I speak in hugs & kisses because true love never misses I will lead or follow to be with you tomorrow.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 813
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1976 / 54
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 636: Lưu Một Đường (1)
í thư.
Trịnh Minh hạ quyết tâm nên có thái độ tốt, rất đoan chính. Đương nhiên Trịnh Minh cũng có giới hạn, điểm này Vương Quốc Hoa biết rõ. Trịnh Minh ở trên tỉnh không phải không có chỗ dựa, nếu không sao có thể đi tới bước này.
Vương Quốc Hoa có thể tranh thủ chính là trong tương lai nắm quyền lãnh đạo khi hợp tác mà thôi.
- Lão Trịnh, anh khách khí quá đó.
Vương Quốc Hoa đúng la đứng nói chuyện không đau lưng, được lợi còn kêu than. Chẳng qua lúc này có nhiều người qua lại, hắn nói thế cũng là cho Trịnh Minh bậc thang để xuống.
Trong mắt người đi qua sẽ cho rằng Vương Quốc Hoa và Trịnh Minh cấu kết mưu đồ chức cục trưởng Cục công an. Vì thế có một số cặp mắt hâm mộ nhìn Lý Hạo Nhiên đi theo sau hai bước.
- Bí thư, là tôi không làm tốt công việc, tôi đến kiểm điểm với ngài.
Trịnh Minh nói không lớn, người xa một chút không thể nghe thấy. Hắn dẫn Lý Hạo Nhiên đến lúc này cũng là có mục đích để người khác hiểu lầm.
- Lên rồi nói.
Vương Quốc Hoa thay đổi thái độ ngay, mặt lạnh lùng nhìn lướt qua Lý Hạo Nhiên rồi lững thững lên lầu. Cái liếc nhìn này làm Lý Hạo Nhiên thấy mình như muốn khụy xuống.
Lý Hạo Nhiên nằm mơ cũng hy vọng được đến văn phòng bí thư thị ủy ngồi nói chuyện vài câu. Chẳng qua hôm nay, Lý Hạo Nhiên không phải nằm mơ, cũng không phải mơ giấc mơ đẹp, giấc mơ đẹp đã thành cơn ác mộng.
Vương Quốc Hoa đi ở phía trước, đi ở phía sau là Trịnh Minh. Trịnh Minh thầm yên tâm, Vương Quốc Hoa không mượn cơ hội ở bãi đỗ xe ra vẻ tức giận mắng cũng là cho mình đủ thể diện. Thực tế thượng Trịnh Minh lựa chọn chờ ở bãi đỗ xe cũng là phí không ít tâm tư. Nếu Vương Quốc Hoa thật sự phát giận ở đó thì hôm nay Trịnh Minh chuẩn bị từ bỏ thể diện mà liên minh với Hác Long Quang.
Đến văn phòng, Vương Quốc Hoa bắt chuyện.
- Ngồi đi.
Trịnh Minh cám ơn một tiếng ngồi xuống, Lý Hạo Nhiên đang định ngồi thì lại bị Trịnh Minh đầy nghiêm khắc nhìn tới. Lý Hạo Nhiên thoáng cái hiểu ra Trịnh Minh đây là định lấy mình làm quân tốt thí.
Lý Hạo Nhiên nghĩ thông điểm này lại thấy thoải mái, cùng lắm thì không làm phó cục trưởng là được chứ có mẹ gì.
- Sao anh không ngồi?
Vương Quốc Hoa nhìn Lý Hạo Nhiên, ánh mắt không ngờ khá ôn hòa.
Điều này làm Hạo Nhiên rất bất ngờ, chẳng lẽ nói Bí thư Vương không ý định chỉnh chết mình?
- Bí thư, tôi..
Lý Hạo Nhiên lắp bắp nói, Vương Quốc Hoa xua tay chặn lại:
- Anh không cần phải giải thích, người bắt xe không phải là anh. Chẳng qua chuyện này có ảnh hưởng rất xấu, đội nhất định phải dẫn đầu làm gương, cũng phải giáo dục tư tưởng cho cán bộ, nhân viên. Đâu thể vì người ta giọng người nơi khác là anh có thể tùy tiện bắt xe, vậy có khác gì là cướp? Không giáo dục tốt ác đồng chí bên dưới, đó là trách nhiệm của anh.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa quay sang nói chuyện với Trịnh Minh:
- Lão Trịnh, tôi đề nghị phê bình giáo dục bằng miệng với đồng chí Lý Hạo Nhiên.
Trịnh Minh cũng có chút kinh ngạc vì không nghĩ Vương Quốc Hoa lại xử lý nhẹ tay như vậy. Hắn vốn định hy sinh Lý Hạo Nhiên không ngờ lại không có việc gì. Hơn nữa thái độ này của Vương Quốc Hoa cũng ám chỉ với Lý Hạo Nhiên đó là vì Trịnh Minh nói giúp nên hắn mới bỏ qua.
Quả nhiên Lý Hạo Nhiên có cảm giác như vậy, Bí thư Vương không ngờ trưng cầu ý kiến với lão lãnh đạo. Điều này cho thấy lão lãnh đạo không bỏ qua cho mình, Lý Hạo Nhiên không khỏi xấu hổ vì vừa nãy mình suy nghĩ nhiều.
- Hai vị lãnh đạo, là trách nhiệm của tôi, tôi xin chịu trách nhiệm. Không lãnh đạo tốt đội ngũ là tôi có lỗi với sự tín nhiệm của tổ chức.
Lý Hạo Nhiên vội vàng thể hiện một chút, cái này mà nói ở nơi khác sẽ không thích hợp.
- Anh có thái độ như vậy là rất tốt, tôi thấy lão Trịnh đúng là tinh mắt.
Vương Quốc Hoa cười nói, Trịnh Minh lúc này mới hừ một tiếng:
- Về nghĩ cho rõ ràng xem sau này nên triển khai công việc như thế nào. Còn có xe bị đâm hỏng thì cần phải kịp thời sửa lại. Tên thu xe không thích hợp ở trong đội ngũ công an nữa.
Trịnh Minh dặn xong mới xoay người cười nói:
- Bí thư Vương, anh xem xử lý như vậy có thích hợp không? Thực ra Ngô Dung cũng là bị người khác kích động, hai tên ở nhà hàng ven ô kia tôi đã điều tra xong, một là Bao Hưng Minh – phó trưởng phòng thuế vụ địa phương, một tên Đỗ Hải Đào, là công chức cục thuế, bọn họ khai.
Trịnh Minh sau khi nhận được tin đã rất nhanh có hoạt động, tối qua đầu tiên là túm người về miễn cho Bí thư Vương muốn lại phải đi tìm. Chiêu này của Trịnh Minh chủ yếu là bảo vệ lợi ích của mình. Bây giờ xem ra Vương Quốc Hoa không quá tức, hai tên cán bộ nho nhỏ kia chưa đủ làm bí thư thị ủy tức giận.
- Thân là cán bộ nhà nước mà làm ra việc này, tôi cho rằng lãnh đạo của bọn họ phải có trách nhiệm đã không giáo dục, quản lý tốt cán bộ.
Trịnh Minh nói coi như là chuyển dần mục tiêu.
Vương Quốc Hoa không nghĩ tới lão Trịnh còn có chiêu thức ấy, trong này mà dùng chiêu tàn nhẫn đó có phải là có thù oán với bên Thuế không? Phải nói Trịnh Minh chuẩn bị rất đầy đủ, chuẩn bị cả hai tay. Vương Quốc Hoa nếu không bỏ qua thì lại là việc khác. Bây giờ Vương Quốc Hoa không có ý so đo thì sau khi tỏ rõ lập trường, Trịnh Minh liền để lộ chiêu thức đã chuẩn bị trước.
- Ừ, đồng chí Lý Hạo Nhiên có thể về trước.
Vương Quốc Hoa trầm ngâm không vội vàng tỏ thái độ. Trịnh Minh xua tay ra hiệu Lý Hạo Nhiên rời đi. Lý Hạo Nhiên lúc này không muốn đi, đúng là khác hẳn lúc trước không muốn tới đây.
Không nghĩ Vương Quốc Hoa khoát tay chặn lại nói:
- Hay là đồng chí Lý Hạo Nhiên ở lại đây một chút, người đang được giữ ở bên anh à?
- Vâng thưa bí thư, tạm giữ ở phòng sự cố.
Lý Hạo Nhiên cung kính nói, Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút rồi nói:
- Như vậy đi, bảo bọn họ khai rõ rồi tự đi tìm lãnh đạo giải thích. Bọn họ nếu giải thích không rõ thì tôi sẽ giải thích thay bọn họ.
Ôi, Trịnh Minh thầm kêu tiếc trong lòng, Vương Quốc Hoa không để Lý Hạo Nhiên đi có một nguyên nhân rất đơn giản. Đó là chiêu tiếp theo của Trịnh Minh, Vương Quốc Hoa không tiếp nhận. Hoặc là Vương Quốc Hoa không định dùng thủ đoạn kịch liệt để tạo dựng uy tín.
Cẩn thận nghĩ lại chuyện của mình, Trịnh Minh thấy cũng cần phải suy ngẫm kỹ. Nhất là từ cách xử lý của Vương Quốc Hoa từ lúc gặp đến giờ mà nói là khá lão luyện, lúc nào cũng đứng ổn, như vậy gần như không bao giờ bại. Trịnh Minh qua đó cảm thấy mình xử lý hai việc này còn có chút khiếm khuyết, chỉ là không biết không thích hợp ở đâu mà thôi.
- Cứ như vậy đi, bí thư, tôi cũng xin rời đi.
Trịnh Minh có chút nuối tiếc đứng lên chào. Kết quả xử lý hôm nay coi như hoàn mỹ, nếu nói có gì không đủ là từ nay Trịnh Minh mà muốn ra vẻ nhiều tư cách Vương Quốc Hoa thì có lẽ sẽ không thể tiến hành.
Sau khi hai người rời đi, Lý Hạo Nhiên trực tiếp về cục. Ngô Dung còn đang ngồi chờ y ở văn phòng, thấy Lý Hạo Nhiên về, hắn vội vàng lên xin xỏ.
- Cậu, cậu nhất định phải giúp cháu đó.
- Giúp mày? Giúp mày như thế nào? Mày ngay cả xe của nhà đầu tư do bí thư thị ủy mời đến cũng dám thu, mày nói tao giúp mày như thế nào? Tao nói thật với mày, vị trí của tao cũng không yên đâu.
Lý Hạo Nhiên vừa nãy đi từ trên đỉnh núi xuống vực sâu nên sao có thể cho thằng cháu yên thân, y lớn tiếng nói một phen. chuyện hôm nay đối với Lý Hạo Nhiên mà nói đã là quá may mắn. Trịnh Minh nói tốt giúp một chút, Bí thư Vương rộng lượng càng quan trọng hơn. Nếu không phải Bí thư Vương không muốn chấp nhân vật nhỏ thì mình không biết chết như thế nào. Mà mọi việc đều do thằng ranh này gây ra.
- Cậu, cháu cũng là bị người lừa, còn tưởng…
Ngô Dung chưa nói xong, Lý Hạo Nhiên đã ngắt lời.
- Tưởng gì hả? Tưởng rằng người ta từ ngoài đến nên bọn mày muốn ăn hiếp thế nào cũng được ư? Đội ngũ cảnh sát nếu đều là người như mày thì hiện tượng còn có hay không? Mày là cảnh sát hay là cướp?
Ngô Dung bị mắng không có gì để nói, mọi người đều làm như vậy mà, đâu chỉ có mình mình. Ngô Dung ngoài miệng không nói nhưng trong lòng đang không ngừng oán thầm.
- Mà nói ra lần này coi như may mắn, sau tao sẽ nghĩ biện pháp giúp mày, điều mày sang đơn vị khác, đội ngũ cảnh sát không giữ được mày rồi.
Lý Hạo Nhiên thở dài một tiếng. Cuối cùng Ngô Dung vẫn là cháu ngoại mình nên y phải tìm đường khác cho Ngô Dung.
Ngô Dung cũng biết vấn đề trong đó nên không dám dây dưa. Có thể điều đi nơi khác tiếp tục ăn cơm nhà nước đã là quá may mắn rồi.
- Trưởng phòng Bao và Tiểu Đỗ thì sao cậu?
Mình không có việc gì, Ngô Dung không ngờ còn muốn nói giúp người. Lý Hạo Nhiên nghe xong nhất thời giận dữ nói:
- Mày lo cho mình đi đã, hai thằng đó là chủ mưu mà mày còn nói giúp ư? Cút ngay.
Ngô Dung xám xịt rời đi, Lý Hạo Nhiên dựa theo chỉ thị của lãnh đạo để lấy lời khai rồi thả người về nhà. Trưởng phòng Bao và Tiểu Đỗ khóc không ra nước mắt, đều không biết nên làm như thế nào.
- Thằng Ngô Dung kia không phải em họ cậu sao? Sao không nói giúp một chút?
Trưởng phòng Bao oán giận một câu, Tiểu Đỗ và Ngô Dung có quan hệ xa, là loại bắn mấy đại bác mới tới. Lúc rảnh rỗi hai thằng hay ngồi tụ tập chè chén phét lác nên mới dần quen.
Phù Diêu Phù Diêu - Đoạn Nhận Thiên Thai Phù Diêu