Hướng tới tương lai mà chỉ dựa vào quá khứ, chẳng khác nào lái xe mà cứ chằm chằm nhìn vào kính chiếu hậu.

Herb Brody

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Phủ Kỳ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 863
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3853 / 84
Cập nhật: 2015-11-16 13:22:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 531: Hỗn Loạn Kéo Dài (phần 7)
ác cường giả tiềm tu trước kia chưa từng gặp qua An Đức Liệt, chỉ biết hắn là con trai thứ hai của đại đế vương triều lớn nhất Ma Giới. Kẻ này đại biểu cho Ma Giới tiến vào Thái Cổ đàm phán, nhưng không ngờ vừa mới đặt chân đến Thái Cổ đã gọi tên của Kiếm Thần, giống như đã từng quen biết trước kia. Mọi người không khỏi hai mặt nhìn nhau, đầy vẻ kinh ngạc.
Đám người tiềm tu vẫn luôn ở trong lòng đất bí ẩn tu luyện, vì vậy không biết chuyện. Nhưng rất nhiều cường giả có mặt như đám trưởng lão Bắc Hải và Thánh điện, trước giờ vẫn luôn chú ý đến những gì Phong Vân Vô Kỵ trải qua lại biết rõ. Ban đầu Phong Vân Vô Kỵ chính là bị tên nhị hoàng tử này bắt đến Ma Giới, sau đó mấy trăm năm đột nhiên trở về Thái Cổ. Không ai biết trong khoảng thời gian mấy trăm năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, điều duy nhất có thể nhận ra là khi An Đức Liệt mỉm cười gọi tên của Kiếm Thần, không hề có ý hữu hảo gì.
Nhất thời ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Phong Vân Vô Kỵ.
Vẻ mặt Phong Vân Vô Kỵ vẫn lạnh lùng, trên gương mặt tuấn tú không nhìn ra được một chút dao động tâm tình này, giống như là lần đầu tiên nhìn thấy An Đức Liệt, lạnh nhạt đáp một câu:
- Nhị hoàng tử, trước kia chúng ta đã từng gặp nhau sao?
- Hà hà, có lẽ là ta nhận lầm. Trước kia chúng ta quả thật chưa từng gặp nhau.
An Đức Liệt cười hà hà, liền thay đổi đề tài.
Đám cao tầng Thái Cổ chung quanh biết rõ nội tình đều thầm thở phào nhẹ nhõm. Lần đàm phán này trên danh nghĩa là do Thánh điện phụ trách, nhưng tình huống thật sự lại không phải như vậy.
Sau khi Phong Vân Vô Kỵ công bố thân phận Đệ Ngũ Chí Tôn, đại biểu đàm phán cũng đã được dời sang hắn. Ngày đó mọi người có mặt đều hiểu, Thánh điện chỉ là người phát ngôn của Chí Tôn mà thôi. Khi Chí Tôn đã xuất hiện ở nơi đàm phán, Thánh điện không thể vượt quyền Chí Tôn để đạt thành bất kỳ hiệp nghị nào với Ma Giới.
Điều duy nhất không hiểu là Phong Vân Vô Kỵ lại dùng danh nghĩa Chí Tôn, ra lệnh cho tất cả nhân chứng ngày đó không được tiết lộ thân phận Chí Tôn của hắn ra ngoài, đồng thời cũng không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào.
Song phương đều tránh nhắc đến hiềm khích ngày đó, đối với mọi người đây chính là kết quả tốt nhất. Bằng không một khi tiết lộ ra ngoài, một bên là đại biểu của Ma Giới, còn một bên là đại biểu Thái Cổ, hai bên lại có hiềm khích với nhau, vậy thì lần đàm phán này vốn chẳng cần phải tiến hành, cứ giao chiến là xong.
An Đức Liệt xoa hai tay một chút, ánh mắt quét qua trên mặt đám cao tầng Thái Cổ. Khi nhìn đến bóng dáng màu đỏ sau người các trưởng lão Bắc Hải, ánh mắt của hắn đột nhiên sáng lên. Dường như cảm ứng được ánh mắt An Đức Liệt, Phượng Phi chợt ngẩng đầu lên, chán ghét nhìn lướt qua hắn, sau đó lại cúi đầu xuống.
Nụ cười lạnh trên khóe miệng An Đức Liệt rất nhanh thu lại, thay bằng một nụ cười hài hòa, nói sang sảng:
- Đã hơn hai mươi ngày, không biết các ngươi đã bàn tính ra sao rồi? Hãy nói cho ta biết quyết định của các ngươi, là muốn chiến hay là muốn hòa?
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào chưởng khống giả Thánh điện mặc áo bào màu bạc. Ở nơi này, trên danh nghĩa chưởng khống giả Thánh điện vẫn là người có quyền lực cao nhất.
- Sứ giả! Ba trăm vạn con tin Thái Cổ hoàn toàn vượt quá giới hạn mà chúng ta có thể chấp nhận. Con số này chúng ta không thể nào đồng ý. Nếu như quý phương vẫn kiên trì đòi ba trăm vạn nhân tộc Thái Cổ đến Ma Giới, vậy thì thật đáng tiếc…
- Chờ đã!
An Đức Liệt vươn tay trái ra ngăn cản, nói:
- Nếu chúng ta đã phái đại biểu đến Thái Cổ tham gia đàm phán lần nữa, dĩ nhiên là có thành ý. Nói cách khác, về chuyện này chúng ta có thể nhún nhường một chút thích hợp. Đương nhiên, bên phía nhân tộc các ngươi cũng nhất định phải nhượng bộ một chút.
Ánh mắt chưởng khống giả liếc sang một lão nhân áo xanh tóc bạc mặt hồng bên cạnh. Lão nhân kia hiểu ý, liền vươn thẳng người bước lên phía trước một bước, lớn tiếng nói:
- Ban đầu bốn phương tụ họp tại Thái Cổ, thảo luận với nhau về hiệp nghị hòa bình. Lúc ấy huyết tộc, Thiên Đường cùng với ma tộc các ngươi muốn chúng ta dùng phương thức con tin để bày tỏ thành ý hòa bình, chúng ta đã đồng ý. Sau đó các ngươi lại tự thương nghị với nhau. Huyết tộc và Thiên Đường đã giao điều khoản này cho ma tộc các ngươi thi hành, vì vậy mới có chuyện cách một đoạn thời gian, Thái Cổ ta lại điều một số con tin đến Ma Giới. Ban đầu con số được định ra là năm mươi vạn nhân loại, từ trước đến giờ chúng ta vẫn luôn nghiêm khắc chấp hành, không hề dây dưa lỡ việc. Nhưng lần này quý phương lại tự tiện gia tăng số lượng con tin lên tới ba trăm vạn, lại không đưa ra lý do cụ thể. Thứ cho chúng ta khó mà tuân mệnh!
- Hừ, cuộc chiến thần ma đã qua nhiều năm như vậy, Thái Cổ các ngươi có lẽ cũng đã khôi phục nguyên khí rồi chứ. Chỉ vỏn vẹn ba trăm vạn người cũng không tập hợp được, các ngươi cho rằng chúng ta ngu ngốc sao?
Sau người An Đức Liệt, một tên Thiên Ma Thần bên hông đeo một chiếc chày dài bỗng tiến lên phía trước một bước, trầm giọng nói:
- Ta nghĩ nhân tộc các ngươi chắc là muốn cố ý làm trái Thái Cổ hiệp nghị. Chẳng lẽ nhân tộc bây giờ lông cánh đã đủ, muốn cùng lúc đối kháng với ba tộc thần, ma, huyết sao?
Mọi người đều biến sắc:
- Người cố ý làm trái Thái Cổ hiệp nghị là ma tộc các ngươi mới đúng! Vô số năm qua điều lệ này vẫn không thay đổi, tại sao lần này lại một mực tăng lên gấp sáu lần? Chẳng lẽ là khi dễ Thái Cổ ta không có người sao?
Vẻ mặt An Đức Liệt vẫn lạnh nhạt, tay phải cầm lấy ly sứ rên bàn vuông cao chỉ vài thước, nhẹ nhàng nếm một hớp, lúc này mới nói một cách không nhanh không chậm:
- Các ngươi muốn lý do sao? Hà hà, không phải chính các ngươi đã nói rồi sao? Lúc trước chính là “ban đầu định ra” năm mươi vạn, nếu là như vậy thì dĩ nhiên có thể thay đổi. Chúng ta là căn cứ theo tình huống hiện giờ, cho rằng con số này phải gia tăng đến ba trăm vạn mới thích hợp. Lý do này đã đủ chưa?
- Con số này không thể chấp nhận.
Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên lên tiếng. Hắn vừa nói ra, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại.
- Hử?
Cặp mắt An Đức Liệt nhíu lại, trong mắt lóe lên một vệt sáng lạnh, uy nghiêm nói:
- Nói như vậy, nhân loại Thái Cổ các ngươi là muốn chiến tranh?
- Nếu muốn chiến, vậy thì cứ chiến.
Phong Vân Vô Kỵ thản nhiên đáp, không hề do dự chút nào, trong thân thể thẳng tắp như trường kiếm lộ ra một sự tự tin và bá khí.
An Đức Liệt ngạc nhiên, đây cũng không phải là mục đích mà hắn tới, liền khẽ mỉm cười nói:
- Không cần thật tình như thế! Ta nói rồi, con số này chỉ là dự định, còn chưa xác định. Lần này chúng ta phái người đến thương lượng, đã nói lên thành ý của chúng ta rồi. Bất luận như thế nào, chúng ta hi vọng Thái Cổ cũng sẽ tỏ rõ thành ý của các ngươi.
- Thành thật mà nói, sở dĩ chúng ta đột nhiên đề cao số lượng con tin, cũng là vì xét thấy một số kẻ trong các ngươi đã có hành động càn quấy, khiến cho chúng ta cảm thấy bất an. Chẳng hạn như trước đây không lâu, hai vị cao thủ của Thái Cổ các ngươi đã chạy tới Ma Giới chúng ta, trắng trợn tàn sát tộc nhân Ma Giới chúng ta, sau khi giết chết hàng ngàn vạn cao thủ lại ung dung rời đi. Hành động này đã vi phạm nghiêm trọng Thái Cổ hiệp nghị mà chúng ta ký kết. Chúng ta cần các ngươi tỏ rõ thành ý hòa bình của mình
Nói đến đây, An Đức Liệ lại đầy hàm ý liếc mắt nhìn về hướng Phong Vân Vô Kỵ đang ngồi .
Đám trưởng lão Bắc Hải nhất thời hiểu ra. Chuyện mà tên sứ giả Ma Giới này nói có lẽ là trước đây không lâu, Phong Vân Vô Kỵ và Xi Vưu đã chọn Ma Giới làm nơi quyết chiến, cuối cùng lại bị đám vương triều đại đế của Ma Giới mai phục vây công. Có điều từ trong miệng vị sứ giả Ma Giới này nói ra lại trở thành hai đại cao thủ Thái Cổ liên thủ tàn sát ma tộc tại Ma Giới.
- Sứ giả chắc là nghĩ sai rồi. Nhân loại Thái Cổ Chúng ta làm sao có thể chạy đến Ma Giới các ngươi tàn sát được chứ?
Một tên cường giả tiềm tu nghi hoặc nói. Số người biết Xi Vưu và Phong Vân Vô Kỵ quyết chiến không ít, nhưng người biết được tình huống thật sự thì cũng không nhiều.
- Không biết Ma Giới giải thích như thế nào về việc trước đây không lâu, tám vị đại đế vương triều đột nhiên xuất hiện ở Thái Cổ, tiêu diệt hơn một ngàn vạn tộc nhân Thái Cổ chúng ta?
Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên chất vấn.
- Nói bậy! Đại đế vương triều Ma Giới Chúng ta tôn quý thế nào, làm sao có thể tám người liên thủ xông vào Thái Cổ tàn sát nhân tộc các ngươi?
Một tên Thiên Ma Thần vẻ mặt kinh ngạc, sau đó tức giận chất vấn.
An Đức Liệt bỗng quay đầu sang, nhìn chằm chằm vào tên Thiên Ma Thần theo hầu kia. Đây là Thiên Ma Thần do các vương triều đại đế khác phái đến tham gia đàm phán, sức ảnh hưởng của An Đức Liệt đối với hắn không hề lớn.
“Tên ngu ngốc này!” - An Đức Liệt trong lòng giận dữ mắng. Cho dù là kẻ ngốc cũng biết, tám đại đế vương triều Ma Giới không thể nào lại vô duyên vô cớ cùng nhau chạy đến Thái Cổ trắng trợn giết chóc một trận như vậy. Chưa nói đến chuyện mười ba đại đế vương triều cũng không phải là đồng lòng với nhau, trong nội bộ cũng có thù oán. Tranh quyền đoạt thế, vương triều tranh bá là chuyện bình thường, vốn không có khả năng cùng nhau làm ra chuyện như vậy. Hơn nữa chỉ nội tên tuổi của tứ đại Chí Tôn thần bí nhất Thái Cổ cũng đủ để chấn nhiếp tất cả đại đế vương triều, khiến bọn họ không dám tùy tiện dùng chân thân bước vào Thái Cổ.
Ngay cả Chủ Thần cũng có thể đánh ngã, huống hồ là đại đế vương triều nhỏ bé.
Lời vừa nói ra, tên Thiên Ma Thần kia lập tức nhận ra mục đích của Phong Vân Vô Kỵ, không khỏi trợn mắt nhìn Phong Vân Vô Kỵ một cái.
Quả nhiên, Phong Vân Vô Kỵ vừa nghe xong liền cười lạnh nói:
- Hai vị tộc nhân Thái Cổ Chúng ta có thể đi vào Ma Giới tàn sát ngàn vạn người, đại đế vương triều của các ngươi tại sao lại không thể vào Thái Cổ giết người? Nếu như so sánh, e rằng các ngươi mới là kẻ không có thành ý.
Mặc dù Phong Vân Vô Kỵ và các trưởng lão Bắc Hải đều hiểu, phía ma tộc vốn là bóp méo tình hình thực tế hôm đó, đem chuyện Xi Vưu và Phong Vân Vô Kỵ bị phục kích nói thành hai người chủ động tàn sát, có điều chuyện như vậy từ trước đến giờ có miệng cũng không nói rõ được. Nếu như cứ dây dưa xem chuyện này thật hay giả, ngược lại sẽ trúng kế của ma tộc. Do đó Phong Vân Vô Kỵ mới trực tiếp vẽ bầu theo hồ lô, bịa ra chuyện tám đại đế vương triều Ma Giới cùng nhau xông Thái Cổ.
Hai bên đều là ăn nói lung tung, không hề có chứng cụ thể.
“Ngươi tốt nhất câm miệng lại cho ta, nơi này do ta làm chủ!” – Giọng nói của An Đức Liệt điên cuồng hét lên trong biển ý thức của tên Thiên Ma Thần kia, trong thanh âm đầy hung ác, khí tức đến từ Hắc Ám Quân Chủ làm cho người ta sợ hãi.
Tên Thiên Ma Thần kia lập tức tâm thần rung động, vẻ mặt kinh hãi nhìn An Đức Liệt. Bây giờ hắn mới hiểu được, vì sao một tên hoàng tử chuyên núp bóng dưới vương triều lại có thể đại biểu Ma Giới tham dự cuộc đàm phán này. Đây nào có phải là hoàng tử gì, vốn chính là một tên Hắc Ám Quân Chủ.
“Nếu đã nghe rõ thì hãy câm miệng ngươi lại, yên lặng đứng một bên cho ta!” - An Đức Liệt hung ác nói, nhưng trên mặt vẫn luôn nở một nụ cười.
- Chúng ta có thể ngồi ở đây là đã tỏ rõ thành ý của chúng ta. Bây giờ chúng ta muốn nhìn thấy thành ý của nhân tộc Thái Cổ các ngươi. Nếu các ngươi cảm thấy không thể chấp nhận con số ba trăm vạn, vậy chúng ta hi vọng các ngươi có thể nói ra giới hạn mà các ngươi có thể đồng ý, chúng ta sẽ xem xét.
An Đức Liệt không muốn dây dưa đến những chuyện khác, liền trực tiếp nói ngay vào điểm chính:
- Nếu như chúng ta cảm thấy các ngươi có thành ý, vậy thì dù có thấp một chút, chúng ta cũng không phải là không thể chấp nhận. Còn nếu như con số của các ngươi vốn chẳng hề biểu thị thành ý, vậy lần đàm phán này cũng không cần tiến hành nữa.
Nói đến đây, An Đức Liệt liền để xuống ly trà hương, ấn vào đầu gối đứng lên. Đám Thiên Ma Thần đi theo lập tức cẩn thận nhìn chung quanh, tập trung đến sau người An Đức Liệt.
Chưởng khống giả không khỏi biến sắc. Theo như lập trường của Thánh điện, chính là phải cố hết sức sức để trì hoãn thời gian diễn ra chiến tranh thần ma. Từ trước đến nay, Thánh điện vẫn luôn có một quy định bất thành văn là: Thánh điện nhất định phải cố hết khả năng, dù có hi sinh lớn hơn cũng phải kéo dài thời gian cho Thái Cổ, trì hoãn cuộc chiến thần ma đến khi Chí Tôn thứ năm sinh ra, hơn nữa ba đại Chí Tôn còn lại cũng phải khỏi hẳn, từ trong ngủ mê tỉnh lại.
Đây là chuyện từ ban đầu khi Thánh điện thành lập đã được các đại chưởng khống giả ngầm thừa nhận.
Thái Cổ không e ngại chiến tranh, nhưng dù thế nào cũng nhất định phải trì hoãn thời gian chiến tranh đến khi ba đại Chí Tôn đều từ trong ngủ say chữa thương tỉnh lại, đồng thời vị Chí Tôn thứ năm ra đời.
“Đệ Ngũ Chí Tôn dù sao cũng còn quá trẻ, phi thăng chỉ mới ngàn vạn năm, còn chưa hoàn toàn hiểu được tình thế của Thái Cổ. Hiện giờ không phải là lúc hành động theo cảm tính.” - Cắn răng một cái, chưởng khống giả Thánh điện liền vượt quyền Phong Vân Vô Kỵ lên tiếng:
- Chúng ta nhiều nhất chỉ có thể đồng ý tám mươi vạn con tin. Con số ba trăm vạn không thể nào chấp nhận được.
Trưởng lão Bắc Hải và Phong Vân Vô Kỵ đều giật mình. Phong Vân Vô Kỵ mấp máy môi giống như muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn im lặng.
Phi Thăng Chi Hậu Phi Thăng Chi Hậu - Hoàng Phủ Kỳ Phi Thăng Chi Hậu