Nếu bạn nghĩ bạn có thể hay không có thể, cách nào thì bạn cũng đúng cả.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 269: Tuyệt Không Nhượng Được!
ột ngày này Lưu Vĩ Hồng và Hùng Quang Vinh đều không quay về khu
Hùng Quang Vinh tất nhiên cùng với Trương Diệu Nga đoàn tụ, cùng hưởng hạnh phúc gia đình. "Hạnh phúc gia đình" của Lưu Nhị Ca vẫn ở Hạo Dương, hôm nay tất nhiên không tiện qua bên Hạo Dương, liền theo thói quen đến nhà Chu Kiến Quốc ngồi một lát.
Sự tình Lưu Vĩ Hồng ở văn phòng Mễ Khắc Lương công khai chống đối Phó bí thư Mễ vào buổi chiều, sớm đã lan truyền như gió, toàn bộ tòa nhà huyện ủy gần như không người không biết không người không hay
Trong khoảng thời gian ngắn, nói thế nào cũng có, tuy nhiên phần lớn cảm xúc của cán bộ cơ quan đều là phấn chấn như trút được nổi buồn! Mễ Khắc Lương ở trụ sở huyện ủy ương ngạnh nhiều năm, rất nhiều người đều gai mắt y. Chỉ có điều là ngại thế lực người ta, giận mà không dám nói gì thôi. Hiện giờ rốt cục có được một nhân vật kiên cường, mặt đối mặt chống đối Mễ Khắc Lương tới mức không có đất mà chui, tất nhiên phải vui mừng một trận lớn
Kỳ thật tình hình thực tế xảy ra trong văn phòng Phó bí thư Mễ, tất cả mọi người không hề biết, nhưng đây cũng không gây trở ngại cho đoàn người đem việc này truyền ra giống như thật, dường như là thời điểm Lưu Vĩ Hồng chống đối Mễ Khắc Lương, cửa văn phòng đang mở, ai cũng nhìn thấy rõ ràng.
Nghe đâu, là có người vì việc này đặt biệt cho mời khách, hẹn năm ba người bạn tốt nhâm nhi vài ly. Trong bữa tiệc, nói về “người anh hùng tuyệt vời” Bí thư Lưu, không khỏi dâng trào sự hưng phấn, đều giơ ngón tay cái lên, khen một câu “tài thật”.
Thứ dữ!
Tuy nhiên trình độ của Chu Kiến Quốc, tự không thể so với cán bộ tuổi trẻ bình thường của cơ quan Huyện ủy, hai hàng lông mày trói chặt, tràn đầy vẻ ưu tư.
- Vĩ Hồng a, như vậy không tốt a...
Nói xong, Chu Kiến Quốc không kìm lòng nổi lắc lắc đầu.
Chu Kiến Quốc cũng không quen nhìn tính cách ương ngạnh của Mễ Khắc Lương, người hơn năm mươi, vẫn còn điệu bộ như thế, đâu giống Phó bí thư huyện ủy? Nhưng bất kể như thế nào, Lưu Vĩ Hồng là cấp dưới, gieo trồng cây táo, lại là văn kiện ở huyện, lần này Mễ Khắc Lương chiếm đạo lý à.
Lưu Vĩ Hồng vững vàng ngồi ở chỗ kia, nâng chén trà lên uống một ngụm, thản nhiên nói:
- Bí thư, chuyện này, tôi đã sớm hướng ông báo cáo qua. Lâm Khánh chúng ta, không thích hợp trồng cây táo. Mễ Khắc Lương chính là làm loạn. Chúng ta đều là xuất thân làm nông nghiệp, cây táo thích hợp hay không thích hợp gieo trồng ở Giang Nam chẳng lẽ còn không rõ sao? Đây là hao tài tốn của điển hình!
Sắc mặt Chu Kiến Quốc có chút trầm xuống
Lưu Vĩ Hồng nói lời này, nói quá mức thẳng thắng, đem Chu Kiến Quốc cũng quét vào luôn. Dù gì thì việc gieo trồng cây táo trên diện rộng, là văn kiện ở huyện, trải qua tập thể chính phủ huyện Huyện ủy thảo luận, được Chu Kiến Quốc ông ta gật đầu. Lưu Vĩ Hồng thế này chẳng khác nào giáp mặt phê bình ông ta, không nói nguyên tắc.
Đổi bất kỳ một cấp dưới nào khác, trước mặt nói chuyện như vậy với Bí thư huyện ủy, đều là phạm vào kiêng kị. Theo nhẹ mà nói là sẽ ở trong lòng lãnh đạo đâm một cái gai nếu nghiêm trọng một chút, nói không chừng lập tức sẽ bị thất sủng.
Nhưng Lưu Vĩ Hồng không thèm để ý.
Đây kỳ thật chính là chỗ khác biệt lớn nhất giữa con cháu nhà quyền quý theo chính trị và con cháu nhà bình thường giao tranh trong con đường làm quan. Con cháu nhà quyền quý không có nhiều kiêng kị như vậy. Những việc bình thường, không làm gì được bọn họ cả. Lưu Vĩ Hồng có thể được xem là có vẻ khiêm nhường nhất trong con cháu nhà quyền quý rồi, quy củ trên mặt đều tuân thủ nghiêm. Vào thời điểm nên xuất lực chống đỡ thể diện cho Chu Kiến Quốc, cũng không hàm hồ
Điểm này cùng kinh nghiệm tái sinh của Lưu Vĩ Hồng có liên quan, dù sao tuổi tác tâm lý của hắn cũng không hề thua kém Chu Kiến Quốc, có thể nói nếm đủ tang thương. Đạo lí đối nhân xử thế, trải qua cũng rất nhiều. Cũng là cùng thân phận “không phải người kế thừa thứ nhất” của Lưu gia có liên quan. Cùng Lưu Vĩ Đông so sánh mà nói, con đường làm quan của Lưu Vĩ Hồng, nhất định nhấp nhô nhiều chông gai, nổ lực phải bỏ ra cũng nhất định phải nhiều hơn. Khi giữa hắn và Lưu Vĩ Đông đồng thời cần đến sự ủng hộ của gia tộc, thì tài nguyên gia tộc sẽ không chút do dự mà nghiêng về hướng Lưu Vĩ Đông
Từ mặt này mà nói, Lưu Vĩ Hồng lại là “kẻ bần cùng” trong con cháu nhà quyền quý theo chính trị
Hiểu được điểm này, Lưu Vĩ Hồng cũng sẽ không ở trên vấn đề nguyên tắc, chịu khuất phục trước Mễ Khắc Lương, thậm chí cũng sẽ không chịu khuất phục trước Chu Kiến Quốc
Ông cụ từng nói qua, một người không thể kiên trì nguyên tắc, nhất định khó thành tài. Đương nhiên những lời này không phải đặc biệt nói riêng với Lưu Vĩ Hồng, mà là khi gia đình tụ hội nói với con cháu đời sau của Lưu gia cùng Lưu Vĩ Đông, Lưu Vĩ Hồng đúng dịp nghe được, liền ghi tạc trong lòng. Ông cụ theo chính trị hơn mười năm, mưa gió nửa đời thế kỷ, có trải nghiệm cuộc sống như vậy, tuyệt đối không có sai.
Cô Vu vốn rất thích ngồi bên cạnh xem TV. Đối với bà mà nói, ngày tháng hiện tại là vô cùng tuyệt vời, ăn ngon ở tốt, đi đến đâu đều được người tôn kính, cảm giác không phải là tốt đẹp bình thường. Ngoại trừ việc cả đời của Ngọc Hà ngẫu nhiên sẽ làm cô Vu hơi chút lo lắng ra, còn lại, thì không có gì không hài lòng. Đối với Lưu Vĩ Hồng, cô Vu lại càng vừa lòng, trên cơ bản không xem hắn là người ngoài.
Từ khi người thanh niên này phân phối đến trường nông nghiệp, lão Chu liền gặp rất nhiều may mắn, một đường hướng lên phía trước. Cô Vu có chút mê tín, cứ cảm thấy Lưu Vĩ Hồng chính là "Quý nhân" trong đời Chu Kiến Quốc. Có thể mang đến may mắn cho ông ta. Hiện giờ hai đứa con cũng không ở bên cạnh, Lưu Vĩ Hồng thỉnh thoảng đến nàh ngồi chơi, thì giống như con cái mình vậy, khiến người tan a lòng. Đương nhiên, Chu Kiến Quốc thân là Bí thư huyện ủy, chỉ cần ông ta không đuổi khách ra ngoài, trong nhà sẽ không thiếu khách khứa đâu. Nhưng mặc cho ai cũng cản không nổi sự thân cận của Lưu Vĩ Hồng.
Phòng khách bỗng nhiên trở nên trầm mặc, cô Vu còn có chút kỳ quái, bình thường, hai người đâu khi nào có lời không nói xong, Chu Kiến Quốc thỉnh thoảng sang sảng cười to, hôm nay đây là sao chứ? Cô Vu quay đầu vừa thấy, thì thấy Chu Kiến Quốc và Lưu Vĩ Hồng đều trong dáng vẻ nghiêm túc, không khỏi giật mình kinh hãi.
Xảy ra chuyện gì?
Vu cô đang buồn bực, Chu Kiến Quốc trầm mặc một lát, lại mở miệng:
- Vĩ Hồng, công tác ở huyện, chúng ta lại là người mới đến, các mặt quan hệ đều phải bận tâm đến, không thể tùy hứng a.
Những lời này, cũng không thể coi là lời phê bình, mà giống một bề trên đang khuyên nhủ con cháu hơn, có thể thấy là tấm lòng chân thành. Tự nhiên, Chu Kiến Quốc cũng có ý tứ "Biện giải" cho chính mình, tôi không phải không ủng hộ ý kiến của cậu, nhưng có đôi khi cũng phải suy xét sự cân bằng một chút. Quan trọng hơn chính là, Chu Kiến Quốc tự nhiên mà nói câu "Chúng ta". Có thể thấy được ở trong lòng ông ta, cũng đã sớm xem Lưu Vĩ Hồng như người một nhà, không có chút ý khách sáo.
Lưu Vĩ Hồng hơi có chút cảm động. Người của hai thế hệ, hắn là có một vài người bạn rất tốt, quan hệ rất thân thiết. Nhưng giống Chu Kiến Quốc như vậy, ở trong công tác dần dần báy ra “Tâm đầu ý hợp”, cũng là một sự quý báu
Tuy nhiên hữu nghị là hữu nghị, việc công là việc công, Lưu Vĩ Hồng vẫn là không định bỏ đi nguyên tắc của mình, ngẫm nghĩ một chút, rất thành khẩn nói:
- Bí thư, nếu là việc khác, tôi cũng có thể cho qua, không chấp nhặt với Mễ Khắc Lương. Gã ta muốn ra vẻ phê bình vài câu, cũng không sao cả. Dù sao gã cũng là cấp trên mà. Nhưng lần này, là thật sự không thể nhượng bộ. Tôi tính qua, 50 ngàn gốc cây táo non, công thêm phí chuyên chở, phải ba trăm mấy ngàn. Khoản này đối với quần chúng Giáp Sơn mà nói, quả thật là một khoản khổng lồ. Biết rõ là sẽ vô ích, còn phải bỏ vào đó thời gian và công sức hai ba năm, bất kể như thế nào, tôi cũng không thể cho qua. Đây sẽ bị người ta đâm một dao mắng thúi đầu. Đối với uy tín của Đảng uỷ và chính phủ, cũng là một đả kích cực lớn. Bí thư, chỉ vì thể diện một người như Mễ Khắc Lương, muốn quần chúng của chúng ta trả cái giá lớn như vậy, khiến cho cả Huyện ủy chính phủ huyện vì gã chịu tiếng xấu, vậy thích hợp sao?
Chu Kiến Quốc hai hàng lông mày lại một lần nữa chau vào nhau, chậm rãi nói:
- Nghe nói, đây là, loại cây ăn quả số một, đã trải qua cải tiến, đặc biệt vì địa khu phía nam tạo ra giống mới, thích hợp cho tỉnh phía nam chúng ta gieo trồng.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Bí thư, khoa học là cẩn thận, nghiêm túc, không thể có nửa điểm giả dối. Còn cái ông chủ Hoàng Hải Nhân Điền kia, gã nói là cây ăn quả này đã trải qua cải tiến, có căn cứ khoa học gì không? Có trải qua chuyên gia của viện Khoa học Nông nghiệp giám định? Nếu không có, tôi khẳng định sẽ không tin. Gieo trồng cây táo cần phải ít mưa, có đủ ánh sáng. Đây là kiến thức phổ thông cơ bản của khoa học nông nghiệp. Một thương nhân, nói gã có thể cải tiến cây ăn quả, tôi cho rằng không có căn cứ. Cho dù gã muốn thử nghiệm, cũng không thể để cho mấy ngàn quần chúng Lâm Khánh chúng ta vì gã thanh toán!
Vừa không cẩn thận, miệng Lưu Vĩ Hồng lại tung ra một câu ở đời sau mới có thể lưu hành, cũng may Chu Kiến Quốc giờ phút này không có tâm tư để nghiền ngẫm điều này, ý tứ "Thanh toán", không ngờ cũng có thể hiểu được.
Chu Kiến Quốc lại trở nên trầm mặc
Thấy bầu không khí có chút căng thẳng, cô Vu liền vội vàng đứng dậy, lấy bình nước sôi, rót đầy ly cho hai người, cười hoà giải:
- Lão Chu a, Vĩ Hồng chưa bao giờ ở nói láo trước mặt ông, ý kiến của cậu ta, ông phải cẩn thận suy xét a
Chu Kiến Quốc gật gật đầu, nói:
- Vĩ Hồng, hiện tại văn kiện ở huyện đã phát xuống, Thượng Bình và Tam Hoa, đều đã đang hành động, chỉ có mình Giáp Sơn chống lại, Mễ Khắc Lương sẽ không từ bỏ ý đồ. Người như gã, cậu có lẽ giao tiếp không nhiều, vẫn chưa biết qua tính tình gã ta. Đó là cái tính ương bướng, nói không chừng sẽ lôi nó ra ở trên hội nghị thường vụ Huyện ủy, lấy nó để nói. Nói Giáp Sơn các cậu không tôn trọng cấp trên, không chịu chấp hành văn kiện Huyện ủy, cũng là một vấn đề a.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Mặc kệ uy phong của Phó bí thư Mễ lớn thế nào, cũng không phải là lý do để gã có thể lấy công tác ra đùa. Chuyện này, cho dù gã nguyện ý dừng tay lại, tôi chưa chắc đồng ý. Quần chúng Khu Giáp Sơn không thể bị tổn thất, quần chúng khu Thượng Bình và khu Tam Hoa, cũng giống vậy không thể chịu tổn thất này! Mễ Khắc Lương gã không có cái quyền này!
Chu Kiến Quốc không khỏi có chút tức giận.
Lưu Vĩ Hồng này, cũng quá cứng đầu đi, hắn trước kia không phải là cái dạng này mà. Trước kia có ương ngạnh đi nữa, đó cũng là đối với người khác. Đối với Chu Kiến Quốc ông ta, Lưu Vĩ Hồng chưa bao giờ như thế cả. Chẳng lẽ hắn cho rằng mình đã làm Bí thư Khu ủy, cánh đã đủ cứng?
Chu Kiến Quốc đang muốn nói chuyện, cô Vu lại xen ngang, nói:
- Vĩ Hồng a, trong khoảng thời gian này, cậu và Ngọc Hà có gọi điện thoại cho nhau không? Nó ở trường học thế nào rồi?
Cô Vu lo lắng hai người sẽ đối chọi tiếp, liền chuyển hướng đề tài.
Lưu Vĩ Hồng và Chu Ngọc Hà thường xuyên gọi điện thoại cho nhau, cô Vu cũng có biết. Giữa người trẻ tuổi, dễ dàng kết nối, cũng là rất bình thường.
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười đáp:
- Rất tốt, bác sĩ Chu hiện tại đang viết sách, không lâu sau, sẽ có thể nhìn thấy tác phẩm của cô. Tính cách bác sĩ Chu, là rất thích hợp nghiên cứu học vấn.
Cô Vu liến than thở, nói:
- Không cần biết nó là nghiên cứu học vấn cũng được, làm bác sĩ cũng được, tôi đều không sao cả. Con gái mà, có bát cơm cũng được rồi. Chỉ là vấn đề cá nhân của nó, vẫn chưa giải quyết, ôi...
Nói về vấn đề này, Lưu Vĩ Hồng không tiện tiếp lời, chỉ có thể ha hả cười vài tiếng.
Nhưng theo cách này, không khí trong phòng khách, cũng dịu đi không ít.
codon.trai
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia