They say love is blind…and marriage is an institution. Well, I’m not ready for an institution for the blind just yet.

Mae West

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Phủ Kỳ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 863
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3853 / 84
Cập nhật: 2015-11-16 13:22:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 57: “thần Cách Của Kiếm” Và “pháp Tắc Của Kiếm” 2
hong Vân Vô Kỵ liên tục lật qua các trang, trên những trang sách này có ghi lại rất nhiều vu thuật công kích mạnh mẽ do các đời tộc trưởng Vu tộc lĩnh ngộ được. Hắn chỉ xem sơ qua những vu thuật công kích mạnh mẽ này một lần, ghi nhớ này vào trong đầu, cũng không cẩn thận nghiên cứu. Sự tồn tại của vu có đạo lý riêng của nó, dĩ nhiên cũng phải có chỗ hơn người.
Phong Vân Vô Kỵ sở hữu lực lượng tinh thần mạnh mẽ, tại Thái Cổ từ trước đến nay không một ai đạt đến trình độ như hắn. Nhìn từ góc độ của vu, có thể nói linh hồn của hắn đã đạt đến một mức độ chưa từng có. Nhưng với lực lượng linh hồn mạnh mẽ như thế, hắn lại không thể hoàn toàn phát huy ra sức mạnh của mình. Linh hồn hóa thành vô số không gian nghiên cứu đạo của quy tắc, cuối cùng hắn đã lĩnh ngộ được bước đầu đạo của quy tắc. Bất kỳ lực lượng nào ngoại trừ thần lực, chỉ cần có đặc tính gây tổn thương, hắn đều có thể lợi dụng được hóa thành kiếm trong tay. Năng lực này có lẽ đã đủ đối phó với cao thủ dưới Chủ Thần, nhưng khi đối mặt với Chủ Thần thứ mười bốn thì vẫn còn thiếu rất nhiều.
Phong Vân Vô Kỵ cần phải lĩnh ngộ lực lượng tổn thương cao hơn một bậc, có thể khống chế cả thần lực có tính công kích. Nhưng trước mắt hắn vẫn không có đầu mối về cấp bậc này, quan trọng hơn là…
Tại khoảnh khắc chạm đến dòng sông vận mệnh, từ trong một phần tiên đoán do Pháp Tổ để lại, Phong Vân Vô Kỵ đã nhìn thấy mình cùng với quyển Mạt Nhật Tế Điển này, mà địa điểm lại chính là bên trong Kiếm các. Trong tương lai mà Pháp Tổ nhìn thấy, quyển Mạt Nhật Tế Điển này dường như rất quan trọng với mình. Phong Vân Vô Kỵ cũng không định thay đổi tương lai này.
“Xoạch xoạch!”
Tiếng trang sách vang lên trong Kiếm các. Nơi góc tường, thân thể thiếu niên bao trùm trong bóng tối ngẩng đầu lên, cặp mắt sáng ngời nhìn vào Phong Vân Vô Kỵ tóc trắng, một lát sau lại dời mắt đi, ngồi trong góc chìm vào tu luyện.
Bỏ qua những trang ghi lại vu thuật mạnh mẽ, cuối cùng Phong Vân Vô Kỵ đã tìm được lý giải về bản nguyên linh hồn của các đời tộc trưởng Vu tộc.
Pháp tu cho rằng bản nguyên của loài người chính là lực lượng tín ngưỡng. Khi con người tôn thờ một Chủ Thần, dưới tình huống bọn họ không phát giác, lực lượng của bản nguyên không gian sẽ dùng hình thái lực lượng tín ngưỡng hội tụ về quốc độ của chư thần, từ đó gia tăng thần lực của chư thần. Sau khi bản nguyên không gian suy kiệt, không gian này sẽ sụp đổ, khiến cho tất cả sinh linh đều chết hết.
Vu tộc cũng không phủ nhận ý kiến của pháp tu, đó là linh hồn của loài người sinh ra tại bản nguyên không gian. Trên thực tế, vu đã trực tiếp bỏ qua bản nguyên không gian để tập trung vào bản chất của loài người. Nếu như loài người trong một không gian là do bản nguyên của không gian đó diễn sinh ra, vậy thì bản nguyên không gian là thứ gì? Trước khi không gian sinh ra dĩ nhiên cũng không có thứ gọi là bản nguyên, vậy trước khi xuất hiện hình thái bản nguyên không gian thì nó là thứ gì?
Suy nghĩ của Vu tộc đã chạm đến một tầng sâu hơn so với pháp tu. Ánh mắt của Phong Vân Vô Kỵ dừng ở trang kế cuối của Mạt Nhật Tế Điển, đó là ký ức của tộc trưởng Vu tộc đời thứ hai lưu lại.
Tổ là tộc trưởng đời thứ hai của Vu tộc. Sau khi tộc trưởng Vu đời thứ nhất chết trong cuộc chiến thần ma, y đã trở thành tộc trưởng mới của Vu tộc. Chứng kiến sự khốc liệt của cuộc chiến thần ma, cái chết của Vu, sự hi sinh to lớn của loài người trong chiến tranh, cùng với sự hùng mạnh không thể so sánh của chư thần, Tổ đã bắt đầu suy nghĩ đến bản chất của Chủ Thần, cũng suy nghĩ tại sao giữa người và thần lại có sự khác biệt lớn như vậy.
Tộc trưởng đời thứ hai của Vu tộc là Tổ muốn hiểu rõ về sự tồn tại của Chủ Thần hùng mạnh, mà muốn làm được điều này trước tiên cần phải biết các Chủ Thần cư ngụ ở nơi nào. Trong cuộc tìm kiếm này Vu tộc đã phát hiện ra nơi bắt nguồn của thời không. Trong đó mặc dù phần lớn là nhờ Tổ, nhưng cũng có công lao của Vu đời đầu, chỉ là lúc trước Vu còn chưa thăm dò đến nơi đó.
Cùng sinh ra tại hỗn độn, ưu thế này đã trở thành điều kiện cho suy nghĩ của Tổ, kết hợp với giải thích về đạo của linh hồn do Vu để lại, suy nghĩ của Tổ cuối cùng đã có kết quả.
Trước khi hàng tỉ không gian thành hình, vạn vật diễn sinh ra thì vũ trụ là một mảng hỗn độn. Trong khoảng thời gian này không có loài người, cũng không có Chủ Thần. Bất kể là bản nguyên không gian sinh ra loài người, hay là vực sâu bóng tối và hải dương ánh sáng sinh ra Quang Ám chư thần, trong thời kỳ này đều chỉ là một khoảng hỗn độn. Nói cách khác, từ bản nguyên để suy nghĩ, bản chất của loài người và Chủ Thần đều giống như nhau, đều chỉ là một mảng hỗn độn.
Sau đó vô số năm, thời gian và không gian bắt đầu thành hình. Dưới hai mươi sáu loại pháp tắc làm chủ, cùng với vô số quy tắc phụ trợ, hỗn độn bị phá vỡ, vũ trụ thành hình, sau đó hàng tỉ không gian mới dần dần xuất hiện. Trong trời đất, bất kể là mây mù, nước mưa, biển cả, núi cao, đồng bằng, cỏ cây, con sâu, con cá, thậm chí là cả vạn vật đều do quy tắc chi phối tạo thành, trong đó quy tắc lại phu thuộc vào pháp tắc. Nhưng trong trời đất lại có những thứ không phải do quy tắc diễn sinh ra, đó là linh hồn của sinh vật. Tổ cho rằng, mặc dù sự mạnh mẽ của Chủ Thần vượt xa tưởng tượng của loài người, nhưng về bản chất loài người và Chủ Thần lại cùng một gốc. Thậm chí y còn cho rằng, trên lý thuyết loài người hoàn toàn có thể nhờ vào tu luyện để trở thành Chủ Thần. Ý nghĩ này vô cùng lớn gan, nhưng người thừa kế sau Tổ lại ngầm thừa nhận và phát triển nó.
Vu tộc cho rằng, bất kể là bản nguyên không gian sinh ra loài người, hay là hải dương ánh sáng và vực sâu bóng tối sinh ra chư thần đều cùng một gốc. Đây cũng là lý do tại sao Chủ Thần có thể thông qua phương thức hấp thu lực lượng tín ngưỡng, dùng để tăng cường thần lực của mình.
Khi vũ trụ thành hình, hỗn độn sơ khai, Chư thần đã sinh ra trong hỗn độn. Lúc ban đầu khi sinh ra, hoàn cảnh thai nghén của Chư thần vốn sung túc hơn nhiều so với loài người trong không gian, vì vậy bẩm sinh loài người đã thua kém chư thần rất nhiều. Trong vũ trụ có vô số không gian, nhưng chỉ có một hải dương ánh sáng và vực sâu bóng tối, từ đó có thể thấy được sự chênh lệch.
Yêu ma trời sinh đã sở hữu năng lực mạnh mẽ, theo thời gian trôi qua năng lượng của bọn chúng lại càng ngày càng mạnh hơn. Còn loài người ban đầu chỉ là thức ăn cho đám hung thú Hồng Hoang, đến sau này mới xuất hiện cao thủ cấp Thái Cổ, cuối cùng là Pháp Tổ có tư cách thành thần và Chí Tôn có thể đối kháng với Chủ Thần. Lúc đó đám hung thú cao cấp của Hồng Hoang đã sớm bị nhân tộc Thái Cổ thuần phục hoặc xua đuổi ra khỏi Thái Cổ. Tất cả những điều này đều là nhờ vào tu luyện.
Nếu loài người có thể thông qua tu luyện, đạt đến cấp bậc của yêu ma có thiên phú bẩm sinh vượt xa mình, vậy tại sao không thể trở thành Chủ Thần? Khi linh hồn của một người đủ mạnh, bù đắp được sự chênh lệch về cường độ linh hồn khi sinh ra giữa loài người và chư thần, Vu tộc cho rằng người này đã có điều kiện trước tiên và cần thiết để trở thành Chủ Thần.
Nhưng các đời tộc trưởng của Vu tộc bị hạn chế bởi sự hiểu biết về Chủ Thần, cũng không thể đề xuất phương pháp tường tận giúp loài người trở thành Chủ Thần. Có điều trong Mạt Nhật Tế Điển có để lại một phương pháp liên quan đến việc ngưng tụ và gia tăng cường độ linh hồn. Vu tộc thậm chí còn dựa vào bí pháp của mình, đưa ra một phương pháp khiến linh hồn đạt đến cường độ của Chủ Thần, nối liền linh hồn và pháp tắc, từ đó khống chế pháp tắc để sử dụng. Môn pháp quyết này có tên là Vu Đỉnh thuật.
Nhưng cho dù Vu tộc phát minh ra loại công pháp kỳ dị này, cường độ linh hồn của loài người và Chủ Thần vẫn có khác biệt quá lớn. Chư thần sinh ra trước loài người vô số năm, bản thân đã hấp thu năng lượng tinh túy nhất trong vũ trụ này. Dựa vào lý giải đối với võ tu, Vu tộc đã nhận định cường độ thân thể của loài người vốn không thể chịu được linh hồn cấp bậc Chủ Thần. Khi linh hồn đạt đến cường độ của một vị Chủ Thần, thân thể của loài người lập tức sẽ tan vỡ. Đến cuối cùng Vu tộc cảm thấy chán nản vì suy đoán này, sau đó cũng không tiếp tục ghi chép nữa.
Mạt Nhật Tế Điển chủ yếu ghi chép những vu thuật mạnh mẽ và phương pháp ngưng luyện linh hồn của Vu tộc. Ghi chép của Tổ chỉ là một suy đoán diễn sinh từ năng lực của Vu tộc, vốn không nên ghi vào trong Mạt Nhật Tế Điển. Nhưng bởi vì bị cuộc chiến thần ma kích động, cuối cùng Tổ đã ghi lại suy nghĩ này. Còn các đời tộc trưởng Vu tộc lại vì tôn kính Tổ, chẳng những không xóa ghi chép này đi, ngược lại còn tiếp tục phát triển suy đoán này của Tổ.
Ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ dời khỏi Mạt Nhật Tế Điển, trong lòng không ngừng nhấp nhô. Trong ánh sáng xanh biếc do Mạt Nhật Tế Điển phát ra, từng hàng ký tự màu xanh sẫm như nòng nọc không ngừng di chuyển. Trong quyển sách này còn có một số ghi chép của Vu tộc mà Phong Vân Vô Kỵ không đọc đến, nhưng như vậy cũng đủ rồi. Những thứ đó đều chỉ liên quan đến việc tu hành của Vu tộc, đối với hắn cũng không có ý nghĩa quá lớn. Thứ hữu dụng thật sự trong Mạt Nhật Tế Điển chính là Vu Đỉnh quyết này.
“Đó là phương pháp hình thành thần cách!” - Phong Vân Vô Kỵ đứng dậy, trong lòng sóng cả cuộn trào, tiếng tay áo phất phơ trước ngực có vẻ rất vang dội trong Kiếm các an tĩnh. Ở một góc, Viên Tề Thiên bị tiếng vang này làm kinh động, từ trong bóng tối mở mắt ra, một vệt sáng lóe lên trong mắt. Thiếu niên bình tĩnh nhìn sư phụ, cũng không nói lời nào.
Tổ và những tộc trưởng đời sau của Vu tộc cũng không biết suy đoán này của bọn họ kinh hãi thế tục như thế nào. Dưới cái nhìn của bọn họ, chênh lệch giữa loài người và Chủ Thần là quá lớn. Mặc dù Chiến Tranh Chi Chủ Địch Tư Mã Sâm và Cứu Thục Chi Chủ Dĩ Tát đều bỏ mạng dưới tay Chí Tôn của loài người, nhưng phía sau thắng lợi của Chí Tôn là nhờ vào bình hành pháp tắc mạnh mẽ, vì vậy cũng không thể nói lên điều gì. Theo như Vu tộc thấy, chênh lệch giữa linh hồn của loài người và Chủ Thần là hoàn toàn không thể bù đắp được.
Khi cuộc chiến thần ma lần đầu tiên bộc phát, mỗi khi có Chủ Thần giáng lâm hoặc Chủ Thần phân thân hùng mạnh xuất hiện, tất cả sinh linh trong chiến trường đều cảm giác được một sự run rẩy phát ra từ linh hồn, cùng với một áp lực vô hình khiến người ta thần phục, đó chính là khoảng cách to lớn về cấp bậc linh hồn.
Các đời tộc trưởng của Vu tộc, đời sau kế thừa suy nghĩ và ý tưởng của đời trước, tiếp tục công việc mà tộc trưởng đời trước không thể hoàn thành. Khi Vu Đỉnh quyết ra đời, Vu tộc cũng thu được kết luận là loài người không có khả năng trở thành Chủ Thần. Mặc dù nhận định Vu Đỉnh quyết không thể sử dụng được, nhưng tộc trưởng của Vu tộc cũng không xóa môn vu thuật có tiếng mà không có miếng này ra khỏi Mạt Nhật Tế Điển. Nguyên nhân trong đó có lẽ là do sơ sót, cũng có thể là vì không muốn uổng phí tân huyết của các tộc trưởng đời trước. Tóm lại hôm nay khi Phong Vân Vô Kỵ tham khảo Mạt Nhật Tế Điển, cái kết quả suy đoán kinh hãi thế tục này lại rơi vào trong tay hắn.
Phi Thăng Chi Hậu Phi Thăng Chi Hậu - Hoàng Phủ Kỳ Phi Thăng Chi Hậu