Trở ngại càng lớn, chiến thắng càng huy hoàng.

Moliere

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Phủng Sát Kim Ti Tước
Dịch giả: Trầm Lăng
Biên tập: Amber Nguyễn
Upload bìa: Pham Thao
Số chương: 3
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2023-03-26 23:09:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phần 1
1
Tần tiên sinh và Kim tiên sinh quen nhau trong một hội sở cao cấp.
Người giới thiệu là ông chủ Trịnh đứng lên nghênh đón Kim tiên sinh, cười tươi như hoa, trông rất thích thú, lôi kéo Kim tiên sinh đến trước mặt Tần tiên sinh, giới thiệu một cách cung kính:
– Đến đây nào, Tần tiên sinh, đây là Kim Hoài An, chính là nam số 3 mà cậu thích đó, vai sư phụ do Kim Hoài An đóng đấy!
Năm nay Tần tiên sinh 31 tuổi nhưng vì được sống trong nhung lụa đồng thời bảo dưỡng tốt nên không mấy ai nhìn ra được tuổi thật, trông cứ như mấy gã trai mới 20 tuổi đầu, đẹp trai anh tuấn khiến người khác phải thán phục, đặc biệt là đôi mắt pleiku ấy mỗi khi nhìn người ta đều tràn ngập ẩn ý kỳ dị, giống như một con dao sắc bén mổ xẻ giải phẫu họ từ đầu đến chân một lần, sau đó lại dịu dàng ráp nối lại như cũ.
Kim Hoài An nhìn người này, lòng thầm cảm thấy bị sỉ nhục. Nhưng anh không còn trẻ nữa, qua năm nay anh đã là người đầu 4 rồi, trước đây qua lại với tay phú nhị đại* kia mấy năm mà chẳng đạt được thành tích gì, anh hiểu rằng đây chính là cơ hội cuối cùng của mình. Nếu gã muốn anh, vậy anh chẳng cần giả vờ giả vịt làm gì, chỉ cần cho anh tài nguyên tốt, cho anh cơ hội tốt, giúp anh thực hiện được mộng tưởng của mình, Kim Hoài An nghĩ: anh bằng lòng.
*Phú nhị đại: con nhà giàu
02
Kim Hoài An ra mắt muộn, sau khi tốt nghiệp đại học tình cờ đưa đạo cụ đến đoàn phim cùng bạn mình được phó đạo diễn coi trọng, cho diễn vai bạch nguyệt quang đã chết của nữ chính, hơn nữa chỉ xuất hiện trong hồi ức của nữ chính nên chỉ cần quay vài đoạn như chụp chân dung vậy, cho anh thay bộ cổ trang, đội tóc giả, đánh thêm chút phấn rồi lên sân khấu quay phim luôn.
Chỉ cần quay vài cảnh đặc tả ánh mắt thâm tình là xong việc, tiền lương được một ngàn tệ. (3tr5 VNĐ)
Lúc ấy Kim Hoài An không thiếu tiền, tuy anh là cô nhi nhưng cô đối xử với anh rất tốt, có gì ngon cũng mang cho anh, chiều anh, chăm như chăm con gái vậy, ai mà ngờ rằng cô đầu tư thất bại, lại dính vào án tham nhũng. Một khi công nhân viên chức chính phủ dính vào án tham nhũng thì toàn là án to, bị xử phạt mười mấy năm tù, tất cả tài sản bị sung công hết.
Chỉ trong chớp mắt Kim Hoài An trở thành kẻ nghèo hèn, lại không ngờ rằng mấy cảnh quay vội lúc trước đột nhiên phất lên trong một đêm, bất ngờ nổi tiếng khắp các nền tảng internet, trở thành một hotboy khá được săn đón trên mạng xã hội
Kể từ lúc ấy anh bắt đầu lục tục nhận công việc làm người mẫu, thi thoảng sẽ quay vài vai phụ nhỏ, sinh hoạt như cá gặp nước rồi dần dần thích đóng phim.
Mượn lời một chú chuyên đóng vai quần chúng mấy chục năm nay: cái thích và tình yêu nóng bỏng cùng tôn sùng của fan cũng kém lời thán thành của một người qua đường.
Kỹ thuật diễn của Kim Hoài An không kém, người tán thành anh rất nhiều, anh đang định chính thức tiến quân vào giới giải trí, làm nghệ sĩ chân chính. Nhưng không ngờ rằng ngành công nghiệp không khói này không ngăn nắp trong sạch như anh vẫn tưởng, người trong giới “chết dần chết mòn” chồng chất như núi, nghệ sĩ flop đủ để nhét kín cả cái kinh thành!
Nhưng anh có một lối tắt, là ông chủ Trịnh trằn trọc mãi mới nhờ được bạn bè của bạn bè liên hệ với anh, lão nói với anh: Chỉ cần cậu chịu làm “bạn” với Lý thiếu gia, không sợ không có tài nguyên.
03
Tên thật của Lý thiếu gia là Lý Nho, khi đó Kim Hoài An vẫn khinh thường việc đi con đường dơ bẩn này, nhưng lòng hiếu kỳ thôi thúc anh tra cứu tìm hiểu xem Lý Nho là ai.
Bạn bè nói cho anh biết: Lý Nho là con trai của một chủ tịch tập đoàn, năm nay mười lăm tuổi, cờ bạc rượu chè gái gú không gì không biết, lớn lên ở nước ngoài, được ăn cơm nước ngoài, mới mười mấy tuổi mà vóc người đã cao to, coi như là một thằng con ông cháu cha điển hình, cũng khá có quyền lên tiếng trong giới phú nhị đại.
Nói cách khác: Đừng có mà đắc tội phú nhị đại đang trong kỳ phản nghịch.
04
Khi đó Kim Hoài An không tin, anh cảm thấy thà mình bò lên đỉnh còn hơn bị người ta bao nuôi, nếu bị bao thì anh sẽ bị bao nhiêu người dùng ánh mắt khác thường chỉ trỏ, anh không chịu nổi.
Kim Hoài An tuổi trẻ chưa trải sự đời giống như một hoàng tử nhỏ không có kỵ sĩ bảo vệ, ngây thơ cho rằng bằng sức mình sỏi đá cũng thành cơm. Về cơ bản, anh không có khái niệm về thất bại hay canh bế môn*, kết quả bị lật thuyền, sau khi anh từ chối làm bạn với Lý thiếu gia, anh bị cắt đứt nguồn kinh tế, tạp chí từng hẹn lịch chụp với anh đã đổi người mẫu mới, weibo của anh cũng bị giới hạn, ban đầu có một triệu người theo dõi giờ chỉ còn mấy nghìn người xem… Anh phát hiện mình đang từ từ bị người khác lãng quên.
*Bế môn canh 闭门羹: “Bế môn canh” mà hiện nay thường nói mang ý nghĩa “đóng cửa không tiếp”, không liên quan gì đến món canh.
Dù có bị như vậy cũng không ép Kim Hoài An chịu khuất phục, anh nghĩ nơi này không cần anh ắt có chỗ khác cần anh, thế là xách ba lô lên và đi, liên hệ với ông chú quần chúng kết bạn trước kia, theo anh bạn đó vi vu khắp mọi miền đất nước.
Anh không biết mình chậm rãi bò từ tầng áp chót lên trên là đúng hay sai, bây giờ không bị Lý thiếu gia phá đám nhưng những bạn cũng đóng vai quần chúng xung quanh lại bắt đầu xa cách anh, tẩy chay anh, đơn giản vì chị phụ trách phim trường có vẻ chiếu cố anh hơn họ……
05
Bắt đầu từ lúc ấy, chắc trong khoảng nửa năm, Kim Hoài An nhận đủ lạnh nhạt và chèn ép, rõ ràng mang một vẻ ngoài xinh đẹp, được trời cao phú cho tài năng mà lại không biết vận dụng, ngại mất mặt, làm không đủ ăn.
“Trùng hợp” làm sao, trong giây phút Kim Hoài An bất lực nhất, hoài nghi sự kiên trì của mình có đáng không, Lý thiếu gia đích thân gọi điện thoại cho anh, qua điện thoại, hắn không hống hách ra vẻ ta đây sỉ nhục anh như anh nghĩ, trái lại hắn hỏi anh giống như đang nói chuyện với bạn bè vậy:
– Anh Kim, em phát hiện dạo gần đây anh đăng weibo ngày càng ít, em biết anh không muốn kết giao bạn bè với em nhưng em vẫn muốn quan tâm anh hơn chút, em thật sự thích anh, hy vọng anh sống tốt, anh đăng weibo cho em biết anh còn khỏe nhé, được không?
Kim Hoài An không còn người thân bạn bè, đột nhiên nhận được lời hỏi han ân cần săn sóc của người khác bèn không so đo việc Lý thiếu gia dò tìm được số điện thoại của mình như thế nào.
Anh nghe thấy giọng mình run rẩy, nước mắt rơi xuống lã chã, đáp lại:
– Tôi…… sống không tốt lắm…… Lý thiếu gia, tôi có thể làm bạn với cậu, nhưng chỉ làm bạn thôi được không? Tôi không muốn làm việc đó……
Lý thiếu gia bên kia vội vàng nói:
– Được chứ! Em cũng đâu phải ác bá! Anh đang ở đâu? Em đi đón anh!
06
Từ 24 tuổi đến gần 40 tuổi, trong mười lăm năm đó, anh và Lý thiếu gia đã trở thành bạn bè nhưng cũng không hẳn là bạn bè, một mối quan hệ trên tình bạn dưới tình fwb.
Thật ra lúc nào Lý thiếu gia cũng muốn chịch một đêm với anh nhưng Kim Hoài An không thích, mỗi lần sắp bị chịch, nếu anh không từ chối được, thời điểm chuẩn bị hiến thân anh đều đòi tài nguyên tốt hơn, Lý thiếu gia bèn gầm gừ nhịn xuống, chỉ hôn môi anh, liếm láp toàn thân anh mà không chịu giúp anh nổi tiếng.
Đúng vậy, Kim Hoài An cảm thấy mình bị lừa.
Mặc dù anh bị bao nuôi, kim chủ Lý thiếu gia lại vin vào hợp đồng khống chế phạm vi hoạt động và nhân vật phim anh đóng, khiến anh không quá flop nhưng cũng không được hot, cứ như sợ Kim Hoài An sẽ nổi tiếng vậy, chèn ép anh rồi lại không cho anh chết.
Kim Hoài An hoài nghi không biết liệu Lý Nho có phải biến thái không, nếu hắn thích anh, một hai phải níu anh mười mấy năm, vậy vì sao lại không cho anh hot?
Nếu hắn ghét anh, thế vì sao dù hắn chơi bời lêu lổng bên ngoài nhưng chỉ cần có một kẻ không biết lượng sức mình tìm đến tận cửa trào phúng anh, hắn sẽ dạy cho chúng một bài học, dạy đến nỗi không ít người nói anh là vợ cả của Lý Nho, là ánh trăng không thể chạm đến.
—— đúng là ánh trăng, nhưng ánh trăng ấy chỉ được chiếu lên trên người Lý Nho.
07
Thời gian quay về hiện tại, Kim Hoài An 40 tuổi chỉ còn một tháng nữa là đến hạn kết thúc hợp đồng với công ty, Tần tiên sinh ngồi trước mặt anh là kim chủ muốn “làm bạn” với anh và không sợ đắc tội với Lý Nho nhất.
Mấy hôm nay Kim Hoài An gạt Lý Nho đi gặp không ít người, không phải người ta không chấm anh mà chỉ là Kim Hoài An ngại họ toàn mùi rượu hôi muốn chết, nếu không thì cũng là người sặc mùi tiền không có giáo dưỡng, chỉ có Tần tiên sinh trước mắt này khiến Kim Hoài An cảm thấy an tâm.
Ấn tượng đầu tiên của Kim Hoài An với Tần tiên sinh rất không tệ, rồi nhắc khéo với người thứ ba ở đây là muốn cùng Tần tiên sinh nói chuyện riêng, ông chủ Trịnh nghe thế lập tức vui mừng hớn hở bỏ của chạy lấy người, trước khi đi ra ngoài còn ghé vào tai Tần tiên sinh trước mặt khẽ rủ rỉ vài câu:
– Mẹ nó, tìm khắp cả cái giới giải trí này không có ai quý khí bằng vị này đâu, một con chim hoàng yến còn dám tự chọn kim chủ, anh tự cầu phúc nhé, chớ chọc cậu ta không vui, tuy cậu ta bỏ đi ăn máng khác nhưng tay Lý Nho thích cậu ta muốn chết luôn, thích đến nỗi để độc chiếm cậu ta, nó thà không chạm vào cậu ta mười mấy năm cũng không chịu cho cậu ta được hot, anh kiềm chế chút ha!
Tần Hước khẽ gật đầu.
Sau khi ông chủ Trịnh chuồn ra thì đi uống rượu với bạn bè, nhắc về Tần Hước bỗng rùng mình một cái, nói:
– Sau này tôi không dám chọc vào gã nữa đâu, mẹ kiếp, vì để chàng chim hoàng yến kia cam tâm tình nguyện chọn gã, mấy kim chủ được an bài cho y toàn kẻ này phải xấu hơn kẻ kia ha ha ha, vậy gã là người đẹp nhất rồi!
– Vậy mấy người đẹp trai hơn anh ta thì sao?
– Anh cảm thấy gã sẽ cho mấy người đó cơ hội à? Đừng quên lão Tần làm nghề gì, muốn ăn không hết gói đem đi? Chì vì một chim hoàng yến 40 tuổi?
08
– Ngồi.
Đây là câu đầu tiên Tần Hước nói với Kim Hoài An, hay nói đúng hơn là từ đầu tiên.
Kim Hoài An cởi cúc áo tây trang của mình, ngồi ở một chỗ cách Tần Hước không xa cũng không gần, mắt nhìn mặt bàn bằng đá cẩm thạch xa hoa sang quý, lơ đãng ngắm từng đường vân hoa văn trên đó, không biết nên nói cái gì.
Anh cho rằng mình không nên khúm núm nịnh bợ Tần tiên sinh, kể cả khi Tần tiên sinh là kim chủ của mình cũng không được, vì nếu làm sẽ có lỗi với nhân cách của anh, nhưng cũng không thể không biết tốt xấu, nói trắng ra bây giờ anh đang bán thân cho người ta, người ta dù có muốn mình thì cũng phải kiểm tra thử xem có hợp mắt không.
Mấy năm tay tuy Kim Hoài An đã biết thức thời hơn chút nhưng tóm lại vẫn bị kim chủ tiền nhiệm Lý Nho cưng chiều đến không biết mình là ai, cứ như anh chàng này còn một đường lui vậy, không sốt ruột đổi một người khác nuôi mình lắm nên mới không biết sợ hãi đến vậy.
Nếu tính tổng số nghệ sĩ nhỏ dám không cho Tần Hước một nụ cười nào trong những năm gần đây, Kim Hoài An là người đầu tiên.
09
Tần Hước rót cho Kim Hoài An một ly rượu, ly rượu này rất đẹp, thời điểm nó được nắm trong tay Kim Hoài An, mỗi một đường vân dường như càng thêm quý giá, quý đến nỗi đem đến sàn đấu giá bán cho mấy nhà sưu tầm đó cũng được.
Kim Hoài An nhìn ly rượu, cảm thấy để Tần tiên sinh rót rượu cho mình thì không ổn lắm nhỉ?
Nhưng sự thiên vị nhiều năm của Lý Nho khiến anh không nghĩ quá nhiều, cũng không biết mấy cậu trai được nuôi khác ở chung với sugar daddy như thế nào.
Anh cực kỳ tự nhiên uống một ngụm cạn sạch, rồi mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn Tần tiên sinh chăm chú, cuối cùng khẽ thở dài, xấu hổ hỏi:
– Tần tiên sinh, chúng ta…… nếu đã xác định quan hệ, vậy có cần ký hợp đồng không?
Kim Hoài An không biết nhiều về pháp luật lắm, trước kia ở bên Lý Nho bị hắn lừa kí một bản, hợp đồng bị Lý Nho nắm chắc trong tay, anh đúng là không có cửa chạy thoát.
Trước kia anh không hiểu vì sao những ca sĩ diễn viên bị đóng băng lại bị đóng băng cấm hoạt động, nhưng công ty không cho anh chị xuất hiện thì vẫn còn fan chống lưng, anh chị vẫn có thể ra mắt, đổi một công ty khác là được không phải sao?
Kết quả sự thật là không đổi được, không mấy ai chịu đền bù một đống tiền vi phạm hợp đồng.
Thế nên anh đã chờ rất lâu, chờ đến khi chỉ còn một tháng nữa là hết hạn hợp đồng mới chịu đi tìm người khác nuôi mình, nếu không tự dưng mắc nợ người ta quá nhiều tiền, Kim Hoài An sẽ điên mất.
—— anh vẫn luôn như vậy, dù có bán cũng phải tính toán rõ ràng.
10
Tần Hước cười cười, trầm ngâm trong chốc lát rồi vẫy vẫy tay với Kim Hoài An, nói:
– Tôi sẽ không kí hợp đồng với em nhưng sẽ tìm cho em công ty tốt nhất, cho em tài nguyên tốt nhất.
Kim Hoài An nhíu nhíu mày, nghe vậy anh lại cảm thấy Tần tiên sinh tốt quá đáng, thế mà không định trói chặt anh, chẳng qua cũng đúng, nào có đại gia bao nuôi chân dài nào chịu nuôi mười mấy năm giống Lý Nho chứ?
Rặt một ngữ chơi dăm ba năm đã chán.
Thế nên mới không thèm nắm chặt anh trong lòng bàn tay không bỏ nhỉ?
Chẳng qua như vậy cũng tốt, lòng Kim Hoài An thầm nảy sinh chút hy vọng, nếu mấy năm tới anh có thể hot lên, vậy thì mình không cần dựa vào mấy vị đại gia này nữa!
Anh sẽ sống thanh bạch*, sau này đều vươn lên bằng sự cố gắng của bản thân!
*trong sạch, giản dị trong lối sống, luôn giữ phẩm chất của mình, không để cho sự giàu sang cám dỗ
– Được.
Tâm tình Kim Hoài An khó có thể bình tĩnh, mím môi lại, khi nhìn Tần tiên sinh luôn cảm thấy người ấy thuận mắt đến lạ, thử tìm xem có vụ mua bán nào lại ăn nhịp được với nhau như họ không cơ chứ!
– Vậy Tần tiên sinh, chúng ta……Anh cần tôi làm những gì?
Tần Hước vẫy vẫy tay với Kim Hoài An, nói:
– Lại đây.
Kim Hoài An nắm chặt nắm đấm nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống gần gã, vừa đặt mông xuống ghế đã bị người ta kéo vào trong lòng.
Tác phong dê già đến bực này luôn bốc mùi ghê tởm, nhưng Tần Hước lại làm một cách phong lưu tiêu sái, có lẽ là nhờ cả vào diện mạo của người làm —— đây đúng là một thế giới mê nhan sắc chết tiệt!
– Ngủ với tôi là được.
Kim Hoài An nghe thấy Tần Hước nói như vậy.
11
Ngủ.
Động từ này có nghĩa là lên giường.
Nói một cách dân dã là cái đằng trước của Tần Hước sẽ nhét vào lỗ đằng sau của anh, sau đó nấc tới nấc lui, đảo tới đảo lui.
Kim Hoài An chưa bao giờ làm chuyện này cả, khó tránh khỏi cảm thấy khẩn trương, nhưng mấy năm qua anh đã hiểu được một điều: chỉ kim chủ đơn thuần muốn cơ thể anh mới là kim chủ giúp anh thăng tiến được, miễn gặp phải người giống Lý Nho luôn rầy rà kỳ cục dây dưa không rõ với mình, đến tận bây giờ Kim Hoài An vẫn không thể thông não được vì sao Lý Nho lại biến thái như vậy?
Chỉ quan hệ tiền quyền – cơ thể thuần túy mới là điều Kim Hoài An muốn.
– Nhưng…… đừng làm ở đây……
Lông mi Kim Hoài An khẽ run rẩy, rồi sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt quyến rũ của Tần tiên sinh, đề ra một yêu cầu nhỏ:
– Chỗ này bẩn……
Tần tiên sinh cười khẽ, cần cổ gã khẽ rung khiến Kim Hoài An lớn hơn gã tận 9 tuổi cũng không biết Tần Hước cười vì tâm trạng tốt hay đang cười nhạo anh.
Điều này làm cho Kim Hoài An đỏ mặt, nhất thời bùng lên nỗi cùng quẫn: Chẳng lẽ anh không nên đưa ra yêu cầu này? Nhưng chỗ này bẩn thật mà?
Kim Hoài An biết có một vài con ông cháu cha thích gọi một đống người mẫu với tay vịn đến, mở party tập thể ngay trong hội sở, dâm loạn đến cực điểm!
Anh chỉ nghĩ thế đã cảm thấy buồn nôn rồi.
– Được thôi, nếu Kim tiên sinh đã lựa chọn tôi, vậy từ giờ trở đi dù Kim tiên sinh không có tình cảm với tôi thì cũng nên giả vờ thích tôi chút, tôi thích người nghe lời hiểu chuyện, đặc biệt là nghe lời trên giường.
Kim Hoài An gật gật đầu:
– Tôi đã biết.
12
Hàng năm giám đốc Lưu của hội sở xa hoa đều duy trì quan hệ chó săn tốt đẹp với đám cậu ấm cô chiêu, hôm nay lão trực ban, khéo quá hóa vụng bắt gặp chim hoàng yến của Lý thiếu và Tần tổng cùng đi ra khỏi phòng tổng thống!
Phải biết rằng từ trước đến giờ căn phòng đó của Tần tổng không có một người không đứng đắn nào vào được, gã chỉ đến đây để bàn chuyện làm ăn hoặc thi thoảng nghỉ ngơi chút, chim hoàng yến kia lại nổi tiếng là họa thủy, là người khiến Lý thiếu phải quản chặt, bây giờ còn ở riêng một phòng với Tần tổng – một nhân vật anh ta vốn không thể quen biết, đúng là khiến người ta không nghĩ nhiều không được!
Giám đốc Lưu lập tức ứa mồ hôi lạnh, căng mặt bước qua đó, không biết sống chết chặn đường Tần tổng rồi lại nhìn Kim Hoài An hỏi:
– Tần tổng, Kim tiên sinh, xin hỏi hai vị có yêu cầu gì không?
Kim Hoài An vốn không nhận ra giám đốc Lưu là ai, có nhiều người anh không biết họ nhưng họ lại biết tên anh lắm.
Ánh mắt Tần Hước lạnh lùng nhìn Giám đốc Lưu, đáp:
– Không cần, hay anh cho rằng tôi cần gì sao?
Giám đốc Lưu không chịu được áp lực, luôn cảm thấy mình không nên xía vào chuyện người khác. Cơ mà bây giờ không báo tin ngay cho Lý thiếu lão sẽ chết rất thảm, nhưng nếu báo với Lý thiếu thì lão sẽ đắc tội với Tần tổng.
Xem đi, đều do chim hoàng yến này gây họa!
– Tần tổng, tôi vừa nhận được điện thoại của Lý thiếu, hình như cậu ấy biết Kim tiên sinh đang ở bên này, đang trên đường đến đây.
Lão bắt đầu nói dối, nôm na là không thể để hai người họ phát sinh quan hệ ở chỗ lão được.
Lý Nho nổi tiếng là kẻ điên, nhưng dù có điên thì cũng là điên một cách cẩn mật, điên một cách thận trọng, cho nên kể cả hắn có giết người thì kẻ phải vào tù cũng không phải hắn.
Đắc tội một kẻ điên như thế, e là còn khó chịu hơn cả chết.
Tần Hước lãnh đạm không thèm để ý, nhưng chim hoàng yến Kim Hoài An lại hơi chần chờ, anh do dự một chốc, cảm thấy mình cứ đi theo Tần Hước thuê phòng thế này… có vẻ không ổn lắm, dù thế nào thì mình cũng phải giáp mặt chính thức chia tay với Lý Nho, hay ít nhất là thông báo cho đối phương một tiếng mới phải phép.
Tuy rằng đứng trước mặt anh, từ trước tới giờ Lý Nho đều không cần mặt mũi, dù anh có vừa đánh vừa mắng hắn, Lý Nho cũng chỉ cười hôn anh, vậy mà anh còn hẹn với Tần Hước, có khác gì cắm sừng cho Lý Nho đâu?
Thế là chim hoàng yến móc di động ra, nói thẳng là xin Tần tiên sinh cho anh vài phút rồi giải thích:
– Tôi gọi điện thoại cho Lý Nho.
Tần Hước bèn hứng thú đứng chờ, gã tựa lưng lên vách tường ngắm nhìn dáng người của Kim Hoài An, khẽ than da anh trắng như bạch ngọc vậy, sau đó nghe thấy Kim Hoài An nói với Lý Nho qua điện thoại rằng:
– Lý Nho, tôi muốn thông báo với cậu chuyện này, sau này tôi sẽ không đến chỗ cậu nữa, tôi định dọn ra ngoài, ừm, dù sao hợp đồng cũng đến thời hạn rồi, tôi không muốn lãng phí thời gian ở chỗ cậu nữa, cứ vậy đi…… cậu không cần biết là ai, không liên quan đến cậu.
Nói xong bèn cúp điện thoại, chim hoàng yến mặt không đỏ tim không loạn quay về bên cạnh Tần tiên sinh nói:
– Bây giờ thì được, tôi độc thân rồi.
Tần Hước không nhịn được cười, cảm thấy chim hoàng yến đáng yêu khiến người ta hận không thể phá hủy anh rồi nuốt vào bụng, ôm eo chim hoàng yến kéo vào trong lòng mình, hôn hôn khóe môi Kim Hoài An, nói:
– Em có biết rằng ban nãy em hoàn toàn có thể cho hắn biết tôi là ai mà?
– Không cần thiết, tôi không thích cậu ta nhúng tay vào việc của tôi.
(Lăng: bối rối vụ xưng hô quá, tuy niên hạ công nhưng TH ở địa vị cao hơn, cũng nắm giữ vị trí chủ động, tính cách mạnh mẽ nên khó xưng em gọi anh với KHA. Thôi tạm thời TH: tôi – em, KHA: tôi – anh nhé!)
13
Kim Hoài An cùng Tần Hước vào một tòa chung cư tọa lạc giữa trung tâm thành phố.
Là một căn penhouse, tầng cao nhất có một vườn hoa khá lớn, thoạt nhìn rất mộng mơ xinh xắn, đậm hơi thở sinh hoạt, tranh treo tường cũng là tranh phong cảnh, Kim Hoài An vừa nhìn đã thấy thích.
Tần Hước nhìn biểu cảm kinh ngạc cảm thán của Kim Hoài An cũng không thể hiện biểu cảm gì, vừa qua cửa đã đứng bất động, chờ Kim Hoài An phát hiện ra gã.
Kim Hoài An cũng không phát hiện sự khác thường của Tần tiên sinh, chỉ thấy mấy vật trang trí nhỏ đặt trên bàn trà đã thích cười híp hết cả mắt, rất muốn quắp mang về nhà.
Chẳng qua nghĩ đi nghĩ lại, anh là kẻ vô gia cư, nhà cũ đã bị Lý Nho bán đi rồi, tiền tiết kiệm cũng không đủ mua một căn hộ bình thường, anh tiêu tiền như nước chảy, tuy không cần Lý Nho cho anh tiền tiêu vặt nhưng ăn ngủ nghỉ của Lý Nho nên tháng nào cũng tiêu hết tiền, nếu muốn mua một căn hộ như này, trang trí ấm áp như kia, không biết tốn mấy chục triệu tệ……
Anh thoáng mất mát, bấy giờ mới quay đầu lại phát hiện Tần tiên sinh vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích.
– Tần tiên sinh? – Sao anh lại không vào nhà?
Tần Hước cởi giày, đứng ở cửa hỏi:
– Có phải Lý Nho chưa dạy em không?
– Gì cơ?
– Bây giờ em phải bày ra vẻ yêu thương tôi giúp tôi thay quần áo, sau đó chuẩn bị nước tắm cho tôi, chủ động lôi kéo tôi vào phòng tắm để tắm uyên ương.
Kim Hoài An ngại ngùng đáp:
– Xin lỗi, tôi không biết.
Nói xong anh bắt đầu nghiêm túc làm một sugar baby kính nghiệp, dù sao Tần tiên sinh cũng là một ông chủ khá thông tình đạt lý, yêu cầu anh chủ động trong công việc chút cũng là thường tình!
Anh đã chuẩn bị ổn thoả, thay quần áo giúp Tần tiên sinh, vừa cởi vừa ngắm cơ bắp xinh đẹp mà không khoa trương trên người Tần tiên sinh, thầm nghĩ mình có nên đi tập gym không nhỉ……
Thời điểm thay quần áo, thật ra anh hơi thẹn thùng xíu, trộm đánh giá cái thứ chốc nữa sẽ cắm vào trong cơ thể anh, chẳng qua vừa nhìn đã phải cau mày, đến tận khi cùng Tần tiên sinh ngồi trong bồn tắm đôi cũng không thả lỏng nổi.
—— to quá, bị rách mất thôi.
– Không bị thương đâu, yên tâm, tôi không phải biến thái thích nhìn em chảy máu đâu.
Tóc của Tần tiên sinh bị vợt hết ra đằng sau, giọng nói vừa mang vẻ cao quý của kẻ bề trên vừa dịu dàng đến lạ:
– Thế nên bây giờ tốt nhất là em tự khuếch trương cho mình trước, khuếch trương tốt, tôi lại làm nhẹ nhàng, em sẽ thoải mái ngay thôi.
Từ trước đến nay đều là kim chủ hầu hạ anh, hiện tại bảo Kim Hoài An tự khuếch trương cho bản thân, anh không biết làm.
– Em nâng mông đến đây để tôi giúp em, nhưng sau này em phải học cách tự mình làm, tôi thích cảm giác muốn cắm vào lúc nào là được cắm ngay lúc ấy, em phải bảo trì sự ướt át và mềm mại bên trong.
Kim Hoài An nghĩ thầm: thật là lắm yêu cầu.
Tần tiên sinh nhìn dáng vẻ Kim Hoài An vừa bất mãn vừa e thẹn nâng mông lên, nụ cười rạng rỡ hơn nhiều.
14
Cơ thể này chưa bị ai khai phá.
Mặc dù tuổi tác của nó đã sắp 40 rồi nhưng trông không già chút nào, trái lại còn toát lên vẻ mỹ lệ non nớt giống người trẻ tuổi, mỗi một tấc da đều căng mịn ấm áp, dường như chúng ẩn chứa ma lực không thể nói thành lời, chúng biết khống chế tâm thần người ta phải si mê anh mãi mãi.
Tần Hước là một trong số đó.
15
Tần Hước đã hơn 30 tuổi rồi, nói cũng thấy lạ, gã chưa bao giờ có dục vọng với người khác.
Trọng tâm cuộc sống của gã đều xoay quanh sản nghiệp khổng lồ của mình. Quyền lực làm say lòng người, khi quyền lực trong tay gã ngày càng lớn thì dục vọng ngày càng nhạt, cho nên rất nhiều người cho rằng gã đã chấp nhận sống cả quãng đời còn lại trong sự cô độc, cuối cùng sẽ nhận nuôi một đứa trẻ trong gia tộc rồi kế thừa tài sản của gã.
Nếu tất cả mọi người đã nghĩ như vậy, Tần Hước bèn bắt đầu tính toán cho mình sau này, gã bắt đầu tuyển chọn những đứa trẻ tương đối thông minh trong gia tộc, không hạn chế nam nữ, chỉ cần đủ ưu tú, tính cách hợp lòng gã thì sẽ trở thành con nuôi của gã, bắt đầu học tập tất cả những kiến thức cần phải học.
Cuối cùng người trổ hết tài năng lại là một cô bé, đứa trẻ đó có vẻ không giống trẻ con ba tuổi lắm, trầm ổn khác một trời một vực mấy đứa nhóc khác, thời điểm các bạn nhỏ cùng tuổi khóc ré lên không chịu đến nhà trẻ, cô bé tự mình đeo cặp sách đi học, sau khi về nhà còn phản ánh là cô giáo dạy kém quá, hy vọng chuyển trường.
16
Tần Hước không thích xem phim điện ảnh nhưng quan hệ với trẻ nhỏ mà xử theo phép công giống cấp trên với cấp dưới thì không ổn lắm.
Thế là nhà tâm lý tư nhân kiến nghị gã mỗi tuần hãy rút ra hai giờ đồng hồ để xem phim điện ảnh với cô bạn nhỏ lãnh đạm không kém gì gã này, qua phim ảnh chúng ta luôn tìm được một vài đề tài chung, sẽ dễ sinh ra cảm giác muốn giao lưu với nhau.
Đáng tiếc xem được vài bộ phim, Tần Hước chỉ cảm thấy lãng phí thời gian, cô bạn nhỏ kia cũng cảm thấy chán ẻ luôn, nhưng có một bộ phim thương mại《 núi sông vạn dặm tình 》lại khiến một lớn một nhỏ này chú ý.
Hai cha con nhà này đồng thời bị sư phụ nữ chính chỉ nói được vài câu đã chết nghẻo trong phim dọa cho kinh diễm.
Tốt xấu gì Tần Hước cũng là người trưởng thành, gã không biểu đạt cảm xúc khiếp sợ một cách lố lăng, nhưng cô bạn nhỏ bên cạnh lại shock xỉu luôn, cứ yêu cầu có thể replay lại cảnh chú đẹp trai kia không, bé muốn ngắm thêm mấy lần.
Tần Hước giả vờ ok ba chiều con thôi nha, nhưng trên thực tế gã cũng xem tận mười mấy lần, cuối cùng không nhịn được phải tìm người hỏi thăm một phen, thế mới phát hiện hóa ra là chú chim hoàng yến nổi tiếng trong giới……
17
Bây giờ chim hoàng yến đang quỳ tựa vào bồn tắm, cùng tắm uyên ương với gã.
Cặp mông tuyết trắng căng mọng của chim hoàng yến bị hai tay của gã véo đỏ, thịt mềm núng nính giữa kẽ ngón tay gã, sau khi tách ra huyệt khẩu đỏ thẫm khẽ co rúm lại, cực kỳ gợi cảm, gợi cảm như muốn hút chặt ánh mắt người nhìn, khiến Tần Hước cảm giác nó từng được khai quang vậy, lấp lánh ánh sáng thần thánh.
Thú vị lắm, cái mông thần thánh.
18
Nếu muốn bum bum một cặp đào, việc đầu tiên cần làm là khuếch trương, khuếch trương như thế nào tùy thuộc vào trình độ của người làm và cơ địa của người nhận.
Trước đây Tần Hước chưa từng bum bum nam nữ, xinh đẹp hay xấu xí cũng chỉ là một túi da mà thôi, dù có kẻ tách chân mời gã cắm vào, gã cũng chỉ cảm thấy không thú vị nên chưa bao giờ tự mình phục vụ cho ai cả.
Nhưng bây giờ lại khuếch trương cho chim hoàng yến một cách thuần thục, cắm ngón tay vào, cẩn thận bôi gel bôi trơn dính nhão lên vách thịt.
Kim Hoài An có hơi khẩn trương, nhưng tổng thể vẫn nghe lời gã cố gắng thả lỏng cơ thể, hy vọng lần đầu tiên sẽ có một khởi đầu tốt đẹp, để kim chủ cảm thấy vừa lòng với sự phục vụ của mình, lần sau còn tới nữa.
Đây không đồng nghĩa với việc anh phân biệt đối xử Tần tiên sinh hiện tại hay Lý Nho trước kia, thật ra anh có cho Lý Nho chạm vào mình nhưng Lý Nho lại không chịu, anh luôn coi cơ thể chính là tiền vốn của mình, chỉ cần Tần tiên sinh chạm vào, anh bèn yên tâm.
Chẳng qua tiền vốn này còn phát sinh phụ phí đi kèm hơi đắt, anh gần như không còn sức để chống đỡ khoái cảm xa lạ và cảm giác nao nao theo phản xạ do bị xâm chiếm.
Người khác còn cho rằng anh kháng cự chứ Tần tiên sinh chỉ coi rằng anh đã nghiện còn ngại, tham lam muốn nhiều hơn.
Từ một ngón tay đến ba ngón tay mất khoảng nửa tiếng.
Trong lúc Kim Hoài An quỳ đến chân mềm bụng tê, dục vọng sạch sẽ nhạt màu đằng trước đã hất lên cao, trên đỉnh còn không biết xấu hổ kéo theo vài giọt tinh đặc sệt, lỗ nhỏ nhỏ khẽ mấp máy nhưng lại không được phóng ra do bị Tần tiên sinh trói lại bằng đai áo tắm, chiếc đai áo trắng tinh còn được thắt thành một chiếc nơ bướm lớn.
Anh thở dốc khò khè, mỗi một tấc da đều nóng bừng lên như bị người ta rút cạn dưỡng khí, tựa một chú cá bị mất nước không chịu được phải đong đưa mông, ngón tay của người đằng sau chính là mồi câu mà chú thèm lắm nhưng không ăn được, một hai phải nuốt miếng mồi vào trong bụng mới được……
Ánh mắt Tần Hước trầm xuống, cuối cùng rút tay ra, gã như vừa cắm tay vào trong hũ mật quấy hai vòng vậy, kéo ra được một sợi chỉ bạc dài mảnh rồi lại bị đứt phựt ngay giữa không trung.
– Hư?
Chim hoàng yến lập tức phát ra một đơn âm khó chịu, không nhịn được quay đầu lại nhìn Tần Hước đầy mê li, trong mắt ánh lên sự nghi hoặc.
Tần Hước cười nói:
– Lên giường nào em, nước lạnh rồi sẽ bị cảm mất.
Bấy giờ Kim Hoài An mới thoáng khôi phục chút lý trí, vừa đỏ mặt vừa cảm nhận sâu sắc được rằng dáng vẻ thất thố ban nãy của mình quá vô lễ, khó trách nhiều đàn ông thích được chơi cửa sau như vậy, đúng là rất thoải mái……
—— hy vọng sau khi chia tay với Tần Hước, mình không bị nghiện nó.
19
Hai người lau nhanh bọt nước trên người mình rồi ôm ấp nhau lên giường.
Mắt Kim Hoài An nhìn Tần tiên sinh nâng hai chân mình lên, cặp mắt đen láy ấy nhìn mình đau đáu, đầu anh tê rần, không nhịn được phải hỏi:
– Hay là tôi nằm quỳ nhé?
Tư thế này dâm đãng quá, anh có thể tận mắt nhìn thấy dục vọng siêu to của Tần tiên sinh từ từ cắm vào trong người mình mất. Tần Hước lắc đầu:
– Tôi thích tư thế này.
– Tôi…… Tôi già rồi, bị gập như vậy không tốt cho eo đâu! – Kim Hoài An tìm bừa một lý do.
Tần Hước:
– Tôi lại cảm thấy eo em rất khỏe, rất mềm.
Gã không cho Kim Hoài An tiếp tục nói nhảm nữa, bèn đỡ dục vọng dài gần 20cm màu đỏ tím đang phồng lên đặt trước miệng huyệt ướt mềm của Kim Hoài An.
Miệng huyệt mềm mại của chim hoàng yến vừa tiếp xúc với mũ nấm múp míp bèn ngậm chặt miệng lại không chịu há ra.
– Hôm nay là lần đầu tiên tôi đưa vào nên tôi sẽ làm rất từ tốn, khi nào cửa sau của em mềm xốp hơn, quen mùi hơn tôi sẽ không lưu tình nữa, chỉ cần tôi muốn, tôi mặc kệ em đang làm gì, tôi sẽ ôm em từ đằng sau, kéo quần em xuống, xỏ xuyên qua em khiến em đứng không vững, phải nhón mũi chân bị chịch!
Tần tiên sinh mỉm cười nói.
Kim Hoài An do dự, nhưng hiện tại muốn nói gì cũng muộn rồi……
Anh căn bản không kịp đồng ý hay từ chối, cây gậy nóng bỏng to múp kia đã tiến quân thần tốc vào trong cơ thể anh! Dường như anh nghe thấy tiếng mình la lên, hòa vào tiếng bụng của Tần tiên sinh va vào mông anh nữa……
– A!
Anh kêu khẽ một tiếng, sau đó cắn môi dưới nín lại từng tiếng rên rỉ, sau khi bị bắt nhận vài đợt va chạm điên cuồng, anh không chịu nổi nữa vừa rơi lệ vừa lắc đầu, túm lấy hai tay Tần tiên sinh, run rẩy kêu:
– Sâu quá!
Tần tiên sinh là đồ lừa đảo, đã bảo là lần đầu tiên nên sẽ dịu dàng hơn cơ mà, đây mà là dịu dàng à?
Vậy gã không dịu dàng thì còn đáng sợ đến nhường nào?
– Em sẽ thích thôi, bảo bối!
Tần tiên sinh hôn hai mắt Kim Hoài An, nhẹ liếm nước mắt anh, trả lời như đã đoán được câu hỏi ấy.
20
Dục vọng như biển.
Kim Hoài An chưa bao giờ bị lật qua lật lại như con thuyền phiêu bạc không bến đỗ như vậy.
Chắc cái đó của Tần tiên sinh chính là khắc tinh của anh, chỉ cần nắc một cái là anh đã không chịu nổi, cả người nhũn ra, cửa sau ngậm đầy hỗn hợp gel bôi trơn và tinh dịch, tuyến tiền liệt bủn rủn như bị chọc rớt, đằng trước cũng không biết đã bắn bao nhiêu lần, giờ thì không vắt được một giọt dịch nào nữa, xụi lơ hất lên hất xuống, vừa đau vừa sướng.
Lần đầu tiên Tần Hước bắn lên trên lưng Kim Hoài An, bởi vì đó là lần đầu tiên nên còn chưa quen lắm, thời gian xuất tinh nhanh, vừa nhấp vào bên trong tầm 20 phút đã bắn rồi.
Trong nháy mắt xuất tinh, trong đầu Tần Hước chợt lóe lên nội dung mấy cuốn tiểu thuyết mạng gã từng tìm hiểu, chúng nói rằng người bị bắn vào lần đầu tiên sẽ không thoải mái, rất nhiều người sẽ bị sốt vào ngày hôm sau.
Nhưng lần thứ hai gã lại không buông tha Kim Hoài An dễ dàng như thế, Tần Hước khát vọng nhét dục vọng của mình vào trong động thịt kia, hy vọng nắc người nào đó long trời lở đất, run rẩy không ngừng, trên thực tế, gã đã thực hiện một cách hoàn mỹ.
Sau cơn mây mưa, thể lực của Kim Hoài An không chống đỡ nổi ngất xỉu hai giây, thời điểm tỉnh táo lại, Kim tiên sinh uống ngụm nước do kim chủ bón.
Anh đang miệng khát lưỡi khô không chịu nổi, tham lam mút vào môi lưỡi Tần Hước, chủ động đến nỗi chọc Tần Hước động lòng……
Chỉ một cốc nước nhỏ mà Tần Hước bón đến mười lần, mỗi lần chỉ ngậm chút ít nước để chim hoàng yến phải liếm môi mình, chủ động vói đầu lưỡi vào trong miệng gã, sau đó nhân cơ hội cướp ngược lại một phen, hôn chim hoàng yến đến thất điên bát đảo, run rẩy cả người.
21
Sau đó, không có sau đó nữa, Kim Hoài An nằm bất động, anh nghĩ thầm dù có là đại gia thì cũng phải suy xét đến sức khỏe kiều nam của mình chứ?
Thế là không vui tách chân ra, khóa chặt mục tiêu, bàn chân trắng trẻo đạp lên dục vọng cực lớn của kim chủ, hỏi:
– Anh không định nghỉ ngơi à? Ngài mai không cần đi làm sao?
Kim chủ Tần Hước ‘à’ một tiếng, đáp:
– Tôi là ông chủ, tôi cho phép bản thân được nghỉ.
Chim hoàng yến: phú ông đáng ghét này!
22
– Tôi không được……
Tên trai được bao 40 tuổi như anh không được thật, anh cảm thấy mông mình bị ma sát cháy rồi, hai chân dần mất tri giác, bụng nhỏ bủn rủn muốn xỉu, luôn bị cái ấy chọc tới chọc đi như muốn chọc thủng bụng anh vậy á.
– Tôi không chịu nổi nữa……
Anh không bắn được gì nữa đâu.
Tần Hước một mặt bế Kim Hoài An từ trên giường lên như bế con, ôm ngồi xuống ghế sô pha, đặt ngồi trên người mình, một mặt thở dốc nặng nề, hôn xương quai xanh và núm vú Kim Hoài An, thủ thỉ:
– Bảo bối ơi, đây là lần cuối cùng.
Lần cuối cùng có nghĩa là chơi đến khi Tần Hước tận hứng mới thôi.
Chim hoàng yến đáng thương lần đầu xuống biển còn chưa trải sự đời, chỉ cho rằng trước mặt là ánh rạng đông hy vọng, thế là cố gắng kẹp chặt mông, bắt đầu lắc nhẹ eo, vừa rên rỉ vừa rơi lệ.
Tần Hước nhìn Kim Hoài An tự động, thầm nghĩ không hổ là yêu tinh bỏ bùa mê Lý Nho tận mười mấy năm, gã nghĩ có lẽ gã cũng sắp bị mê mười mấy năm mất rồi, à không có khi là lâu hơn rất nhiều……
23
Sau khi chim hoàng yến ngủ Tần Hước lại thừ người ra không ngủ, gã tự mình ôm lấy chim hoàng yến tắm rửa vệ sinh mông rồi nhìn người ấy ngủ say, ngồi một bên giống mấy gã biến thái nhìn từ mặt mũi đến từng khớp xương từng tấc gia từng đường cong của Kim Hoài An, gã tinh tế miêu tả lại trong đầu, mãi đến tận khi di động của gã nhận được một tin nhắn, gã mới cầm theo thuốc lá và bật lửa ra ngoài ban công.
Gã đứng ngoài ban công đẫm sương lạnh, rút một điế thuốc rồi nhanh tay châm lửa, ánh lửa hắt lên một phần gương mặt sắc bén* của Tần tiên sinh, thắp sáng lên một ngọn lửa đỏ trong đôi mắt thăm thẳm như vực sâu ấy.
Đáng tiếc khi ngọn lửa tắt, ánh sáng ấy cũng biến mất như hoa trong gương, trăng trong nước, ngay cả bóng lửa cũng không còn.
Gã rít một hơi khói thuốc, thuận tay gọi điện thoại, đầu dây điện thoại bên kia là một tay đàn ông không chênh tuổi với gã lắm —— Lý Nho.
Hai người họ không ai nói câu gì, khẽ như đang ganh xem ai có sức chịu đựng mạnh hơn vậy, thuốc lá đã cháy gần hết, và Tần tiên sinh cũng dần mất hết kiên nhẫn, gã muốn cúp máy……
24
– Tần tiên sinh. – Có lẽ người đối diện biết được Tần Hước đã đến cực hạn, thế là ngay trước khi gã định cúp máy, hắn mở miệng nói chuyện. – Tôi là Lý Nho.
– Tôi biết.
– Người của tôi báo rằng anh dẫn Kim Hoài An đi.
– Phải.
– Là em ấy đến tìm anh hay anh chủ động tìm em ấy trước?
Tần Hước cảm thấy thú vị:
– Có gì khác nhau không?
Lý Nho cũng cười:
– Không khác nhau, tôi chỉ muốn nhắc anh nếu anh chỉ muốn chơi bời thì đừng tìm người của tôi.
– Tôi nhớ em ấy từng nói rằng hợp đồng với anh đã đến hạn.
– Hết hạn thì gia hạn thôi.
– Ồ, có vẻ như Lý thiếu gia đây định ký thêm một cái hợp đồng bá vương* nữa? Anh định ép em ấy ký như thế nào đây?
*Ăn cơm bá vương là ăn không trả tiền => hợp đồng bá vương là hơp đồng không trả tiền?
Lý Nho lạnh nhạt đáp:
– Không liên quan đến anh.
– Có liên quan chứ, hiện tại em ấy là chim hoàng yến của tôi rồi. – Tần Hước mỉm cười đáp.
25
Ngày hôm sau, Kim Hoài An tỉnh lại bèn thấy bên người có ba bản hợp đồng.
Bây giờ anh đang xây xẩm mặt mày, người đau muốn xỉu, vừa cử động đã ảnh hưởng đến cửa sau bị sử dụng quá độ hôm qua, phỏng chừng nay không xuống giường được rồi, anh bèn nằm nghiêng trên giường đọc ba bản hợp đồng đó.
Hợp đồng đầu tiên là hợp đồng ký với công ty, thế mà Tần tiên sinh lại mở một phòng làm việc riêng cho anh, chỉ có một nghệ sĩ trên danh nghĩa là anh.
Này…… coi như là chuyện tốt nhỉ?
Hợp đồng thứ hai là hiệp ước bạn giường, thật ra hiệp ước này không có hiệu lực pháp lý nhưng Kim Hoài An biết sự chế tài của hiệp ước này còn hữu hiệu hơn bất kỳ một chế tài pháp luật nào, một khi anh ký mà không làm, ấy mới phải chịu cái chết thảm chân chính.
Hợp đồng thứ ba là các điều khoản phụ lục của hiệp ước bạn giường, trong đó liệt kê rất nhiều cách chơi, cũng biểu đạt rằng mỗi tuần phải làm ba lần, được phép xin nghỉ nhưng sau khi nghỉ phép cần bổ sung lại đầy đủ.
—— chẳng lẽ trong đầu Tần tiên sinh này chỉ có chịch với đụ thôi sao?
Kim Hoài An còn nhớ rõ thời điểm ông chủ Trịnh giới thiệu Tần tiên sinh cho anh từng nói người này là một tay cuồng công tác, chưa từng bao ai cả, anh theo gã thì việc nhẹ lương cao, cũng khá tự do.
Hiện tại xem ra, hẳn là tự do trên giường nhỉ?
26
– Cảm thấy như thế nào? Có thấy cấn chỗ nào cần tôi sửa lại không?
Tần tiên sinh tây trang giày da bưng bữa sáng đặt lên bệ cửa sổ, trước ôm Kim Hoài An ngồi dậy, sau đó mới đặt bàn ăn mini trên trên giường, còn mình thì ngồi bên mạn sườn, thoáng nhìn đồng hồ.
– Đằng sau có khó chịu không em?
Kim Hoài An vừa nhìn thấy Tần tiên sinh bèn nhớ ngay đến dáng vẻ đàn ông hừng hực sinh lực hôm qua của đối phương, quả là chọc chị em rụng trứng mà, anh cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm đĩa trứng chần trên bàn mini, là trứng chần lòng đào, lòng đào lúc ẩn lúc hiện tựa như dục vọng ngày hôm qua của mình vậy……
—— xỉu một đường thẳng cánh cò bay luôn á, sao nhìn cái gì cũng sắc tình như thế hả tôi ơi!?
– Ừm…… Tôi thấy khá ổn nhưng bây giờ tôi chưa định ký ngay, tôi muốn đưa cho luật sư của mình kiểm tra trước được không?
Lúc này Kim Hoài An đã thông minh hơn xíu.
Tần tiên sinh cười cười, đáp:
– Được chứ, tôi đã lừa em bao giờ chưa?
Kim Hoài An gật gật đầu, lòng lại không quá tin tưởng.
Phủng Sát Chim Hoàng Yến Phủng Sát Chim Hoàng Yến - Phồn Tang Tam Thiên Phủng Sát Chim Hoàng Yến