The longer you wait for something, the more you appreciate it when you get it, because anything worth having is definitely something worth waiting.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 291: Đều Đã Bắt Đầu Rồi
hu Kiến Quốc tự nhận cũng hiểu tính cách Lưu Vĩ Hồng, cũng biết Lưu Vĩ Hồng tuyệt đối không đi theo con đường vừa phải chịu thiệt vừa không có cơ hội vùng lên. Nhưng ông ta có nằm mơ cũng không ngờ, Lưu Vĩ Hồng lại có thể bắt hết sáu, bảy cán bộ trong Ủy ban Kỷ luật Huyện, trong đó còn bao gồm hai gã Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện.
Điều này…quả thực là to gan!
Ch Kiến Quốc trợn mắt há mồm, mới hồi phục lại tinh thần.
Đầu dây bên kia Lưu Vĩ Hồng đã cúp máy.
Chu Kiến Quốc nắm chặt tay, ông ta không tự chủ vò trán và thái dương mình để bình tĩnh trở lại.
Còn có thể đùa như vậy sao?
Chu Kiến Quốc vò vò đầu, lại rút một điếu thuốc, mới có thể thông thoáng suy nghĩ. Bất luận ông ta có bằng lòng hay không thì Lưu Vĩ Hồng cũng đã bắt những người đó, không những người đã bị nhốt lại, mà còn bị thẩm tra. Nghe nói, tên ‘lưu manh’ Hạ Hàn trong đồn công an không hề khách khí với mấy cán bộ trong Ủy ban Kỷ luật Huyện. Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện vì quá thất kinh, nên cứ đụng cả đầu vào cửa, đụng rụng mất hai cái răng, còn sưng cả nửa mặt.
Thật không cẩn thận!
Chu Kiến Quốc cũng không biết đó chẳng qua là cái cớ, chắc chắn đã bị một cái tát, không phải là Lưu Vĩ Hồng thì cũng là Hạ Hàn.
Hai tên trời đánh không sợ này!
Nhưng bây giờ cũng không phải lúc để tức giận, phải nghĩ cách giải quyết hậu quả. Lưu Vĩ Hồng nói đúng, phải nhân lúc Mễ Khắc Lương và Trần Văn Đông chưa phục hồi tinh thần để làm xong mọi việc.
Chu Kiến Quốc dập mạnh điếu thuốc lá vào gạt tàn, lại đấm mạnh một cái vào bàn, vớ lấy điện thoại.
-A lô, lão Tưởng phải không? Chu Kiến Quốc đây! Phải, ông hãy mau đến văn phòng tôi một chuyến đi, đúng vậy, đến ngay!
Cuộc điện thoại này của Chu Kiến Quốc, là gọi cho Trưởng phòng Công an huyện Tưởng Đại Chính.
Ấn tượng của Chu Kiến Quốc đối với Tưởng Đại Chính từ trước đến nay vẫn không tốt, nhưng Tưởng Đại Chính cũng không mắc phải lỗi gì quá lớn. Trong tình hình này, Chu Kiến Quốc cũng không thể hạ bệ người ta xuống. Bất luận thế nào, Tưởng Đại Chính cũng là Phó chủ tịch huyện kiêm Trưởng phòng Công an, không có lý do chính đáng, Lục Đại Dũng cũng sẽ không ủng hộ ông ta.
Việc gấp như hiện nay, cũng chỉ có thể dựa vào một người không đáng tin cậy lắm như Tưởng Đại Chính.
Nhưng ấn tượng của Lưu Vĩ Hồng về Tưởng Đại Chính cũng không tệ lắm, cũng đã từng nói mấy câu nói tốt giúp y, hy vọng khả năng nhìn người của Lưu Vĩ Hồng là chính xác. Lần này, còn phải xem Tưởng Đại Chính dốc hết sức hay không.
Mặc dù Tưởng Đại Chính không phải xuất thân quân đội, nhưng về việc chấp hành chỉ thị cấp trên lại không hề hồ đò. Rất nhanh, thân hình mập mạp trắng trẻo của Trưởng phòng Tưởng liền hồng hộc chạy tới văn phòng Bí thư Huyện ủy.
- Báo cáo...
Tưởng Đại Chính thở hổn hển, lớn tiếng báo cáo.
Trong một buổi ăn cơm, Lưu Vĩ Hồng còn rất tùy ý nhắc y, Bí thư Chu xuất thân là quân nhân, rất thích những cán bộ cấp dưới có khí chất quân nhân, đặc biệt là những đồng chí trong Phòng công an, tác phong cần phải nhanh nhẹn hơn nữa.
Tưởng Đại Chính nhớ rất kỹ những lời nhắc nhở đó.
Ai chẳng biết Lưu Vĩ Hồng là người tâm phúc nhất của Chu Kiến Quốc? Những lời hắn nói, chắc chắn là đại diện cho những mong muốn của Chu Kiến Quốc, Lưu Vĩ Hồng làm vậy thật ra muốn tốt cho y!
Tưởng Đại Chính xuất thân là Bí thư Khu ủy, nên đã biết rất rõ những đạo lý trong chốn quan trường.
Cái ơn của Lưu Vĩ Hồng, y còn nhớ kỹ, phải tìm cơ hội trả cái ơn này cho người ta.
-Ừ, đến rồi, tốt lắm tốt lắm, lão Tưởng à, lại đây ngồi đi!
Ngoài tưởng tượng của Tưởng Đại Chính, lần này, không ngờ Chu Kiến Quốc đã ngồi sẵn ở sô pha chờ y. Tưởng Đại Chính cũng không muốn dò xét gì Chu Kiến Quốc, nhưng Chu Kiến Quốc đãi ngộ y như vậy, quả thật là lần đầu tiên.
Nhất thời Tưởng Đại Chính có chút xúc động.
Điều này thật không dễ dàng gì, coi như mình cũng có một vị trí nhỏ nhoi trong lòng Bí thư Chu.
Tưởng Đại Chính không phải Bí thư Chính ủy, cũng không phải Ủy viên thường vụ Huyện ủy, làm một Trưởng phòng công an, cũng không phải uy phong gì. Nếu Bí thư huyện ủy vẫn không để mắt đến y, chỉ sợ trong vòng hai ba năm khó mà bước qua được ngưỡng này.
Bây giờ cuối cùng cũng thấy được hy vọng rồi.
Tưởng Đại Chính hơi cúi người, bước những bước nhỏ nhưng nhanh đến trước mặt Chu Kiến Quốc, rồi mới đứng thẳng lên.
-Ha ha, lão Tưởng, không cần căng thẳng như vậy. Nào, ngồi đi!
Chu Kiến Quốc xua xua tay với Tưởng Đại Chính.
-Vâng, Bí thư!
Tưởng Đại Chính lại nghiêm túc đáp, lúc này mới quy củ ngồi xuống, nhưng lại ngồi rất ngay ngắn thẳng thắn.
Những hành động này của Tưởng Đại Chính, Chu Kiến Quốc biết rõ y đang giả bộ, nhưng trong lòng cũng cảm thấy đắc ý. Bất luận thế nào, Tưởng Đại Chính đang cố gắng thích ứng với yêu cầu dùng người của Chu Kiến Quốc, điều này đáng được khẳng định.
-Lão Tưởng à, thời gian này ở Phòng công an làm việc rất tốt. Nghe nói đã phá được mấy vụ án cũ?
Chu Kiến Quốc đưa cho Tưởng Đại Chính một điếu thuốc, là thuốc Panda vàng mà Lưu Vĩ Hồng đưa cho ông ta, bình thường ông ta không nỡ hút, hôm nay lấy ra mời Tưởng Đại Chính.
Tưởng Đại Chính vội vàng đón lấy bằng hai tay, liên tục nói:
-Đó là điều chúng tôi phải làm, không dám nhận sự khen ngợi của Bí thư.
-Ha ha, công việc làm tốt thì đáng được biểu dương. Sao, lão Tưởng, trong lòng ông, Chu Kiến Quốc tôi là một lãnh đạo không thông tình đạt lý đúng không?
Chu Kiến Quốc thoải mái nói, trong lời nói đã thể hiện sự thân mật. Đã nhậm chức Bí thư Huyện ủy được nửa năm, sự uy nghiêm của Chu Kiến Quốc cũng được nuôi dưỡng từ từ, ngồi ở ghế sô pha, rất có khí thế.
Lưu Vĩ Hồng nói đúng, cán bộ cơ sở, cũng chỉ hơn nhau ở điểm này. Những cán bộ lãnh đạo cơ sở suốt ngày hòa hòa khí khí, cười cười nói nói thì khó có thể tạo được sự quyền uy, Chu Kiến Quốc đã dần dần cảm nhận được điều đó.
Tưởng Đại Chính liền vô cùng sợ hãi, vừa mới ngồi xuống ghế sô pha liền vội vàng đứng lên, cúi người, cười nói:
-Bí thư, tôi không dám đánh giá lãnh đạo như vậy, tôi thật sự rất khâm phục Bí thư.
Tưởng Đại Chính ngang nhiên nịnh bợ Chu Kiến Quốc, nếu nói trắng ra, Bí thư Chu chẳng phải xuất thân là quân nhân sao? Nói không chừng lại là một người thích nịnh bợ!
Chu Kiến Quốc cười ha hả, liên tục xua tay:
- Lão Tưởng, ngồi đi, không cần căng thẳng…Nào, hút thuốc đi!
Chu Kiến Quốc tự mình cầm lấy bật lửa, đánh lửa, rồi đưa đến trước mặt Tưởng Đại Chính.
Tưởng Đại Chính nhận được sủng ái nhưng lại kinh sợ, vội vàng đốt điếu thuốc lá lên, miệng liên tục nói những câu khách khí.
-Ha ha, lão Tưởng, xem như ông là người có phúc. Thuốc này không phải đơn giản đâu, nghe nói là thuốc chỉ cung cấp cho những lãnh đạo giỏi trên Bắc Kinh hút thôi, phải có cấp bậc Phó thủ tướng trở lên.
Chu Kiến Quốc cười, bỗng nhiên lấy chuyện gói Panda vàng ra nói.
-Hả?
Tưởng Đại Chính lập tức bày ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, cẩn thận nhìn điếu Panda trong tay, dường như không thể tin nổi.
- Ha ha, đây là Lưu Vĩ Hồng tặng cho tôi, nhà hắn ở Bắc Kinh, nghe nói có chút quan hệ có thể lấy được mấy gói thuốc như vậy.
Chu Kiến Quốc hời hợt nói, giọng điệu rất tùy ý.
-Bí thư Lưu Vĩ Hồng? Ái chà thật không ngờ anh ta còn có những mối quan hệ như vậy? Thực quá giỏi.
Tưởng Đại Chính vẻ mặt càng thêm kinh ngạc, không ngừng cảm thán.
Lần này, y thật sự có chút kinh ngạc, trước đây mọi người luôn nghĩ Lưu Vĩ Hồng là con rể tương lai của Chu Kiến Quốc, nên mới được sủng ái như vậy, không ngờ lại còn có những mối quan hệ khó lường này, hơi nằm ngoài dự liệu của Tưởng Đại Chính.
-Ha ha, đúng vậy, tuổi trẻ bây giờ, bản lĩnh thật không thể ngờ được.
-Đúng vậy, đúng vậy, không gì bằng tuổi trẻ mà.
Tưởng Đại Chính liền liên tục gật đầu. Bất luận nói thế nào, Lưu Vĩ Hồng cũng là thân tín của Chu Kiến Quốc, khen Lưu Vĩ Hồng mấy câu trước mặt Chu Kiến Quốc không có gì là sai.
Chu Kiến Quốc cười gật đầu, sau đó liền nghiêm nét mặt:
-Lão Tưởng à, tuy nói trong khoảng thời gian này Phòng công an làm việc rất tốt, nhưng cũng có những điểm sai lầm.
Tưởng Đại Chính hoảng sợ, vẻ tươi cười trên mặt biến mất, sống lưng lại dựng thẳng dậy, hơi căng thẳng nói:
-Vâng vâng, mong Bí thư phê bình chỉ điểm!
-Quả thật tôi cũng muốn phê bình ông mấy câu. Không nói những thứ khác, chỉ nói chuyện trật tự trị an trong Huyện chúng ta, đã không được tốt rồi.
Chu Kiến Quốc chậm rãi nói.
Tưởng Đại Chính chợt cảm thấy mờ mịt. Hình như thời gian gần đây, trật tự trị an ở thị trấn thật sự không tồi, cũng không hề phát sinh vụ án hình sự nào. Không biết Chu Kiến Quốc phê bình như vậy, dựa theo căn cứ gì? Nhưng Tưởng Đại Chính cũng biết rõ, lãnh đạo phê bình, chắc chắn có nguyên nhân, nên không thể vội vàng thể hiện, nếu không, lãnh đạo lại càng không vui.
Như vậy chẳng phải tôi phê bình sai sao?
Thân là cấp dưới, anh càng cố gắng chứng minh sai lầm của lãnh đạo thì anh lại càng khổ sở. Thái độ như vậy, chứng tỏ rằng anh không phục, anh không phục lãnh đạo thì lãnh đạo sao có thể đãi ngộ anh được?
Trên phương diện này, Tưởng Đại Chính là người giác ngộ rất cao.
-Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi làm việc chưa tốt, khiến Bí thư phải phiền lòng rồi, tôi sẽ kiểm điểm lại.
Hơn nữa bất luận sai cái gì, cứ kiểm điểm trước đã rồi nói sau, đây mới là phương thức ứng phó ‘tiêu chuẩn nhất’. Sự thật chứng minh, trong mười người lãnh đạo, ít nhất cũng có chín người tán thành thái độ này, một người còn lại thì rất rất tán thành!
Nhưng lần này, Tưởng Đại Chính lại có chút tính toán sai rồi, sắc mặt Chu Kiến Quốc chẳng những không dịu lại, ngược lại còn trầm trọng hơn.
Tưởng Đại Chính nhất thời cảm thấy rất căng thẳng, đầu óc hoạt động với tốc độ cao, muốn biết rốt cuộc có chuyện gì lại khiến Bí thư Chu không vui đến vậy.
-Lão Tưởng, tôi có nhận được báo cáo, nói Viện trưởng Vương Ngọc Thánh của Bệnh viện nhân dân Khu Giáp Sơn đến thị trấn để tham gia Hội nghị của Phòng vệ sinh Môi trường, kết quả sau khi hội nghị kết thúc, lại bị một số phần tử bắt cóc và đánh đập, đến nỗi bị trọng thương. Chuyện này, ông biết không?
Chu Kiến Quốc sa sầm mặt, nghiêm túc hỏi.
Trán Tưởng Đại Chính bắt đầu rịn mồ hôi, lắp bắp nói:
-Điều này, Bí thư Chu, tôi lập tức điều tra, lập tức điều tra…
Chu Kiến Quốc tương đối vừa lòng với biểu hiện của Tưởng Đại Chính, người này có vẻ thực sự muốn dựa vào mình.
-Ừ, nên điều tra cho rõ ràng. Giữa ba ngày ban mặt, những phần tử không rõ ràng lại hành hung ngang ngược như vậy, thật không được. Phải nghiêm khắc xử lý!
-Vâng vâng, nhất định phải nghiêm khắc xử lý!
Tưởng Đại Chính đứng lên, nghiêm chỉnh nói.
Chu Kiến Quốc cũng đứng dậy, hai mắt sáng ngời nhìn Tưởng Đại Chính.
Tưởng Đại Chính liền ưỡn thẳng ngực, có vẻ như sẵn sàng đợi chỉ thị của Bí thư bất cứ lúc nào.
-Như vậy đi, lão Tưởng, người cũng đã bắt được, là do người của khu Giáp Sơn phối hợp với người của cục Công an các ông bắt được, bây giờ còn đang thẩm vấn, ông mau đến đó một chuyến đi, đích thân chủ trì việc này, nhất định phải điều tra rõ ràng. Với những phần tử phạm tội gây nguy hại nghiêm trọng với xã hội, nhất định phải nghiêm trị!
-Vâng, Bí thư Chu!
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia