If you only read the books that everyone else is reading, you can only think what everyone else is thinking.

Haruki Murakami, Norwegian Wood

 
 
 
 
 
Tác giả: Eleanor H. Porter
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 3
Cập nhật: 2021-08-28 15:43:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24: John Pendleton
ollyanna buộc phải nghỉ học, ngày hôm sau và cả những ngày sau đó. Cô y tá phải trả lời rất nhiều câu hỏi Pollyanna đặt ra vào những lúc hiếm hoi cô bé tỉnh dậy và lấy lại được ý thức, bởi bản thân cô bé cũng chưa nhận thức rõ những điều đã xảy ra với mình.
Sau một tuần, Pollyanna mới dứt cơn sốt. Cơn đau nhức cũng giảm bớt. Cô bé như người vừa mới tỉnh lại sau một giấc ngủ dài. Sau khi nghe mọi người kể lại những gì đã xảy ra, Pollyanna chỉ thở dài: “Dù sao, cháu cũng mừng vì chỉ bị thương, chứ không phải là ốm bệnh.”
“Cháu thấy mừng ư, Pollyanna?” Dì Polly ngạc nhiên hỏi khi đang ngồi bên cạnh cháu gái.
“Thưa dì, vâng ạ. Cháu thấy mình còn may mắn hơn bác Pendleton và bác Snow. Phải nằm một chỗ như bác Snow buồn lắm dì ạ. Cháu thà bị gãy chân như bác Pendleton, chân gãy thì còn có thể lành lại được.”
Dì Pollly im lặng tới bên bàn trang điểm. Bà cầm từng thứ lên rồi lại đặt xuống với tâm trạng bối rối, khác hẳn với tính quyết đoán thường ngày của bà. Mặt bà nhợt nhạt, héo mòn.
Nằm trên giường, Pollyanna luôn phải chớp mắt bởi màu sắc lấp lánh trên trần nhà. (Màu sắc tới từ một chiếc lăng kính đặt ngay khung cửa sổ.) Cô bé vui vẻ nói với dì: “Cháu thấy mừng khi không mắc bệnh đậu mùa, ho gà hay viêm ruột thừa, hay sởi. Những nốt đậu mùa trông còn khó coi hơn cả tàn nhang. Bệnh ho gà thì phiền phức kinh khủng dì ạ, cháu bị rồi nên cháu biết rõ. Nếu cháu bị sởi, chắc dì không thể chăm sóc cháu được, vì bệnh sởi rất dễ lây. May mà cháu chỉ bị thương nhẹ ở đầu và chân thôi.”
“Cháu cảm thấy vui vì điều đó ư, cháu gái yêu quý của ta?” Dì Polly đưa tay lên cổ như vuốt nghẹn.
Pollyanna gật đầu thừa nhận: “Vâng ạ. Lúc ngắm bảy sắc cầu vồng trên trần kia, cháu thường liên tưởng tới nhiều điều tươi sáng. Biết cháu thích cầu vồng, bác Pendleton đã tặng cháu chiếc lăng kính đấy dì ạ. Thật mừng là cháu chưa nói ra một số điều. Dì ạ, không hiểu vì sao...”
“Pollyanna!”
Nghe tiếng dì, Pollyanna mỉm cười. Hướng cặp mắt sáng ngời về phía dì, cô bé xúc động nói: “Dì ơi, từ lúc cháu bị thương, dì đã gọi cháu là ‘cháu gái yêu quý’. Cháu rất thích được gọi như thế, nhất là bởi những người thân trong nhà dì ạ. Mấy cô bác trong Hội bảo trợ cũng gọi cháu bằng bốn từ thân yêu ấy. Đó là cách gọi dễ thương, nhưng vì các bác ấy không phải người thân của cháu mà là dì cơ, nên nghe dì gọi như vậy, cháu thấy vui lắm. Cháu thật hạnh phúc khi có dì.”
Dì Polly im lặng đặt bàn tay lên cổ họng khô rát. Đôi mắt bà ngấn lệ. Bà vội bước ra phía cửa đúng lúc cô y tá đi vào.
Chiều hôm ấy, Nancy đã gặp già Tom ở chuồng ngựa. Ông đang cọ rửa mấy bộ yên cương. Ánh mắt rực sáng, cô hổn hển nói: “Bác Tom ơi, cháu đố bác biết có chuyện gì vừa xảy ra. Cháu tin một ngàn năm sau bác cũng không thể đoán nổi.”
Già Tom đáp: “Bác cần gì phải đoán cho mệt người. Mười năm nữa chắc gì bác sống nổi, nói gì đến ngàn năm. Tốt nhất là cháu nói cho bác biết đi Nancy.”
“Đố bác biết ai đang nói chuyện với bà chủ trong phòng khách?”
“Bác làm sao biết được!” Già Tom trả lời, giọng chắc chắn.
“Bác biết người đó đấy, là ông John Pendleton.”
“Lẽ nào lại là ông ấy, cháu đang đùa bác đấy à?”
“Cháu không đùa, vì chính tay cháu đã mở cửa cho ông Pendleton. Ông ấy đi bằng nạng. Y tá và người phục vụ của ông ấy đang vui vẻ đợi ông ngoài cửa, cứ như thể ông Pendleton gàn dở và cáu kỉnh chưa từng tồn tại vậy. Không thể tin nổi ông Pendleton lại đích thân tới gặp bà Polly!”
“Ông ấy có lí do để đến đây đấy, cháu gái ạ!” Giọng già Tom pha chút vẻ phản đối lời của Nancy.
“Cháu tưởng bác phải biết chứ. Bác rõ lí do đấy, phải không bác?”
“Làm sao bác biết được!”
“Cháu biết là bác rõ chuyện này mà. Vậy mà ban đầu, cháu cứ đoán già, đoán non, hóa ra là sai hết.”
Nancy nhìn vào nhà, rồi bước tới gần già Tom. Cô nói vừa đủ nghe:
“Cháu nhớ có lần bác nói với cháu: bà Polly đã từng yêu một người đàn ông sống trong thị trấn này. Cháu cứ đoán hết người này, người nọ, cuối cùng đều trật cả.”
Già Tom quay lại với công việc, giọng thờ ơ: “Nancy à, tốt nhất là cháu nói thẳng điều cháu muốn nói với bác.”
Nancy cười: “Là thế này ạ, đã có lúc cháu nghĩ bà Polly và ông Pendleton từng yêu nhau.”
“Nhưng ông ấy đâu có yêu bà Polly.”
“Vâng, cháu biết. Ông Pendleton yêu mẹ của cô bé được Chúa ban phước lành. Và đó là điều lí giải vì sao ông ấy muốn cô bé...” Nancy ngừng lời khi chợt nhớ lời hứa của mình với Pollyanna. Cô đã hứa không nói cho ai biết việc ông Pendleton muốn Pollyanna về sống cùng ông. “Cháu đã hỏi vài người và biết được rằng, bao năm nay, hai bên không qua lại với nhau, chỉ bởi vì hồi bà còn trẻ, đã có những tin đồn gán ghép bà với ông Pendleton. Từ đó, bà chủ đâm ra ghét ông ấy thậm tệ.”
“Phải rồi. Bà chủ cho rằng chỉ vì người cha của Pollyanna mà chị gái bà bỏ rơi ông Pendleton. Bà cảm thấy tội nghiệp cho ông, và tội cả cho mình giờ phải xa người chị gắn bó từ thuở bé, nên đã cư xử quá mức. Thiên hạ nói rằng bà Polly đang theo đuôi ông Pendleton.”
“Bà Polly mà phải hạ mình theo đuổi bất kì người nào sao?” Nancy kêu lên.
“Miệng lưỡi của những kẻ ngồi lê đôi mách đã gây không ít phiền muộn cho bà chủ, dạo bấy giờ vẫn chỉ là một cô gái non trẻ. Cùng lúc ấy, chuyện tình cảm riêng tư của bà cũng gặp trục trặc. Bà dần trở nên khép kín, cả ngày không hé răng lấy nửa lời. Trái tim bà dường như đã cạn khô kể từ đó.”
“Thảo nào. Chiều nay, lúc ông Pendleton tới, bác không biết cháu đã ngạc nhiên đến thế nào đâu. Cháu mời ông ấy vào rồi chạy lên gác thông báo cho bà chủ.”
“Bà Polly nói sao?” Già Tom nín thở.
“Lúc đầu, bà lặng im như không nghe thấy gì. Cháu đang định nhắc lại, thì bà mới dịu giọng bảo cháu: ‘Cô nói với ông Pendleton rằng tôi sẽ xuống ngay’. Cháu chạy xuống thông báo với ông ấy rồi ra đây luôn.” Dứt lời, Nancy hướng ánh mắt về phía cửa.
“Hừm!” Già Tom hắng giọng rồi lại cúi xuống làm việc.
Trong phòng khách sang trọng ở trang trại Harrington, ông John Pendleton không phải đợi lâu. Tiếng chân bà Polly đã vang lên. Ông cố gắng đứng dậy chào nhưng bà vội ngăn lại. Gương mặt bà đanh lại, lạnh lùng, xa cách. Bà không đưa tay ra bắt.
“Tôi tới thăm Pollyanna.” Ông đề cập ngay mục đích cuộc viếng thăm.
“Cảm ơn ông đã quan tâm đến cháu. Cháu đã qua cơn nguy kịch rồi.”
“Bà không thể cho tôi biết rõ hơn được ư?” Ông có vẻ mất bình tĩnh.
Cơn đau buồn bất ngờ lướt qua mặt người phụ nữ. Bà nói bằng giọng kìm nén: “Tôi chưa thể nói được tình trạng sức khỏe lúc này của cháu.”
“Bác sĩ chưa kết luận gì ư?”
“Bác sĩ Warren đã gửi thư cho một bác sĩ chuyên khoa ở New York. Họ đang gấp rút tổ chức một cuộc hội chẩn.”
“Pollyanna bị thương ở đâu?”
“Trên đầu có một vết trầy xước; vài vết bầm trên người. Nhưng nặng nhất là chấn thương ở cột sống. Nó làm cháu bị liệt đôi chân.”
Người đàn ông khẽ kêu lên. Lặng im một lúc, ông hỏi, giọng khản đặc: “Pollyanna phản ứng thế nào khi nghe tin ấy?”
“Cháu nó vẫn chưa hiểu rõ tình trạng của mình.”
“Cô bé phải biết mình bị thương ở đâu chứ!”
Bà Polly lại đưa tay lên cổ họng. Bà nói:
“Vâng, cháu chỉ hiểu đơn giản là mình bị gãy chân. Cháu còn cảm thấy vui khi biết thương tích của cháu giống của ông, rằng đôi chân gãy sẽ lành, may mắn hơn căn bệnh liệt giường của bà Snow.”
Đôi mắt người đàn ông nhòa lệ. Nhìn khuôn mặt rúm ró vì đau buồn của bà Polly, ông lại nhớ đến lời Pollyanna nói: “Cháu không thể bỏ dì đến sống với bác được, bác ạ.”
Ngay khi bình tĩnh lại, ông dịu giọng hỏi: “Bà Harrington này, bà có biết rằng tôi đã nhiều lần thuyết phục Pollyanna chuyển đến sống với tôi nhưng không thành.”
“Pollyanna sống với ông ư?”
Ông Pendleton hơi rụt lại khi nghe giọng nói gay gắt của bà. Nhưng ông vẫn điềm tĩnh trả lời: “Vâng. Tôi muốn làm cha đỡ đầu Pollyanna một cách hợp pháp. Cô bé sẽ là người thừa kế sau khi tôi mất.”
Một cảm giác nhẹ nhõm kỳ lạ xâm chiếm tâm hồn bà. Một tương lai tươi sáng sẽ đến với cháu gái bà. Ở tuổi này, cô bé liệu đã nghĩ đến tiền tài, của cải và địa vị mà ông Pendleton có thể mang lại cho mình chưa?
Ông Pendleton nói tiếp: “Thực lòng, tôi rất yêu quý Polllyanna. Tôi làm thế này là nghĩ về tương lai của Pollyanna và cả về tình yêu tôi đã ấp ủ suốt hai lăm năm với mẹ cô bé. Giờ đây, Pollyanna sẽ được sống trong tình yêu thương đó.”
“Tình yêu!” Bà Polly thốt lên. Những hồi ức lại hiện về trong tâm trí bà. Bà nhớ đến lí do ban đầu buộc bà nhận nuôi cô bé. Bà nhớ về buổi sáng hôm ấy, Pollyanna đã nói: “Cháu thích những người thân trong gia đình gọi cháu bằng hai chữ ‘yêu quý’ dì ạ.” Đó là sự khát khao tình yêu thương của đứa trẻ mất cả cha lẫn mẹ. Pollyanna đã nhận được tình yêu thương vô bờ của ông Pendleton. Bà Polly nhận thức rõ điều ấy. Bà sẽ cảm thấy buồn khi vắng cháu gái. Bà chợt thấy lòng mình như trùng xuống khi hình dung những tháng ngày sắp tới sẽ ảm đạm đến thế nào khi vắng đi tiếng cười của Pollyanna. “Cháu tôi đã trả lời sao?”
Nghe giọng khàn khàn, cố giữ bình tĩnh của bà Polly, người đàn ông hiểu được tâm tư của bà. Ông mỉm cười, buồn bã trả lời: “Pollyanna không ở với tôi đâu.”
“Vì sao?”
“Pollyanna nói bà rất thương yêu và đối xử rất tốt với cô bé. Pollyanna sẽ sống bên bà không rời, cô bé nghĩ bà cũng muốn như vậy.” Ông ngừng lời, rồi duỗi thẳng chân đứng dậy.
Ông không nhìn bà Polly mà hướng về phía cửa ra vào. Nhưng ông chợt nghe tiếng chân bước lại gần. Đưa bàn tay run run về phía khách, bà Polly xúc động nói: “Khi nào bác sĩ chuyên khoa tới khám, tôi mới biết cụ thể bệnh tình của cháu. Mong ông chịu khó đợi tin. Cảm ơn ông đã quan tâm đến cháu. Tôi tin cháu sẽ vui lắm khi biết ông đến đây vì cháu.”
Pollyanna Pollyanna - Eleanor H. Porter Pollyanna