If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Phủ Kỳ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 863
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3853 / 84
Cập nhật: 2015-11-16 13:22:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3: Quy Tắc Của Kiếm 3
át Lục ma quyết của tâm ma đã đạt đến một cấp bậc mà Thái Huyền khó có thể hiểu được. Nếu như nói hai tầng trước là xác ve, vậy thì bây giờ Sát Lục ma quyết đã thật sự phá kén chui ra.
Chiến tranh càng gia tăng, hai bên chém giết càng thảm liệt, năng lượng mà tâm ma có thể hấp thu được từ đó lại càng lớn. Là chủ nhân Sát Lục duy nhất khống chế khu vực này, tất cả năng lượng do chiến tranh và giết chóc gây nên đều dựa theo sát lục quy tắc bị hắn hấp thu.
Tâm ma an tĩnh ngồi trên đỉnh núi. Không chỉ là tu luyện, hắn còn đang từ từ hấp thu nguồn năng lượng mới: thần lực của giết chóc.
Tại Ma Giới lúc nào cũng có giết chóc, mỗi thời mỗi khắc đều có rất nhiêu năng lượng giết chóc tỏa ra. Những năng lượng này đều là chất dinh dưỡng của các chủ nhân Sát Lục.
Mà trong tất cả cuộc giết chóc, “chiến tranh vương triều” và “chiến tranh hủy diệt vương triều” là cuộc chiến có số lượng hai bên tham gia đến mấy trăm triệu, thậm chí là đến mấy tỉ. Đó là sự hấp dẫn mà các đời chủ nhân Sát Lục đều không thể từ chối. Năng lượng to lớn trong trời đất này, ngoại trừ chư thần thì chỉ có chủ nhân Sát Lục mới có thể hấp thu.
Sự tồn tại của Sát Lục hoàng đế Tháp Na Thác Tư là một sai lầm. Sự xuất hiện của hắn cũng có nghĩa là khi mỗi một đoàn năng lượng giết chóc xuất hiện đều sẽ bị chia làm hai phần, mà tâm ma chỉ nhận được một phần trong đó.
“Đồ nhát gan!” – Mặc dù nhắm nghiền hai mắt, ma thức cường đại của tâm ma vẫn trải rộng khắp cả chiến trường, nhưng cũng không cảm ứng được khí tức của Sát Lục hoàng đế Tháp Na Thác Tư đã chạy trốn kia.
Cảm ứng của các chủ nhân Sát Lục vô cùng nhạy bén. Mà đối với chủ nhân Sát Lục, một “bữa tiệc” chiến tranh vương triều chắc chắn là sự hấp dẫn không thể cự tuyệt.
Chỉ Chủ Thần mới có thể từ vô số không gian trong vũ trụ mênh mông, hấp thu lấy tất cả năng lượng do pháp tắc của mình khống chế. Mà kẻ ở gần cấp bậc Chủ Thần nhất, chủ nhân Sát Lục chỉ có thể hoàn toàn hấp thu tất cả năng lượng giết chóc trong một phạm vi đặc biệt, đồng thời còn có thể hấp thu từng tia năng lượng trong một phạm vi lớn hơn.
Phạm vi này và cường độ năng lượng giết chóc hấp thu được có liên quan đến cảnh giới của chủ nhân Sát Lục. Tu vi càng cao, năng lượng giết chóc trong trời đất có thể hấp thu lại càng nhiều. Mà năng lượng hút được bao nhiêu lại ảnh hưởng đến cảnh giới của chủ nhân Sát Lục. Cứ như vậy tuần hoàn.
“Thái Huyền, ngươi có thể dẫn quân đoàn Hủy Diệt xuất kích rồi!”- Tâm ma mở mắt ra, liếc nhìn tình thế giằng co phía trước, đột nhiên lên tiếng. Giọng nói nhàn nhạt trực tiếp vang lên trong lòng Thái Huyền.
- Vâng thưa chủ công!
Không hề do dự, Thái Huyền liền vung tay lên. Đám ma đầu Thái Cổ giống như mãnh hổ ra khỏi lồng, lập tức theo Thái Huyền từ sau núi tràn ra.
“Gào!”
Tiếng gầm vang khắp trời cao. Khớp xương toàn thân đám ma đầu Thái Cổ kêu lên lốp đốp, thân thể đột nhiên vươn cao, đồng thời từ nơi xương sống sau lưng mọc ra từng khúc xương màu đen sắc bén.
“Vù!”
Sau người, một chiếc đuôi nhọn như roi thép dùng sức vung một cái trong hư không, lưu lại một chuỗi hư ảnh. Đám ma đầu Thái Cổ đã hoàn toàn biến đổi hình tượng, từ phía trên ngọn núi nhảy vọt ra, sát khí kinh người trên người bọn họ khiến cho cả Sát Lục ma quân cũng phải kinh hãi, ào ào tránh lui.
Đám ma đầu Thái Cổ nhiều đến mấy ngàn vạn, trên người bọn họ không chỉ có sát khí kinh người và dục vọng khát máu như A Tu La ma tộc và Sát Lục ma quân, còn có thêm một phần căm hận mà những người khác không có. Chính sự căm hận giận này đã khiến cho đám ma đầu Thái Cổ trở nên càng đáng sợ hơn so với Sát Lục ma quân.
Những người này vốn đã sẵn sàng cho cái chết.
Trong không gian vương triều Ni Cổ Lạp Tư, trông thấy một quân đoàn khí tức cường đại kinh người bỗng từ phía sau chiến trường Ma Giới thứ nhất giết tới, đám rồng ma đều biến sắc, ngay cả vẻ mặt Ni Cổ Lạp Tư đại đế cũng cả kinh.
Chỉ vỏn vẹn quân đoàn Thâm Uyên, Sát Lục ma quân và A Tu La ma tộc đến từ vương triều Trung Ương cũng đã gây cho vương triều Ni Cổ Lạp Tư một áp lực lớn, lúc này lại xuất hiện một quân đoàn còn đáng sợ hơn. Tất cả rồng lớn trong lòng đều chìm xuống tận đáy.
Trên bảo tọa hình rồng, bàn tay của Ni Cổ Lạp Tư đại đế móc chặt vào tay vịn, trong đôi mắt bạc lóe lên ánh lửa.
oOo
Trái với giết chóc của Ma Giới, Thái Cổ lại tiến vào thời kỳ hòa bình lâu dài, không có chiến tranh, cũng không có sát phạt. Tất cả mọi người đều đắm chìm trong tu luyện không ngày không đêm, bao gồm cả Phong Vân Vô Kỵ.
Tiếng gió mênh mông. Trên đỉnh Kiếm các, Phong Vân Vô Kỵ ngồi xếp bằng trước dốc núi, áo bào trắng tung bay phần phật trong gió. Dưới dốc núi là các cường giả Thái Cổ không đếm hết đang ngồi xếp bằng, yên lặng tu luyện.
Cách một thời gian, Phong Vân Vô Kỵ đều sẽ tiến hành tu luyện trong thời gian dài, hoặc là bế quan, mà mỗi lần bế quan nhất định đều có tiến bộ cực lớn.
Sự hình thành của “Kiếm xá lợi” chính là một cơ hội, là kết quả của Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp sau khi năng lượng tinh thần đạt đến một mức độ nhất định. Sự hình thành của nó vốn không phải do dụng tâm. Từ sau khi dùng “Kiếm xá lợi” đánh bại Công Tôn Chỉ Thương, Phong Vân Vô Kỵ vẫn không có thời gian để gia cố nó, cho đến khi từ Vực Ngoại Thiên Ma Thiên trở về hắn mới quyết định tiến hành.
Trong không gian ý thức không ngày không đêm. Thời gian ở nơi này chậm lại đến ngàn vạn lần. Không gian ý thức tối tăm bị chia thành hàng trăm triệu. Tất cả ý thức đều tập trung vào công năng và phương hướng tiến hóa mà “Kiếm xá lợi” có thể diễn sinh ra, tiến hành suy diễn phức tạp.
Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp tầng thứ chín chính là cảnh giới Kiếm Thần. Tầng thứ chín này lại chia làm ba cấp, mà cấp thứ hai chính là “Kiếm xá lợi”. Còn về cấp thứ ba, Phong Vân Vô Kỵ cũng đã ẩn ước có một khái niệm.
Cấp thứ ba chính là “quy tắc của kiếm”.
Sự vận hành của vũ trụ là do vô số quy tắc tạo nên, mà trên quy tắc lại có pháp tắc. Chính hệ thống rõ ràng này đã duy trì vũ trụ vận hành một cách trật tự.
Bất kể ma công, thần công, đại pháp, chân khí, ma khí… tất cả công pháp đi đến cuối cùng đều phải quy về hai chữ “quy tắc”.
Kiếm có sắc bén đến đâu, kiếm nguyên có tinh túy và hùng hậu đến đâu, cuối cùng đều phải trở về với quy tắc tương thông với kiếm. Phong Vân Vô Kỵ gọi nó là “quy tắc của kiếm”.
Trong vũ trụ hư không mênh mông, số lượng quy tắc nhiều không kể xiết, nhất định sẽ có một quy tắc tương ứng với kiếm đạo.
Như vậy nếu tồn tại “quy tắc của kiếm”, nó sẽ như thế nào? Phong Vân Vô Kỵ chìm vào sâu trong suy nghĩ.
“Kiếm xá lợi” cũng không cần chuyên tâm nghiên cứu quá nhiều. Sự xuất hiện của nó đã giải quyết vấn đề chịu đựng của thân thể đối với tinh thần lực to lớn do Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp sản sinh ra, cũng đã giải quyết vấn đề giới hạn cao nhất của tinh thần lực mà một sinh vật có thể chứa đựng.
Chỉ cần trong cơ thể vận hành theo quỹ tích đặc biệt, hơn nữa gia cố thêm, “Kiếm xá lợi” sẽ không ngừng trở nên tinh túy, muốn suy diễn công năng của nó cũng không cần quá nhiều thời gian. Tại một ý nghĩa nào đó, sự củng cố “Kiếm xá lợi” cũng giống như gia tăng sức sống vậy.
Mà suy diễn “quy tắc của kiếm” thì lại khác. Là người nghiên cứu và sáng lập Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp, Phong Vân Vô Kỵ có thể đạt đến một cái trình độ cao hơn, thành tựu cảnh giới Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp tầng thứ mười hay không, điều này đã thoát khỏi “cấp bậc của công pháp”, tiến đến một cấp độ cao hơn, tiếp cận với quốc độ của thần.
“Nếu như tồn tại ‘quy tắc của kiếm’, vậy nó sẽ là loại quy tắc như thế nào?” - Phong Vân Vô Kỵ suy tư. Vấn đề bản nguyên này vang lên từ sâu trong biển ý thức, truyền khắp cả biển ý thức, dẫn đến từng trận hồi âm.
“Kiếm” dùng người làm gốc, cùng với nó là “đao”. Nhìn vào hình tượng, bản chất của kiếm càng gần với một “thứ sắc bén”.
Giữa trời đất có kiếm hữu hình, cũng có kiếm vô hình. Kiếm hữu hình dùng kim loại chế tạo. Kiếm vô hình lại thoát thai, hóa hình và đạt đến chất của nó.
Như vậy bản chất của kiếm là gì?
Phàm là “thứ sắc bén” dĩ nhiên có thể đả thương “người”. Một thứ có thể tạo thành thương tổn đối với những thứ khác, như vậy thứ đó đã có đủ tính chất của kiếm.
Một mảnh gỗ vót nhọn có thể xuyên qua ngón tay, nhìn vào điểm này thì nó đã có đủ đặc tính của kiếm. Còn một khối thép có hình dạng của kiếm, nhưng nếu như nó không lộ mũi nhọn ra, không có ý đả thương người, cũng chưa từng đả thương người, vậy thì nó cũng không phải là một thanh kiếm.
Phong Vân Vô Kỵ suy tư, dòng suy nghĩ càng trở nên rộng hơn.
Một cây búa và một thanh kiếm khác nhau ở chỗ nào? Là hình dáng sao?
Không phải. Khác biệt của hình dáng chỉ là bề ngoài, còn trên bản chất, bất kể là dùng búa hay dùng kiếm, kết quả do nó tạo thành đều như nhau, đó là “tổn thương”. Nhìn vào điểm này, một cây búa và một thanh kiếm đều không có gì khác nhau.
Chúng đều có đủ bản chất của kiếm.
Kiếm giả là vua trong binh khí. Từ một mức độ nào đó, sở dĩ kiếm được mệnh danh “vua trong binh khí” là bởi vì hình dáng của nó càng gần với thực chất của “binh”, đó là “tổn thương”.
Thông thường khi lần đầu nhìn thấy “thứ sắc bén” sẽ có thể gây ra cảm giác đau, đây là thứ mà những binh khí khác không có.
Đó là nguyên lý căn bản trong vũ trụ.
Khi một người nảy sinh ý định giết người khác, hoặc là nảy sinh sự thù địch với người khác, vậy tại thời khắc đó trong lòng người này đã có một thanh kiếm.
Chỉ cần là kiếm thì có thể tạo thành thương tổn. Lớn thì như va chạm giữa các hành tinh trong vũ trụ, nhỏ thì như đá vụn trên đỉnh núi lăn xuống va vào nhau, chỉ cần có “tổn thương” sinh ra thì chúng đều có đủ bản chất của kiếm.
Nếu như Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp tầng thứ chín tồn tại cảnh giới này, vậy đây chính là “quy tắc của kiếm”. Khả năng của nó chính là khống chế tất cả mọi thứ có bản chất của kiếm trong trời đất.
Ở trước mặt người nắm giữ “quy tắc của kiếm”, không một chiêu thức nào có “mục đích công kích” có thể phát ra và tạo thành tổn thương. Bất cứ sinh vật nào, khi trong lòng nó sinh ra sự thù địch và sát ý, nó sẽ lập tức rơi vào trong tay người nắm giữ “quy tắc của kiếm”.
Ngự vạn kiếm trong thiên hạ, trong trời đất không gì có thể “tổn thương”, đây chính là “quy tắc của kiếm”.
Đạt đến cảnh giới này, trong trời đất ngoại trừ bản thể của Chủ Thần thì không thứ gì có thể đả thương được.
Phi Thăng Chi Hậu Phi Thăng Chi Hậu - Hoàng Phủ Kỳ Phi Thăng Chi Hậu