The longer you wait for something, the more you appreciate it when you get it, because anything worth having is definitely something worth waiting.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Tấn Minh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 37
Cập nhật: 2021-01-29 22:21:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ụ Án Thứ 10 - Xác Treo Dưới Cống (1)
Nếu như tất cả mọi khả năng đều vô hiệu, vậy thì chân tướng có lẽ được lưu giữ trong những sự vật trông rất đỗi bình thường.
Sherlock Holmes
Những năm gần đây, cơ quan công an các nơi đều tích cực xây dựng phòng giải phẫu pháp y ngay tại địa phương. Phần lớn các huyện, thị đều xây dựng phòng giải phẫu chuyên dụng tại cơ quan công an địa phương. Điều này tuy đã cải thiện tích cực môi trường làm việc của pháp y, chấm dứt những ảnh hưởng xã hội tiêu cực do việc giải phẫu lộ thiên mang lại, nhưng khi tìm kiếm một tên gọi thống nhất cho phòng giải phẫu tử thi cũng có nhiều chuyện nực cười.
Ví dụ như trước của phòng giải phẫu của cơ quan Công an thành phố nào đó treo biển "phòng giải phẫu tử thi Công an xx", hẳn có người sẽ nói: "Chẳng lẽ chỗ này chỉ giải phẫu xác của công an thôi à?"
Ngày hôm sau, tấm biển được sửa thành "phòng giải phẫu tử thi pháp y Công an xx", người ta lại bàn tán: "Hóa ra pháp y sớm muộn cũng trở thành tử thi."
Giám đốc công an điên người, đập bàn bắt sửa thành: "Phòng giải phẫu tử thi trực thuộc trung tâm giám định vật chứng Công an thành phố xx".
Hôm sau, thư ký đến báo cáo: "Chữ nhiều quá, không in hết được lên bảng."
Để tránh xảy ra tranh cãi, tên gọi của phòng giải phẫu phải thống nhất trên toàn tỉnh. Căn cứ theo đề nghị của các địa phương, sở Công an tỉnh đã mở một cuộc họp trưng cầu ý kiến, triệu tập bác sĩ pháp y các địa phương đến thảo luận, cuối cùng thống nhất đặt tên là "Phòng giải phẫu tử thi pháp y học Công an thành phố xx".
"Thì ra thêm một chữ 'học' vào là ổn cả." Đại Bảo gật gù tâm đắc.
Bác sĩ pháp y đã nghĩ ra phương án này hết sức tự hào, chém gió tưng bừng ngày xưa học văn giỏi giang ra sao, nếu có người quen chống lưng thì kiểu gì cũng được vào làm ở khoa Ngữ văn rồi.
*
Từ khi có phòng giải phẫu, các cuộc giải phẫu lộ thiên đã rất hiếm gặp, giải phẫu trong nhà xác của bệnh viện lại càng hiếm. Nhớ lại hồi mới tham gia công tác, phải giải phẫu ngay trong nhà xác của bệnh viện mà tôi tim đập chân run. Chỗ đó âm khí nặng nề, cộng thêm giàn lạnh chạy uỳnh uỳnh, tử thi phải giải phẫu ngay trong hòm lạnh chật hẹp. Nhưng khủng khiếp nhất là xung quanh la liệt những tử thi phủ vải trắng, chẳng may va phải, vải trắng rơi xuống, lộ ra một đôi mắt trợn trừng hoặc một bàn tay trắng bệch.
Giải phẫu ở một nơi như vậy, lúc nào cũng cảm thấy bị vô số đôi mắt săm soi.
"Hóa ra giải phẫu là như thế à? May quá, các anh không giải phẫu tôi. Có đau không nhỉ?" Tôi thường tưởng tượng những xác chết bên cạnh đang bình phẩm về công việc của chúng tôi như vậy.
Rất nhiều người lấy làm lạ vì một bác sĩ pháp y như tôi lại thấy sợ hãi khi ở trong nhà xác.
Bác sĩ pháp y thường có một quá trình tâm lý. Khi bắt đầu tham gia công tác, có lẽ vẫn có ít nhiều sợ hãi. Sau đó, nỗi sợ hãi chuyển biến thành sự thương xót đối với nạn nhân, sau đó là sự thù hận đối với hung thủ, cuối cùng là điềm nhiên. Điềm nhiên không có nghĩa là lạnh lùng, là trơ lì cảm xúc, mà là điềm nhiên trước sống chết, nhìn thấu sinh tử, vượt qua được thử thách tâm lý.
Nhìn thấu là kết quả của sự tích lũy kinh nghiệm, cũng là chuyển dịch sức chú ý. Khi pháp y chuyển dịch toàn bộ sức chú ý vào việc tìm kiếm manh mối và chứng cứ thì sợ hãi, thương xót, thù hận, thậm chí là sống chết đều trở thành thứ yếu. Nhưng chẳng hiểu tại sao khi ở trong nhà xác, tôi lại không thể tập trung được, nên cứ bước chân vào nơi này, tôi lại quay trở về với những non nớt thuở ban đầu.
Khi các phòng giải phẫu trong toàn tỉnh về cơ bản đã được xây dựng xong, tôi đã từng thề rằng, từ nay về sau không bao giờ đặt chân đến nhà xác nữa. Nhưng chưa được bao lâu, lời thề đã bị phá vỡ.
Trung tuần tháng Chín, tôi nhận được điện thoại, chuỗi vụ án giết người, chặt xác, vứt xác của chuyên án Ba Sáu lại phải cộng thêm một vụ án nữa, địa điểm vứt xác là trong nhà xác bệnh viện.
Cuộc điện thoại mang theo một tin tức nặng nề giáng thẳng vào đại não của tôi.
Trước tiên là hai chữ "nhà xác" xói vào lỗ nhĩ, tiếp theo là cái từ khóa "chuyên án Ba Sáu" đã khiến bao nhiêu điều tra viên phải mất ăn mất ngủ suốt mấy tháng qua.
Bắt đầu từ ngày 5 tháng Sáu, phát hiện ra thi thể bị mổ bụng, chặt xác đầu tiên, ngay sau đó lại phát hiện ra thi thể của bác sĩ Mạnh Tường Bình bị sát hại trước nạn nhân đầu tiên Phương Tương, đến nay đã hơn ba tháng. Ngoài việc điều tra được lai lịch của ba nạn nhân đến từ những nơi khác nhau, không có thêm bất kỳ manh mối nào khác nữa.
Trước những thách thức liên tục, chúng tôi không thể nghĩ ra một biện pháp hữu hiệu nào để tìm kiếm được hành tung của ác ma tàn bạo. Bộ Công an rất chú trọng đến vụ án này, thậm chí tổ đặc vụ cũng đã đến một lần nữa nhưng cũng không thể tìm ra manh mối.
Ngoài Lâm Đào vốn có tình cảm đặc biệt với Tô My, còn lại những người khác đều hết sức thất vọng khi thấy tổ đặc vụ cũng phải bó tay. Vụ án quá kỳ lạ, giữa các nạn nhân không hề có bất cứ điểm chung nào về mối quan hệ xã hội, tiền bạc của nạn nhân không mất một xu. Mục đích của hung thủ là gì? Nếu là kẻ tâm thần, thì tại sao lại có khả năng gây án một cách kín kẽ đến vậy?
Chuyên án Ba Sáu lại có thêm một vụ án nữa, người phiền muộn nhất chính là các bác sĩ pháp y. Một mặt cảm thấy đau buồn bứt rứt vì chưa thể phá án, khiến người vô tội lại tiếp tục bị sát hại, nhưng mặt khác, thêm một vụ án sẽ thêm một manh mối nên trong lòng lại tràn đầy hy vọng. Con người đôi khi mâu thuẫn như vậy đấy.
*
Đây là một bệnh viện sắp sửa bị bỏ hoang. Bệnh viện này có rất nhiều chuyện cười ra nước mắt về khám chữa bệnh, những câu chuyện đó lan truyền khắp thành phố Long Phiên nên gần như chẳng còn ai muốn đến đây điều trị nữa. Mười năm trở lại đây, trang thiết bị trong bệnh viện đã trở nên cũ kỹ nhưng không có khả năng thay mới, thậm chí không còn đủ sức để duy trì vệ sinh môi trường, nên hiện nay, ngoài diện tích đất nền là còn đáng giá, bệnh viện này gần như chẳng còn gì hết.
"Bệnh nhân A đến bệnh viện phẫu thuật ung thư vú, rõ ràng là ung thư vú trái, bác sĩ lại cắt phéng vú phải. Sau khi phát hiện ra, không còn cách nào khác, đành cắt nốt bên trái." Trên xe, Đại Bảo kể lại những câu chuyện tiếu lâm này cho các pháp y thực tập của Công an thành phố nghe. "Bệnh nhân B đi cắt ruột thừa, cắt xong đau gần chết, quay lại hỏi sao người khác không đau mà tôi đau thế? Kiểm tra lại, thì mọi người đoán xem tại sao? Té ra là quên tiêm thuốc tê."
"Chuyện của bệnh nhân C là kinh điển nhất." Đại Bảo nhe răng cười, thấy các thực tập sinh vẫn nghiêm túc ngồi nghe thì kể tiếp: "Một người đi mổ thoát vị bẹn, đáng lẽ chỉ là tiểu phẫu thôi, kết quả nằm lên bàn mổ rồi, tĩnh mạch đã mở, vệ sinh bề mặt da và phủ khăn xong xuôi, đã tiêm thuốc gây tê cục bộ, anh ta bỗng nghe thấy hai bác sĩ trong phòng phẫu thuật thì thào với nhau. Một người nói: Tôi chưa phẫu thuật thoát vị bẹn bao giờ, anh làm bao giờ chưa? Người kia đáp: Tôi cũng chưa."
Một thực tập sinh không nhịn nổi, phá lên cười.
Đại Bảo nghiêm nghị nói: "Không phải tôi đang nói chuyện cười với các bạn đâu, mà tôi đang dạy các bạn về y đức đấy. Học y mà không cứu được người thì sẽ hại người; học pháp y mà không phá được án sẽ chỉ toi cơm. Học hành cho đàng hoàng vào!"
Những chuyện cười ra nước mắt về bệnh viện này, tôi đã nghe rất nhiều, không biết thật giả ra sao nhưng khi nhìn thấy vẻ xập xệ cũ nát của bệnh viện, chí ít tôi cũng đã tin vào sức mạnh của dư luận.
Nhà xác của bệnh viện nằm tít trong góc phía đông cổng chính, một gian nhà mái bằng, trông như sắp đổ đến nơi.
Tôi âm thầm lo lắng. Phòng ốc thế này, liệu có sập xuống đầu khi tôi đang khám nghiệm không đây?
*
Tôi nhìn thấy nhiều kỹ thuật viên đang chăng dây cảnh giới trước cổng khu nhà xác rồi bận rộn bên trong. Ôm một bầu hy vọng, tôi bước vào phòng bảo vệ, trò chuyện với anh bảo vệ.
"Ai phát hiện ra xác chết đầu tiên thế?" Tôi hỏi.
"Sáng nay, một bác sĩ đi làm, đỗ xe trước cổng nhà xác, nhìn thấy gần đó có một cái túi màu trắng, là túi đựng tử thi chuyên dụng của bệnh viện chúng tôi." Bảo vệ kể lại. "Bác sĩ mới lấy làm lạ, dạo này bệnh viện chẳng có việc gì làm, cũng không có ai tử vong, tại sao lại có xác chết? Cho dù có xác chết, cũng không thể vứt ngay trước cửa nhà xác được, nguyên cả cái nhà xác trống trơn cơ mà. Vậy nên bác sĩ mới lại gần xem thử, thấy cái túi không kéo khóa, nhìn vào trong thấy có bộ ruột người. Bác sĩ thấy sự việc có vẻ nghiêm trọng nên báo cảnh sát luôn."
"Thế cảnh sát hình sự đã điều tra camera giám sát của các anh chưa?" Tôi hỏi.
"Camera giám sát? Anh có biết camera giám sát mỗi tháng ngốn mất bao nhiêu tiền bảo dưỡng không? Bảo vệ lắc đầu. "Trong trí nhớ của tôi thì từ khi đi làm ở đây đến nay chưa nhìn thấy cái camera nào ra hồn cả."
"Thế tối hôm qua người ta mang xác vào trong bệnh viện, kiểu gì cũng phải có người nhìn thấy chứ?" Tôi vẫn chưa chịu bỏ cuộc.
Bảo vệ nói: "Bệnh viện chúng tôi không có người trực đêm. Anh biết không, tôi chỉ ngồi ở đây buổi sáng thôi, mỗi tháng họ trả tôi ba trăm đồng. Buổi chiều và buổi tối tôi còn phải đi lái taxi nữa."
"Thế chiều và tối không có ai trực à?" Tôi hỏi.
"Cả bệnh viện chỉ có một bảo vệ thôi. Tôi là đội trưởng đội bảo vệ kiêm bảo vệ." Bảo vệ ưỡn ngực nói.
Tôi tràn trề thất vọng. Hung thủ đúng là rất biết lựa chọn địa điểm, chỗ này rất khó bị phát hiện hành vi vứt xác, nhưng lại rất dễ phát hiện ra xác chết.
"Vậy quanh đây có camera giám sát không? Nếu lái xe tới đây, ánh đèn chiếu vào, bác sĩ trực ban bên trong liệu có chú ý đến không nhỉ?" Tôi đưa ra nỗ lực cuối cùng.
"Theo như tôi biết thì quanh đây cũng chẳng có cái camera giám sát nào đâu." Bảo vệ nói. "Cổng bệnh viện mở toang suốt ngày đêm, tối đến trở thành bãi đỗ xe của cư dân xung quanh, viện trưởng chẳng buồn để ý nên chúng tôi cũng mặc kệ. Thế nên tối đến có bao nhiêu xe cộ lái vào, ai mà để ý xe nào vào vứt xác cơ chứ?"
Tôi há hốc miệng, không hỏi thêm được câu nào nữa, ủ rũ bước ra ngoài, tiến lại gần vòng dây cảnh giới.
Trưởng phòng Hồ ăn mặc chỉnh tề, xòe đôi bàn tay mang găng đẫm máu tiến lại trước mặt tôi: "Cảm giác thì vụ án có vẻ ngày càng đơn giản hơn nhưng thực chất lại ngày càng nan giải."
Tôi nhìn trưởng phòng Hồ ngờ vực.
Trưởng phòng Hồ nói tiếp: "Chứng minh thư của nạn nhân ở ngay trên người, tên là Lương Phong Chí, nam, 37 tuổi. Điều tra viên đã điều tra xong, nạn nhân là luật sư, đã từng làm việc trong rất nhiều văn phòng luật, có khi ở Long Phiên, cũng có khi ở tỉnh ngoài. Hiện đang làm việc tại văn phòng luật sư Hằng Đại ở thành phố Vân Thái. Đến thành phố Long Phiên đã được nửa tháng, đang theo đuổi một vụ án tranh chấp kinh tế. Khách sạn anh ta đang ở cho biết, hơn 3 giờ chiều hôm qua anh ta đã ra khỏi khách sạn, sau đó không quay trở lại, cho đến khi chúng ta phát hiện ra thi thể ở đây."
"Làm sao có thể khẳng định do hung thủ của chuyên án Ba Sáu gây án?" Tôi nhìn bảng hiệu nhà xác, ngần ngừ một lát rồi vẫn đeo bao bọc giày đi vào trong vòng dây cảnh giới.
"Mổ bụng, cắt cổ." Trưởng phòng Hồ nói. "Lần này không cắt đầu, nhưng nội tạng vẫn được lấy ra bằng phương pháp rút lưỡi của pháp y, phỏng đoán cũng là tử vong vì bị đầu độc. Tôi rất lấy làm lạ, thuốc chuột Tetramine là loại thuốc độc mạnh, nằm trong danh mục chất cấm của nhà nước, theo lý mà nói, điều tra các con đường mua bán phi pháp sẽ lần ra được nguồn gốc của nó, nhưng thật lạ là không có một chút manh mối nào."
"Còn một điểm này nữa, hoàn toàn có thể xâu chuỗi với các vụ án trước đây." Đại Bảo xòe bàn tay ra, trong tay anh ấy là vật gì đó đen sì.
"Gì thế?" Tôi bước lại nhìn.
Trong lòng bàn tay của Đại Bảo là một cái lưỡi người. Cái lưỡi đã đen sạm, bốc mùi nhức mũi, nhưng không phải là mùi thối rữa của xác phân hủy mà là mùi Formalin.
"Hung thủ dùng Formalin để bảo quản cái lưỡi." Đại Bảo nói. "Nếu đúng như dự đoán, đây chính là lưỡi của Trình Tiểu Lương, nạn nhân bị sát hại vào đầu tháng tám, vì thi thể Trình Tiểu Lương thiếu lưỡi."
"Nếu theo đó mà loại suy, thi thể này sẽ thiếu thứ gì?" Tôi hỏi.
Đại Bảo gật đầu: "Cơ quan sinh dục biến mất rồi."
Tôi nghiến răng ken két: "Đúng là ác quỷ chứ không phải con người, chúng ta phải làm sao mới bắt được hắn?"
Nỗi căm phẫn của tôi đã lây sang Đại Bảo, anh ta ngửa mặt lên trời gào lên: "Hãy ban cho tôi sức mạnh! Tôi là Đại Bảo!"
*
Công việc khám nghiệm tử thi kéo dài bốn tiếng đồng hồ, lâu hơn rất nhiều so với khoảng thời gian hai tiếng đồng hồ của quy trình giải phẫu thông thường. Chúng tôi khám nghiệm cực kỳ tỉ mỉ, nhưng vẫn không phát hiện ra manh mối hữu ích gì. Cung cách gây án của hung thủ, chúng tôi đã nắm rõ như lòng bàn tay: lừa nạn nhân uống thuốc độc, sau khi độc tố phát tán dẫn đến tử vong thì cắt cổ nạn nhân, giải phẫu tử thi theo kỹ thuật của pháp y, rút lưỡi lấy ra toàn bộ nội tạng. Cuối cùng, hung thủ giữ lại một bộ phận thân thể của nạn nhân, sau đó bọc thi thể lại, chặt xác hoặc bỏ trong một loại túi đựng bắt mắt rồi vứt ở nơi dễ bị phát hiện.
Hoàn toàn không nghi ngờ gì nữa, đây là một kẻ biến thái cực đoan.
Công tác điều tra tiến hành được hai ngày, ngoài việc xác nhận lại quỹ đạo hoạt động của Lương Phong Chí trước khi chết thì không phát hiện thêm được bất cứ manh mối nào nữa. Bộ phận điều tra đã tìm hiểu tất cả những người có liên quan đến nạn nhân, như người thân, bạn bè, đồng nghiệp ở thành phố Long Phiên, và tất cả những người có dính dáng đến việc anh ta tới Long Phiên theo đuổi vụ tố tụng lần này, thậm chí cả bác sĩ báo án và người bảo vệ, nhưng tất cả họ đều đã được loại trừ.
Trong cuộc họp tổ chuyên án, có nhiều người tiến hành phân tích tổng hợp về địa điểm mà bốn nạn nhân xuất hiện lần cuối cùng trước khi mất tích nhưng không hề giao cắt, không hề trùng lặp. Cũng có nhiều người thử tìm kiếm mối liên hệ về thời gian mất tích của họ, cũng không tìm ra bất cứ điểm nào có dính dáng đến nhau.
Nói tóm lại, bốn con người hoàn toàn không liên quan gì đến nhau đã bị sát hại bởi cùng một hung thủ tàn nhẫn biến thái cực độ, không một lý do.
Mấy hôm nay, tâm trạng của ai cũng hết sức nặng nề, duy chỉ có một người phấn chấn hơn hẳn.
"Vết bánh xe này xuất hiện tại chỗ đậu xe gần nhà xác nhất." Lâm Đào nói. "Tuy có rất nhiều vết bánh xe chồng chéo, nhưng soi dưới nguồn sáng khác nhau vẫn có thể phục nguyên vết bánh xe mới nhất. Tớ đã loại trừ vết bánh xe của bác sĩ báo án, vì thế, vết bánh xe này rất khả nghi."
"Nhưng chỉ dựa vào một vết bánh xe thì căn bản không thể phát hiện ra được manh mối trong cái thành phố có hàng triệu chiếc ô tô này." Tôi nói. "Cho dù có yêu cầu cảnh sát giao thông tiến hành mò kim đáy bể, nhiều nhất cũng chỉ có thể tìm ra chiếc xe tương tự, vì một vết bánh xe tương đương với cả vài nghìn chiếc xe đấy."
"Chỉ cần tìm ra một chiếc xe có hoa văn bánh xe thế này, tớ có thể căn cứ vào độ mài mòn để loại trừ hoặc xác nhận." Lâm Đào nói. "Chúng ta phải nuôi hy vọng chứ! Rất nhiều vụ án đã được phá án bởi sự trùng hợp ngẫu nhiên đấy thôi! Biết đâu chuyên án này cũng vậy thì sao? Tớ sẽ lập tức nhờ tổ chuyên án thông báo cho phía cảnh sát giao thông lưu ý."
Tuy đã có thêm một manh mối không mấy lạc quan nhưng chúng tôi vẫn khấp khởi hy vọng chờ đợi trong suốt hai ngày tiếp theo.
Kỳ tích còn chưa xuất hiện, lại xuất hiện thêm một án mạng nữa.
Ngón Tay Thứ Mười Một
Tần Minh
Vụ Án Thứ 10 - Xác Treo Dưới Cống (2)
Ngày 20 tháng Chín, tết Trung thu đã gần kề, trời tự dưng trở lạnh, áo ngắn tay không chịu được nữa, chúng tôi phải thay áo đồng phục cảnh sát tay dài.
Ngày nào cuối giờ làm cũng phải thay quần áo khiến chúng tôi cảm thấy rất phiền hà. Sau khi nhận được giấy mời của thành phố Trình Thành, chúng tôi chẳng kịp thay thường phục đã nhảy luôn lên xe cảnh sát chạy tới hiện trường.
Chúng tôi đang rất cần một cuộc phá án thành công để xóa bỏ ít nhiều cảm giác thất bại đang dằn vặt suốt mấy ngày nay khi chuyên án Ba Sáu đi vào ngõ cụt. Trong chuyên án Ba Sáu, chúng tôi thậm chí không biết được pháp y còn có thể phát huy tác dụng gì.
Trình Thành là một thành phố cấp huyện, kinh tế tương đối phát triển, án mạng rất ít khi xảy ra. Nhưng trên đường đến Trình Thành, chúng tôi được biết vụ án này rất lạ lùng, thậm chí người báo án còn kinh hãi đến suýt ngất. Điều tra viên phải vất vả lắm mới giúp người báo án trấn tĩnh lại được để hỏi han về tình hình cụ thể.
Rẽ xuống khỏi đường cao tốc, Trương Bình Nhất, chính trị viên đội Cảnh sát hình sự Công an thành phố Trình Thành, cũng là một bác sĩ pháp y có thâm niên, bước lên xe khám nghiệm của chúng tôi. Để tiết kiệm thời gian, anh đã giới thiệu vắn tắt về tình hình vụ án cho chúng tôi nghe.
*
Chiều hôm nay, Trương Xuân Hạc nhận được điện thoại của công ty quản lý bất động sản. Có người phản ánh trong thang máy của tòa nhà số 4 khu chung cư Quý Lâm hình như có mùi thối bốc lên.
Trương Xuân Hạc là công nhân sửa chữa của công ty quản lý bất động sản Phong Hóa, đồng thời cũng làm việc cho rất nhiều công ty bất động sản khác. Hiện nay, việc sử dụng chung nguồn tài nguyên kỹ thuật ngày càng phổ biến, nguyên nhân là do nhân viên kỹ thuật không được coi trọng, kỹ thuật không bằng tiền bạc...
Trương Xuân Hạc đến công ty bất động sản Phong Hóa đã được hai năm rưỡi, nhưng gần như chưa bao giờ đặt chân đến khu chung cư Quý Lâm vốn dĩ cũng thuộc phạm vi quản lý của công ty Phong Hóa. Đây là một khu chung cư cao cấp, trang thiết bị tất nhiên cũng khá hoàn chỉnh nên rất ít khi xảy ra trục trặc.
Trước khi đến khu chung cư, Trương Xuân Hạc đã xem xét kỹ lưỡng bản đồ kiến trúc của khu chung cư Quý Lâm để tìm hiểu trước. Là công nhân sửa chữa có bề dày kinh nghiệm, nếu đến nơi mà lại không biết bắt đầu từ đâu thì thật mất mặt.
Phía sau thang máy của khu chung cư có hai lớp cửa chống cháy, bên trong là cầu thang bộ. Phía dưới đoạn cầu thang dẫn từ tầng một lên tầng hai là nắp cống dẫn xuống bể nước thải của tầng này. Mỗi một tầng đều có đường nước thải riêng, chủ yếu có tác dụng thoát nước thải, cũng có một số đường điện, đường mạng chạy bên trong cống nước thải. Đương nhiên, đường điện thì không thể khiến cho đường nước thải bốc mùi được. Có lẽ do đường nước thải bị tắc khiến nước thải ứ lại, chỉ có nước thải mới có thể bốc ra mùi hôi thối.
Thế nhưng đường nước thải bị tắc khiến nước thải ứ đọng bốc mùi nhất định phải trải qua một thời gian tích lũy lâu dài, tại sao trong suốt thời gian đó không có ai phản ánh về vấn đề này? Đặc biệt là trong thời buổi con người ngày càng khó tính, mối quan hệ giữa chủ hộ và công ty quản lý bất động sản lúc nào cũng căng thẳng như hiện nay.
Nhân viên công ty quản lý bất động sản lại giải thích nhẹ tênh rằng khu chung cư Quý Lâm là kiểu mỗi đơn nguyên có hai hộ, hai cầu thang, thang máy di chuyển khá nhanh nên hầu như chẳng ai leo thang bộ. Tầng một là nhà kho, không có người ở, nên dù chỉ ở tầng hai, người ta cũng đi thang máy. Nếu không đi lối cầu thang bộ thì rất khó ngửi thấy mùi lạ, bởi cầu thang bộ được ngăn cách bởi cửa chống cháy, không khí lưu thông. Còn bây giờ đến trong thang máy cũng ngửi thấy mùi lạ thì chắc chắn đã bị tắc một thời gian rất dài.
Trương Xuân Hạc là công nhân điện nước, cũng kiêm luôn nghề thông cống, việc này với anh ta chỉ là chuyện vặt, nhưng trời lạnh thế này mà phải xuống nước thì kiểu gì cũng ốm, hơn nữa nước ở đấy đâu phải nước bình thường, mà là nước cống. Dù chỉ là công nhân điện nước thì cũng phải chú ý giữ gìn ngọc thể.
Anh ta mặc trang phục không thấm nước, chật vật lắm mới nhấc được nắp cống nước thải dưới gầm cầu thang lên, dưới cống nước thải đen ngòm, mùi hôi thối xông lên nhức mũi. Trương Xuân Hạc làm nghề thông cống bao nhiêu năm nay, cũng coi như kinh nghiệm đầy mình, nhưng thối thế này thì quả thực chưa từng có.
"Liệu dưới cống có chó, mèo chết không nhỉ?" Trương Xuân Hạc nhìn sang nhân viên công ty quản lý bất động sản nói. "Anh xem, thối khủng khiếp thế này mà tôi còn phải chui xuống, các anh phải thêm tiền cho tôi đấy!"
Anh nhân viên đã bịt mũi nôn ọe ầm ĩ, vừa quệt nước mắt vừa gật đầu lia lịa: "Thêm hai trăm tệ!"
Trương Xuân Hạc rất tự tin với khả năng thích ứng của mình, loáng cái đã quen với mùi thối, liền đeo khẩu trang, theo cầu thang bên thành ống cống tụt xuống dưới.
Khi đầu đã thụt xuống hẳn trong lòng cống, mắt vẫn chưa kịp thích ứng với bóng tối đột ngột, chỉ còn chút ánh sáng le lói lọt vào miệng cống soi đường cho anh ta. Hai chân còn chưa chạm đất, anh ta bỗng thấy mông mình va phải thứ gì đó.
"Còn chưa đến đáy giếng, sao lại có thứ gì ở lưng chừng thế này?" Trương Xuân Hạc một tay nắm tay vịn trên thành cống, tay còn lại bật đèn gắn trên mũ bảo hộ, rồi ngoảnh đầu lại, quét ánh đèn về phía sau lưng.
Phía sau là lòng cống rộng, ánh đèn chiếu sáng trưng một khoảng sau lưng. Vừa nhìn, toàn thân Trương Xuân Hạc đã lông tóc dựng ngược.
Ngay sau lưng anh ta là một thân người lơ lửng, đầu cúi gục, chỉ cách anh ta có nửa mét, tóc rũ kín mặt, đang khe khẽ đung đưa.
"Ma!" Cảnh tượng kinh hoàng khiến Trương Xuân Hạc sợ vỡ mật, suýt nữa thì rơi xuống cống. May sao hai tay anh ta vẫn nắm chặt được vào tay vịn. Anh ta cuống cuồng leo vội lên trên, lao vọt ra khỏi cổng khu chung cư, ngã phịch xuống bãi cỏ, sau đó run rẩy lấy điện thoại ra gọi 110, vứt lại anh nhân viên công ty vẫn ngồi đực mặt bên miệng cống, không biết chuyện gì đã xảy ra.
*
"Cậu xuống đấy thật à?" Lâm Đào mặt mũi tái mét, túm chặt lấy cánh tay tôi hỏi.
"Phải!" Tôi nhìn xuống miệng cống.
Bể nước thải có kết cấu hình chữ "b", phía trên là một đường ống thẳng, phía dưới là một bể ngầm hình vuông. Hay nói cách khác, đứng ở miệng cống không thể trông thấy tình hình dưới cống.
Nhưng con ma theo lời người báo án không nấp trong góc của lòng bể, mà lơ lửng ngay trong đoạn đường ống gần miệng cống. Vì tôi đã thấy một cái bóng lờ mờ ở gần cầu thang tay vịn trong lòng ống cống.
"Đã theo nghề pháp y thì chẳng bao giờ tin vào ma quỷ." Tôi cầm đèn khám nghiệm chiếu xuống lòng cống. Mùi xác thối cho tôi biết, đây là hiện trường giấu xác, nhưng tử thi lại nằm ngay góc chết ở phía dưới miệng cống dạng ống, không nhìn rõ được.
"Người báo án nói là con ma bay lơ lửng." Một điều tra viên run rẩy nói. "Anh ta nói chắc chắn là bay lơ lửng, bởi vì anh ta xuống được nửa chừng thì nhìn thấy nó đung đưa ngay sau lưng."
"Đung đưa?" Tôi nhíu mày. "Thế nó không cắn à?"
"Là thật đấy!" Điều tra viên nhận ra vẻ dửng dưng của tôi, "Trương Xuân Hạc nói rằng lúc đó còn cách đáy bể một đoạn, chân con ma không thể chạm đất được nên chắc chắn là trôi dật dờ trong không trung. Anh nói xem, nếu là người hay xác chết thì làm sao lại lơ lửng trong không trung được?"
Nước dưới cống rất cạn, tại sao xác chết lại trôi lơ lửng trong lòng cống? Lại còn đung đưa được nữa? Đúng là khó hiểu. Cũng chính vì khó hiểu nên từ lúc báo án đến giờ đã một tiếng đồng hồ trôi qua mà cảnh sát vẫn nhớn nhác đứng đó, không ai dám xuống xem tình hình ra sao.
"Chết tôi cũng chả sợ, nhưng tôi sợ ma." Anh phó giám đốc trẻ vẫn được người ở đây gọi là Triệu To Gan phân trần.
"Pháp y chúng tôi là nhân viên kỹ thuật chứ có phải cu li đâu? Vớt xác đâu phải là công việc của chúng tôi?" Không phải tôi không muốn vớt xác, nói thật lòng thì lúc đó tôi cũng hơi ghê ghê.
Tôi quay sang nhìn Đại Bảo và Lâm Đào, thấy mặt ai cũng tái xanh tái mét, lại nhìn sang các điều tra viên, mọi người đều né tránh ánh mắt của tôi.
Trước ánh mắt tò mò của không ít người dân đứng xem, kiểu gì tôi cũng phải nhanh chóng đưa ra quyết định. Trước khi đến đây, mọi người có thể viện lý do "bảo vệ hiện trường đợi chuyên gia của sở Công an tỉnh đến khám nghiệm" để lần lữa câu giờ. Nhưng giờ chúng tôi đã đến rồi, không còn lý do gì để thoái thác việc xuống cống nữa. Nếu để người ta bảo pháp y cũng sợ ma thì đúng là quá mất mặt. Đã nói phải tích cực giải quyết yêu cầu của nhân dân, yêu cầu của nhân dân bây giờ là chúng tôi phải xuống dưới thăm dò, xem con ma kia mặt mũi ra sao, vậy thì chúng tôi không xuống không được.
Nghĩ là vậy, tôi lấy hết can đảm đeo đèn lên đầu, men theo cầu thang tụt xuống ống cống.
Tình hình gần như giống hệt với phản ánh của người báo án Trương Xuân Hạc, sau khi tụt xuống một quãng, bắp chân tôi chạm phải một thứ gì đó đung đưa.
Chỗ này có lẽ đã đến phần cuối của đoạn đường ống, cũng là đoạn đầu của bể nước thải, cách đáy bể ít nhất trên hai mét rưỡi, đáng lẽ không thể có thứ gì ở đây mới phải. Nhưng đích xác là tôi cảm thấy có một thứ gì đang quệt qua quệt lại sau cẳng chân mình.
Tôi giật mình kinh hãi, dựng ngược tóc gáy, lúc này mà tôi rú lên một tiếng thì người bên trên kiểu gì cũng bỏ chạy tán loạn. Tôi cố gắng kìm nén cơn khiếp đảm, chiếu đèn xuống đó. Từ trên nhìn xuống dưới, thấy lưng chừng đường ống đúng là có một tử thi lơ lửng, có đầu, có tay, có chân, tóc dài rũ kín mặt, đu đưa giữa không trung.
Đặc biệt là mái tóc phủ lấp khuôn mặt, khe khẽ phất phơ theo nhịp lắc lư của cơ thể. Hình ảnh này khiến tôi liên tưởng đến một loạt những thước phim rùng rợn trong các bộ phim kinh dị "Vòng tròn oan nghiệt", "Hồn ma xóm vắng".
Người bình thường mà nhìn thấy cảnh tượng này, kiểu gì cũng cho là ma nữ bay lơ lửng.
Nhưng lý trí nói với tôi, đó là xác chết, không phải là ma. Kinh nghiệm nhiều năm theo nghề pháp y đã tôi rèn cho tôi một tâm lý vững vàng. Tôi tiếp tục leo xuống, đến khi nhìn rõ diện mạo của tử thi, tôi mới thở hắt ra.
Mùi hôi thối khủng khiếp dội thẳng vào thần kinh khứu giác của tôi. Tôi nín thở, quan sát xác chết một lát. Thoạt nhìn có vẻ như là một phụ nữ trung niên, tóc tai rũ rượi phủ kín mặt. Dưới hai nách nạn nhân vừa hay mắc vào mớ dây nhợ loằng ngoằng trong lòng ống cống, mà mớ dây nhợ không thể nhìn rõ trong bóng tối đen ngòm nên cái xác trông như đang bay lơ lửng.
Tôi tự trách mình lúc nãy đã thần hồn nát thần tính, rồi ngửa đầu soi đèn lên đoạn cầu thang phía trên. Trên một đoạn tay vịn có dấu vết va chạm rất rõ, vẫn còn dính máu.
Tôi trèo lên khỏi miệng cống, sắp xếp mọi người kéo tử thi lên.
"Chắc là hung thủ đã ném xác từ miệng cống xuống." Tôi an ủi Lâm Đào vẫn chưa kịp hoàn hồn. "Thi thể đập vào tay vịn khiến quỹ đạo rơi chuyển hướng, văng về phía lòng bể. Nhưng lưng chừng bể lại có rất nhiều dây điện, dây cáp chằng chịt nên thi thể vướng vào dây điện treo lủng lẳng ở đó."
"Thế thì khi hung thủ vứt xác xuống sẽ nghe thấy tiếng va đập với tay vịn cầu thang, nhưng sẽ không nghe thấy tiếng xác chết rơi xuống nước." Đại Bảo nói. "Chắc hắn sẽ nghĩ đây là động không đáy đây."
"Sao lại vừa khéo như thế được?" Lâm Đào nói. "Chắc là tại oan ức quá đấy mà."
Tôi đến bó tay trước mức độ mê tín của anh chàng!
Ngón Tay Thứ Mười Một
Tần Minh
Vụ Án Thứ 10 - Xác Treo Dưới Cống (3)
Nạn nhân là một phụ nữ hơn 30 tuổi, vốn dĩ vóc dáng đã hơi đẫy đà, lại cộng thêm bị phân hủy nên trông lại càng phì đại. Quần áo của nạn nhân bị vén lên đến ngực để lộ áo lót màu đen. Trước ngực là vết máu đã khô.
Mấy bữa trước thời tiết nóng nực, hai ngày lại đây nhiệt độ đột ngột sụt giảm, mang lại không ít khó khăn cho việc suy đoán thời gian tử vong. Xác chết phân hủy ở mức trung bình, vẫn chưa trương phình triệt để, nhưng đã đủ để bốc lên mùi hôi thối khủng khiếp trong khoảng không gian bịt bùng.
Phần bụng của tử thi đã ngả sang màu xanh lục. Dựa vào kinh nghiệm, trong thời tiết như thế này mà toàn bộ phần bụng đã ngả sang màu xanh lục, chúng tôi phán đoán sơ bộ nạn nhân đã tử vong khoảng bốn, năm ngày.
Ngoại trừ trường hợp nạn nhân tử vong ngay trong nhà mình, hoặc có người quen nhận ra nạn nhân, hoặc là trên người nạn nhân có giấy tờ xác nhận thân nhân như chứng minh thư, nếu không, khi pháp y đến bất cứ hiện trường án mạng nào cũng phải đối mặt với xác chết vô danh. Nhanh chóng điều tra lai lịch của nạn nhân trở thành khâu quan trọng nhất trong một vụ án mạng.
"Kể cho mọi người nghe một chuyện nhé." Đại Bảo gần đây rất thích kể chuyện cười. Chúng tôi nhận thấy một pháp y nếu đã trải qua giai đoạn trầm uất sợ hãi, trở nên hay nói hay cười, tức là đã vượt qua được rào cản tâm lý, nhìn thấu sống chết.
"Hồi còn làm việc ở Công an thành phố Thanh Hương," Đại Bảo bắt đầu kể, "một đồng nghiệp của tôi đã tìm thấy một bộ hài cốt mặc quần áo tại hiện trường. Anh bạn này lúc nào cũng rất tự tin vào vốn kiến thức nhân loại học pháp y của mình, vì thế chúng tôi thường trêu chọc rằng chỉ có anh ta và chó nghiệp vụ là thích xương nhất. Sau đó, anh ta mang bộ hài cốt vào phòng giải phẫu vùi đầu nghiên cứu suốt một buổi chiều, kết luận nạn nhân là nam, 50 tuổi. Kết luận vừa đưa ra, một nhân viên pháp chứng liền tiện tay lôi ngay cái chứng minh thư ra khỏi túi áo nạn nhân, họ tên địa chỉ đầy đủ. Sếp tôi điên người, điều ngay anh này vào trại giam làm bác sĩ cho tù nhân."
Đại Bảo dứt lời, chợt dừng ngay động tác tìm kiếm trên quần áo nạn nhân: "Ái chà mẹ ơi, may quá tôi có lục túi quần nạn nhân, đúng là có chứng minh thư thật!"
*
Nhờ có chứng minh thư, điều tra viên đã nhanh chóng xác nhận nạn nhân là Lý Di Liên, sống ở tầng mười một ngay trong tòa nhà này.
"Chúng tôi đã điều tra sơ bộ," điều tra viên nói, "nạn nhân năm nay 34 tuổi, làm việc tại cục thuế thành phố, chồng kinh doanh một công ty vật liệu xây dựng quy mô lớn trong thành phố Vân Thái, lâu lắm rồi không về nhà."
"Khoảng một tuần trước, anh chồng có về nhà không?" Đại Bảo hỏi.
Điều tra viên lắc đầu: "Hai vợ chồng tình cảm rất tốt, anh chồng ba tháng mới về nhà một lần. Các đồng nghiệp ở Vân Thái đang tìm hiểu hoạt động của anh chồng vào mấy ngày trước đây, nhưng không có điểm nghi vấn nào."
Tôi lắc đầu, nói: "Bên dưới cống nước thải đã có đồng nghiệp xuống mò vớt, không phát hiện ra đồ đạc tùy thân của nạn nhân. Nhưng nạn nhân lại mặc trang phục công sở, có lẽ là bị sát hại khi tan ca về nhà hoặc trên đường đi làm, vậy thì đáng lẽ phải mang theo đồ đạc chứ."
Tôi cầm tay phải của nạn nhân nhấc lên, nói: "Còn nữa, anh xem này, xung quanh gốc ngón áp út có một vệt hằn rõ rệt, là dấu vết đeo nhẫn trong thời gian dài."
Tôi lại nhìn dái tai của nạn nhân, nói: "Tai cũng có lỗ, cho thấy trước khi chết, có lẽ nạn nhân có đeo hoa tai, nhưng bây giờ lại không thấy nhẫn và hoa tai đâu. Những dấu vết này cho thấy, đây có lẽ là một vụ án cướp của."
"Cướp của?" Điều tra viên hỏi. "Cướp của ngay trong cống nước thải ấy à? Mà áo của nạn nhân bị tốc lên, liệu có phải là cưỡng hiếp giết người không?"
"Có thể khẳng định rằng không phải người nhà nạn nhân gây án." Lâm Đào nói. "Chúng tôi vừa dùng biện pháp kỹ thuật để mở khóa vào nhà nạn nhân xem xét, không có dấu vết gì khác thường."
Tôi kéo phẳng vạt áo của nạn nhân, máu ngấm trên quần áo đã khô, sờ vào cứng đờ.
Tôi nói với điều tra viên: "Trước tiên, tôi sẽ trả lời câu hỏi đầu tiên của anh, trên ngực nạn nhân bị đâm rất nhiều nhát dẫn đến tử vong do mất máu."
"Đúng vậy." Điều tra viên nói. "Điều này không cần anh nói tôi cũng biết."
"Vậy thì, giờ chúng ta đã vuốt phẳng quần áo của nạn nhân, và có thể nhìn thấy trên áo nạn nhân cũng có rất nhiều vết thủng." Tôi nói. "Bây giờ, chúng ta cần quan sát xem vết thủng trên áo có trùng khớp với vết thương ở trên ngực không?"
Điều tra viên gật đầu tán đồng.
Tôi nói tiếp: "Tiếp theo, tôi sẽ trả lời câu hỏi thứ hai của anh. Hiện trường gây án có lẽ không phải trong lòng cống, trong lòng cống nước thải không có đủ điều kiện của hiện trường gây án, cửa cống quá nhỏ hẹp, lòng cống lại quá cao, hai ống quần của nạn nhân cũng không có dấu vết ngấm phải nước thải, cho thấy nạn nhân chưa chạm đến đáy của lòng cống. Tất nhiên, nạn nhân cũng chẳng rỗi hơi mà tự dưng lại chui xuống cống nước thải. Vì thế, cống nước thải có lẽ là hiện trường vứt xác."
Tôi ngừng lại một lúc, chỉ vào một vết thương không có phản ứng sống trên trán nạn nhân, nói: "Sở dĩ thi thể bị treo lên dây, là vì hung thủ đã ném nạn nhân xuống đây trong tư thế đầu hướng lên trên chân quay xuống dưới. Do có vận tốc ban đầu nên tử thi rơi xuống theo hướng chênh chếch, sau đó đầu đập phải tay vịn khiến thi thể bật đi, nạn nhân vừa hay mắc phải đám dây nhợ loằng ngoằng trong lòng cống. Bởi vậy, thi thể đã không rơi xuống lòng cống mà treo lủng lẳng trên dây. Quần áo của nạn nhân gạt phải dây nhợ nên bị tốc lên, đem lại cảm giác giống như bị xâm hại."
"Vậy hiện trường giết người ban đầu là ở đâu?" Điều tra viên hỏi. "Chắc chắn không phải là giết người bên ngoài tòa nhà, sau đó kéo vào bên trong giấu xác."
Lâm Đào nói: "Không thành vấn đề, chuyện tìm kiếm hiện trường giết người, cứ giao cho tôi."
"Vậy tớ đi khám nghiệm tử thi đây." Tôi nói.
*
Nạn nhân tử vong do mất máu.
Trên ngực nạn nhân bị đâm mười bảy nhát dao, trong đó có mười một nhát dao xuyên qua gian sườn đâm vào khoang ngực. Cả mười một nhát dao đều đâm thủng tim, cứa đứt động mạch chủ và phổi của nạn nhân, khiến nạn nhân mất máu ồ ạt dẫn đến tử vong.
Tôi ghi chép lại tỉ mỉ vị trí, hình dạng, độ dài và độ sâu của mỗi vết thương trên thi thể, phán đoán hung khí gây thương tích là loại dao một lưỡi, rộng khoảng 3 centimet, dài hơn 15 centimet.
Rất nhiều người cho rằng, việc tìm hiểu về hung khí gây thương tích, ngoài tác dụng suy đoán ra một số đặc điểm của hung khí thì không còn ích lợi gì khác. Ví dụ trong vụ án này, đã suy đoán được đặc điểm chi tiết của hung khí, thế nhưng nghĩ lại thì nhà nào cũng có dao gọt hoa quả phù hợp với điều kiện trên. Thực ra, suy đoán về hung khí gây thương tích không chỉ có thể thu hẹp phạm vi điều tra, mà quan trọng hơn là cung cấp được manh mối để tìm kiếm vật chứng có giá trị một cách nhanh chóng và thuận lợi hơn. Ví dụ sau khi vụ án được phá, đến khám nhà nghi phạm, tìm được mười mấy con dao. Khi đó, căn cứ vào suy đoán của pháp y về đặc điểm của hung khí, điều tra viên sẽ nhanh chóng tìm ra con dao phù hợp để tiến hành khám nghiệm vật chứng, như vậy có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian và công sức.
Đây là một vụ hành hung đơn giản bằng dao, khám nghiệm tử thi có lẽ không thể phát hiện ra quá nhiều manh mối và chứng cứ, chỉ có thể xác nhận nguyên nhân tử vong, thời gian tử vong, hung khí gây án, phương thức hành hung.
Trong dạ dày của nạn nhân còn có ít hạt ngô, thức ăn vẫn còn chưa đi vào tá tràng, chúng tôi suy đoán nạn nhân tử vong sau bữa ăn cuối cùng hai tiếng đồng hồ.
Ngoài ra, theo thông lệ, chúng tôi cũng tiến hành khám nghiệm và chụp ảnh quần áo của nạn nhân. Lưng áo khoác ngoài của nạn nhân dính rất nhiều bụi đất. Điều đáng chú ý là trong túi áo khoác và túi quần dài đều có vết máu dạng bôi quệt.
"Theo anh thì vết máu bên trong túi quần, túi áo nạn nhân được hình thành ra sao?" Tôi hỏi Đại Bảo.
Đại Bảo trả lời như cháo chảy: "Có hai khả năng. Một là sau khi nạn nhân bị thương đã đưa bàn tay dính máu thò vào trong túi. Khả năng thứ hai là sau khi hung thủ giết người đã đưa bàn tay dính máu móc túi của nạn nhân. Thông thường, nếu là khả năng thứ nhất, vết máu thường chỉ xuất hiện trong một túi. Còn nếu là khả năng thứ hai, vết máu sẽ xuất hiện trong tất cả các túi. Trong vụ án này, ba túi áo, hai túi quần của nạn nhân đều đính vết máu, nên anh thiên về giả thiết thứ hai, tức là hung thủ thử móc túi nạn nhân."
"Phải!" Tôi gật đầu nói. "Có động tác móc túi, càng chứng tỏ hung thủ giết người vì tiền. Điều này cũng phù hợp với việc hung thủ lấy mất nhẫn và hoa tai của nạn nhân. Pháp y chúng ta luôn khẳng định xác chết biết nói, giờ thì quần áo của xác chết cũng có thể lên tiếng, chúng nói với chúng ta, đây là một vụ án giết người cướp của."
Sau khi khám nghiệm hoàn tất, chúng tôi thấy vẫn còn sớm liền đi tới phòng họp tổ chuyên án.
"Chồng của nạn nhân có thể đã được loại trừ, anh ta không có điều kiện thời gian gây án." Điều tra viên lên tiếng đầu tiên.
"Ừm!" Tôi nói. "Trang sức của nạn nhân đã bị hung thủ lấy hết, và lưu lại dấu vết trên thi thể. Ngoài ra, trong tất cả túi quần, túi áo của nạn nhân đều có vết máu dạng bôi quệt, cho thấy sau khi giết người, hung thủ đã móc túi nạn nhân. Tổng hợp những chi tiết trên, có thể phán đoán mục đích của hung thủ là giết người cướp của."
Điều tra viên nói: "Ngoài ra, theo điều tra, Lý Di Liên xuất hiện lần cuối cùng vào năm ngày trước. Hôm đó là tối thứ sáu, mấy người trong cơ quan đi ăn tối với nhau, khoảng 8 giờ tối thì tan cuộc. Kể từ tối hôm đó, Lý Di Liên liền mất tích, thứ hai không đi làm, điện thoại gọi cũng không nghe máy. Vì công việc của chị ta rất nhàn hạ, thuộc kiểu ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, đồng nghiệp chỉ nghĩ rằng chị ta đến Vân Thái thăm chồng nên cũng không mấy bận tâm."
"Cùng đi ăn tối?" Tôi hỏi. "Nhưng thức ăn trong dạ dày của nạn nhân không giống như thức ăn trong nhà hàng, mà chỉ có ngô. Chẳng lẽ không phải nạn nhân tử vong sau bữa tối hôm thứ sáu?"
Điều tra viên nói: "Theo điều tra, Lý Di Liên luôn ăn kiêng để giảm béo, bữa tối hầu như không ăn gì. Buổi tối hôm đó, chị ta chỉ ăn một bắp ngô. Nếu thức ăn chứa trong dạ dày cũng giống như vậy thì có lẽ đúng là nạn nhân đã tử vong vào buổi tối hôm đó."
"Còn hiện trường giết người, chúng tôi vẫn chưa tìm thấy." Lâm Đào mở phim đèn chiếu, nói. "Chúng tôi đã theo cầu thang bộ đi từ tầng một đến trước cửa căn hộ của nạn nhân ở tầng mười một, nhưng chỉ thấy ở cầu thang bộ từ tầng hai đến tầng ba hình như có dấu vết lau chùi bằng cây lau nhà, nhưng trên tường không có vết máu dạng phun bắn. Tôi nghe nói nạn nhân bị đâm thủng tim, vậy thì phải có rất nhiều vết máu dạng phun đúng không? Cầu thang rất nhỏ hẹp, nếu có máu bắn lên trên tường thì kiểu gì cũng không thể lau sạch được. Vì thế, chúng tôi cho rằng nạn nhân có lẽ bị giết trong nhà, sau đó mới bị kéo ra ngoài vứt xác."
Tôi nhíu mày, lắc đầu nói: "Tôi không tán thành suy nghĩ này. Các anh xem, lưng áo nạn nhân dính đầy đất bụi, có lẽ đã phải nằm ngửa ở nơi nhiều bụi bặm một thời gian. Nếu ở trong nhà thì chắc không thể bụi bặm đến thế được. Tôi đã xem những tấm ảnh khám nghiệm hiện trường, thấy mặt nền dưới chân cầu thang bộ tầng một lát gạch men, nhưng sau khi bước lên đoạn bậc thang thì lại là láng xi măng. Các hộ dân trong nhà rất ít khi đi thang bộ nên mặt cầu thang rất bụi. Hiện tượng này cho thấy, có lẽ nạn nhân bị sát hại trong cầu thang bộ."
"Hay là khi dịch chuyển thi thể, bụi đất trên cầu thang bộ đã dính vào án nạn nhân không?" Lâm Đào hỏi.
Tôi lắc đầu, nói: "Không thể. Nếu là kéo lê trên đất thì bụi đất phải có hướng cọ xát, nhưng bụi đất bám trên quần áo của nạn nhân phân bố đều đặn trên diện tích rộng, tức là dính phải khi tiếp xúc hoàn toàn. Hơn nữa, khi chúng tôi khám nghiệm tử thi tại hiện trường, thấy vết hoen tử thi nằm ở vị trí không chịu sức ép sau lưng, chứng tỏ sau khi tử vong, nạn nhân đã ở nguyên trong tư thế nằm ngửa ít nhất ba mươi sáu tiếng đồng hồ."
"Chỉ có đoạn cầu thang dẫn từ tầng hai đến tầng ba là có dấu vết lau chùi bằng cây lau nhà, chúng tôi đã sử dụng Benzidine để tìm được chỗ có phản ứng máu ẩn, hiện đang tiến hành xét nghiệm ADN. Vậy thì có lẽ nạn nhân bị sát hại tại đây, nhưng tại sao không có vết máu dạng phun? Thế thì rất khó giải thích đấy." Lâm Đào hỏi.
"Vấn đề này dễ giải thích thôi." Tôi nói. "Không phải cứ đứt động mạch là có vết máu dạng phun trên diện rộng tại hiện trường. Động mạch ở những phần da lộ ra ngoài của nạn nhân, ví dụ như phần cổ, không hề bị đứt, mà là đứt nội tạng bên trong khoang bụng. Tuy mấy hôm trước thời tiết khá nóng, nhưng nạn nhân mặc quần áo đồng phục công sở, vẫn là áo dài tay. Lại thêm trên ngực còn có áo ngực bó sát, quần áo ở vị trí này rất dày nên dù có máu bắn ra cũng bị quần áo che mất và dính chặt vào. Bởi vậy, nếu nạn nhân mặc quần áo đủ dày thì tổn thương ở ngực thường ít khi có vết máu dạng phun rõ rệt."
"Vậy thì kẻ nào đã gây án?" Điều tra viên hỏi.
Tôi lập tức khẳng định như đinh đóng cột: "Tôi cho rằng hung thủ sống ở ngay trong tòa nhà này."
Ngón Tay Thứ Mười Một
Tần Minh
Vụ Án Thứ 10 - Xác Treo Dưới Cống (4)
"Bởi vì đơn nguyên này có hệ thống kiểm soát ra vào à?" Điều tra viên ngờ vực hỏi. "Một đơn nguyên có ba mươi tầng, mỗi tầng có hai hộ, sáu mươi hộ không quen biết nhau, nếu hung thủ bám theo nạn nhân qua cửa cũng được kia mà? Ví dụ như những người cùng ăn tối vào hôm đó, hoặc sau khi tụ tập ăn uống xong lại hẹn với một ai khác, đối tượng đó sẽ dễ dàng đi qua hệ thống kiểm soát ra vào. Hơn nữa, chúng tôi đều cảm thấy là người quen gây án chứ người lạ không thể lừa nạn nhân vào trong đoạn cầu thang bộ từ tầng hai đến tầng ba được."
"Không đúng." Đại Bảo nói. "Nếu như bám theo sau để lọt vào trong cửa, hoàn toàn có thể khống chế nạn nhân rồi kéo vào ngay gầm cầu thang tầng một. Nếu là người quen, cũng có thể đi thang máy đến gần nhà nạn nhân để hành hung. Tại sao lại phải kéo nạn nhân đến giữa tầng hai và tầng ba? Sau đó sát hại xong, lại phải mất công di chuyển nạn nhân từ đó xuống cửa cống ngầm ở tầng một? Chả nhẽ đầu óc hung thủ có vấn đề?"
"Đúng vậy." Tôi nói. "Tôi cảm thấy có lẽ hung thủ đã gặp nạn nhân ở giữa cầu thang tầng hai, hoặc ẩn nấp ở đó đợi nạn nhân đến, sau đó hành hung."
"Nếu là ẩn nấp ở đó thì phải là người quen chứ?" Điều tra viên hỏi.
Tôi nói: "Có lẽ có biết nhau, nhưng chắc chắn không phải là người quen. Như tôi đã nói, sau khi bị sát hại, nạn nhân đã ở yên trong tư thế nằm ngửa một khoảng thời gian, sau đó mới bị dịch chuyển. Mà thời gian nằm ngửa cũng không ngắn đâu."
Điều tra viên hỏi: "Ồ? Tại sao anh lại đoán ra được?"
Tôi đáp: "Vết hoen tử thi thường sẽ xuất hiện sau khi tử vong hai đến ba tiếng đồng hồ, từ từ đậm lên, sau hai mươi tư tiếng đồng hồ sau khi chết, nếu tử thi bị xoay chuyển, vết hoen sẽ dịch chuyển tới phía dưới vị trí mới của tử thi. Điều này có mối liên quan với nguyên lý hình thành vết hoen tử thi. Sau khi tử vong, máu sẽ ngừng lưu chuyển trong mạch máu, độ thẩm thấu của thành mạch máu tăng lên khiến máu bên trong thấm ra ngoài, chảy xuống phía dưới đến các tổ chức dưới da, gây ra vết hoen màu đỏ tại về mặt da. Dưới tác dụng của trọng lực, máu luôn thấm xuống phía dưới. Nên trong vòng hai mươi tư tiếng, nếu dịch chuyển thi thể, vết hoen tử thi sẽ xê dịch tới phía dưới của vị trí cơ thể mới."
Sau khi giải thích một lèo, tôi hắng giọng cho khỏi khô cổ rồi nói tiếp: "Nhưng sau khi tử vong ba sáu đến bốn tám tiếng đồng hồ, máu lắng đọng sẽ thâm nhập vào sâu trong phần mềm, khoảng thời gian này được chúng tôi gọi là thời kỳ vết hoen thâm nhập. Lúc đó, vết hoen tử thi sẽ cố định trên thi thể, không thay đổi được nữa. Chúng ta biết rằng, nạn nhân trong vụ án này tử vong do mất máu quá nhiều nên vết hoen tử thi rất nhạt, may mà da rất trắng nên vẫn quan sát được màu đỏ nhạt của vết hoen tử thi. Khi được chúng tôi phát hiện, thi thể đang treo lủng lẳng trên dây. Hay nói cách khác, sau khi bị ném xuống cống, tử thi luôn ở trong tư thế thẳng đứng. Nếu như nạn nhân bị ném xuống cống ngay sau khi bị sát hại, vậy thì vết hoen tử thi đáng lẽ phải xuất hiện ở hai chân và cẳng chân mới đúng, vì đó mới là vị trí phía dưới của tử thi. Nhưng khi chúng tôi khám nghiệm tử thi, lại thấy hai bàn chân và cẳng chân của nạn nhân không có vết hoen rõ ràng, trong khi sau lưng lại có vết hoen nhạt. Điều này chứng tỏ sau khi tử vong, nạn nhân đã ở trong tư thế nằm ngửa ít nhất ba mươi sáu tiếng đồng hồ, vết hoen đã cố định ở sau lưng, sau đó mới bị vứt xác."
Ngừng lại một chốc, tôi nói tiếp: "Kẻ sát nhân dám để nạn nhân nằm trong cầu thang từng ấy thời gian, đã chứng tỏ được hai vấn đề. Thứ nhất, hung thủ rất quen thuộc với tòa nhà, biết rõ bình thường sẽ không có ai đi lối thang bộ. Thứ hai, hung thủ không thân quen với nạn nhân, cho dù nạn nhân bị người khác phát hiện ra, cũng không ai nghi ngờ hắn. Còn sau đó, tại sao hắn lại chuyển xác chết đi, có lẽ bởi vì tử thi bắt đầu bốc mùi. Nếu xác chết bốc mùi, cho dù không có ai đi cầu thang bộ thì mùi xác thối cũng sẽ mách bảo những hộ sống trong tòa nhà rằng có xác chết trong cầu thang. Vì muốn kéo dài thời gian vụ án bị phát giác, hung thủ mới dịch chuyển tử thi đi. Nhưng tất nhiên, khu chung cư này rất đông người, nhiều tai mắt phức tạp, kéo ra ngoài vứt xác là rất khó, nên hắn quyết định vứt ngay ở cống nước thải dưới tầng. Biết được dưới tầng có cống nước thải, cũng chứng tỏ hung thủ hiểu rõ kết cấu của tòa nhà này, nên rất có khả năng là một hộ sống ở đây."
"Ừm, tôi đồng ý!" Điều tra viên nói. "Quen thuộc với đường đi lối lại trong tòa nhà, nhưng không quen biết nạn nhân, rất có thể là hàng xóm trong tòa nhà này. Nhưng cầu thang bộ bình thường không có ai đi lại, tại sao hung thủ và nạn nhân lại xuất hiện ở đó? Tại sao nạn nhân lại đi cầu thang bộ? Tại sao hung thủ cũng xuất hiện trong cầu thang bộ?"
Tôi nói: "Tôi tán đồng với phán đoán nạn nhân và hung thủ là hàng xóm. Sau khi xác chết được đi chuyển, hiện trường gây án còn được quét dọn, nói rõ hung thủ rất quen thuộc với hiện trường, hơn nữa còn dễ dàng lấy được cây lau nhà. Tình hình này chứng tỏ hung thủ sống ngay trong tòa nhà. Còn về việc tại sao hung thủ và nạn nhân lại gặp nhau ở cầu thang, ít nhất tôi cảm thấy việc Lý Di Liên xuất hiện ở cầu thang bộ là rất dễ giải thích."
"Giải thích thế nào?"
"Lúc nãy bộ phận điều tra đã nói, nạn nhân đang muốn giảm béo." Tôi nói. "Sống ở tầng mười một, hàng ngày leo cầu thang bộ, liệu có phải là một phương pháp tốt để giảm béo không?"
"Có lý!" Điều tra viên nói. "Đúng là Lý Di Liên đang giảm béo, phụ nữ ở lứa tuổi này rất cố gắng để níu giữ tuổi thanh xuân, hơn nữa, rất nhiều đồng nghiệp của chị ta đều xác nhận chị ta đang ăn kiêng. Theo như kết quả điều tra, chị ta không tập thể dục thể thao hay có hình thức vận động nào khác, nhưng hẳn chị ta hiểu rõ ăn kiêng kết hợp với vận động mới giảm béo được. Giờ thì chúng ta đã biết chị ta vận động bằng cách nào. Leo cầu thang bộ! Nhưng tại sao hung thủ lại xuất hiện ở đó?"
Tôi gãi đầu, nói: "Điều này thì chúng ta phải đến hiện trường lần nữa mới biết được."
*
Sau khi làm việc suốt cả một buổi chiều, lại họp chuyên án tới tận hơn 7 giờ tối; màn đêm đã sập xuống. Nhưng tôi và Lâm Đào không vì trời tối mà từ bỏ khám nghiệm, chúng tôi biết rõ, có thể nhanh chóng phá an hay không, đôi khi chỉ cách nhau một giây, hay nói cách khác là sai một ly đi ngàn dặm. Vì thế chúng tôi bất chấp đêm tối, nhanh chóng tìm đến hiện trường phát hiện án mạng.
Xung quanh hiện trường vẫn còn rất nhiều người dân tò mò nhìn ngó vào trong vòng cảnh giới xung quanh cống nước thải. Tuy chúng tôi đã chứng minh rằng dưới cống là xác chết chứ không phải ma nữ, nhưng có vẻ như mọi người vẫn chưa hết sợ hãi.
Trong cầu thang bộ có đèn cảm ứng âm thanh, tôi và Lâm Đào bước lên cầu thang, đặng hắng một tiếng, một vệt sáng liền bừng lên trong cầu thang. Tôi nhìn theo khe hở cầu thang lên trên, phát hiện ra ánh đèn trên đoạn cầu thang từ tầng hai đến tầng ba mờ tối hơn hẳn.
Tôi ngẩng nhìn bóng đèn, nói: "Không ngờ đến vào buổi tối lại có được phát hiện quan trọng."
"Đúng vậy!" Lâm Đào đã hiểu ý tôi. "Đèn cảm ứng trong cầu thang vẫn tốt, chỉ có ở đây bị hỏng, hơn nữa, đây còn là hiện trường gây án theo như suy đoán của chúng ta. Sự việc không thể trùng hợp như thế được."
"Theo em thì có phải hung thủ đã chọn nơi tối tăm nhất để hành hung không?" Đại Bảo hỏi.
Lâm Đào nói: "Chúng ta cứ lên đó xem thử là biết ngay thôi mà."
Lâm Đào xuống dưới nhà, lên xe khám nghiệm lấy chiếc thang gấp chữ A mang lên. Cậu ta đeo găng tay, cẩn thận chiếu đèn khám nghiệm quan sát kỹ bóng đèn rồi mừng rỡ kêu lên: "Tần Minh, trên bóng đèn có mấy dấu vân tay, in vào lớp bụi trên bóng đèn, trông rất mới."
Tôi đưa máy ảnh cho cậu ta, nói: "Cậu chụp lấy dấu vân tay trên bóng đèn đã, sau đó nhìn xem có phải bóng đèn đã bị vặn lỏng ra không."
Sau khi chụp ảnh lưu lại chứng cứ, Lâm Đào nắm lấy bóng đèn vặn khẽ, bóng đèn lại sáng như thường.
Tôi tấm tắc: "Đây đích xác là một phát hiện lớn."
"Phát hiện gì cơ?" Đại Bảo hỏi. "Liệu có thể khẳng định dấu vân tay là của hung thủ không?"
Tôi gật đầu, nói: "Không phải bóng đèn bị hỏng, mà là bị người ta vặn cho lỏng ra. Anh thử nói xem, ai lại thừa hơi trèo lên cao thế này để vặn bóng đèn? Chỉ có thể là kẻ có mưu đồ mờ ám mà thôi. Hay nói cách khác, hung thủ đã chuẩn bị từ trước, vặn lỏng bóng đèn, cố tình khiến nơi này trở nên tối tăm để dễ dàng ẩn nấp."
"Trong cầu thang chỉ có vài chục hộ, giờ đã có dấu vân tay, sợ gì không bắt được hung thủ?" Đại Bảo nói.
Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Hẳn là hung thủ hiểu rất rõ về tình hình cầu thang bộ, biết nạn nhân sẽ đi đường này, cũng biết không còn ai khác đi qua đây nên mới dám ẩn nấp ở đây, giết người xong cũng bỏ luôn xác ở đây. Điều này chứng tỏ hung thủ đã nhìn thấy nạn nhân leo cầu thang bộ từ trước đó. Chúng ta suy nghĩ thử xem, một người thế nào mới có thể dễ dàng nhìn thấy nạn nhân leo cầu thang bộ?"
Lâm Đào suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu là hộ sống phía trên tầng mười một, có lẽ sẽ không nhìn thấy nạn nhân đi cầu thang bộ. Chỉ có hộ sống từ tầng mười một trở xuống mới có khả năng ngẫu nhiên nhìn thấy nạn nhân đi cầu thang bộ, sau đó quan sát và phát hiện nạn nhân ngày nào cũng leo cầu thang bộ, đúng không?"
"Có lý." Tôi nói. "Vậy chỉ còn lại hai mươi mốt hộ tình nghi. Chắc là hôm nay phá án được rồi."
Đã đến lúc thử thách trình độ toán học của Đại Bảo. Anh ta xòe tay đếm một hồi rồi thắc mắc với chúng tôi: "Ơ, tính thế nào nào mà ra hai mươi mốt hộ thế?"
"Lấy mười một nhân với hai trừ đi một." Lâm Đào ngán ngẩm ném ra một câu.
*
Trong phòng họp tổ chuyên án đang trải rộng tấm sơ đồ của tòa nhà số 4 khu chung cư Quý Lâm và danh sách chủ sở hữu do công ty quản lý bất động sản cung cấp. Điều tra viên đang phân tích từng hộ một.
"Phòng 301 đã lâu không có người ở, phòng 401 có hai cô gái ở, đều không phù hợp điều kiện." Điều tra viên nói. "Đây là một khu chung cư cao cấp, là chỗ ở của người có tiền, tại sao lại có kẻ gây ra vụ án thế này nhỉ?"
Tôi hất hàm nói: "Xem thử phòng 601, một cậu ấm sống một mình."
Phòng 601 là căn hộ do chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Hà Thị mua cho con trai thứ hai của mình là Hàn Phong. Trong ảnh tư liệu, chủ hộ là một anh chàng nhuộm tóc đỏ, đeo dây chuyền to như sợi xích, mắt la mày lét, đã lọt vào tầm ngắm của cảnh sát.
Sau hai tiếng đồng hồ điều tra khẩn cấp, chỉ số đáng ngờ của đối tượng này đã tăng lên vùn vụt.
Tổ chuyên án quyết định mượn lý do nghiện hút để bắt giữ đối tượng.
Hàn Phong bị bắt trong một phòng bao của hộp đêm. Lúc bị bắt giữ, hắn vừa hít xong thuốc phiện, người ngợm mềm nhũn nằm vật trong lòng gái bao.
Lâm Đào hối hả chụp luôn lấy tay hắn, in ngay dấu vân tay trên tờ giấy trắng, sau đó chạy đến chỗ sáng săm soi chừng năm phút rồi reo toáng lên: "Chính hắn!"
*
Hàn Phong là kẻ chơi bời lêu lổng, ngày nào cũng đàn đúm với một nhóm bạn xấu lê la quán bar, KTV, trượt patin, chơi gái.
Ngày nào hắn cũng tiêu tiền như rác, mang đến vô số rắc rối cho ông chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Hà Thị, cuối cùng đã khiến cho ông bố nổi điên, khóa thẻ ngân hàng của hắn, hy vọng hết tiền thì hắn sẽ tỉnh ngộ.
Nhưng cách trừng phạt ấy hoàn toàn không thể khiến một kẻ ăn chơi trác táng ấy ăn năn hối cải. Nguồn tiền bị cắt đứt, Hàn Phong liền bán dây chuyền, điện thoại di động, đồ hiệu để tiếp tục chơi bời. Khi cạn kiệt tiền của, ông bố lại không thèm ứng cứu, dục vọng đã ép hắn phạm tội.
Hắn nhớ lại mấy tuần trước, khi đưa một cô gái ra cầu thang bộ để ve vãn, hắn đã nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ nhưng lại hổn hển trèo cầu thang bộ thì lấy làm lạ. Hắn không còn nhớ rõ hình dáng của chị ta, chỉ nhớ những trang sức sang trọng lấp lánh trên người.
Vì thế, Hàn Phong bắt đầu nấp ở cửa chống cháy bên đường cầu thang bộ theo dõi. Theo dõi được mấy ngày, Hàn Phong phát hiện ra tối nào hết giờ làm về nhà, chị kia cũng leo cầu thang bộ, và từ sáng đến tối cũng chỉ có duy nhất người phụ nữ này đi cầu thang bộ mà thôi.
*
Vì ma túy, chỉ còn cách này.
Hắn ở nhà ngủ suốt hai ngày. Không chỉ có ngủ, hắn còn lên kế hoạch cho toàn bộ quá trình giết người cướp của.
Để ánh sáng ở hiện trường gây án tối hơn chút ít, tiện cho ẩn nấp, hắn đã vặn lỏng bóng đèn trong đoạn cầu thang đó, sau đó ngồi rình trong góc tối.
Quả nhiên đến 9 giờ tối ngày hôm ấy, hắn đã đợi được tiếng bước chân nặng nề quen thuộc. Hắn chớp lấy thời cơ, lao vọt ra khỏi chỗ nấp, quật ngã Lý Di Liên đang bàng hoàng kinh hãi, bịt miệng nạn nhân rồi vung dao đâm liên tiếp vào ngực, cho đến khi nạn nhân bất động.
Đây là lần đầu tiên Hàn Phong giết người, nhưng hắn hoàn toàn không sợ hãi. Hắn chỉ hí hửng nghĩ đến cách ăn chơi thỏa thích sắp tới.
Sau khi giết chết nạn nhân, hắn lột lấy đồ trang sức và vật tùy thân của Lý Di Liên. Hắn mừng rỡ khi thấy ví của nạn nhân dày cộm tiền mặt. Hắn vô cùng mãn nguyện.
Hắn vào nhà đánh một giấc ngon lành. Sau khi tỉnh dậy, hắn mới nghĩ đến việc xử lý thi thể. Hắn nghĩ rằng phải giấu xác chết vào một chỗ không ai biết được.
"Dưới nhà có cống nước thải, cứ vứt xuống đó là xong." Hắn nghĩ vậy, và làm thật.
Sau khi quét dọn hiện trường, hắn nghĩ rằng phi vụ này hoàn hảo đến không thể chê vào đâu được nữa. Nhưng hắn không biết, lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt.
"Buổi sáng tôi ra ngoài còn chưa thấy có chuyện gì, sao vừa tối các anh đã bắt tôi rồi?" Hàn Phong không dám tin vào tốc độ phá án của cảnh sát, nhưng lại chẳng hề có một chút ăn năn với người phụ nữ vô tội đã bị hắn sát hại.
*
"Phá được vụ án này, đúng là nhờ vào không ít trùng hợp ngẫu nhiên." Đại Bảo vênh váo nói. "Nếu không ngờ may mắn, chắc là vụ án này đã không phá được. Hay ít nhất cũng không thể phá được nhanh thế!"
Tôi nói: "Rất nhiều vụ án đều được phá án nhờ may mắn, nhưng nếu không có thái độ nghiêm túc và thận trọng trong việc tìm kiếm manh mối và chứng cứ, không có sự quyết tâm và kiên trì trong phân tích và suy đoán, thì may mắn cũng không thể tồn tại."
"Ừm!" Lâm Đào nói. "Có lý đấy, nên chúng ta cũng không thể từ bỏ chuyên án Ba Sáu."
"Tớ chưa bao giờ từ bỏ!" Tôi nói.
Đại Bảo nói: "Ôi trời! Cứ nhắc đến chuyên án Ba Sáu là anh lại thấy đau đầu. Thôi, anh về với vợ một đêm Trung thu bình yên đã!"
Pháp Y Tần Minh: Ngón Tay Thứ Mười Một Pháp Y Tần Minh: Ngón Tay Thứ Mười Một - Tấn Minh Pháp Y Tần Minh: Ngón Tay Thứ Mười Một