To love is to admire with the heart:

to admire is to love with the mind.

Theophile Gautier

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1970 / 27
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hồi 13 (b) - Nửa Đêm Giết Thuồng Luồng
Ý của chàng là muốn tỏ cho nàng biết câu chuyện vừa rồi chỉ nhất thời hồ đồ thôi, sau này quyết không có như thế nữa, mong nàng đừng bao giờ bận lòng.
Phong Lan rất thông minh, sao lại không hiểu, liền hậm hực nghĩ thầm:
“Ta có cái gì kém người nào! Sao ngươi lại khinh ta như thế? Ta hãy còn là con gái trinh bạch, chứ có phải là hạng đĩ thõa đâu mà ngươi ôm ấp ta như vậy, rồi lại bảo là chỉ nhất thời hồ đồ thôi!”
Tuy vậy, nàng vẫn làm bộ không hiểu, cười khoác tay chàng, âu yếm nói:
-Long đại ca sao lại hủ quá như thế! Cái gì là thất lễ xâm phạm nào? Tiểu muội không biết gì hết! Còn đại ca bảo tiểu muội lượng thứ cho, nhưng lượng thứ cái gì cơ chứ?
Nghe nàng nói như thế chàng càng kêu khổ thầm, vì lời của Phong Lan có hai ý, một là nàng bảo mình hãy còn ngây thơ, không biết tình là gì, cho chuyện âu yếm như thế là một trò đùa.
Ý nghĩa thứ hai càng nguy tai hơn. Phong Lan đã có ý trao thân cho mình. Nếu hay người có lòng lấy nhau rồi thì sự ôm ấp quả thật chỉ là một trò đùa thôi. Như vậy hà tất phải cho việc đó là quan trọng mà phải nói thất lễ với chả thất lễ!
Nhưng theo lời lẽ và hành động của Phong Lan thì rõ ràng nàng đã có ý tạo nên cơ hội thân mật với mình. Bề ngoài, nàng giả bộ hình như hồ đồ không hay biết gì nhưng sự thật trong thâm tâm của nàng đã đặt sẵn cái lưới tình để mình lọt vào tròng của nàng ta.
Long Uyên nghĩ như vậy liền giật mình đánh thót, biết mình nếu không sớm rút lui thế nào cũng sa vào hố của nàng và cũng bị mang tiếng bất nghĩa. Vì vậy chàng vội nói:
-Lan muội! Chúng ta mau đi đến làng đó xem xét, rồi về tửu điếm. Bằng không Hổ huynh về không thấy chúng ta, thế nào cũng lo âu mà đi tìm kiếm thì phiền lắm.
Chàng không đợi Phong Lan trả lời, nói xong liền rút tay ra, đi luôn.
Phong Lan thấy Long Uyên đối xử với mình như vậy bụng bảo dạ:
“Ngươi đừng có lôi Hổ Hùng ra làm bia để chống chế. Nếu ngươi còn nói đến tên y lần nữa ta sẽ tuyệt giao với y cho ngươi xem!...”
Nghĩ đoạn, nàng vội nắm lấy tay của chàng, rồi cử thế mà theo chàng chạy về phía trước. Hai người, kẻ trước người sau chạy thẳng về phía làng kia, chỉ trong nháy mắt đã tới nơi rồi.
Long Uyên thấy trong làng này nhà cửa kiến trúc vững chắc hơn hai mươi nóc nhà và chung quanh làng lại có một hàng rào gỗ bao vây. Hai người đang định nhảy vào bên trong, ngờ đâu, khi hai người đứng ở đằng xa cười đùa thì người ở trong làng đã để ý rồi.
Cho nên, hai người vừa tới trước cổng làng, chưa kịp nhảy qua hàng rào gỗ thì bên trong đã có hai bóng người chạy tới. Người đi trước đã lên tiếng quát bảo:
-Huynh đệ nào tới? Đêm khuya giáng lâm chốn này, bần đạo Hằng Sơn Phù Sa Tử, đang ở đây đón chờ!
Long Uyên thấy hàng tung của mình đã bị lộ, liền ngưng bước, không tiến nữa, đứng yên chờ đợi.
Hai người nọ bước tới trước mặt Long Uyên với Phong Lan. Họ ngắm hai người một hồi, sau thấy Phong Lan tay cầm lẵng hoa, liền cười ha hả nói:
-Xin hỏi cô nương có phải ở núi Võ Di tới không? Không hiểu cô nương gọi Võ Di bà bà là gì?
Phong Lan nghe thấy người nọ tự xưng tên họ như vậy, nàng nhận thấy cái tên đó quen thuộc lắm, sau lại nhìn kỹ người đó tuổi trạc sáu mươi, mạo áo đạo bào vải xám, lưng đeo trường kiếm, mặt tròn và đầy đặn, bộ râu đen ở dưới cằm vừa dài vừa rậm, đôi mắt sáng quắc, rõ ràng nội công rất thâm hậu, nàng cười khì một tiếng hỏi lại:
-Lão tiền bối có phải là lão đạo thúc thúc không? Cháu là Lan nhi đây, lão đạo thúc thúc không nhận ra cháu hay sao?
Lão đạo sĩ nghe nói, ngửng mặt lên trời cười ha hả, đáp:
-Lan nhi đấy à? Nếu không có cái lẵng hoa của bà bà, thì lão thúc thúc không dám nhận cháu là Lan nhi nữa. Quả thật người ta bảo con nhỏ này thay đổi luôn luôn có khác, mới xa cách không lâu mà cháu đã lớn như vậy rồi!
Lan nhi vội tiến lên, giơ tay ra lôi bộ râu đen của lão đạo sĩ, mồm thì kêu:
-Lão thúc thúc lúc nào cũng không đứng đắn, phen này Lan nhi phải nhổ hết râu giả này của thúc thúc mới được.
Long Uyên thấy vậy, cau mày cười thầm, bụng bảo dạ:
“Một già một trẻ ngày thực là kỳ phùng địch thủ, tinh nghịch vô cùng, vừa gặp đã bông đùa như vậy rồi…”
Chàng vừa nghĩ tới đó, đã thấy lão đạo sĩ ho hai tiếng chỉ xoay người một cái đã tới phía sau Phong Lan và giơ tay ra túm lấy tóc của nàng miệng la lớn:
-Con nhãi này giỏi thực, dám lôi râu của lão thúc thúc phải không? Lão thúc thúc cũng lôi tóc của mi, xem ai… ủa! đuôi tóc của cháu đâu?
Thì ra lão đạo sĩ chộp hụt, mới biết Phong Lan không có đuôi tóc thòng lỏng như vậy, Phong Lan cũng vội quay người lại, lại giơ tay ra chộp tiếp râu của lão đạo sĩ.
Lão đạo sĩ vội nhảy lui về phía sau một trượng, giơ hai tay lên xua lia lịa và nói tiếp:
-Hãy khoan đã! Lâu lắm không gặp mặt, không nhưng cháu Lan đã lớn như người lớn rồi, mà võ công cũng không kém gì bà bà. Lão thúc thúc phải chịu là tuổi già sức yếu, nếu để cho cháu quấy nhiễu mãi như thế này thì râu thúc thúc sẽ rụng hết chứ không sai.
Phong Lan nghe nói cười khì một tiếng, đưa mắt nhìn Long Uyên một cái, rồi mới hỏi đạo sĩ rằng:
-Lão đạo thúc thúc sao không ở trên Hằng Sơn hưởng phúc, tại sao lại tới đây làm chi?
Lão đạo sĩ đưa mắt nhìn Long Uyên thấy chàng ta xấu xí vô cùng nhưng thấy cốt cách của chàng ta lại là một người luyện võ rất tốt, hằng trăm năm nay mới có một người cốt cách như vậy. Nếu vừa rồi lão đạo sĩ không trông thấy khinh công của chàng, thì cứ tưởng chàng là người chưa học qua võ công bao giờ.
Ông kinh ngạc vô cùng, không hiểu tài ba của chàng cao siêu tới mức độ nào, nên y không trả lời Phong Lan ngay, trái lại còn hỏi Phong Lan:
-Vị tú tài đi cùng với cháu đấy à? Chắc chàng cũng là một người có tài, biết một vài ba miếng võ, sao cháu không giới thiệu cho lão đạo thúc đi!
Long Uyên thấy lão đạo sĩ có vẻ khinh thường mình liền cười thầm. Phong Lan tính rất tinh nghịch, thấy lão đạo sĩ hỏi như vậy, ôm bụng cười một hồi, rồi mới chỉ vào Long Uyên đáp:
-Huynh ấy không chỉ biết vài ba miếng võ, mà tài ba của anh ấy còn giỏi lắm.
Nói xong, nàng vẫy tay gọi Long Uyên lại và nói tiếp:
-Long đại ca để muội giới thiệu! Đây là lão đạo thúc thúc của muội và cũng là một hiệp khách lừng danh trên giang hồ, là trưởng lão của Hằng sơn phái, mọi người gọi ông ta là Tiếu Diện Hắc Diệp Phù Sa Tử.
Phù Sa Tử nghe nói vội la lớn:
-Thôi thôi! Cháu Lan đừng có tâng bốc lão thúc thúc qua đáng như thế!
Phong Lan cười khì nói tiếp:
-Đây là Long đại ca của cháu, họ Long tên là Linh Vân, sau này thúc thúc nên chỉ bảo cho, huynh ấy mới gia nhập giang hồ!
Phù Sa Tử giơ tay lên bêu xấu Phong Lan, rồi vừa cười vừa đỡ lời:
-Con nhãi này không biết xấu hổ! Long đại ca, tại sao là anh của tôi như thế? Chẳng lẽ lại sợ lão đạo thúc này cướp mất Long đại ca của cháu hay sao?
Long Uyên thấy một già một trẻ bông đùa với nhau, chả kiêng nể một ai cả, chàng hổ thẹn vô cùng, vội tiến lên vái chào, rồi không nói năng gì cả.
Tuy vậy, Long Uyên cũng khoái chí thầm, vì chàng nghĩ, nếu Phong Lan không yêu mình thực sự thì khi nào dám ở trước mặt người lạ nói nói như thế?
Phong Lan nghe thấy Phù Sa Tử chế nhạo mình, mặt đỏ bừng liếc mắt nhìn trộm, thấy Long Uyên ngượng nghịu, liền cười khì một tiếng, vội nói lảng sang chuyện khác:
-Lão đạo thúc thúc, còn vị kia là ai thế?
Phù Sa Tử kêu “ủa ủa” hai tiếng, giơ tay lên vỗ đầu vài cái rồi vẫy tay gọi thanh niên nọ lên giới thiệu:
-Cháu Lan! Tiểu tử này là đồ đệ của lão đạo thúc thúc, tên là Tiêu Nhân, tuy lớn hơn cháu mấy tuổi thực, nhưng võ công hãy còn kém cháu. Tuy vậy, cháu vẫn phải gọi y một tiếng là sư huynh mới được…
Phong Lan đưa mắt liếc nhìn Tiêu Nhân, thấy y cao lớn vạm vỡ, mặt to, mày rậm, mình võ trang trông càng hùng tráng thêm. Nàng liền vái chào Tiêu Nhân một cái rồi khẽ nói:
-Sư huynh…
Rồi nàng lại giới thiệu Tiêu Nhân với Long Uyên.
Tiêu Nhân đứng ở đó, ngắm nhìn hồi lâu, có vẻ khinh thường Long Uyên, và trong lòng thắc mắc không hiểu tại sao sư muội đẹp như tiên vậy, mà lại thích một tên vừa xấu xí vừa yếu ớt như vậy?
Tiêu Nhân chắp tay chào Long Uyên một cái, vẻ mặt khinh khỉnh rồi y lớn tiếng nói với Phù Sa Tử rằng:
-Sư phụ! Sư muội ở xa tới, sao sư phụ không để sư muội vào trong nhà nghỉ ngơi?
Phù Sa Tử vỗ tay đánh bốp vào gáy rồi lớn tiếng:
-Sư phụ hồ đồ, mà mi còn ngu xuẩn như thế, mãi đén bây giờ mới nói! Hà!... cháu Lan, đừng trách lão thúc thúc, mời cháu và Long tiểu hiệp vào trong nhà nghỉ ngơi.
Nói xong, y đưa Phong Lan và Long Uyên vào trong nhà. Thấy thái độ hoạt kê của lão đạo sĩ, Phong Lan và Long Uyên không dám cười chỉ vâng lời đi theo vào trong thôi, Long Uyên lại nhường lão đạo sĩ đi trước, chàng chấp tay chào và nói:
-Mời lão tiền bối!
Phù Sa Tử thấy chàng lễ phép như vậy, cười ha hả, vừa đi vừa nói tiếp:
-Hảo tiểu tử, lễ phép như vậy quả là hiếm có!
Thế rồi, y chả cần khách khứa gì cả, liền đi trước Phong Lan và Long Uyên vào trong.
Tiêu Nhân thấy vậy, dùng giọng mũi khẽ kêu “hừ” một tiếng và chửi thầm Long Uyên quá hủ hóa, rồi y cũng không khách sáo đi theo sư phụ luôn.
Long Uyên đi sau cùng, bốn người lần lượt vào trong làng. Thấy căn nhà mà lão đạo sĩ đang ở đã có một bên tường bị sụp đổ, phòng ngoài của căn nhà ấy đang có đèn lửa sáng choang, bên trong đã có mấy đạo sĩ đang ngồi quây quần bàn tán chuyện gì.
Bốn người lần lượt đi vào trong nhà. Phù Sa Tử vừa cười vừa giới thiệu từng người một.
Long Uyên với Phong Lan liền tiến lên bái kiến, và hai người mới hay người ngồi chính giữa râu tóc bạc phơ mặt hồng hào chính là thủ tịch, còn hai người nữa, một người tên là Phù Phong Tử và một người tên là Phù Thổ Tử, cả hai đều ngoài sáu mươi, Phù Phong Tử hình như cụt tay phải, còn Phù Thổ Tử thì mất tay trái, chắc đã bị người ta cắt mất. Cả hai vẻ mặt đều lạnh lùng, thấy Long Uyên chào họ mà họ chỉ cười nhạt một tiếng rất khách sáo và không nói gì cả.
Long Uyên biết hai người này đã bị bại trận rất đau đớn, nên mới có vẻ lạnh lùng như thế, vì vậy chàng thương tiếc thầm hộ hai người.
Phong Lan tính rất kiêu ngạo và hiếu thắng khi nào chịu nổi thái độ của hai người nhe thế liền thay đổi sắc mặt ngay.
Phù Vân Tử là sư huynh của Phù Trần Tử - chưởng môn Hằng Sơn phái - không những kiếm thuật tinh tuyệt mà duyệt lịch với kiến thức cũng hơn người.
Lúc ấy, ông ta thấy thái độ của Phong Lan như vậy, biết là chuyện gì rồi, liền cười ha hả nói:
-Lan cô nương với Long thiếu hiệp khỏi cần phải thủ lễ như thế! Phù Sa sư đệ với lịnh tiên là bạn thân. Như vậy, chúng ta không phải là người ngoài, cho phép bần đạo y gia mà gọi cô nương bằng cháu nhé?
Phong Lan với Long Uyên ngồi xuống, Tiên Nhân rót nước đưa lên mời, rồi đứng ở phía sau Phù Sa Tử, trong lòng bực tức vô cùng.
Vì người khác đều được ngồi cả, chỉ có mình y phải đứng rót nước. Như vậy, y không hậm hực sao được?
Phong Lan đang bực tức sẵn, cố ý uống nước không thèm nói năng gì hết, Phù Sa Tử thấy vậy, cười một tiếng, nói:
-Thôi được, cháu đừng tức giận nữa lão đạo thúc sợ cháu rồi! Để lão đạo thúc thúc hỏi ngay.
Phong Lan cười khì một tiếng, đắc chí vô cùng, đưa mắt liếc nhìn Long Uyên một cái, Phù Sa Tử liền lên tiếng nói tiếp:
-Nghe nói, người trong võ lâm, ai ai cũng muốn bắt con Tỉ Kim Giao ở trong Sào Hồ này. Óc con thuồng luồng ấy quý báu nhất, có thể thay da đổi thịt, da có thể làm giáp, đao kiếm chém không lọt. Ngoài ra trong người nó lại có nhiều Tỉ châu chữa được bách độc. Vì thế, những kẻ tham lam của Hắc bạch lưỡng đạo lần lượt tới đây, ngay cả mấy tên ma đầu đã quy ẩn lâu năm cũng động lòng tham.
Những tin đó Phong Lan đã nghe thấy bọn giặc nói ở trong làng trước rồi, nàng không cảm thấy mới lạ tý nào, nhưng trong lòng nàng còn mấy điểm nghi vấn, liền lên tiếng hỏi:
-Lão đạo thúc thúc, Thiết Trượng Tú là ai thế?
Phù Sa Tử lắc đầu, thở dài một tiếng rồi đáp:
-Nói đến Thiết Trượng Tú thì người ấy đứng giữa chính tà; rất ít làm nên tội ác, quanh năm ẩn cư trên đỉnh Hoàng sơn, khí giới của y là một cây thiết trượng. Mấy tháng trước đây không hiểu sao y cũng hay tin này, lẳng lặng xuống núi định nuốt vật báu của Tỷ Kim Giao. Ngờ đau mấy lần ra tay đều bị kẻ địch ngấm ngầm cản trở, Thiết Trượng Tú tức giận vô cùng, liền gửi thiếp cho tất cả hào kiệt, nói rõ công dụng và những vật báu ở trong người con thuồng luồng, và định đến ngày rằm tháng này tỉ võ trên Bạch Thạch sơn, hễ ai thắng thì người ấy được quyền giết con thuồng luồng mà người khác không được ngăn cản. Còn mặt khác thì y lẳng lặng rủ thêm mấy tên ma đầu cùng ký tên với nhau quyết định sát cánh lên núi Bạch Thạch, giở hùng oai ra để trấn áp thiên hạ võ lâm rồi cùng ra tay lấy vật báu.
Long Uyên nghe nói càng bất mãn Thiết Trượng Tú thêm.
Phù Sa Tử kể xong nguyên nhân câu chuyện lại nói tiếp:
-Người trong hắc đạo, đa số là những kẻ tham lam, tất nhiên không khi nào chúng bỏ dịp may tranh đoạt báu vật. Người trong giới hiệp nghĩa, tuy không ham muốn, nhưng cũng không chịu để bảo vật ấy lọt vào tay kẻ ác.
Phong Lan ngạc nhiên hỏi:
-Tại sao lại thế?
Phù Sa Tử vừa cười vừa đáp:
-Câu chuyện này giản dị lắm, nếu Tỉ Kim Giao mà lọt vào tay kẻ hung đồ thì có khác gì hổ thêm cánh? Từ giờ trờ đi, nếu không có người nào đủ sức trừng trị y như vậy có phải là bao nhiêu sinh linh trong võ lâm bị sẽ ngộ nạn không?
Phong Lan kêu “ủa” một tiếng, Long Uyên cũng giật mình, bụng bảo dạ:
“Lão đạo thúc thúc nói rất phải! Sao ta lại không nghĩ ra những điều đó?”
Thế là không những chàng kính phục Phù Sa Tử kiến thức duyệt lịch cao thâm, đồng thời, chàng cũng ngấm ngầm quyết định không để cho vật báu của Tỷ Kim Giao lọt vào tay bọn hung ác.
Ba người lại tiếp tục chuyện trò, Long Uyên đang định cáo từ ra về thì đột nhiên nghe thấy đàng xa có tiếng người kêu la thảm khốc vọng tới.
Lúc ấy đêm đã khuya, bốn bề yên lặng như tờ, tiếng kêu la đó khiến người ta nghe thấy càng rùng rợn hãi hùng. Nhất là Phong Lan, nghe thấy tiếng rú đó hoảng đến mặt tái mét. Nàng vội nắm lấy tay của Long Uyên và hỏi:
-Long đại ca! Tiếng gì mà rùng rợn thế?
Long Uyên vội đứng dậy trợn ngược đôi lông mày lên đáp:
-Có lẽ có người bị giết hại, Lan muội ở đây, để ta đi xem sao!
Phù Sa Tử nghe nói cũng ngạc nhiên, y thấy Long Uyên nói như vậy liền cười ha hả một tiếng để chén xuống đứng dậy và nói:
-Lòng hiệp nghĩa của Long thiếu hiệp ai cũng phải kính phục. Lão đạo vui lòng đi cùng thiếu hiệp xem ma đầu nào ở trên bờ hồ ra tay giết người như thế?
Lúc nãy Phong Lan bị tiếng kêu làm cho hoảng sợ mất cả trầm tĩnh, bây giờ định thần và thấy can đảm một chút, vội đỡ lời luôn:
-Nếu đi thì tất cả cùng đi.
Vừa nói dứt, nàng đã đứng dậy, phi thân ra ngoài phòng trước. Long Uyên với Phù Sa Tử cùng nhau đi theo ra đến cửa chính thì một người đi theo lối cửa, còn một người xuyên qua cửa sổ. Khi tới sân, hai người hơi ngừng lại một chút, rồi giở khinh công đuổi theo Phong Lan. Cả hai cùng đi thẳng về phía có tiếng kêu, quả nhiên nơi đó là bờ hồ.
Ba người thấy một chiếc thuyền nhỏ đậu ở cạnh bờ, trên thuyền có bốn năm người nằm ngổn ngang bất động, có lẽ họ đã chết cả rồi.
Phong Lan tới gần xem xét, thấy năm người ấy đều bị vỡ bụng, gan ruột lòi ra bên ngoài. Nàng kêu “ôi cha” một tiếng rồi giơ tay lên bịt mặt chứ không dám nhìn nữa.
Long Uyên cũng rợn tóc gáy, và vô cùng hận kẻ tàn ác gây ra tai họa này.
Phù Sa Tử là người giàu kinh nghiệm giang hồ, chỉ hơi nhìn qua đã biết ngay năm người đó chính là trại chủ của Hồ Sơn trại ở Sào Hồ. Năm người này tuy bình sinh tác oai tác quái nhiều, nhưng cũng không đến nỗi phải chết một cách thảm khốc như thế.
Vì thế lão đạo sĩ xưa nay vẫn hay nói bông đùa quen rồi, trước tình cảnh này không sao thản nhiên được, liền hậm hực lẩm bẩm tự bảo:
-Tên ma đầu này tàn ác thật! Lão đạo sĩ phải diệt trừ đi mới xong.
Phong Lan đã hết hoảng sợ và lấy lại được sự bình tĩnh vội xen lời nói:
-Được, lão dạo thúc thúc cho phép Lan nhi được dự trận đấu với, để Lan nhi xem Thiết Trượng Tú lợi hại như thế nào?
Phù Sa Tử liền cười ha hả, giơ ngón tay cái lên khen ngợi nàng:
-Hảo! Cháu của bần đạo can đảm thật, không hổ là môn đồ của Võ Di bà bà.
Long Uyên chẳng nói chẳng rằng, đi đến chỗ bãi cỏ ở gần chiếc thuyền, cúi mình xuống, hai tay vận “Đơn Thiết Thần Công” đào mấy cái. Một lát sau, dưới đất đã bị bới lên thành một cái hố sâu rồi.
Phù Sa Tử với Phong Lan thấy vậy đều kính ngục, nhất là lão đạo sĩ lần đầu tiên thấy Long Uyên giở công lực ra cũng phải kinh hãi ngẩn người, vì y không những chưa trông thấy người nào có công lực lợi hại đến như thế này, và cũng chưa nghe thấy ai nói tới nốt, nên nhất thời quên cả giúp.
Phong Lan có ý muốn giúp Long Uyên một tay nhưng lại thấy năm người đó chết thảm khốc như vậy lại thôi. Trông thấy Long Uyên bắt đầu mang những cái xác bỏ vào để chôn, vội đi kiếm một tảng đá bẹt và dài đem tới.
Long Uyên bở năm cái xác vào trong hố rồi lại vận dụng thần công đẩy đất lấp hố.
Chỉ trong nháy mắt, nơi đó đã thành một ngôi mộ, chàng giơ một tay đỡ lấy tảng đá, cắm vào trước ngôi mộ, dùng chưởng quét qua mặt tảng đá, tức thì mặt liền phẳng như một tấm gương, lúc ấy thấy Phù Sa Tử đang ngẩn người nhìn mình liền hổ thẹn nói:
-Hậu bối thật múa rìu qua mắt thợ, mong lão tiền bối đừng trách cứ, xin lão tiền bối chỉ bảo cho.
Phù Sa Tử nghe thấy Long Uyên nói như vậy giựt mình hồi tỉnh, trong lòng hổ thẹn vô cùng liền cười ha hả để giấu diếm sự bẽn lẽn ấy, rồi đáp:
-Một khách không phiền hai chủ, thiếu hiệp hà tất phải quá khiêm tốn làm chi!
Long Uyên không biết là y không đủ tài làm như vậy, lại tưởng là thật, vội cung kính vâng lời, lại nói là không biết mấy người này bao giờ.
Phù Sa Tử nghe vậy, bụng bảo dạ:
“Tiều tử này tuy xấu xí nưhng võ công trác tuyệt lại còn khiêm tốn, có người này thì không lo bọn ma đầu kia nữa.”
Rồi y nhất nói tên họ của năm người đó cho Long Uyên hay. Long Uyên liền dùng ngón tay viế họ của những người kia lên trên tảng đá, nét chữ của chàng quả thực là long phi phụng múa, đẹp khôn tả.
Long Uyên viết xong, thấy trời đã sắp sáng, liền cáo từ Phù Sa Tử ra về.
Phù Sa Tử giử mãi, chàng không nghe, đành phải bảo chàng ngày mốt tái kiến trên Bạch Thạch sơn. Rồi chàng cùng Phong Lan vái chào lão đạo sĩ đi luôn.
Phong Lan với Long Uyên về tới khách điếm, thấy Hổ Hùng đã về và đang ngồi đợi ở cửa sổ.
Y thấy hai người đi sát cạnh nhau trong lòng tức giận vô cùng. Nhưng nghĩ đến sự lợi hại, y cố nén lửa giận, giả bộ làm ra vẻ tươi cười, chào hỏi hai người:
-Long huynh với Lan muội đi đâu thế? Có phát hiện con Tỷ Kim Giao ở đâu không?
Long Uyên nghĩ đến chuyện minh với Phong Lan, trong lòng hổ thẹn thầm.
Chàng cảm thấy như thế thực không nên không phải với vị bằng hữu này. Nên chàng vội tiến lên, kể rõ tình hình của mình với Phong Lan đã mắt thấy tai nghe như thế nào. Trái lại chàng còn hỏi Hổ Hùng có tin tức gì không?
Hổ Hùng đi cả một đêm trời mà tin tức của y còn kém Long Uyên nhiều, sau khi nghe Long Uyên kể lại chuyện Thiết Trượng Tú tàn sát năm người như thế nào, y phẫn uất vô cùng, bỗng nghĩ ra được một kế liền ra vẻ nói:
-Không ngờ hiện giờ trên giang hồ lại có nhiều ma đầu hung tàn xuất hiện như vậy! Nếu Tỷ Kim Giao lọt vào tay những tên ấy sau này giang hồ không còn một người nào được yên ổn hết! Chúng ta là người hiệp nghĩa cần phải sớm nghĩ cách đối phó mới được.
Xưa nay Long Uyên là người rất chính trực thấy Hổ Hùng nói một cách thành khẩn như vậy thái độ lại hiên ngang liền tưởng thật vội hỏi lại:
-Lời Hổ Hùng rất có lý nhưng không biết huynh có cao kiến gì?
Hổ Hùng ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp:
-Theo thiển kiến của tiểu đệ, nếu chúng ta mà không nghĩ cách diệt trừ Tỷ Kim Giao đi, thì ngày rằm này trên đỉnh Bạch Thạch sơn mới tránh khỏi một trận đấu kịch liệt, bằng không đến hôm đó, người trong giới hiệp nghĩa chúng ta thế nào cũng bị giết chóc rất thảm khốc.
Phong Lan là người rất nóng nảy, nghĩ đến tấn thảm kịch trên bờ hồ vãn còn sợ hãi, vội xen lời hỏi:
-Biết làm sao bây giờ?
Hổ Hùng nhìn Long Uyên thấy chàng ta có vẻ lo, y đắc chí thầm biết diệu kế cảu mình sắp thành công, nen y vẫn làm ra vẻ thản nhiên, rồi nói tiếp:
-Theo ngu kiến của tiểu đệ thì hợp sức ba chúng ta lại lẻn vào trong hồ giết con Tỉ Kim Giao đó đi. Như vậy mục tiêu tỉ võ đã mất, thiên hạ quần hùng không còn gì mà tranh đấu nữa và cũng không có lý do gì xung đột nhau. Làm được như thế không những giữ được nguyên khí cho võ lâm mà còn hòa giải được một trường sát kiếp, đồng thời cũng tạo lên công đức lớn nữa.
Long Uyên và Phong Lan nghe Hổ Hùng nói xong, không hề nghĩ ngợi tán thành ngay.
Hổ Hùng thấy vậy đăc trí thầm, vội nói tiếp:
-Long huynh với Lan muội đã tán thành việc này, thì không nên chậm trễ, đem mai chúng ta phải ra tay liền. Vậy ngày hôm này chúng ta phải cố làm sao mà tới ngay được bờ của Sào Hồ, vì tiểu đệ đã dò biết được sào huyệt của con Tỉ Kim Giao ở trên núi Lao Sơn. Ngày thường con thuồng luồng ấy tuy vẫn xuất hiện gần bờ hồ, nhưng nó chỉ lên một chút lại trở về sào huyệt ngay chứ không bao giờ ở đó lâu cả.
Long Uyên với hai người bàn định xong, ai nấy trở về phòng thu xếp hành trang, Hổ Hùng đột nhiên kêu “ối chà” mấy tiếng nhảy phắt lên nói:
-Long huynh hãy khoan! Tiểu đệ hồ đồ nhất thời quên mất chuyện da con thuồng luồng ấy đao kiếm không lọt, nếu không có bảo kiếm việc này…
Quái Khách Muôn Mặt Quái Khách Muôn Mặt - Từ Khánh Phụng