cung không đủ cầu, căn bản không có tồn kho. Sản phẩm còn đang trên dây chuyền sản xuất, xe kéo hàng đã xếp hàng ở cửa nhà máy. Chuyện này thuộc về công của Lưu Vĩ Hồng trước đó đã tuyên truyền quảng cáo. Nhà máy nguyên liệu còn chưa khởi công, quảng cáo đã đánh ra.
Hiển nhiên sau khi mấy nhà máy tiếp tục vận hành, tiền mặt như nước chảy tiến vào túi tiền tài chính khu, sang năm sẽ sung túc, các thị trấn thị xã ở dưới có ai mà không đỏ mắt? Rối rít hành động, chuẩn bị kiếm “hiện kim bò sữa” của mình.
- Ha ha, cái này tôi cũng không thể giúp được hai vị rồi. Tình huống Giáp Sơn, hai vị quen thuộc hơn tôi, các vị tự quyết định đi. Tôi vẫn giữ câu nói đó, ưu tiên suy nghĩ cho nơi có giao thông thuận lợi. Thứ như sữa tươi không dễ cất giữ, vừa vắt ra, phải nhanh chóng đưa đến nhà máy gia công, nếu không sẽ biến chất. Thôn xã quá xa, tạm thời không thích hợp xây dựng trại bò sữa.
Lưu Vĩ Hồng cười ha ha nói.
Công việc cụ thể nếu cán bộ phía dưới có thể đảm nhiệm, Lưu Vĩ Hồng sẽ không đi can dự vào. Nếu muốn giải phóng tư tưởng của cán bộ cơ sở, đầu tiên phải để bọn họ tự do. Lãnh đạo ôm đồm mọi việc, cũng không cao minh. Nếu không làm ra chuyện xấu, sẽ thành Gia Cát Lượng thứ hai, mệt chết!
- Đúng vậy, chúng tôi cũng nghĩ như vậy, tuy nhiên bí thư, con đường này thật sự phải tu sửa rồi. Đường không thông sẽ ảnh hưởng xấu đến rất nhiều chuyện.
Mã Cát Xương cảm khái nói, Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười.
Trước kia nói đến chuyện sửa đường, rất nhiều cán bộ chỉ đồng ý ngoài miệng, trong lòng cũng không chấp nhận. Bây giờ Mã Cát Xương chủ động nói ra, có thể thấy được quan niệm của cán bộ đúng là biến chuyển trên phạm vi lớn. Một khi kinh tế bắt đầu phát triển, vấn đề giao thông sẽ trở nên cực kỳ trọng yếu. Bây giờ vẫn chỉ là sửa chữa tuyến đường tỉnh thông đến huyện thành, tu sửa đường quốc lộ các thôn xã chưa nâng lên chương trình làm việc nghị sự. Nhưng chuyện này quả thật cũng không thể kéo dài lâu hơn.
Nếu không giải quyết vấn đề giao thông, muốn toàn thể quần chúng khu Giáp Sơn cùng giàu có chỉ có thể là một câu nói suông. Đơn thuần nhích tới gần thôn trang công sở giàu có, tiến xa hơn thì không đủ, đây cũng không phải kết quả Lưu Vĩ Hồng muốn nhìn thấy.
Khi đang nói chuyện, điện thoại chợt vang lên.
Lưu Vĩ Hồng nhấc điện thoại lên, trả lời mấy câu, liền mỉm cười.
Hùng Quang Vinh và Mã Cát Xương liếc mắt nhìn nhau, cùng có chung tâm tư, lẽ nào lại có chuyện tốt kéo đến?
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia