Bạn không thể tạo dựng thanh thế bằng những gì bạn SẼ làm.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Sở Thanh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 488
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 318 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 485: Phiên Ngoại Ngày Sau (9)
ên một bụi cây phong gần hồ Khúc Giang, Mạc Kỳ Hàn giữ lại cánh tay Lăng Tuyết Mạn, né người sang, ngăn trở đường đi của nàng, cấp bách nói: “Mạn Mạn, nàng hiểu lầm!”
“Buông ta ra! Nam nhân không biết xấu hổ! Rõ ràng bị ta bắt gian, còn không thừa nhận!” Lăng Tuyết Mạn tức giận mặt đỏ lên, vừa dùng sức hất tay hắn.
Mạc Kỳ nhìn Hàn khắp mọi nơi, lại có dân chúng tới xem náo nhiệt, liếc về phố đối diện tựa hồ có khách điếm, lập tức không nói hai lời đưa hai ngón ra, điểm huyệt Lăng Tuyết Mạn, eo ôm nàng một cái, đi về hướng khách điếm.
Ban ngày, trong khách điếm không có nhiều người, tiểu nhị vội nghênh đón, Mạc Kỳ Hàn móc ra một thỏi bạc ném qua, sắc mặt lo lắng nói: “Gian phòng hảo hạng!”
“Công tử, cái này…” Chưởng quầy đã tới, nhìn đến Mạc Kỳ Hàn ôm một nữ nhân trong ngực muốn mướn phòng, hắn hơi ngần ngại.
Mạc Kỳ Hàn trừng mắt, “Nhìn cái gì? Phu nhân của ta đã hôn mê, nhà xa, tạm thời tìm chỗ để cho nàng nghỉ ngơi một chút.”
“Dạ dạ dạ, công tử, mời lên lầu!” Chưởng quỹ bị con mắt lạnh kia làm giật mình ở, xem ra vị khách này là người bất phàm, vội vàng gật đầu khom lưng cười nói.
Vào phòng, tiểu nhị đóng cửa lại, ân cần hỏi: “Công tử, có muốn mời đại phu hay không?”
“Không cần, đi xuống!” Mạc Kỳ Hàn không nhịn được gầm nhẹ.
“Dạ dạ dạ! Công tử nghỉ ngơi, có gì cần liền kêu tiểu nhân.” Tiểu nhị bị kinh hãi bỏ lại một câu, vội đóng cửa chạy xuống lầu.
An trí Lăng Tuyết Mạn ở trên giường, Mạc Kỳ Hàn có chút nhức đầu, nàng đi bắt kẻ thông dâm?
Nghĩ đến Lăng Tuyết Mạn dùng cái từ này, Mạc Kỳ Hàn bất đắc dĩ ngồi xuống, duỗi ngón tay giải huyệt cho Lăng Tuyết Mạn, vậy mà, nàng vừa mở mắt liền giơ tay tát hắn một cái, gầm lên giận dữ, “Khốn kiếp! Lại điểm huyệt ta!”
Mạc Kỳ Hàn kinh ngạc, vội linh hoạt tránh ra, nói: “Mạn Mạn, nàng thật hiểu lầm! Trẫm cùng cô nương kia không có gian tình, nàng bắt gian lầm rồi!”
“Hừ! Tuấn nam mỹ nữ, một chỗ một phòng, còn nói nữa? Mạc Kỳ Hàn, chàng gạt ta! Tên khốn Lâm Mộng Thanh kia ngày ngày đi lêu lổng cùng kỹ nữ, còn không cho ta nói với Nhã Phi, điều này cũng được đi, còn kéo chàng đi theo, hắn phụ lòng ta giúp hắn giữ bí mật sao? Đáng chết đáng chết!!”
Lăng Tuyết Mạn càng nói càng tức, không nhịn được, nước mắt tuôn rơi xuống, trong tiếng nói đã mang theo nức nở, “Tên lường gạt! Chàng đối với rất tốt ta sao? Không phụ lòng sao? Chàng không phải là ngàn dặm xa xôi tới tìm ta, chàng là tầm hoa vấn liễu mà đến thôi!”
“Mạn Mạn, thật không có!” Mạc Kỳ Hàn nắm tay Lăng Tuyết Mạn, một tay ôm lấy nàng vào trong ngực, khẽ vuốt ve mái tóc đen nhánh kia, nói nhỏ: “Trẫm đương nhiên là tới tìm nàng, đợi nàng nửa tháng, đợi không được tin tức, thật sự quá nhớ nàng, liền phái Vô Cực đi Lê Sơn quan xem một chút, kết quả Vô Cực trở lại nói nàng cùng sư phụ sư nương trộm đi Giang Nam rồi, trẫm vừa nóng vừa giận, liền tạm thời giao chính sự cho Nhị ca xử lý, dẫn theo người chạy đi tìm, nhưng Giang Nam lớn như vậy, lại không biết các nàng đi đâu, thật may là ám ảnh khắp mọi nơi nghe được chuyện tình của các nàng ở trấn Trà Diệp, trẫm liền phán đoán các nàng đi Kim Lăng, sau đó vừa đến Kim Lăng, vốn muốn đi dịch quán hỏi thăm, nghe được dân chúng nói bờ Tùng Giang có náo nhiệt, trẫm nhớ nàng thích náo nhiệt như vậy, nhất định sẽ ở bờ Tùng Giang, cho nên, liền một đường không nghỉ tới tìm nàng, kết quả mới vừa đến liền nghe có nam nhân muốn kết hôn với nàng… Trẫm… Trẫm tức giận muốn chết!”
“Cho nên, chàng quyến rũ kỹ nữ là cố ý trả thù ta hả? Cố ý muốn chọc giận ta sao?” Lăng Tuyết Mạn cảm động, đồng thời lại khổ sở chất vấn.
“Dĩ nhiên không, là tối hôm qua Mộng Thanh nói cho trẫm, Tô Ngưng Yên đó là em gái thất lác mười tám năm của hắn, cầu xin trẫm giúp hắn xác nhận dung mạo, cho nên tối hôm qua trẫm mới ở lại nhìn Tô Ngưng Yên biểu diễn, Tô Ngưng Yên kia không chịu nhận đại ca, Mộng Thanh mấy ngày nay đi thuyền hoa khuyên bảo, hắn không nói cho các nàng, là bởi vì sợ các nàng xem thường em gái của hắn xuất thân nơi bướm hoa, Nhã Phi là công chúa, hắn càng sợ Nhã Phi khinh bỉ, cho nên… tự ti!”
Mạc Kỳ Hàn ngừng một chút, lại nói tiếp: “Chúng ta phải về kinh, Tô Ngưng Yên kia, cũng chính là Lâm Mộng Kiều không chịu đi cùng Mộng Thanh, Mộng Thanh mới nhờ trẫm giúp hắn giải quyết chuyện này, cho nên, sáng nay chúng ta mới đi thuyền hoa, mà mới vừa rồi Mộng Thanh không có ở đây, là trẫm lệnh cho hắn đi Vãn Hồng Lâu chuộc thân cho Mộng Kiều cô nương, cô nương kia sợ mình xuất thân ti tiện, mang đến sỉ nhục ộng thanh, mới vẫn cự tuyệt thừa nhận, sau nàng ta lại khóc, trẫm liền đưa khăn cho nàng ta, để cho nàng ta lau nước mắt. Chính là như vậy, Mạn Mạn, nàng không tin tưởng trẫm sao?”
Lăng Tuyết Mạn nghe xong ngẩn ra, ngước đầu, nhìn chằm chằm Mạc Kỳ Hàn thật lâu, mới hỏi: “Chàng nói cái gì? Tô Ngưng Yên đó là em gái của yêu tinh? Gọi là…. gọi là Lâm Mộng Kiều?”
“Đúng vậy a, bằng không, trẫm có thân phận gì? Làm sao đi nơi bướm hoa? Làm sao lại tự hạ nhục thân phận ngồi chung cùng một kỹ nữ thanh lâu?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, bĩu môi nói.
Lăng Tuyết Mạn ngạc nhiên, “Ách… Không trách được Lâm Mộng Thanh thề thốt nói hắn không có phản bội Nhã Phi, không trách được hắn không cho phép ta gọi Tô Ngưng Yên là kỹ nữ, thì ra là…”
“Nha đầu ngốc!” Mạc Kỳ Hàn khẽ cười lên, muốn lau lệ cho Lăng Tuyết Mạn, lại phát hiện không có khăn, liền nâng tay áo nhẹ lau cho nàng, cũng nói: “Mộng Thanh là người như thế nào trẫm còn không biết sao? Nếu là hắn không chung tình, sao trẫm gả Nhã Phi cho hắn? Nếu hắn dám chung chạ thanh lâu, trẫm không ngắt đầu của hắn mới là lạ!”
“Vậy… vậy còn chàng? Mỹ nhân như vậy ở trước mặt, chàng sẽ không nổi sắc tâm sao?” Lăng Tuyết Mạn hoài nghi hỏi.
“Ha ha!” Mạc Kỳ Hàn lập tức cười lên, cười không ngừng, Lăng Tuyết Mạn thẹn quá thành giận lại mạnh một quyền lên, “Cười cái gì? Nói a!”
Mạc Kỳ Hàn đáp, “Ha ha, được, trẫm nói, trẫm gặp mỹ nhân đây, dĩ nhiên nổi sắc tâm rồi!”
“Đừng nóng giận, nghe trẫm nói, người làm trẫm nổi sắc tâm chính là nàng!” Gương mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn mất tự nhiên hiện hồng, “Khụ khụ, thật ra thì sáng sớm hôm nay, trẫm thức sớm hơn nàng, vén lên chăn lại thấy nàng ngủ lõa thân ở bên cạnh trẫm, trẫm ngay lập tức liền… Liền muốn nàng! Nhưng không phải trẫm đang giận nàng sao? Cho nên liền hết sức chịu đựng, ai ngờ, nàng vẫn nằm gần sát trẫm, trẫm sợ khắc chế không được, đành dời tới bên giường, kết quả nàng đột nhiên tỉnh, trẫm vội nhắm mắt lại, nàng lo lắng trẫm sẽ rơi xuống giường, thân thể trần truồng liền ngồi chồm hổm trên giường phí sức kéo trẫm vào, ha ha, lúc trẫm cùng Mộng Kiều cô nương kia nói chuyện, trong lòng vẫn nghĩ tới chuyện như vậy, nghĩ tới nàng… tới thân thể có thể hấp dẫn trẫm mọi lúc!”
“Cái gì? Chàng… sắc quỷ!” Lăng Tuyết Mạn ngượng ngùng vô cùng, đẩy Mạc Kỳ Hàn ra, ôm tay ở trước ngực, đề phòng nhìn Mạc Kỳ Hàn, gắt giọng: “Chàng được lắm đấy! Ban ngày, cùng cô nương nàh người ta nói chuyện, có thể nghĩ tới những chuyện này, quả thực là… Quả thực là Đại Dâm Tặc! Còn nữa…, buổi sáng trêu chọc ta, chàng nặng như heo, người ta có thể kéo chàng nổi sao?”
“Ha ha! Trẫm là dâm tặc, nhưng là trẫm chỉ là dâm tặc đối với bảo bối Mạn Mạn của trẫm, những nữ nhân khác cho dù xinh đẹp như Hằng Nga, cũng không vào được trẫm mắt, lòng trẫm!” Mạc Kỳ Hàn vui vẻ cười lớn, dán lên tai của nàng, lặng lẽ nói lời tâm tình, dứt lời, giống như trừng phạt khẽ cắn dái tai của nàng, nói rất bất mãn: “So trẫm với heo, vậy là nàng cái gì?”
“Ách…” Lăng Tuyết không còn lời để nói, hắn cắn nàng, làm thân thể nhạy cảm của nàng run lên, liền ôm chặt hắn, chu môi đỏ mọng tiếp tục oán hận nói: “Vậy chàng làm gì không nói cho ta? Hại ta còn tưởng rằng chàng đi phong lưu, tức giận chạy đi bắt gian chàng, lần này quá mức mất mặt rồi!”
“Tối hôm qua trẫm tức giận, không muốn nói với nàng, sáng nay lại vội trừng phạt nàng, không có chú ý nói cho nàng, sau suy nghĩ lại một chút, chờ khi chúng ta rời đi Kim Lăng, cùng Mộng Kiều cô nương gặp nhau, sẽ nói cho nàng biết, ai!” Mạc Kỳ Hàn buồn bực than thở, “Trẫm đối với nàng tình thâm ý trọng, thế nhưng nàng không tin trẫm, cho là trẫm lừa nàng…”
“Tình nhân, thật xin lỗi nha, ta lại…” Lăng Tuyết Mạn lúng ta lúng túng, đỏ mặt nói không được nữa.
“Ha ha, là nàng ghen, phải không?” Mạc Kỳ Hàn vừa cười, cúi đầu hôn nhẹ xuống môi Lăng Tuyết Mạn, hài lòng híp lại mắt.
Lăng Tuyết Mạn cũng không kịp ngượng ngùng, tức giận: “Đúng vậy, là ta ghen đo! Chàng đối với nàng ta vô ý, vậy nàng ta đối với chàng thì sao? Nam nhân đẹp trai như vậy, nàng ta có nổi đối sắc tâm với chàng hay không?”
“Ừ, cái này… Mạn Mạn, nàng nghĩ nhiều đi? Trẫm cùng nàng ta chỉ tùy tiện hàn huyên mấy câu, bởi vì nàng ta là em gái của Mộng Thanh thôi!” Mạc Kỳ Hàn cau mày, chần chờ nói.
“Hừ! Ta mới mặc kệ nàng ta là ai! Dù là ai cũng không được nhớ thương chồng của ta, chồng ta lại càng không được phép nhớ thương nữ nhân khác ngoài ta!” Lăng Tuyết Mạn giương cằm lên, uy hiếp rất là hung ác, “Nếu không, ta liền trở về hiện đại!”
“Không có, trẫm chỉ yêu một mình nàng, cũng không nhớ thương ai nữa, Mạn Mạn không không được hù dọa trẫm!” Mạc Kỳ Hàn vội vàng lắc đầu bảo đảm, lại nâng mặt của Lăng Tuyết Mạn lên, nói chắc chắn: “Mạn Mạn, nói nàng yêu trẫm, không muốn trở về hiện đại!”
“Hì hì, không nói!” Lăng Tuyết Mạn dí dỏm nháy mắt mắt đẹp, cũng là nhón chân lên khẽ hôn ở trên môi Mạc Kỳ Hàn, trong mắt là thâm tình vô hạn, “Tình nhân, như vậy được không?”
“Mạn Mạn…” Mạc Kỳ Hàn nhộn nhạo, tay phải dao động ở trên lưng Lăng Tuyết Mạn, mắt trở nên ám trầm, nói nhỏ mị hoặc, “Hiện tại trả nợ cho trẫm một lần, được không?”
“Ách, đúng rồi, đây là nơi nào? Không phải dịch quán phòng của ta!” Lăng Tuyết Mạn ngạc nhiên, liếc một vòng, lúc này mới phát hiện ra không đúng, hỏi vội.
“Đây là khách điếm.”
“À? Sao lại tới khách điếm? Ta còn không có tắm rửa, trên người khó chịu.” Lăng Tuyết Mạn cực kỳ kinh ngạc, lôi kéo cổ áo, nói.
Mạc Kỳ Hàn liếm liếm môi, khổ sở nhìn Lăng Tuyết Mạn, ngừng một lát, thật là ủy khuất gật đầu một cái, phiền muộn nói: “Được rồi.”
“Ha ha, nhìn chàng, giống như đứa trẻ không được ăn kẹo kìa!” Lăng Tuyết Mạn không nhịn được giễu cợt.
“Đúng vậy a, trẫm chính là không ăn được, chính là uất ức, chính là giống như đứa trẻ!” Mạc Kỳ Hàn bóp mũi Lăng Tuyết Mạn, tức giận nói một cái: “Đợi đến buổi tối, trẫm muốn đem viên đường quả này ăn không chừa da!”
“Hi hi… Hi hi…”
Lăng Tuyết Mạn cười càng lớn hơn, dáng vẻ Mạc Kỳ Hàn như vậy, nàng cơ hồ chưa từng gặp qua, vẫn luôn cho hắn là kiểu chững chạc kín kẽ, không nghĩ tới lại cũng có một mặt này!
Mạc Kỳ Hàn đen gương mặt tuấn tú, trừng mắt nói: “Còn cười? Di thôi, Mộng Thanh chắc trở lại rồi, một hồi xong chuyện, trẫm dẫn nàng đi miếu Tống Tử Quan Âm dâng hương, xin Bồ Tát phù hộ nàng mau sớm mang thêm long chủng cho trẫm!”
Lăng Tuyết Mạn không kịp kháng nghị đôi câu, liền bị Mạc Kỳ Hàn xách ra khỏi khách điếm, đi hướng thuyền hoa bên hồ Khúc Giang, dọc theo đường đi, Lăng Tuyết Mạn nghi hoặc nói: “Lâm Mộng Thanh không phải trong nhà không có ai sao? Tại sao lại lại xuất hiện một người em gái?”
“Chuyện này chờ hắn giải thích cho các nàng đi, trẫm mặc kệ hắn, lo việc của hắn, hại trẫm suýt bị đeo cái mũ thông dâm, trẫm oan uổng chết!” Mạc Kỳ Hàn phẫn hận không dứt.
Lăng Tuyết Mạn áy náy cúi đầu, cũng không dám nói gì.
Mà bên ngoài thuyền hoa, Mạc Nhã Phi ngây người, tái mặt, không thể tin nhìn chằm chằm Tô Ngưng Yên, môi đỏ mọng mím chặt, muốn hỏi, cũng không hỏi được một câu.
Tô Ngưng Yên lẳng lặng nhìn nàng, hồi lâu, mới nhẹ nhàng tràn ra vẻ tươi cười, lạnh bạc vô cùng, “Lâm phu nhân, xin chào!” Dứt lời, liền xoay người vào thuyền hoa.
Vô Giới Vô Cực canh giữ ở trước mặt, lo lắng đợi Lâm Mộng Thanh trở về, thấy dáng vẻ Mạc Nhã Phi đờ đẫn, hai người vô cùng rối rắm.
Một khắc đồng hồ sau, rốt cuộc Lâm Mộng Thanh xuất hiện, Vô Giới vội nghênh đón, nhỏ giọng rỉ tai mấy câu, Lâm Mộng Thanh kinh ngạc vội chạy tới trước mặt, dắt tay Mạc Nhã Phi, vội vàng nói: “Nhã Phi, chuyện không phải như nàng nghĩ!”
“Chàng chính là… Phò mã của ta sao?” Mạc Nhã Phi thê thanh nói nhỏ, giương mắt nhìn hắn.
“Phải, vĩnh viễn đều phải, cả đời đều phải!” Lâm Mộng Thanh giật mình, vội vàng gật đầu, nói, “Nàng theo ta đi vào, ta giới thiệu muội ấy cho nàng biết.”
Dứt lời, liền lôi kéo Mạc Nhã Phi vào thuyền hoa, chỉ Tô Ngưng Yên nói: “Nhã Phi, nàng xem dung mạo của muội ấy và ta giống nhau không?”
Mạc Nhã Phi ngẩn ra, mờ mịt nhìn Lâm Mộng Thanh, “Nàng là…”
Trên mặt Lâm Mộng Thanh đầy tràn kích động, buông tay Mạc Nhã Phi ra, đi tới cầm tay Lâm Mộng Kiều, lôi kéo nàng tới, chỉ vào Mạc Nhã Phi nói: “Mộng Kiều, đây chính là đại tẩu của muội, mau gọi đại tẩu!”
“Cái gì?” Mạc Nhã Phi kinh ngạc, nhìn Lâm Mộng Thanh, Lâm Mộng Thanh gật đầu một cái, “Đúng, Nhã Phi, nàng tên Lâm Mộng Kiều, là muội muội ruột thịt của ta, chuyện này rất dài dòng, đợi sau khi trở về ta từ từ giải thích cho nàng nghe, mấy ngày này ta luôn ở nơi đây, ta muốn nhận muội muội, cho nên, nàng không được hiểu lầm.”
Dứt lời, Lâm Mộng Thanh lại lấy từ trong ngực ra một tờ giấy, đưa cho Lâm Mộng Kiều, “Đây là khế ước bán thân của muội, đại ca đã cầm về rồi, đồ muội ở lại Vãn Hồng Lâu cũng không cần lấy, đại ca sẽ phái người mua thêm quần áo trang sức uội, một hồi sẽ có cỗ kiệu tới đón muội đến một trang viện, muội ở nơi đó trước, sáng sớm ngày mai, chúng ta rời Kim Lăng, sẽ gặp muội ở ngoài cổng thành Kim Lăng, sau đó chúng ta cùng nhau hồi kinh, ngày sau, muội chỉ là muội muội của Lâm Mộng Thanh ta, nhớ kỹ chưa?”
“Đại… Đại ca…” Lâm Mộng Kiều nhìn khế ước bán thân trong tay, cũng nhịn không được rơi lệ, “Ma ma đòi ca bao nhiêu bạc?”
“Ha ha, không nhiều lắm, ba vạn lượng! Nhưng ta chỉ cho ả ba trăm lượng, không có đóng cửa Vãn Hồng Lâu của ả đã coi như là khai ân, muốn lừa bạc của ta, không có cửa đâu!” Lâm Mộng Thanh nghe từ ‘Đại ca’, cười mà rớm nước mắt.
“Đóng cửa? Đại ca là người trong nha môn sao?” Lâm Mộng Kiều kinh hãi, hỏi.
Lâm Mộng Thanh cười khẽ, “Về sau nói uội biết, đừng hỏi. Mộng Kiều, mau bái kiến đại tẩu của muội, đại tẩu của muội có địa vị cao hơn đại ca a, khụ khụ, nàng là chủ tử trong phủ của ta!”
Dĩ nhiên, đó là phủ công chúa, cũng không phải là Lâm phủ!
Dĩ nhiên, thường ngày Lâm Mộng Thanh không có cảm giác gì, nhưng hôm nay phải lấy lòng phu nhân bảo bối của hắn, cho nên nghiêng đầu, bên môi mang theo nụ cười cưng chiều, trong ánh mắt lại tràn đầy chờ mong, hắn thật sợ Nhã Phi là công chúa cao quý, không cách nào chấp nhậnứ hắn có một người muội muội như vậy.
Lâm Mộng Kiều theo lời cúi người, nhút nhát gọi một tiếng, “Bái kiến đại tẩu!”
Mạc Nhã Phi lại ngây ngốc một lát, mới dần dần hoàn hồn, nhìn Lâm Mộng Thanh, gương mặt đỏ một chút, dời mắt đến trên mặt Lâm Mộng Kiều, nhẹ nhàng nói: “Miễn lễ!”
“Tạ đại tẩu!” Lâm Mộng Kiều ngồi thẳng lên, đối mặt với Mạc Nhã Phi vốn khí chất cao quý bẩm sinh, đầu không hạ thấp, môi khép chặt.
Thấy thế, Lâm Mộng Thanh nắm thật chặt lòng bàn tay, nhìn Mạc Nhã Phi, muốn nói lại thôi.
“Tiểu thư, cô gia, chủ tử đến rồi!”
Trên cửa truyền đến giọng Vô Giới, ngay sau đó, cửa thuyền hoa mở ra, Mạc Kỳ Hàn dắt Lăng Tuyết Mạn đi vào, Vô Giới cũng đi theo.
“Tứ ca!” Vẻ mặt Mạc Nhã Phi phức tạp, kêu một tiếng.
Lâm Mộng Thanh chắp tay, “Tứ ca!”
Mạc Kỳ Hàn gật đầu một cái, liếc mắt nhìn Lâm Mộng Kiều, lại nhìn Lăng Tuyết Mạn, cười nói: “Mạn Mạn, nàng xem nàng ấy rất giống Mộng Thanh phải không?”
“Ừ, có bảy tám phần giống nhau!” Lăng Tuyết Mạn gật đầu một cái, có chút ngượng ngùng cười cười với Lâm Mộng Kiều, “Cái đó, ta mới vừa rồi không rõ ràng lắm, hiểu lầm nàng, Mộng Kiều cô nương không cần để trong lòng.”
“Phu nhân quá lo lắng, Mộng Kiều sẽ không để ý.” Lâm Mộng Kiều nhẹ lắc đầu, liếc mắt Mạc Kỳ Hàn một cái, nhanh chóng rời mắt.
“Mộng thanh, đã an bài thỏa đáng sao?” Mạc Kỳ Hàn hỏi.
Lâm Mộng Thanh nói: “Đều tốt rồi, trang viện cũng sắp xếp xong xuôi, có thể đưa Mộng Kiều qua.”
“Được, chúng ta đi thôi, Vô Cực Vô Giới hiện tại liền đưa Mộng Kiều cô nương đi.”
“Dạ!”
Rời thuyền hoa, cách xa hồ Khúc Giang, trong bốn người, chỉ có Mạc Nhã Phi buồn buồn không vui.
Lâm Mộng Thanh chau mày lại, nói: “Nhã Phi, ta thật sự là không là có ý lừa gạt nàng, ta cho là Lâm gia ta chỉ còn lại một mình ta, không nghĩ tới hôm đó ở trên đường, lại vô tình gặp Mộng Kiều, nhìn muội ấy một cái, ta liền nhận ra, bởi vì dung mạo muội ấy rất giống mẫu thân ta. Ta dấu diếm nàng, là lo lắng nàng ghét bỏ muội ấy, nhưng ta không thể vứt bỏ muội muội của ta, muội ấy là thân nhân duy nhất của ta!”
“Mộng thanh, ta… Ta là nhất thời, chuyện này quá đột nhiên, ta chỉ là nhất thời không thích ứng, ta… Ta không có ghét bỏ nàng, cho ta chút thời gian, để cho ta suy nghĩ thật kỹ.” Mạc Nhã Phi mím môi, nói đứt quãng.
Lâm Mộng Thanh mừng rỡ không thôi, “Thật? Ha ha, được, chỉ cần nàng không ghét bỏ Mộng Kiều là được. Nhã Phi, cám ơn nàng!”
“Cám ơn cái gì? Chàng là Phò mã của ta mà!” Mạc Nhã Phi thấp giọng nói, trên má đỏ hồng.
“Ha ha, chúng ta đi miếu Quan Âm cầu xin con cái, các người có đi hay không?” Lăng Tuyết Mạn hài hước hỏi.
Nghe vậy, trên mặt Mạc Nhã Phi càng đỏ hơn, Lâm Mộng Thanh liền nói: “Dĩ nhiên đi a, chúng ta đã thua tẩu một đứa con, không thể lại thua thêm đứa nữa!”
“Khụ khụ!”
Hai nữ nhân 囧 muốn chết, Mạc Kỳ Hàn lúng túng hết sức, kèm trên lỗ tai Lâm Mộng Thanh nói: “Đó là bởi vì phương diện kia trẫm hơn đệ!”
“Khụ khụ! Khụ khụ!”
Lần này gương mặt Lâm Mộng Thanh lần lượt thay đổi đỏ xanh, nhất thời cứng họng rôì, “Sư huynh… đệ…”
“Ha ha ha! Đi thôi, về sau có thể khiêm tốn thỉnh giáo sư huynh một chút!” Mạc Kỳ Hàn vui vẻ cười lớn, nắm chặt tay Lăng Tuyết Mạn.
Đến miếu Tống Tử Quan Âm, bốn người thành kính dâng hương, sau đó đi lòng vòng bốn phía,sau đó mới quay trở về dịch quán.
Buổi tối, trước mặt mọi người, Lâm Mộng Thanh, kể lại một lần về chuyện cũ mười tám năm trước, cuối cùng, quỳ xuống, trong mắt lóe lệ quang, “Sư phụ, ơn của ngài, Mộng Thanh không gì báo đáp, ngài hãy nhận một lạy của Mộng Thanh!”
“Ai ai ai, tiểu tử ngốc, con dập đầu cái gì? Mau dậy đi!” Thiên Cơ lão nhân vội vàng khoát tay nói.
Lâm Mộng Thanh dập đầu xong, đứng lên, nhìn về phía mọi người, chậm rãi nói ra: “Cả đời ta, sư phụ là ân nhân lớn nhất, sư huynh là bạn bè tốt nhất, Nhã Phi là thê tử thích nhất, hôm nay lại tìm được muội muội, cuộc đời này không tiếc rồi!”
“Người tới, dâng rượu!” Mạc Kỳ Hàn lớn tiếng nói.
Mạc Nhã Phi cùng Lăng Tuyết Mạn nhìn nhau, cười ngọt ngào hạnh phúc.
Hoa Mai bà bà bị lây, cũng hào khí nói: “Ông lão, chúng ta cũng cạn một ly!”
“Ha ha ha!”
“Ha ha ha!”
Tiếng cười vui vẻ tràn đầy cả dịch quán…
Trên sông, gió êm sóng lặng. Một chiếc thuyền sơn đỏ lớn hào hoa vững vàng mà đi, trên đầu thuyền, một dáng người áo đỏ, khoác áo choàng, đang vui sướng kích động ngắm nhìn phương xa. Trong khoang thuyền, Mạc Kỳ Hàn lửng thững đi ra, nhìn mũi thuyền, khẽ mỉm cười, đi tới vịn vai của nàng, cùng nàng nhìn về mặt sông ánh bạc, cười hỏi: “Mạn Mạn, kích động cái gì đây?”
“Ta kích động… Gì? Tình nhân chàng xem, cái điểm đen kia là cái gì?” Lăng Tuyết Mạn đang định nói, đột nhiên ngón tay chỉ phương xa hỏi.
“Đó là đá ngầm.” Mạc Kỳ Hàn trả lời.
“Nha. Ha ha, tình nhân, ta chưa từng ngồi thuyền! Cảm giác này thật đã!” Lăng Tuyết Mạn ngẩng đầu lên, tựa sát trên vai Mạc Kỳ Hàn, đưa tay ôm hông của hắn, tràn ra nụ cười ngọt ngào.
“Ha ha, vậy xem ra chúng ta hồi kinh bằng đường thủy là đúng rồi, nếu gặp cảnh đẹp, sẽ dừng lại để cho nàng nhìn một chút, coi như là trẫm đền bù nàng, như thế nào?” Mạc Kỳ Hàn kéo vai Lăng Tuyết Mạn qua, cúi đầu nhìn nàng, cười nói.
Lăng Tuyết Mạn kích động gật đầu mạnh, “Tốt tốt, có thể níu lấy cái người bận rộn này một lần, cũng không dễ dàng! Chúng ta tiêu sái ở bên ngoài, để cho Nhị Vương gia bận chết đi! Ha ha!”
“A, cái nha đầu hư này!” Mạc Kỳ Hàn duỗi ngón gõ lên cái mũi nhỏ của Lăng Tuyết Mạn, bên môi nâng lên nụ cười cưng chiều.
Nơi đuôi thuyền, Lâm Mộng Kiều lẳng lặng đứng, lẳng lặng nhìn mặt sông, trong lòng phức tạp. Tẩy đi một thân phong trần, nàng không còn là Tô Ngưng Yên ở nơi bướm hoa nữa, từ nay, nàng chỉ là Lâm Mộng Kiều. Bốn tuổi rời nhà, bảy tuổi vào thanh lâu, suốt mười tám năm, sớm cho là phụ thân chết rồi, mẫu thân không cần nàng, đại ca cũng không cần nàng, hiểu lầm mười tám năm, mới biết được, mẫu thân đã sớm chết… Đại ca bệnh nặng, cũng không phải là không cần nàng… thân nhân… Nhắm mắt lại, bên má có nước mắt lăn xuống, mười lăm năm cuộc sống thanh lâu, như một giấc mộng, nấn ná ở trong đầu… Bị người khác đánh chửi, bị phạt quỳ trong trời tuyết lớn, đói đến nỗi thức ăn của chó cũng không ngại, cố gắng học đàn, học múa, học tất cả tài nghệ, học bán rẻ tiếng cười như thế nào, học như thế nào để giữ được trong sạch… Vẫn còn nhớ, bởi vì nàng liều chết giữ trong sạch, bị khách nhỏ sáp đèn cầy ở đầu vai… Vẫn còn nhớ, rất nhiều rất nhiều chuyện tình, đau đến không muốn sống… có gió từ từ thổi qua, thổi đi nước mắt, cũng mang theo tiếng nói tiếng cười, tiếng cười kia, là trong suốt tinh khiết. Trong lòng, đột nhiên bị chấn động, Lâm Mộng Kiều nhìn về phía mũi thuyền, lấy ánh mắt hâm mộ nhìn kia cô gái mặc áo hồng, trong thế giới của nàng, chưa từng có tiếng cười, mặc dù có, tất cả đều là hư tình giả ý, đều là trên mặt cười trong lòng khóc, thật hiếm khi có thể nghe tiếng cười vui vẻ như vậy… Ánh mắt chậm rãi ngừng ở trên sườn mặt nam tử tuấn mỹ kia, nhịp tim Lâm Mộng Kiều có chút tăng nhanh, nàng đoán không ra thân phận của hắn, nhìn hắn xuất hiện ở bờ Tùng Giang, rất khí thế, mà nàng từ thuyền nhỏ được đón lên chiếc thuyền lớn này, nàng mới nhìn đến đây là thuyền quan, hơn nữa còn là thuyền đại quan, bởi vì trên thuyền có hàng loạt quan binh… Tóm lại, thân phận hắn nhất định là rất cao. Mà nàng, có thay đổi như thế nào cũng xóa không được tai tiếng từng là kỹ nữ thanh lâu đê tiện, sao có thể… xứng với hắn? Đêm đó, nàng nhìn thấy hắn lạnh lùng đối với phu nhân, cho là hắn… Vậy mà, bên ngoài thuyền hoa, lúc phu nhân tức giận chất vấn, tròng mắt nóng nảy của hắn kia tiết lộ hoàn toàn tình cảm của hắn, hơn nữa hắn không chút do dự hạ thấp tư thái đuổi theo phu nhân… Giờ phút này, bọn họ thân mật ôm nhau, trong mắt của hắn chỉ có nữ tử trong ngực, ánh mắt kia, thâm tình, mê luyến, cưng chiều… Tựa hồ, nàng kia chính là tất cả của hắn…
Lâm Mộng Kiều chậm rãi dời mắt, lần nữa nhìn về sóng biếc, tâm xốc xếch, nàng cho là, cõi đời này không có chân ái, nữ nhân đều là đồ chơi trong tay nam nhân, chưa từng nghĩ tới, nàng lại có thể tận mắt nhìn thấy… hắn, chính là nam tử kia khát nước ba ngày, chỉ mong lấy một gáo nước… Tự giễu nâng lên cánh môi, nàng không dám hy vọng xa vời cái gì, cũng không chờ đợi cái gì nữa. Thật ra thì, trong lòng mỗi cô gái, đều ảo tưởng ở nơi trần thế này, có một nam tử nguyện ý vì mình dốc hết tất cả… Nàng không phải của hắn duyên, cho nên, nàng sẽ không có chỗ đứng trước cuộc đời hắn. Xuất thân đê tiện, tình cảm cũng cam chịu hạ tiện.
“Mộng Kiều!” Sau lưng, có giọng nữ nhân uyển chuyển êm ái truyền đến, Lâm Mộng Kiều quay đầu lại, ngớ ngẩn, nhẹ tràn ra nụ cười, “Đại tẩu!”
Mạc Nhã Phi đến gần, khẽ mỉm cười, ân cần nói: “Thế nào đi ra ngoài? Trên thuyền gió lớn, mau mặc áo choàng đi!” Dứt lời, quay đầu lại nói: “Người tới, lấy áo choàng của Bổn cung tới!”
Một nha hoàn vội đáp: “Dạ, trưởng công chúa!”
Lâm Mộng Kiều chợt đổi sắc mặt, nhìn Mạc Nhã Phi, môi run hồi lâu, mới khiếp sợ nói: “Đại tẩu, tẩu… Tẩu là… trưởng công chúa?”
“Ha ha, đúng vậy, ta là ngự thân trưởng công chúa Mạc Nhã Phi! Đại ca muội là Phò mã, khi ở Kim Lăng, không tiện công khai thân phận làm nhiễu dân chúng, hiện tại đã đến thuyền quan, cũng không cần thiết phải giấu muội!” Mạc Nhã Phi gật đầu một cái, bên môi tươi cười, ngừng một chút, lại nói: “Muội đừng sợ, hôm trước ta không rõ ràng chân tướng, lạnh nhạt với muội, đại ca muội đã nói cùng ta rồi, Mộng Kiều, về sau chúng ta là người một nhà, muội không cần với ta!”
“Đại.. đại tẩu…” Trong mắt Lâm Mộng Kiều đột nhiên xông ra nước mắt, không thể tin được nhìn Mạc Nhã Phi, thì thào: “Tẩu… tẩu là công chúa kim chi ngọc diệp, lại… lại không ngại muội sao?”
“Đừng khóc, làm sao ngại chứ? Muội là muội muội của Phò mã của ta, hoàng huynh ta cũng chưa từng ghét bỏ muội, ta càng sẽ không ghét bỏ muội!” Mạc Nhã Phi nói xong, vội lấy khăn gấm lau lệ cho nàng.
Lâm Mộng Thanh nhận lấy áo choàng từ trong tay nha hoàn, tự mình đưa tới, cảm kích cười một tiếng với Mạc Nhã Phi, choàng áo lên vai Lâm Mộng Kiều, dịu dàng nói: “Mộng Kiều, về sau ở phủ công chúa sống cuộc sống thật tốt, không cần suy nghĩ lung tung nữa, được không?”
“Ừ. Cám ơn đại ca, cám ơn đại tẩu!” Lâm Mộng Kiều cố gật đầu thật mạnh.
Mạc Nhã Phi mỉm cười, nghiêng mắt thấy người trên đầu thuyền, liền nói: “Mộng Kiều, muội phải chính thức tham bái hai người, đi, ta dẫn muội đi qua.”
Lâm Mộng Thanh theo ánh mắt Mạc Nhã Phi nhìn qua, cũng cười nói: “Đúng vậy, nếu Hoàng thượng không gật đầu, đại ca còn chưa thể an trí xong uội!”
“Cái gì? Hoàng… Hoàng thượng?” Lâm Mộng Kiều trợn mắt hốc mồm, nghiêng đầu nhìn theo, ánh mắt lại ngừng ở bóng dáng cao to, “Hắn… hắn là… là Hoàng thượng!”
Quả Phi Đợi Gả Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàng Quả Phi Đợi Gả Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàng - Sở Thanh