Bread of flour is good; but there is bread, sweet as honey, if we would eat it, in a good book.

John Ruskin

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 248: Quân Đội Đầu Sỏ Lên Tiếng
ưu Vĩ Hồng đi vào phòng làm việc, gọi điện thoại cho Chu Ngọc Hà.
Chu Ngọc Hà ở đại học Ninh Thanh làm nghiên cứu sính khoa tâm lý học. Thời điểm đó không có di động, Chu Ngọc Hà lại chẳng phải là người làm ăn nên cũng không có máy nhắn tin. Lưu Vĩ Hồng chỉ có thể gọi đến khu ký túc xá của cô.
Điều này có tính may rủi rất lớn. Ai biết lúc này Chu Ngọc Hà có ở ký túc xá hay không?
- Xin chào!
Sau khi chuông reo vài tiếng, từ đầu dây bên kia vang lên tiếng nói của Chu Ngọc Hà. Giọng nói của cô thản nhiên, không chút thần thái cảm xúc nào cả, giống như ở bên kia, bác sĩ Chu đang nói chuyện với cõi hư vô vậy.
Lưu Vĩ Hồng liền cười lắc đầu.
Cá tính của Chu Ngọc Hà vĩnh viễn vẫn như vậy.
- Bác sĩ Chu.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười lên tiếng chào Chu Ngọc Hà.
- Vâng!
Chu Ngọc Hà vẫn cứ như vậy, không hề tỏ ra sợ hãi. Hơn nữa, câu trả lời giống như là phát ra từ trong mũi của cô ấy.
Kỳ thật, trong khoảng thời gian làm nghiên cứu sinh tại đại học Ninh Thanh, Lưu Vĩ Hồng có thể nói là người nói chuyện nhiều nhất với Chu Ngọc Hà qua điện thoại. Bí thư Lưu thỉnh thoảng lại gọi điện thoại thảo luận một chút với bác sĩ Chu về những vấn đề có liên quan đến tâm lý học. Kiếp trước, Phó nghiên cứu viên Lưu cũng đã có nghiên cứu lướt qua, và có ít nhiều những đề tài có thể trao đổi cùng Chu Ngọc Hà.
Tuy nhiên, nếu bỏ qua tính tình lạnh lùng của Chu Ngọc Hà khi nói chuyện, thì có thể nói Lưu Vĩ Hồng và Chu Ngọc Hà luôn tâm đầu ý hợp trong lãnh vực này. Giống như Lưu Vĩ Hồng đã nói, Chu Ngọc Hà quả thật là khá thích hợp với việc nghiên cứu. Sau khi làm nghiên cứu sinh môn tâm lý học không bao lâu, cô đã dần dần có được sự giải thích độc đáo của chính mình, có thể tùy tiện nói ra những câu mà chỉ có Lưu Nhị Ca mới hiểu được.
Lưu Vĩ Hồng cảm thấy, làn bạn với Chu Ngọc Hà thật sự là một lựa chọn không tồi. Công việc rất nhiều, việc “đấu tranh” cũng rất nhiều, cho nên khi có thể tâm sự cùng Chu Ngọc Hà thì có thể cân bằng lại trạng thái rất nhiều.
- Có chuyện gì không?
- Đang viết bản thảo cho một quyển sách.
Chu Ngọc Hà thuận miệng đáp.
Lưu Vĩ Hồng giật mình. Lúc trước, trong lúc nói chuyện qua điện thoại với Chu Ngọc Hà, cô ấy đã nói qua với hắn là giáo sư của cô muốn viết một quyển sách vì có một nhà xuất bản muốn xuất bản một quyển sách về tâm lý học. Chu Ngọc Hà là nghiên cứu sinh, tất nhiên phải gánh vác nhiệm vụ viết bài rồi. Hiện giờ, ở đại học, viết sách chính là một phương pháp để kiếm tiền. Người đi giao dịch, quan hệ dĩ nhiên là giáo sư. Còn người phụ trách viết bài thì phải do nghiên cứu sinh hoàn thành. Sau khi quyển sách được xuất bản thì tất cả mọi người đều được tiền thù lao. Đương nhiên, giáo sư là người được hưởng nhiều nhất, còn nghiên cứu sinh thì cứ xem đó như một khoản thu nhập thêm. Tuy nhiên, công việc này cũng không tồi. Ngoại trừ khoản tiền thu nhập thêm, còn có thể đề tên của mình lên trên quyển sách, xem như mình là một trong những tác giả của nó. Điều này đối với người nghiên cứu là rất quan trọng. Theo thời gian, thì Chu Ngọc Hà cũng có khả năng trở thành một học giả nổi danh. Đây chính là công việc ổn định cuộc sống. Mặt khác, trong quá trình biên tập quyển sách cũng có thể tìm được rất nhiều tư liệu, có thể giúp ích cho mình trong quá trình học tập.
Không nghĩ lúc này Chu Ngọc Hà lại đang ở ký túc xá.
Vận khí của Bí thư Lưu xem ra cũng không tệ.
- Bác sĩ Chu, tôi đang có một chuyện cần bác sĩ hỗ trợ.
Lưu Vĩ Hồng thẳng thắn nói.
- Cứ nói đi!
Chu Ngọc Hà cũng thẳng thắn nói.
Lưu Vĩ Hồng liền đem tình huống của Hoàng Đào Hoa ra nói qua cho Chu Ngọc Hà:
- Cô gái này, tôi dự định cho cô ấy đến Đại Ninh một chuyến. Tốt nhất là tìm công việc nào gần trường đại học của cô. Như vậy cô có thể chiếu cố cô ấy, làm công tác tư tưởng, cởi bỏ gút mắc trong lòng cô ấy. Điều này rất quan trọng. Cô gái đó về sau có thể sống một cuộc sống lại lần nữa hay không thì phải nhờ vào trình độ của bác lý tâm lý cô thôi.
Những lời này của Bí thư Lưu thật ra có chút hơi vô lại. Rõ ràng là hắn mời Chu Ngọc Hà hỗ trợ nhưng khi mở miệng lại biến thành nhiệm vụ của Chu Ngọc Hà. Nếu không xong thì sẽ không được.
Tính tình của Chu Ngọc Hà hời hợt nhưng không phải là chỉ số thông minh của cô không cao. Cách giải quyết “vô lại” của Bí thư Lưu thì cô làm sao mà có thể không biết? Tuy nhiên lúc này Chu Ngọc Hà hoàn toàn không để ý đến điều này. Cô ấy đã bị hoàn cảnh của Hoàng Đào Hoa làm cho kinh động.
Trên thế giới này không ngờ còn có cô gái đáng thương như vậy.
Thầy thuốc nhân tâm, Chu Ngọc Hà cảm thấy mình phải có nghĩa vụ giúp đỡ cô gái đáng thương này.
- Làm công tác tư tưởng với cô ấy thì không thành vấn đề. Nhưng tìm việc làm cho cô ấy thì tôi không dám cam đoan.
Chu Ngọc Hà thoáng trầm ngâm một chút rồi trực tiếp nói.
Lưu Vĩ Hồng không khỏi nở nụ cười chế giễu chính mình. Tìm một công việc cho một cô gái nông thôn thì không phải là dành cho một cô gái suốt ngày chỉ biết đọc sách như Chu Ngọc Hà mà thôi.
- Ôi dào, chuyện này thì không cần cô quan tâm. Tôi sẽ nghĩ biện pháp khác. Sau khi Hoàng Đào Hoa đến tỉnh thì chuyện của cô ấy xin giao lại cho cô.
- Ừ!
Chu Ngọc Hà lại thản nhiên trả lời.
Giọng điệu mặc dù lạnh nhạt nhưng Lưu Vĩ Hồng cũng cảm thấy yên tâm. Tính cách của Chu Ngọc Hà là vậy. Hoặc là không đáp ứng, một khi đã đáp ứng rồi thì nhất định sẽ toàn lực hoàn thành.
- Tốt lắm, trước cứ như vậy đi. Chờ tôi an bài công việc cho cô ấy xong, tôi sẽ bảo cô ấy đến Đại Ninh tìm cô.
- Được!
Trong khoảng thời gian ngắn, trong điện thoại vẫn im lặng. Nhưng Chu Ngọc Hà vẫn chưa cúp máy, hiển nhiên là còn đang chờ Lưu Vĩ Hồng còn gì muốn nói không, hoặc là Lưu Vĩ Hồng sẽ cúp điện thoại trước.
- Cái bản thảo kia cũng không phải là quan trọng nhất. Cô cũng nên ra ngoài thường xuyên hoạt động một chút, chú ý giữ gìn sức khỏe của mình.
Lưu Vĩ Hồng lại dặn dò một câu, xem như là kết thúc cuộc nói chuyện với bạn bè.
- Ừ!
Chu Ngọc Hà lại thản nhiên trả lời.
- Vậy nha, xin chào!
Trong điện thoại lại vang lên âm thanh tút tút. Lưu Vĩ Hồng lắc đầu, cũng lập tức dập điện thoại rồi chờ cuộc điện thoại của Lý Hâm. Chuyện này thì chỉ có thể nhờ Lý Hâm mà thôi. Cũng may, sự việc không lớn nên đối với Lý Hâm mà nói cũng không thành vấn đề.
Ước chừng qua hơn mười phút, Lý Hâm liền gọi điện thoại lại.
Lưu Vĩ Hồng lại ở trong điện thoại kể sơ qua tình trạng của Hoàng Đào Hoa, rồi đưa ra điều kiện của mình:
- Anh Lý, thật là làm phiền anh lần nữa. Tốt nhất là tìm một công việc cho cô ấy ở đại học Ninh Thanh. Ở đó, tôi có một người bạn đang làm nghiên cứu sinh môn tâm lý học. Cô ấy có thể làm công tác tư tưởng cho Hoàng Đào Hoa khiến cô ấy thoát khỏi bóng ma ở trong lòng.
Lý Hâm vừa nghe, không nói hai lời, lập tức đáp ứng ngay:
- Haha, việc này cứ giao cho tôi. Vĩ Hồng à, dạo này hành động của cậu ở Giang Khẩu đình đám lắm đấy.
Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày nhướng lên. Nghe ý tứ này thì Lý Hâm cũng biết sự việc xảy ra. Hắn cũng không rõ lắm là từ đâu mà Lý Hâm biết được. Ở bên Giang Khẩu hẳn sẽ không tùy tiện để lộ tin tức ra ngoài.
Lý Hâm là loại người thông minh, nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng không hé răng thì lập tức liền đoán được tâm tư của Lưu Vĩ Hồng, cười nói:
- Ngày hôm qua, tôi nói chuyện với Tạ Hoài Anh. Chính hắn đã nói với tôi.
Tạ Hoài Anh chính là bạn học cùng đại học với Lý Hâm, là anh họ của Vũ Thường. Tạ gia tuy không phải là một nhà quyền thế khó lường nhưng cũng khá là có tiếng ở Bắc Kinh. Tin tức rất nhạy bén. Gần đây thì chỉ có tin Lưu công tử đại náo khách sạn Hồng Nghiệp. Cái loại con ông cháu cha thì không tính nhưng mấu chốt là đã xuất động quân đội, thì động tĩnh không thể nhỏ được. Chỉ sợ là hiện tại lãnh đạo thượng cấp ở chính phủ cũng biết rồi.
Lưu Vĩ Hồng cười tươi nói:
- Không có gì, không ồn ào như anh nói đâu. Cái thứ cặn bã này không thu thập thì không được.
- Nói chí phải!
Lý Hâm cười nói:
- Cậu yên tâm đi, chuyện này tôi lập tức làm ngay, sẽ nhanh chóng cho cậu một tin tức tốt.
- Được!
Lưu Vĩ Hồng cũng không nói lời khách sáo với Lý Hâm làm gì. Giữa bọn họ bây giờ không cần đến điều này. Sau khi cúp điện thoại, Lưu Vĩ Hồng đốt một điếu thuốc, tựa lưng vào ghế, ngồi trầm tư, hai hàng chân mày nhíu lại. Sau khi hút xong điếu thuốc, hắn lại gọi điện thoại một lần nữa. Lần này là gọi đến thủ đô.
- Xin chào!
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh trầm ổn của Trình Huy.
Trình Huy lúc này đã là nhân viên chính thức của văn phòng Trung ương. Tuy rằng còn chưa thật sự là cán bộ quản lý nhưng cũng có điện thoại chuyên dụng của riêng mình.
- Tiểu Huy, là anh đây!
- Nhị Ca?
Trong giọng nói của Trình Huy vang lên niềm vui bất ngờ.
- Haha, thế nào, công việc thuận lợi không?
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười hỏi.
- Rất tốt, công tác tại văn phòng Trung ương cũng giống như một đồng hồ quả lắc vậy.
- Thì nó thích hợp với một ông cụ non như em mà.
Lưu Vĩ Hồng khích lệ một câu. Kiếp trước, Trình Huy là một người bạn có tiền đồ nhất trong số những người bạn của Lưu Vĩ Hồng, thậm chí còn cao hơn chức vụ của Hồ Ngạn Bác. Chức vụ thì không phải là vô cùng hiển hách nhưng lại ẩn chứa tính quyền lực rất lớn. Ngoại trừ nguyên nhân gia tộc thì sự trầm ổn và giỏi giang của Trình Huy cũng là một nhân tố mấu chốt.
Trình Huy trong điện thoại lập tức cười ha ha, rồi nói:
- Nhị Ca, động tĩnh ở Giang Khẩu có vẻ huyên náo nhỉ. Nghe Phong Tam Gia nói, nói là chuyện này cũng đáng chú ý một chút.
Trình Huy nói xong thì giọng điệu trở nên nghiêm chỉnh, mơ hồ có chút sầu lo.
Lưu Vĩ Hồng cau mày lại.
Cái gọi là Phong Tam Gia chính là tôn xưng của một vị lãnh đạo chủ chốt của bọn con cháu quý tộc của bên quân đội. Phong gia chính là một trong những gia tộc hiển hách nhất, hiện tại đang nắm quyền tối cao trong quân đội. Hai anh em Phong Nhị Gia và Phong Tam Gia đều nắm giữ những vị trí trọng yếu trong quân đội, quyền bính có thể nói là có một không hai. Cho dù là Lưu gia cũng không bằng.
Không nghĩ đến việc này Phong Tam Gia lại nói “chuyện này cũng đang chú ý một chút” một cách bình thản như vậy. Nhưng Phong Tam Gia công khai phát biểu ý kiến thì chuyện không phải là nhỏ, ít nhất là đã phát ra một tín hiệu nào đó. Trước đó thì Lưu gia và Phong gia cũng chẳng có giao tình gì đặc biệt. Đương nhiên cũng không có mâu thuẫn gì hay trở ngại gì.
Năm ngoái, sau khi cơn lốc chính trị phát sinh. Người thu lợi nhiều nhất là Lưu gia. Hơn nữa lại áp dụng trạng thái cực kỳ chủ động, “chiêu binh mãi mã” bốn phía, chẳng những tại địa phương mạnh mẽ đề bạt cán bộ dòng chính mà bên trong quân đội cũng tiến hành thâm nhập. Phong gia khả năng đã cảm nhận được sự nguy hiểm nào đó nên lúc này Phong Tam Gia mới lên tiếng.
Có lẽ, có người sẽ lợi dụng việc bày để viết báo?
Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày lập tức giãn ra, mỉm cười nói:
- Haha, không có việc gì. Chú ý một chút cũng là nên thế.
Trình Huy cũng cười nói:
- không có việc gì là tốt rồi.
Người này tuổi so với Lưu Vĩ Hồng thì nhỏ hơn một chút nhưng lòng dạ thì lại quá sâu.
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia