I love falling asleep to the sound of rain

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Anne Rice
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Interviewwith The Vampire (The Vampire Chronicles Series , Book 1)
Dịch giả: Hải Âu
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-22 21:33:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
hàng trai ngồi im, nhìn ma cà rồng chằm chằm. Còn ma cà rồng ngồi bình thản, hai tay khoanh trên bàn, đôi mắt nhỏ, đỏ ngầu dán chặt vào cuộn băng đang quay. Khuôn mặt hắn bây giờ đã tiều tụy đến mức những mạch máu chạy qua thái dương nổi hết lên như hoa văn chạm khắc trên đá. Và hắn ngồi bất động đến mức chỉ còn đôi mắt màu lục là cho thấy dấu hiệu của sự sống, và sự sống đó là vẻ say mê đờ đẫn đối với cuộn băng đang quay.
Rồi chàng trai lùi lại và lùa nhẹ bàn tay phải vào mái tóc mình. “Không,” anh vừa nói vừa hít vội một hơi vào. Và anh nói to hơn, “Không!”
Ma cà rồng không có vẻ gì là nghe thấy lời nói ấy. Hắn đảo mắt từ cuộn băng ghi âm ra cửa sổ, nhìn về phía bầu trời đêm đang chuyển dần sang sắc xám.
“Câu chuyện không phải kết thúc như thế!” chàng trai nói, rướn người lên phía trước.
Ma cà rồng, vẫn đang nhìn về phía bầu trời, bỗng bật ra một tiếng cười khô gọn.
“Tất cả những điều anh từng cảm thấy ở Paris!” chàng trai nói, âm lượng mỗi lúc một lớn hơn. “Tình yêu dành cho Claudia, cảm xúc ấy, kể cả cảm xúc dành cho Lestat! Nó không thể kết thúc không phải như thế này, không phải trong nỗi tuyệt vọng này! Bởi vì đây chính là kết cục, phải không? Tuyệt vọng!”
“Dừng lại,” ma cà rồng đột ngột cất lời và giơ tay phải lên. Ánh mắt hắn đảo sang nhìn khuôn mặt chàng trai một cách gần như máy móc. “Ta nhắc lại điều ta đã nói với anh, câu chuyện không thể kể thúc theo cách nào khác nữa.”
“Tôi không chấp nhận,” chàng trai nói, và anh khoanh tay trước ngực, dứt khoát lắc đầu. “Tôi không thể!” Cơn xúc động dường như đang dâng trào trong anh, vậy nên dù không hề chủ định, anh kéo ghế lùi lại trên ván sàn và đứng dậy bước tới bước lui trên sàn nhà. Nhưng sau đó, khi anh quay lại nhìn ma cà rồng một lần nữa, những lời anh định nói bỗng tắt lịm trong cổ họng. Ma cà rồng chỉ đang nhìn anh chằm chằm, khuôn mặt hắn có cái vẻ rúm ró pha trộn giữa giận dữ và khoái trá xót xa.
“Anh không thấy được là mình đã kể một câu chuyện thú vị thế nào à? Đó là cuộc phiêu lưu mà tôi chưa từng nghe tới trong suốt cuộc đời mình. Anh nói về niềm đam mê, anh nói về khát khao? Anh nói về những điều mà hàng triệu người trong chúng ta sẽ không bao giờ có cơ hội trải nghiệm và thấu hiểu được. Và rồi anh bảo tôi là chuyện kết thúc như thế. Tôi nói với anh...” Và lúc này, chàng trai đến trước mặt ma cà rồng, đôi tay anh mở rộng. “Nếu anh cho tôi quyền năng đó! Quyền năng để nhìn ngắm, cảm nhận và sống vĩnh viễn!”
Đôi mắt ma cà rồng bắt đầu chầm chậm trợn lên, đôi môi hắn hé mở. “Cái gì!” hắn khẽ hỏi. “Cái gì?”
“Hãy cho tôi quyền năng đó!” chàng trai nói, tay phải anh siết chặt lại thành nắm đấm đập vào ngực mình. “Hãy biến tôi thành ma cà rồng ngay bây giờ!” anh nói trong khi ma cà rồng nhìn anh trân trối, kinh ngạc.
Những gì xảy ra sau đó quá nhanh và rối loạn, nhưng nó kết thúc đột ngột khi ma cà rồng đứng bật dậy, hai tay ghì chặt lấy vai chàng trai, còn khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của chàng trai méo xệch đi vì sợ hãi trong khi ma cà rồng trừng trừng nhìn anh đầy giận dữ. “Đây là điều anh muốn hả?” ma cà rồng thì thầm, đôi môi nhợt nhạt của hắn chỉ thoáng mấp máy. “Đây... sau tất cả những gì ta đã kể... đây là điều mà anh muốn sao?”
Một tiếng rên khẽ buột ra khỏi đôi môi chàng trai và toàn thân anh bắt đầu run lẩy bẩy, mồ hôi túa ra trên trán và trên nhân trung anh. Anh rón rén đưa tay chạm lên cánh tay ma cà rồng. “Anh không biết cuộc đời con người là như thế nào!” anh nói, giọng run lên như sắp vỡ òa. “Anh đã quên rồi. Anh thậm chí còn không hiểu được ý nghĩa trong chính câu chuyện của mình, ý nghĩa của nó đối với một con người như tôi đây.” Rồi lời anh nói bị cắt ngang trong tiếng nấc nghẹn ngào, và những ngón tay anh bám chặt lấy cánh tay ma cà rồng.
“Chúa ơi,” ma cà rồng thốt lên và gần như đã quay phắt người đi, xô chàng trai ngã dúi dụi vào tường. Hắn đứng quay lưng lại phía chàng trai và chằm chằm nhìn bầu trời ngoài cửa sổ đã chuyển sang sắc xám.
“Tôi cầu xin anh... hãy thử một lần nữa. Hãy thử một lần nữa với tôi!” chàng trai van vỉ.
Ma cà rồng quay lại nhìn chàng trai, khuôn mặt hắn như xoắn lại vì giận dữ hệt như trước đó. Nhưng rồi khuôn mặt ấy từ từ bắt đầu dãn ra. Mi mắt hắn chầm chậm khép xuống và đôi môi dãn ra thành một nụ cười. Hắn nhìn chàng trai một lần nữa. “Ta thất bại rồi,” hắn thở dài, miệng vẫn mỉm cười. “Ta đã hoàn toàn thất bại rồi.”
“Không...” chàng trai phản đối.
“Đừng nói nữa,” ma cà rồng quát lên. “Ta vẫn còn một cơ hội cuối cùng. Anh có thấy những trục quay kia không? Chúng vẫn còn quay. Ta chỉ còn một cách để cho anh thấy ý nghĩa của những điều ta vừa kể.” Và ma cà rồng vươn tay về phía chàng trai nhanh đến mức anh chỉ kịp thấy mình đã bấu chặt vào và cố đẩy một thứ không hề có đó, vậy nên đôi tay anh vẫn vươn ra khi ma cà rồng đã ép chặt anh vào ngực hắn, cổ anh cong lên bên dưới môi hắn. “Anh đã hiểu chưa?” ma cà rồng thì thầm và đôi môi mỏng, mềm như lụa của hắn nhếch lên, để lộ ra hai chiếc răng nanh dài đang cắm phập vào da thịt chàng trai. Chàng trai líu ríu không nên lời, một âm thanh lục khục vang lên trong cổ họng anh, đôi tay anh giãy giụa hòng bám được vào một thứ gì đó, đôi mắt trợn lên rồi dại đi và mờ đục khi ma cà rồng bắt đầu hút máu. Trong lúc ấy, trông ma cà rồng rất thư thái, như một người đang ngủ. Khuôn ngực hẹp của hắn nâng lên hạ xuống theo từng nhịp thở dài nhẹ nhàng đến mức hắn như đang chầm chậm bay lên từ sàn nhà rồi lại hạ xuống với sự duyên dáng của một kẻ mộng du. Chàng trai rên lên một tiếng và khi ma cà rồng buông anh ra, hắn vẫn túm chặt lấy anh bằng cả hai tay để nhìn khuôn mặt trắng bệch đẫm mồ hôi, đôi bàn tay đã rũ ra, đôi mắt khép hờ của anh.
Chàng trai rên rỉ, môi dưới anh trề ra và run rẩy như đang buồn nôn. Anh lại rên lên to hơn và ngã ngửa đầu ra sau, tròng mắt trợn ngược lên. Ma cà rồng nhẹ nhàng đặt chàng trai xuống ghế. Anh đang lắp bắp cố nói thành lời, và những giọt lệ đã dâng lên trên mắt anh dường như không chỉ bắt nguồn từ những nỗi đau khác mà còn từ nỗ lực đó. Anh ngoẹo đầu về phía trước nặng nề, chếnh choáng và đôi tay anh nằm bất động trên bàn. Ma cà rồng đứng đó nhìn xuống, và làn da trắng nhợt của hắn giờ đã ửng sắc hồng sáng. Trông như thể có một ánh sáng màu hồng đã chiếu lên hắn và toàn thân hắn đang phản chiếu lại ánh sáng ấy. Môi hắn đã sẫm hơn, có màu gần như cánh hồng và dấu vết những mạch máu trên thái dương, trên bàn tay hắn đã mờ đi, khuôn mặt hắn lại tươi trẻ và mịn màng.
“Tôi sẽ... chết?” chàng trai thì thầm trong lúc chầm chậm ngước lên, miệng anh méo xệch và ướt nước. “Tôi sẽ chết sao?” anh rên lên, môi run rẩy.
“Ta không biết,” ma cà rồng đáp và mỉm cười.
Chàng trai dường như sắp sửa nói thêm điều gì đó, nhưng bàn tay anh đang đặt trên bàn bỗng trượt xuống sàn nhà và đầu anh cũng gục xuống cạnh đó khi anh xỉu đi.
Khi mở mắt ra, chàng trai nhìn thấy ánh mặt trời. Ánh sáng ấy phủ ngập ô cửa sổ trống bẩn thỉu, làm một bên mặt và đôi tay anh nóng bừng lên. Trong khoảnh khắc, anh vẫn nằm im tại chỗ, mặt anh áp xuống bàn, và rồi, với một nỗ lực khổng lồ, anh vươn thẳng người dậy, hít một hơi thật sâu và nhắm mắt lại, áp tay vào chỗ ma cà rồng đã hút máu anh. Khi bàn tay còn lại vô tình chạm vào tay cầm kim loại trên đầu chiếc máy ghi âm, anh bất thần thét lên một tiếng vì lớp kim loại nóng bỏng.
Rồi chàng trai đứng dậy, lóng ngóng di chuyển, gần như đổ gục xuống cho đến khi cả hai bàn tay anh bám được vào chậu rửa mặt màu trắng. Anh vội mở vòi nước, vỗ nước lạnh vào mặt và lau khô bằng một chiếc khăn bẩn đang treo trên móc gần đó. Bây giờ anh đã có thể thở đều và đứng lặng tại chỗ, ngắm mình trong gương mà không cần bấu víu vào bất cứ vật gì. Rồi anh nhìn đồng hồ. Dường như chiếc đồng hồ đó còn gây choáng váng và kéo chàng trai về gần cuộc sống hơn cả ánh mặt trời và nước lạnh. Và anh vội vàng tìm kiếm khắp phòng, trên hành lang, rồi khi không thấy ai hay bất cứ gì nữa, anh ngồi xuống ghế. Rồi anh móc ra khỏi túi một tiệp giấy trắng và một cây bút, đặt chúng trên bàn và ấn công tắc chiếc máy ghi âm. Cuộn băng nhanh chóng quay ngược lại cho đến khi anh tắt nó đi. Khi nghe thấy tiếng nói của ma cà rồng, anh ngả người về phía trước, cẩn thận lắng tai, rồi anh lại ấn một nút khác trên chiếc máy và lại lắng nghe, cứ lặp đi lặp lại như thế. Nhưng cuối cùng mặt anh cũng sáng bừng lên, khi cuộn băng quay và tiếng nói phát ra với âm điệu lên bổng xuống trầm đều đặn: “Đó là một đêm rất ấm áp, và ngay khi thấy tên ma cà rồng lạ mặt trên đại lộ St. Charles, ta đã đoán được là hắn đang dự định đến một địa điểm đặc biệt...”
Và chàng trai nhanh chóng ghi chú:
“Lestat... rẽ vào đại lộ St. Charles. Một tòa biệt thự đổ nát... trong một khu phố tồi tàn. Tìm kiếm hàng rào gỉ sét.”
Sau đó, chàng trai vội vã nhét cuốn sổ tay vào túi áo, nhặt cuộn băng và chiếc máy ghi âm bỏ vào cặp tài liệu, rồi chạy như bay ra hành lang dài và lao xuống cầu thang dẫn ra phố, ô tô của anh đang đậu trước một quán bay ở góc đường.
HẾT
Phỏng Vấn Ma Cà Rồng Phỏng Vấn Ma Cà Rồng - Anne Rice Phỏng Vấn Ma Cà Rồng