Thất bại lớn nhất là thất bại trong việc cố gắng.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Tác giả: Anne Rice
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Interviewwith The Vampire (The Vampire Chronicles Series , Book 1)
Dịch giả: Hải Âu
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2023-06-22 21:33:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
a bị đánh thức bởi một tiếng nói. Tiếng nói vọng lại từ xa nhưng rất rõ ràng. Tiếng nói đó gọi tên ta hai lần. Trong thoáng chốc, ta còn không biết mình đang ở đâu. Ta vừa nằm mơ, mơ về một điều gì đó tuyệt vọng sắp sửa tan biến hoàn toàn mà không hề để lại dấu vết cho biết nó là cái gì, một điều khủng khiếp mà ta rất sốt ruột, rất sẵn lòng được thoát ra. Rồi ta mở mắt và chạm tay vào trần chiếc quan tài. Ngay khi nhận ra mình đang ở đâu, thật may mắn, ta cũng nhận ra tiếng gọi vừa nãy là của Armand. Ta trả lời hắn, nhưng tiếng ta nói bị hãm lại bên trong chiếc quan tài và dội thẳng vào tai ta. Trong một khoảnh khắc kinh hoàng, ta đã nghĩ, Armand đang tìm ta, vậy mà ta lại không thể báo với hắn là mình đang ở đây. Nhưng rồi ta nghe tiếng hắn trò chuyện cùng ta, động viên ta đừng sợ. Ta nghe thấy một tiếng ồn lớn. Rồi lại một tiếng nữa. Và tiếng vỡ nứt vang lên, kế đó là tiếng gạch đổ xuống ầm ầm như sấm. Dường như có vài viên đã rơi lên quan tài. Rồi ta nghe tiếng chúng được nhấc lên từng viên một. Có vẻ như hắn đang lấy móng tay dỡ khóa ra.
Lớp gỗ cứng của nắp quan tài kêu lên cọt kẹt. Một đốm sáng nhấp nháy trước mắt ta. Ta vội rút lấy không khí từ đó và cảm thấy mồ hôi đang túa ra trên mặt mình. Nắp quan tài cọt kẹt mở ra và trong giây lát, ta không nhìn thấy gì; rồi ta ngồi dậy, thấy ánh sáng rực rỡ của một ngọn đèn qua những ngón tay mình.
“Nhanh lên, hắn bảo ta. Đừng gây ra tiếng động.”
“Nhưng chúng ta đi đâu?” ta hỏi. Ta có thể thấy một hành lang xây bằng gạch thô dẫn ra khỏi ô cửa mà hắn đã phá vỡ. Và dọc theo hành lang đó là những cánh cửa đã bị niêm phong, cũng giống như cánh cửa đã giam cầm ta. Ngay tức khắc, ta tưởng tượng ra những chiếc quan tài phía sau lớp tường gạch, những ma cà rồng đã bị bỏ đói và thối rữa đó. Nhưng Armand đã kéo ta đứng dậy và nhắc lại lần nữa rằng ta không được gây ra tiếng động; bọn ta rón rén bước dọc theo hành lang. Hắn dừng lại trước một cánh cửa gỗ rồi tắt đèn. Tất cả chìm vào bóng tối như mực trong một thoáng, cho đến khi một dải sáng hiện ra bên dưới cánh cửa. Hắn đẩy cánh cửa ra nhẹ đến mức bản lề không phát ra âm thanh nào. Ta có thể nghe thấy hơi thở của chính mình và cố gắng nín thở. Bọn ta đã tiến vào lối đi thấp hơn dẫn đến phòng hắn. Nhưng khi vội theo sau hắn, ta bỗng nhận ra một sự thật khủng khiếp. Hắn đang cứu ta, nhưng chỉ một mình ta. Ta đưa tay ra định dừng hắn lại, nhưng hắn chỉ kéo ta theo. Mãi đến khi bọn ta ra tới con hẻm bên cạnh Rạp hát Ma Cà Rồng, ta mới có thể khiến hắn dừng lại.
Và kể cả lúc đó, hắn cũng vẫn có vẻ muốn đi tiếp. Hắn lắc đầu trước cả khi ta kịp mở miệng.
“Tôi không thể cứu cô bé!” hắn nói.
“Anh không nghĩ tôi sẽ ra đi mà không có cô bé thật chứ! Bọn chúng đang nhốt cô bé trong đó! Ta kinh hãi. Armand, anh phải cứu cô bé! Anh không có sự lựa chọn khác đâu!”
“Sao anh có thể nói thế?” hắn đáp. “Tôi không có quyền năng đó, anh phải hiểu như vậy. Chúng sẽ nổi dậy chống lại tôi. Chẳng có lý do gì để chúng không làm thế cả. Louis, tôi nói cho anh biết, tôi không thể cứu cô bé được. Tôi chỉ liều mình vì anh mà thôi. Anh không thể quay lại đó.”
Ta không muốn thừa nhận điều này là sự thật. Ta không còn hy vọng nào khác ngoài Armand. Nhưng ta có thể khẳng định là ta không còn thấy sợ nữa. Ta chỉ biết rằng ta nhất định phải cứu được Claudia hoặc chết trong lúc nỗ lực làm điều đó. Vấn đề chỉ đơn giản là như vậy; chẳng hề có gì liên quan tới lòng can đảm cả. Và, qua sự thụ động của Armand, qua cách hắn nói, ta cũng biết chắc nếu ta quay lại, hắn nhất định sẽ theo ta và sẽ không tìm cách ngăn cản ta.
Ta đã đúng. Ta vội vã quay lại hành lang và hắn bám theo sau lưng ta, hướng thẳng tới cầu thang dẫn lên phòng khiêu vũ. Ta có thể nghe thấy tiếng các ma cà rồng khác. Ta có thể nghe thấy đủ loại âm thanh. Tiếng ồn của xe cộ trên đường phố Paris. Tiếng huyên náo rất giống một đám đông người đang tụ tập trong căn phòng mái vòm của rạp hát bên trên. Và rồi, khi bước lên bậc cầu thang trên cùng, ta thấy Celeste đang đứng ở cửa vào phòng khiêu vũ. Ả đang nắm trong tay một chiếc mặt nạ sân khấu. Ả nhìn ta. Ả không hề có vẻ hoảng hốt. Thật ra, ả còn có vẻ thở một cách kỳ lạ.
Nếu ả lao vào ta, nếu ả hét lên một tiếng báo động, thì ta có thể hiểu được. Nhưng ả lại không làm gì cả. À chỉ bước lui vào phòng khiêu vũ; rồi ả quay lại, như để thưởng thức những chuyển động tinh tế của chiếc váy ả đang mặc, quay người như chỉ để được thỏa mãn khi thấy tà váy xòe ra, và ả lướt đi thành một vòng tròn rộng dần cho tới tận giữa phòng. À đưa mặt nạ lên mặt và nhẹ nhàng cất lời, Lestat... anh bạn Louis của anh tới tìm kìa. Tỉnh táo lên nào, Lestat! Ả bỏ mặt nạ xuống và một tràng cười vang lên từ đâu đó. Ta thấy những ma cà rồng khác đang đứng quanh phòng, những bóng đen ngồi ở góc này, góc kia hoặc đang đứng cạnh nhau. Và Lestat đang ngồi trong một chiếc ghế bành, vai chùng xuống, quay mặt khỏi ta. Dường như hai bàn tay hắn đang mân mê thứ gì đó mà ta không thể thấy; và rất chậm rãi, hắn ngước lên, những lọn tóc vàng óng xõa xuống mắt. Trong mắt hắn có sự sợ hãi. Đó là sự thật không thể chối cãi. Bấy giờ hắn đang nhìn thẳng vào Armand. Còn Armand thì lặng lẽ di chuyển qua căn phòng với những bước chân chậm rãi và điềm tĩnh, và tất cả các ma cà rồng khác đều lùi xa khỏi hắn, quan sát hắn. “Xin chào buổi tối, thưa ngài,” Celeste cúi chào khi Armand bước qua ả, cái mặt nạ trong tay ả như một vương trượng Armand không thèm nhìn ả. Hắn nhìn thẳng xuống Lestat. “Anh đã hài lòng chưa?” Armand hỏi.
Đôi mắt xám của Lestat dường như đang chăm chú nhìn Armand với vẻ băn khoăn, và đôi môi hắn đang mấp máy cố nói thành lời. Ta có thể thấy mắt hắn đã đầy ậng nước. “Rồi...” Lestat thì thầm, tay hắn vẫn đang vật lộn với thứ mà hắn giấu bên dưới chiếc áo choàng đen. Nhưng rồi hắn quay sang nhìn ta và những giọt lệ rơi xuống gò má hắn. “Louis,” hắn nói, giọng hắn trầm ấm như thể hắn đang phải đấu tranh với thứ gì đó không thể chịu đựng được. Xin anh, anh phải nghe tôi. Anh phải quay về... Và rồi hắn gục đầu, mặt hắn nhăn nhúm trong nỗi ê chề.
Santiago đang cười lớn ở đâu đó. Armand dịu dàng nói với Lestat rằng hắn phải đi, phải rời khỏi Paris; hắn đã bị ruồng bỏ.
Và Lestat ngồi đó với đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt méo đi vì đau đớn. Đó dường như là một Lestat khác, một sinh vật đa cảm và bị tổn thương nặng nề mà ta chưa từng biết tới. “Xin anh,” hắn nói, giọng hắn vừa kích động vừa dịu dàng khi cố gắng nài nỉ ta. “Tôi không thể nói chuyện với anh ở đây! Tôi không thể làm cho anh hiểu được. Hãy đi cùng tôi... chỉ cần một lát thôi... cho đến khi tôi có thể bình tĩnh lại được không?”
“Chuyện này thật điên rồ!” ta hét lên, hai tay ta bất giác ôm lấy thái dương. “Cô bé đâu rồi! Cô bé đâu rồi!” Ta nhìn quanh những khuôn mặt điềm nhiên, thờ ơ của chúng, những nụ cười không sao dò thấu kia. “Lestat.” Ta quay người hắn lại, túm chặt lấy lớp len đen trên ve áo hắn.
Và rồi ta thấy được thứ mà hắn giấu trong tay. Ta biết đó là gì. Ngay lập tức, ta giật món đồ khỏi tay hắn và nhìn chằm chằm vào nó, vào miếng vải lụa mong manh đã từng là chiếc váy của Claudia. Lestat đưa tay lên môi và quay mặt đi. Và hắn bật ra tiếng nức nở khe khẽ khi thu người lại trên ghế, trong khi ta chằm chằm nhìn hắn, trong khi ta chằm chằm nhìn tấm váy. Ngón tay ta chầm chậm sờ lên những giọt nước mắt, những vệt máu đọng trên mặt vải, tay ta nắm lại, run rẩy khi ta ghì chặt tấm váy vào ngực mình.
Dường như ta cứ đứng như vậy suốt một hồi lâu; thời gian không có liên hệ gì với ta cũng như với đám ma cà rồng kia, những kẻ đang di chuyển với tiếng cười lanh lảnh siêu nhiên tràn ngập tai ta. Ta muốn đưa tay lên bịt chặt lấy tai, nhưng ta không thể để rơi tấm váy, không thể ngừng nỗ lực thu nhỏ nó lại để có thể giấu kín trong bàn tay mình. Ta nhớ trước mắt mình là một dãy nến đang cháy, một dãy dài nhấp nhô đang lần lượt bừng lên dọc theo những bức họa. Một cánh cửa mở ra để mưa hắt vào, những ngọn lửa nến kêu lèo xèo và bị cuốn theo chiều gió, như thể chúng đang được nhấc lên khỏi bấc. Nhưng chúng vẫn bám trụ được và vẫn bền bỉ cháy. Ta biết Claudia ở phía sau ngưỡng cửa này. Những ngọn nến đang di chuyển. Đám ma cà rồng kia đang cầm chúng trong tay. Santiago cầm một ngọn và đang cúi đầu chào, ra hiệu cho ta bước qua ngưỡng cửa. Ta hầu như không để ý đến hắn. Ta không quan tâm đến hắn hay đám ma cà rồng kia. Có gì đó trong ta nói rằng, nếu mày quan tâm đến chúng thì mày sẽ phát điên. Và chúng cũng chẳng đáng để bận lòng, thực vậy. Cô bé mới là điều đáng để bận lòng. Cô bé đâu rồi? Đi tìm cô bé đi. Tiếng cười của chúng xa dần và dường như ẩn chứa hình thái và màu sắc nào đó, nhưng thật ra là chẳng có gì.
Và xuyên qua cánh cửa đang mở rộng, ta thấy được một thứ thứ ta đã từng thấy từ lâu, rất lâu rồi. Ngoài ra, không ai biết về thứ mà ta đã nhìn thấy nhiều năm về trước. À không. Lestat cũng biết. Nhưng điều đó không quan trọng. Bây giờ thì hắn cũng không biết hay hiểu được nữa. Rằng ta và hắn đã từng chứng kiến cảnh tượng này, khi đứng trên ngưỡng cửa của căn bếp gạch phố Royale, nhìn hai cái xác đã thối rữa và co quắp lại, bà mẹ và đứa con gái đang ôm chặt lấy nhau, bị sát hại trên sàn bếp. Nhưng hai cơ thể đang nằm dưới cơn mưa phùn trước mắt ta là Madeleine và Claudia, mái tóc đỏ tuyệt đẹp của Madeleine quện lấy mái tóc vàng của Claudia, những sợi tóc bay bay và tỏa sáng lấp lánh trong làn gió đang lùa vào qua ngưỡng cửa mở rộng. Chỉ những gì từng có sức sống mới bị thiêu cháy ngoại trừ mái tóc, ngoại trừ chiếc váy nhung dài và trống rỗng, ngoại trừ chiếc áo lót bé nhỏ với lớp ren trắng đã nhuộm đầy máu khô. Và cái vật rúm ró, đã cháy rụi, đen thui đã từng là Madeleine kia vẫn còn những đặc trưng của khuôn mặt cô khi còn sống, và bàn tay đang ôm chặt lấy đứa trẻ vẫn còn nguyên vẹn như bàn tay của một xác ướp. Nhưng đứa trẻ, ma cà rồng cổ xưa, Claudia của ta, chỉ còn là một đống tro tàn.
Một tiếng gào dội bên trong ta, một tiếng gào hoang dại và dữ dội rút ra từ ruột gan ta, dâng lên như chính cơn gió lốc đang xoay vần ở nơi chật hẹp này, cơn gió đang quay cuồng trong những hạt mưa bao phủ lấy hai đống tro tàn, cơn gió đang quét qua dấu tích còn lại của bàn tay bé nhỏ trên nền gạch, cuốn theo mái tóc vàng óng, nâng những sợi tóc bay lên, bay lên cao mãi. Và một cú đánh nện vào ta ngay cả khi ta gào lên; và ta túm lấy kẻ mà ta nghĩ là Santiago, rồi đấm đá, tấn công hắn, hủy hoại hắn, vặn xoắn lấy khuôn mặt trắng ởn đang cười nhăn nhở bằng hai bàn tay mà hắn không thể thoát khỏi, hai bàn tay hắn đang quằn quại chống lại trong lúc thét lên, tiếng thét của hắn hòa lẫn với tiếng thét của ta, giày hắn đạp lên đống tro tàn trong khi ta ném hắn bật lùi lại ra xa khỏi họ, mắt ta mờ nhòa trong cơn mưa, trong những dòng lệ, cho tới khi hắn đã nằm sõng soài ở phía xa, và ngay cả khi hắn giơ tay lên, ta vẫn lao tới. Và người mà ta đang phải vật lộn là Armand. Armand, người đã đẩy ta ra khỏi nghĩa địa bé nhỏ đó, tiến vào những màu sắc quay cuồng của phòng khiêu vũ, những tiếng la hét, những giọng nói hòa lẫn, tiếng cười chói gắt, khô khốc như tiếng bạc.
“Và Lestat đang gọi ta, Louis, chờ tôi với; Louis, tôi phải nói chuyện với anh!”
Ta có thể thấy đôi mắt nâu ấm áp của Armand sát cạnh mình, và ta thấy toàn thân rã rời, chỉ mơ hồ nhận thức được rằng Madeleine và Claudia đã chết, rằng giọng Armand vang lên khe khẽ, có lẽ là không thành lời, “Tôi không thể ngăn được chúng, tôi không thể ngăn được...” Và họ đã chết, chỉ đơn giản là đã chết. Và ta đang mất dần ý thức. Santiago vẫn đang đứng gần nơi họ đã lìa đời, những sợi tóc vàng vẫn đang bay trong gió, quét qua những viên gạch, những lọn tóc xõa tung. Nhưng ta đã mất ý thức.
Ta không thể thu nhặt thi thể họ và mang theo mình, không thể đưa họ ra khỏi đó. Armand vòng tay quanh lưng ta, bàn tay hắn đỡ dưới cánh tay ta và gần như đã dìu ta đi qua những căn phòng gỗ trống rỗng, vang dội, rồi mùi đường phố ùa tới, sau đó là thứ mùi tươi mới của ngựa và da thuộc, và những cỗ xe ngựa bóng loáng đang dừng trước mắt ta. Ta có thể thấy hình ảnh chính mình đang chạy xuống đại lộ Capucines với một chiếc quan tài nhỏ kẹp dưới tay, và người đi đường đang rẽ lối cho ta qua và hàng chục người khác đang tụ tập bên những chiếc bàn trong các quán cà phê ngoài trời, và một người đàn ông đang giơ cao tay lên. Dường như ta đã vấp ngã, ta, Louis đang được Armand ôm trong vòng tay, và một lần nữa, ta thấy đôi mắt nâu của hắn nhìn thẳng vào mình, và lại có cảm giác mơ màng, chếnh choáng. Nhưng ta vẫn bước đi, ta thấy đôi giày của mình sáng óng ánh trên vỉa hè. “Khi hắn nói những điều ấy với tôi, hắn đã bị điên rồi đúng không?” ta hỏi về Lestat, giọng ta the thé và giận dữ, ngay cả âm thanh đó cũng khiến ta nhẹ lòng hơn. Ta phá ra cười, cười to. “Hắn phải điên rồi thì mới nói với tôi như thế. Anh có nghe thấy hắn nói gì không?” ta gặng hỏi. Và mắt Armand đáp lại, Ngủ đi. Ta muốn nói điều gì đó về Madeleine và Claudia, rằng bọn ta không thể để họ lại đó được và ta cảm thấy tiếng gào nọ lại đang dội lên trong mình, tiếng gào có thể đẩy lùi mọi thứ khác, rằng ta phải nghiến chặt để giữ lấy tiếng gào đó trong mình, bởi vì nó quá lớn và quá sức chịu đựng đến mức nó sẽ phá hủy ta nếu ta để nó lọt ra ngoài.
Và rồi ta bắt đầu nhận thức được mọi chuyện một cách quá rõ ràng. Bọn ta đang bước đi, kiểu bước đi mù lòa và giận dữ của kẻ đã say khướt và đang tràn đầy thù hận với thế giới, trong lúc lại cảm thấy mình bất khả chiến bại. Ta đã từng bước đi như vậy ở New Orleans, trong cái đêm ta gặp Lestat lần đầu tiên, những bước chân liêu xiêu lao vào tất cả mọi thứ, mà lại vẫn vững vàng và đúng hướng một cách kỳ diệu. Ta thấy bàn tay của một gã say rượu đang dò dẫm với que diêm. Ngọn lửa bén vào cái tẩu, một làn khói bay lên. Ta đang dừng bên cửa sổ một quán cà phê. Gã đàn ông nọ đang rít tẩu. Gã không say chút nào. Armand đứng cạnh ta, chờ đợi, và bọn ta đang ở giữa đại lộ Capucines đông đúc. Hay là đại lộ Temple nhỉ? Ta không dám chắc. Ta điên giận khi phải để thi thể họ giại nơi thấp hèn đó. Ta đã thấy Santiago giẫm chân lên đống tro tàn đã từng là đứa con yêu dấu của ta! Ta gào lên qua hai kẽ răng nghiến chặt, rồi gã đàn ông nọ đứng lên khỏi bàn, và hơi nước đã phủ mờ tấm kinh trước mặt gã.
“Tránh xa tôi ra,” ta bảo Armand. “Cút xuống địa ngục đi và đừng có lại gần tôi. Tôi cảnh báo anh, đừng có lại gần tôi.” Ta quay đi khỏi hắn, bước thẳng ra đại lộ, và ta có thể thấy một người đàn ông và một người đàn bà bước sang bên nhường lối cho ta, người đàn ông chìa tay ra che chở cho người đàn bà.
Và rồi ta bắt đầu chạy. Người đi đường thấy ta chạy. Ta tự hỏi hình ảnh ấy hiện ra trong mắt họ như thế nào, vật trắng bệch, hoang dại nào đang di chuyển nhanh đến mức họ không thể nhìn rõ. Ta nhớ rằng, đến khi dừng lại, ta đã rất yếu và mệt mỏi, mạch máu ta bỏng cháy như thể ta sắp chết vì đói. Ta muốn giết chóc, và suy nghĩ ấy khiến ta kinh tởm. Ta ngồi lại trên bậc thềm đá bên cạnh một nhà thờ, trước một cánh cửa hông nhỏ khoét sâu vào tường đá và đã được khóa chốt cẩn thận. Mưa đã ngớt. Hoặc có vẻ như vậy. Đường phố trở nên ảm đạm và tĩnh lặng, dù xa xa vẫn còn một người đàn ông đang đi cầm theo chiếc ô đen, lấp lánh nước mưa. Armand đang đứng cách một quãng, dưới một hàng cây. Phía sau lưng hắn dường như là một vùng bao la những cây cối và cỏ ướt, không khí ẩm dâng lên như thể mặt đất đang ấm nóng.
Phải tập trung suy nghĩ về một thứ duy nhất, về cơn đau trong dạ dày và trong não, về cảm giác nghẹn thít nơi cuống họng, ta mới có thể lấy lại bình tĩnh. Khi tất cả những điều ấy qua đi và ta có thể cảm nhận rõ ràng trở lại, ta mới biết được chính xác chuyện gì đã xảy ra, rằng bọn ta đã đi rất xa khỏi rạp hát, rằng thi thể Madeleine và Claudia vẫn còn ở đó. Những nạn nhân của một vụ hỏa thiêu đã chết trong vòng tay nhau. Ta cảm thấy cương quyết và thấy rất gần với sự hủy diệt của chính mình.
“Tôi không thể ngăn cản chúng, Armand nhẹ nhàng nói với ta.” Và ta ngẩng lên nhìn khuôn mặt u buồn không thể diễn tả được của hắn. Hắn quay mặt đi như thể cảm thấy mọi nỗ lực thuyết phục ta chỉ là vô ích, ta có thể cảm nhận được nỗi buồn vô biên và tâm thế gần như bại trận của hắn. Ta có cảm giác rằng, cho dù ta có trút hết giận dữ xuống đầu hắn thì hắn cũng sẽ không phản kháng. Ta có thể cảm nhận được sự thờ ơ và thụ động trong hắn là gốc rễ của lời hắn vừa tái khẳng định với ta, “Tôi không thể ngăn cản chúng.”
“Ồ, nhưng thật ra anh hoàn toàn có thể ngăn cản chúng!” ta nhẹ nhàng đáp lại. “Anh biết rõ là anh có thể. Anh là thủ lĩnh! Anh là người duy nhất biết được giới hạn quyền năng của mình. Chúng thì không biết. Chúng không hiểu. Sự hiểu biết của anh vượt xa chúng.”
Armand vẫn nhìn ra hướng khác. Nhưng ta có thể thấy được tác động của những lời mình vừa nói dối với hắn. Ta có thể thấy được nét mệt mỏi trên khuôn mặt hắn; vẻ u buồn, ảm đạm nơi đôi mắt hắn.
“Anh có quyền thống trị chúng. Chúng sợ anh!” ta tiếp tục. “Nếu anh chịu sử dụng quyền năng mạnh hơn cả giới hạn anh tự đặt ra cho mình, anh đã có thể ngăn cản được chúng. Cái mà anh không chịu xâm phạm là ý thức về chính bản thân. Cái quan niệm quý giá của anh về sự thật! Tôi quá hiểu anh. Tôi có thể thấy được ở anh hình ảnh phản chiếu của chính mình!”
Hắn khẽ đảo mắt nhìn thẳng vào ta. Nhưng hắn không nói gì. Nỗi đau trên mặt hắn quá dữ dội. Khuôn mặt ấy đã trở nên yếu ớt, tuyệt vọng và tiến rất gần một ngưỡng cảm xúc khủng khiếp nào đó mà hắn không thể kiểm soát được. Hắn sợ cảm xúc đó. Nhưng ta thì không. Hắn đang cảm nhận nỗi đau của ta bằng quyền năng phi thường, vượt trội hơn ta nhiều lần. Nhưng ta không đồng cảm với nỗi đau của hắn. Ta không quan tâm tới điều đó.
“Tôi quá hiểu anh...” ta nói. “Sự thụ động trong tôi là căn nguyên của tất cả, là cái ác thực sự. Điểm yếu đó, việc từ chối xâm phạm một thứ đạo đức manh mún và ngu xuẩn đó, niềm kiêu hãnh kinh khủng đó! Vì nó, tôi đã để mình thành ra thế này, ngay cả khi tôi biết như thế là sai trái. Vì nó, tôi đã để Claudia biến thành một ma cà rồng như vậy, ngay cả khi tôi biết như thế là sai trái. Vì nó, tôi đã đứng nhìn cô bé giết Lestat, dù tôi biết như thế là sai trái, biết hành động ấy sẽ hủy hoại cô bé. Nhưng tôi đã không động một ngón tay để ngăn cản. Và Madeleine, Madeleine, tôi đã để cô trở thành như thế trong khi lẽ ra tôi không bao giờ nên biến cô thành một sinh vật như chúng ta. Tôi biết như thế là sai! Giờ đây, tôi xin nói với anh rằng tôi đã không còn là sinh vật yếu đuối và thụ động đó, kẻ đã lấy tội ác để diệt nên tội ác, cho đến khi tấm lưới tội ác trở nên dày rộng mênh mông còn tôi vẫn là nạn nhân ngờ nghệch của nó. Chuyện đó qua rồi! Bây giờ tôi đã biết mình phải làm gì. Và vì chút lòng nhân từ mà anh đã phô bày khi cứu tôi ra khỏi hầm mộ suýt nữa đã khiến tôi bỏ mạng, tôi cảnh báo anh: đừng quay lại căn phòng ở Rạp hát Ma Cà Rồng nữa. Đừng lại gần nó.”
Ta không chờ nghe câu trả lời của hắn. Và có lẽ hắn không hề cố đưa ra câu trả lời nào. Ta không biết. Ta rời đi mà không một lần ngoái đầu lại. Giả như hắn có bám theo ta thì ta cũng không ý thức được. Ta không cần biết. Ta không quan tâm.
Ta náu mình trong nghĩa trang Montmartre. Tại sao lại là nơi đó, ta cũng không dám chắc. Ta chỉ biết là nó không xa đại lộ Capucines lắm và khu phố Montmartre bấy giờ vẫn còn là một vùng thôn quê tối tăm, yên bình hơn nhiều so với khu nội ô. Ta lang thang quanh những ngôi nhà thấp và những vườn rau, giết người mà không hề cảm thấy chút thỏa mãn nào, và rồi tìm một chiếc quan tài trong nghĩa trang để nghỉ ngơi vào ban ngày. Ta lấy tay không vét hài cốt ra rồi nằm xuống chiếc giường hôi thối, ẩm ướt và nặng mùi tử khí đó. Ta không thể nói nó giúp ta thoải mái. Nhưng nó cho ta điều ta muốn. Nép mình trong nơi tối tăm ấy, ngửi được mùi đất và tránh xa được con người cũng như mọi hình hài còn sống của loài người, ta mới buông mình cho tất cả những gì đã xâm nhập và chi phối giác quan. Và, khi làm như vậy, ta mới buông mình cho nỗi thống khổ trong lòng.
Những giây phút ấy ngắn chẳng tày gang.
Khi mặt trời xám, lạnh của mùa đông đã lên vào đêm hôm sau, ta tỉnh giấc, nhận ra cảm giác râm ran tê buốt sớm biến mất như thường lệ vào mùa đông, cảm thấy những sinh vật đen tối sống trong chiếc quan tài đang hối hả chạy quanh ta, trốn khỏi sự hồi sinh của ta. Ta khoan thai ngồi dậy dưới ánh trăng mờ, thưởng thức cái mát lạnh và trơn láng của phiến đá cẩm thạch mà ta đã gạt sang bên để thoát ra ngoài. Và, bước đi khỏi những ngôi mộ, khỏi nghĩa trang Montmartre, ta nghiền ngẫm một kế hoạch trong tâm trí, một kế hoạch mà ta sẵn sàng đánh cược cả cuộc đời mình với sự tự do tuyệt đối của kẻ thực sự không quan tâm đến cuộc đời đó nữa, kẻ có sức mạnh phi thường của một cảm tử quân.
Trong một vườn rau, ta thấy cái gì đó, thứ vốn chỉ lờ mờ hiện ra trong tâm trí ta cho đến khi ta chạm tay được vào. Đó là một lưỡi hái nhỏ, chiếc lưỡi cong, sắc nhọn của nó vẫn còn phủ một lớp cỏ dại từ lần cắt cuối cùng. Ngay khi ta lau sạch nó và di ngón tay trên chiếc lưỡi sắc nhọn, tựa hồ kế hoạch của ta bỗng hiện lên rõ ràng và ta nhanh chóng tiến hành những nhiệm vụ bên lề khác: tìm một cỗ xe ngựa cùng với một người đánh xe có thể thực hiện mệnh lệnh của ta trong nhiều ngày vì đã bị những đồng vàng và lời hứa sẽ trọng thưởng của ta làm cho lóa mắt; chuyển chiếc quan tài của ta khách sạn Saint-Gabriel lên chiếc xe ngựa đó; mua tất cả những thứ cần thiết khác. Và sau đó là những giờ dài dằng dặc của đêm, khi ta giả vờ chén chú chén anh với tay đánh xe, trò chuyện cùng hắn, bỏ ra kha khá tiền để mua sự hợp tác của hắn, thuyết phục hắn chịu đánh xe chở ta từ Paris tới Fontainebleau vào bình minh. Ta ngủ trong xe, ở đó thể chất đang suy nhược của ta đòi hỏi ta sẽ không bị quấy rầy trong bất kỳ hoàn cảnh nào - sự riêng tư này quan trọng tới mức, ta vô cùng sẵn lòng thêm cho tay đánh xe số tiền hào phóng hơn cả số tiền đã trả để gã đừng đụng vào cỗ xe cho đến khi ta bước ra ngoài.”
Và khi ta tin chắc rằng gã đồng ý và đã uống say đủ để có thể quên tất thảy mọi thứ, trừ việc nắm lấy dây cương mà bắt đầu cuộc hành trình tới Foutainebleau, bọn ta liền đi rất chậm rãi, thận trọng vào con đường dẫn tới Rạp hát Ma Cà Rồng và đứng chờ phía xa cho tới khi trời mờ sáng.
Cánh cửa vào rạp hát đã được đóng và khóa chặt cho tới đêm sau. Ta rón rén tiến về phía đó trong khi bầu không khí và ánh sáng nói với ta rằng, ta chỉ có tối đa mười lăm phút để thực hiện kế hoạch của mình. Ta biết rằng sâu tít bên trong rạp hát, đám ma cà rồng đã yên vị trong quan tài của chúng. Kể cả có một ma cà rồng thức khuya đang sắp sửa đi ngủ, hắn cũng sẽ không nghe thấy những bước chuẩn bị đầu tiên của ta. Ta nhanh chóng chặn các thanh gỗ vào những cánh cửa đã cài then. Ta nhanh chóng đóng đinh xuống để khóa những cánh cửa đó lại từ bên ngoài. Một người qua đường để ý thấy hành động của ta nhưng vẫn đi tiếp, có lẽ vì tin rằng ta chỉ đang bít kín tòa nhà theo lệnh chủ nhân. Ta không rõ. Nhưng ta biết, trước khi hoàn thành công việc, có thể ta sẽ phải đụng độ với những người bán vé, những người dẫn chỗ, những người đã dọn dẹp rạp hát sau buổi diễn và có thể vẫn đang ở lại bên trong để bảo vệ đám ma cà rồng trong giấc ngủ ban ngày của chúng.
Ta chỉ nghĩ đến những người đó khi dẫn cỗ xe ngựa lại gần lối đi thông tới phòng Armand và xách theo hai thùng dầu hỏa nhỏ đến trước cửa phòng hắn.
Chiếc chìa khóa giúp ta đột nhập một cách dễ dàng đúng như mong đợi, và khi đã vào đến hành lang thấp hơn, ta mở cửa phòng Armand, nhận ra hắn không có ở đó. Chiếc quan tài của hắn cũng đã biến mất. Trên thực tế, tất cả mọi thứ đã biến mất ngoại trừ đồ nội thất, kể cả chiếc giường cổng đồng của cậu bé đã chết. Ta vội vã mở một thùng dầu và lăn thùng còn lại tới cầu thang, ta đi nhanh dọc theo cầu thang, hắt dầu tung tóe lên dầm nhà lộ thiên và những cánh cửa gỗ các phòng khác. Mùi dầu bốc lên nồng nặc, dữ dội và mạnh mẽ hơn bất kỳ âm thanh nào ta có thể tạo ra để cảnh báo cho bất kỳ ai. Và, dù đứng lặng ở cầu thang với thùng dầu và lưỡi hái trên tay, chăm chú lắng nghe, ta vẫn không nghe thấy gì, không có tiếng động nào từ những người bảo vệ mà ta đoán là sẽ ở đó, không có tiếng động nào từ đám ma cà rồng. Nắm chặt lưỡi hái, ta liều mình chầm chậm tiến lên, cho đến khi đứng trước cửa phòng khiêu vũ. Không có ai ở đó để thấy ta đổ dầu lên những chiếc ghế bọc vải lông ngựa hay lên những tấm màn cửa, hay để thấy ta chần chừ trong giây lát trước ô cửa dẫn tới khoảng sân nhỏ nơi Madeleine và Claudia đã bị giết. Ôi, ta muốn mở cánh cửa đó làm sao! Suy nghĩ ấy cám dỗ ta đến mức, trong phút chốc ta đã suýt quên mất kế hoạch của mình. Ta suýt đánh rơi thùng dầu và vặn nắm đấm cửa. Nhưng ta có thể thấy ánh sáng chiếu xuyên qua khe nứt trên cánh cửa gỗ cũ mục đó. Và ta biết mình phải tiếp tục công việc. Madeleine và Claudia không còn ở đó nữa. Họ đã chết rồi. Và ta làm gì được đây nếu ta mở cánh cửa ra, nếu phải đối mặt lần nữa với hai đống tro tàn đó, với mái tóc vàng xõa xượi và bê bết ấy? Ta không còn nhiều thời gian, việc đó là vô nghĩa. Ta chạy qua hành lang tối mà ta chưa từng khám phá trước đây, tắm những cánh cửa gỗ cũ kỹ trong dầu hỏa, biết chắc rằng đám ma cà rồng kia đang nằm bên trong, vội nhón bước như mèo vào rạp hát, một ánh sáng xám lạnh lọt vào từ khe cửa đã cài then phía trước thúc giục ta đổ nốt thứ chất lỏng đen ngòm lên tấm màn sân khấu lớn bằng vải nhung, lên những chiếc ghế nệm, những tấm rèm cửa ngoài tiền sảnh.
Cuối cùng thì thùng dầu cũng đã cạn và được ném đi, ta bèn lấy bó đuốc thô tự chế, châm một que diêm lên phần giẻ đã tẩm ướt dầu của nó và bắt đầu đến những chiếc ghế, ngọn lửa liếm lên lớp lụa và nệm dày của chúng trong khi ta chạy về phía sân khấu, đến tấm màn màu đen cho đến khi lửa cuộn lên thành một luồng xoáy lạnh lẽo.
Chỉ trong vài giây, rạp hát cháy sáng như ban ngày, toàn bộ khung nhà như kêu lên cọt kẹt và oằn mình xuống khi ngọn lửa gầm vang trên các bức tường, liếm lên mái vòm phía trước sân khấu, lẫn hoa văn thạch cao của các lô chìa ra. Nhưng ta không có thời gian để chiêm ngưỡng cảnh tượng đó, để thưởng thức mùi hương và âm thanh của đám cháy, để nhìn thấy mọi ngóc ngách và xó xỉnh của rạp hát bị ngọn lửa dữ dội soi rọi rồi nuốt chửng. Ta đang vội chạy lại xuống tầng dưới, gí mạnh ngọn đuốc xuống chiếc ghế bọc vải lông ngựa, lên rèm cửa và tất cả những thứ có thể bắt lửa trong phòng khiêu vũ.
Kẻ nào đó đang gầm lên như sấm rền ở ván sàn phía trên, trong những căn phòng mà ta chưa từng thấy. Và rồi ta nghe thấy âm thanh không lẫn đi đâu được của một cánh cửa mở ra. Nhưng đã quá muộn rồi, ta tự nhủ, nắm chặt lưỡi hái và ngọn đuốc trong tay. Tòa nhà đang bùng cháy. Chúng sẽ bị hủy diệt. Ta chạy về phía cầu thang, trong khi một tiếng hét vang lên từ phía xa, bên trên tiếng lắc rắc gầm rú của ngọn lửa, ngọn đuốc ta cầm cào qua những thanh xà gồ ướt dầu phía trên, lửa trùm lên những mảnh gỗ cũ, cuộn xoáy lấy trần nhà ẩm ướt. Đó là tiếng hét của Santiago, ta chắc chắn như vậy; và rồi, khi xuống đến tầng dưới, ta liền thấy hắn đang ở trên đầu cầu thang, ngay sau lưng ta và đang lao xuống, khói phủ đầy cầu thang bao quanh hắn, mắt hắn trào nước, cổ họng hắn đặc lại vì nghẹt thở, tay hắn với về phía ta trong khi miệng lắp bắp, “Mi... mi... ta nguyền rủa mi!” Và ta sững người, mắt nheo lại vì khói, cảm nhận được lệ đang trào lên bỏng rát trong hốc mắt mình, nhưng ta không hề rời mắt khỏi hắn, tên ma cà rồng đang vận hết sức để bổ nhào vào ta với tốc độ nhanh tới mức không thể nhìn rõ. Khi thứ đen đúa trông giống quần áo hắn đổ xuống, ta liền vung lưỡi hái lên và thấy nó cắt ngang qua cổ họng hắn, cảm nhận được sức nặng của cổ hắn và thấy hắn ngã vật sang một bên, hai tay ôm lấy vết thương chí mạng. Không gian tràn ngập tiếng gào khóc, la hét, và ta thấy một bộ mặt trắng bệch lờ mờ hiện ra trên đầu Santiago, một cái mặt nạ Tử thần. Một ma cà rồng nào đó đang chạy qua hành lang trước mặt ta, tiến tới lối đi bí mật. Nhưng ta vẫn điềm nhiên đứng đó, nhìn chằm chằm Santiago, thấy hắn đang cố bò dậy dù đã bị thương nặng. Và ta vung lưỡi hái một lần nữa, dễ dàng cắt trúng hắn. Đòn tấn công của ta không gây ra vết thương nào. Chỉ để lại hai bàn tay hắn đang mò mẫm tìm cái đầu đã không còn trên cổ.
Còn cái đầu, máu chảy ròng ròng xuống từ vết cắt trên cổ, mắt trợn trừng hoang dại dưới xà nhà rực cháy, mái tóc đen rối bù ướt đẫm máu, đã rơi xuống ngay chân ta. Ta giơ chân đá mạnh cái đầu đó, đến mức nó văng xa tới tận đầu kia hành lang. Ta liền chạy theo nó; lưỡi hái và ngọn đuốc vứt sang một bên trong khi tay ta vung lên che chắn cho mình khỏi ngọn lửa trắng xóa đang tràn từ cầu thang xuống lối đi.
Làn mưa giăng xuống như muôn vàn cây kim lóng lánh đâm vào mắt ta, đôi mắt đang nheo lại để nhìn rõ được đường viền đen của cỗ xe ngựa mờ tỏ trước nền trời. Gã đánh xe chạy thẳng tới khi nghe hiệu lệnh khàn đặc của ta, bàn tay vụng về của hắn với lấy cây roi theo bản năng, rồi cỗ xe chao đảo lắc lư khi ta với tay mở cánh cửa ra, bầy ngựa lao về phía trước trong khi ta run rẩy mở nắp quan tài, khiến ta bị xô mạnh sang một bên, bàn tay đầy vết bỏng của ta trượt xuống mặt lụa mát lạnh, và nắp quan tài đóng lại trong bóng tối kín đáo.
Đàn ngựa đã tăng tốc, chạy xa khỏi góc phố có tòa nhà đang bốc cháy. Nhưng ta vẫn ngửi thấy mùi khói; nó làm ta nghẹt thở, nó thiêu đốt mắt và phổi ta, ngay cả khi đôi bàn tay và vầng trán ta cũng đang bị thiêu đốt vì những tia nắng đầu tiên.
Nhưng bọn ta vẫn đang tiếp tục chạy, rời xa khỏi màn khói dày và những tiếng la hét ở nơi đó. Bọn ta đang rời khỏi Paris. Ta đã làm xong việc cần làm. Rạp hát Ma Cà Rồng đã cháy rụi cho tới móng.
Và khi cảm thấy đầu mình gục xuống, ta lại nhìn thấy cảnh tượng Claudia và Madeleine chết trong vòng tay nhau tại khoảng sân nhỏ đó, và ta cúi xuống trước hai mái đầu mềm mại đang tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nến, dịu dàng nói với họ, “Tôi không thể đưa hai người đi. Tôi không thể. Nhưng bọn chúng sẽ bị hủy diệt và chết xung quanh hai người. Nếu ngọn lửa vẫn chưa nuốt chửng được chúng thì mặt trời sẽ làm thay việc đó. Nếu chúng không chết cháy thì những người đến dập lửa cũng sẽ tìm ra chúng và phơi chúng dưới ánh sáng ban ngày. Nhưng tôi hứa với hai người, chúng sẽ phải chết theo đúng cách mà hai người đã chết, tất cả những ai ẩn náu trong tòa nhà đó vào buổi bình minh này đều sẽ phải chết. Và đó là những cái chết duy nhất vừa tốt đẹp vừa tinh tế mà tôi đã gây ra trong suốt cuộc đời vĩnh cửu của mình.
Phỏng Vấn Ma Cà Rồng Phỏng Vấn Ma Cà Rồng - Anne Rice Phỏng Vấn Ma Cà Rồng