Tôi biết giá trị của thành công: cống hiến, làm việc chăm chỉ, và sự hy sinh không cần bù đắp cho những việc bạn muốn nó xảy ra.

Frank Lloyd Wright

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: hoac huu
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 380
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1927 / 16
Cập nhật: 2015-11-12 21:39:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11 +12: Yến Minh Hi Sinh
*Đinh!*
Một tiếng vang thật lớn, tam tiêm lưỡng nhẫn đao bị bật ra, kế tiếp bên tai hắn vang tiếng kêu to sốt ruột của Yến Minh.
- Chúa công mau chạy đi, giao tên này cho thuộc hạ!
Trương Lãng nhìn Yến Minh đẫm máu chiến đấu anh dũng, cả người tràn đầy vết thương, khuôn mặt xấu xí càng thêm khủng bố.
Trương Lãng đưa mắt nhìn bốn phía, trong bóng đêm khó phân rõ địch ta, một mảnh đen kịt binh sĩ đấu đá nhau. Hắn và Triệu Vũ, Dương Dung sớm thất lạc, nhưng mơ hồ thấy được có một nữ tướng ở không xa cưỡi ngựa tung hoành như vào chỗ không người.
Trương Lãng tìm được đường sống trong chỗ chết, cố nén cảm xúc đau khổ, dùng tâm tình vô cùng trầm trọng nói:
- Bảo trọng!
Tiếp theo hắn vỗ ngựa ra đi.
Cam Ninh giận muốn chết nhưng bị Yến Minh bám chặt không thể thoát ra. Thêm vào Yến Minh quyết tâm dùng mạng đổi lấy, Cam Ninh trong phút chốc không làm gì được đối phương.
Trương Lãng thoát khỏi Cam Ninh dây dưa mới phát hiện cả người đẫm mồ hôi, trên thân thể có rất nhiều miệng vết thương, may mắn không nghiêm trọng lắm.
Trương Lãng bắt lấy thời cơ ở trong loạn quân liều mạng xung phong, hy vọng có thể tìm ra Triệu Vũ, Dương Dung.
Vừa lúc hắn phát hiện đằng trước có một vòng vây, mấy chục binh sĩ ở bên cạnh đi tới đi lui, bao vây bảy, tám Hắc Ưng Vệ. Chính giữa có hai kiện tướng võ công không tầm thường cùng đấu với một người.
Hắn mở to mắt nhìn thì thấy chính là Dương Dung.
Hai đối thủ của Dương Dung không yếu, nàng lại đang lo lắng cho Trương Lãng, thêm vào bốn phía đều là địch quân, tình huống không mấy tốt đẹp.
Trương Lãng hết sức vui mừng, không quan tâm cái gì khác, dẫn theo mấy Hắc Ưng Vệ bên cạnh lập tức giết tới, kêu to:
- Dung nhi đừng lo, ta đến đây!
Trong tiếng giết bốn phía của loạn quân, giọng hùng hồn của Trương Lãng vẫn truyền được rất xa.
Dương Dung nửa mừng nửa sợ, vừa múa liễu diệp đao chặn lại thế công của tướng địch vừa la lớn:
- Lão công!
- A! Giết!
Trương Lãng thấy Dương Dung bình yên vô sự thì yên tâm hơn, lập tức khí thế hừng hực (hắc hắc, đối với binh tôm tướng cua mà), con ngựa dưới thân cũng nương uy thế chạy nhanh hơn trước nhiều. Chớp mắt Trương Lãng đã phá tan phòng tuyến của đối phương, cùng lúc đó chém ngã vài tiểu binh, bám chặt một tướng địch, ra sức tàn sát.
Sau khi Trương Lãng tham gia chiến cuộc, đại tướng chủ chiến bên địch quân đơn độc khiêu chiến căn bản không phải đối thủ của Dương Dung và Trương Lãng. Nếu không phải bên cạnh có không ít binh sĩ hỗ trợ thì đối phương đã sớm chiến bại rồi.
Tuy không thể giết bại địch quân nhưng Trương Lãng đã thành công mở ra đường máu, chuẩn bị phá vòng vây.
Cam Ninh trơ mắt nhìn con ngựa Trương Lãng chạy càng lúc càng xa, mà đám binh sĩ của gã thì không cách nào chặn được hắn.
Gã tức đến mức hú dài, phát ra thanh âm vô cùng uy vũ:
- Linh Đang binh, kết trận! Bao vây Trương Lãng!
Theo tiếng gầm của Cam Ninh, trên chiến trường từ bốn phương tám hướng bỗng truyền đến vô số tiếng chuông rung, cực kỳ đột ngột. Chẳng những áp chế tiếng sát phạt của tất cả binh sĩ, khắp núi đồi đều là tiếng chuông.
Vừa nghe thì tiếng chuông cực kỳ êm tai, nhưng nghe lâu khiến người nóng nảy vô cùng. Mỗi binh sĩ đều hoảng hốt không thể tập trung tinh thần, chính binh sĩ phe địch cũng giống vậy.
Trương Lãng ngây ra, cùng Dương Dung nhìn nhau, đều ngơ ngẩn.
Không ngờ rằng Cam Ninh còn để lại tuyệt chiêu, bây giờ mới lấy ra đội vệ binh gã ẩn giấu.
Trong lúc hai người sững sờ thì có không ít binh sĩ mặc đồ quái dị, trên người treo chuông bạc giao nhau hợp thành bao vây. Dưới ánh trăng chợt lóe, cực kỳ chói mắt.
Càng quái dị là vũ khí trong tay họ chính là cái chuông, vừa đi vừa động, tiếng chuông không dứt.
Chính Trương Lãng nghe cũng cảm thấy có chút choáng váng ù tai, tinh thần lay động.
Đây là thứ quỷ quái gì thế này! Cái này khá giống với khô lâu binh của Trương Ninh. Khô lâu binh là mượn cách nói quỷ thần khiến người chưa đấu mà sợ bảy phần. Còn Linh Đang binh thì lấy mê hoặc ý chí người đạt tới mục đích cắt giảm sức chiến đấu của đối thủ. Tóm lại chỉ cần ý chí vững vàng, giữ vững tâm thần thì vấn đề này chắc không đáng lo.
Trương Lãng còn đỡ, Yến Minh thì cảm thấy hơi thở nguy hiểm chưa từng có, cảm giác bất an lan tràn trong lòng.
Cam Ninh rốt cuộc vào lúc này nổi giận, giống như là mãnh hổ ra khỏi rừng, dũng mãnh không thể đỡ.
Yến Minh kinh sợ biến sắc mặt, né trái tránh phải, tam tiêm lưỡng nhẫn đao chỉ có sức chống đỡ chứ không thể đánh trả. Dù là vậy thì gã vẫn không lùi bước, bám chặt Cam Ninh, cố gắng kéo dài thời gian cho Trương Lãng trốn thoát.
Gã đau khổ chống đỡ năm mươi chiêu, rốt cuộc năng lực không đủ, thêm vào thể lực cạn kiệt, trở tay không kịp bị Cam Ninh chém thành hai nửa, chết trận đương trường, hy sinh oanh liệt.
Lại một vị tướng đắc lực của Trương Lãng, trong bóng đêm tối tăm, cách biệt thế gian.
Trương Lãng còn chưa biết tin Yến Minh chết trận, chỉ biết khiến Dương Dung theo sát mình, trái vọt phải giết.
Nhưng Linh Đang binh cực kỳ co giãn, Trương Lãng tiến thì đối phương lùi, hắn bỏ thì người bên cạnh liền giết ra.
Thêm nữa thỉnh thoảng có sợi dây mỏng cột vào cái chuông ở trên không trung bay tới bay lui, hoặc là ngáng chân ngựa, hoặc là bay vòng vòng muốn trói hắn lại.
Tóm lại chiêu số khó mà đề phòng.
Không bao lâu sau, ngựa của Dương Dung, Trương Lãng rốt cuộc bị dây chuông ngáng ngã, hai người rơi xuống đất, cùng Hắc Ưng Vệ tiến hành cuộc chiến đường bộ gian khổ.
Chuông kêu vang khiến không ít Hắc Ưng Vệ rối loạn tinh thần, tay chân nhanh nhẹn bắt đầu chậm lại. Có mấy người ý chí kém chút thì trong lúc hỗn loạn bị đối phương giết chết.
Trương Lãng cùng mấy chục Hắc Ưng Vệ của hắn rơi vào nguy hiểm chưa từng có.
Chỉ cần Hắc Ưng Vệ ra chiêu đẩy lùi đối phương là dây chuông sẽ từ góc độ ngoài dự đoán quấn lại đây. Chuông ở trên không trung phát ra thanh âm êm tai mà khiến người sởn tóc gáy. Do dù Hắc Ưng Vệ tránh được nó thì lại có người khống chế chuông bay ra. Một nhảy một chuyển, một lật một vung, buộc Hắc Ưng Vệ liên tục né tránh, tiêu hao nhiều thể lực. Có người phản ứng chậm chút thôi là hai bên bị binh sĩ dùng dây thừng trói lại ngay.
Khi bước chân tử thần đến càng gần thì Trương Lãng rốt cuộc tỉnh táo lại.
Hắn nghiêm túc phân tích tình hình hiện giờ. Hắn đã không con đường để lui, nếu không im lặng chết thì phải bùng nổ trong im lặng! Chỉ cần có thể vượt qua cửa ải này thì trước mắt trời cao biển rộng, mặc sức bay lượn.
Trương Lãng ôm nguyên thủ nhất, bỏ đi tất cả tạp niệm, sát ý bắt đầu thiêu đốt trong lòng. Cả người hắn toát ra uy nhiếp khiến người tận đáy lòng run sợ. Không có giây phút nào so với hiện tại càng thêm cố chấp níu giữ sinh mệnh.
Dương Dung vui mừng phát hiện Trương Lãng biến đổi. Khuôn mặt như đao tước kia, đôi mắt sâu không thấy đáy, nhiệt tình cuồng dã đã lâu rồi đánh mất, trong giờ phút này lại quay về trên người Trương Lãng.
Quả nhiên, Trương Lãng nhẹ cắn khớp hàm, sống lưng thẳng tắp đứng.
Linh Đang binh lại xông lên vài người, yểm hộ mặt sau tiếng chuông rít gào. Trương Lãng mím chặt môi, khí lưu bên người không gió tự dao động, cát bay đá chạy. Bị địch quân bao vây, mỗi vung ra đại đao là gió gào thét, cực kỳ sắc bén. Binh sĩ địch quân lập tức bị đao khí tổn thương, cũng có người bị khí thế của hắn chấn nhiếp, liên tục lùi ra sau. Ngay cả cái chuông do tinh cương luyện thành cũng bị một chiêu giận dữ của Trương Lãng chém thành hai nửa, rơi đầy đất.
Chính Trương Lãng biểu hiện ra không chỉ là sự dẻo dai và kiên nghị của quân nhân, còn bởi vì hắn nhiệt tình và hành động anh dũng khiến Hắc Ưng Vệ càng đấu càng mạnh. Mỗi người bùng phát ra sức chiến đấu vô hạn, từng người không tiếc hy sinh bản thân mình. Phú chốc mặc dù Linh Đang binh nhiều điều quỷ dị cũng không làm gì được Trương Lãng.
Trương Lãng nản lòng phát hiện, Linh Đang binh mạnh hơn lính bình thường rất nhiều, còn bền bỉ hơn trong tưởng tượng.
Mỗi lần mắt thấy phòng tuyến sắp có lỗ hổng thì binh sĩ khác sẽ trám vào, cứng rắn đẩy dời ý niệm phá vòng vây của hắn ra sau, họ phối hợp thật là rất ăn ý.
Điều này cũng khó trách. Linh Đang binh của Cam Ninh từ khi kết bè thành quần cùng một chỗ tới nay đã hơn mười năm, họ luôn sống cùng nhau, khá là hiểu nhau, phối hợp không thành vấn đề.
Ngay lúc này, chết tiệt là Cam Ninh đã tới rồi.
Khi gã trông thấy lực phá hoại ngày càng mạnh của Trương Lãng, kinh ngạc vì hắn như biến thành một người khác. Bên người hắn ngã một đống binh sĩ, thuộc hạ của gã dù tầng tầng không ngừng bao vây, nhưng bá khí không ai bì nổi kia chính gã cũng thấy run sợ.
Cam Ninh than thở, cảm giác tim nhoi nhói lan tràn toàn thân. Vốn đôi mắt sát khí đằng đằng của gã bỗng chốc tràn ngập tơ máu, răng nghiến kèn kẹt.
Chỉ thấy gã cuồng rống một tiếng, tức giận nói:
- Trương Lãng, ngươi dám giết gần trăm huynh đệ của ta, Cam Ninh tuyệt đối không tha cho ngươi!
Cam Ninh giục ngựa xông lên.
Trương Lãng cắn chặt răng, chỉ cảm thấy lòng trống rỗng.
Trong khoảnh khắc này, hắn biết Yến Minh tiêu rồi.
Nghĩ tới khuôn mặt xấu xí của Yến Minh, nụ cười chất phác, còn có tấm lòng son, Trương Lãng muốn rớt nước mắt.
Một thuộc hạ tốt biết bao lại cứ thế ra đi.
Trong đầu hắn xẹt qua tình hình lần đầu tiên gặp gỡ Yến Minh, lại nghĩ tới Yến Minh làm sao đi theo mình, Trương Lãng bỗng dâng trào xúc động mãnh liệt. Xúc động này là lần đầu tiên hắn hận một người đến thế.
Cam Ninh. Đôi mắt mơ hồ của Trương Lãng như tia điện bắn tới con ngựa trước mặt hung mãnh xông đến.
Tới đây đi!
Trương Lãng lạnh lùng cười.
Yến Minh, ngươi hãy yên tâm, Trương Lãng này nhất định sẽ báo thù cho ngươi!
Trương Lãng cúi đầu, thầm nói.
Dương Dung phát hiện tình thế khác thường, cảm giác trên người Trương Lãng toát ra sát khí mãnh liệt vô cùng. Theo ánh mắt của hắn, nàng nhìn thấy Cam Ninh không ngừng lao tới.
Dương Dung biết nguy rồi, Trương Lãng đã bị lửa giận đốt cháy linh hồn.
Dương Dung nhân lúc binh lính đối phương chờ Cam Ninh xông tới, nàng lùi tới bên cạnh Trương Lãng.
Nàng vô cùng lo lắng nói:
- Lão công, huynh nhất định phải bình tĩnh!
Trương Lãng không đáp lại, vẫn lạnh lùng nhìn Cam Ninh ngày càng gần.
Bên người còn sót lại hai mươi, ba mươi Hắc Ưng Vệ cũng im lặng hộ quanh Trương Lãng, cố gắng muốn bảo vệ hắn an toàn.
Dương Dung vô cùng sầu lo, khổ sở khuyên ngăn:
- Lão công, tuyệt đối đừng hành động theo tình cảm! Huynh không còn là một người, huynh không chỉ sống vì mình! Hãy nghĩ tới nhà ở Mạt Lăng đi, nơi đó có con gái của chúng ta, còn có tỷ muội Văn Cơ nữa! Trên tay huynh còn có vô số sinh mệnh binh sĩ Giang Đông, còn gánh hy vọng cứu trăm họ! Sứ mệnh của huynh nặng nề, nhất định phải nhẫn nhục chịu đựng!
Trương Lãng đánh rùng mình, tỉnh táo lại, hắn ngoái đầu cảm kích nói:
- Dung nhi, cảm ơn muội!
Dương Dung thở phào một hơi, đáp hắn lại là khuôn mặt cười dịu dàng.
Trương Lãng nhìn tình hình, tất cả Linh Đang binh đều hưng phấn vì Cam Ninh đến, động tác chậm đi nhiều, là thời cơ phá vây cực tốt.
Trương Lãng vừa định ra lệnh thì không trung bỗng truyền đến tiếng nức nở thê lương.
Trên chiến trường, tất cả binh sĩ bị tiếng tru thê lương làm kinh sợ, bất giác ngẩn ra, ngừng lại không đánh nhau nữa. Chúng ngẩng đầu nhìn xung quanh, muốn tìm ra nguồn thanh âm.
Ngay cả con ngựa của Cam Ninh cũng bị hù, hí dài không ngừng đảo quanh tại chỗ.
Cam Ninh liên tục gầm lên, liều mạng muốn khống chế con ngựa, bất giác tâm tình biến cực kỳ nóng nảy.
Trương Lãng cũng ngẩn ngơ, bỗng chốc không hiểu là có chuyện gì.
Tiếng thê lương kia biến càng trầm trọng, sương khói mù mịt truyền đến mỗi một ngóc ngách.
Từ phương không xa lắm bay đến mấy cái bóng u linh xám tro, trường bào xám ở trong gió phất phơ. Dường như bên trong áo trống rỗng không có gì cả. Nhưng cái đầu lâu kia, răng trắng hếu, thêm vào bốn phía bao bọc sương trắng nhạt vừa lúc nổi bật đôi mắt khủng bố tàn khốc của đối phương, cực kỳ đáng sợ.
Lúc này, có binh sĩ mắt sắc nhìn thấy hình ảnh đó, bị hù đến tim ngừng đập, hét chói tai:
- Quỷ!!!
Vốn binh sĩ đã sợ muốn chết nghe xong tiếng la, phản xạ run bần bật.
Dường như u linh rất vừa lòng kiệt tác của mình, âm trầm cười vài tiếng.
Trong lòng mỗi người nhanh chóng lan tràn nỗi rùng rợn, chính Cam Ninh cũng ngẩn ngơ.
Dù là ai thì khi trông thấy hình ảnh đó đều bị dọa ngu ra.
Họ đã bao giờ gặp tình hình khủng bố như vậy đâu.
Chỉ có Trương Lãng không kiềm được mừng như điên. Cảm ơn trời đất, rốt cuộc chống tới lúc viện quân đến. Chỉ không ngờ chi viện chính là khô lâu quỷ binh của Trương Ninh. Hắn không ngờ trước kia mình tùy tiện nói một câu bây giờ trở thành pháp bảo cứu mạng, đúng là sự đời khó đoán. Nếu Trương Ninh không tới, thật không dám tưởng tượng hắn có thể phá vòng vây của Cam Ninh không.
Cam Ninh thấy quân tâm bị dao động mãnh liệt, lập tức đứng ra lạnh lùng nói:
- Đừng sợ, đây chắc chắn là do người giả trang!
Một binh sĩ run cầm cập tới gần Cam Ninh, run giọng nói:
- Tướng quân, đây có thật là người giả ra không? Trông không giống đâu. Tướng quân xem đi, nó bay trên không trung đã lâu, còn phát ra tiếng, chắc chắn là quỷ thật rồi. Tướng quân thấy đó, binh sĩ của Trương Lãng cũng có vẻ rất là sợ hãi.
Binh sĩ càng nói càng sợ, kiềm không được nói:
- Tướng quân, không bằng chúng ta rút đi!
Phong Lưu Tam Quốc Phong Lưu Tam Quốc - Dục Hỏa Trọng Sinh 	Phong Lưu Tam Quốc