We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Tấn Minh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 37
Cập nhật: 2021-01-29 22:21:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ụ Án Thứ 9 - Ác Quỷ Hiện Hình (1)
Tình cảm, diện mạo hay dục vọng, tất cả đều biến đổi khôn lường.
Henri Bergson
*Chỗ nào type sai chính tả, thiếu dấu,... nhắc J dùm nhé TwT*
Năm nay đúng là một năm đầy sóng gió. Những vụ án khó nhằn cứ nối gót nhau xuất hiện, các đồng nghiệp trong phòng Pháp y chạy hiện trường triền miên, văn phòng cả ngày đóng cửa, thậm chí có người dân còn tố cáo lên ban Kỷ luật là phòng Pháp y không chịu làm việc. Các vụ phúc tra kết quả giám định thương tật cứ ngâm mãi chưa chịu xử lý.
Mười phút trước đây, chúng tôi nhận được điện thoại của Công an thành phố Bân Nguyên, nói rằng vừa phát hiện một thi thể ngoài đồng hoang, nguyên nhân tử vong, tính chất vụ án, lai lịch thi thể, phương hướng điều tra đều chưa rõ.
Vào mùa hè, chúng tôi đã quá quen với mùi xác thối rữa. Trong môi trường nóng nực, oi bức thế này, xác chết lộ thiên chỉ cần ba ngày là đã thối rữa đến trương phềnh. Pháp y không sợ xác chết trương, chỉ sợ phân hủy nghiêm trọng sẽ mất đi manh mối và chứng cứ. Vẫn may lúc này đã sang đầu tháng Chín, mùa thu vàng đang đến mang theo bầu không khí mát mẻ, nhiệt độ cũng hạ xuống nhiều, tốc độ thối rữa chậm lại, môi trường làm việc được cải thiện, mức độ khó khăn của các vụ án cũng giảm bớt. Nghe nói vụ án ở thành phố Bân Nguyên không phải là xác chết thối rữa, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
"May mà tớ tên là Tần Minh đấy, nếu tớ tên là Tần Bất Minh thì kiểu gì cũng phải bỏ nghề vì không phá nổi án!" Sau khi đọc xong thư mời, tôi nói đùa một câu nhạt thếch. Lâm Đào và Đại Bảo đang cắm cúi sắp xếp đồ nghề, chẳng thèm đếm xỉa đến tôi.
Người trong phòng Pháp y cứ gặp phải vụ án là tuyến thượng thận lại tiết ra lượng Adrenaline tăng vọt, chỉ trong vòng mười phút đã hoàn thành một loạt các thao tác như xin lãnh đạo phê duyệt, điều xe, chuẩn bị hòm dụng cụ khám nghiệm, thu dọn dụng cụ vệ sinh cá nhân và hành lý. Khi tài xế còn đang thu dọn hành lý công tác, chúng tôi đã đứng đợi sẵn sàng trước cổng sở.
"Ồ, có thông báo này!" Đại Bảo tiến lại gần bảng thông báo của sở, nheo mắt đọc.
*
Có một tờ công văn dán trên bảng thông báo trước cổng sở. Thông thường phải có sự việc quan trọng thì công văn mới được dán ở đây.
"Thông báo gì vậy?" Tôi vừa hí hoáy gõ một tin nhắn Wechat "Có vụ án, đi công tác", vừa bước đến bên Đại Bảo hỏi.
"Hình như sắp được tăng lương thì phải." Đại Bảo hờ hững đáp.
"Cái gì? Thật là một việc trọng đại!" Tôi giơ cao điện thoại reo lên. Công tác bao nhiêu năm nay, đã quen với con số tội nghiệp, đơn điệu, nhất thành bất biến trong bảng lương hàng tháng nên câu nói của Đại Bảo đã thắp lên trong lòng tôi vô số ước mơ và hy vọng.
Trên công văn viết: "Thông báo về việc nghiêm túc chấp hành quy định về trang phục của cảnh sát nhân dân. Yêu cầu các đồng chí cảnh sát trong sở Công an tỉnh bắt buộc phải mặc cảnh phục trong giờ làm việc, bộ phận cảnh vụ căn cứ theo nhu cầu của cảnh sát, hằng năm cấp phát khoản chi phí cảnh phục vài trăm tệ cho các cảnh sát trong sở."
"Thế này mà bảo là tăng lương à? Là đeo vòng kim cô thì có!" Thời còn đại học, tôi luôn ước ao được khoác lên người bộ cảnh phục, nhưng bây giờ, mặc đồng phục cảnh sát mãi rồi, nhiều khi cảm thấy thật bất tiện.
"Một năm được vài trăm đồng tiền đồng phục thì chẳng cần phải mua quần áo nữa, tiết kiệm được một khoản, cũng coi như tăng lương còn gì." Đại Bảo hí hửng nói. Trái ngược với tôi, Đại Bảo rất thích mặc cảnh phục, bởi vì anh ấy sợ nhất là bước vào trung tâm thương mại hay đi dạo phố.
Niềm hy vọng bỗng chốc vỡ tan tành, tôi hậm hực trèo lên chiếc xe cảnh sát Hàn Lượng vừa lái đến.
"Đã có chế độ thì phải chấp hành, không thì sẽ bị trừ điểm đánh giá thành tích đấy." Hàn Lượng nhắc nhở.
Thành phố Bân Nguyên nằm ở phía bắc tỉnh tôi, là một vùng đồng bằng bao la rộng lớn. Tuy dân số đông đúc nhưng nhìn chung trị an tương đối ổn định, số vụ án mạng hàng năm không nhiều lắm, vụ án nghiêm trọng lại càng ít. Làm pháp y trong một thành phố thế này, có cái hay nhưng cũng có cái dở. Hay là ở chỗ ít việc, nhàn nhã, không phải bận rộn tối tăm mặt mũi giống như pháp y ở những nơi có nhiều vụ án. Nhưng dở một cái là ít tiếp xúc với án mạng nên kinh nghiệm tích lũy chậm chạp, nếu không thường xuyên vào diễn đàn pháp y trau dồi kinh nghiệm, trình độ nghiệp vụ sẽ khó tiến bộ, và cũng không đủ tự tin. Vì thế, khi xuất hiện những vụ án khó khăn, để phòng ngừa sơ suất, họ đã cầu viện chúng tôi.
Hiện trường nằm bên ngoài một thôn nhỏ phía tây thành phố Bân Nguyên, trên một cánh đồng rộng lớn.
Khi xe của chúng tôi còn vài cây số nữa mới đến hiện trường phát hiện ra án mạng, từ xa đã nhìn thấy một vạt hoa lau rập rờn trong gió, và một vòng vây cảnh giới màu xanh vây quanh bãi cỏ lau. Có một điều lạ là tuy hiện trường nằm ở ngoài đồng nhưng lại không có nhiều người kéo đến xem.
Chúng tôi dừng xe bên đường quốc lộ, đã có cảnh sát đứng canh gác. Có lẽ xung quanh đây ít người qua lại nên vòng vây cảnh giới kéo tận đến bên lề đường.
"Tại sao phải kéo dây cảnh giới ra xa hiện trường thế?" Đại Bảo nhìn thấy bóng cảnh sát thấp thoáng trong bãi cỏ lau cách đó cả cây số.
"Anh đừng hỏi nữa, kéo xa thế này chắc chắn là có lý do của họ." Tôi vừa nói vừa mang bao bọc giày và mặc trang phục khám nghiệm. Sau đó, chúng tôi tiến về phía xe cảnh sát đang đỗ, vừa rẽ lau, vừa chân thấp chân cao lội bùn đến bên hồ nước cạnh bãi cõ lau.
Người đến xem rất ít, có lẽ vì nơi đây là một bãi tha ma. Hay nói đúng hơn, đây không phải là một nghĩa địa đúng nghĩa, mà là một bãi đất hoang. Giữa bãi đất hoang là một hồ nước không lớn lắm, nghe nói nối thông với con sông nhỏ chảy ngang qua thành phố. Quanh hồ, cỏ lau mọc cao ngang đầu người. Bãi cỏ lau kéo dài ngút mắt, trong vòng vài cây số vuông quanh đây không có lấy một nếp nhà. Do khu vực này quá hẻo lánh, rất ít người qua lại, cũng không ai muốn khai khẩn nên lâu dần mới thành ra hoang phế. Nhiều người dân bèn mang người thân đến mai táng ở đây. Những nấm mộ không tập trung một chỗ, khi chúng tôi đi từ đường quốc lộ tới hiện trường, cứ vài trăm mét lại nhìn thấy một mô đất trông như nấm mộ, có mộ dựng bia, có mộ thì không.
Bên cạnh hồ nước chính là hiện trường phát hiện ra án mạng.
Bác sĩ Đào của thành phố Bân Nguyên bước tới, bắt tay tôi, giới thiệu sơ qua tình hình vụ án.
Người báo án là hai học sinh cấp ba đang yêu nhau. Tối hôm qua, hai cô cậu hẹn nhau đi hát ở một quán karaoke trong thành phố, đến tận 2 giờ sáng. Giờ đó trường đã đóng cổng, nên phải đợi đến sáng hôm nay mới về ký túc xá được. Thế là họ đi bộ theo con đường cái quay về, vừa đi vừa trò chuyện, một lúc thì đến bãi lau.
Trước nửa đêm qua, thành phố Bân Nguyên có mưa, tuy sau đó trời quang đãng trở lại nhưng trong bãi lau toàn bùn nhão nhoét. Sau khi bước vào bãi lau, cô bé sợ lấm bẩn đôi giày thể thao mới mua nên đề nghị ngồi ở một mô đất cao ở rìa bãi lau phía gần đường quốc lộ để tâm sự, không đi vào bên trong nữa.
Hai người đang trò chuyện vui vẻ, bỗng nghe thấy trong bãi lau có tiếng lào xào. Dưới ánh trăng sáng tỏ, họ lờ mờ nhìn thấy có bóng người, hay nói chính xác hơn thì không phải là bóng người mà là bóng ma. Theo như lời mô tả của hai cô cậu, cái bóng trong bãi lau cao lớn lạ lùng, lại không thấy đầu không thấy cổ, di chuyển chầm chậm, đến khi cách họ khoảng năm trăm mét, có lẽ là nghe thấy tiếng họ nói chuyện nên mới dừng khựng lại. Đúng lúc đọ, họ cũng phát hiện ra bóng ma. Hai bên cùng bất động. Một lát sau, bóng ma đột nhiên lao vụt vào trong bãi lau, còn hai cô cậu học sinh sợ đến mất vía, ù té chạy lên đường quốc lộ.
Hai người cứ thế chạy như ma đuổi rồi tìm đại một nhà trọ ở tạm. Sau khi bàn bạc rất lâu, đến 5 giờ sáng họ đã gọi điện cho 110.
*
Cảnh sát nhận được điện thoại liền nhanh chóng tìm đến hiện trường, nhưng thấy bãi lau quá rộng, rất khó phân biệt phương hướng nên đã mời đội cảnh sát hình sự và đội kỹ thuật đến chi viện. Sau khi tiến vào bãi lau không lâu, nhân viên kỹ thuật đã tìm thấy một hàng dấu chân, bèn lần theo đó, nhanh chóng tìm thấy một người nằm ngửa trong hồ nước.
Phần đầu người này gác ở trên bờ, mặt đầy máu, từ ngực trở xuống bị ngâm trong nước lạnh. Nhân viên kỹ thuật tiến lại, định kéo thi thể lên bờ, nhưng qua lớp găng tay, cảm thấy người nạn nhân vẫn ấm. Sờ động mạch cổ, hình như vẫn thấy mạch đập yếu ớt.
"Nạn nhân còn sống à?" Đại Bảo ngạc nhiên hỏi. "Vậy chúng ta đến đây làm gì?"
Bác sĩ Đào nói: "Anh cứ từ từ nghe tôi kể đã. Sau đó, cảnh sát mau chóng đưa người bị thương đến bên đường, gọi 120 rồi chuyển nạn nhân lên xe cảnh sát chở ngay đến bệnh viện, gặp được xe cấp cứu 120 ở dọc đường. Bác sĩ thấy hơi thở của nạn nhân chỉ còn thoi thóp nên đã cấp cứu ngay trên đường, nhưng không hiệu quả cho lắm. Sau khi đến bệnh viện, do thấy trên trán nạn nhân có vết thương nên lập tức chụp CT cắt lớp. Nguyên nhân chủ yếu khiến nạn nhân hôn mê chính là ở đây. Xương sọ của nạn nhân bị vỡ vụn, vỡ lõm xương, tổ chức não ở vị trí tương ứng cũng bị giập vỡ, xuất huyết trong hộp sọ."
"Bị người khác tấn công phải không?" Tôi hỏi.
Bác sĩ Đào lắc đầu, nói: "Không. Gãy xương ở trán, nhưng tổ chức não đối diện ở dưới xương chẩm cũng bị tổn thương, xuất huyết."
"Ồ!" Đại Bảo nói. "Anh đừng có dài dòng thế nữa, cứ nói luôn một câu cho xong. Vết thương dội đối lực rõ ràng như thế, chắc chắn là chấn thương sọ não do bị ngã. Thế thì quá đơn giản. Anh ta rảnh rỗi nên vào bãi lau chơi, bị hai cô cậu học sinh dọa cho chết khiếp, bỏ chạy thục mạng, chẳng may trượt chân ngã đập đầu. Chấn thương sọ não thường phải một lúc lâu sau mới tử vong nên nạn nhân mới hôn mê nằm trong nước cho đến khi cảnh sát đến cứu. Thế là phục dựng hiện trường xong chứ có gì đâu! À mà không phải! Nếu là bị ngã thì gọi chúng ta đến đây làm gì?"
Tôi lườm Đại Bảo một cái rồi nói với bác sĩ Đào: "Giờ nạn nhân đã tử vong rồi phải không?"
Bác sĩ Đào gật đầu nói: "Bệnh viện đang chuẩn bị phẫu thuật mở hộp sọ, nhưng chưa kịp bắt đầu thì nạn nhân đã ngừng thở rồi."
"Vậy vấn đề kỹ thuật của các anh là gì?" Tôi hỏi.
"Thứ nhất, hiện tại chúng tôi vẫn chưa tìm ra được lai lịch thi thể." Bác sĩ Đào nói. "Thứ hai, khi chúng tôi khám nghiệm bên ngoài thi thể, thấy trên đầu nạn nhân có một số vết thương hình ngôi sao rất khó hiểu. Hiện tại, lãnh đạo cho rằng nguyên nhân tử vong là do tai nạn hoặc tự sát, nhưng nhìn từ góc độ pháp y, vết thương trên trán lại hơi khó giải thích."
"Tại sao lại khó giải thích?"
"Phía dưới da tại những vết thương hình ngôi sao có dạng túi nang." Bác sĩ Đào nói, "Thường thì vết thương dạng này được hình thành khi trán va đập với mặt đất cứng rắn và phải có góc độ dịch chuyển nhất định. Hay nói cách khác, vào thời khắc trán va đập với mặt đất, đã có sự dịch chuyển vị trí. Do bị xê dịch nên da bị trượt khỏi xương, xé rách tổ chức dưới da, hình thành nên túi nang nằm giữa da và xương sọ."
"Trượt chân ngã cũng thường xuất hiện túi nang mà!" Tôi nói.
"Nhưng nếu như có sự dịch chuyển vị trí thì trên mặt, đặc biệt là bên trong vết thương sẽ phải dính bùn." Bác sĩ Đào nói. "Hơn nữa, tôi cho rằng vết thương dạng ngôi sao rất khó hình thành trên nền bùn đất mềm."
Đại Bảo nói: "Không có vết bùn, có lẽ là do bác sĩ đã rửa sạch mặt cho nạn nhân. Hơn nữa, vết thương có thể được hình thành bởi vật cứng bên bờ hồ, đá chẳng hạn."
"Đúng là bác sĩ đã rửa mặt cho nạn nhân thật, nhưng vẫn chưa rửa sạch và khâu vết thương nên không có bùn trong vết thương là rất lạ." Bác sĩ Đào nói. "Bên bờ hồ có đá, nhưng không thấy có vết máu dính trên bờ."
"Không có vết máu, có hai khả năng. Thứ nhất, đúng là không có thật. Thứ hai, tại chúng ta vẫn chưa tìm ra." Tôi nói.
Bác sĩ Đào nói: "Đúng là như vậy, nhưng tôi sợ rằng đến bước tiếp theo sẽ có nhiều tranh cãi về tính chất của vụ án nên muốn mời các anh đến khám nghiệm trước, đưa ra kết luận trước, tôi mới thấy vững tâm."
Tôi khẽ mỉm cười, vỗ vai bác sĩ Đào, nói: "Cảm ơn sự tin tưởng của anh, chúng ta cùng cố gắng nhé!"
*
Bác sĩ Đào dẫn đường cho tôi, Đại Bảo và Lâm Đào đi quanh bãi lau một vòng. Mặt đất trong bãi lau về cơ bản đều là bùn đất mềm, trên đường có rất nhiều bảng đánh dấu vật chứng. Bảng đánh dấu vật chứng là một bảng nhỏ có đánh số, sau khi kỹ thuật viên phát hiện ra vật chứng, sẽ để lại một bảng thông tin bên cạnh vật chứng, viết rõ vị trí để thuận tiện khi chụp ảnh, đồng thời cũng là để nhắc nhở các cảnh sát ở hiện trường, nơi này có vật chứng, chú ý không được giẫm lên.
"Chúng tôi đã phát hiện ra mấy trăm dấu chân." Bác sĩ Đào nói. "Đều đã chụp ảnh lưu lại. Có những dấu chân đã bị tốp cảnh sát đầu tiên đến cứu người phá hủy mất, nhưng có những dấu chân vẫn khá rõ ràng. Hiện chúng tôi đang mở rộng phạm vi tìm kiếm để tìm ra tất cả những dấu chân có giá trị giám định."
"Đã đối chiếu chưa?" Lâm Đào hỏi.
Bác sĩ Đào lắc đầu, nói: "Nhân viên pháp chứng chỗ chúng tôi chỉ có vài người, đã huy động toàn bộ nhưng vẫn chưa có thời gian đối chiếu, chỉ đơn thuần là phát hiện, chụp ảnh, đợi lúc quay về sẽ cùng nhau nghiên cứu đối chiếu sau."
"Nạn nhân nằm ở đây." Sau khi đi quanh một vòng, chúng tôi lại đi đến bên cạnh hồ nước, bác sĩ Đào chỉ vào một chỗ ven hồ nói. "Theo lời cảnh sát thuật lại, trên mặt nạn nhân đầm đìa những máu, nhưng khi chúng tôi nhìn thấy tử thi, máu trên mặt đã được bác sĩ rửa sạch. Chúng tôi đã làm xét nghiệm vết máu ở xung quanh vết lõm do đầu nạn nhân in xuống đất bùn nhưng không hề phát hiện ra sự tồn tại của vết máu."
Trên mặt bùn bên cạnh bờ hồ có một vệt lõm giống hình đầu người, cho thấy nạn nhân đã nằm ở đây. Tôi đứng bên cạnh quan sát, dấu vết trên bùn rất lộn xộn, có thể nhận ra sự hoảng loạn của cảnh sát khi cấp cứu người bị nạn. Dấu vết xung quanh đã bị phá hoại hoàn toàn nên tôi chỉ tìm kiếm những thứ có thể hình thành nên vết thương như miêu tả của bác sĩ Đào.
Vật thể có thể gây ra vết thương hình ngôi sao có rất nhiều, bởi vì xung quanh hồ có rất nhiều đá cuội nên nếu nạn nhân ngã đập đầu vào đá, cơ thể bị xê dịch, hoàn toàn có thể hình thành vết thương trên đầu. Hơn nữa, tuy xung quanh đều là đất bùn, nhưng cũng có một số viên đá khá nhẵn và sạch sẽ, lại thêm bác sĩ đã rửa mặt cho nạn nhân, nên không thấy có bùn trong vết thương cũng là bình thường.
Nhưng trên tất cả những viên đá cuội đều không phát hiện ra vết máu, điều này đúng là rất khó giải thích thật.
"Hay là khi cấp cứu, có cảnh sát nào đã đá văng viên đá cuội dính máu xuống hồ nước mất rồi?" Tôi nghĩ ra một khả năng.
Bác sĩ Đào nhíu mày suy nghĩ một lát rồi nói: "Cũng không thể loại trừ khả năng này!"
"Tôi vẫn cảm thấy đây không phải là một vụ án mạng!" Lâm Đào nói. "Khi các anh phát hiện ra nạn nhân, nạn nhân vẫn còn sống mà."
Ngón Tay Thứ Mười Một
Tần Minh
Vụ Án Thứ 9 - Ác Quỷ Hiện Hình (2)
Hiện trường rất đơn giản, tôi để Lâm Đào ở lại tiếp tục khám nghiệm, đối chiếu và tìm kiếm, còn tôi, Đại Bảo và bác sĩ Đào lên xe đến nhà xác, tiến hành khám nghiệm sơ bộ tử thi.
Khi chúng tôi đến nhà xác, bệnh viện cũng vừa mới chở tử thi đến, nhân viên nhà xác đang chuyển tử thi từ trên xe xuống và làm bảng đeo tay cho tử thi.
Bác sĩ Đào bước lại nhiệt tình chào hỏi, mời thuốc lá các nhân viên nhà xác. Họ đưa thẳng tử thi vào trong phòng giải phẫu.
Vì thường xuyên gặp gỡ trong công việc nên nhân viên nhà xác và bác sĩ pháp y thường khá thân nhau. Nhân viên nhà xác ngưỡng mộ công việc hết sức đặc thù của bác sĩ pháp y, còn bác sĩ pháp y lại ngưỡng mộ mức lương của nhân viên nhà xác.
Thi thể là một người cao tuổi, nằm im lìm trên bàn giải phẫu, tuy trước đó đã được đưa vào bệnh viện nhưng mới chụp CT cắt lớp thì nạn nhân đã qua đời, nên ngoài thao tác cấp cứu và rửa sạch phần mặt, thi thể chưa hề được xử lý hay điều trị. Dù vậy, trên mặt tử thi vẫn còn dính chút máu khô chưa được rửa sạch hẳn. Trên ngực tử thi có băng dính của đầu nối máy điện tâm đồ, còn có tổn thương sau khi tử vong do máy tạo nhịp tim gây nên, trên cổ tay cũng có mấy vết kim nhỏ.
"Tôi đang băn khoăn, trông nạn nhân đâu có to cao, tại sao hai người báo án lại nói nhìn thấy một bóng người rất cao lớn?" Đại Bảo thắc mắc.
"Bình thường thôi mà." Bác sĩ Đào nói. "Chỗ đấy tối tăm như thế, có ảo giác về bóng người cũng là chuyện bình thường."
"Yêu cầu phía điều tra tìm hiểu xem vào lúc cấp cứu, khi mở tĩnh mạch nạn nhân, bác sĩ đã tiêm mấy mũi? Còn nữa, đã tiến hành tạo nhịp tim chưa?" Tôi nói.
Đối với bác sĩ pháp y, vết kim đâm trên tử thi là vô cùng quan trọng. Bây giờ tội phạm ngày càng thông minh, rất nhiều tội phạm chọn cách tiêm thuốc để giết người, tưởng rằng có thể vải thưa che mắt thánh. Thực ra, phát hiện vết kim tiêm trên tử thi, đặc biệt là vết kim hình thành trước khi chết không có gì khó khăn, nhưng nếu nạn nhân đã từng được bệnh viện cấp cứu thì công việc này sẽ trở nên nan giải. Nếu có cả vết kim của hung thủ và của bác sĩ, bởi vì đều hình thành trước khi chết nên rất khó phán đoán, không biết vết kim nào là của ai. Bởi vậy, cần phải phối hợp chặt chẽ với bộ phận điều tra. Nếu kết quả điều tra cho thấy số lượng vết kim của bác sĩ ít hơn số vết kim trên thi thể, vụ án sẽ có điểm nghi vấn.
"Có năm mũi kim. Đã tiến hành tạo nhịp tim." Bác sĩ Đào nói. "Hiện nay, cảnh sát khu vực chỗ chúng tôi đều có ý thức bảo vệ chứng cứ nên đã hỏi rất rõ về chuyện này."
Bởi nạn nhân trong vụ án này là do cảnh sát khu vực đưa đến bệnh viện, vì thế ngoại trừ thiết bị giám sát cá nhân (1), cảnh sát luôn chú ý hỏi han kỹ lưỡng bác sĩ, y tá để nắm bắt toàn bộ quá trình cấp cứu.
(1) Một loại camera nhỏ được cài trên người cảnh sát để giám sát công tác, ghi lại tình trạng hiện trường.
"Đúng là có năm mũi kim thật, kiểu gì cũng không giống một vụ án mạng." Đại Bảo đếm xong số mũi kim, cầm kẹp cầm máu kẹp lấy phần da quanh vết thương trên trán nạn nhân nhấc lên.
"Vết thương có hình ngôi sao," tôi nói. "có thể do vật tày hình thù bằng phẳng gây ra, nhưng cũng có thể được hình thành do vật thể có bề mặt lồi hình ngôi sao."
Nói xong, tôi cầm đèn khám nghiệm chiếu vào bên trong vết thương. Bên trong vết thương chằng chịt cầu nối tổ chức, do da trước trán rất mỏng nên có thể nhìn thấy xương sọ bên dưới. Màng xương hoàn chỉnh, không xuất hiện vết nứt do vật thể lồi gây ra.
"Vết thương có lẽ được hình thành do vật tày có hình dạng bằng phẳng." Tôi nói. "Ví dụ như đá cuội."
Bác sĩ Đào gật đầu, nói: "Xét về lý thuyết thì tôi rất đồng ý, nhưng tôi vẫn cảm thấy ít có khả năng cảnh sát lại đá trúng phóc hòn đá có vết máu xuống nước, thế thì trùng hợp quá."
Tôi không nói gì, tháo lớp găng tay thứ nhất, cầm lấy tấm phim CT chụp khi nạn nhân còn sống đang đặt trên bàn máy bên cạnh phòng giải phẫu xem xét.
Kể từ sau vụ bị thi thể sáp hóa ám mùi vào tay mất mấy ngày trời, lần nào giải phẫu, tôi cũng mang hai lớp găng tay cao su để đề phòng mùi xác thối tấn công. Sau khi đã quen, tôi thấy hai lớp găng tay chẳng gây ảnh hưởng gì tới các thao tác.
Trên tấm phim CT là từng hình ảnh xương chụp cắt lớp, không có tấm nào là bình thường. Sau khi đọc từng lớp một, có thể xác định xương sọ ở phần trán của nạn nhân đã bị vỡ vụn, do màng xương chưa rách và cũng chỉ là gãy xương đơn thuần, càng có thể khẳng định đây là tổn thương hình thành do va đập với vật tày có về mặt bằng phẳng.
Đồng thời, phim CT cũng cho tôi biết, tổn thương ở đầu nạn nhân được hình thành bởi vận động giảm tốc, hay nói cách khác, phần đầu của nạn nhân bị tấn công đột ngột bởi vật tày trong lúc đang chuyển động nên dừng khựng lại, hình thành vết gãy xương và tổn thương dội đối lực tại vị trí đối diện với chỗ xương gãy. Thông thường, tổn thương não ở mức độ này, nếu được chữa trị kịp thời vẫn có thể cứu sống. Nhưng nạn nhân lại một mình hôn mê bên bờ hồ khiến xuất huyết não nghiêm trọng dần, đến mức độ như trong phim CT thì đã vô phương cứu chữa.
"Đúng là trượt chân ngã dẫn đến tử vong." Đại Bảo tháo lớp găng tay bên ngoài, cầm lấy phim CT, đứng xem dưới ánh sáng rọi qua cửa sổ.
Tôi đeo lại găng tay, cầm cánh tay của nạn nhân lên xem: "Hai bên cánh tay của nạn nhân có một số dấu móng tay, cái này thì khó có khả năng tự gây ra phải không?"
Tôi vừa nói, vừa thử thực hiện trên cánh tay mình, xoay trở đủ các tư thế xem có thể hình thành dấu vết giống như trên cánh tay nạn nhân hay không.
"Đúng là không dễ." Bác sĩ Đào nói. "Nhưng khó mà xâu chuỗi điểm này với cái chết của nạn nhân được, cũng có thể là trước đó cãi vã xô xát với người nhà rồi bỏ đi, sau đó chẳng may trượt chân ngã chết."
"Nói cũng đúng." Tôi nói. "Về lai lịch thi thể, vẫn chưa có manh mối gì phải không?"
"Tôi nghĩ rằng có thể tìm ra được!" Bác sĩ Đào nói. "Lại đây, giúp tôi một tay."
Xoay lật tử thi mà không để những chất bẩn như vết máu bắn lên người là cả một nghệ thuật, nhưng đây cũng là bài học nhập môn của pháp y. Tôi và bác sĩ Đào cùng di chuyển tử thi đến bên mép bàn giải phẫu, sau đó lật sấp thi thể lại. Vì hiện tượng co cứng tử thi đã xuất hiện, thi thể cứng đờ nên cũng dễ lật hơn nhiều.
"Anh xem, đây là một đặc trưng đấy." Bác sĩ Đào chỉ vào một hình xăm trên thắt lưng của tử thi.
Thường thì vết xăm chính là một căn cứ quan trọng để tìm kiếm lai lịch thi thể, nhưng đôi khi cũng chẳng thể giúp được gì cho công tác tìm kiếm. Có điều, vết xăm trên thi thể này đã thắp lên trong tôi một hy vọng lớn lao.
Vết xăm là một con cua đang giơ càng cắp lấy một con rết.
"Đã nhìn thấy nhiều người xăm rết rồi, nhưng chưa thấy ai xăm cua cả." Đại Bảo nghệt mặt ra.
"Chắc nạn nhân họ Tạ hoặc họ Giải (2)." Bác sĩ Đào nói.
(2) Trong tiếng Hán, chữ "Tạ" và chữ "Giải" đều phát âm giống chữ cua.
"Dù sao thì một hình xăm đặc trưng thế này rất dễ khiến người khác chú ý, nên lai lịch thi thể hẳn sẽ được tìm ra dễ dàng." Tôi tràn đầy tự tin.
Nói xong, tôi lấy từ trong khay dụng cụ ra một cán dao phẫu thuật rồi lắp lưỡi dao vào.
"Anh định làm gì thế?" Bác sĩ Đào hỏi.
"Làm gì ư? Giải phẫu chứ còn gì nữa." Tôi ngơ ngác trước câu hỏi của bác sĩ Đào.
"Bây giờ chúng ta chưa thể giải phẫu được." Bác sĩ Đào nói.
"Tại sao kia?"
"Lai lịch thi thể vẫn chưa tìm ra, ý của lãnh đạo chúng tôi là phải tìm lai lịch thi thể trước đã, sau đó trưng cầu ý kiến của người nhà nạn nhân." Bác sĩ Đào nói. "Nên trước hết phải tìm được nhân thân của nạn nhân rồi tính sau."
"Tại sao kia?" Lần đầu tiên tôi gặp phải tình cảnh như vậy. "Luật tố tụng hình sự đã quy định rõ, với những thi thể chưa rõ nguyên nhân tử vong, cơ quan công an có quyền quyết định giải phẫu kia mà. Chúng ta có quyền này. Nếu người nhà của nạn nhân không đồng ý giải phẫu thì không được giải phẫu, vậy lỡ hung thủ là người nhà của nạn nhân thì sao?"
"Nhưng luật tố tụng hình sự cũng nói, bắt buộc phải thông báo cho người nhà nạn nhân đến hiện trường." Bác sĩ Đào tranh luận.
"Trong quy định về trình tự xử lý vụ án hình sự của cơ quan công an có nói, đối với trường hợp thông báo được, hoặc người nhà nạn nhân từ chối đến hiện trường, chỉ cần ghi chú rõ ràng là được!" Tôi rất tự tin với kiến thức pháp luật của mình.
Bác sĩ Đào ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Nhưng tất cả những điều này đều chỉ áp dụng cho vụ án hình sự. Hay nói cách khác, chúng ta phải tìm ra được dấu hiệu tồn tại hành vi phạm tội thì mới có được quyền này."
"Nhưng cần phải tìm ra nguyên nhân tử vong thì mới xác định được tính chất của vụ việc này chứ." Tôi nói.
"Điều tra và khám nghiệm hiện trường đều không hề có nghi vấn." Bác sĩ Đào nói. "Vì thế, để đề phòng sơ suất, lãnh đạo yêu cầu chúng ta phải đợi. Dù sao cũng không vội. Hay là đợi sau buổi họp chuyên án tối nay, tìm hiểu thêm một số tình hình cơ bản, sau đó hãy quyết định, anh thấy thế nào?"
Quả thực là nhiều khi cơ quan công an tự quyết định giải phẫu tử thi đã gây ra nhiều kiện cáo, nói rằng cơ quan công an cướp xác, phá hoại tử thi, không tôn trọng nhân quyền. Để tránh xảy ra hiện tượng này, lãnh đạo công an địa phương muốn kéo dài việc khám nghiệm tử thi cũng là điều dễ hiểu. Hơn nữa, sau khi tử thi được làm lạnh, rất nhiều vết thương không rõ ràng sẽ nổi rõ trên da. Vì vậy, lúc này chưa vội khám nghiệm tử thi cũng là một hành động sáng suốt.
Tôi đồng ý với đề nghị của bác sĩ Đào, cởi bỏ trang phục giải phẫu, đến thành phố Bân Nguyên thuê phòng khách sạn tắm rửa, đợi kết quả điều tra và khám nghiệm từ bộ phận điều tra và phía Lâm Đào.
*
Đúng 7 giờ tối, bộ phận pháp y tập hợp tại phòng họp chuyên án tại trụ sở Công an thành phố Bân Nguyên. Nhóm điều tra viên và nhóm khám nghiệm dấu vết do Lâm Đào dẫn đầu cũng lục tục kéo đến phòng họp.
Tôi quan sát sắc mặt của từng người, trông có vẻ rất nhẹ nhõm, xem ra công việc của họ tiến triển thuận lợi.
Điều tra viên chính thấy mọi người đều đã yên vị, liền vội vã mở đầu bằng chất giọng địa phương đặc sệt: "Thưa giám đốc Triệu và các vị chuyên gia, tôi xin được trình bày trước."
Giám đốc Triệu Quan Cường gật đầu.
Điều tra viên nói: "Vào lúc 1 giờ chiều, chúng tôi đã nắm bắt được thông tin về nạn nhân, đồng thời cũng lấy được mẫu xét nghiệm ADN trong nhà của đối tượng nghi ngờ là nạn nhân. Vừa nãy phòng ADN đã báo tin, nạn nhân đúng là cư dân của thành phố này, tên là Tạ Cần Công."
"Tạ Cần Công." Bác sĩ Đào lẩm bẩm: "Cua cắp rết (3), rất trùng hợp với hình xăm trên cơ thể."
(3) Trong tiếng Hán, "Tạ Cần Công" đồng âm với cua cắp rết.
Điều tra viên gật đầu, nói tiếp: "Nạn nhân Tạ Cần Công, 53 tuổi, kinh doanh một lò gạch quy mô nhỏ, làm ăn cũng tạm được, một năm kiếm khoảng trăm nghìn nhân dân tệ. Nhưng ông ta không vợ không con, người dân quanh đó đoán già đoán non rằng tại ông ta mắc bệnh tâm thần gián đoạn hoặc bị rối loạn cảm xúc lưỡng cực (4), không ai muốn lấy."
(4) Một chứng bệnh rối loạn tâm thần dẫn đến cảm xúc biến đổi không ổn định, khiến người bệnh chuyển từ cảm xúc hưng phấn (hưng cảm) sang cảm xúc ức chế (trầm cảm). Bệnh có tính chất chu kỳ xen giữa hưng phấn và ức chế.
"Bệnh tâm thần?" Tôi nói. "Có chứng cứ gì không?"
Điều tra viên đáp: "Điều này có thể khẳng định, tuy không tìm thấy bệnh án liên quan trong bệnh viện tâm thần, nhưng chúng tôi tìm thấy rất nhiều ghi chép của ông ta về việc mua thuốc điều trị chứng rối loạn cảm xúc lưỡng cực."
Thấy tôi không hỏi gì thêm, điều tra viên nói tiếp: "Theo dữ liệu camera giám sát, chiều hôm qua, nạn nhân vẫn đến hiệu thuốc mua thuốc, sau đó đến nhà con trai ăn cơm."
"Con trai?" Tôi ngắt lời. "Nhưng anh vừa nói ông ấy không vợ không con cơ mà?"
"Ồ, tôi quên không nói." Điều tra viên đính chính. "Ông ấy có một người con nuôi tên là Tạ Hào, tiếng là con nuôi nhưng người dân phản ánh rằng anh này được ông ta chăm bẵm từ nhỏ đến lớn, còn cha mẹ đẻ thì chẳng bao giờ dòm ngó đến con. Hiện giờ, lò gạch chủ yếu do anh con nuôi quản lý."
"Con trai của ông ấy phản ứng thế nào?" Tôi hỏi.
"Rất đau buồn." Điều tra viên nói, "Tạ Hào nói rằng, tối hôm qua, Tạ Cần Công đến nhà anh ta ăn cơm, sau đó có một số biểu hiện rối loạn tinh thần, nói muốn về nhà rồi bỏ đi luôn, anh ta cũng nghĩ là chuyện bình thường. Đến chiều nay, chúng tôi thông báo với anh ta ông cụ đã tử vong. Buổi tối, Tạ Cần Công khi thì ngủ ở nhà con trai, khi thì ngủ ở nhà mình."
"Thường thì về nhà mình ngủ." Một điều tra viên khác mở bản đồ ra, nói. "Nhà của Tạ Hào cách nơi phát hiện ra nạn nhân không xa, khá vắng vẻ. Nhà của Tạ Cần Công cách nhà Tạ Hào hai cây số về phía bắc, cũng rất hẻo lánh. Đoạn đường này không có camera giám sát, vì thế chúng tôi không thể hiểu được vì sao Tạ Cần Công lại đi đến bãi lau ở phía tây nhà họ."
"Rối loạn tinh thần có thể dẫn đến mất phương hướng." Lâm Đào lên tiếng. "Chúng tôi phân tích rằng có lẽ nạn nhân bị lạc đường, đi nhầm vào bãi lau. Trong bãi lau lại càng khó xác định phương hướng. Trong cơn tâm thần phát tác, ông ấy đã đến bên hồ đập đầu vào đá, hoặc vì trời mưa đất trơn nên trượt chân, ngã đập đầu."
"Theo như cậu nói, có thể là do tai nạn hoặc tự sát, nhưng cậu khẳng định là tự mình gây thương tích dẫn tới tử vong à?"
Lâm Đào gật đầu: "Về cơ bản đã có thể khẳng định. Khi phát hiện ra vụ án, nạn nhân vẫn còn sống, không phù hợp với đặc điểm của vụ án giết người. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là thông qua khám nghiệm dấu vết, chúng tớ đã phục dựng được quỹ đạo di chuyển của nạn nhân và tình trạng hiện trường. Hiện chúng tớ đã có đầy đủ căn cứ để chứng minh rằng nạn nhân tự gây ra tổn thương ở phần đầu."
"Vậy sao?" Tôi ngạc nhiên kêu lên, hóa ra Lâm Đào đã phát hiện ra một manh mối quan trọng.
Lâm Đào nhìn thấy vẻ kinh ngạc của tôi thì khẽ mỉm cười, hắng giọng, bắt đầu tường thuật lại kết quả khám nghiệm và quan điểm của mình.
Ngón Tay Thứ Mười Một
Tần Minh
Vụ Án Thứ 9 - Ác Quỷ Hiện Hình (3)
Lâm Đào giới thiệu tỉ mỉ về một loạt những chứng cứ mà nhóm khám nghiệm dấu vết đã phát hiện ra.
Nhóm của Lâm Đào đã bỏ ra cả một buổi chiều để càn quét suốt lượt bãi lau. Vì bãi lau rất hiếm người qua lại nên những thứ tìm được cũng rất ít ỏi, nhưng ít ỏi không phải là chuyện xấu, bởi vì mỗi một dấu vết đều có ý nghĩa vô cùng quan trọng.
Ngoài khu vực xung quanh nạn nhân đã bị phá hủy bởi những người tham gia cấp cứu, tại rất nhiều nơi trong bãi lau đã lấy được dấu giày mới, vì lúc đó vừa mưa xong, mặt đất rất mềm, nên các dấu giày đều có giá trị giám định.
Thông qua đối chiếu hiện trường, Lâm Đào quả quyết rằng tất cả dấu giày đều là của cùng một đôi giày. Hay nói cách khác, chỉ có một người đi vào trong bãi lau, hơn nữa không phải đi một, hai vòng, mà là đi rất nhiều vòng.
Theo hướng của mũi giày, có thể thấy người này ít nhất đã đi bốn vòng bên trong và bốn vòng bên ngoài bãi lau, cuối cùng biến mất gần chỗ phát hiện ra nạn nhân. Nguyên nhân biến mất là bị rất nhiều dấu giày khác nhau giẫm đạp lên. Một con đường nhỏ dẫn vào bãi lau cũng có rất nhiều dấu giày chồng chéo. Thông qua điều tra người báo án và những cảnh sát đã đến hiện trường, xác nhận những dấu giày đó đều là do những người kể trên để lại.
"Hay nói cách khác, tất cả những người đã từng đến hiện trường đều lưu lại dấu chân, hơn nữa đều là vào lúc tảng sáng." Lâm Đào nói. "Vậy thì, nếu có một người thứ hai đi cùng nạn nhân vào trong bãi lau, cho dù không bám theo nạn nhân, chỉ nấp ở một chỗ nào đó, cũng phải lưu lại dấu chân mới đúng."
"Nếu ẩn nấp tại nơi dấu vết đã bị phá hủy thì sao? Và đó lại chính là nơi phát hiện ra nạn nhân?" Đại Bảo hỏi.
"Hay là dấu giày giống hệt nhau?" Tôi hỏi.
Lâm Đào nói: "Không thể. Dấu giày giống hệt nhau thì chỉ có thể giống ở hoa văn dưới đế giày, nhưng mức độ mài mòn thì không thể giống nhau được."
Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Nhưng khi khám nghiệm tử thi, chúng tớ thấy nạn nhân không hề đi giày."
Bác sĩ Đào đồng tình: "Khi tôi khám nghiệm tử thi lần đầu, có thể khẳng định nạn nhân đi chân đất."
"Thế bàn chân của nạn nhân có sạch không?" Tôi hỏi là vì muốn xác nhận nạn nhân có đi qua bãi bùn hay không, nhưng tôi lại sực nhớ ra sau khi bị thương, cả người nạn nhân ngâm trong hồ nước, cho dù bàn chân vốn sạch cũng sẽ bị bùn dưới đáy hồ dính phải, mà cho dù bàn chân vốn bẩn cũng sẽ bị nước rửa sạch mất. Vì thế vấn đề này có vẻ như không mấy ý nghĩa.
Vì thế, tôi thu lại câu hỏi.
"Vấn đề chính là ở đây." Lâm Đào mỉm cười nói. "Nạn nhân đi chân trần, nhưng tại hiện trường hoàn toàn không phát hiện ra dấu chân trần. Chúng tôi đều lấy làm lạ, nên đã tiến hành tìm kiếm trong đám bùn ven hồ. Và đúng như dự đoán, chúng tôi đã tìm được một đôi giày ở bên hồ, cả mức độ mài mòn và hoa văn dưới đế giày đều giống hệt với dấu giày tại hiện trường."
"Anh hiểu rồi." Đại Bảo nói. "Ý của em là nạn nhân đã bị ngã hoặc bị đánh tại đây, đôi giày văng ra rơi xuống ven hồ, do bị chìm dưới nước nên mọi người không phát hiện ra, nhưng bây giờ thì em đã tìm thấy."
Lâm Đào ưỡn ngực nói: "Vì thế, chúng tôi đã phán đoán, chỉ có một đôi giày đi quanh bãi lau, không phát hiện ra dấu vết nào khác của một kẻ thứ hai. Dựa theo đó, có thể phán đoán, nạn nhân đi vào bãi lau một mình, nên vụ án này không phải tai nạn mà là tự sát."
"Nghe cũng hợp tình hợp lý đấy." Giám đốc Triệu nói. "Hơn nữa, bộ phận điều tra cũng đã xác định không phát hiện ra điểm nào mâu thuẫn."
"Thế anh con trai nói sao?" Tôi hỏi.
Điều tra viên đáp: "Tạ Hào rất đau buồn, liên tục hỏi chúng tôi khi nào có thể hỏa thiêu thi thể."
Tuy bộ phận pháp chứng đã đưa ra kết luận, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy có chỗ nào đó bất ổn. Tôi mượn laptop của một điều tra viên, lần lượt xem từng tấm ảnh trong file dữ liệu.
Trong lúc xem, tôi nói: "Mọi người đã bỏ qua một điểm, camera giám sát quay được hình ảnh cuối cùng của Tạ Cần Công là khi ông ta đến hiệu thuốc mua thuốc. Cũng có nghĩa là tối hôm đó ông ta có uống thuốc, uống thuốc rồi tại sao còn bị rối loạn tâm thần được nữa? Điểm này rất đáng ngờ."
"Mua thuốc không có nghĩa là đã uống thuốc." Điều tra viên nói. "Chúng tôi có hỏi Tạ Hào, Tạ Hào nói không nhìn thấy bố nuôi uống thuốc. Không chừng ông ta quên uống thuốc, hoặc thuốc này phải uống trước khi ngủ."
Lời giải thích nghe không hợp lý cho lắm. Tôi im lặng một chốc, ánh mắt dừng lại trên một ghi chép phỏng vấn. Tôi hỏi: "Theo phản ánh của người dân quanh đó, nạn nhân trước đây không thường xuyên phát bệnh, bởi vì có uống thuốc, nhưng dù có phát bệnh cũng chỉ khoảng nửa tiếng đồng hồ là tỉnh táo trở lại. Vậy chúng ta có thể nói rằng, trong vòng nửa tiếng đó, nạn nhân đã đi tới được bãi lau. Nhưng để đi trong bãi lau nhiều vòng như thế thì chí ít cũng phải mất hơn một tiếng. Đã tỉnh táo trở lại, chẳng lẽ vẫn không ra khỏi bãi lau được? Bãi lau không quá lớn, thoát ra ngoài không phải là việc khó khăn."
Cả phòng họp bỗng chốc im lìm.
Đại Bảo phá vỡ sự im lặng: "Không loại trừ khả năng ma xây tường."
Ma xây tường? Mọi người đều phá lên cười ầm ĩ. Điều tra viên nói: "Ý anh muốn nói đến cái truyền thuyết dân gian, khi đi lạc đến nơi vắng vẻ, đặc biệt là ở bãi tha ma, sẽ bị ma nhập vào người, đi kiểu gì cũng chỉ lòng vòng tại chỗ, không thể thoát ra được, đúng không? Nhưng anh là bác sĩ pháp y cơ mà? Bác sĩ pháp y mà cũng mê tín à?"
Mọi người xúm vào trêu chọc Đại Bảo khiến tài xế Hàn Lượng nãy giờ ngồi im trong góc phòng phải bực mình. Hàn Lượng là tài xế, không thể tham gia thảo luận vụ án, nhưng lúc này, anh lại lên tiếng: "Xem kìa! Các anh chẳng hiểu gì cả."
Trong mười phút tiếp theo, Hàn Lượng đã giải thích một cách ngắn gọn và dễ hiểu về hiện tượng ma xây tường dựa trên căn cứ khoa học hẳn hoi.
Ma xây tường, tức là khi đi ngoài đồng hoang hoặc trong đêm tối, người ta không phân biệt được phương hướng, không biết phải đi về hướng nào nên cứ đi lòng vòng tại chỗ. Hiện tượng này khiến mọi người không tài nào hiểu nổi nên mới gọi là "ma xây tường", nhưng thực ra đây là một trạng thái ý thức mơ hồ của con người.
Người bình thường không mắc bệnh tâm thần cũng có thể gặp phải hiện tượng ma xây tường, vì kết cấu cơ thể sinh vật có những khác biệt rất tinh vi. Ví dụ như cánh chim, mức độ phát triển của cơ bắp cũng như độ khỏe của hai bên cánh có sự khác biệt rất tinh tế. Con người cũng vậy, độ dài và độ khỏe của hai chân cũng hơi khác nhau, nên độ dài của bước chân phải và bước chân trái cũng khác nhau. Ví dụ như bước chân trái dài hơn, bước chân phải ngắn hơn, nếu cứ bước liên tục một quãng dài, chắc chắn sẽ tạo thành một vòng tròn lớn. Nhưng phải có một tiền đề là ý thức mơ hồ, hoàn toàn không phân biệt được phương hướng.
Nếu như ý thức tỉnh táo, người ta sẽ dựa vào các dấu mốc thị giác để điều chỉnh hướng đi, nhưng trong tình trạng ý thức mơ hồ, thị giác sẽ không còn khả năng điều chỉnh nữa, đặc biệt là ở những nơi giống như bãi tha ma, tuy có vật đánh dấu nhưng phần lớn trông na ná nhau, rất dễ gây ngộ nhận, dẫn đến hiện tượng này.
"Cách giải thích của anh có đáng tin không?" Điều tra viên không trêu chọc nữa.
"Tất nhiên rồi!" Hàn Lượng rất tự tin. "Tôi đã từng làm thí nghiệm, bịt mắt con chó con để nó chạy trên sân vận động, kiểu gì nó cũng sẽ chạy thành vòng tròn. Có thể không phải là một vòng tròn vành vạnh, nhưng tuyệt đối không phải là đường thẳng."
Mọi người lại im lặng.
"Không tin à?" Hàn Lượng nói. "Không tin thì các anh cứ thử mà xem. Tất nhiên, hiện tượng ma xây tường cũng có tính ngẫu nhiên, không phải là tuyệt đối."
Một điều tra viên đã nhanh tay tra trên điện thoại di động, nói: "Đúng thật, trên mạng cũng nói y như vậy."
"Một vụ việc vẫn chưa rõ tính chất, giờ lại giải thích theo thuyết ma xây tường, liệu có khiên cưỡng quá không? Có đủ sức thuyết phục hay không?" Tôi lên tiếng.
Bởi vì tôi đã tìm được chứng cứ.
Tôi nói: "Ngày mai, tôi sẽ giải phẫu tử thi!"
"Chắc không được đâu." Giám đốc Triệu nói. "Người nhà nạn nhân kiên quyết phản đối giải phẫu tử thi, chúng ta không thể nhất quyết làm theo ý mình được."
"Vậy nếu tôi đã nắm được chứng cứ đáng tin cậy để khẳng định đây là một vụ án mạng thì liệu có nên nhất quyết thực hiện hay không?" Tôi hỏi.
Ánh mắt giám đốc Triệu vô cùng kiên định: "Nếu như anh thuyết phục được tôi."
*
"Tôi có mấy chứng cứ như sau." Tôi nói. "Thứ nhất, trên cẳng tay của nạn nhân có một vài vết móng tay, đây là tổn thương mới, hình thành khi còn sống, rất có khả năng liên quan đến vụ án này. Tôi đã thử rất nhiều cách, nhưng tự mình khó có thể gây ra vết bẩn như thế được."
Giám đốc Triệu ghi nhoay nhoáy vào trong sổ.
Tôi nói: "Thứ hai, nếu nạn nhân bị va đập tại hiện trường gây ra tổn thương ở đầu, vậy thì có lẽ phải phát hiện ra vết máu tại hiện trường. Còn nếu nói vật thể dính máu vừa hay bị rơi xuống nước, xác suất này là rất nhỏ."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Một điều tra viên nói: "Nhưng các anh đã nói đó là vết thương dội đối lực cơ mà? Do trượt ngã gây ra? Nếu là trượt ngã thì việc gì phải di chuyển nạn nhân đến đó? Anh Tần, anh đừng quên, khi chúng tôi phát hiện ra nạn nhân, ông ta vẫn còn sống."
"Những lời anh vừa nói rất có lý, trước mắt, tôi vẫn chưa thể giải đáp được những câu hỏi này, mà phải chờ đến sau khi khám nghiệm tử thi mới biết được." Tôi nói. "Tôi sẽ trình bày tiếp điều thứ ba. Tôi vừa xem ảnh hiện trường ban đầu khi cảnh sát khu vực mới phát hiện ra nạn nhân, thấy vạt áo trước của nạn nhân không bị dính bùn. Nếu như nạn nhân ngã sấp tại hiện trường dẫn đến trán đập xuống đất, vậy thì vạt áo trước phải dính bùn chứ?"
Khi nạn nhân được phát hiện ra, đầu và phần lớn thân thể đều nhô lên trên mặt nước, vạt áo trước ngực cũng nhô lên khỏi mặt nước, chắc chắn không bị nước bẩn dây vào. Vì thế, điều tôi đã phát hiện ra trong bức ảnh có vẻ như đã thuyết phục được tất cả mọi người.
Nhưng những phát hiện của tôi không chỉ có thế, tôi nói tiếp: "Thứ tư, tôi đã xem hình ảnh trong thiết bị giám sát cá nhân mà cảnh sát khu vực mang theo bên mình."
Tôi vừa nói, vừa thao tác máy tính, dùng máy chiếu đưa hình ảnh lên màn hình rộng. Trên màn hình liền hiện lên cảnh tượng hiện trường lúc đó, vô cùng hỗn loạn. Mấy cảnh sát hối hả xúm vào kéo người bị thương lên bờ, sau đó sờ vào động mạch cổ.
Viên cảnh sát lập tức ngẩng đầu gọi ầm lên: "Mau cấp cứu, gọi 120 mau lên, mạch vẫn đập!"
Anh ta vừa nói xong, mọi người lại nháo nhào lên, trong máy tính phát ra những âm thanh ồn ào hỗn loạn. Mấy cảnh sát khiêng người bị thương lên, cảnh sát mang thiết bị giám sát bước lại sát bên cạnh nạn nhân nên trong màn hình hiện lên hình ảnh cận cảnh của người bị thương.
Tôi ấn nút tạm dừng.
"Hình ảnh này cho thấy điều gì?" Tôi hỏi.
Mọi người đều nhìn lên màn hình, không ai nói gì.
Tôi nói tiếp: "Xin mọi người hãy lưu ý đến vết máu ở vết thương trên trán nạn nhân."
"Trên mặt có rất nhiều vết máu, trên trán cũng có." Đại Bảo nói. "Anh biết em muốn nói gì rồi!"
Tôi chìa tay ra hiệu cho Đại Bảo nói tiếp. Đại Bảo nói: "Trên trán nạn nhân có vết máu chảy rất rõ rệt, vết máu chắc chắn là chảy từ trán đến chân tóc. Trông có vẻ như đã khô."
Tôi nói tiếp: "Chính xác, đúng là vết máu này. Nếu nạn nhân trượt chân ngã, vậy thì phải ở trong tư thế nằm sấp, vết máu sẽ phải chảy từ vết thương xuống đất. Nếu sau khi trượt chân lại đứng lên hay ngồi dậy, vết máu sẽ chảy xuống sống mũi. Nếu sau khi bị ngã lại đứng dậy rồi tiếp tục ngã ngửa xuống đất, ở trong tư thế giống như khi bị phát hiện thì máu sẽ phải chảy sang hai bên."
"Đúng vậy! Máu chảy ngược lên chân tóc, chẳng lẽ sau khi bị ngã ông ấy còn trồng cây chuối được một lúc nữa?" Đại Bảo nói.
Mọi người đều như bừng tỉnh.
"Vậy theo trưởng phòng Tần," giám đốc Triệu hỏi. "Vết máu như vậy đã hình thành bằng cách nào?"
Tôi lắc đầu, nói: "Tôi vẫn chưa nghĩ ra, nên còn nhiều vấn đề vẫn chưa giải thích được."
"Vấn đề của tôi cũng chưa thể giải thích được." Lâm Đào nói. "Tại sao hiện trường lại chỉ có dấu chân của một mình nạn nhân?"
"Đúng vậy." Tôi nói. "Tại sao chỉ có dấu chân của một người? Tại sao lại có vết thương dội đối lực? Tại sao kẻ giết người lại bỏ đi khi nạn nhân chưa chết hẳn? Những nghi vấn này, tôi vẫn chưa thể giải thích được."
"Nhưng tôi cảm thấy rất đáng ngờ." Tôi nói tiếp. "Nếu đã xuất hiện luận điểm đáng ngờ, tôi cho rằng cơ quan công an chúng ta có quyền quyết định giải phẫu."
"Nhưng con trai nạn nhân bất chấp lý lẽ, dứt khoát phản đối khám nghiệm tử thi." Điều tra viên nhăn nhó.
"Không nói nữa!" Sắc mặt giám đốc Triệu vô cùng nghiêm túc. "Tôi quyết định rồi, ngay sáng mai sẽ tiến hành khám nghiệm tử thi Tạ Cần Công. Thông báo cho Tạ Hào đến hiện trường. Nếu anh ta từ chối có mặt thì ghi chú lại."
Ngón Tay Thứ Mười Một
Tần Minh
Vụ Án Thứ 9 - Ác Quỷ Hiện Hình (4)
Vào thời khắc đeo găng tay, lắp lưỡi dao phẫu thuật, chẳng hiểu sao tôi bỗng thấy vô cùng áp lực. Quyết định của giám đốc Triệu chứng tỏ anh ấy tuyệt đối tin tưởng tôi. Tuy tôi có ít nhiều căn cứ để nghi ngờ đây là một vụ án mạng, nhưng Lâm Đào cũng có căn cứ chứng tỏ đây không phải là án mạng. Nếu không phải án mạng thật mà chúng tôi lại đi giải phẫu tử thi, thật khó đảm bảo anh con trai ngang ngược kia có đến trụ sở công an quậy phá hay không, thế thì tôi thật sự có lỗi với giám đốc Triệu.
Lực lượng cảnh sát vốn đã thiếu hụt, không còn đủ sức để phân tâm bởi những việc này nữa.
Sau khi thi thể được làm lạnh, những tổn thương mờ nhạt đúng là đã trở nên rõ rệt hơn. Những vết móng tay ở hai bên tay nạn nhân hơi ngả sang màu xanh, cho thấy có xuất huyết dưới da, cũng chứng tỏ hai tay đã từng bị khống chế.
Phát hiện này đã mang đến cho tôi sự khích lệ lớn lao.
Sau khi giải phẫu hai bên tay của nạn nhân, quả nhiên đã phát hiện ra có hiện tượng xuất huyết dưới da rõ rệt.
"Nạn nhân có tổn thương do bị khống chế." Tôi nói. "Giải phẫu khoang ngực bụng không phát hiện ra chỗ bất thường. Do khi được tìm thấy vào sáng hôm sau, nạn nhân vẫn chưa tử vong, trước đó luôn ở trong trạng thái hôn mê, vì thế không cần căn cứ vào tình trạng dạ dày để suy đoán thời gian tử vong, chỉ cần xác nhận vật chất trong dạ dày có thống nhất với bữa tối không thôi."
"Có mở hộp sọ không?" Đại Bảo đã chuẩn bị xong xương cưa hộp sọ.
Tôi gật đầu, cầm dao phẫu thuật rạch mở lớp da đầu của nạn nhân. Da đầu vừa bị rạch mở, bên dưới lớp da liền ứa ra rất nhiều máu đỏ thẫm, tôi vội cầm chậu hứng.
"Sao lại chảy máu dưới da đầu nhiều thế nhỉ?" Đại Bảo thắc mắc.
Tôi lắc đầu, nói: "Đây không phải là chảy máu dưới da đầu, mà là chảy máu dưới cân trên sọ. Kết cấu da đầu rất khít, cho dù có chảy máu cũng cầm máu rất nhanh do bị tổ chức mềm chèn lên, nên chảy máu dưới da đầu thường không nhiều. Nhưng cân trên sọ lại có kết cấu lỏng lẻo, nếu như chảy máu sẽ không cầm được, gây ra xuất huyết ồ ạt dưới cân trên sọ."
Trong thực tiễn công tác giám định thương tật, chúng tôi nhận ra xuất huyết dưới cân trên sọ phần lớn hình thành do nạn nhân bị túm tóc lôi kéo, chứ va đập trực tiếp không thể gây ra.
Mặt khác, do tình trạng xuất huyết dưới cân trên sọ của nạn nhân tập trung ở đỉnh đầu, phần đỉnh đầu không hiện ra trong phim CT cắt lớp, chúng tôi lại chỉ tập trung chú ý vào vấn đề gãy vỡ xương sọ và xuất huyết trong hộp sọ nên hiện tượng xuất huyết dưới cân trên sọ không thể đọc được trên phim, đến khi giải phẫu mới bị bất ngờ.
"Thế tại sao lại chảy máu dưới cân trên sọ?" Đại Bảo lại hỏi.
Tôi không trả lời, tách rời xương sọ và da đầu từ mé dưới của cân trên sọ, lật lớp da đầu lên cho đến vết thương trước trán. Chỗ gãy xương trước trán có dạng chùm tia.
Tôi dùng kính lúp quan sát tình trạng gãy xương rồi nói: "Bây giờ lại càng khẳng định đây là một vụ án mạng."
Lâm Đào vội ghé đầu nhìn: "Tại sao?"
Tôi nói: "Cậu xem này, các vết rạn nứt trên trán nạn nhân dày đặc, đan xen phức tạp, là được hình thành do va đập nhiều lần. Tuy một lần va đập cũng có thể hình thành vết rạn nứt dạng chùm tia, nhưng chúng ta có thể nhận ra, các chùm tia trên trán nạn nhân có nhiều trung tâm điểm. Hơn nữa, các vết rạn nứt tỏa ra từ các trung tâm điểm còn giao cắt lẫn nhau."
Khi quan sát vết gãy vỡ trên xương sọ, bác sĩ pháp y rất chú ý tới một hiện tượng, gọi là "hiện tượng vết nứt đứt gãy". Hay nói cách khác, giữa các vết nứt trên xương sọ có vết đứt gãy chứng tỏ hai vết nứt giao cắt lẫn nhau, không phải được hình thành bởi một lần va đập.
"Có hiện tượng vết nứt giao cắt nhau," Đại Bảo nói, "chứng tỏ phần trán của nạn nhân đã bị tác dụng lực nhiều lần chứ không phải một lần. Vậy thì rất ít khả năng đây là một vụ tai nạn. Không thể trượt ngã nhiều lần ở cùng một chỗ được."
"Không phải là tai nạn thì vẫn có thể là tự sát." Lâm Đào nói. "Giả dụ như ông ta đập đầu nhiều lần vào cùng một chỗ."
Tôi lắc đầu, nói: "Phải kết hợp các tổn thương lại để phán đoán. Đừng quên, nạn nhân còn bị tụ huyết dưới cân trên sọ, tổn thương kiểu này thường được hình thành khi bị túm tóc, chứ nếu va đập sẽ không thể gây ra được."
"Ý của em là," Đại Bảo bổ sung, "kết hợp hai vết thương lại thì có lẽ nạn nhân đã bị người khác túm tóc đập xuống đất. Động tác này cũng khiến hộp sọ vận động giảm tốc, gây ra vết thương dội đối lực."
Lâm Đào gật đầu, sau đó lại lắc đầu, nói: "Vậy tại sao hung thủ không giết nạn nhân luôn mà lại bỏ đấy khi nạn nhân còn sống, như thế rất bất hợp lý? Còn nữa, tại sao hiện trường lại chỉ có một loại dấu giày?"
Tôi xua tay trước một tràng câu hỏi như pháo liên thanh của Lâm Đào, nói: "Đừng vội, cả tối tớ đã suy nghĩ mãi về vấn đề này, bây giờ về cơ bản đã thông suốt rồi. Bây giờ, phán đoán của tớ đã được chứng thực bởi kết quả giải phẫu tử thi, đợi chút nữa tớ sẽ giải thích."
"Lại chơi bài úp mở rồi đấy!" Lâm Đào bĩu môi.
Tôi gật gù nói: "Xin các bạn giải lao giây lát, sau đây là ít phút dành cho quảng cáo."
*
Tôi đứng sau bàn chủ tịch trong phòng họp tổ chuyên án, chiếu bút laser lên tấm ảnh khám nghiệm tử thi trên màn hình. Đại Bảo đứng bên cạnh giúp tôi chuyển ảnh.
"Về tình trạng thương tích, tôi đã báo cáo xong." Tôi nói. "Bây giờ, nạn nhân tử vong như thế nào, chắc mọi người đều đã hiểu rõ. Đúng vậy, trước tiên, nạn nhân bị hung thủ giữ hai tay và xô ngã, sau đó túm tóc đập xuống đất gây tổn thương nghiêm trọng."
Ngừng lại một lát, tôi nói tiếp: "Sau khi nạn nhân bị trọng thương, hung thủ mang nạn nhân vứt trong đồng hoang, khiến nạn nhân tử vong trước khi được cấp cứu."
"Cậu vẫn chưa trả lời các câu hỏi của tớ đâu đấy!" Lâm Đào nhắc nhở.
Tôi mỉm cười với cậu ta, nói: "Được, vậy chúng ta bắt đầu trả lời những câu hỏi đã nêu ra trước đây. Hung thủ đã hành hung nạn nhân đến trọng thương, do Tạ Cần Công bị chấn thương sọ não, mất năng lực hành vi nên trông rất giống như đã chết, bởi vậy, rất có thể hung thủ cho rằng nạn nhân đã chết rồi. Điều này chứng tỏ lúc đó hung thủ rất hoảng loạn."
"Đây không phải là vấn đề chính." Lâm Đào vẫn tỏ ra nôn nóng. "Hiện nay, chỉ còn lại một căn cứ duy nhất cho thấy đây là một vụ tự sát, đó là dấu vết tại hiện trường. Tại sao hiện trường chỉ có dấu giày của nạn nhân mà không hề có dấu chân của hung thủ?"
Tôi hỏi: "Cậu khẳng định đó là dấu giày của nạn nhân?"
"Tất nhiên!" Lâm Đào nói. "Hiện trường chỉ có dấu vết của một đôi giày, nếu không phải là của nạn nhân thì làm sao nạn nhân đi vào đó được? Bay vào, hay bị ma dắt?"
"Thế không vác hay cõng vào được à?" Tôi hỏi.
Lâm Đào bỗng ngẩn người, lẩm bẩm: "Ừ nhỉ!"
Tôi nói tiếp: "Theo như phân tích của tôi, sau khi hung thủ cho rằng nạn nhân đã chết, liền vác nạn nhân lên vai định chuyển đến nơi vắng vẻ để vứt xác."
Nói xong, tôi làm động tác cõng Đại Bảo, dù chắc chắn là tôi không thể cõng nổi anh ta.
"Bụng của nạn nhân ở trên vai của hung thủ," tôi nói, "do đang hôn mê nên đầu và chân của nạn nhân đều buông thõng xuống, khiến vết máu trên trán nạn nhân chảy xuống đường chân tóc. Do hiện trường gây án là ở trong nhà chứ không phải bên hồ nên vạt áo trước của nạn nhân không bị dính bùn. Hơn nữa, điều này cũng có thể giải thích được hình ảnh mà hai người báo án đã nhìn thấy. Vì nạn nhân được vác trên vai, mông nạn nhân nhô lên cao bằng hung thủ, cho nên dưới ánh trăng, trông rất giống một bóng đen cao lớn không đầu, không cổ."
"Tại sao anh biết là ở trong nhà?" Điều tra viên hỏi.
"Hiện trường chỉ có một đôi giày của hung thủ, cho thấy nạn nhân không đi giày. Thời tiết này, ở trong nhà không đi giày là rất bình thường, nhưng một ông chủ mà lại đi chân đất ra ngoài là rất không hợp lý." Tôi nói.
"Cậu bảo hung thủ vác nạn nhân trên vai, thế thì máu của nạn nhân phải nhỏ xuống đất chứ?" Lâm Đào thắc mắc.
"Lượng máu chảy ra từ vết thương trên trán rất ít, mà dù máu có nhỏ xuống, lẫn vào trong bùn, cậu có phát hiện ra được không?" Tôi hỏi.
"Vậy tại sao lại phải đi vòng vòng như ma xây tường thế?" Điều tra viên hỏi tiếp. "Chẳng lẽ bị ma nhập thật à?"
"Tôi thấy không giống." Tôi nói. "Nếu đúng là gặp ma xây tường thật, thì hung thủ sẽ chẳng còn lòng dạ nào để vác nạn nhân đi tiếp nữa, chắc đã vứt đi luôn rồi. Tôi đoán là hung thủ muốn tìm kiếm một vị trí vứt xác thật đảm bảo nên cứ do dự lòng vòng mãi, đến khi nghe thấy tiếng hai cô cậu học sinh kia thì sợ quá, đành phải vứt luôn cái xác xuống hồ nước đã nhìn thấy trước đó. Nói chính xác là bỏ xuống chứ không phải là vứt. Vì không phát hiện ra tổn thương trên lưng nạn nhân, cho thấy lực tiếp đất rất nhẹ. Do phải bỏ nạn nhân xuống thật khẽ khàng nên đòi hỏi hung thủ phải gồng mình thật mạnh, thế nên đôi giày đã bị lún sâu xuống bùn."
"Nhưng chúng ta không nhìn thấy dấu chân trần tại hiện trường." Lâm Đào nói.
"Nếu hung thủ đi tất sẽ không hình thành dấu chân trần, mà sẽ hình thành dấu tất không thật rõ ràng. Chúng ta đã biết, có một con đường nhỏ dẫn từ đường quốc lộ đến hồ nước giữa bãi lau. Tôi nghĩ rằng hung thủ đã đi tắt theo con đường nhỏ này để bỏ chạy. Nhưng chạy chưa được bao lâu thì cảnh sát đã kéo đến, dấu chân của cảnh sát đã che lấp dấu tất, vì thế chúng ta không phát hiện ra."
"Suy đoán này hoàn toàn có khả năng." Ánh mắt Lâm Đào đã tràn đầy sùng bái. "Hiện trường quá rộng, dấu tất lại nông, và chúng tôi chỉ tập trung tìm kiếm những dấu vết có đặc trưng rõ rệt, ví dụ như dấu chân hay dấu giày. Nếu là dấu tất thì đúng là không dễ phát hiện ra."
"Tôi giải thích thế này, nghi vấn của mọi người đã giải đáp được cả chưa?" Tôi hỏi.
Mọi người lần lượt gật đầu.
Giám đốc Triệu nói: "Vậy, anh có thể phác họa đôi nét về hung thủ không?"
Tôi nói: "Tất nhiên. Tôi đoán, chính là con trai nuôi của nạn nhân, Tạ Hào."
"Hả? Có chứng cứ gì không?"
"Thứ nhất, sau khi gây án, hung thủ rất hoảng loạn, vội vàng vứt xác, hơn nữa nạn nhân lại bị sát hại trong nhà, tất cả đều chứng tỏ hung thủ và nạn nhân có khả năng quen biết nhau. Thứ hai, hung thủ không vứt bừa xác chết mà chỉ cẩn thận đặt nạn nhân xuống ven hồ, thậm chí không vứt xuống nước trong khi cách đó sẽ an toàn và chóng vánh hơn, điều này chứng tỏ hung thủ vẫn có tình cảm với nạn nhân." Tôi nói. "Thứ ba, sau khi vụ án được phát hiện, phản ứng của Tạ Hào rất bất thường, lời khai của anh ta không phù hợp với phán đoán của chúng ta. Hơn nữa, anh ta còn muốn chóng vánh hỏa thiêu thi thể và cự tuyệt giải phẫu tử thi. Thứ tư, nạn nhân không có người thân thích, điều tra cũng không phát hiện ra quan hệ mâu thuẫn rõ rệt. Một người có mối quan hệ xã hội đơn giản thế này thì kẻ tình nghi sẽ không ở quá xa."
Giám đốc Triệu gật đầu tán đồng, nói tiếp: "Địa điểm gây án có phải trong nhà Tạ Hào không?"
Tôi nói: "Rất có khả năng! Theo tôi, bước tiếp theo, có hai việc. Thứ nhất, bí mật khám nhà Tạ Hào. Thứ hai, tìm bạn của Tạ Hào để xác nhận đôi giày tìm được tại hiện trường có phải là giày của Tạ Hào hay không?"
*
Khi các điều tra viên xông đến lò gạch khống chế Tạ Hào cao to lực lưỡng thì Lâm Đào đã trổ tài mở khóa siêu việt để đưa chúng tôi đột nhập vào nhà Tạ Hào.
Đây là một biệt thự nhỏ nằm độc lập trong một khuôn viên, nghe nói Tạ Hào thích yên tĩnh nên Tạ Cần Công đã bỏ ra không ít tiền để mua cho anh ta căn biệt thự ngoại ô này.
Giữa biệt thự là phòng khách, đồ nội thất gỗ thịt, sàn lát đá hoa cương, trang hoàng rất tinh tế sang trọng.
"Bắt đầu từ đâu đây?" Đại Bảo hỏi.
Tôi nói: "Phòng sạch sẽ, chắc cũng dễ phát hiện ra dấu vết. Anh nhìn chỗ này xem."
Các mạch đá hoa cương đều được trám bằng xi măng trắng, nhưng ở giữa phòng khách lại có mấy vết đen đen.
"Này, Đại Bảo, em cá với anh đây là máu người đấy, cá một bát mì bò." Tôi nói.
"Cá thì cá, anh nghĩ không phải." Đại Bảo nói.
Xét nghiệm vết máu cho kết quả dương tính.
"Hay quá, thế là đã có bữa tối miễn phí." Tôi mừng rỡ, nhưng đương nghiên không phải vì thắng cược.
Đại Bảo cũng vô cùng hưng phấn: "Sẵn sàng, không thành vấn đề, cho em gọi thêm mười đồng thịt bò."
Trong nhà Tạ Hào, chúng tôi phát hiện ra vết máu của nạn nhân và dấu vết lau dọn trên sàn nhà. Sau khi hỏi các công nhân trong lò gạch, được biết đôi giày tại hiện trường là của Tạ Hào chứ không phải của Tạ Cần Công.
Trước hai chứng cứ đanh thép, Tạ Hào hết đường chối cãi.
"Tôi rất yêu quý bố tôi, tôi biết ông đã phải rất vất vả để nuôi nấng tôi nên người, và còn cho tôi một cuộc sống sung túc."
"Vậy tại sao anh lại muốn giết ông ấy?"
"Vì tính cách của bố tôi. Ông rất bủn xỉn, lại hay lo lắng không đâu. Chính vì thế nên lò gạch không thể mở rộng được. Tôi đã nhiều lần nói với bố tôi, nên vay vốn để mở rộng sản xuất, dựa vào nguồn tiêu thụ hiện nay, hàng có nhiều nữa vẫn tiêu thụ tốt. Nhưng bố tôi lúc nào cũng gạt đi. Ông là chủ lò gạch nên tôi cũng hết cách. Tôi chỉ muốn làm ăn, muốn mở rộng quy mô, chỉ có thế thôi."
"Điều đó mà cũng trở thành lý do giết người được à?"
"Tối hôm trước, bố tôi đến nhà tôi ăn cơm. Tôi mới nói, giờ bố bị bệnh, thuốc men tốn kém, muốn điều trị dứt điểm càng tốn nhiều tiền hơn, trong khi quy mô sản xuất hiện giờ chỉ đủ để tiêu dùng mà thôi, kiểu gì cũng phải mở rộng. Nhưng không biết tại sao, có lẽ tại tối đó bố tôi quên uống thuốc nên ông đã đánh tôi. Tôi chỉ muốn tự vệ thôi."
"Nhưng phân tích của pháp y lại không giống như anh vừa khai, anh chỉ đẩy một cái làm ông ấy va đầu vào mép bàn mà chết. Tôi nghĩ lúc này anh đã hối hận lắm rồi, anh không cần thiết phải chối tội cho mình nữa đâu."
Tạ Hào cúi đầu ngẫm nghĩ rất lâu. Anh thanh niên cao lớn vạm vỡ bỗng rớt nước mắt, nói: "Thôi được... Đúng là ông ấy đã đánh tôi, nhưng ông ấy không khỏe bằng tôi nên tôi đã chụp lấy hai tay ông, ấn ông xuống đất. Ông ấy mắng chửi tôi là đồ mất dạy, tôi điên lên liền túm tóc ông ấy đập xuống sàn nhà. Tôi đâu có ngờ, mới đập có mấy cái ông đã chết rồi. Tôi thật sự không ngờ."
"Tại sao anh biết ông ấy đã chết?"
"Tôi đặt tay trước mũi, thấy ông ấy đã tắt thở."
"Ồ, hóa ra là vậy. Cái kiểu đặt tay trước mũi xem hơi thở chiếu đầy trên phim kịch đúng là lừa người. Nếu hơi thở quá yếu ớt, ngón tay sẽ không thể cảm nhận được có không khí lưu chuyển. Lại thêm một người bị phim truyền hình lừa bịp." Đại Bảo than thở.
Tạ Hào nói tiếp: "Lúc đó, tôi rất bàng hoàng sợ hãi, không biết làm thế nào, nên mới nghĩ đến chuyện mang xác ông ấy vứt vào trong bãi lau."
Bên ngoài phòng thẩm vấn, tôi kéo Lâm Đào và Đại Bảo: "Đi thôi! Quá trình sau đó, chúng ta đã suy đoán được cả rồi."
"Sao cậu tự tin thế?" Lâm Đào hỏi.
"Buộc phải thế mà!" Tôi nói.
"Không còn sớm nữa, thôi về nghỉ đi." Lâm Đào nói.
Nhưng Đại Bảo cứ như không nghe thấy lời chúng tôi nói. Anh ấy đứng thẫn thờ bên cửa kính, lẩm bẩm: "Tôi thực sự rất muốn biết trong lòng con người kia hiện đang nghĩ gì. Đến tình cha con mà cũng không đáng giá bằng tiền bạc sao?"
Pháp Y Tần Minh: Ngón Tay Thứ Mười Một Pháp Y Tần Minh: Ngón Tay Thứ Mười Một - Tấn Minh Pháp Y Tần Minh: Ngón Tay Thứ Mười Một