Reading well is one of the great pleasures that solitude can afford you.

Harold Bloom

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 286: Các Người Là Thổ Phỉ Sao?
ái gọi là hỗ trợ điều tra cũng không phải diễn ra trong tòa nhà Huyện ủy.
Ủy ban kỷ luật có một nơi “hỏi han” cán bộ riêng. Bằng không, khi Ủy ban kỷ luật xử lý các cán bộ vi phạm quy định ở toàn nhà Huyện ủy thì sẽ bị mất mặt lắm. Càng đừng nói là Ủy ban kỷ luật có chút thủ đoạn không được chính quy, ảnh hưởng sẽ lại càng không tốt.
Nơi dùng để “hỏi han” các cán bộ vi phạm của Ủy ban kỷ luật huyện Lâm Khánh nằm ngay trong một doanh trại đóng quân của quân đội. Doanh trại này nằm ở vùng ngoại thành huyện Lâm Khánh, từ thị trấn đến đó khoảng mấy phút đi xe, là một đơn vị hậu cần của bộ đội đóng quân Hạo Dương. Giao thông thuận thiện, hoàn cảnh thanh tĩnh, mấu chốt là doanh trại bộ đội còn có những chiến sĩ canh gác, hoàn toàn không lo lắng đến vấn đề an toàn.
Ủy ban Kỷ luật huyện và bộ đội là hai đơn vị được xây dựng song song. Mượn doanh trại bộ đội làm nơi thẩm vấn vẫn là khá an toàn. Cho dù bên trong có sử dụng chút thủ đoạn không chính quy thì tuyệt đối cũng sẽ không bị quấy rầy.
Trần Văn Đông không có đi cùng với Lưu Vĩ Hồng đến doanh trại bộ đội mà cắt cử Chánh văn phòng Ủy ban kỷ luật Chu Lỵ và hai cán bộ kiểm tra kỷ luật lái xe đưa Lưu Vĩ Hồng đi.
Hạ Hàn lái xe, không nhanh không chậm đi theo ở phía sau.
Y cảm thấy lo lắng.
Đối với những độc thủ của Ủy ban Kỷ luật huyện thì chỉ sợ Lưu Nhị Ca sẽ phải chịu thiệt.
Chu Lỵ đối với Lưu Vĩ Hồng thật ra rất khách khí. Tất nhiên là vì thân phận của Lưu Vĩ Hồng là Bí thư khu ủy khu Giáp Sơn, cũng thuộc trong cả huyện và được coi như chư hầu một phương, quyền cao chức trọng, không thể dễ dàng gọi đâu đi đó. Nếu làm không tốt thì ảnh hưởng đến huyện sẽ không hay. Hiện tại, trong số các lãnh đạo huyện, có một nửa là từ Bí thư khu ủy điều lên.
Càng đừng nói Lưu Vĩ Hồng là thân tín của Bí thư Huyện ủy Chu Kiến Quốc, chỉ sợ không phải cũng không thể muốn làm gì thì làm.
Kỳ thật thì Chu Lỵ không tán thành việc Trần Văn Đông thừa nước đục lần này. Rõ ràng nếu như Lưu Vĩ Hồng và Mễ Khắc Lương đỗi chỗ thì Trần Văn Đông có tất yếu “dí súng vào đầu” Mễ Khắc Lương hay không? Cho dù là thắng thì người thu lợi cũng là Mễ Khắc Lương, Trần Văn Đông có ưu đãi gì trong đó?
Lưu Vĩ Hồng sắc mặt thật ra rất bình tĩnh, thỉnh thoảng đánh giá Chu Lỵ một chút.
Chu Lỵ nhìn khoảng ba mươi tuổi. Lưu Vĩ Hồng đã xem qua sơ yếu lý lịch của cô, nhớ rõ tuổi của cô phải hơn ba mươi rồi. Trước kia ở xí nghiệp đơn vị làm công tác tuyên truyền, sau đó không biết như thế nào mà được điều về Ủy ban kỷ luật, trở thành Chánh văn phòng, cấp Phó phòng. Tòa nhà Huyện ủy có lan truyền việc Chu Lỵ và Trần Văn Đông có quan hệ mờ ám.
Lưu Vĩ Hồng tự nhiên cũng là nghe nói qua.
Nếu so bề ngoài thì Chu Lỵ so với Trần Văn Đông thì đẹp hơn nhiều. Trần Văn Đông có khuôn mặt ngựa, nếu vào buổi chiều mà chợt nhìn thấy thực có khả năng hù chết người. Mỗi ngày đều đối mặt với một người mặt ngựa như vậy, Lưu Vĩ Hồng trong lòng cũng cảm thấy tiếc cho Chu Lỵ.
Tâm trạng bị ảnh hưởng thì nó cũng ảnh hưởng đến việc thèm ăn, còn các ảnh hưởng khác có thể lớn hơn nhiều.
Nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng thỉnh thoảng liếc nhìn mình, Chu Lỵ cười nói:
- Bí thư Chu, Chủ nhiệm Trần cũng chỉ là giải quyết việc chung. Có một số việc còn cần Bí thư Lưu giải thích.
Lưu Vĩ Hồng cũng cười.
Đây có thể nói là vừa đấm vừa xoa hay không?
Hai người đang song ca bài hát với Lưu Nhị Ca à?
- Không sao, chỉ cần là phù hợp với quy trình chính quy thì tôi nhất định sẽ phối hợp.
Chu Lỵ sắc mặt hơi đổi.
Lời nói của Lưu Vĩ Hồng là có hàm ý khác. Còn nữa, có một chiếc xe jeep vẫn đi đằng sau kia. Có chuyện gì xảy ra vậy?
- Bí thư Lưu, cậu thanh niên đi với cậu là ai vậy? Là lái xe ở khu cậu sao?
Chu Lỵ hỏi dò.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười, từ chối cho ý kiến.
Thấy Lưu Vĩ Hồng không muốn trả lời, Chu Lỵ cũng không muốn hỏi nữa. Mặc kệ là ai, đụng đến chuyện này thì cũng không cảm thấy vui vẻ. Dù sao thì khi đưa Lưu Vĩ Hồng đến doanh trại quân đội xem như Chu Lỵ đã hoàn thành nhiệm vụ. Còn việc gì xảy ra thì không có can hệ gì đến cô. Cô cũng không phải là người phụ trách “nghiệp vụ kỷ luật” của Ủy ban kỷ luật huyện.
Doanh trại bộ đội cách đó không xa, chỉ mấy phút đi xe.
Những bộ đội canh gác đều quen với biển số xe của Ủy ban kỷ luật nên không hỏi là đúng rồi. Nhưng điều khiến cho Chu Lỵ cảm thấy kỳ quái chính là các chiến sĩ trong phiên trực cũng không cản đường chiếc xe jeep phía sau. Nếu đây là lái xe của Lưu Vĩ Hồng thì chỉ đi đến đây thôi là đã tận trách nhiệm rồi. Vào bên trong doanh trại quân đội thì cũng không sợ y có thể một mình mà gây nên sóng gió gì.
Hai chiếc xe lần lượt đỗ trước căn nhà trệt.
Chu Lỵ nói với Lưu Vĩ Hồng:
- Bí thư Lưu, tôi chỉ đưa cậu đến đây thôi. Những đồng chí khác của Ủy ban kỷ luật sẽ tiếp cậu. Tôi về trước đây.
Giọng điệu vẫn cứ khách khí như trước.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười vẫy tay, rồi bước vào bên trong căn nhà trệt.
Một gã thanh niên trẻ tuổi của Ủy ban kỷ luật đi theo sát bên cạnh. Bỗng nhiên bóng người chợt lóe lên. Hạ Hàn đã đi đến bên cạnh Lưu Vĩ Hồng.
Cái gã cán bộ Ủy ban kỷ luật lập tức hỏi:
- Anh làm gì vậy? Anh là ai thế?
Hạ Hàn nhếch miệng cười:
- Tôi cũng chỉ là một cán bộ nhỏ nhoi thôi, là lái xe cho Bí thư.
- Anh không thể đi vào trong này. Nơi này không nghênh đón người ngoài.
Cái gã cán bộ Ủy ban kỷ luật vẻ mặt hồ nghi đánh giá Hạ Hàn rồi nghiêm túc nói.
Hạ Hàn cười nói:
- Có việc gì đâu, không phải là những câu hỏi bình thường sao? Hay lại muốn biến mình trở thành một đại nha môn?
- Anh nói vậy là có ý gì?
Gã cán bộ mất hứng, nét mặt âm trầm nói với Hạ Hàn, giọng điệu như muốn gây hấn.
Hạ Hàn cười lạnh một tiếng nói với gã:
- Người anh em, đừng có giở cái bộ mặt chó ấy ra với tôi. Ngày nào đó nếu anh phạm tội mà lọt vào tay tôi thì anh có biết cái gì là rất giỏi không?
Hạ Hàn sớm đã quyết tâm gây chuyện. Con bà nói, các người dám gây chuyện mà không biết thế gia tử đang đứng trước mặt à? Thân phận thật của Nhị Ca cũng đủ dọa chết các người rồi.
- Anh....anh rốt cuộc là ai? Dám ở trong này gây rối à? Anh coi chừng hậu quả đấy.
Gã cán bộ cũng không phải là dạng bất tài, lập tức hùng hổ hỏi ngược lại.
Lưu Vĩ Hồng nhíu mày nói:
- Đồng chí, chúng ta đến là để hỗ trợ điều tra, chứ không phải là người tình nghi phạm tội. Cán bộ Ủy ban kỷ luật điều tra là như thế này sao? Trần Văn Đông giáo huấn các người như thế nào?
Đến lúc này, Lưu Nhị Ca không còn khách khí, gọi thẳng tên Trần Văn Đông.
Bắt đầu từ Hoàng Hưng Quốc, hôm nay lại nhìn thấy một vài tên cán bộ Ủy ban kỷ luật. Người nào cũng muốn tỏ ra mình là cha thiên hạ. Lưu Vĩ Hồng trong lòng có chút bốc hỏa. Chưa chắc là cán bộ Ủy ban kỷ luật đã là đại quan đâu?
- Anh...!
Gã cán bộ lập tức mở to mắt, nhìn trừng trừng vào mắt Lưu Vĩ Hồng, dường như không thể tin nổi người kia lại kiêu ngạo ương ngạnh đến như vậy. Nếu đổi lại là một người khác thì đã sợ đến mức toát mồ hôi lạnh rồi.
Tuy nhiên, giờ phút này mọi người vẫn còn đang ở ngoài cửa, gã Ủy ban cán bộ kỷ luật chỉ có một mình, nên cũng không dám trở mặt gì với Lưu Vĩ Hồng và Hạ Hàn, gương mặt đỏ bừng lên, thiếu chút nữa là nghẹn họng.
Lưu Vĩ Hồng không hề để ý đến gã, bước vào trong căn nhà trệt. Hạ Hàn hướng cái gã cán bộ Ủy ban kỷ luật cười lạnh một tiếng rồi nhanh chóng đi theo.
Sắc mặt của gã cán bộ Ủy ban kỷ luật trắng bệch ra, hai mắt híp lại, trông có vẻ vô cùng độc ác, nhìn theo bóng dáng của Lưu Vĩ Hồng và Hạ Hàn, nghiến răng nghiến lợi rồi cũng đi vào theo.
Tuy nói là căn nhà một trệt nhưng cũng là loại nhà ngang, ở giữa là hành lang, hai bên là phòng. Dọc hành lang có ngọn đèn nhưng nhìn rất u ám. Một cỗ sát khí đập vào mặt khiến cho người ta không được tự nhiên.
Hạ Hàn khẽ cười một tiếng nói:
- Cái thằng nhóc này chắc chắn không kém gì phòng thẩm vấn của phòng công an tụi em đâu.
Lưu Vĩ Hồng không khỏi bật cười nói:
- Đến phòng công an của cậu thì tốt hơn à?
- Haha, bọn họ có nằm mơ cũng không thể tưởng được.
Nơi này đương nhiên Hạ Hàn không biết đến. Nhưng bố của Hạ Hàn Hạ Thiên Hữu trước đây là thủ trưởng tối cáo đóng quân tại Hạo Dương. Đây là đơn vị hậu cần, cũng nằm dưới sự quản lý của Hạ Thiên Hữu. Hiện tại, Hạ Thiên Hữu đã được điều nhiệm về làm Phó tham mưu trưởng quân khu cảnh vệ thủ đô. Người lên thay Hạ Thiên Hữu cũng từng là một trợ thủ của ông, do một tay Hạ Thiên Hữu đề bạt lên. Khi Hạ Hàn đến đây thì đều có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Trong khi đang nói chuyện thì bỗng nhiên trong phòng thẩm vấn truyền ra một tiếng hét thảm thiết, dường như là đang bị tra tấn vậy.
Lưu Vĩ Hồng sắc mặt đại biến.
Đây chính là thanh âm của Giám đốc bệnh viện nhân dân khu Giáp Sơn Vương Ngọc Thánh.
- Các người....các người có đánh tôi cũng vô dụng thôi. Không có chính là không có. Tôi không có đưa cho Bí thư Lưu phí cảm tạ gì cả.
Tiếng kêu thảm thiết qua đi, Vương Ngọc Thánh cắn răng hô. Sau đó lại thêm một vài tiếng kêu thảm thiết nữa xen lẫn với giọng mắng hung tợn của một gã đàn ông.
- Cho ông mạnh miệng nè, cho ông mạnh miệng nè. Muốn xem xương cốt của ông cứng hay là cây gậy trong tay tôi cứng hơn. Sợ đánh không chết ông à?
- Khốn kiếp!
Lưu Vĩ Hồng hừ lên một tiếng, sắc mặt trở nên đen xì.
Không đợi hắn chỉ bảo, Hạ Hàn đã bước nhanh đến, một cước đá văng cánh cửa, giơ cao họng súng đen ngòm về phía trước.
- Làm gì....!
Bên trong phòng vang lên tiếng hô kinh hãi.
- Tất cả không được nhúc nhích.
Hạ Hàn quát lớn một tiếng.
Lưu Vĩ Hồng bước vào, chỉ thấy trong phòng có bốn người. Hai người ngồi sau bàn làm việc, còn một người đứng đằng trước một cái ghế, trong tay cầm một cây gậy thô. Ngồi trên ghế là một người bị cột chặt tay chân, bộ quần áo màu trắng loang lổ những về máu. Trên mặt cũng vậy nhưng vẫn giữ được sự bất khuất. Đúng là Vương Ngọc Thánh.
- Anh là ai?
Gã đàn ông cầm gậy trong tay ước chừng khoảng ba mươi tuổi, diện mạo rất hung hãn. Khi đối mặt với họng súng của Hạ Hàn thì đầu tiên là ngẩn ra, sau đó là bối rối. Nhưng khi nhìn thấy chỉ có một mình Hạ Hàn thì lập tức can đảm hơn, hùng hổ kêu lên. Nhưng vẫn còn sợ hãi không dám tiến về phía trước.
Hạ Hàn cũng nhận ra Vương Ngọc Thánh. Y đối với vị bác sĩ giám đốc vừa có y đức vừa có y thuật này rất là kính nể. Nhìn thấy ông ta bị đánh đến thành bộ dạng như thế này thì không khỏi giận dữ, quát to lên:
- Bố mày là từ phòng công an đấy, các người là ai? Là thổ phỉ sao?
- Nói bậy, chúng tôi là người của Ủy ban kỷ luật huyện, đang xử lý người phạm tội. Công an các người đến đây làm gì?
Tên cầm gậy già mồm, lớn họng đối lại.
codon.trai
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia