This nice and subtle happiness of reading, this joy not chilled by age, this polite and unpunished vice, this selfish, serene life-long intoxication.

Logan Pearsall Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: Tấn Minh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 42
Cập nhật: 2021-02-07 13:19:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
ụ Án Thứ 7 - Còn Kẻ Thứ Ba (1)
Dục vọng mãnh liệt nhất thường dẫn tới thù hận cực đoan nhất.
Sokrates
"Reng reng..."
Tiếng chuông điện thoại đột ngột réo lên giữa đêm khuya, đối với bác sĩ pháp y, thường đồng nghĩa với việc lại có án mạng bất thường. Từ sau khi tôi tới làm việc ở sở Công an tỉnh, tỉ lệ xuất hiện những hồi chuông dữ nửa khuya kiểu này đã giảm đi đáng kể. Bởi vậy, đêm nay thình lình nghe thấy tiếng chuông, tôi giật thót người, toàn thân túa mồ hôi lạnh, không kịp xem số điện thoại hiển thị đã vội vàng bấm nút nghe.
"Lý Đại Bảo có ở chỗ anh không?" Một giọng con gái khe khẽ hỏi.
Tôi thở phào một tiếng, liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức trên kệ đầu giường. Đã hơn 11 giờ rồi, là bạn gái của Lý Đại Bảo gọi tới điều tra. Hồi tối, tôi và Đại Bảo tham dự tiệc mừng đầy tháng con của một đồng nghiệp. Đại Bảo mải vui đã uống quá nhiều.
"Bọn anh 10 giờ mới tan tiệc." Tôi không bán đứng Đại Bảo, thực ra 8 giờ chúng tôi đã giải tán rồi.
Đúng lúc này, đầu dây bên kia vang lên tiếng gõ cửa, bạn gái Đại Bảo vội buông một câu: "Về rồi!" Sau đó dập máy luôn.
Sáng hôm sau, tôi thấy Đại Bảo hai mắt sưng vù nên hỏi: "Tối qua còn la cà suốt ba tiếng đồng hồ, đi đâu thế?"
"Thôi, đừng nói nữa, may mà có tổn thương cơ học làm chứng, nếu không đúng là anh hết cách phân trần." Đại Bảo vừa nói vừa vén ống tay áo và ống quần lên, để lộ ra các vết trầy xước chi chít tại các khớp.
"Theo kinh nghiệm của em, đây là vết trầy xước do va quệt với mặt đất, hình thành bởi va quệt nhiều lần, phương hướng không cố định, chứ không phải là vết móng tay cô nào cào!" Tôi trêu chọc.
"Tối qua uống nhiều quá, anh chỉ nhớ là anh đạp xe về nhà, còn thì chẳng biết gì hết." Đại Bảo tu một ngụm sữa chua uống trên tay, nói. "Sáng nay nghe bạn gái anh kể lại, nói là hơn 11 giờ anh mới về, anh lấy làm lạ, bình thường chỉ đạp xe nửa tiếng là về tới nhà, sao tối qua lại đạp mất hơn ba tiếng? Rồi lại trầy trụa khắp người như thế? Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một khả năng là bị ngã xe đạp. Thế là anh quay lại hiện trường xem xét, em đoán xem, đã xảy ra chuyện gì?"
Tôi lắc đầu.
Đại Bảo nói: "Xe đạp của anh không còn xích nữa."
Tôi ngẩn ra một chốc, sau đó ôm bụng cười ngặt nghẽo: "Ý anh là, anh cứ thế trèo lên đạp rồi ngã xuống đường, lại trèo lên đạp, lại ngã xuống đường, cứ thế trèo lên ngã xuống suốt ba tiếng đồng hồ thì ngã về tới nhà?"
Đại Bảo đẩy gọng kính trên mũi, gật đầu sượng sùng.
"Anh đúng là thiên tài!" Tôi cười sằng sặc. "Khi bạn gái anh gọi điện cho em, em còn lo không biết anh la cà ở đâu. Nếu đúng là vậy thì em sẽ lật tẩy anh cho anh chết vì tai tiếng."
"Đâu có dễ tai tiếng đến thế?" Đại Bảo nói. "Trừ phi em tới hiện trường, phát hiện ra anh chết lõa thể trên giường người khác."
"Reng reng..."
"Phỉ phui cái mồm!" Nhìn thấy là số máy phòng làm việc của sư phụ, tôi chau mày nói. "Nếu đúng là có vụ án, thì nạn nhân chắc chắn là chết lõa thể trên giường đấy."
"Tới thành phố Trình Thành ngay, vừa có án mạng, hai người chết." Sư phụ nói. "Gọi Đại Bảo, Lâm Đào đi cùng, nếu vụ án tiến triển thuận lợi thì tiện thể tới huyện Long Đô giám sát điều tra phá án luôn, ở đó có một vụ án đã nửa năm rồi vẫn chưa phá được."
"Trình Thành xảy ra vụ án gì vậy?"
"Một ông cụ và một bà cụ tử vong trong tình trạng khoả thân trên giường." Sư phụ nói.
*
Trình Thành là một thành phố nhỏ ở phía tây Vân Thái, điều kiện kinh tế còn xa mới bằng Vân Thái, dân cư cũng rất thưa thớt, bởi vậy số lượng vụ án hàng năm ở đây thấp nhất trong toàn tỉnh. Lần này đùng cái có những hai nạn nhân khiến lãnh đạo Công an huyện vô cùng bối rối, lập tức thông báo lên sở Công an tỉnh.
Tuy rất ít có dịp tới Trình Thành nhưng tôi vẫn khá quan tâm tới thành phố này, do huyện Long Đô trực thuộc thành phố Vân Thái chính là nơi xảy ra một trong những vụ án thuộc chuỗi vụ án Vân Thái.
Hiện trường nằm trong một khu nhà cấp bốn san sát thuộc vùng quy hoạch của thành phố Trình Thành. Nơi đây giống như khu ổ chuột của người nghèo trong phim ảnh, xập xệ, rách rưới, thảm hại, điêu tàn.
"Đây là chỗ nào thế này?" Tôi vừa lấy đôi găng tay từ trong hòm đồ nghề, vừa hỏi phân đội trưởng Tào của phân đội Cảnh sát hình sự.
"Nơi đây vốn là đất nông nghiệp," phân đội trưởng Tào nói, "gần đây nghe tin sắp sửa quy hoạch tới tận vùng này, bởi vậy, những ngôi nhà mà anh nhìn thấy về cơ bản đều là đội đất chui lên chỉ sau một đêm, với một mục đích duy nhất, chờ giải tỏa."
Tôi kinh ngạc nhìn một vài ngôi nhà hai tầng trông khá là khang trang, than thở: "Con người thật vĩ đại!"
Bác sĩ pháp y Tiểu Dương của thành phố Trình Thành bước lại bắt tay tôi. Thành phố này có bốn trăm nghìn dân nhưng lại chỉ có ba bác sĩ pháp y, trong đó một người đã nhảy việc làm chính trị viên cho đội Điều tra hình sự, hai người còn lại đều từng là học sinh của tôi trong lớp huấn luyện kỹ thuật chuyên ngành tổ chức vào năm kia. Mới công tác có hai năm mà đã phải gánh trên vai trọng trách nặng nề, đúng là không phải chuyện dễ dàng.
"Đây là nhà tự xây, mục đích lại là chờ giải tỏa, thế thì chắc là không có người ở đâu nhỉ?" Tôi hỏi.
Phân đội trưởng Tào lắc đầu, nói: "Cũng không hẳn, theo điều tra bước đầu, có bảy, tám hộ sinh sống ở đây thường xuyên, có hơn chục hộ thi thoảng tới ở, vài chục căn nhà còn lại đều bỏ không."
"Xây dựng san sát thế này, liệu có dẫn tới tranh chấp do phân chia đất đai không?" Tôi tò mò hỏi.
"Hồi trước, nơi đây là đất công. Trong những ngày dựng nhà, quả tình là chúng tôi không nhận được bất cứ khiếu nại nào, người dân rất đoàn kết."
"Kết quả điều tra bước đầu thế nào?" Tôi hỏi Tiểu Dương. Tiểu Dương từng là học trò của tôi, tuy ít hơn tôi chưa đến hai tuổi nhưng tôi lại luôn vô thức coi cậu ta là cậu học trò nhỏ của mình.
"Nạn nhân nam tên là Phó Ly, nạn nhân nữ tên là Trương Hoa Nhiêu. Trước mắt có thể thấy nạn nhân nam có lẽ tổn thương nặng hơn, Trương Hoa Nhiêu hầu như không có mấy tổn thương, nhưng em chưa dám động chạm tới thi thể, đang chờ các anh tới."
Đây có lẽ là vụ án mạng hai người đầu tiên kể từ khi Tiểu Dương nhận công tác đến nay nên trông cậu ta khá hoang mang.
Tôi đi quanh hiện trường một vòng theo thói quen. Đây là một gian nhà cấp bốn tự xây bằng gạch đỏ, chỉ có một gian, không có tường ngăn. Cửa ra vào nằm ở phía bắc căn nhà, có hai cánh sơn màu đỏ, bên cạnh là khung cửa sổ rèm kéo kín bưng. Bục cửa sổ khá cao, có lẽ người phải cao khoảng mét bảy may ra mới nhìn được vào trong nhà qua cửa sổ. Phía dưới cửa sổ là một bồn hoa, đã được quây lại trong vòng dây cảnh giới.
Phía nam của hiện trường là một bức tường, không có cửa sổ, chỉ trơ trọi một cánh cửa hậu nhỏ hẹp. Nhìn tổng thể không được hài hòa, có lẽ là được xây dựng gấp gáp theo kiểu tạm bợ.
Lâm Đào đang ngồi chồm hổm trước cánh cửa hậu, cầm chiếc bàn chải nhỏ kỳ cọ tỉ mỉ bên cửa.
"Sao rồi, có phát hiện gì không?" Trực giác mách bảo tôi rằng vụ án này có lẽ không mấy khó khăn.
Lâm Đào lắc đầu: "Cửa hậu bị cạy mở, chất lượng khóa rất kém, cạy khẽ là bung. Theo hướng vết chân, cửa sau chính là lối hung thủ ra vào. Nhưng bề mặt gỗ của cánh cửa quá thô, không đủ điều kiện để lấy dấu vân tay."
"Thế vết chân thì sao? Đã nhận ra phương hướng rồi mà? Đủ điều kiện để đối chiếu không?" Tôi hỏi.
Lâm Đào dùng tay, lau mồ hôi trên trán, chỉ vào trong phòng nói: "Nền đất lát gạch đỏ, chỉ có thể nhận ra đường nét đại khái, không thể nhìn rõ hoa văn, cũng không đủ điều kiện đối chiếu.
Tôi tràn trề thất vọng, lồng bao bọc giày, đẩy cửa bước vào trong. Mùi máu theo gió xộc thẳng vào trước mũi, hôi tanh khủng khiếp, khiến tôi bất giác đưa mu bàn tay lên dụi mũi.
Lúc này đã là mùa thu, nắng gắt đã giảm đáng kể, nhưng do trong nhà kín mít không thông gió nên nhiệt độ trong phòng cao hơn nhiệt độ ngoài trời đến 5ºC. Trong nhà cực kỳ lộn xộn, có một giường ngủ, một bàn ăn, một kệ bếp, còn có "nhà vệ sinh" được quây bằng vải ở góc tường. Đúng là ăn ngủ vệ sinh đều chung một chỗ.
Đèn trong nhà vẫn bật, đó là một bóng đèn dây tóc tù mù, do điện áp không ổn định nên ánh sáng cứ chập chờn chớp tắt.
"Khi mọi người tới, đèn có bật không?" Tôi tiện tay tắt đèn điện, hiệm trường lập tức tối sầm dù bên ngoài trời đang sáng trưng. Tôi sợ ảnh hưởng tới công tác khám nghiệm dấu vết nên vội vàng bật đèn trở lại.
"Người báo án là hàng xóm nhà nạn nhân." Phân đội trưởng Tào nói. "Khoảng 4 giờ sáng, người hàng xóm tới nhà nạn nhân có việc gấp, thấy trong nhà vẫn sáng đèn bèn đẩy cửa chính, thấy cửa đã đóng liền đi vòng ra cửa sau. Cửa sau khép hờ, người này đánh bạo đẩy cửa ngó vào, thấy bức tường bên giường toàn máu là máu."
"Chủ nhà là ai? Sống lôi thôi lắm phải không?" Tôi hỏi.
"Vừa rồi đã điều tra rõ, chủ nhà là bà cụ, nhà cửa tuy nhếch nhác nhưng bà ta đỏm dáng lắm đấy." Phân đội trưởng Tào nói. "Ngày nào cũng ăn bận trang điểm xanh đỏ tím vàng cứ như thiếu nữ, có rất nhiều tình nhân."
Tôi khẽ gật đầu, dường như đã vỡ vạc ra điều gì. Thực ra, người càng có mối quan hệ xã hội phức tạp thì càng dễ phát hiện ra điểm mâu thuẫn trong điều tra, cũng càng dễ tìm ra manh mối để phá án.
*
Đúng như sư phụ nói, hai nạn nhân đều lõa thể, nằm ngửa bên cạnh nhau trên giường, hai chân vắt trên thành giường. Đầu giường đặt một chiếc quạt kiểu cũ, vẫn đang quay lờ đờ. Có vẻ như luồng gió thổi thốc mùi máu tanh vào mũi tôi khi nãy chính là xuất phát từ đây.
Nạn nhân nam khuôn mặt nhăn nheo, có vẻ như đã ngoài sáu mươi tuổi, tóc ướt đẫm những máu nhưng lại không nhìn thấy tổn thương rõ rệt. Phân đùn ra giữa hai chân nạn nhân, bốc mùi hôi thối, nước phân chảy dọc theo đùi, nhỏ tong tỏng xuống đất.
"Trông thế này, chắc là sọ não đã bị tổn thương nghiêm trọng." Tôi bịt mũi nói. "Đại tiểu tiện đã mất kiểm soát. Ngoài ra, người phụ nữ kia chưa nhiều tuổi đến thế, chắc chưa đến mức bị gọi là bà cụ đâu."
Đội trưởng Tào cắm cúi lật sổ ghi chép, nói: "Phải, không nhiều lắm, bốn mươi hai tuổi. Sao amh biết được thế? Tôi đoán chị ta tầm năm mươi tuổi."
Tôi nói: "Trước đây, em theo học một thầy giáo, ông là chuyên gia nhìn núm vú đoán tuổi (1)."
(1) Xem vụ án "Mảnh xác trôi sông", tập 1 "Người giải mã tử thi".
*
Nhìn vào ánh mắt đầy ngờ vực của phân đội trưởng Tào, tôi không giải thích gì thêm, lấy từ trong hòm đồ nghề ra chiếc nhiệt kế, đưa vào hậu môn nạn nhân nam.
"Bây giờ là 9 giờ sáng, thân nhiệt của thi thể đã giảm đi 10,5 độ, phải, thân nhiệt của hai thi thể giống nhau." Tôi phân tích. "Theo quy luật, trong điều kiện nhiệt độ phòng bình thường, trong mười tiếng đồng hồ đầu, mỗi giờ giảm xuống một độ, tiếp theo mỗi giờ giảm xuống 0,5 độ, thì có lẽ nạn nhân đạ tử vong mười một tiếng đồng hồ rồi, cũng tức là khoảng 10 giờ tối qua."
Phân đội trưởng Tào gật đầu. Anh ta cả đời làm cảnh sát hình sự, đương nhiên rất thông thạo cách tính toán thời gian tử vong.
"Tạm thời chúng ta chưa xem xét tổn thương của nạn nhân vội, chuyển thi thể về nhà xác trước đã." Tôi nói. "Tôi muốn ở lại xem xét hiện trường một lát."
Sau khi thi thể được mang đi, tôi nhìn vào mặt tường và mặt giường xung quanh vị trí nạn nhân nằm, ngoài một lượng lớn vết máu dạng phun và một chút óc lấm tấm, không tìm thấy manh mối giá trị nào khác. Thế là tôi lại bắt đầu đi vòng quanh hiện trường, hy vọng có thể phát hiện ra manh mối mới.
Hiện trường không chỉ rất nhỏ hẹp mà còn vô cùng bừa bộn. Đủ các loại quần áo trẻ trung lòe loẹt và đồ lót đủ màu vứt bừa bãi khắp nơi, đúng là người phụ nữ 42 tuổi này rất thích biến mình thành thiếu nữ mới lớn.
"Đồ đạc tại hiện trường đều phủ một lớp bụi dày, chắc căn nhà này không phải chỗ ở thường xuyên của Trương Hoa Nhiêu?" Tôi hỏi.
"Phải, nói thô thiển một chút thì căn phòng này chính là điểm hẹn của Trương Hoa Nhiêu." Phân đội trưởng Tào nói. "Chồng của chị ta đi làm ăn xa đã lâu ngày. Chúng tôi có liên lạc với anh ta nhưng anh ta không chịu về, nghe nói vợ mình đã chết cũng chẳng có phản ứng gì, nói là cơ quan công an cứ tùy ý xử lý thi thể."
"Ồ, thế anh chồng không muốn về nhìn mặt vợ lần cuối sao?" Tôi thắc mắc. "Thờ ơ đến thế, hình như hơi bất thường thì phải."
"Không bất thường." Phân đội trưởng Tào nói. "Ai gặp phải người vợ như vậy mà chẳng thờ ơ. Chúng tôi đã điều tra rồi, chồng của nạn nhân vô can, tối qua đúng là anh ta vẫn ở chỗ làm."
Tôi cúi đầu ngẫm nghĩ một lát, bất chợt trông thấy một đống dụng cụ chồng chất tại góc tường bên cạnh cửa hậu thì hào hứng hẳn lên, vội bước lại gần, ngồi xuống quan sát kỹ lưỡng hai phút rồi nói: "Có vẻ như là giết người trong trạng thái tinh thần bị kích động mạnh!"
Lời Tố Cáo Lặng Thầm
Tần Minh
Vụ Án Thứ 7 - Còn Kẻ Thứ Ba (2)
"Làm thế nào mà nhìn ra được?" Phân đội trưởng Tào ngồi xuống bên cạnh tôi hỏi.
"Anh nhìn này!" Tôi nói. "Đống dụng cụ này đã rất lâu không ai động đến, trên bề mặt phủ một lớp bụi mỏng."
Phân đội trưởng Tào gật đầu, giơ máy lên chụp lia lịa.
"Nhưng ở góc đống dụng cụ lại có một chỗ sạch tinh." Tôi đưa ngón tay khoanh thành một hình, nói tiếp. "Thường thì chỉ khi đồ vật phủ bụi ở đây được mang đi thì mới để lại một mảng không bị phủ bụi thế này."
"Sao anh lại không nhìn ra nhỉ? Mắt em tinh thật đấy!" Đại Bảo cũng sấn lại xem.
"Lại gần thì không nhìn thấy đâu." Tôi vừa nói vừa lấy đèn pin siêu sáng ra, bật lên một luồng ánh sáng chiếu vào bên cạnh, nói. "Dưới ánh sáng thế này mới nhìn rõ."
Dưới ánh đèn pin, hiện ra trước mắt chúng tôi rành rành là hình một chiếc búa.
"Búa đầu tròn!" Đại Bảo kêu lên.
Tôi khẽ gật đầu: "Tổ chức não của nạn nhân bị bắn ra ngoài, xuất huyết ồ ạt. Nhìn vào hiện trường, chưa cần quan sát tổn thương, về cơ bản có thể khẳng định hung khí là vật tày bằng kim loại."
"Hiểu rồi." Phân đội trưởng Tào nói. "Hung thủ cạy mở cửa sau nên lấy luôn hung khí cạnh cửa, vì tiện tay tìm hung khí tại chỗ rồi giết người nên rất có khả năng là giết người trong trạng thái tinh thần bị kích động mạnh."
"Trước mắt cứ tạm phán đoán như vậy." Tôi nói. "Nhưng phá án không thể dựa vào suy đoán, phải khám nghiệm tử thi đã, sau đó kết hợp với kết quả khám nghiệm dấu vết rồi mới đưa ra phân tích tổng được. Cảm giác chung là vụ án này không khó."
*
Để ứng phó với lần điều tra này của sở Công an tỉnh, Công an huyện Trình Thành đang cho xây tạm một phòng giải phẫu sơ sài trong nhà xác. Nhìn thấy thái độ coi nhẹ công tác pháp y của lãnh đạo Công an huyện Trình Thành, tôi cũng chẳng hơi đâu mà trách móc. Rồi tôi sẽ trả thù vụ này trong bản đánh giá thành tích cuối năm.
Công tác khám nghiệm tử thi được tiến hành ở ngoài trời, tại một bãi đất trống trong sân nhà xác.
Đại Bảo và Tiểu Dương kiểm tra khắp bề mặt cơ thể của Phó Ly theo đúng quy trình xét nghiệm, đáng tiếc là không có phát hiện nào mới mẻ.
"Có thể khẳng định, trên cơ thể nạn nhân không hề có vết thương do bị khống chế." Đại Bảo cẩn thận mổ tách lớp da khuỷu tay và cổ tay nạn nhân ra, kiểm tra xem dưới da có xuất huyết không.
"Giết người trong trạng thái tinh thần kích động mạnh thường là tấn công đột ngột nên ít khi xuất hiện vết thương do bị khống chế." Tôi cầm dao phẫu thuật chầm chậm cạo đầu nạn nhân, những sợi tóc hoa râm của Phó Ly từ từ đùn lên chồng chất trên lưỡi dao của tôi, lộ ra từng mảng da đầu xám trắng.
Khi khám nghiệm những tử thi có khả năng bị tổn thương ở vùng đầu, trước hết cần cạo sạch tóc của nạn nhân. Có nhiều vụ án do bác sĩ pháp y lười biếng, ngại cạo tóc nạn nhân nên đã bỏ qua tổn thương quan trọng, bỏ lỡ chứng cứ quyết định. Bởi vậy, một bác sĩ pháp y giỏi phải là một thợ cạo cừ khôi. Dao đi tóc rụng, cạo sạch tóc mà không được làm tổn thương đến da đầu.
Vị trí khó cạo nhất chính là chỗ tóc xung quanh vết thương, do da đầu giập rách nên không còn lực đàn hồi, tóc xung quanh vết thương sẽ rất khó cạo sạch. Để giữ nguyên tình trạng tổn thương trên da đầu của Phó Ly, tôi đã phải hết sức cẩn thận để cạo đám chân tóc quanh vết thương tại vùng chẩm. Cho tới khi Đại Bảo và mọi người giải phẫu xong phần ngực, bụng, cổ của nạn nhân, tôi mới kết thúc công việc của mình.
"Đúng là già thật rồi, ê hết cả thắt lưng. Hồi xưa đứng liền tù tì chín tiếng đồng hồ bên bàn giải phẫu cũng chẳng hề hấn gì." Tôi chầm chậm vươn thẳng cái lưng cứng đờ, nói.
"Không phát hiện ra bất cứ tổn thương nào trên cơ thể nạn nhân." Đại Bảo đang tập trung cao độ nên không nghe thấy lời phàn nàn của tôi.
"Vùng chẩm có tổn thương." Tôi dán thước tỉ lệ bên cạnh vết thương ở vùng chẩm của Phó Ly, chụp ảnh rồi nói. "Vùng chẩm có bốn, năm vết thương dày đặc. Bên mép vết thương có vết giập rõ ràng, bên trong vết thương nhìn thấy có cầu nối tổ chức, tổ chức não tràn ra ngoài."
Tôi rạch mổ da đầu nạn nhân, nói tiếp: "Xương sọ tại vùng chẩm có hiện tượng vỡ lõm, vết nứt đứt rồi. Có thể thấy, nạn nhân đã bị hung thủ dùng vật tày bằng kim loại đập nhiều lần vào vùng chẩm gây chấn thương sọ não đặc biệt nghiêm trọng, dẫn tới tử vong tức thì. Quanh vết thương có vết giập, cho thấy mặt tiếp xúc của vật tày rất thô ráp."
"Phải, vậy thì búa đầu tròn hoàn toàn có thể gây ra được tổn thương kiểu này." Đại Bảo nói.
"Khâu lại ngay đi." Tiểu Dương nói. "Nạn nhân đại tiểu tiện mất kiểm soát rồi, thối quá."
"Có thối hơn thi thể trương phình không?" Đại Bảo nói. "Đã theo nghề pháp y thì phải chịu được thối chứ."
"Đúng đấy." Tôi nhìn chăm chú vào trán của Phó Ly, nói. "Nếu chỉ vì thối mà không chịu khám nghiệm tử thi cẩn thận thì bao nhiêu công sức chịu đựng mùi thối trước đó sẽ thành vô nghĩa. Nhìn này, trên trán nạn nhân có một vết thương, bề mặt da không bị trầy xước, dưới da có vết xuất huyết nhẹ, đây là tổn thương do va đập vào vật thể có mặt tiếp xúc mềm nhưng bên trong lại cứng."
"Ồ, đúng là anh chưa nhận ra tổn thương này." Đại Bảo nói. "Hung thủ đấm vào trán nạn nhân phải không?"
"Chưa chắc," tôi nói, "nhưng cũng có thể. Chúng ta đã xác định hung thủ cạy cửa vào, tìm hung khí tại chỗ, giết người bộc phát, tấn công bất ngờ, vậy thì phạm vi điều tra có lẽ không rộng lắm."
Khi thi thể của Trương Hoa Nhiêu được đưa lên xe đẩy xác, tuy nói nghĩa tử là nghĩa tận nhưng tôi vẫn khó mà có thiện cảm nỗi với chị ta. Khuôn mặt người phụ nữ này trát một lớp phấn dày cộp, hai mắt kẻ chì đen sì mở trừng trừng, tóc nhuộm đỏ rực, cuộn lại sau gáy.
"Chị ta là gái bán hoa à?" Tôi buột miệng hỏi.
Điều tra viên phụ trách quay phim chụp ảnh lắc đầu: "Không phải. Theo điều tra, chị ta không phải gái bán hoa nhưng thích cặp kè với đủ loại người. Chị ta thuộc kiểu có nhu cầu cao, một tối có thể hẹn hò đến mấy cuộc."
"Trong âm đạo có một lượng lớn tinh trùng, lấy mẫu xét nghiệm." Đại Bảo nói. "Ông cụ già thế mà còn phóng tinh nhiều đến vậy sao?"
"Chuyện này thì có gì lạ?" Tiểu Dương nói. "Gừng càng già càng cay."
"Giàu kinh nghiệm gớm nhỉ." Đại Bảo trêu chọc.
Tôi lừ mắt nhìn họ khiến hai người im bặt không đùa cợt nữa. Tôi lại tiếp tục với công việc thợ cạo.
Do đầu của nạn nhân nữ không có vết rách nên công việc cạo tóc diễn ra nhanh chóng hơn. Khi Đại Bảo mở khoang ngực bụng của Trương Hoa Nhiêu ra thì tôi cũng đã hoàn thành nhiệm vụ.
"Có cảm giác xương lạo xạo. Trên thái dương nạn nhân còn có hai chỗ trầy da dạng mảng." Tôi vừa nói vừa tách da đầu của nạn nhân ra. "Đúng là có tình trạng xuất huyết dưới da tại vị trí tương ứng với chỗ trầy xước, xương sọ có hiện tượng vỡ lõm."
"Chỗ anh kiểm tra không thấy có bất cứ tổn thương nào. Tổn thương của nạn nhân nữ rất giống nạn nhân nam." Đại Bảo nói. "Toàn bộ cơ thể không có tổn thương, chỉ bị tổn thương ở đầu."
"Hơn nữa, tổn thương trên đầu hai nạn nhân đều có đường kính khoảng 3 centimet, có lẽ do cùng một hung khí gây ra." Tôi nói. "Tổn thương trên đầu nạn nhân nam nặng hơn, còn ở nạn nhân nữ thì nhẹ hơn, nhưng đều dẫn tới tử vong."
Tôi không thích mở hộp sọ.
Mỗi khi cưa hộp sọ, mạt xương văng lên lưỡi cưa nóng giãy cháy khét lẹt, đó là thứ mùi khiến tôi ghê sợ nhất trên đời.
Thế nhưng, bác sĩ pháp y lại không thể không mở hộp sọ, dù đã có thể xác định rõ ràng nguyên nhân tử vong, vẫn cứ phải cưa sọ.
Da đầu của Trương Hoa Nhiêu dày hơn bình thường nhưng xương sọ lại mỏng hơn, bởi vậy, lực tác động như nhau, hung khí như nhau, nhưng lại hình thành mức độ tổn thương khác nhau trên đầu Phó Ly và Trương Hoa Nhiêu. Tuy nhiên khi mở xương sọ ra, lại thấy tổn thương ở hai người giống hệt nhau, tổ chức não đều bị giập rách kèm theo xuất huyết trên diện rộng dẫn đến tử vong.
"Nhìn này!" Tôi chỉ vào trán Trương Hoa Nhiêu. "Lạ thật, đến trán cũng có xuất huyết dưới da giống hệt như nạn nhân nam. Hung thủ đúng là gây án theo một cách cố định."
Vụ án này cũng giống như phần lớn các vụ án khác, không cần chuyên gia pháp y chỉ đạo phá án, điều tra viên vẫn biết rõ bước tiếp theo nên làm thế nào.
Trong buổi họp chuyên án, tôi nói: "Dựa vào kết quả khám nghiệm tử thi và điều tra hiện trường vụ án, chúng tôi cho rằng nạn nhân gặp nạn vào khoảng 10 giờ tối hôm qua, hai nạn nhân đều tử vong do bị vật tày đánh vào đầu gây chấn thương sọ não nghiêm trọng. Cách gây án giống hệt nhau, bởi vậy chúng tôi cho rằng hai nạn nhân bị sát hại bởi cùng một hung thủ."
"Trước đó anh suy đoán hung thủ giết người bộc phát, đã tìm được chứng cứ chưa?" Phân đội trưởng Tào hỏi.
"Có rồi!" Tôi nói. "Tại hiện trường đã phát hiện ra một dấu vết, có thể suy đoán hung thủ sau khi cậy cửa vào nhà đã tìm kiếm hung khí ngay tại chỗ, tình trạng này thường gặp ở giết người bộc phát."
Tôi cầm lấy chai nước trên bàn, uống một ngụm, nói tiếp: "Tổn thương ở vùng đầu của hai nạn nhân đều rất đơn giản, có đặc điểm là nặng và dày đặc, cho thấy hung thủ đã liên tiếp tấn công vào vùng chẩm của nạn nhân nam và vùng thái dương của nạn nhân nữ trong khoảng thời gian rất ngắn, khiến hai nạn nhân tử vong tức thì. Động tác đơn giản, mục đích rõ ràng, có lẽ là giết người trong trạng thái tinh thần kích động mạnh hoặc là giết người báo thù. Kết hợp với dấu vết ở hiện trường như đã nói ở trên, có thể suy đoán là giết người bộc phát."
"Giết người bộc phát với mục đích gì?" Phân đội trưởng Tào hỏi.
Thực ra, tôi biết phân đội trưởng Tào đã hiểu rõ rồi, chỉ muốn thông qua kỹ thuật pháp y để khẳng định chắc chắn suy đoán của mình mà thôi.
Tôi nói: "Hai nạn nhân đều chết trong tình trạng khỏa thân, trong âm đạo của nạn nhân nữ còn có tinh trùng. Kết hợp với tình hình điều tra, nạn nhân nữ có lối sống phóng túng, dễ dãi, nên tôi cho rằng, vụ án giết người bộc phát này có lẽ là giết người vì tình. Hay nói cách khác, có lẽ Trương Hoa Nhiêu một đêm hẹn hò với hai người, do tính toán thời gian không khớp nên người đến sau khi tới gần ngôi nhà đã nghe thấy âm thanh khả nghi bên trong, nhất thời nổi máu ghen tuông nên đã ra tay giết chết tình địch."
"Nghe cũng có lý đấy." Phân đội trưởng Tào nói. "Về cơ bản giống như suy nghĩ của tôi. Điều tra sơ bộ cho thấy, đúng là Trương Hoa Nhiêu đã nhiều lần hẹn liền mấy nhân tình đến nhà trong một đêm."
"Hiện tại, công tác điều tra đã được triển khai toàn diện chưa?" Tôi hỏi.
"Hiện đang điều tra sàng lọc." Phân đội trưởng Tào nói. "Tôi yêu cầu mọi người điều tra thật kỹ lưỡng, không bỏ qua bất cứ tình tiết nào, sau khi tìm ra được toàn bộ số đàn ông từng có quan hệ với Trương Hoa Nhiêu, sẽ tiến hành thẩm vấn từng người một."
"Đáng tiếc là chúng tôi không phát hiện ra vật chứng dấu vết có giá trị nào tại hiện trường." Lâm Đào nói.
"Đừng lo, hung khí đã bị hung thủ mang đi rồi, chưa biết chừng có thể phát hiện ra manh mối nào đó từ trên hung khí cũng nên." Phân đội trưởng Tào nói. "Bây giờ cần nhất là tập trung vào điều tra các đối tượng, tôi tin rằng, trong vòng hai ngày nữa sẽ phá được vụ án."
"Vậy thì hay quá." Tôi nói. "Mấy hôm nữa là sinh nhật bạn gái em, em phải trở về trước hôm đó."
*
Sáng hôm sau, tôi và Đại Bảo cùng tới phòng giám sát thẩm vấn, quan sát những người đàn ông bị thẩm vấn.
Ngồi suốt hai tiếng đồng hồ trong phòng giám sát mới phỏng vấn được ba người đàn ông. Cả ba không già cả cũng tật nguyền, còn có một kẻ lang thang vô gia cư, có thể thấy Trương Hoa Nhiêu này đúng là "đói không kén ăn, lạnh không kén áo". Nhưng chỉ qua vài bước thẩm vấn đơn giản, cả ba người đều đã được loại trừ, bởi vì họ đều có chứng cứ ngoại phạm.
Tôi hỏi điều tra viên chính: "Các anh đã tìm ra được bao nhiêu người có quan hệ với Trương Hoa Nhiêu?"
Điều tra viên lấy bút chấm vào sổ ghi chép nhẩm đếm: "Trước mắt đã xác nhận có bốn mươi bảy người đàn ông từng quan hệ tình dục với Trương Hoa Nhiêu."
"Bốn mươi bảy người!" Tôi sửng sốt. "Cả buổi sáng các anh cùng lắm thẩm vấn được năm người, thế các anh định thẩm vấn tới bao giờ?"
Điều tra viên nhún vai bất lực: "Ngoài hai tổ phụ trách thẩm vấn, còn có bốn tổ phụ trách điều tra vòng ngoài. Thực ra thì thẩm vấn không phải là công việc chính, điều tra vòng ngoài có lẽ sẽ phát hiện được thêm nhiều manh mối, hơn nữa chứng cứ ngoại phạm mà họ cung cấp, chúng tôi vẫn phải điều tra lại cẩn thận."
Tôi đứng dậy, phủi mông quần nói: "Vậy thì vất vả cho các anh quá, dù sao tôi cũng không am hiểu về điều tra, thôi thì tôi tới Long Đô một chuyến xem thử vụ án mạng tồn đọng của họ giờ thế nào rồi."
"Các anh còn phải đi Long Đô nữa à?"
"Đúng vậy!" Tôi bắt chước điệu nhún vai của điều tra viên. "Là nhiệm vụ do cấp trên giao phó, nhân lúc rảnh rỗi, tôi muốn tới Long Đô giám sát điều tra phá án. Các anh cố gắng lên nhé, tôi tin rằng lúc tôi quay trở lại, vụ án đã được phá."
"Hiểu rồi." Điều tra viên chính tràn đầy tự tin.
Huyện Long Đô chỉ cách thành phố Trình Thành ba mươi cây số, trước bữa trưa, chúng tôi đã tới được Công an huyện Long Đô.
Ăn qua quýt cho xong bữa trưa, chúng tôi yêu cầu Công an huyện Long Đô cung cấp hồ sơ vụ án mạng tồn đọng nửa năm về trước.
"Năm nay huyện chúng tôi xảy ra mười hai vụ án mạng, nhưng chỉ còn một vụ này vẫn chưa phá được." Phó giám đốc Công an huyện quản lý bộ phận điều tra hình sự nói. "Nhưng vụ án này, chúng tôi tin tưởng rằng sẽ phá được, chỉ cần thêm một chút thời gian."
Vừa dứt lời, một nữ cảnh sát bên phòng lưu trữ chuyển hồ sơ vụ án lại.
"Tốt quá, anh tự tin thế thì tôi yên tâm rồi." Tôi xã giao vài câu với phó giám đốc rồi giở xem hồ sơ vụ án.
Đọc lướt qua một lượt toàn bộ tư liệu hiện trường của vụ án và tình hình điều tra sơ bộ, sắc mặt tôi từ từ sầm xuống. Vẫn chưa tin nổi vào mắt mình, tôi lại mở xem tư liệu ảnh chụp hiện trường vụ án.
Đại Bảo nhận ra sự thay đổi trên sắc mặt tôi: "Thế nào, có vấn đề gì không?"
Tôi không trả lời câu hỏi của Đại Bảo, cứ giở thẳng một mạch tới ảnh chụp khám nghiệm tử thi, vừa liếc mắt nhìn, tôi đã phải cố gắng kiềm chế để khỏi run bắn lên, ngẩng đầu hỏi: "Phó giám đốc, anh khẳng định là không lấy nhầm hồ sơ đấy chứ?"
"Lấy... lấy nhầm hồ sơ? Phó giám đốc hết sức ngạc nhiên trước câu hỏi của tôi, "sao có thể nhầm được? Vụ án mạng Quý Hoa Niên, chính xác, đúng là hồ sơ này."
"Nhưng," tôi liếc nhìn vào bức ảnh chụp thi thể nạn nhân trong hồ sơ, nói. "Đây rõ ràng là vụ án Vân Thái mà!"
Lời Tố Cáo Lặng Thầm
Tần Minh
Vụ Án Thứ 7 - Còn Kẻ Thứ Ba (3)
"Vụ án Vân Thái?" Phó giám đốc thở phào một hơi nói. "Ồ, vụ án Quý Hoa Niên có lẽ không liên quan gì tới vụ án Vân Thái đâu."
"Ở Vân Thái đã xảy ra hai vụ án vào bảy năm về trước và năm năm về trước. Ba năm trước, ở huyện Vân và Long Đô cũng xảy ra các vụ án tương tự, đều là nữ sinh sống trong ký túc xá nhà trường nửa đêm đi vệ sinh bị kẻ gian kéo tới khu đất hoang gần đó, ấn đầu xuống đất bịt chặt khoang mũi và miệng dẫn đến tử vong do ngạt thở cơ học, sau đó hiếp dâm xác chết." Nhắc tới vụ án Vân Thái, tôi lại thấy đau xót trong lòng. "Nạn nhân trong vụ án này tuy là nữ công nhân nhưng cũng là làm ca đêm rồi đi vệ sinh, cũng bị bịt khoang miệng mũi ở gần nhà vệ sinh gây ngạt thở dẫn đến tử vong, sau đó bị hãm hiếp, thủ đoạn gây án hoàn toàn giống nhau, sao lại bảo là không liên quan tới vụ án Vân Thái?"
"Trưởng phòng Tần đúng là thông thuộc vụ án Vân Thái thật đấy. Nhưng không biết trưởng phòng Tần đã nắm được căn cứ xâu chuỗi của vụ án Vân Thái chưa?" Phó giám đốc Công an huyện hỏi lại tôi.
"Tôi rất quan tâm tới chuỗi vụ án này, bởi vì nạn nhân trong vụ án đầu tiên xảy ra vào bảy năm trước là em họ của bạn gái tôi." Tôi buồn bã giải thích, sau đó mới trả lời câu hỏi của anh ta. "Căn cứ xâu chuỗi của bốn vụ án kể trên, ngoài cách thức gây án mà tôi đã nói, còn có một đặc điểm, chính là trong cơ thể của bốn nạn nhân đều phát hiện thấy một lượng nhỏ tinh dịch, nhưng không có tinh trùng, không thể xét nghiệm ra kiểu gen ADN được."
"Đúng vậy!" Phó giám đốc nói. "Nhưng trong vụ án này lại phát hiện ra tinh trùng trong thi thể của nạn nhân, hơn nữa còn tìm ra được kiểu gen. Vụ án có liên quan tới người thân của trưởng phòng Tần, có thể hiểu được tâm lý của anh, nhưng cũng không nên quá nhạy cảm. Hai vụ án này có sự khác biệt rõ rệt."
"Hóa ra niềm tin phá án của anh xuất phát từ vết tinh trùng trong cơ thể nạn nhân. Có ADN rồi, các anh tin rằng vụ án kiểu gì cũng phá được, phải không?" Tôi nói. "Xin hỏi trong phòng họp có máy tính nào kết nối được với mạng nội bộ của công an không?"
Phó giám đốc Công an huyện đưa máy tính xách tay của anh ta cho tôi. Tôi mở hệ thống chuỗi vụ án ra, tải xuống ảnh chụp hiện trường của bốn nạn nhân trong vụ án Vân Thái rồi xếp thành hàng trên màn hình máy tính.
"Không giấu gì anh, gần đây tôi đã phát hiện ra một chứng cứ mới trong chuỗi vụ án này." Tôi nói. "Anh xem, bốn nạn nhân đều bị trói quặt tay ra sau lưng bằng dây thừng, đúng không?"
Phó giám đốc Công an huyện ngơ ngác gật đầu.
Tôi nói tiếp: "Anh có nhận ra không, nút thắt dây thừng trên cả bốn đôi tay này đều có cùng một kiểu thắt, hơn nữa không phải là cách thắt dây bình thường, mà cách thắt rất phức tạp nhưng lại không chắc chắn."
Phó giám đốc Công an huyện đẩy gọng kính lên cao, nheo mắt nhìn những tấm ảnh trên màn hình máy tính, sắc mặt anh ta cũng từ từ sầm xuống: "Kiểu thắt nút dây giống y hệt như vụ án của chúng tôi."
"Anh cũng nhận ra rồi phải không?" Tôi đắc ý nói. "Bởi vậy, tôi cảm thấy vụ án này xâu chuỗi được với chuỗi vụ án Vân Thái. Do vụ án này đã phát hiện ra tinh dịch và kiểu gen ADN của hung thủ nên tôi cho rằng, bước đột phá của vụ án Vân Thái rất có thể chính là vụ án này."
"Vậy... bước tiếp theo chúng tôi phải làm gì?" Phó giám đốc Công an huyện hỏi.
"Bước tiếp theo, tích cực tìm kiếm chủ nhân của vết tinh dịch, mau chóng truy bắt hung thủ, ngăn không cho hắn tiếp tục gây ra những vụ án tương tự." Tôi nói.
Phó giám đốc gật đầu.
Đại Bảo nói xen vào: "Nhưng tại sao bốn vụ án trước đó không có tinh trùng mà vụ án này lại có?"
Tôi nói: "Điều này thì em cũng chưa rõ, nhưng bất kể thế nào, khi trở về em sẽ làm báo cáo xin phép liệt vụ án này vào chuỗi vụ án Vân Thái để cùng điều tra."
Lúc này, trong lòng tôi trào dâng một niềm kích động khó tả, chuỗi vụ án Vân Thái đã bắt đầu le lói tia hy vọng thật rồi.
*
Sau một đêm mất ngủ, vừa sáng sớm hôm sau, tôi đã nhận được điện thoại của Lâm Đào, giục chúng tôi mau chóng quay lại thành phố Trình Thành, công tác điều tra vụ án hai xác chết lõa thể đã rơi vào bế tắc.
Về đến Công an huyện Trình Thành, tôi thấy Lâm Đào đang cầm một thanh sắt đen trũi trên tay lật qua lật lại ngắm nghía.
"Kiếm đâu ra cây đả cẩu bổng này thế?" Tôi hỏi.
Lâm Đào chẳng buồn ngẩng đầu lên, đáp: "Đây là cái then cửa chính tại hiện trường."
"Vớ vẩn, cửa chính rõ ràng sơn màu đỏ mà."
"Chút kiến thức thông thường này mà cũng không hiểu!" Lâm Đào lừ tôi một cái. "Chúng tớ đã hun cái then cửa để làm nổi vết vân tay nên mới đen cháy như thế."
Tôi nhìn kỹ, thấy bên dưới màu đen đúng là có lớp sơn màu đỏ thật thì gãi đầu gãi tai, sượng sùng nói: "Sao thế? Bảo là ra vào qua cửa sau cơ mà? Giờ lại chuyển hướng sang cửa chính rồi à?"
"Có phát hiện bất ngờ." Lâm Đào nói. "Chiều hôm qua, chúng tớ quay lại hiện trường tìm kiếm, vẫn không phát hiện ra bất kỳ vật chứng dấu vết hữu ích nào. Tớ cũng chỉ là vô tình nhìn đến cái then cửa và phát hiện ra bên trên có dấu vân tay dính máu mới toanh."
"Vân tay dính máu?" Tôi nói. "Vậy thì chắc chắn là có liên quan tới vụ án này."
"Đúng vậy, hiện đã loại trừ đây là dấu vân tay của nạn nhân, bước đầu phán đoán là vân tay do hung thủ để lại." Lâm Đào nói. "Vừa nãy tớ mang cái then cửa đi hun nhưng không phát hiện ra dấu vân tay mới nào khác."
"Cậu được đấy." Tôi phấn khởi vỗ vai Lâm Đào. "Đã có vân tay rồi, muốn tìm ra hung thủ không còn khó nữa. Nhưng tớ vẫn còn một khúc mắc, tại sao hung thủ phải sờ vào cái then cửa này? Hắn đã cạy cửa sau vào nhà, chứng tỏ cửa chính lúc đó đang khóa chặt."
"Đó không phải là điểm mấu chốt." Lâm Đào nói. "Sau khi có được dấu vân tay dính máu, tổ chuyên án bắt đầu thu hẹp phạm vi, lấy mẫu vân tay của toàn bộ số đàn ông từng có quan hệ với Trương Hoa Nhiêu đã điều tra được trước đó. Tối qua tớ làm thêm giờ, đối chiếu toàn bộ số vân tay, tất cả đều đã loại trừ."
"Tất cả đều đã loại trừ?" Kết quả này nằm ngoài dự đoán của tôi. "Hay là công đoạn điều tra đã bỏ sót ai rồi?"
Lâm Đào lắc đầu: "Tổ chuyên án nói là không thể, họ đã điều tra rất kỹ lưỡng."
Tôi tựa vào mép bàn, cúi đầu ngẫm nghĩ một lát, nói: "Lẽ nào chúng ta đã xác định sai phạm vi điều tra?"
"Cũng có thể." Lâm Đào nói. "Vụ án này có vẻ không đơn giản như chúng ta tưởng. Khéo cậu không kịp về dự sinh nhật Linh Đan mất."
"Không đâu!" Tôi cười méo mó. "Vụ án này khúc mắt chỗ nào, hôm nay tớ phải tìm ra cho bằng được. Giờ tớ muốn quay lại hiện trường, cậu có đi cùng không?"
"Thì đi!"
*
Tuy thi thể đã được mang đi song trong căn nhà chật hẹp bí bức vẫn nồng nặc mùi máu, mùi óc và phân người lợm giọng. Vừa bước chân vào, tôi chịu không nổi lại đưa tay lên dụi mũi.
Lâm Đào vừa vào hiện trường đã lấy ngay đèn pin soi trên mặt đất và vách tường.
Nhân viên pháp chứng lúc nào cũng vậy, trước khi vụ án được phá thường phải lặp đi lặp lại công việc khám nghiệm, có vậy mới có thể phát hiện thêm nhiều manh mối và chứng cứ.
Mục đích của tôi khi tới đây lần này, chủ yếu là quan sát hình thái vết máu.
Tôi tự kiểm điểm lại mình, vào lần đầu khám nghiệm hiện trường và khám nghiệm tử thi, tôi đã không chú ý tới phục dựng hiện trường và phác họa chân dung hung thủ, ngay từ đầu đã nhận định rằng nguyên nhân gây án chính là quan hệ mâu thuẫn, cứ ngỡ vụ án sẽ mau chóng phá được. Hiện tại, vụ án rơi vào bế tắc, tôi cần phải làm lại từ đầu bằng việc phục dựng hiện trường gây án.
Tôi ngồi xuống bên giường, mặc cho thứ mùi tanh hôi ghê sợ hành hạ thần kinh khứu giác.
Phía đông chiếc giường là vị trí Phó Ly nằm. Tại chỗ đầu thi thể có một vũng máu lớn, máu thấm xuống đệm, loang rộng ra xung quanh. Quanh vị trí nửa người dưới của thi thể bị nước tiểu thấm loang lổ như hình bản đồ, chính giữa "bản đồ" vàng khè những phân.
Tôi nhoài người vào giường, tránh để phân dính phải, chiếu đèn pin siêu sáng xuống ga trải giường chỗ Phó Ly.
"Những chỗ thi thể nằm đè lên, gồm cả bên trong vũng máu ở đầu, đều có vài vết máu dạng mảng." Tôi nói.
Lâm Đào đứng dậy, bước lại bên cạnh tôi, thò cổ vào nhìn vũng máu: "Tớ hiểu ý cậu, nếu vị trí ban đầu của thi thể là nằm sấp hoặc nằm ngửa ở chỗ này thì vết máu không thể bắn lên ga trải giường ở bên dưới được."
"Nhưng cậu xem này, tại chỗ ga trải giường bên dưới thi thể Trương Hoa Nhiêu lại không có bất cứ một vết máu nào." Tôi nói. "Cái giường nhỏ thế này, không biết nạn nhân nam đã bị hành hung vào đầu trong tư thế nào và vị trí nào đây?"
Vị trí thi thể của Trương Hoa Nhiêu gần như không cần dùng phấn để vẽ lại hình thù, ga trải giường và trên vách tường xung quanh phần đầu nạn nhân máu phun tung tóe, còn ga trải giường bên dưới đầu lại trắng trơn.
"Hình như tớ đã có vài ý tưởng rồi." Tôi nói. "Nhưng cần kết hợp với tổn thương trên thi thể và sự phân bố của vết máu để phân tích tổng hợp. Lát nữa kiểm tra xong hiện trường, tớ muốn khám nghiệm tử thi thêm lần nữa."
Lâm Đào ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, nói: "Cậu nhìn kìa, trên trần nhà cũng có vết máu dạng vẩy bắn. Nhưng có vẻ như vị trí của vết máu hơi lệch về phía sau."
"Tớ sẽ xem lại ảnh chụp thi thể, sau đó kiểm tra lại tổn thương trên thi thể lần nữa." Tôi nói. "Cậu ở lại đây làm một thí nghiệm thử xem, cầm cái búa nhúng vào nước, mô phỏng động tác hành hung, kết hợp với hình thái phun bắn của vết máu tại hiện trường, xem thử vị trí của hung thủ khi tấn công vào đầu nạn nhân là ở đâu, và hung thủ cao khoảng bao nhiêu?"
"Được, gặp lại trong cuộc họp chuyên án sáng mai nhé!" Lâm Đào nói.
*
Tôi và Đại Bảo lái xe quay trở về nhà xác của thành phố Trình Thành, chuyển thi thể đã đông cứng như một tảng băng ra khỏi tủ bảo quản.
Tôi mở máy tính xách tay, đối chiếu ảnh chụp trên máy tính với hai thi thể trước mắt. Trong khi đó, Đại Bảo đã mặc xong trang phục giải phẫu, đeo găng tay cao su, sẵn sàng giải phẫu cục bộ những chỗ tổn thương.
"Ảnh chụp vị trí ban đầu của thi thể là như thế này." Tôi xoay màn hình mày tính cho Đại Bảo xem. "Trên mặt nạn nhân nam không có vết máu, cho thấy sau khi bị đánh vào vùng chẩm, ông ta luôn ở trong tư thế nằm ngửa nên máu chảy xuôi xuống dưới, không chảy lên mặt. Tuy nhiên, trên mặt của nạn nhân nữ, thậm chí đến cả cổ và ngực bụng lại hoàn toàn không có vết máu."
"Trên đầu nạn nhân nữ không có vết thương hở nên không chảy máu, đương nhiên sẽ không có vết máu." Đại Bảo nói.
Tôi chuyển sang ảnh hiện trường, nói: "Chiếc giường rất nhỏ, chỉ vừa đủ chỗ cho hai nạn nhân nằm. Xung quanh đầu của nạn nhân nữ đều có vết máu dạng phun bắn, nhưng tại sao chỉ có vùng mặt, cổ, ngực, bụng của chị ta là không bị máu phun vào?"
"Ờ... vì hai người họ đang 'bận rộn'?"
"Ý anh là, sở dĩ trên người nạn nhân nữ không có vết máu bắn vào là vì đã được vật gì đó che chắn?" Tôi hỏi.
"Đúng vậy, bị nạn nhân nam đè lên."
"Sao lúc đầu em lại không chú ý đến điều này nhỉ, nạn nhân nữ không thể đắp chăn, bởi vì dù có đắp chăn thì trên mặt cũng phải có vết máu bắn vào, còn nếu trùm chăn kín đầu thì mặt ga giường xung quanh phần đầu sẽ không có vết máu phun vào mới phải."
"Ờ... thế thì vấn đề là ở đâu?"
Tôi không nói gì, đặt máy tính xuống, đeo găng tay, rạch mổ vị trí tổn thương trên trán của hai nạn nhân.
"Xuất huyết bên trong da." Tôi nói. "Xuất huyết kiểu này thường là do có vật mềm đệm giữa hai vật cứng, khi vật cứng đập vào nhau sẽ để lại dấu vết trên vật mềm."
Đại Bảo gật gù: "Mà cũng khéo thật đấy, trên trán của cả hai người đều có xuất huyết dưới da, hình thái giống hệt như nhau."
"Được rồi, giờ chúng ta thử phục dựng hiện trường nhé!" Tôi nói. "Khi đó, Phó Ly và Trương Hoa Nhiêu đang trong tư thế một trên một dưới, Phó Ly ở trên, Trương Hoa Nhiêu ở dưới. Hung thủ cạy cửa vào nhà, rồi cầm búa nện liên tiếp vào gáy Phó Ly từ phía sau, khiến Phó Ly tử vong tại chỗ. Do đầu Trương Hoa Nhiêu ở bên dưới đầu Phó Ly nên hai hộp sọ đập mạnh vào nhau hình thành xuất huyết dưới da trên trán hai người."
Dừng lại một lát, tôi nói tiếp: "Sau khi bị tấn công, Phó Ly chết ngay tại chỗ, hung thủ bèn lật thi thể Phó Ly sang bên cạnh. Lúc này Trương Hoa Nhiêu đang choáng váng trước cú đập đầu vừa rồi, hung thủ liền nện búa vào đầu chị ta khiến chị ta cũng tử vong tức thì."
"Phải!" Đại Bảo nói. "Nếu là vậy, có thể giải thích cho mọi tổn thương trên thi thể, nhưng hình như không giúp ích được gì cho việc phá án."
"Lúc đầu chúng ta không suy luận được chặt chẽ như vậy." Tôi nói. "Giờ phục dựng được hiện trường rồi, sẽ nhìn ra vấn đề."
"Vấn đề gì?"
Lời Tố Cáo Lặng Thầm
Tần Minh
Vụ Án Thứ 7 - Còn Kẻ Thứ Ba (4)
Sáng hôm sau, tôi và Đại Bảo tràn đầy tự tin tham dự cuộc họp của tổ chuyên án. Ngồi cạnh chúng tôi là Lâm Đào cũng tự tin chẳng kém.
"Tối qua, chúng tôi đã kiểm tra lại hiện trường và khám nghiệm lại tử thi, về cơ bản có thể phục dựng được quá trình gây án của hung thủ." Tôi đi thẳng vào đề. "Căn cứ vào sự phân bố của vết máu tại hiện trường và trên thi thể, cũng như một số tổn thương mang tính đặc trưng của nạn nhân, tôi có thể phán đoán rằng, khi hung thủ gây án, hai nạn nhân đang thực hiện hành vi giao cấu, sau đó bị hung thủ tấn công đột ngột từ sau lưng."
"Tôi tán thành." Lâm Đào nói. "Theo kết quả khám nghiệm hiện trường hôm qua, căn cứ vào hình thái của vết máu phun bắn và hình thái của vết máu dạng vẩy bắn trên trần nhà thì vị trí đứng của hung thủ khi tấn công chắc chắn là chênh chếch trước mặt nạn nhân nữ."
Toàn bộ tổ chuyên án đều ngẩn ra ngơ ngác. Mọi người hẳn đều đang nghĩ, làm việc cả một ngày trời mà chỉ đưa ra một kết luận thế này thôi sao?
Tôi nói tiếp: "Đúng, bị tấn công trong khi quan hệ tình dục dẫn đến tử vong, vậy xin hỏi, tinh dịch trong cơ thể nạn nhân ở đâu ra?"
"Đại tiểu tiện đều đã mất kiểm soát, chẳng lẽ tinh dịch lại không thể mất kiểm soát à?" Có điều tra viên hỏi.
"Trong các vụ án tổn thương sọ não nghiêm trọng, đúng là cũng có trường hợp hoạt tinh." Tôi nói. "Tuy nhiên tinh dịch mất kiểm soát khác với phóng tinh, vị trí và số lượng đều có sự khác biệt rõ rệt."
"Việc này thì cũng đâu phải là vấn đề." Phân đội trưởng Tào quay sang hỏi Tiểu Dương. "Tinh dịch đã mang đi xét nghiệm ADN rồi cơ mà. Kết quả thế nào?"
Tiểu Dương ấp úng hồi lâu mới đáp: "Sáng nay mới có kết quả."
"Sáng nay?" Phân đội trưởng Tào nổi giận. "Đã mấy ngày rồi, sao vẫn chưa có kết quả?"
Tiểu Dương đáp: "Gần đây phòng Giám định ADN rất bận rộn với nhiệm vụ lưu trữ ADN cho các vụ bắt cóc trẻ em, chúng tôi cứ nghĩ vụ án này không có vấn đề gì lớn, điều tra quan hệ nhân quả xong sẽ phá được án ngay nên đã không coi trọng chuyện xét nghiệm tinh dịch."
"Có thể hiểu được, đầu tiên chúng tôi cũng quá chủ quan." Tôi nói đỡ cho Tiểu Dương. "Lúc đầu, chúng tôi cũng cho rằng vụ án này không cần tới sự trợ giúp của bộ phận kỹ thuật hình sự, quan hệ mâu thuẫn rõ ràng, chỉ cần điều tra là có thể phá án."
Phân đội trưởng Tào hỏi: "Vậy bước tiếp theo, chúng ta nên làm thế nào?"
Tôi nói: "Qua khám nghiệm hiện trường và quần áo tại hiện trường, chúng tôi đã nhận thấy sau khi hung thủ tiến vào hiện trường, không hề có hành vi lục lọi, cũng có nghĩa là hung thủ không phải tới để trộm cắp. Sau khi kiểm tra và phân tích vết cạy cửa, chúng tôi xác định dụng cụ cạy cửa là đồ vật đại loại như cái bay thợ xây. Đó không phải là dụng cụ để giết người hay ăn trộm, mà có lẽ là đồ vật luôn mang theo bên mình."
Tôi uống một ngụm nước, nói tiếp: "Kết hợp với kết quả khám nghiệm tử thi, nạn nhân đúng là đã bị đánh vào đầu bằng dụng cụ giống như búa. Ở hiện trường, chúng tôi cũng đã phát hiện ra một dấu vết có hình chiếc búa, chứng tỏ hung thủ gây án hoàn toàn là do bộc phát."
"Trước đó, chúng ta cũng đã phân tích như vậy." Phân đội trưởng Tào nói. "Hung thủ có lẽ là một người đàn ông cũng có hẹn hò với Trương Hoa Nhiêu, nhìn thấy Trương Hoa Nhiêu quan hệ tình dục với người khác nên đã nổi giận rồi giết chết cả hai người."
Tiểu Dương lúc này bỗng chen ngang: "Đã có tin từ phòng ADN, xét nghiệm mẫu vật trong âm đạo của Trương Hoa Nhiêu cho ra ADN của một người đàn ông, nhưng không phải là tinh dịch của Phó Ly."
Trong tổ chuyên án liền rộ lên tiếng xì xầm bàn tán.
"Đúng là không phải tinh dịch của Phó Ly thật." Tôi nói. "Đây có lẽ là tinh dịch của hung thủ."
"Lại là một tin tốt lành, chúng ta đã có dấu vân tay và ADN của hung thủ, vụ án sẽ nhanh chóng phá được thôi." Phân đội trưởng Tào nói.
"Vậy tôi xin trình bày tiếp." Tôi nói. "Nếu hung thủ hành hung là để trút giận, vậy thì sau khi vào hiện trường, đáng lẽ phải hành hung nạn nhân nữ nặng tay hơn nạn nhân nam mới phải, nhưng qua khám nghiệm, chúng tôi thấy rằng tổn thương ở nạn nhân nam nghiêm trọng hơn nhiều so với nạn nhân nữ. Điều này chứng tỏ hung thủ muốn đánh chết nạn nhân nam ngay tại chỗ chứ không muốn đánh chết nạn nhân nữ. Đánh vào đầu chị ta, có lẽ chỉ là để chị ta mất đi khả năng phản kháng."
Phân đội trưởng Tào gật đầu.
Tôi nói tiếp: "Sau khi hung thủ đánh chết nạn nhân nam đã lật người ông ta sang bên cạnh rồi tiếp tục đánh mấy cái vào vùng thái dương của nạn nhân nữ, sau đó thực hiện hành vi hiếp dâm. Trên người nạn nhân nữ không phát hiện ra tổn thương do kháng cự, do bị khống chế hay tổn thương do hành hạ. Nếu hung thủ giết người vì ghen tuông, rất có khả năng sẽ hành hạ nạn nhân nữ, gây ra những tổn thương trong lúc hấp hối hoặc sau khi chết. Điều này chứng tỏ mục đích chính của hung thủ vẫn là tình dục chứ không phải là để trút giận."
"Tôi xin được bổ sung." Lâm Đào chen ngang. "Chúng tôi đã phát hiện ra dấu vân tay dính máu trên then cửa chính. Xét nghiệm cho thấy đó là máu của nạn nhân nam. Tức là sau khi sát hại Phó Ly và Trương Hoa Nhiêu, hung thủ đã đi tới trước cửa chính sờ vào then cửa. Rõ ràng không phải là để tẩu thoát ra ngoài theo cửa chính, bởi vì chắc chắn là hắn ra vào bằng cửa hậu. Vậy thì tại sao hắn phải sờ vào then cửa? Tôi cứ thắc mắc mãi về chuyện này. Hôm qua, tôi lại phát hiện ra một góc rèm cửa sổ có vài vết máu dạng bôi quệt, có lẽ là bị bàn tay dính máu của hung thủ quệt qua. Giờ thì tôi đã hiểu rồi."
Phát hiện mới của Lâm Đào khiến tôi sửng sốt đến độ không ngậm nổi miệng lại.
Lâm Đào nói tiếp: "Tôi cảm thấy sau khi giết người, trước khi hãm hiếp tử thi, hung thủ đã có một động tác nữa, đó là kiểm tra xem cửa chính đã cài chặt then chưa, và còn kéo rèm cửa sổ cho kín."
"Ý cậu muốn nói, khi hung thủ vào hiện trường, rèm cửa sổ đang mở?" Tôi hỏi.
"Đúng vậy, nhìn theo hướng của vết máu dạng quệt, có thể phán đoán đó là động tác kéo rèm cửa sổ." Lâm Đào tự tin nói.
"Phát hiện này của cậu cực kỳ quan trọng, đã khẳng định cho suy đoán của tớ." Tôi hưng phấn nói. "Vừa nãy chúng ta đã nói, mục đích chính của hung thủ khi vào nhà gây án là tình dục chứ không phải là thù oán hay nợ nần. Vậy thì điều gì đã khiến hung thủ kích động tới mức giết người? Chắc chắn có liên quan tới tình dục."
Tôi cúi đầu, sắp xếp lại dòng suy nghĩ rồi nói: "Tôi xin mạnh dạn suy đoán rằng, rất có thể khi Trương Hoa Nhiêu quan hệ tình dục với Phó Ly đã để hung thủ nhìn thấy. Hung thủ thú tính trỗi dậy, bèn dùng chiếc bay mang theo bên mình cậy mở cửa sau. Do cửa chính bằng sắt, lại đã cài chặt nên hung thủ chỉ có thể đột nhập qua cửa hậu. Sau khi vào nhà, động tác của hung thủ rất nhanh gọn, chỉ giết người, kiểm tra cửa chính, cửa sổ, hiếp dâm tử thi rồi bỏ đi."
Đại Bảo gật đầu nói: "Phải, tôi hoàn toàn đồng ý. Sở dĩ hung thủ không yên tâm, còn đi kiểm tra then cửa, kéo kín rèm cửa sổ dù đang lúc nửa đêm, bất chấp trong phòng nóng nực, bởi vì hắn sợ có ai đó cũng giống như hắn, nhìn thấy cảnh quan hệ mà bị kích thích rồi làm ra chuyện kích động."
"Đúng vậy." Tôi nói. "Điều này chứng tỏ hung thủ có tâm lý cảnh giác cao độ, tâm lý này được hắn đúc rút ra từ chính quá trình phạm tội của bản thân. Nói một cách đơn giản, hắn sợ người khác bắt chước mình."
"Phân tích rất có lý." Phân đội trưởng Tào nói. "Vậy thì hướng điều tra trước đây của chúng ta đã trật lất rồi. Các anh có kiến nghị nào cho bước triển khai công tác tiếp theo không?"
Tôi khẽ gật đầu, nói: "Như chúng tôi vừa nói, hung thủ mang theo bay bên mình nên rất có thể hắn là thợ xây và sống ở gần đó, hoặc là đang làm thuê ở gần đó. Vì án mạng xảy ra vào khoảng 10 giờ đêm, nên chắc chắn hắn cần phải đi qua hiện trường hẻo lánh này, hơn nữa, phải là tình cờ chứ không phải cố ý."
"Thợ xây, gần hiện trường?" Điều tra viên cau mày nói. "Đúng là có vài thợ xây đang làm thuê quanh đó, do trong khu vực vẫn có một vài nhà đang xây sửa."
"Phải, nên bắt đầu từ những người này, bởi vì 10 giờ đêm thường là lúc kết thúc công việc ca đêm." Tôi nói.
"Tôi xin được bổ sung." Lâm Đào nói. "Phía bắc của căn nhà có một ô cửa sổ, trước đó chúng tôi đã phân tích, hug thủ rất có thể đã nhìn trộm vào nhà qua ô cửa sổ đó, sau đó đi vòng ra cửa sau gây án. Phía dưới là một bồn hoa, hôm qua, sau khi chúng tôi phát hiện ra dấu vết trên rèm cửa sổ đã tiến hành kiểm tra kỹ lưỡng bồn hoa."
Tôi nhìn Lâm Đào với ánh mắt chờ đợi.
Lâm Đào liếc tôi một cái, nói tiếp: "Trong bồn hoa có một số vết chân lộn xộn, nhưng có một vết chân giẫm lên vài cọng cỏ. Căn cứ vào tình hình đổ gãy của cỏ, chúng tôi phán đoán đó là vết chân mới nhất. Cũng tức là, đây rất có thể là vết chân của hung thủ."
"Có giá trị đối chiếu không?" Tôi hỏi vậy nhưng kỳ thực cũng chẳng để làm gì, bởi chúng tôi đã có ADN và vân tay của hung thủ.
"Không có giá trị đối chiếu." Lâm Đào nhìn tôi với ánh mắt bí hiểm. "Bởi vì chỉ có dấu vết của mũi chân."
Tôi hiểu ánh mắt của Lâm Đào muốn nói với tôi rằng, dấu mũi chân này có ý nghĩa sâu xa. Tôi ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên bừng tỉnh: "Ý cậu là, hung thủ đã nhón mũi chân lên?"
"Phải, theo đo đạc của chúng tôi, từ mặt đất tới cửa sổ cao khoảng 1,55 mét, người phải cao trên 1,7 mét may ra mới nhìn qua cửa sổ vào trong được." Lâm Đào nói. "Hung thủ phải kiễng chân mới cò thể nhìn trộm vào bên trong, cho thấy có lẽ hắn chỉ cao tầm mét sáu. Ngoài ra, theo thực nghiệm hiện trường, chúng tôi nhận thấy phải là người cao tầm mét sáu đứng trước giường vung búa mới có thể để lại vết máu vẩy ở vị trí đó trên trần nhà."
"Cao tầm 1,6 mét, nam giới, thợ xây." Tôi tổng kết. "Ngoài ra, tổn thương tại vùng chẩm của Phó Ly rất nghiêm trọng, xương sọ vỡ lún một mảng lớn khiến não bật ra ngoài, bắn tứ tung, chứng tỏ hung thủ rất khỏe, có lẽ là một người đàn ông cường tráng."
"Được rồi!" Điều tra viên phụ trách mặt tươi như hoa. "Có được những đặc điểm này đã đủ để khoanh vùng nghi phạm rồi. Theo tôi thấy, đối tượng đáp ứng được những điều kiện kể trên ở xung quanh hiện trường không quá năm người."
"Hơn nữa đã có vân tay." Phân đội trưởng Tào nói. "Năm phút là có thể hoàn tất đối chiếu. Nếu lần này các anh phân tích đúng, có thể hoàn tất phá án ngay trong chiều nay!"
Cuối cùng, tôi đã có một giấc ngủ trưa ngon lành không mộng mị.
Lâm Đào đánh thức tôi khỏi giấc ngủ say sưa.
"Đã phá án rồi." Cậu ta hớn hở nhìn tôi nói. "Anh họ, đi nghe thẩm vấn không?"
Khi tối phòng giám sát thẩm vấn, chúng tôi nhìn thấy một gã đàn ông lùn tịt, ngoại hình khó coi đang cúi đầu hút thuốc lá.
Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, giống như trong phim ảnh, hễ nghi phạm thẫn thờ buông một câu "cho tôi xin điếu thuốc", thường là đã sắp sửa khai nhận.
"Tôi... tôi chỉ... nhất... nhất thời... kích động..." Gã đàn ông hút xong điếu thuốc, quả nhiên bắt đầu lắp bắp, "tôi... tôi không kiếm... kiếm nổi vợ. Tôi cũng... cũng muốn..."
"Không cần nói lý do, mau khai ra buổi tối hôm đó anh đã làm những gì?"
"Buổi tối... hôm... hôm đó... tôi đi... lát... lát nền... cho nhà người ta."
Tôi là người nóng tính, không thể nào chịu đựng nổi tình trạng phỏng vấn lắp bắp rùa bò thế này. Tôi bèn châm một điếu thuốc, sang phòng làm việc bên cạnh bật máy tính lên chơi trò đánh bài.
Khoảng một tiếng sau, Lâm Đào bước lại vỗ vai tôi: "Anh họ, đừng chơi nữa. Phân tích của chúng ta hoàn toàn chính xác."
"Ồ, hắn khai thế nào?"
"Tối hôm đó, sau khi hết giờ làm, hắn đi qua hiện trường," Lâm Đào từ tốn kể lại, "bỗng nghe thấy tiếng đàn bà rên la, bèn lần theo âm thanh tiến về phía căn nhà vẫn sáng đèn lại không kéo rèm cửa sổ, sau đó kiễng chân nhìn qua cửa sổ vào trong nhà, lén lút theo dõi toàn bộ cảnh mây mưa của hai người bên trong. Cũng thật trùng hợp, chính hắn đã xây căn nhà này nên hiểu rõ kết cấu của căn nhà. Thế là trong lúc kích động, hắn đã cạy cửa sau, đột nhập vào trong nhà giết người rồi hiếp dâm tử thi."
"Vụ án này thực ra rất đơn giản." Tôi nói. "Nếu ngay từ đầu, chúng ta không bị ấn tượng chủ quan chi phối thì đã không phải đi đường vòng thế này."
"Phải đấy!" Lâm Đào gật đầu. "Ấn tượng chủ quan đúng là tai hại."
"Chết rồi, chúng ta phải về ngay thôi!" Tôi kêu lên. "Ngày mai chính là sinh nhật Linh Đan rồi. Mà này, cậu định tặng cái gì cho chị Linh Đan của cậu đấy?"
"Về đến nhà đã hơn 10 giờ rồi." Lâm Đào nói. "Đi đâu mua quà được nữa? Hay là tớ mang cậu đến tặng cho chị ấy?"
"Hừm!" Tôi khinh bỉ đáp. "Tớ có phải là tài sản của cậu đâu?"
*
Bữa tiệc sinh nhật của Linh Đan vô cùng vui vẻ. Vụ án đã được phá, không còn gì phải bận lòng, mọi người đều ăn uống nhiệt tình.
Buổi tối, nằm trên giường nhìn lên trần nhà, tôi nói: "Phải rồi, có một chuyện anh quên chưa nói với em."
Linh Đan vui vẻ ghé lại gần tôi: "Chuyện gì thế? Chuyện vui hay chuyện buồn?"
"Là chuyện vui." Tôi mỉm cười nói. "Vụ án cô em họ Tiếu Tiếu của em cuối cùng đã có manh mối rồi!"
Pháp Y Tần Minh: Lời Tố Cáo Lặng Thầm Pháp Y Tần Minh: Lời Tố Cáo Lặng Thầm - Tấn Minh Pháp Y Tần Minh: Lời Tố Cáo Lặng Thầm