Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 813
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1976 / 54
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 674-676: Quỷ Quyệt
rong bữa tiệc, Lưu Triệu Minh tự nhiên hy vọng người bên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia không say không về. Đáng tiếc Lãnh Vũ lại kiên trì nói một câu:
- Các đồng chí tỉnh Đông Hải rất nhiệt tình nhưng không thể quên mai còn tới thị xã Thiết Châu khảo sát thực địa, mọi người không nên uống say.
Lãnh Vũ nói không phải không cho uống nhưng đã cắt ngang ý định mời rượu của nhiều người. Cũng có thể nói Lãnh Vũ là không nể mặt Lưu Triệu Minh. Lưu Triệu Minh ngẩn ra, không phải là hạng mục này đã được xác định rồi chứ? Cái gọi là khảo sát chỉ là đi cho có chứ?
Lưu Triệu Minh cảm thấy mình phỏng đoán khá gần chân tướng, trong lòng mặc dù rất lo lắng nhưng ngoài mặt không biến hoá mấy, vẫn tươi cười với Lãnh Vũ. Chuyện dù không thành thì Lưu Triệu Minh vẫn nhận thấy mình cần phải có qua lại với Lãnh Vũ.
Câu lạc bộ Đại phú hào nghe hơi tục, Vương Quốc Hoa nhận lời tới nơi Tần Quốc Lương đã tới trước một bước, bên cạnh còn một người phụ nữ khoảng 30 tuổi. Người phụ nữ này không quá đẹp nhưng đứng đó lại làm người ta có cảm giác rất quý phái.
- Quốc Hoa đến à, giới thiệu một chút, đây là tiểu thư Tôn Khiết.
Tần Quốc Lương giới thiệu, Vương Quốc Hoa đưa tay ra.
- Chào Tôn tiểu thư.
- Tôi lớn tuổi hơn anh không ít, gọi một tiếng Tôn tỷ anh chắc không thiệt.
Tôn Khiết rất bất ngờ nói một câu như vậy, hơn nữa còn tươi cười khiến người có cảm giác thân thiết.
- Tôn tỷ.
Vương Quốc Hoa lập tức đổi giọng, trực giác nói cho hắn không thể đánh giá thấp người phụ nữ này.
Tôn Khiết nhìn Vương Quốc Hoa một lát, cô ả gật đầu:
- Được.
Được gì, Tôn Khiết không giải thích, Vương Quốc Hoa cũng không hỏi. Tần Quốc Lương đứng bên nhìn cả hai không có ý lên tiếng. Đến khi Tôn Khiết lạnh nhạt nói “đi theo tôi” thì Tần Quốc Lương mới đi lên đưa tay ra mời.
Tôn Khiết có vẻ là chủ câu lạc bộ này, có thể mở một câu lạc bộ trong thành phố Thần Châu lại lấy cái tên như vậy không khỏi làm Vương Quốc Hoa bất ngờ.
Dẫn hai người vào một phòng, Tôn Khiết khoanh tay nói.
- Ở đây đi, tôi còn có khách, hai vị còn gì cần thì cứ nói, hôm nay tôi mời khách.
- Tôn tỷ đi thong thả.
Tần Quốc Lương cùng Vương Quốc Hoa rất bất ngờ đồng thanh, Tôn Khiết mỉm cười nhìn Vương Quốc Hoa, không nói gì. Cả quá trình Vương Quốc Hoa cảm thấy Tôn Khiết không thèm để ý tới Tần Quốc Lương. Vương Quốc Hoa đúng là lạ không biết sao mình nghĩ như vậy.
Tôn Khiết rời đi, Tần Quốc Lương rất bất ngờ thở phào nhẹ nhõm giống như vừa nãy vẫn đeo hòn đá trên người.
- Uống gì?
Tần Quốc Lương hỏi.
- Không muốn uống rượu, uống trà đi.
- Quốc Hoa đúng là thú vị bảo sao tiểu thư Tôn Khiết lại có vài phần kính trọng.
Vương Quốc Hoa cười cười không nói. Tần Quốc Lương gọi một bình Ô long lạnh, gọi trà xong hắn mới hỏi Vương Quốc Hoa:
- uống được chứ?
- Không sao, tôi không quá kén chọn.
Trong một phòng làm việc ở câu lạc bộ, Tôn Khiết nói có khách nhưng lại một mình ngồi dựa lưng vào ghế uống nước, xem Tv. Ngoài cửa có một cô gái tiến vào nói.
- Bọn họ chỉ gọi trà.
Tôn Khiết không quay đầu lại nói:
- Là ý của Vương Quốc Hoa?
Đối phương gật đầu, Tôn Khiết xua tay tiếp tục xem Tv.
- Quốc Hoa, không sợ nói thật với anh. Hạng mục điện phân nhôm lần này đừng nhìn Hác Long Quang cố sức hoạt động trên Bắc Kinh, bỏ không ít tiền, nhờ không ít người nhưng thực tế ngay từ đầu hạng mục đã không tính tới thị xã Thiết Châu.
Tần Quốc Lương vừa mở miệng đã nói một câu làm người ta phải suy ngẫm.
Vương Quốc Hoa ngồi im bình tĩnh nói:
- Nguyện ý nghe.
Tần Quốc Lương cười ha hả:
- Anh không biết cái này vẫn tốt hơn.
- Vậy ư? Vậy cục trưởng Tần mời tôi tới là có ý khác?
Tần Quốc Lương đầy thâm ý nhìn tới rồi mới nói:
- Quốc Hoa, cần gì cứ phải giả vờ chứ? Hạng mục này thị xã Thiết Châu nếu có thể chủ động bỏ thì mọi người đỡ phiền phức hơn không?
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng:
- Việc này tôi đúng là không rõ. Tôi không sợ nói thật với anh, hạng mục này tôi không nhúng tay vào thì nói gì là chủ động bỏ chứ.
- Ồ.
Mặt Tần Quốc Lương thoáng đổi, y nghe ra Vương Quốc Hoa không phải đang lừa mình.
- Lạ quá.
Vừa nói Tần Quốc Lương vừa cúi đầu suy ngẫm.
- Uống trà, uống trà.
Tần Quốc Lương cuối cùng cũng phản ứng lại, y nói như vậy để che dấu vẻ kinh ngạc và khó hiểu của mình.
Không khí trở nên xấu hổ, Vương Quốc Hoa ngoài mặt bình thường nhưng trong lòng cũng không bình tĩnh. Từ lời của Tần Quốc Lương này thì Thiết Châu không có cơ hội, vấn đề là tổ công tác này tại sao lại có? Từ thái độ của Lãnh Vũ thì có vẻ y không có sức ảnh hưởng quá lớn đến hạng mục này.
Có thể nói trước đó Vương Quốc Hoa không thèm để ý tới hạng mục này nhưng bây giờ lại làm hắn động tâm.
- Xem ra hạng mục này sẽ đầu tư không nhỏ.
Một câu rất đột nhiên làm Tần Quốc Lương không đề phòng, y thuận miệng nói:
- Đúng thế, đầu tư trên chục tỷ cơ mà.
Nói tới đây là dừng, Tần Quốc Lương nhìn Vương Quốc Hoa như muốn chứng thực gì đó.
- Đầu tư lớn như vậy xem ra phải tranh thủ một chút rồi.
Vương Quốc Hoa cười cười, Tần Quốc Lương không nói gì.
- Ý của anh là?
Tần Quốc Lương đảo mắt hỏi thẳng. Vương Quốc Hoa cười gia tộc.
- Tôi vốn không hiểu mấy về hạng mục này, vẫn do thị trưởng Hác đi hoạt động. Xem ra thị trưởng Hác không yên tâm về tôi nên có lời không nói rõ.
Vẻ mặt Tần Quốc Lương trở nên khó coi, y đầy khó tin nhìn Vương Quốc Hoa. Ngay khi không khí trở nên lạnh giá thì Tôn Khiết cười đẩy cửa tiến vào.
- Ồ, uống trà ư, có phải là tiết kiệm cho tôi không?
- Tôn tỷ.
Vương Quốc Hoa cười đứng lên, Tần Quốc Lương cũng đứng theo.
- Có cần gọi rượu và thêm hai em học ở học viện nghệ thuật không?
Tôn Khiết cười hỏi, Vương Quốc Hoa lắc đầu nói.
- Thôi, tôi đang chuẩn bị đi.
Tần Quốc Lương có vẻ không yên.
- Tôn tỷ khách khí quá, tôi cũng chuẩn bị về.
Tôn Khiết nhìn Vương Quốc Hoa một lát mới nói.
- Vậy ư, tôi vốn định tới mời rượu hai vị, xem ra đến không công rồi. Hai vị nói chuyện, tôi đi trước.
Vừa nói cô xoay người đi, Tần Quốc Lương từ từ ngồi uống.
- Quốc Hoa, lời vừa rồi tôi hy vọng chỉ giới hạn trong hai chúng ta.
Vương Quốc Hoa gật đầu nói.
- Tôi bây giờ đi hoạt động tranh thủ hạng mục này không tính là muộn chứ?
Tần Quốc Lương lộ ra vẻ nhăn nhó, ánh mắt sắc bén nhìn Vương Quốc Hoa.
- Cái này tôi không tiện nói.
Vương Quốc Hoa cười gật đầu nói:
- Tôi biết, tôi sẽ cố hết sức, có thể thành công hay không thì do ông trời.
- Muộn rồi, mai còn nhiệm vụ tiếp đón, tôi phải về.
Vương Quốc Hoa đứng dậy, Tần Quốc Lương cũng đứng lên nói.
- Vậy về thôi, Quốc Hoa đi trước một bước.
Vương Quốc Hoa đi không lâu, Tôn Khiết tiến vào hỏi Tần Quốc Lương.
- Làm gì mà ngồi ngẩn ra đó?
Tần Quốc Lương vội vàng đứng lên khom người:
- Ngài đến, chuyện có vẻ không đúng.
Tôn Khiết ngồi xuống.
- Nói.
Năm phút sau, Tần Quốc Lương khó hiểu hỏi.
- Sao lại là như vậy?
Tần Quốc Lương cũng cười khổ nói:
- Tôi cũng không rõ là sao, đột nhiên xuất hiện người nói chuyện vì Thiết Châu. Sở Giang Thu còn đỡ một chút, y là bố vợ của Vương Quốc Hoa. Hứa Kiến Thiết đã xuống đài mà cũng tích cực làm người ra rất khó hiểu. Còn có chủ nhiệm Lãnh mới tới nữa chứ, đừng nhìn chưa nói gì nhưng trong các hội nghị đều nói ra điểm khiến người ta phải cân nhắc.
- Thú vị, nhìn không hiểu, không hiểu.
…..
Về khách sạn, Vương Quốc Hoa gần như không hề do dự đi tới phòng Lãnh Vũ. Cửa mở ra, Lãnh Vũ thấy Vương Quốc Hoa không khỏi cười nói:
- Tôi biết cậu sẽ tới, vào đi.
Trên bàn không ngờ dọn rượu và đồ ăn, Lãnh Vũ nói:
- Ngồi xuống, chúng ta uống vài chén.
Lãnh Vũ có vẻ rất muốn uống, y bưng chén nói.
- Làm chén.
Cạn chén, Lãnh Vũ xoa xoa lạc bỏ miệng vừa nhai vừa nói.
- Không sai, có vẻ giống năm đó ngồi với bạn uống rượu.
Lãnh Vũ trông dễ dàng nhưng Vương Quốc Hoa lại đầy nghiêm túc. Bưng cốc uống cạn lại rót tiếp, hắn như rất tham rượu. Lãnh Vũ thấy thế cười nói:
- Cần gì phải như vậy?
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Tôi luôn chú ý thứ mình không biết.
Lãnh Vũ thản nhiên nói:
- Nói ra cũng không phức tạp, có người ăn quá khó khăn, không sửa một chút về sau kiểu gì cũng có chuyện.
Vương Quốc Hoa nhíu mày nói:
- Chỉ là như vậy sao? Tôi sao cả thấy mình như ở trung tâm dòng nước ngầm vậy?
- Cậu? Nói như vậy cũng đúng. Hứa Kiến Thiết vốn là bị ám toán đành phải ngậm bồ hòn, chẳng qua y đâu chịu thôi. Về phần bố vợ cậu thì tôi không hiểu ý đồ của y, có lẽ cảm thấy người khác được lợi không bằng con rể mình.
Lãnh Vũ nói như vậy, Vương Quốc Hoa có chút kinh ngạc:
- Ám toán? Đến cấp độ của y mà còn bị chơi như vậy sao? Không phải phá vỡ quy tắc ư?
- Ha ha, ám toán cũng chia âm dương. Hứa Kiến Thiết bị con gái liên lụy, bản thân không có vấn đề gì, tra đi tra lại cũng không ra vấn đề gì lớn. thực ra có vài vấn đề cũng không nhất định tra được. Có lẽ Hứa Kiến Thiết rất nhanh đổi nơi khác và trở lại, nhiều chuyện đừng nói là cậu ngay cả tôi cũng nhìn nhầm. Ví dụ như hạng mục này có thể nói là rút giây động rừng.
Trong giọng của Lãnh Vũ mang theo sự bất đắc dĩ làm Vương Quốc Hoa rất giật mình.
- Đừng nhìn tôi như vậy, tôi không phải thần, đứng càng cao thấy càng nhiều, cảm giác bất đắc dĩ càng mãnh liệt.
Lãnh Vũ thở dài một tiếng rơi vào tai Vương Quốc Hoa như là chiếc búa gõ vào trong lòng thật mạnh.
- Tại rượu bình thường.
Vương Quốc Hoa đột nhiên nói một câu như vậy sau đó hung hăng uống cạn chén. Lãnh Vũ không khỏi cười thành tiếng.
- Cậu thật ra nhìn thấy rõ hơn tôi, lúc đầu tôi rất tò mò cậu có thể đi đường thuận lợi, dễ dàng hơn mà lại buông tha. Với tài nguyên của Sở gia, cậu chỉ cần ở một nơi yên tĩnh mấy năm thì trước 35 tuổi cậu lên cấp phó tỉnh là tất nhiên. Bây giờ tôi mới hiểu.
- Lão lãnh đạo đánh giá tôi cao quá rồi, không nói cái này nữa. Hạng mục lần này tôi có thể tranh được không?
Vương Quốc Hoa về điểm xuất phát. Lãnh Vũ cười nói:
- Tại sao lại không tranh? Tôi nếu đến Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, lại tới tỉnh Đông Hải đã là thái độ, hơn nữa không chỉ là thái độ của cá nhân tôi. Cậu hiểu chưa?
Vương Quốc Hoa suy nghĩ cẩn thận các khả năng trong đó, hắn gật đầu nói.
- Thì ra là nhân lúc nước đục mà mò cá ngon.
Lãnh Vũ vỗ đùi.
- Đúng, chính là ý này. Dù cậu không tranh cũng sẽ có người nhìn rõ nhảy ra tranh. Cậu tranh sẽ có ưu thế đương nhiên, cái này không cần tôi nói ra mà.
Vương Quốc Hoa gật đầu nói.
- Tôi định lên Bắc Kinh thăm Sở lão gia tử.
Lãnh Vũ cười nói:
- Cậu nghĩ như vậy là tôi yên tâm rồi, vẫn nghĩ cậu tới đối phương sẽ quá cứng rắn, không biết mềm mỏng.
Trong mắt Vương Quốc Hoa lộ ra sự kiên định nhưng giọng điệu lại rất bình thường.
- Tôi định an tâm làm hết nhiệm kỳ ở Thiết Châu, tích lũy lắng đọng.
Lãnh Vũ ngửa mặt nhìn trần nhà.
- Nhớ lại năm đó có không ít bạn học cùng đi vào nhà nước như tôi nhưng người có thể chính thức đắc ý lại không có mấy. Lúc đó nhiều bạn học giỏi hơn tôi nhưng hôm nay không ai biết tới. Tôi không phải xem thường bọn họ mà là nghĩ ở trong nhà nước người có xuất thân bình thường như chúng ta muốn làm thành sự nghiệp đúng là càng khó khăn hơn.
Vương Quốc Hoa gật đầu đồng ý nhưng hắn không biết chỉ trước mặt mình Lãnh Vũ mới nói như vậy.
Tổ điều tra của Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia ở lại Thiết Châu một tuần, kết quả báo cáo phải một thời gian nữa mới đi ra. Cả quá trình điều tra Vương Quốc Hoa ngoài ngày đầu ra mặt, đến tận buổi tiệc tiễn đoàn mới xuất hiện, có thể nói tất cả do bên ủy ban thị xã làm chủ.
Từ tình hình tổng hợp mà thấy điều kiện của Thiết Châu không quá kém. Nhất là Thiết Châu đang nghênh đón cơ hội phát triển tốt. Hội nghị thường vụ thị ủy họp mấy lần đều nói về tình hình phát triển trước mắt của Thiết Châu. Trên hội nghị Vương Quốc Hoa nắm quyền chỉ đạo, dẫn hướng phát triển của Thiết Châu theo phương hướng mình đặt ra.
Một tuần này Vương Quốc Hoa cũng rất bận. Rất nhiều tài chính được đưa tới, tiếp theo có thể nói là vô số việc, đủ làm người ta bận rộn.
Vương Quốc Hoa vừa tiễn Lãnh Vũ xong, hắn quay về văn phòng Từ Diệu Quốc và Hàn Hạo đã cùng tiến tới, phía sau còn có một người đàn ông béo mập.
- Đây là chủ nhiệm Lưu ngân hàng xây dựng thị xã.
Hàn Hạo giới thiệu. Vương Quốc Hoa khách khí đứng lên nói:
- Chủ nhiệm Lưu, tài thần đến, chào mừng chào mừng.
Chủ nhiệm Lưu vội vàng nói:
- Không dám không dám, tôi chỉ là chân chạy mà thôi, lần này không phải đến nhờ ngài giúp sao?
Vương Quốc Hoa cười ha hả:
- Tôi có thể giúp gì chứ? Ngân hàng là ông chủ lớn còn cần nhờ tôi ư?
Vương Quốc Hoa cũng nghe nói qua về quan hệ giữa ngân hàng xây dựng và ủy ban thị xã. Việc cải tạo thôn nội đô lúc đầu do tài chính ủy ban thị xã khá khó khăn nên định vay vốn ngân hàng. Cao Khiết đi đàm phán nhưng ngân hàng xây dựng tỏ thái độ không rõ, tỏ vẻ số tiền quá lớn, rất khó khăn. Vì việc này Cao Khiết đã đến oán giận với Vương Quốc Hoa vài câu. Chính quyền vay vốn ngân hàng không phải ít gặp, còn là việc phổ biến.
Vương Quốc Hoa cũng biết khó xử của phía ngân hàng cho nên ở vấn đề này hắn không quá so đo. Nhưng Cao Khiết lại khác, bây giờ có nhiều tài chính dồn vào Thiết Châu như vậy, Cao Khiết lén nói với Hàn Hạo là tất cả tài chính đề nghị không đi qua ngân hàng xây dựng, đưa tới ngân hàng khác.
Hàn Hạo có quan hệ khá tốt với Cao Khiết nên phải nể mặt. Vì vậy ngân hàng xây dựng thấy các ngân hàng anh em có tiền ra tiền vào, mình không được chút canh nào càng sợ. Ngân hàng tỉnh tìm Chủ nhiệm Lưu tới, lãnh đạo ngân hàng tỉnh ra mặt chất vấn năng lực của Chủ nhiệm Lưu, sao nhiều tiền như vậy mà ngân hàng xây dựng không được phân nào, anh làm chủ nhiệm thế nào vậy? Quan hệ giữa anh và ủy ban thị xã Thiết Châu là như vậy sao?
Chủ nhiệm Lưu cũng không thể nào giải thích, đành phải nói trước đây ủy ban thị xã tìm ngân hàng xây dựng vay tiền, hắn cảm thấy ủy ban thị xã không đủ khả năng hoàn trả nên không muốn cho vay hết, phải kéo dài.
Giờ có nhiều công ty đến đầu tư vào Thiết Châu như vậy, tài chính của ủy ban thị xã còn thiếu sao? Trên đời không có thuốc hối hận, rất nhiều thứ chỉ cần bắt đầu là tạo thành phản ứng dây chuyền. ủy ban thị xã đẩy mạnh đầu tư xây dựng cơ sở vật chất, đầu tư công trình cải tạo đô thị, tất cả đều cần tiền. Vấn đề là tiền bây giờ không lo không có chỗ vay, người phụ trách các ngân hàng khác cả ngày tìm cớ chạy đến ủy ban thị xã.
Chủ nhiệm Lưu coi như may mắn đã có chút quan hệ với Từ Diệu Quốc nên tìm tới cửa nhờ giúp. Từ Diệu Quốc chỉ có thể tỏ vẻ làm cầu nối, điều kiện là gọi cả Hàn Hạo đi cùng.
Vương Quốc Hoa nghe xong Chủ nhiệm Lưu giải thích vòng vo, hắn cũng có chút khó xử. Cao Khiết là nữ đồng chí, hơi hẹp hòi là bình thường. Chủ yếu là trước đây ngân hàng xây dựng không muốn cho vay thì cứ nói thẳng, không nói làm hại Cao Khiết đi mấy chuyến, không gặp được Chủ nhiệm Lưu.
Nhưng Vương Quốc Hoa lại cho rằng cần làm tốt quan hệ với phía ngân hàng, hắn khác với Cao Khiết. Vương Quốc Hoa định làm ở Thiết Châu vài năm, quan hệ không xử lý tốt là không thích hợp. Thiết Châu này có nhiều điểm cần dùng tới tiền mà.
Còn một điểm là cả Hàn Hạo và Từ Diệu Quốc đều tới, đây là hy vọng hòa hoãn đôi chút.
Vương Quốc Hoa nghĩ nghĩ rồi cầm máy gọi điện cho Cao Khiết mời đối phương tới văn phòng mình.
Nói chuyện điện thoại xong, Vương Quốc Hoa cười nói với chủ nhiệm Lưu.
- Làm phiền chủ nhiệm Lưu chờ chút, lát tôi nói chuyện với đồng chí Cao Khiết xong rồi gọi anh vào.
Chủ nhiệm Lưu vẫn suy nghĩ vị Bí thư Vương trẻ này nhìn như dễ gần, mình có phải nên mượn cơ hội tạo quan hệ tốt với hắn không? Chủ nhiệm Lưu đứng lên nhìn Từ Diệu Quốc, y hy vọng làm mình có cơ hội nói chuyện riêng với Vương Quốc Hoa, ai ngờ Từ Diệu Quốc không thèm để ý đến ám chỉ của y, Từ Diệu Quốc cũng đứng lên rời đi. về phần Hàn Hạo trước đó đã tìm cơ hội mà đi.
Mặc dù trong lòng thấy có chút đáng tiếc nhưng chủ nhiệm Lưu vẫn thức thời ra gian ngoài đợi. Ở trong văn phòng bí thư thị ủy mà chỉ có thể đợi ở ngoài, cảm giác này không dễ chịu gì.
Cao Khiết đến rất nhanh, thấy chủ nhiệm Lưu, cô bình tĩnh gật đầu.
- Bí thư, tôi tới.
Cao Khiết cười ân cần chào hỏi, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa.
- Ngài vì việc ngân hàng xây dựng nên tìm tôi tới?
Vương Quốc Hoa lắc đầu nói.
- Chuyện ngân hàng xây dựng tôi không phát biểu ý kiến gì cả. Tôi gọi chị tới là hỏi quy hoạch đô thị lầm tới đâu rồi? Đàm phán với tổng giám đốc Lưu lúc nào sẽ chính thức bắt đầu?
Cao Khiết có chút bất ngờ rồi lập tức hiểu ý của Vương Quốc Hoa.
- Chuyện đàm phán rất thuận lợi, tổng giám đốc LƯu quyết định cuối tuần tới Thiết Châu.
Vừa nói Cao Khiết vừa nhìn ra cửa một chút.
- Bí thư, tôi nghe được một tin tức về hạng mục điện phân nhôm. Tôi đề nghị Thiết Châu tốt nhất là nên bỏ qua, bên thị trưởng Hác tôi chưa nói, gần đây y không thích trao đổi với tôi.
- Chuyện này tôi có dự định khác. Về quan hệ với ngân hàng xây dựng tôi tin chị sẽ xử lý tốt. Cứ như vậy đi, mau đưa ra quy hoạch, thời gian có thể nói là rất quý đối với Thiết Châu.
Vương Quốc Hoa nói như vậy, Cao Khiết chú ý ngay câu đầu. Cô do dự một chút nhưng vẫn nói.
- Nguồn tin của tôi khá đáng tin, hơn nữa ngành này có quy tắc của nó. Thiết Châu mặc dù có tài nguyên nhưng bản thân không có hạng mục lớn về ngành này. ở tình huống bình thường loại hạng mục như vậy đều là do các công ty nhà nước ra mặt tranh thủ hoạt động trước. tỉnh Giang Bắc có tập đoàn khai khoáng Giang bắc, hơn nữa bí thư tỉnh ủy cũng tự mình ra sức.
Vương Quốc Hoa xua tay nói:
- Chị nói chủ tịch tập đoàn Giang Bắc có quan hệ như thế nào với chủ tịch tỉnh?
Cao Khiết thở dài một tiếng.
- Cái này tôi không quá rõ, nghe nói quan hệ không bình thường. Bí thư tỉnh ủy Giang Bắc trước cũng là người đứng đầu một bộ.
Vương Quốc Hoa cười cắt ngang lời Cao Khiết.
- Ý của chị tôi hiểu.
Vương Quốc Hoa chuyển đạt ý của mình, không nên vì vấn đề thành kiến với ngân hàng xây dựng mà ảnh hưởng đến sự phát triển của Thiết Châu. Đương nhiên Cao Khiết xử lý như thế nào thì Vương Quốc Hoa không có yêu cầu nào.
Có thái độ của Vương Quốc Hoa mới khiến Cao Khiết nói về hạng mục kia. Thực ra lời này Cao Khiết có thể không nói, Vương Quốc Hoa hoàn toàn có thể dùng thân phận bí thư giải quyết vấn đề nhưng hắn chọn tôn trọng Cao Khiết, điểm này có thể nói là mấu chốt.
Cấp dưới tôn trọng cấp trên là thái độ bình thường, cấp trên tôn trọng cấp dưới lại khác hẳn.
Ra khỏi phòng Cao Khiết nói với chủ nhiệm Lưu.
- Chủ nhiệm Lưu, sang văn phòng tôi ngồi một chút.
Nguyên nhân mâu thuẫn giữa Cao Khiết và chủ nhiệm Lưu là do Cao Khiết khó chịu. Chủ nhiệm Lưu không làm gì quá đáng mấy, lúc trước từ chối Cao Khiết cũng khá uyển chuyển. Nói không dễ nghe đó là do Cao Khiết hẹp hòi. Nhưng từ góc độ quan hệ lệ thuộc thì chủ nhiệm Lưu quả thật cũng cho là không bị Cao Khiết quản nên không để ý đến suy nghĩ của đối phương. Nếu trước đó chủ nhiệm Lưu có thể uyển chuyển thêm, kiên nhẫn giải thích khó xử của mình, mong Cao Khiết thông cảm thì đã không có mâu thuẫn như vậy.
Khi Cao Khiết chiếm ưu thế, chủ nhiệm Lưu qua lại với nữ đồng chí thiếu kinh ngạc nên bây giờ có chút bất an.
- Chủ nhiệm Lưu, vừa nãy Bí thư Vương hy vọng ngân hàng xây dựng có thể phát huy tác dụng lớn hơn nữa trong quá trình xây dựng kinh tế của Thiết Châu, trước đây ngân hàng xây dựng vẫn tỏ vẻ tán thành ủng hộ công việc của ủy ban thị xã. Nếu như thái độ công việc của tôi có gì không ổn mời chủ nhiệm Lưu bỏ qua.
Cao Khiết có tâm trạng vui vẻ nên vừa về phòng đã nói như vậy.
Cao Khiết nói làm chủ nhiệm Lưu cũng yên tâm hơn. Y vội vàng đứng lên nói.
- Thị trưởng Cao tuyệt đối không nên nói như vậy, chủ yếu do công việc của tôi không làm tốt, đều do tôi sai.
Hết giờ làm Vương Quốc Hoa vừa về đến nhà, chủ nhiệm Lưu đã cầm túi chờ ở cửa.
Vương Quốc Hoa thoáng kinh ngạc, đợi chủ nhiệm Lưu đi lên hắn mới hỏi.
- Sao, chủ nhiệm Lưu ở đây làm gì vậy?
chủ nhiệm Lưu vội vàng giải thích.
- Tôi làm phiền bí thư vì vậy có chút tâm ý tỏ vẻ một chút.
Vương Quốc Hoa lúc này mới yên tâm, không phải tiếp tục Cao Khiết làm khó đối phương là đủ rồi. Vương Quốc Hoa gật đầu mời chủ nhiệm Lưu vào trong ngồi. chủ nhiệm Lưu đặt túi bỏ lên bàn, hắn cười nói:
- Đồ thì anh cầm về, con người tôi sau này chủ nhiệm Lưu sẽ biết.
Chủ nhiệm Lưu thoáng do dự một chút.
- Bí thư, chỉ là một chiếc đồng hồ bình thường.
Vương Quốc Hoa khách khí nói.
- Nghèo chơi xe, giàu chơi đồng hồ, chút kiến thức này tôi cũng có, anh mang đồ về đi.
Chủ nhiệm Lưu nghe vậy cũng biết ý thu lại.
- Vậy không tiện cho lắm, tôi …
Vương Quốc Hoa quyết đoán xua tay chặn lại.
- Không nói cái này.
Chủ nhiệm Lưu lúc này mới thức thời rời đi, đi ra còn quay đầu lại không ngừng gật đầu, Vương Quốc Hoa đưa đối phương ra tận cửa.
Chủ nhiệm Lưu vừa thầm may mắn vừa suy nghĩ sau này mình phải từ nơi khác tỏ tâm ý. Dù sao mình cũng nợ nhân tình đối phương.
Cùng có tâm trạng như vậy là Cao Khiết. Vương Quốc Hoa cho Cao Khiết đủ thể diện, điểm này dù là ai cũng không thể không thừa nhận, nó có lợi cho công việc của cô. Từ việc này Cao Khiết có cái nhìn mới về Vương Quốc Hoa.
Mấy ngày thoáng cái là qua, Hác Long Quang lại lên Bắc Kinh chạy hạng mục nhưng kết quả hoạt động làm hắn rất thất vọng. mặc dù là nguồn tin nào cũng nói không được tốt, thậm chí còn có một quan chức lén nói:
- Thị trưởng Hác về đi, hạng mục này quá sâu.
Hác Long Quang không thể làm gì khác hơn là điện thoại xin lãnh đạo giúp. Chủ tịch tỉnh Lưu Triệu Minh bảo Hác Long Quang về trước. Dập máy, Lưu Triệu Minh suy nghĩ mãi rồi gọi điện bảo thư ký chuẩn bị xe.
Xe ra khỏi ủy ban tỉnh chạy đến câu lạc bộ Đại phú hào. Tôn Khiết rất nhiệt tình ra ngoài chờ. Hai người vào phòng, Lưu Triệu Minh nói với Tôn Khiết:
- Tổng giám đốc Tôn, hạng mục điện phân nhôm tôi muốn nghe vài câu từ cô.
Tôn Khiết cười nói:
- Chủ tịch tỉnh quá lời rồi, tôi chỉ là người làm ăn, không đáng để anh khách khí như vậy.
Tôn Khiết nói nhưng giọng điệu và vẻ mặt lại khác hẳn.
Tôn Khiết kinh doanh ở Thần Châu đều là các câu lạc bộ sang trọng bậc nhất. Người phụ nữ này bình thường đều ở nhà, không phải lãnh đạo lãnh đạo cấp bộ sẽ không ra mặt tiếp đón, nghe nói Tôn Khiết có quan hệ khá tốt với Mã Dược Đông. Lưu Triệu Minh cũng hiểu qua về lai lịch của ả này.
Lưu Triệu Minh còn biết một điểm Tôn Khiết thực tế là người phát ngôn của một tập đoàn lợi ích tại thu hồi đất.
Tập đoàn lợi ích này bình thường Lưu Triệu Minh cũng không muốn chọc vào. Lần này đến đây cũng coi như nợ nhân tình nhưng do hạng mục quá hấp dẫn nên Lưu Triệu Minh phải làm vậy.
- Tổng giám đốc Tôn, về hạng mục điện phân nhôm xin mời cô nói một câu là tỉnh Đông Hải còn có thể tranh không?
Tôn Khiết nghe xong thở dài nói.
- Nếu nửa tháng trước chủ tịch Lưu đến hỏi thì tôi sẽ rất dứt khoát bảo anh hết hy vọng. bây giờ anh hỏi, tôi lại muốn nói với anh là hết hy vọng.
Tôn Khiết thấy Lưu Triệu Minh nhìn với ánh mắt hồ nghi, cô thản nhiên nói:
- Rất nhanh chủ tịch tỉnh sẽ biết mà.
Lưu Triệu Minh đành đứng lên. Sau khi y đi, Tôn Khiết cũng thấy khó xử. Cô không phải muốn lừa Lưu Triệu Minh mà có vài thứ cô không hiểu mấy.
Nói tói lại Lưu Triệu Minh lần này hoàn toàn hết hy vọng, y gọi điện ngay cho Hác Long Quang.
- Anh đừng nhảy nhót nữa, chuyện không phải anh nhảy nhót là thành được.
Lưu Triệu Minh hết hy vọng, Hác Long Quang tuyệt vọng thì Vương Quốc Hoa nhận được ba cuộc điện thoại. Đầu tiên là Sở Giang Thu gọi tới đầy oán giận.
- Anh lên Bắc Kinh một chuyến.
Phù Diêu Phù Diêu - Đoạn Nhận Thiên Thai Phù Diêu