Love is a puzzle posed by the emotions and not likely to be solved by reason.

Anon

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Mike Nguyen
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1333 / 7
Cập nhật: 2015-07-18 07:20:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12 Khách Sạn Thân Tình
hiều đến, để dễ dàng hành động, tôi và anh Đông đi chung chiếc xe Suzuki của anh. Anh chở tôi. Đường xa lộ rất dễ đi nhưng nhớ lại tai nạn của ông bà Xu Hào và nhìn các chiếc xe hơi khổng lồ đang phi vun vút trên đường, tôi hoảng sợ la anh hoài bắt anh phải đi chầm chậm. Tuy thế, anh vẫn phóng xe trên 40 cây số một giờ. Chả mấy chốc, chúng tôi vượt qua ngã tư xa lộ Thủ Đức và thấy ngay khách sạn to lớn Thân Tình lừng lững trước mặt. Cẩn thận, anh Đông gởi xe ở một cái quán bên kia đường. Chúng tôi đi bộ vào khách sạn.
Vừa vào đến sân khách sạn, chúng tôi thấy có mấy chiếc xe hơi đậu rải rác, đặc biệt có một chiếc xe màu xanh trông quen quen.
Đưa cho tôi chiếc xách tay trong có đựng ít báo và tạp chí, anh nói:
- Anh em mình vào văn phòng khách sạn. Em làm bộ mời nhân viên mua báo, trong khi đó anh lén xem danh sách các người hiện ngụ trong khách sạn. Làm như thế để lở nếu có quân gian thì chúng khỏi nghi ngờ.
Anh Đông lúc nào cũng đa mưu! Hai anh em tôi mạnh dạn bước vào văn phòng khách sạn. Tôi tiến đến quầy trong khi anh Đông lảng vảng chỗ để danh sách. Ngồi sau quầy là một lão già có râu cá chốt thấy phát ghét. Lão ngó tôi đăm đăm. Tôi chưa kịp nói gì hết, lão đã hỏi:
- Cô bé hỏi gì đó?
Tôi bèn lấy mớ báo và tạp chí ra nói huyên thuyên về nội dung và hình thức của nó rồi mời lão mua.
Lão chăm chú nghe tôi nói. Sau khi nghe đến lời cuối cùng mời lão mua, lão nhếch mép cười khinh bỉ:
- Cô bé đi đi! Ở đây là khách sạn, chả có báo bổ gì hết!
Tôi phải đi ra ngoài. Lúc đó anh Đông cũng vừa ra. Tôi hỏi anh:
- Anh có thấy cái gì không anh?
Anh nhìn tôi khẽ gật đầu nhưng không nói gì hết. Anh dẫn tôi qua quán chỗ gởi xe ngồi uống nước. Ở vị trí đó, chúng tôi có thể thấy rõ cả mặt tiền khách sạn. Anh nói nhỏ vừa đủ tôi nghe:
- Anh có thấy tên Quynh hiện ở phòng 13. Tên Quynh làm anh liên tưởng đến tên Huynh hay Huyên mà bà Hùng nói với phóng viên Mã bữa nọ.
Tôi hỏi:
- Phòng đó ở đâu anh? Dưới đất hay trên lầu?
Anh Đông lấy tay chỉ qua khách sạn:
- Ở dưới đất! Chỗ cái xe hơi xanh đó!
Thình lình, anh Đông bấu vào tay tôi:
- Hương! Em xem kìa!
Chiếc xe Toyota từ từ tiến vào khách sạn. Người tài xế chính là người mang kính đen ám ảnh chúng tôi từ lâu nay. Người tài xế ấy lái xe chầm chậm đến ngừng ngay sau chiếc xe hơi xanh.
Anh Đông sung sướng ra mặt:
- Đúng như anh đoán! Phòng số 13 là sào huyệt bọn cướp.
Anh vừa nói xong, tôi thấy trên xe Toyota bước xuống ba người. Họ gõ cửa phòng 13. Cửa phòng mở. Họ vào. Cửa phòng đóng lại. Tôi còn thấy cái màn treo ở cửa sổ phòng từ từ khép kín lại.
Anh Đông nói nhanh:
- Hương! Thế là mình thành công! Anh tin rằng bọn gian đang bàn bạc trong đó. Đây là cơ hội bằng vàng lột mặt nạ bọn sát nhân.
Chúng tôi bèn chạy qua đường, bọc ngõ sau khách sạn. Sau khách sạn là một con đường nhỏ cây cối um tùm. Anh Đông đếm từng phòng một. Đến phòng số 13, anh ngừng lại quan sát. Cạnh đó, có một cây cổ thụ to lớn. Thật là một địa lợi hết sức quí. Đứng sát cạnh cửa sổ sau cửa phòng 13, chúng tôi có thể nghe lén được người trong phòng nói chuyện. Nhưng khi lùi lại núp vào cây cổ thụ, chúng tôi có thể tránh khỏi bị lộ diện đồng thời có thể thấy hoạt động phía trước sân khách sạn nhờ một hành lang bên trái.
Anh Đông rút sổ tay ra ghi lia lịa.
Một người nói giọng có vẻ giận:
- Tụi bây tệ quá! Bị Quách Tĩnh và mấy đứa nhỏ lừa tráo chiếc vòng hột xoàn giả.
Tôi hơi ngạc nhiên vì thấy giọng hơi quen quen.
Một người trả lời, đúng là giọng khàn khàn của người mang kính đen:
- Phê bình thì dễ lắm, Quynh à! Tại sao cách đây mấy tháng mầy cũng thất bại như tụi tao vậy!
- Luân! Mày nên nhớ kỳ đó đâu phải lỗi tại tao? Tại xui mà! Tao đã theo dõi nó sát, tính áp bắt nó dừng xe đâu ngờ nó mất trớn nhào luôn xuống hố sâu chết không kịp trối!
- Tụi bây cãi nhau chi vô ích vậy! Mất thì giờ quá rồi! Mình phải làm sao chứ?
Một giọng chua như dấm nổi lên:
- Dù sao việc đã qua rồi, bỏ đi! Nhắc lại chả có ích gì hết! Bây giờ mình phải tìm cách làm sao lấy được chiếc vòng hột xoàn quí giá đó! Tao thấy Quách Tĩnh và bọn nhỏ cũng khôn lắm, đừng khinh thường chúng nó.
Một giọng khác lại nổi lên, đúng là giọng tên Quynh:
- Tao tin chiếc vòng đó còn ở trong trường. Vì thế Quách Tĩnh ra vô đó hoài. Tụi bây dễ hoạt động hơn tao, tụi bây hãy lo cho xong vụ này!
Anh Đông ngó tôi hãnh diện, anh đã khám phá ra bọn cướp. Nhưng lúc đó, một việc xảy ra hết sức bất ngờ làm chúng tôi hết hồn, chút xíu bị bại lộ, nguy hiểm hết sức!
Một con mèo to lớn từ đâu bỗng phóng ào vào mặt tôi. Hoảng hốt tôi tính la lên nhưng cố dằn được. Vì quá bất ngờ, tay tôi đã cào cửa sổ một cái rột. Liền lúc đó, nhiều tiếng chân chạy dồn dập về phía cửa sổ. Tôi và anh Đông ba chân bốn cẳng phóng nhanh núp vào cây cổ thụ. Con mèo vẫn còn đứng đó ngó bọn gian kêu: Meo! Meo! Thấy mèo, bọn gian cười nắc nẻ rồi đóng cửa sổ lại. Trước khi đóng, một tên quăng một tàn thuốc xuống đất. Anh Đông lượm lên, thấy hiệu Pallmall.
Lúc đó, chúng tôi nghe giọng nói của tên Quynh nổi lên:
- Bây giờ tao phải đi Sài Gòn có chút việc! Thôi mình ra ngoài!
Chúng tôi nghe có những bước chân tiến về phía cửa. Chúng tôi vội chạy về cây cổ thụ để xem bọn chúng làm gì ở sân khách sạn.
Tôi thấy trước tiên tên Luân người mang kính đen. Kế đó tên nhỏ con ốm nhách đã rình rập nhà Xu Xu theo sau tên Luân. Tới chiếc xe Toyota, tên Luân quay lại nói gì một hồi. Chúng tôi thấy tên nhỏ con lên ngồi kế tên Luân. Còn tên thứ ba khá to con lên ngồi ở băng sau. Chiếc xe rồ máy lướt ra xa lộ chạy thẳng. Chỉ còn chiếc xe xanh, chưa có người lái. Chúng tôi đoán thế nào tên Quynh cũng lên xe đó. Một lúc sau chúng tôi thấy một người tiến về phía xe đó. Chúng tôi trố mắt nhìn. Ô kìa! Ông phóng viên Mã, người đã phỏng vấn Xu Xu và bà Hùng về tai nạn của ông bà Xu Hào. Ông phóng viên Mã leo lên xe rồ máy chạy.
Thấy vậy, tôi nói với anh Đông:
- Hèn chi! Lúc nãy em thấy chiếc xe hơi đó hơi quen. Đúng là chiếc xe ông phóng viên Mã lái đến nhà Xu Xu bữa nọ.
Anh Đông gật đầu:
- Anh cũng nhận thấy như vậy! Nhưng ông Mã làm gì ở đây vậy?
Tôi hỏi:
- Còn tên Quynh đi đằng nào, không thấy ra?
Chúng tôi chạy lại cửa sổ. Anh Đông nhướng chân dòm vào phòng qua kẽ hở. Phòng trống trơn. Tên Quynh đã thoát khỏi chúng tôi, tên Quynh biến mất tự bao giờ.
Ngần ngừ chốc lát, chúng tôi đành phải lái xe trở về. Nhà phóng viên Mã làm gì ở khách sạn này? Tên Quynh là ai? Tại sao tên đó lại nói với các tòng phạm câu: Tụi bây dễ hành động hơn tao! Chúng tôi chưa tìm được câu trả lời các thắc mắc đó.
Pho Tượng Rồng Vàng Pho Tượng Rồng Vàng - Hoàng Đăng Cấp Pho Tượng Rồng Vàng