The act of love . . . is a confession. Selfishness screams aloud, vanity shows off, or else true generosity reveals itself.

Albert Camus

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Phủ Kỳ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 863
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3853 / 84
Cập nhật: 2015-11-16 13:22:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 534: Chí Tôn Xuất Hiện
ại phía trước cánh cổng truyền tống thuộc Ma Giới.
Ma Đế Hoàng và người áo đen thần bí kia đứng chắp tay, lẳng lặng nhìn Hắc Ám viễn chinh quân phía trước như thủy triều xuyên qua cánh cổng truyền tống màu đen tiến vào Thái Cổ.
Tiếng nổ mạnh liên miên không dứt kèm theo tiếng gầm giận dữ vang lên từ trong cánh cổng truyền tống. Dưới kình khí hỗn loạn xung kích, toàn bộ vách chắn không gian nối liền Thái Cổ và Ma Giới đều rung động kịch liệt. Màn sáng của cánh cổng truyền tống thỉnh thoảng bị kình khí từ trong chiến trường bộc phát đánh vỡ, từng phiến ánh đao kiếm khí chói mắt đồng thời từ bên phía Thái Cổ in vào trong mắt mọi người.
Ở bên phía Ma Giới này, những cao thủ thật sự như Ma Đế Hoàng và người áo đen thần bí bên cạnh hắn cũng không có ý ra tay, chỉ dùng thân phận người đứng xem lẳng lặng quan sát trận chiến nhằm để che giấu mục thật sự này. Sau người Ma Đế Hoàng còn có một nhóm Hắc Ám viễn chinh quân khác số lượng đông đảo đang bày trận, cùng với đám người Ma Đế Hoàng nhìn về phía trước.
- Bệ hạ! Công kích của nhân loại Thái Cổ rất mạnh. Chúng ta có cần đưa tất cả lực lượng hia nhập không?
Một tên Thiên Ma Thần rất có địa vị lên tiếng hỏi.
Ma Đế Hoàng lạnh lùng đưa mắt nhìn hắn một cái. Yêu ma này biết đã lỡ lời, lập tức cúi đầu không nói nữa.
Ma Đế Hoàng ngẩng đầu lên, mặc cho cuồng phong thổi qua tóc mai bên tai, cuốn lên áo bào trên người.
- Không cần! Đây chỉ là một cuộc thăm dò nhỏ mà thôi. Chiến tranh quy mô nhất định phải khống chế trong phạm vi nhất định. Muốn khai chiến với nhân loại cũng không cần gấp gáp. Các ngươi hãy nhớ kỹ cho trẫm, chúng ta hiện giờ chỉ là đến xem cuộc chiến. Không có mệnh lệnh của trẫm, kẻ nào dám tự tiện hành động, chém!
Người thần bí kia gật đầu tán đồng:
- Cứ yên tâm lược trận đi!
“Ầm!”
Ở phía xa đột nhiên nứt ra một thông đạo không gian, bên trong có một tên ma tướng khắp người đầy vết thương loạng choạng từ trong hư không bò ra. Từng luồng khói đen có tính ăn mòn vẫn không ngừng từ trong vết thương của hắn bốc lên.
- Bệ, bệ hạ! Không xong…
Tên kia yêu ma từ phía xa vươn một tay ra, gào lên, đồng thời loạng choạng đi về hướng đám người Ma Đế Hoàng:
- Vương triều bị tấn công rồi!
- A!
Sau người Ma Đế Hoàng, tất cả đại tướng vương triều đều biến sắc. Ma Đế Hoàng vươn một tay như vuốt chim ưng về phía xa, không gian chung quanh tên yêu ma kia liền dao động. Sau một tiếng gió qua đi, tên yêu ma kia bỗng nhiên biến mất, khi xuất hiện lần nữa thì đã quỳ sát trước người Ma Đế Hoàng.
- Nói cho rõ ràng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ma Đế Hoàng trầm giọng nói, trên mặt không có chút biểu tình nào.
- Bẩm bệ hạ! Sau khi ngài và chư vị tướng quân rời đi không lâu, người thống trị của vương triều Trung Ương là Trung Ương đại đế đột nhiên hàng lâm không gian vương triều chúng ta. Không ngờ hắn lại chính là chủ nhân Sát Lục mà các Hắc Ám Quân Chủ vẫn luôn truy tìm. Trong vương triều không ai có thể chống lại được chủ nhân Sát Lục. Hắn đã phong tỏa không gian, dẫn động hàng tỉ ngôi sao từ trời rơi xuống, khiến toàn bộ không gian bị hủy trong chốc lát, không ai có thể thoát được. Thuộc hạ… thuộc hạ nằm trên mặt đất giả chết, đợi chủ nhân Sát Lục kia rời đi mới có thể thoát thân.
Tên yêu ma may mắn sống sót kia trong lòng vẫn còn sợ hãi nói.
Dường như nhận ra có chút không ổn, tên yêu ma may mắn còn sống kia lập tức bổ sung:
- Chuyện này quan hệ trong đại, thuộc hạ chỉ muốn đến báo cho bệ hạ, vì vậy… vì vậy…
Tên yêu ma kia đột nhiên nằm xuống dưới chân Ma Đế Hoàng, khóc lóc nói:
- Bệ hạ! Thuộc hạ cũng chỉ là bất đắc dĩ. Thuộc hạ trung thành đối với bệ hạ, tuyệt không có ý tham sống sợ chết!
- Tốt lắm, ngươi đã truyền tin đến cho ra.
Bắp thịt trên mặt Ma Đế Hoàng co giật mấy cái gần như không thể quan sát, bàn tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve chiếc đầu tên yêu ma kia:
- Ngươi làm rất tốt. Bây giờ… ngươi có thể đi bọn chúng được rồi.
Kình khí từ lòng bàn tay phát ra. Sau một tiếng vang trầm, chiếc đầu của tên yêu ma kia liền nổ tung thành một chùm hoa máu, thân thể không đầu một hồi lâu mới ngã xuống trên đất.
Sắc mặt của đám đại tướng vương triều chung quanh đều trở nên tái nhợt, không phải bởi vì tên yêu ma bị đánh chết kia, mà là lúc mình không có mặt lại bị người khác phá tan sào huyệt. Nếu này lan truyền ra, ngày sau nhất định là một sự đả kích lớn đối với danh vọng của vương triều Ma Đế Hoàng. Đồng thời trong lòng bọn chúng cũng kinh hãi không thôi, không ngờ đại đế của vương triều Trung Ương tầm thường kia lại chính là chủ nhân Sát Lục mà các Hắc Ám Quân Chủ muốn đuổi giết.
- Chủ công! Chúng ta hãy trở về, đánh vào vương triều Trung Ương, giết sạch bọn chúng!
Một tên đại tướng vương triều vung tay lên, giận dữ hét lớn.
- Bệ hạ! Trung Ương đại đế kia hiếp người quá đáng, thừa dịp chúng ta không có mặt lại xâm nhập vương triều chúng ta, đúng là quá vô sỉ! Chúng ta hãy trở về giết chết bọn chúng!
“……”
Đám đại tướng nhất thời đều tức giận đến choáng váng, rất nhiều người vẫn đang còn ngẩn ra, dường như không dám tin vào tai mình. Nhìn đống máu thịt trên đất kia, trong lòng bọn chúng hận không thể đi lên phía trước, nắm lấy kẻ kia, hỏi hắn một câu: “Chuyện này rốt cuộc có phải thật như vậy hay không?”
Đám yêu ma trong lòng kích động, hận không thể lập tức trở về không gian vương triều, tìm Sát Lục đại đế kia chém giết một phen. Sào huyệt bị phá tan, đám yêu ma đều cảm thấy như bị người khác tát vào mặt. Nhưng Ma Đế Hoàng không lên tiếng, không ai dám tự tiện hành động, do đó đám yêu ma nhanh chóng an tĩnh lại, từng đôi mắt sát khí ngất trời nhìn về Ma Đế Hoàng, chờ đợi câu trả lời của hắn.
“Rắc rắc!”
Bên dưới dưới tay áo rồng rũ xuống của Ma Đế Hoàng, hai bàn tay to lớn nắm lại thật chặt phát ra tiếng giòn giã, thanh âm kia cũng giống như lửa giận trong lòng hắn lúc này.
So với đám đại tướng yêu ma, cơn giận của Ma Đế Hoàng còn lớn hơn. Trong mười ba vương triều, thế lực của vương triều Ma Đế Hoàng là lớn nhất. Cuộc tập kích Thái Cổ lần này chính là do hắn đề ra. Ma Đế Hoàng và người thần bí kia đã thương nghị chuyện này rất nhiều lần, cho đến khi bảo đảm kế hoạch có thể thi hành thuận lợi mới thôi. Nhưng hắn lại quên mất an nguy của sào huyệt.
Ma Đế Hoàng làm sao cũng không ngờ được, Ma Giới này lại còn có kẻ dám thừa dịp hắn vắng mặt đến phá tan hang ổ của hắn. Tính ngàn vạn lần, lại tính sót đi thứ ổ gần mình nhất.
“Thật to gan!” - Ma Đế Hoàng trong lòng giận đến phát điên, gần như muốn cắn bể cả hàm răng, nhưng trước mặt đám yêu ma hắn lại không biểu hiển ra ngoài.
Dường như nhận ra lửa giận trong lòng đám yêu ma, người áo đen thần bí bên cạnh bỗng lạnh nhạt nói:
- Bệ hạ và chư vị tướng quân không cần tức giận như thế!
Một câu nói khiến ánh mắt của mọi người đều tập trung vào hắn.
Đối mặt với ánh mắt sắc như dao của đám yêu ma, cùng với sát khí rõ rệt, người áo đen vẫn thản nhiên nói:
- Trong không gian vương triều chỉ có một đám yêu ma bình thường, chết bao nhiêu cũng không sao cả. Trước mắt quan trọng nhất là làm xong chuyện lớn này. Bất kể hành động lần này như thế nào chúng ta cũng phải thành công. Dưới tiền đề đó, những tổn thất khác đều có thể xem nhẹ. Những thế lực mà vương triều tổn thất, bệ hạ chỉ cần nói một chút với Chủ Thần hay là Hư Vô Chi Quân, sau đó nhất định sẽ có lợi ích không tưởng tượng nổi. Chỉ cần bệ hạ làm tốt chuyện, đám nhân vật nhỏ bé đó ngày sau muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Đệ nhất vương triều của Ma Giới này dĩ nhiên vẫn sẽ là bệ hạ. “Nóng nảy sẽ làm loạn kế lớn”, đây là câu nói của loài người.
Nắm tay siết chặt dưới áo bào đen của Ma Đế Hoàng từ từ buông ra.
- Nghe rõ chưa?
Ma Đế Hoàng nhìn lướt qua đám đại tướng vương triều, quát lên.
- Vâng thưa bệ hạ!
Đám yêu ma cúi đầu, bất đắc dĩ đáp.
oOo
“Phanh! -- “
Tên chưởng khống giả đi ở cuối cùng đột nhiên đánh một chưởng vào giữa lưng chưởng khống giả trước mặt.
Chưởng khống giả kia bị tập kích, vốn không có nghĩ đến chưởng khống giả phía sau lại ra tay với mình, do đó không hề có phòng bị. Một bên có lòng, một bên lại vô ý, cao thấp không cần nói cũng biết.
“Phập!”
Chưởng khống giả áo trắng kia kêu thảm một tiếng, bay về phía trước, đụng vào mấy tên chưởng khống giả đi trước mặt.
- Ô Liệt, ngươi làm gì vậy?
Năm tên chưởng khống giả còn lại kinh hãi, lập tức đón lấy đồng bạn, đồng thời giận dữ nhìn chằm chằm vào tên chưởng khống giả phía sau.
- Hà hà!
Tên chưởng khống giả tên là Ô Liệt kia cười lạnh một tiếng, cũng không giải thích, thân thể chợt nhoáng lên, liền mở ra một con đường chạy về phía trên Thánh điện, chỉ trong mấy lần hít thở đã biến mất không thấy.
- Hắn là gian tế!
Máu không ngừng phun ra từ trong miệng chưởng khống giả bị tập kích vào lưng. Một chưởng kia quá ác độc, gần như đã phá tan nguyên thần và sinh cơ của y.
- Đoạn Xuyên, đừng xảy ra chuyện gì!
Cặp mắt của sáu tên chưởng khống giả lập tức đỏ lên, nơi cổ nổi lên từng mạch máu, trơ mắt nhìn chưởng khống giả tên là Đoạn Xuyên trong lòng từ từ yếu đi. Chỉ trong khoảnh khắc, sinh cơ trong cơ thể Đoạn Xuyên gần như mất đi, người trở nên già yếu, cặp mắt vốn lấp lánh hữu thần nhanh chóng lõm xuống.
- Đệ Ngũ… Ngũ, Chí Tôn… nói không sai... Thánh điện, quả thật… có gian… tế…
Năm người trơ mắt nhìn mái tóc đen của Đoạn Xuyên hóa thành trắng bạc, bản tính bị quyền lực che lấp từ từ nổi lên.
Nhiệt huyết và tham vọng ban đầu, cùng nhau phấn đấu vì nhân tộc lần lượt xẹt qua trước mắt. Chẳng bao lâu sau, tâm thần của mấy người bọn họ đã dần dần bị quyền lực che lấp đi. Trăm triệu năm cùng nhau trải qua ngày tháng, cùng nhau tại Thánh điện ngày đêm suy nghĩ tìm một con đường cho nhân tộc, cùng nhau lo lắng cho tiền đồ của Thái Cổ, chỉ có những tiếng thở dài. Hốc mắt của năm người đã bắt đầu ươn ướt, từng chuỗi nước mắt từ bên trong chảy xuống.
Phi Thăng Chi Hậu Phi Thăng Chi Hậu - Hoàng Phủ Kỳ Phi Thăng Chi Hậu