You are a child of the sun, you come from the sun, and that is something true with the Earth also... your relationship with the Earth is so deep, and the Earth is in you and this is something not very difficult, much less difficult then philosophy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Anne Rice
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Interviewwith The Vampire (The Vampire Chronicles Series , Book 1)
Dịch giả: Hải Âu
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-22 21:33:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ình minh đã đến gần khi ta tra chìa vào ổ khóa căn phòng khách sạn. Ánh đèn khí bừng lên dọc theo những bức tường. Và, Madeleine, kim chỉ vẫn còn nguyên trên tay, đã ngủ gục bên lò sưởi. Claudia thì đang đứng lặng trong bóng tối, nhìn ta từ giữa đám dương xỉ ngoài cửa sổ, trong bóng tối. Tay em đang cầm chiếc lược chải đầu. Mái tóc em sáng bóng.
Ta đứng sững đón nhận một cơn chấn động, như thể mọi thú vui nhục dục và sự hỗn loạn trong tất cả những căn phòng của khách sạn này vừa trôi qua ta như những làn sóng và cơ thể ta bị thấm đẫm những xúc cảm đó, khác hẳn so với bùa mê của Armand và căn phòng ở tòa tháp. Ở đây có gì đó khiến ta yên lòng, và điều đó lại thật đáng sợ. Ta tìm đến ghế. Ta ngồi xuống đó tay ôm thái dương. Và rồi ta cảm nhận được Claudia gần bên, cảm nhận được đôi môi em trên trán mình.
“Anh đã ở cùng Armand, cô bé nói. Anh muốn ra đi cùng hắn.”
Ta ngước lên nhìn em. Khuôn mặt em mới dịu dàng, xinh đẹp làm sao, và, bỗng dưng, nó chỉ thuộc về riêng mình ta. Ta không hề thấy hối hận khi đã chiều theo khao khát của mình để chạm vào má em, khẽ chạm vào đôi hàng mi em - những cử chỉ thân mật và tự nhiên mà ta đã không còn làm với em kể từ đêm bọn ta cãi cọ. Ta sẽ gặp lại em; không phải tại đây mà là những nơi khác. Ta sẽ luôn biết em đang chốn nào!” ta nói.
Cô bé vòng tay quanh cổ ta. Em ôm chặt ta và ta nhắm mắt lại, vùi đầu vào tóc em. Ta hôn lên khắp cổ em. Ta nắm cánh tay nhỏ bé, tròn trịa và rắn chắc của em. Ta hôn lên đôi tay ấy, lên lúm đồng tiền mềm mại nơi cánh tay gập lại, lên cổ tay và lòng bàn tay đang mở rộng của em. Ta cảm thấy những ngón tay em ve vuốt mái đầu và khuôn mặt ta. Anh muốn sao cũng được, cô bé thề. Anh muốn sao cũng được.
“Em có hạnh phúc không? Em đã có đủ những thứ em muốn chưa?” ta khẩn nài.
“Có, Louis. Cô bé kéo ta vào sát váy em, ngón tay em bao chặt lấy gáy ta. Em đã có mọi thứ em muốn. Nhưng anh đã thực sự biết thứ anh muốn chưa? Cô bé nâng mặt ta lên để ta phải nhìn thẳng vào mắt em. Em lo sợ cho chính anh, chính anh mới có thể phạm sai lầm. Tại sao anh không rời Paris cùng chúng em!” đột nhiên cô bé thốt lên. “Chúng ta sẽ có cả thế giới, hãy đi cùng chúng em!”
Không. Ta lùi ra xa khỏi cô bé. Em đang muốn điều mà em đã từng muốn khi chúng ta còn sống với Lestat. Nó không bao giờ có thể lặp lại nữa. Nó sẽ không lặp lại.
Với Madeleine, cuộc sống của chúng ta sẽ rất mới mẻ và khác biệt. Em không đòi hỏi mọi việc phải như xưa. Chính em là người đã đặt dấu chấm hết cho cuộc sống đó cơ mà, cô bé nói. Nhưng anh có thực sự biết điều anh lựa chọn ở Armand là gì không?
Ta quay mặt đi khỏi em. Có một cái gì đó rất bướng bỉnh và bí ẩn trong nỗi căm ghét em dành cho hắn, trong việc em không thể hiểu nổi hắn. Cô bé sẽ lại bảo rằng hắn muốn em chết, mà ta thì không tin điều này. Em không thể thấy được điều ta thấy: hắn không thể muốn em chết, vì ta không muốn thế. Nhưng làm sao ta có thể giải thích điều đó cho em hiểu mà không gây ra cảm giác khoa trương và mù quáng trong tình yêu ta dành cho hắn. Đó là số phận của ta. Đó gần như là con đường đã được sắp đặt cho ta, ta nói, như thể ta chỉ vừa mới thấy rõ được suy nghĩ đó dưới sức ép từ sự nghi ngờ của em. Chỉ hắn mới có thể giúp ta khám phá được sức mạnh thật sự của mình. Ta không thể tiếp tục cuộc sống chia năm xẻ bảy và bị giày vò bởi những nỗi thống khổ này nữa. Hoặc ta đến với hắn, hoặc ta phải chết, ta nói. Mà còn một điều khác nữa, một điều rất phi lý khó giải thích và chỉ có thể làm hài lòng chính ta mà thôi...
“Đó là gì?” em hỏi.
“Đó là ta yêu hắn,” ta đáp.
“Hiển nhiên là anh yêu hắn, cô bé trầm ngâm. Nhưng anh đã từng có thể yêu cả em nữa.”
Claudia, Claudia. Ta ôm cô bé vào lòng, và cảm nhận sức nặng của em trên đầu gối mình. Em rướn người lên áp sát vào ngực ta.
“Em chỉ hy vọng rằng, khi anh cần em, anh vẫn có thể tìm thấy em...” cô bé thì thầm. Rằng em có thể quay lại với anh... Em đã làm tổn thương anh quá thường xuyên, em đã khiến anh đau khổ quá nhiều. Tiếng cô bé nhỏ dần. Em đã nằm yên trong vòng tay ta. Ta cảm nhận được sức nặng của em, và nghĩ: chỉ lát nữa thôi, ta sẽ không còn em. Giờ đây ta chỉ muốn ôm em vào lòng. Cái việc giản dị ấy luôn có thể đem lại niềm vui. Em tựa vào ta, bàn tay áp vào cổ ta.
Dường như một ngọn đèn ở đâu đó đã tắt. Như thể ánh sáng đã lụi tàn một cách đột ngột và lặng lẽ trong bầu không khí ẩm lạnh. Ta như sắp rơi vào một giấc mơ. Nếu còn là con người, hẳn ta đã bằng lòng mà thiếp ngủ tại nơi đây. Và trong trạng thái mơ màng, thư thái ấy, ta lại có cảm giác kỳ lạ mà quen thuộc của con người rằng, lát nữa, ánh mặt trời sẽ nhẹ nhàng đánh thức ta, rồi ta lại có thể nhìn thấy khung cảnh thân quen và lộng lẫy khi những tán lá dương xỉ được tắm mình trong nắng và ánh nắng trong những giọt mưa. Ta nâng niu cảm giác này. Ta khép hờ mắt.
Sau này, ta thường cố gắng hồi tưởng lại những giây phút ấy. Cố gắng hết lần này đến lần khác để nhớ lại trong căn phòng bọn ta đã nghỉ ngơi bên nhau, cái gì đã bắt đầu khiến ta lo ngại, cái gì lẽ ra phải khiến ta lo ngại. Rằng làm sao mà, khi mất cảnh giác, ta đã không cảm nhận được những biến đổi tinh vi chắc hẳn đang diễn ra xung quanh. Rất lâu sau này, trong đau đớn, mất mát và cay đắng tột cùng, ta lại sàng lọc những khoảnh khắc xưa cũ ấy, những giờ mơ màng đầu tiên của bình minh, khi mà tiếng kim đồng hồ tích tắc trên bệ lò sưởi gần như không thể nghe rõ và màu trời mỗi lúc một nhạt hơn; và tất cả những gì ta còn nhớ - bất chấp nỗ lực tuyệt vọng muốn kéo dài và đóng đinh thời gian lại bằng cách với tay ra dừng chiếc đồng hồ - tất cả những gì ta nhớ là những biến đổi tinh tế của ánh sáng.
“Nếu đủ cảnh giác, ta đã không bao giờ để nó qua mặt. Nhưng vì đang đắm chìm vào những mối quan tâm lớn hơn, ta đã không chú ý đến nó. Một ngọn đèn nữa lại tắt, một ngọn nến bị nhấn chìm trong vũng sáp nóng chảy rung động. Mắt đang nhắm hờ, khi ấy ta chợt có cảm giác bóng đêm sắp ập xuống, rằng mình sắp bị giam cầm trong bóng đêm.
Rồi ta mở mắt ra, mà không hề nghĩ tới đèn hay nến. Và tất cả đã quá muộn. Ta nhớ rằng mình đã đứng thẳng lên, bàn tay Claudia trượt xuống cánh tay ta, và nhìn thấy một loạt đàn ông và phụ nữ mặc đồ đen đang di chuyển khắp căn phòng, quần áo chúng mặc dường như đã hấp thụ ánh sáng của tất cả những đường viền mạ vàng hoặc bề mặt sơn mài bóng loáng, dường như đã rút kiệt toàn bộ ánh sáng. Ta gào lên trước chúng, gào lên để đánh thức Madeleine và thấy cô choàng tỉnh, một ma cà rồng non nớt đang kinh hoàng, tay cô bám chặt vào tay vịn chiếc ghế rồi rơi xuống đầu gối trong khi đám ma cà rồng kia với tới gần cô. Santiago và Celeste đang tiến tới phía bọn ta, còn ở phía sau, Estelle và những kẻ ta không biết tên khác đã phủ đầy các mặt gương và tập hợp lại thành những bức tường bóng đen nhấp nhô, đầy hăm dọa. Ta hét bảo Claudia chạy đi, kéo cửa mở ra. Ta xô cô bé sang phía bên kia cửa và cố gắng nhoài người sang theo, đạp Santiago ra khi hắn áp sát tới.
Thế thủ yếu ớt ta từng có khi đấu với hắn ở khu Latin trước đây không là gì nếu so với sức mạnh hiện tại của ta. Ta quá yếu ớt để có thể tự tin chiến đấu bảo vệ bản thân. Nhưng bản năng bảo vệ Madeleine và Claudia đã hoàn toàn áp đảo. Ta nhớ mình đã đạp Santiago bật ngược ra sau và đấm vào mặt cô ả Celeste xinh đẹp, quyền năng đang cố vượt qua ta. Tiếng chân Claudia vang lên trên cầu thang đá cẩm thạch phía xa xa. Celeste đang điên cuồng cào cấu ta, túm chặt và cào xé mặt ta khiến máu chảy xuống cổ áo ta. Ta có thể thấy những giọt máu lấp lánh nơi khóe mắt mình. Ta tấn công Santiago, lộn vòng theo hắn, nhận thức được sức mạnh khủng khiếp của hai cánh tay đang nắm chặt lấy mình, hai bàn tay đang cố với tới bóp cổ họng mình. Đánh lại chúng đi Madeleine, ta hét lên với cô. Nhưng tất cả những gì ta nghe thấy là tiếng cô khóc nức nở. Rồi ta thấy cô giữa vòng xoáy, một sinh vật đứng đờ đẫn, sợ hãi, bị bao vây bởi những ma cà rồng khác. Chúng bật ra tiếng cười khô khốc của ma cà rồng như những sợi dây kim tuyến hay những hồi chuông bạc. Santiago đang ôm mặt. Ta đã cắn hắn tóe máu. Ta đánh vào ngực, vào đầu hắn, cơn đau chạy xuống cánh tay ta, có thứ gì đó vòng lên cùm chặt lấy ngực ta như hai cánh tay, nhưng ta vùng vẫy thoát ra, và nghe tiếng mặt kính sau lưng mình vỡ nát. Nhưng một thứ gì đó khác, một kẻ khác đã chộp lấy tay ta bằng cả hai tay và đang kéo ta lại bằng một sức mạnh gan lì.
Ta không nhớ mình đã đuối sức như thế nào. Ta không nhớ được bất kỳ khoảnh khắc nào tình thế bị xoay chuyển khi sức mạnh của kẻ nào đó đã áp đảo sức mạnh của mình. Ta chỉ nhớ mình đã bị áp đảo. Bị áp đảo một cách tuyệt vọng bởi số đông và sự tấn công không ngừng, ta đã bị túm chặt, bị vây kín, và dồn ra khỏi phòng. Giữa một vòng ma cà rồng, ta đã bị đẩy dọc theo hành lang, và rồi ta ngã nhào xuống bậc cầu thang, được tự do trong chốc lát trước những cánh cửa hậu nhỏ hẹp của khách sạn, rồi lại bị bao vây và tóm chặt. Ta có thể nhìn thấy mặt Celeste đang kề sát mặt mình, và nếu có thể, ta đã cắn nát mặt ả. Ta đang mất nhiều máu và một bên cổ tay bị bóp chặt đến mức ta không còn cảm giác gì nơi bàn tay đó. Madeleine vẫn đang khóc nức nở bên cạnh ta. Và tất cả bọn ta bị ép vào một cỗ xe ngựa. Ta bị đánh không ngừng, vậy mà vẫn không mất ý thức. Ta kiên trì bám lấy ý thức ấy, dù cảm nhận được những cú đánh tới tấp vào gáy, cảm thấy máu đã thấm đẫm phía sau đầu ta và đang rỏ xuống cổ khi ta nằm lăn ra sàn xe ngựa. Điều duy nhất ta nghĩ được lúc đó là, ta cảm thấy cỗ xe đang di chuyển; ta vẫn còn sống, ta vẫn còn tỉnh táo.
Và ngay khi bọn ta bị lôi vào Rạp hát Ma Cà Rồng, ta gào lên gọi Armand.
Ta được thả ra, chỉ để loạng choạng bước đi trên cầu thang dẫn xuống tầng hầm, đám ma cà rồng kia bao vây cả phía trước và phía sau ta, xô đẩy ta bằng những bàn tay hăm dọa. Có lúc ta đã túm được Celeste, rồi ả thét lên và có kẻ nào đó đánh mạnh vào lưng ta.
Và rồi ta nhìn thấy Lestat - cú đánh mạnh hơn bất cứ cú đánh nào. Lestat đang đứng đó, ngay giữa phòng khiêu vũ, đôi mắt xám của hắn sắc lạnh và chăm chú, miệng hắn dãn ra với một nụ cười xảo quyệt. Hắn vẫn ăn diện chải chuốt như xưa, như mọi khi, và vẫn lộng lẫy như vậy trong chiếc áo choàng đen xa hoa và chiếc áo vải lanh sang trọng. Tuy nhiên những vết sẹo nọ vẫn còn nguyên vẹn trên từng thớ thịt trắng bệch của hắn. Chúng làm biến dạng khuôn mặt đẹp đẽ và căng bóng, những vết sẹo dài, mảnh và sâu cắt qua lớp da mỏng bên trên đôi môi, mí mắt và kéo lên tận vầng trán mịn màng. Và đôi mắt, chúng đang rực lên cơn thịnh nộ thầm lặng dường như pha lẫn cả vẻ ngạo nghễ, một vẻ ngạo nghễ tàn ác khủng khiếp đang nói, “Nhìn xem tôi là ai.”
“Có phải là hắn không?” Santiago nói và đẩy ta lên phía trước.
Nhưng Lestat quay phắt lại nhìn hắn và nói bằng giọng trầm gay gắt, “Tôi đã bảo anh là tôi muốn Claudia, đứa trẻ đó! Nó chính là hung thủ!” Và lúc này ta thấy đầu hắn bất giác chuyển động cùng lúc với lời quát tháo này, bàn tay hắn với tìm tay ghế để kéo lại gần trong lúc hắn đứng thẳng lên, đối mặt với ta.”
“Lestat, ta mở lời, nhìn thấy một vài tia hy vọng còn sót lại. “Anh vẫn còn sống! Anh đã bảo toàn được tính mạng! Hãy nói cho họ biết anh đã đối xử với chúng tôi ra sao...”
“Không, hắn lắc đầu giận dữ. Anh phải quay lại với tôi, Louis,” hắn nói.
Trong giây lát ta không thể tin được vào tai mình. Phần tỉnh táo hơn, tuyệt vọng hơn trong ta nói rằng, Hãy hương thảo với hắn ngay cả khi tiếng cười đầy sát khí buột ra từ môi ta.
“Tôi sẽ cứu mạng anh! Lestat nói, mí mắt hắn rung lên theo từng tiếng được nhấn mạnh, ngực hắn hổn hển, bàn tay hắn chìa ra một lần nữa rồi nắm lại bất lực trong bóng tối. Anh đã hứa với tôi, hắn nói với Santiago, rằng tôi có thể đưa anh ta về New Orleans cùng. Rồi hắn nhìn từng người trong đám đông đang bao vây bọn ta, hơi thở hắn trở nên điên loạn, và hắn gào lên, Claudia, nó đâu rồi? Nó chính là hung thủ, tôi đã nói thế cơ mà!”
“Cứ từ từ, Santiago đáp. Khi hắn chìa tay về phía Lestat, Lestat lùi lại và gần như mất thăng bằng. Hắn tìm thấy tay ghế và vội nắm lấy nó, mắt nhắm nghiền, cố gắng lấy lại kiểm soát.”
“Nhưng tên này đã giúp đỡ con bé, đồng lõa với nó...” Santiago nói và tiến lại gần Lestat. Lestat ngước lên nhìn.
“Không, hắn nói. Louis, anh phải quay lại với tôi. Tôi có chuyện muốn nói với anh... về cái đêm trong đầm lầy.” Nhưng rồi hắn ngừng lời và đảo mắt nhìn quanh một lần nữa, như thể hắn đang bị giam cầm, bị thương và đang tuyệt vọng.
“Nghe tôi đây, Lestat, ta bắt đầu. Anh hãy để cô bé đi, anh thả tự do cho cô bé... và tôi sẽ... tôi sẽ quay lại với anh,” ta nói, những lời ấy vang lên trống rỗng, khô lạnh. Ta cố gắng tiến vài bước về phía hắn, cố gắng làm cho ánh mắt mình trở nên khắc nghiệt và khó đoán, cố gắng để cảm thấy sức mạnh toát ra từ mắt mình như hai tia sáng. Hắn đang nhìn ta, thăm dò ta, trong lúc cố gắng chống lại sự yếu ớt của chính mình. Celeste đặt tay lên cổ tay ta. Anh phải nói cho họ biết, ta vẫn tiếp tục, rằng anh đã đối xử với chúng tôi ra sao, rằng chúng tôi không hề biết luật, rằng cô bé không hề biết tới sự tồn tại của những ma cà rồng khác, ta nói. Và ta cứ lặp đi lặp lại ý nghĩ này, trong khi những lời máy móc đó cất lên: Armand phải quay lại vào đêm nay, Armand sẽ quay lại. Hắn sẽ dừng tất cả chuyện này, hắn sẽ không để chuyện này tiếp diễn.
Rồi có âm thanh của thứ gì đó bị kéo lê trên sàn nhà. Ta nghe thấy tiếng khóc kiệt quệ của Madeleine. Ta nhìn quanh và thấy cô đang ngồi trong một chiếc ghế, và khi cô nhận ra ánh mắt ta, nỗi khiếp sợ trong cô dường như càng dâng cao hơn. Cô định ngồi dậy nhưng đám ma cà rồng kia đã ngăn cô lại. Lestat, ta nói, “Anh muốn gì ở tôi? Tôi sẽ cho anh hết...”
Rồi ta nhìn thấy thứ đã tạo ra tiếng ồn ban nãy. Và Lestat cũng đã nhìn thấy. Một chiếc quan tài với những ổ khóa sắt lớn đang bị kéo vào phòng. Ta hiểu ngay tức khắc. “Armand đâu rồi?” ta tuyệt vọng hỏi.
“Con bé đã giết tôi, Louis. Nó đã giết tôi. Nhưng anh thì không! Nó phải chết,” Lestat nói, giọng hắn yếu đi và vang lên the thé, như thể hắn đã phải nỗ lực rất nhiều mới có thể nói được. Dẹp thứ đó đi, anh ta sẽ trở về nhà với tôi, hắn hét lên giận dữ với Santiago. Nhưng Santiago chỉ cười lớn, và Celeste cũng cười lớn, và tiếng cười dường như đã lây sang tất cả chúng.
“Các người đã hứa với tôi,” Lestat nói với chúng.
“Tôi chẳng hứa gì với anh sất,” Santiago đáp.
“Chúng đã biến anh thành thằng ngu, ta cay đắng nói khi chúng mở nắp chiếc quan tài ra. Anh đúng là thằng ngu! Anh phải tìm Armand, Armand là thủ lĩnh ở đây, ta thốt lên. Nhưng hắn không có vẻ gì là hiểu lời ta nói.”
Chuyện xảy ra sau đó thật tuyệt vọng, mờ mịt và khổ sở, ta đá chúng, vật lộn để giằng tay ra, gào lên với chúng rằng Armand sẽ chấm dứt tất cả chuyện này và chúng sẽ không dám làm hại Claudia. Nhưng chúng vẫn ấn ta vào chiếc quan tài những nỗ lực điên cuồng của ta không thể chống lại được chúng, mà chỉ giúp ta quên đi tiếng khóc của Madeleine, tiếng khóc thảm thiết của cô, và quên đi nỗi sợ rằng một lúc nào đó tiếng khóc của Claudia sẽ hòa lẫn vào âm thanh đó. Ta cố gồng dậy đẩy chiếc nắp quan tài đang đè xuống, giữ nó mở được trong phút chốc trước khi nó sập xuống và những chiếc khóa được đóng lại với tiếng chiếc chìa kim loại ken két. Những lời ta đã nghe từ lâu bỗng trở lại, đó là tiếng nói the thé của Lestat vang lên từ miền xa xăm, yên bình mà ba người bọn ta đã từng ở rồi gây sự với nhau: Một đứa trẻ chết đói thì thật khủng khiếp... Một ma cà rồng chết đói thậm chí còn thảm thương hơn. Dân Paris có thể nghe tiếng con bé gào thét vì đói. Cơ thể ướt đẫm đang run rẩy của ta mềm oặt đi trong chiếc quan tài ngột ngạt, và ta nói, Armand sẽ không để chuyện đó xảy ra; không có nơi nào đủ kín đáo để chúng có thể giam cầm bọn ta.
Rồi chiếc quan tài được nhấc lên, có tiếng đế giày loẹt quẹt và chiếc quan tài đung đưa qua lại; ta chống tay vào hai bên thành quan tài và nhắm mắt lại trong giây lát. Ta nhắc bản thân đừng đưa tay sang hai bên, đừng để ý đến đái không khí mỏng giữa mặt mình và nắp quan tài; và ta cảm thấy chiếc quan tài rung lắc, đổ nghiêng khi đám ma cà rồng kia bước xuống cầu thang. Ta cố lắng nghe tiếng khóc của Madeleine, bởi vì dường như cô đang khóc gọi Claudia, gào tên cô bé lên như thể cô bé có thể cứu tất cả bọn ta vậy. Hãy gọi Armand; hắn chắc chắn phải về đây đêm nay, ta tuyệt vọng nghĩ. Và chỉ có ý nghĩ về sự nhục nhã ghê gớm khi phải nghe tiếng hét của mình, dù vang dội bên tai nhưng lại bị khóa kín trong quan tài này, mới ngăn ta hét lên.
Nhưng ngay cả khi ta đang nói thành tiếng suy nghĩ đó, một suy nghĩ khác vẫn dâng lên trong ta: nếu Armand không tới đây thì sao? Nếu hắn đã giấu một chiếc quan tài trong tòa lâu đài cổ để trở về đó thì sao... Và đột nhiên, cơ thể ta vùng ra khỏi sự khống chế của tâm trí, và ta đập vào lớp gỗ bao quanh, gắng sức xoay lưng lại để gồng lên đẩy nắp quan tài ra. Nhưng ta không thể: lòng quan tài quá hẹp; và đầu ta ngật ra trên đáy quan tài, mồ hôi ta tuôn ra khắp lưng và hai bên sườn.
Tiếng khóc của Madeleine đã biến mất. Âm thanh ta nghe thấy lúc này chỉ có tiếng giày và hơi thở của chính mình. Rồi đêm mai Armand sẽ quay lại, phải, đêm mai chúng sẽ thông báo với hắn và hắn sẽ tìm thấy bọn ta, giải phóng bọn ta. Chiếc quan tài vẫn đung đưa qua lại. Mùi nước tràn vào lỗ mũi ta, gần như ta có thể cảm nhận được sự tươi mát của nó qua hơi nóng bí bách của chiếc quan tài, rồi mùi lòng đất sâu hòa lẫn vào mùi nước. Chiếc quan tài bị ném mạnh xuống, tứ chi ta nhức nhối, và ta chà bàn tay lên cẳng tay, cố gắng không chạm vào nắp quan tài, không cảm nhận mức độ chật hẹp của nó, sợ rằng nỗi sợ của mình sẽ tăng lên đến mức thành hoảng loạn, thành kinh hoàng.
Ta tưởng chúng sẽ bỏ đi, nhưng không. Chúng đang bận rộn làm gì đó xung quanh, rồi một mùi khác ùa vào khứu giác ta, một thứ mùi thô sống và xa lạ. Nhưng rồi, khi đã nằm yên, ta nhận ra đám ma cà rồng kia đang chất gạch lên và đó là mùi của vữa. Rất chậm rãi và thận trọng, ta đưa tay lên lau mặt. Được rồi, hãy chờ đến đêm mai, ta tự thuyết phục mình, kể cả khi đôi vai ta dường như đang nở ra to hơn trong lòng quan tài. Không sao, đêm mai Armand sẽ đến, và cho đến lúc ấy, đây chỉ đơn thuần là chiếc quan tài của chính ta, là cái giá ta phải trả cho tất cả những điều đó, đêm này qua đêm khác.
Nhưng lệ đã tuôn ra trên đôi mắt ta, và ta có thể thấy mình vẫn quẫy đạp trong lòng quan tài; đầu ta đang quay từ bên này sang bên nọ, tâm trí ta hiện lên viễn cảnh của đêm mai, đêm sau đó, và đêm sau đó nữa. Và rồi, có lẽ là để làm mình sao nhãng khỏi cơn cuồng loạn, ta nghĩ đến Claudia - cảm thấy vòng tay em ôm lấy ta trong ánh đèn mờ của căn phòng khách sạn Saint-Gabriel, nhìn thấy đường cong của bầu má em hiện lên dưới ánh sáng, thấy cặp lông mi của em khẽ rung rung và đôi môi mềm như lụa của em đang hôn ta. Cơ thể ta cứng đờ, chân ta vẫn cố đạp vào thành gỗ. Tiếng gạch chất lên đã ngưng, tiếng bước chân đã biến mất. Và ta gào lên gọi tên cô bé, “Claudia,” cho đến khi cổ họng ta xoắn lại đau rát trong khi ta lăn lộn, và móng tay ta cấu chặt vào lòng bàn tay, rồi chầm chậm, như một dòng suối băng, giấc ngủ tê liệt ùa tới. Ta cố gắng gọi tên Armand một cách ngớ ngẩn và tuyệt vọng, chỉ lờ mờ nhận thức được, khi mí mắt mình đang trĩu nặng dần và bàn tay mình đang buông thõng xuống, rằng giấc ngủ cũng đang đến với hắn nơi nào đó, rằng hắn cũng đang nằm lặng ở nơi nghỉ ngơi của hắn. Ta cố gắng vùng vẫy thêm một lần cuối. Mắt ta thấy được bóng đêm, đôi tay ta cảm nhận được bốn bức tường gỗ. Nhưng ta đã kiệt sức. Và ta không còn biết gì nữa.”
Phỏng Vấn Ma Cà Rồng Phỏng Vấn Ma Cà Rồng - Anne Rice Phỏng Vấn Ma Cà Rồng