Biển lặng không làm nên những thủy thủ tài giỏi.

Tục ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: Tấn Minh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 42
Cập nhật: 2021-02-07 13:19:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
ụ Án Thứ 2 - Mê Án Hai Xác (1)
Loài quái thú đội lốt người luôn ẩn nấp trong đám đông.
Stephen King
Thời tiết ngày càng nóng nực, công việc của bác sĩ pháp y cũng bước vào "mùa cao điểm". Có nhà tâm lý học đã nghiên cứu và chỉ ra rằng, vào mùa hè, tâm lý của con người trở nên nóng nảy, dễ bị kích động, bởi vậy tỷ lệ phạm tội cũng gia tăng theo. Đúng vậy, theo thống kê hồ sơ pháp y của chúng tôi, tỷ lệ các vụ tự tử, tai nạn hay án mạng xảy ra vào mùa hè cao hơn hẳn so với những mùa khác. Bởi vậy, pháp y đều ghét mùa hè, không chỉ bởi vì bận rộn quay cuồng mà thời tiết nóng nực còn khiến thi thể thối rữa nhanh hơn. Hít phải thứ mùi này, đến mấy ngày sau vẫn chưa thể hoàn hồn.
"Giá mà mình sinh ra ở Iceland thì hay biết mấy!" Đại Bảo lật giở tập ảnh chụp vụ án thi thể thối rữa nghiêm trọng do cơ quan công an cấp cơ sở gửi tới, nói. "Không có mùa hè, không có xác chết thối rữa, làm pháp y ở Iceland thật sướng."
"Anh hãy biết tự hài lòng với bản thân đi." Tôi hờ hững nói. "Anh không sinh ra ở châu Phi đã là phúc tổ cho anh lắm rồi."
Suốt một tháng qua, tôi thường xuyên bị ám ảnh bởi cùng một cơn ác mộng, không thể tập trung làm việc. Cảnh tượng trong ác mộng đều na ná như nhau, một thiếu nữ gào thét, một gã đàn ông không rõ mặt, một cụ già khóc lóc, đám đông xúm xít xung quanh... Từ sau khi Linh Đan kể cho tôi nghe câu chuyện về Tiếu Tiếu, vụ án tồn đọng này bỗng như một chiếc xương cá cứ mãi hóc ngang trong cổ họng tôi.
Tuy nhiên, các vụ án cứ nối tiếp nhau không ngừng nghỉ khiến tôi chẳng có cơ hội nào để lật lại vụ án cũ năm xưa, có lẽ bây giờ chính là thời điểm thích hợp nhất. Tôi ngồi trước máy vi tính, đăng nhập vào hệ thống của sở Công an tỉnh, đánh cái tên "Lâm Tiếu Tiếu" vào mục tìm kiếm người bị hại. May mắn là hệ thống hỗ trợ tương đối đầy đủ, hồ sơ vụ án mau chóng hiện ra trước mắt tôi.
Nội dung mô tả về sự việc hôm đó, gần như tương tự với lời kể của Linh Đan.
Học sinh trung học Lâm Tiếu Tiếu ở nội trú trong trường, vào buổi tối hôm đó, rời phòng ngủ đi vệ sinh, nhưng hai tiếng đồng hồ trôi qua, ký túc xá đã tắt điện mà vẫn chưa trở về. Các bạn cùng phòng bủa đi tìm mà không thấy cô bé đâu, bèn báo cảnh sát. Cảnh sát lùng tìm tới nửa đêm, phát hiện ra thi thể của Lâm Tiếu Tiếu ở trong cánh rừng phía sau nhà vệ sinh.
Hồ sơ đương nhiên có kèm theo ảnh ở hiện trường. Bức thứ nhất chụp toàn cảnh. Hiện trường ở trong một cánh rừng nhỏ âm u, xung quanh tối đen như mực, chỉ nhìn thấy một cái bóng lờ mờ màu đỏ. Bức ảnh tiếp theo chụp cận cảnh, tình cảnh thảm thương của Lâm Tiếu Tiếu đập ngay vào trước mắt. Cô bé nằm sấp dưới đất, mái tóc dài rũ rượi phủ kín toàn bộ khuôn mặt, hai tay bị trói quặt ra sau lưng bằng một sợi dây nilon màu xanh lá cây. Trên người cô bé là tấm áo ngủ màu đỏ xộc xệch, nửa người dưới lõa lồ, quần ngủ và quần lót vứt bừa bên cạnh. Hai chân cô bé dang rộng, bùn đất dưới chân có dấu vết giãy đạp rõ rệt, xem ra đây chính là hiện trường ban đầu nơi cô bé bị xâm hại. Chú của Linh Đan nhìn thấy cảnh tượng này, làm sao lại không sốc nặng?
Báo cáo khám nghiệm tử thi của pháp y cũng đính kèm với hồ sơ, trong đó viết rằng, khoang miệng và mũi của nạn nhân biến dạng, trong khoang miệng và khí quản có bùn đất, tạp chất, suy đoán rằng nạn nhân bị hung thủ ấn mặt xuống mặt đất bùn, dẫn đến ngạt thở cơ học, những tổn thương tại vết trói trên hai tay và bên trong âm đạo có phản ứng sống không rõ rệt, có nghĩa là sau khi hung thủ kéo Lâm Tiếu Tiếu tới địa điểm gây án đã ấn mặt cô bé xuống bùn đất cho tới khi cô bé tắt thở, không còn giãy giụa được nữa. Sợ cô bé chưa chết hẳn, hắn đã trói hai tay cô bé lại, sau đó mới thực hiện hành vi hiếp dâm. Kỳ thực, lúc này Lâm Tiếu Tiếu đã chết, hung thủ giao cấu với xác chết.
Nhìn vào đó thì vụ án này không hề khó, tôi thầm nghĩ, chỉ căn cứ vào mấy tấm ảnh và bản báo cáo giám định, về cơ bản, tôi đã phục dựng được quá trình gây án của hung thủ, vậy thì tại sao tới tận bây giờ, vụ án của Lâm Tiếu Tiếu vẫn chưa được phá? Tôi tiếp tục xem xuống phía dưới, tới khi đến mục "chứng cứ" mới hiểu ra rằng, hóa ra vụ án này chưa có đủ bằng chứng nên không thể nào sàng lọc đối tượng tình nghi.
Không đúng, đó là vụ án hiếp dâm, kiểu gì cũng sẽ để lại vết tinh trùng chứ? Tại sao lại không lấy mẫu xét nghiệm? Nhìn vào tổn thương tại âm đạo của nạn nhân, thấy chủ yếu là vết trầy xước, hơn nữa phân bố không đều, không giống như bị dâm ô mà có lẽ là giao cấu. Tại sao lại không tìm thấy chứng cứ?
Đúng lúc tôi đang trầm ngâm suy nghĩ, chuông điện thoại chợt réo lên inh ỏi. Sư phụ gọi tôi tới phòng làm việc.
"Vừa hay em đang định hỏi về việc tuyển người." Tôi đóng hồ sơ vụ án Lâm Tiếu Tiếu lại, nói với Đại Bảo.
Mấy năm nay, mỗi khi có vụ án, sư phụ đều dẫn tôi chạy hiện trường, áp lực công việc của cả hai chúng tôi rất lớn, bởi vậy, chúng tôi chuẩn bị tuyển thêm một bác sĩ pháp y từ cơ quan công an cơ sở vào phòng Pháp y của sở Công an tỉnh chúng tôi. Người thích hợp nhất, đương nhiên là Đại Bảo. Anh ấy đã hoàn thành thời gian thực tập một năm tại sở Công an tỉnh, giữ anh ấy lại chính là nguyện vọng của chúng tôi. Song vừa bước chân vào cửa, sư phụ đã giội cho tôi một gáo nước lạnh, nói rằng việc thi tuyển và phỏng vấn lại không do chúng tôi phụ trách.
"Tại sao chúng ta là bộ phận cần người lại không có quyền tuyển chọn?" Tôi hậm hực làu bàu.
"Tuyển người cần tiến hành chọn theo quy trình chính quy." Sư phụ chau mày. "Như vậy mới công bằng minh bạch, không thì bộ Chính trị tại sao phải làm giúp chúng ta? Cậu muốn chọn ai thì chọn, thế thì loạn mất à?"
"Cái gì mà công bằng với minh bạch?" Tôi nói. "Em chỉ cần Lý Đại Bảo."
"Lý Đại Bảo?" Sư phụ phá lên cười. "Cậu có muốn Lý Sư Sư cũng chẳng được, vẫn phải thi thôi. Đừng càm ràm nữa, để Đại Bảo chuyên tâm luyện thi đi, còn cậu chuẩn bị đi Đinh Đường ngay, tối qua ở thành phố Đinh Đường đã xảy ra án mạng, một chết một bị thương, tính chất đặc biệt nghiêm trọng, phá được án rồi hãy nói tôi chuyện khác."
Thấy "khiếu nại" vô ích, tôi cũng chẳng buồn hỏi han gì thêm về vụ án ở thành phố Đinh Đường nữa, cứ thế cúi gục đầu hậm hực trở về phòng làm việc, lẳng lặng thu dọn hòm dụng cụ khám nghiệm hiện trường.
"Không sao đâu." Đại Bảo đã đoán trước được kết quả. "Anh sẽ cố gắng."
Tôi đứng phắt dậy, tháo thắt lưng quật đánh "đét" lên mặt bàn, gầm lên: "Đừng nhiều lời nữa, ôn thi mau!"
*
Suốt dọc đường không nói năng gì, chẳng mấy chốc, tôi đã lái xe tới thành phố Đinh Đường. Bác sĩ pháp y của Công an huyện Đinh Đường là Triệu Vĩnh đã từng theo học khóa tập huấn ở sở Công an tỉnh, giờ đang đứng chờ chúng tôi bên lối xuống đường cao tốc. Đã mấy tháng không gặp, tôi xuống xe, thân mật ôm vai anh ta.
"Một chết một bị thương mà vẫn cần chúng tôi tới ư?" Tôi hỏi. "Người bị thương không thể tự kể lại quá trình phạm tội hay sao? Cần gì phải phục dựng hiện trường nữa?"
"Phải đấy!" Lâm Đào xuống xe, điệu đàng vuốt tóc, nói hùa theo tôi.
"Thôi đừng nhắc tới nữa." Triệu Vĩnh nói. "Người chết là vợ của người bị thương, cảnh sát tới rất nhanh, lúc đó người chồng vẫn chưa chết, ông ta được đưa vào bệnh viện cấp cứu suốt đêm qua, sáng nay đã tỉnh nhưng ý thức vẫn mơ hồ. Cảnh sát còn chưa hỏi nổi vài câu, vừa rồi trong lúc các anh đang trên đường tới đây, ông ta cũng đã tử vong rồi."
"Đã tử vong rồi?" Tôi sửng sốt, vụ án một người chết một người bị thương đã nhanh chóng biến thành vụ án hai người tử vong.
"Phải." Triệu Vĩnh nói. "Người bị thương được chẩn đoán là rách tim, đêm qua bác sĩ đã tiến hành phẫu thuật tim cho nạn nhân. Sau phẫu thuật, tình hình vẫn chưa ổn định, sáng nay tim đột nhiên ngừng đập rồi tắt thở."
"Nạn nhân là ai?" Tôi hỏi.
"Là một cặp vợ chồng già, đều là giáo viên tiểu học, sống rất trầm lặng, cũng không thấy có thù hằn với ai." Bác sĩ Triệu nói. "Hung thủ vào tận trong nhà để đâm chết nạn nhân."
"Đã loại trừ khả năng giết người cướp của chưa?" Nghe nói có những hai người tử vong, tôi vội vã hỏi han tình hình để nắm rõ vụ việc trước khi tới hiện trường.
"Không thể là giết người cướp của." Bác sĩ Triệu nói. "Người chồng trước lúc chết còn nói với điều tra viên, hung thủ vừa bước chân vào cửa đã đâm ngay, không nói một lời nào, hành hung xong lập tức bỏ đi."
Tôi lặng lẽ gật đầu: "Hành động đơn giản, dứt khoát, có lẽ giết người vì thù oán."
"Quái lạ chính là ở chỗ này." Bác sĩ Triệu nói. "Hai vợ chồng họ sống rất hiền hòa, trầm lặng, điều tra viên đã kiểm tra suốt cả đêm, hoàn toàn không phát hiện ra một mâu thuẫn nào. Không có bất kỳ một nhân tố nào cho thấy đây là vụ giết người vì thù oán."
"Hay là giết nhầm người?" Tôi lạnh buốt sống lưng. "Nếu là giết nhầm người thì khó điều tra đấy."
"Chúng ta tới Công an huyện trước đã, xem thử điều tra viên đã thẩm vấn được người chồng những gì."
Tôi gật đầu, nhanh chóng lên đường tới công an huyện Đinh Đường.
*
Tới phòng Pháp y của Công an huyện, Triệu Vĩnh lấy ra một chiếc đĩa, cho vào máy tính. Trên màn hình mau chóng hiện ra cảnh tượng trong ICU (phòng chăm sóc đặc biệt) của bệnh viện. Tôi lắc đầu, cảm giác như mình đang xem một bộ phim truyền hình.
Một người đàn ông khoảng năm chục tuổi đang nằm trên giường bệnh, đắp tấm chăn màu trắng đến ngang cổ, trên người chằng chịt đủ loại dây nhợ và ống dẫn, thiết bị theo dõi bên cạnh đang nhấp nháy đèn vàng. Nạn nhân mũi cắm ống thở, mệt mỏi khép hờ hai mắt.
Hai viên cảnh sát mặc thường phục ngồi bên giường, một người hỏi: "Chúng tôi đã được bác sĩ cho phép, xin hỏi bác vài câu. Bác cảm thấy trả lời được thì hãy trả lời, còn nếu thấy mệt, chúng ta sẽ dừng ngay bất cứ lúc nào."
Người đàn ông gật đầu yếu ớt.
Cảnh sát hỏi: "Hôm qua, bác bị tấn công thế nào?"
Người đàn ông: "Hơn 10 giờ, có người gõ cửa, tôi ra gõ cửa, bị đâm một nhát." Nói xong, ông ta bật ho dữ dội.
Cảnh sát: "Mấy người? Bác có quen không?"
Người đàn ông: "Một tên côn đồ, không quen!"
Cảnh sát: "Có biết tại sao hắn đâm bác không?"
Người đàn ông lắc đầu.
Cảnh sát: "Trông hắn thế nào?"
Người đàn ông: "Áo đen, áo trắng, tóc húi cua, cái khác tôi không nhớ."
"Cao tầm bao nhiêu? Béo hay gầy? Có đặc điểm gì đặc biệt? Rốt cuộc là mặc quần áo màu gì?"
Người đàn ông lại lắc đầu.
"Bác có thù hằn với ai, hoặc gần đây có mâu thuẫn với ai không?"
Người đàn ông im lặng một chốc rồi lắc đầu, nói: "Cả đời tôi chưa gây thù oán với ai bao giờ."
Lúc này, có lẽ viên cảnh sát đã nhận ra sắc mặt ông ta có vẻ bất thường nên vội đứng bật dậy nắm chặt lấy tay ông ta, giục viên cảnh sát kia đi gọi bác sĩ. Hơn chục giây sau, vài bác sĩ và y tá hối hả chạy lại, cấp cứu cho người đàn ông. Cuối cùng, bác sĩ đứng thẳng dậy, lắc đầu thu dọn máy móc.
Tôi xem mà nổi da gà. Tuy làm nghề pháp y, ngày nào cũng phải tiếp xúc với xác chết, nhưng kể từ sau khi kết thúc đợt thực tập ở bệnh viện, tôi chưa một lần nào tận mắt chứng kiến quá trình từ giã cõi đời của một sinh mệnh.
Tôi gắng trấn tĩnh lại, hỏi: "Nạn nhân đột ngột tử vong, liệu có phải là do bị thẩm vấn không? Người nhà họ không trách móc cảnh sát sao?"
Triệu Vĩnh nói: "Gia đình nạn nhân vô cùng nôn nóng, thúc ép chúng tôi phải thẩm vấn nạn nhân ngay, muốn chúng tôi phá án càng nhanh càng tốt. Nếu không, chúng tôi nào dám mạo hiểm thẩm vấn. Hơn nữa, phía cảnh sát cũng đã nhận được sự đồng ý từ bác sĩ, còn bố trí cả máy quay để đề phòng bất trắc, nào ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn thật. Mà không, cũng không thể nói là chuyện ngoài ý muốn, sau này bác sĩ có nói, nạn nhân vốn đã mắc bệnh tim mạch vành, cộng thêm tổn thương rách tim lần này, tuy đã phẫu thuật nhưng rủi ro vẫn rất lớn, tim có thể ngừng đập bất cứ lúc nào, chứ không liên quan gì tới thẩm vấn."
Tôi cũng cảm thấy an ủi phần nào, bèn gật đầu, bắt đầu suy nghĩ kỹ lưỡng về mấy câu trả lời đơn giản của nạn nhân.
"Theo như đoạn băng này, có thể biết rằng hung thủ vừa bước vào cửa đã lập tức hành hung, giết người xong liền bỏ đi ngay." Lâm Đào nói. "Còn một đặc điểm nữa là hung thủ để đầu húi cua, nhưng màu sắc quần áo lại không rõ ràng, thông tin quá ít ỏi."
"Tôi đang nghĩ, liệu nạn nhân lúc đó có bị ảo giác mà nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường (1) hay không?" Bác sĩ Triệu lẩm bẩm.
(1) Hắc Bạch Vô Thường: Quỷ bắt hồn trong truyền thuyết dân gian, gồm Hắc Vô Thường mặc áo đen và Bạch Vô Thường mặc áo trắng, tương truyền do Diêm vương phái tới bắt hồn của những người hấp hối.
Lời Tố Cáo Lặng Thầm
Tần Minh
Vụ Án Thứ 2 - Mê Án Hai Xác (2)
Tôi thừa nhận mình hơi vô duyên, tuy biết rằng thực sự không nên cười vào lúc này, song vẫn nhịn không nổi mà bật cười trước sắc mặt nghiêm túc và câu nói giàu trí tưởng tượng của bác sĩ Triệu: "Lúc đó, ý thức của ông ta đúng là không còn tỉnh táo chứ đâu có liên quan gì tới Hắc Bạch Vô Thường? Lời nói trong tình trạng đó không thể tin tưởng hoàn toàn."
Đội trưởng phân đội Cảnh sát hình sự Công an huyện Đinh Đường là Hứa Kiến đột ngột bước vào trong phòng Pháp y, cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng tôi: "Các sếp của sở Công an tỉnh tới rồi à? Xem xong đoạn băng chưa? Vậy thì chúng ta cùng đi nghe báo cáo của tổ chuyên án nhé."
Trong cuộc họp tổ chuyên án, điều tra viên chính giới thiệu tình tiết vụ án như sau: "Nạn nhân nam tên là Dương Phong, 53 tuổi. Nạn nhân nữ tên là Tào Kim Ngọc, 49 tuổi, hai người là vợ chồng, đều là giáo viên trường tiểu học Hồng Kỳ của thành phố, Dương Phong dạy lớp 6, còn Tào Kim Ngọc dạy lớp 3. Hai người có một con trai và một con gái đều đi làm trong thành phố. Gia đình họ sống rất hòa thuận với láng giềng, chưa bao giờ mâu thuẫn với ai. Theo kết quả điều tra tối qua và sáng nay, chưa phát hiện thấy có thù oán với ai. 10 giờ 30 phút tối qua, khi cửa hàng gần khu tập thể giáo viên trường tiểu học Hồng Kỳ chuẩn bị đóng cửa, chủ cửa hàng bỗng nhìn thấy Dương Phong chạy xộc ra từ hành lang khu tập thể, khắp người đẫm máu, sau đó ngã vật xuống đất, bèn vội vàng báo cảnh sát. Khi cảnh sát khu vực tới nơi, thấy Dương Phong chỉ còn thoi thóp, lập tức gọi 120. Xe cấp cứu nhanh chóng chở nạn nhân vào viện. Cảnh sát hỏi chủ cửa hàng, biết Dương Phong sống trong khu tập thể bèn chạy ngay lên hiện trường ở tầng hai, thấy cửa nhà mở toang, một phụ nữ trung niên nằm trong phòng khách, trước cửa phòng ngủ. Bác sĩ đi theo lập tức cấp cứu nhưng không thể cứu sống được nạn nhân."
Đội trưởng Hứa bổ sung thêm: "Tình tiết vụ án là như vậy, thoạt nhìn tưởng chừng đơn giản nhưng lại khá phức tạp, không có bất cứ manh mối nào. Trong phạm vi gần hai cây số quanh hiện trường chưa lắp hệ thống camera theo dõi, hàng xóm xung quanh cũng không nghe thấy bất cứ tiếng động nào, không ai nhìn thấy có người lạ mặt ra vào. Hiện trường lại ở vùng ngoại ô thành phố, vào thời điểm đó, không có mấy người qua lại."
Tôi gật đầu, nói: "Không lãng phí thời gian nữa, tới hiện trường xem sao."
Hiện trường là khu tập thể giáo viên của trường tiểu học Hồng Kỳ, nằm ở phía sau khuôn viên trường, thuộc vùng ngoại ô thành phố Đinh Đường. Khu tập thể gồm có ba tòa nhà bốn tầng xây song song, xung quanh có tường bao, mở cổng ở hai phía đông, tây. Bên cạnh cổng phía đông có gian nhà cấp bốn, là một siêu thị nhỏ. Bốn tòa nhà đều là nhà cũ được xây dựng từ những năm 80 của thế kỷ trước, hành lang tối hun hút, dù lúc này đang là ban ngày.
Hiện trường trung tâm nằm ở tầng hai của tòa nhà ở giữa, để thuận lợi cho các hộ gia đình ra vào, hành lang không bao giờ khóa. Một viên cảnh sát khu vực bắc ghế ngồi trước cửa canh giữ hiện trường, thấy chúng tôi đến thì vội vàng đứng dậy mở cửa.
Căn hộ tuy cũ kỹ nhưng kết cấu bên trong lại khá hiện đại, có thể thấy vào lúc mới xây, tòa kiến trúc này chắc chắn là rất tân kỳ.
Bước vào cửa là mặt tây của một gian phòng khách khá rộng. Kê sát bức tường phía bắc là một bộ ghế salon, phía đông phòng khách là hai cánh cửa dẫn vào phòng ngủ.
Nền nhà láng xi măng, có rất nhiều vết rạn nứt, trên chiếc bàn kê ở chính giữa phòng khách chồng chất đủ thứ đồ tạp nham. Cảm nhận chung là căn nhà không hề có chút hơi hướng trí thức mà trông cứ như cái ổ của một kẻ độc thân lười biếng.
Trên sàn nhà trước cửa có một vũng máu không nhỏ, tại góc giữa tường và ghế sofa cũng có một vũng máu gồm rất nhiều giọt máu tạo thành, giữa hai vũng máu này còn dày đặc những vết máu nhỏ giọt, giọt nào cũng rất lớn, không có phương hướng rõ rệt.
Đầu còn lại của ghế sofa kề sát cửa phòng ngủ cũng có một vũng máu lớn, trên vũng máu còn có dấu vết lôi kéo.
"Đó là vị trí người vợ đã ngã xuống?" Tôi chỉ vào vũng máu ở trước cửa phòng ngủ, hỏi.
Một nhân viên pháp chứng gật đầu.
Nhân viên pháp chứng nói: "Chúng tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng, toàn là vết chân của nạn nhân nam và bác sĩ, cảnh sát khu vực tham gia cấp cứu, không thấy có vết chân người lạ."
Lâm Đào nói: "Sao lại thế được? Hiện trường đầy máu thế này, tại sao hung thủ lại không để lại vết chân?"
Tôi đáp: "Có thể chứ, nếu hung thủ hành động mau lẹ, đâm xong lập tức chạy ngay, khi đó máu của nạn nhân còn chưa kịp chảy thành vũng, đương nhiên sẽ không để lại vết chân dính máu."
Tôi đi quanh những vũng máu trong phòng khách một vòng, nói tiếp: "Ngoài ra, vết máu đều có dạng nhỏ giọt, không có vết máu dạng phun bắn, có lẽ không bị tổn thương tới động mạch chính mà là bị thương ở các nội tạng quan trọng. Vì không có máu phun do đứt động mạch, vậy thì trên người hung thủ chưa chắc đã dính nhiều máu."
"Ra tay rất tàn nhẫn." Lâm Đào nói. "Thù oán gì mà ghê gớm thế không biết?"
Tôi vẫy tay gọi Lâm Đào lại, hai chúng tôi cùng ngồi thụp xuống vị trí góc hẹp giữa bức tường và ghế sofa, tôi nói: "Cậu xem, những giọt máu ở đây có mật độ dày đặc, nhưng tại sao lại có máu nhỏ giọt ở đây được?"
Lâm Đào nhìn về phía vũng máu trước cửa chính, nói: "Đúng vậy, chỗ này cách cửa chính hơn năm mét, nạn nhân nói hung thủ vừa bước vào cửa đã đâm ông ta, vậy vũng máu này là của ai?"
Tôi lắc đầu, nói: "Không đúng, tôi đã nói rồi, phỏng vấn vào lúc tinh thần thiếu tỉnh táo là vô ích, tớ cảm thấy không phải là hung thủ vừa vào cửa đã tấn công ngay, mà là đã đâm nạn nhân ở bên cạnh ghế sofa."
Tôi và Lâm Đào cùng trầm ngâm suy nghĩ một lát, rồi tôi nói tiếp: "Nếu bị đâm ở ngay trước cửa, tại sao nạn nhân lại chạy ngược vào bên ghế sofa rồi sau đó mới chạy ra khỏi hiện trường kêu cứu? Điều này không hợp lý!"
Lâm Đào gật đầu.
Tôi suy nghĩ một lát, lại nói tiếp: "Không đúng, còn có một khả năng nữa, chính là hung thủ đâm người đàn ông ở cửa, sau đó nhìn thấy bà vợ đang đứng trước cửa phòng ngủ, bèn lao vào đâm bà ta. Ông chồng tuy đã bị thương nhưng vẫn gắng gượng chạy lại cứu vợ, khi chạy tới chỗ vết máu ở bên ghế sofa thì thấy hung thủ đã đâm vợ mình rồi bỏ đi, ông ta dừng lại đây một chốc rồi mới gắng hết sức chạy ra ngoài cầu cứu.
Lâm Đào nói: "Giả thiết của cậu lý giải được tại sao có vũng máu ở đây, nhưng không thể giải thích được về dấu vết. Cậu xem, bên trong vũng máu ở bên cạnh ghế sofa và vũng máu trước cửa chính có vết chân dính máu lờ mờ, là vết chân của nạn nhân nam, mũi chân xoay ra cửa chính, cũng có nghĩa là nạn nhân nam chạy từ bên ghế sofa ra cửa chính. Nhưng ta lại không tìm thấy dấu chân chạy từ cửa chính đến bên ghế sofa."
Tôi gật đầu, nói: "Đúng vậy, nếu nạn nhân nam chạy từ cửa chính vào trong nhà cứu vợ thì tốc độ sẽ phải khá nhanh, vết máu nhỏ xuống sẽ không thể nhỏ theo chiều thẳng đứng như thế này. Cả hai vũng máu đều được hình thành bởi những giọt máu lớn nhỏ thẳng từ trên xuống, có lẽ là chảy máu ồ ạt rồi nhỏ xuống trong khi nạn nhân di chuyển chậm."
Lâm Đào nói: "Tuy nhiên cũng không thể loại trừ nạn nhân nam đã có hành động anh hùng cứu vợ như cậu vừa giả thiết, chưa biết chừng ông ta đã di chuyển chậm tới bên cạnh ghế sofa, sau đó lại di chuyển chậm chạp ra cửa chính, rồi mới lao ra ngoài kêu cứu, vừa khéo không để lại dấu chân dính máu. Dù sao thì trước khi chết, nạn nhân đã khẳng định mình bị đâm ở ngay trước cửa chính, mà trước cửa chính lại có vũng máu, vẫn rất phù hợp."
"Đúng vậy, điều này còn cần phải tiếp tục suy đoán." Tôi nói.
"Suy đoán về điều này có ý nghĩa gì không?" Lâm Đào hỏi
Tôi cười cười, chỉ vào một chiếc túi ở trên ghế sofa: "Cậu xem thử trong túi có gì không?"
Lâm Đào rõ ràng chưa nhìn thấy chiếc túi, lập tức tò mò mở ra ngay rồi kêu lên: "Chà, bác giáo viên tiểu học này cũng sung túc đấy chứ, uống Ngũ Lương Dịch (1) cơ đấy!"
(1) Một loại rượu cao cấp nổi tiếng của Trung Quốc.
Tôi nói: "Chưa hẳn vì lương cao đâu, giáo viên hiện nay rất được coi trọng. Những gia đình một con đương nhiên đều mong giáo viên quan tâm tới con mình hơn, biếu cô thầy chút quà cáp là chuyện bình thường."
Lâm Đào nói: "Cậu đang nghi ngờ hung thủ mang Ngũ Lương Dịch tới biếu nạn nhân đấy à?"
Tôi nói: "Nếu nạn nhân bị đâm ở bên cạnh ghế sofa thì rất có thể đã xảy ra xô xát với người mang quà tới biếu. Còn nếu bị đâm ngay trước cửa thì hai chai Ngũ Lương Dịch này không liên quan gì tới vụ án."
"Tôi lại cảm thấy không thể có chuyện hung thủ mang quà tới biếu được." Lâm Đào nói. "Nếu hung thủ mang quà tới biếu, sau đó xảy ra cãi vã, dẫn đến giết người trong trạng thái tinh thần bị kích động mạnh thì tại sao nạn nhân lại không hề nhắc đến? Ông ta chỉ nói bị một tên côn đồ không quen biết đâm, dù nạn nhân có thiếu minh mẫn tới đâu cũng không thể tưởng tượng ra chuyện bị côn đồ đâm được. Chí ít cũng phải nói là phụ huynh hay là người biếu quà chứ?"
"Cậu nói nghe cũng có lý, chúng ta vẫn phải tiếp tục tìm kiếm manh mối khác." Tôi quay sang nói với nhân viên pháp chứng. "Đã lấy mẫu máu ở hiện trường mang đi xét nghiệm ADN chưa?"
Đột nhiên, giọng nói của đội trưởng Hứa vang lên trước cửa: "Xét nghiệm rồi, vừa có kết quả, tôi tới thông báo với anh đây!"
Tôi cười, hỏi: "Có phát hiện nào đáng mừng không?"
Đội trưởng Hứa nói: "Đáng tiếc, vô cùng giống hệt như giả thiết của các anh. Vết máu nhỏ giọt từ hành lang của tòa nhà tới gần cửa hàng đều là máu của nạn nhân nam, vũng máu bên cửa, vũng máu phía tây ghế sofa và máu nhỏ giọt giữa hai vũng máu tại hiện trường cũng đều là của nạn nhân nam. Còn vũng máu ở trước cửa phòng ngủ phía đông ghế sofa là của nạn nhân nữ."
Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: "Các anh lấy được bao nhiêu mẫu?"
Chúng tôi phân chia những nơi có máu ở hiện trường thành năm khu vực, mỗi khu vực lấy năm mẫu máu."
"Tổng cộng lấy hai mươi lăm mẫu máu xét nghiệm?" Tôi lắc đầu nói. "Quá ít, hiện trường bao nhiêu là máu thế kia, chỉ lấy hai mươi lăm mẫu không thể đại diện cho tất cả được."
Đội trưởng Hứa nói: "Bác sĩ Tần, anh đang hy vọng chúng tôi lấy được ADN của hung thủ tại hiện trường phải không? Hiện trường máu me khắp nơi, hung thủ ra tay tàn nhẫn, lại chỉ lưu lại hiện trường trong chốc lát, dù hắn có bị thương, nhỏ vài giọt máu, muốn tìm ra máu của hắn ở hiện trường đầy máu thế này thì có khác nào mò kim đáy biển? Huống hồ chúng ta còn chưa biết chắc hung thủ có bị thương hay không, xác suất này là quá nhỏ."
Tôi không tranh luận gì thêm. Nhìn vào tình hình hiện tại, đúng là chưa thể đưa ra được suy đoán nào hữu ích cho vụ án. Tôi vô cớ trách móc người ta lấy quá ít mẫu xét nghiệm, người ta không phục cũng là đương nhiên. Xem ra, có tìm được manh mối hữu ích hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào công tác khám nghiệm tử thi.
Lời Tố Cáo Lặng Thầm
Tần Minh
Vụ Án Thứ 2 - Mê Án Hai Xác (3)
Tôi tháo găng tay, bắt tay đội trưởng Hứa, lại vỗ vai Lâm Đào, nói: "Mọi người cứ tiếp tục khám nghiệm hiện trường, tôi và bác sĩ Triệu tới nhà xác, khám nghiệm tử thi đã rồi tính tiếp."
Sau khi xem xong đoạn băng, lại nhìn thi thể trên bàn giải phẫu, lòng tôi bất giác trào dâng một nỗi buồn đau sâu sắc. Người đàn ông ở trước mặt tôi kia, sáng nay vẫn còn năm trên giường bệnh ấm áp, vậy mà đến chiều đã nằm trên bàn giải phẫu lạnh lẽo. Ranh giới giữa sự sống và cái chết quá mong manh, chứng kiến mọi chuyện xảy ra ngay trước mắt, dù là bác sĩ pháp y cũng cảm thấy khó lòng chịu đựng nổi.
Để khắc phục chướng ngại tâm lý này, cần mau chóng bắt tay vào công việc. Chúng tôi quyết định khám nghiệm tử thi của nạn nhân nữ Tào Kim Ngọc trước.
Vết thương của Tào Kim Ngọc rất đơn giản, nhát dao của hung thủ đâm xuyên qua áo ngủ, tạo thành một vết thương sâu hoắm đen ngòm ở bên phải bụng trên. Khi di chuyển thi thể, máu đọng trong khoang bụng vẫn tiếp tục ứa ra ròng ròng.
Trong lúc Triệu Vĩnh mở khoang bụng và khoang ngực của nạn nhân, tôi cẩn thận phân tách các cơ trên cổ.
"Tổn thương rất đơn giản." Bác sĩ Triệu nói. "Lưỡi dao đâm xuyên qua gian sườn làm thủng gan, gây tụ máu trong ổ bụng..."
Bác sĩ Triệu cầm muôi múc máu tụ trong ổ bụng ra, nói: "Chí ít cũng phải một lít. Đâm thủng gan, có lẽ đã tổn thương tới động mạch tại rãnh ngang gan."
Tôi không nói gì.
Bác sĩ Triệu hỏi: "Anh đang kiểm tra gì vậy? Thi thể này có vẻ như không cung cấp được thông tin gì giá trị. Hung thủ chỉ một nhát dao đã giết chết nạn nhân."
Tôi lắc đầu, nói: "Có vẻ không đơn giản như vậy."
Tôi tách rời cơ ức đòn chũm (1) của nạn nhân, ở đoạn giữa phần cơ ở hai bên cổ nhìn thấy rõ chỗ xuất huyết dạng mảng. Tôi lại dùng kẹp cầm máu, kẹp lấy môi của nạn nhân kéo ra, thấy vị trí tiếp giáp giữa lợi và môi cũng có một mảng xuất huyết đen bầm.
(1) Phần cơ chéo có một thân và bốn đầu, hai đầu dưới bám vào chuôi ức và xương đòn, hai đầu trên bám vào xương chũm và xương chẩm.
"Có động tác bịt mũi miệng và bóp cổ, tuy nhiên, thi thể lại không có dấu hiệu ngạt thở. Có lẽ hung thủ đã có động tác khống chế Tào Kim Ngọc." Tôi vẫy tay gọi bác sĩ Triệu lại xem.
"Phải!" Bác sĩ Triệu nói. "Dương Phong bị thương trước, Tào Kim Ngọc chạy ra kêu cứu liền bị hung thủ khống chế, đó cũng là chuyện bình thường, không nói lên được điều gì cả."
Tôi ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy suy đoán của mình chưa được kín kẽ lắm nên không nói gì thêm.
Tiếp theo, chúng tôi kiểm tra hộp sọ và lưng của thi thể, không có gì khác thường. Chúng tôi bèn khâu lại vết mổ, sau đó lẳng lặng khiêng thi thể Dương Phong lên bàn giải phẫu.
Dương Phong được đưa thẳng từ ICU tới nhà xác trong tình trạng lõa thể, giảm bớt được công đoạn cắt bỏ quần áo. Trên ngực nạn nhân có một vết mổ phẫu thuật đã được khâu lại, bên cạnh vết mổ còn có một vài vết cắt cũng đã được khâu cẩn thận.
"Những vết cắt này không có vảy da," tôi vừa tháo bỏ đường chỉ khâu vừa nói, "cho thấy đây là vết mổ của bác sĩ phẫu thuật chứ không phải vết thương do dao đâm vốn có. Vết thương gây tử vong không nẳm ở ngực."
"Nhưng nạn nhân tử vong vì bị đâm thủng tim." Bác sĩ Triệu nói.
Tôi lấy kim thăm dò ra, lần lượt thử từng vết rạch, kiểm tra độ sâu của vết rạch theo các hướng. Bỗng nhiên có một chỗ kim thăm dò lọt sâu xuống vết thương, tôi thận trọng lay khẽ mũi kim, cảm thấy đầu mũi kim đã chạm tới nội tạng.
"Chính là chỗ này." Tôi chỉ vào một vết đâm ở hạ sườn bên trái của nạn nhân, nói. "Từ đây đâm xuyên vào khoang ngực, hướng đâm chếch lên trên."
Bác sĩ Triệu khẽ gật đầu, tôi nhanh chóng mở khoang bụng và khoang ngực của nạn nhân ra dọc theo đường trung tuyến trước của cơ thể, để lộ ra phần xương sườn trắng đỏ đan xen và nội tạng màu hồng trong ổ bụng.
"Sáu lỗ thủng ở hạ sườn và dưới nách nạn nhân có lẽ là vết đâm của hung thủ chứ không phải là vết mổ phẫu thuật." Bác sĩ Triệu nói.
Tôi gật đầu đồng tình, nói: "Hình dạng vết thương giống nhau, mép vết thương một cùn một sắc, phù hợp với đặc trưng của vết thương do hung khí nhọn gây ra. Vết thương dài khoảng 3 centimet, vậy thì độ rộng của lưỡi dao cũng khoảng 3 centimet."
"Giống hệt như hình dạng vết thương trên bụng Tào Kim Ngọc, có lẽ là do cùng một loại hung khí gây ra." Bác sĩ Triệu nói. "Nhưng nói thế cũng bằng thừa, chỉ một hung thủ thì làm gì có chuyện cầm hai hung khí để giết người, đúng không?"
"Nhát đâm rất nhanh." Tôi không trả lời câu hỏi của bác sĩ Triệu, cẩn thận phân tách từng chỗ tổn thương. "Sáu vết thương, nhưng có đến năm chỗ không đâm vào khoang bụng, ngực."
"Không đâm vào khoang bụng, ngực mà lại nói là đâm nhanh?" Bác sĩ Triệu băn khoăn tiến lại, nhìn vào vị trí của từng vết thương mà tôi vừa phân tách.
"Hung thủ rất xui xẻo." Tôi nói. "Anh xem, trong sáu vết thương thì có đến năm vết đâm trúng xương sườn, mũi dao hoặc là kẹt giữa hai xương sườn, hoặc là trượt dọc dưới da, không lọt được vào khoang ngực. Thực ra, nguyên nhân chính là ở con dao."
Tôi cầm kim thăm dò, chọc vào trong vết thương ở vùng hạ sườn, quan sát hướng đi của kim thăm dò, nhanh chóng lách mũi kim qua xương sườn vào tới khoang ngực, sau đó thẳng tới vị trí của màng tim (2).
(2) Lớp màng mỏng bao bọc bên ngoài tim, có tác dụng bảo vệ cho tim, giữ cho tim không bị tổn thương do va chạm vào khoang ngực.
"Tôi nói đâm rất nhanh là bởi vì, anh nhìn này, nhát đâm chết người vừa hay xuyên qua khe giữa hai xương sườn, xương sườn ở phía dưới lưỡi dao đã bị cứa đứt, cho thấy con dao này sắc đến độ có thể cứa đứt cả xương sườn nữa."
"Vậy vì sao những nhát dao khác lại không cứa đứt xương sườn?" Bác sĩ Triệu hỏi.
"Anh nhìn kỹ mà xem." Tôi nói. "Phương hướng của mấy nhát dao này không đúng, chưa đủ gia tăng áp lực lên xương sườn, chỉ có một nhát kẹt vào giữa hai xương sườn, tuy không lọt được vào khoang ngực nhưng cũng để lại vết cứa trên xương sườn."
Bác sĩ Triệu gật đầu thừa nhận: "Đúng là tim đã bị thương, tổn thương này dù có phẫu thuật cũng khó mà cứu sống được. Chà, nếu mũi dao lệch đi một chút thì đã không sao."
Chúng tôi không nói thêm gì nữa, cùng tiến hành mở xương sọ và giải phẫu phần lưng của Dương Phong, cũng không phát hiện ra tổn thương nào đáng chú ý. Khác với Tào Kim Ngọc, vùng cổ và miệng của Dương Phong không hề bị tổn thương.
Chúng tôi lặng lẽ khâu vết mổ lại, lặng lẽ khiêng thi thể lên giường đẩy, lặng lẽ đẩy thi thể vào trong tủ bảo quản thi hài. Các tình tiết vụn vặt của vụ án xoay chuyển vùn vụt trong đầu tôi, song lại khó lòng kết nối thành một quá trình hoàn chỉnh. Cởi bỏ trang phục giải phẫu, tôi và bác sĩ Triệu đứng cạnh nhau trước bồn rửa, im lặng rửa tay.
"Trong vụ án này, có lẽ pháp y không thể giúp được gì!" Bác sĩ Triệu lên tiếng trước. "Tổn thương đơn giản, có vẻ như ngoài nguyên nhân tử vong và hung khí gây án, chúng ta không thể tìm thêm được bất kỳ manh mối nào khác."
"Thời gian tử vong đã rõ ràng." Tôi xả nước xối đi đám bọt xà phòng trên hai tay. "Việc chúng ta cần làm chính là mô tả hung thủ, hắn là người thế nào, tại sao lại muốn giết người, trạng thái tinh thần của hắn ra sao?"
"Những việc cần làm, về cơ bản, chúng ta đều đã làm cả rồi." Bác sĩ Triệu vặn vòi nước lại, nói: "Còn những việc khác, liệu có miễn cưỡng quá không? Việc thế này, đoán đúng thì tốt, chứ lỡ đoán sai, không phá án được, pháp y chúng ta sẽ phải chịu trách nhiệm đấy!"
Lời bác sĩ Triệu chính là sự thực.
Tôi lắc đầu: "Tất cả đều là vì phá án, chúng ta sẽ làm hết khả năng của mình. Dù có phạm sai lầm, dù có bị khiển trách cũng không thể vì thế mà không dám phân tích suy đoán."
"Anh là lãnh đạo của sở Công an tỉnh, anh nói sai cũng chẳng sao, thế thì anh cứ nói nhiều vào!" Bác sĩ Triệu nhún vai nói.
Rửa tay xong, chúng tôi quay lên xe khám nghiệm hiện trường. Lúc này, trời đã nhá nhem, bác sĩ Triệu bàn với lái xe nên đi đâu ăn tối. Đầu óc tôi đang rối bời canh hẹ, chẳng còn tâm trí đâu mà nghe họ nói gì. Vào khoảnh khắc chiếc xe nổ máy, trong đầu tôi đột nhiên lóe sáng, màn sương mờ mịt che phủ tư duy bỗng chốc tan biến sạch trơn. Tôi định thần lại, rồi lên tiếng: "Anh Vĩnh, tôi cảm thấy sau ca khám nghiệm tử thi vừa nãy, chúng ta chí ít có thể suy đoán ra bốn vấn đề hết sức quan trọng."
Câu nói này khác nào quả lựu đạn ném xuống mặt nước, hai người lập tức dừng ngay câu chuyện, bác sĩ Triệu quay ngoắt lại, hai mắt sáng rực, hấp tấp hỏi: "Bốn vấn đề gì kia?"
Tôi mỉm cười. Bác sĩ pháp y là như vậy đấy, bực thì vẫn bực, nhưng không ảnh hưởng đến khát khao phá án.
Tôi vặn mở nắp chai nước, uống một ngụm rồi nói: "Thứ nhất, mục đích của hung thủ không phải là giết người, mà là trả thù. Dự tính ban đầu của hắn chưa hẳn đã là giết người cho bằng được."
Bác sĩ Triệu ngẫm nghĩ một lát, gật đầu tán đồng: "Phải đấy, trên cơ thể nạn nhân tuy bị đâm nhiều nhát, nhưng đều là ở dưới nách và vùng hạ sườn chứ không hướng đến vị trí hiểm yếu là gan. Đúng vậy, chi tiết này hết sức quan trọng, có tác dụng then chốt cho việc xác định tội danh sau này."
"Tác dụng này có lẽ không lớn." Tôi cười nói. "Xông vào tận nhà người ta giết người, giết liền hai mạng, chắc khó mà thoát tội tử hình. Tôi chỉ muốn thông qua hành vi của hung thủ để phân tích trạng thái tâm lý của hắn, nhằm nhận diện rõ hơn đối tượng tình nghi."
Bác sĩ Triệu gật đầu, nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy hy vọng, chờ đợi tôi tiếp tục phân tích.
Tôi nói tiếp: "Thứ hai, tôi cho rằng hung thủ cầm dao bằng tay phải, hơn nữa, tay phải của hắn có lẽ đã bị thương."
Bác sĩ Triệu đã từng tập huấn một năm ở sở Công an tỉnh nên không hề ngạc nhiên trước suy luận này, anh ta gật đầu nói: "Đồng ý. Vị trí tổn thương của nạn nhân ở vùng bụng bên trái và dưới nách bên trái, điều này chứng tỏ hung thủ đã cầm dao tay phải và hành hung trực diện. Nếu cầm dao bằng tay trái thì không thể hình thành vết thương theo hướng đó, cũng không thể cầm dao tay trái để đâm lén nạn nhân từ phía sau."
Tôi bổ sung thêm: "Sáu vết thương trên thi thể, có ba chỗ đâm trúng xương sườn, hai chỗ cứa đứt xương sườn, cho thấy hung thủ đâm rất mạnh. Loại dao nhỏ có lưỡi rộng 3 centimet thông thường không có gờ che tay, bởi vậy khi mũi dao đâm phải vật cản, tay của hắn sẽ trượt lên phía trước theo hướng đâm. Lúc nãy tôi đã nói, con dao rất sắc, nếu tay cầm dao bị trượt tới lưỡi dao, rất có thể sẽ bị thương."
"Phải!" Bác sĩ Triệu nói. "Điều này thì không cần giải thích, tôi hoàn toàn đồng ý. Vậy còn vấn đề thứ ba?"
Tôi đằng hắng lấy giọng, nói tiếp: "Thứ ba, tôi cho rằng hung thủ có thể là người quen của nạn nhân, hoặc có thể là phụ huynh học sinh."
"Sao kia?" Bác sĩ Triệu sửng sốt. "Điểm này có liên quan đến phương hướng điều tra đấy, anh có bằng chứng gì không?"
Lời Tố Cáo Lặng Thầm
Tần Minh
Vụ Án Thứ 2 - Mê Án Hai Xác (4)
"Anh Vĩnh đừng vội, hãy nghe tôi phân tích trước đã." Tôi cười nói, "Lúc trước, tôi và Lâm Đào cũng đã thảo luận về vấn đề này, Dương Phong vừa mở cửa đã bị đâm ngay tại chỗ theo lời ông ta kể, hay là đi tới bên cạnh ghế sofa mới bị đâm? Đây là một điều hết sức quan trọng nhưng cũng rất khó đoán, bởi vì ở cả hai chỗ đều có vũng máu và vết máu dạng nhỏ giọt."
"Vậy anh đã phán đoán thế nào?"
"Nếu phân tích căn cứ vào vết máu, Dương Phong có lẽ bị đâm ở bên ghế sofa." Tôi nói. "Tôi đã quan sát kỹ lưỡng hình dạng vết máu, vết máu ở gần ghế sofa được tạo thành bởi những giọt máu lớn nhỏ xuống, bắn tóe ra xung quanh tạo nên những tia khá dài, cho thấy vị trí chảy máu cách mặt đất khá xa, cũng có nghĩa là vị trí vết đâm khá cao. Còn những tia máu bắn tóe ra xung quanh giọt máu tại cửa chính lại khá ngắn, cho thấy vị trí bị thương khá thấp. Điều này vừa hay cũng phù hợp với quỹ đạo di chuyển của nạn nhân sau khi bị thương. Sau khi cơ thể yếu đi, trọng tâm cơ thể sẽ hạ thấp xuống. Dương Phong sau khi bị đâm đã bỏ chạy ra cửa, nhưng vì kiệt sức, rất có thể đã phải ngồi thụp xuống cửa một lát lấy sức rồi mới tiếp tục chạy ra ngoài kêu cứu."
"Nghe anh nói vậy, tôi cũng đã nghĩ ra một điều." Bác sĩ Triệu nói. "Nếu vừa mở cửa đã bị đâm ngay, Dương Phong vẫn đứng trước cửa chính thì kiểu gì cũng phải kêu cứu chứ? Chẳng lẽ hàng xóm lại không nghe thấy tiếng kêu?"
Tôi khẽ gật đầu, nói: "Còn có một chứng cứ cực kỳ quan trọng."
Bác sĩ Triệu nhìn tôi chằm chằm, tràn đầy mong đợi. Tôi lại ra vẻ bí hiểm, thong thả uống một ngụm nước, mỉm cười nói: "Không biết anh có chú ý thấy không, tổn thương trên cơ thể nạn nhân có một đặc trưng vô cùng rõ rệt."
Bác sĩ Triệu ngẫm nghĩ một lát, không biết tôi muốn nói tới điều gì, bèn lắc đầu.
Tôi giải thích: "Anh xem, trên người Dương Phong có sáu vết thương, ba vết thương ở vùng hạ sườn, ba vết thương ở dưới nách, đều ở bên trái, khoảng cách giữa hai vết thương không vượt quá 20 centimet. Anh có thấy sáu vết thương này rất tập trung không?"
"Hiểu rồi!" Bác sĩ Triệu như thể đã bừng tỉnh, kêu lên. "Ngay phía sau cửa chính của hiện trường là phòng khách rộng rãi. Nếu hung thủ rút dao đâm ở ngay đó, Dương Phong sẽ có thừa không gian để né tránh, vậy thì mật độ vết thương không thể dày đặc như vậy được."
"Phải! Ý của tôi chính là như vậy." Tôi lại bổ sung. "Có lẽ là trước tiên, hung thủ đã đâm vào vùng hạ sườn ở bên trái bụng trên của Dương Phong. Dương Phong theo phản xạ ôm đầu né tránh, mới để lộ vùng dưới nách bên trái ra trước mặt hung thủ. Điều này chứng tỏ khi nạn nhân bị đâm, ông ta không còn không gian để né tránh, chỉ còn biết ôm đầu tự vệ."
Trong mắt bác sĩ Triệu lóe lên một tia phấn khích: "Vết máu lớn bên ghế sofa nằm ở góc hẹp giữa ghế sofa và bức tường, nếu Dương Phong bị đâm ở vị trí này, sẽ không thể có không gian né tránh."
"Nếu Dương Phong bị một người đứng ngay bên cạnh ghế sofa trong phòng khách rút dao đâm, trong khi sàn nhà phòng khách lại không hề có dấu vết vật lộn ẩu đả, điều này chứng tỏ rằng hung thủ có thể ung dung đi vào trong nhà Dương Phong, hay nói cách khác, Dương Phong đã dẫn hung thủ vào trong phòng khách." Tôi tiếp tục phâu tích. "Như vậy, chúng ta buộc phải chắp nối vụ án với hai chai Ngũ Lương Dịch trên ghế sofa."
"Ý của anh là, hung thủ mang quà tới biếu?"
"Đúng vậy!" Tôi khẳng định chắc nịch. "Thường thì người ta sẽ không bày thử quà tặng cao cấp như vậy ở vị trí lộ liễu trong phòng khách. Dương Phong là giáo viên, cũng phải giữ gìn hình tượng nhà giáo. Nếu ông ta có nhận quà biếu của phụ huynh, sẽ không thể trưng ra trước bàn dân thiên hạ như thế. Nên khả năng duy nhất là ông ta vừa mới nhận quà, chưa kịp cất đi. Như vậy, kết hợp với phân tích trước đó, tôi rất nghi ngờ hung thủ là phụ huynh học sinh tới nhà Dương Phong biếu quà."
"Tôi vẫn còn một khúc mắc." Bác sĩ Triệu xem ra đã đồng tình với quan điểm của tôi. "Nếu là phụ huynh thì Dương Phong phải quen mặt chứ, vậy thì tại sao khi cảnh sát khu vực thẩm vấn, ông ta lại nói hung thủ là một tên côn đồ không quen biết?"
Tôi trầm ngâm một lát rồi nói: "Điểm này đúng là không dễ giải thích. Có hai khả năng, thứ nhất, giáo viên chưa thể quen hết mặt phụ huynh học sinh nên hung thủ có thể tìm đến nhà, nói rằng mình là phụ huynh của học sinh nào đó rồi tiến vào hiện trường, chứ thật ra Dương Phong không hề quen biết người này. Thứ hai, vào lúc Dương Phong bị thẩm vấn, ông ta không biết rằng vợ mình đã chết, cũng không nghĩ rằng mình sẽ chết, bởi vậy đã giấu nhẹm tình tiết này để bảo vệ danh dự cho bản thân."
"Chà, ông ta giấu giếm thế này đúng là làm khổ chúng ta." Bác sĩ Triệu nói. "Những điều anh vừa nói, tôi hoàn toàn đồng ý. Vậy còn suy đoán thứ tư thì sao?"
"Tôi cảm thấy hung thủ có lẽ không chỉ có một người." Tôi nói.
"Không chỉ có một người?" Bác sĩ Triệu thoáng ngạc nhiên. "Sao lại thế được? Nạn nhân nói là một tên côn đồ không quen biết, cho thấy chỉ có một người. Hơn nữa, vết thương trên cơ thể hai nạn nhân đều do một loại hung khí gây ra, sao có thể là hai người được?"
"Nạn nhân nói là một tên côn đồ không quen biết, là chỉ kẻ đâm ông ta. Còn một kẻ thứ hai nữa có lẽ chưa ra tay." Tôi nói. "Sau đó nạn nhân còn nói, áo đen, áo trắng, là có ý gì? Tôi cho rằng ý ông ta muốn nói có một người mặc áo đen, một người mặc áo trắng."
Bác sĩ Triệu chau mày. Suy đoán này đúng là rất thiếu tính thuyết phục.
Tôi nói tiếp: "Tôi còn căn cứ vào vết thương trên cơ thể Tào Kim Ngọc. Ngoài nhát dao ở vùng bụng phải, trên cổ và niêm mạc khoang miệng nạn nhân đều có vết tổn thương, đặc biệt là cơ hai bên cổ đều bị xuất huyết."
"Phải, điều đó có nghĩa là gì?"
"Cơ ở hai bên cổ đều xuất huyết, niêm mạc khoang miệng cũng xuất huyết, tôi cảm thấy chỉ với một bàn tay sẽ không thể làm nổi điều này, mà cần phải hai tay cùng tác động."
"Ồ!" Bác sĩ Triệu lúc này mới gật đầu. "Anh nói đúng, nếu hung thủ một tay bóp cổ Tào Kim Ngọc, một tay bịt chặt miệng nạn nhân thì lấy đâu ra tay thứ ba để cầm dao đâm người nữa?"
Tôi mỉm cười gật đầu, phải thừa nhận rằng tư duy của bác sĩ Triệu rất nhanh nhạy. Tôi nói tiếp: "Tôi ngờ rằng khi hung thủ đâm Dương Phong, Tào Kim Ngọc đang ngủ đã kinh hãi choàng tỉnh, lao từ trên giường xuống. Tình tiết này cũng có một bằng chứng, đó là nạn nhân vẫn còn mặc nguyên quần áo ngủ, chân chưa kịp đi dép, chứng tỏ rất vội vàng. Tào Kim Ngọc hốt hoảng chạy tới trước cửa phòng ngủ, nhìn thấy Dương Phong bị tấn công liền hét lên kêu cứu. Lúc này, hung thủ còn lại đã lao đến bịt miệng, bóp cổ bà ta, mục đích là để ngăn cản nạn nhân kêu cứu. Sau khi khống chế được Tào Kim Ngọc, hung thủ cầm dao đã đâm Dương Phong tổng cộng sáu nhát rồi quay sang đâm Tào Kim Ngọc một nhát. Xong việc, hai kẻ mau chóng rời khỏi hiện trường."
"Anh phục dựng hiện trường nghe có vẻ hợp tình hợp lý đấy." Bác sĩ Triệu nói.
"Đương nhiên, đây mới chỉ là suy đoán." Tôi nói. "Muốn khẳng định có hai hung thủ, cần có bằng chứng xác đáng hơn."
*
Trong xe lại trở nên im lặng. Anh tài xế cho xe chạy tà tà, tôi và bác sĩ Triệu nghiền ngẫm lại những điều vừa phân tích và thảo luận trước đó, cố gắng tìm ra manh mối mới từ trong những tình tiết này.
Bác sĩ Triệu lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng: "Thế nhưng đã lấy mẫu máu ở hơn chục vị trí tại hiện trường, lại đều là máu của Dương Phong và Tào Kim Ngọc. Ngay cả mẫu máu lấy từ những vết nhỏ giọt tại hành lang cũng không phát hiện ra máu của người thứ ba."
"Tôi lại có một suy đoán mới." Tôi không trực tiếp trả lời thắc mắc của anh ta. "Tôi cho rằng hung khí gây án mà hung thủ sử dụng có lẽ là một con dao lò xo."
"Đoán thế thì hơi ảo diệu quá thì phải?" Bác sĩ Triệu nói. "Với kiến thức pháp y, chúng ta chỉ có thể phán đoán đây là con dao một lưỡi, lưỡi rộng khoảng 3 centimet, dài 10 centimet trở lên, chứ không thể khẳng định nó là loại dao nào."
"Tôi có bằng chứng." Tôi nói. "Trước hết, con dao mà hung thủ mang theo người phải dễ cất giấu, đúng không? Nếu không thì Dương Phong sao có thể để cho hung thủ vào trong phòng khách? Bởi vậy, khi hung thủ gõ cửa, con dao có lẽ đã được giấu kín. Đang giữa mùa hè, quần áo không có nhiều túi mà lại giấu được con dao dài đến thế trong người, chứng tỏ con dao có thể gấp lại được. Chứ dao không gấp được mà nhét trong túi quần, kiểu gì chẳng đâm phải mình?"
Bác sĩ Triệu gật gù.
Tôi nói tiếp: "Thứ hai, thao tác bẻ thẳng dao gấp phải thật nhanh. Trên cánh tay Dương Phong không hề có vết thương do kháng cự, chứng tỏ nạn nhân bị tấn công bất ngờ. Quá trình hung thủ lấy dao, bẻ thẳng dao chắc chắn được hoàn thành chớp nhoáng khiến Dương Phong chưa kịp phản ứng. Nếu là dao gọt hoa quả thông thường, rất khó làm được điều này."
Tôi uống một ngụm nước, nói tiếp: "Thứ ba, không biết anh có chú ý không, sáu vết thương trên cơ thể Dương Phong đều có hướng trên sắc dưới tù, cũng tức là khi hung thủ cầm lưỡi dao, lưỡi dao xoay lên trên, tức là lưỡi dao xoay về phía hổ khẩu. Điều này không phù hợp với thói quen cầm dao của người bình thường. Bình thường khi chúng ta cầm dao, lưỡi dao sẽ quay xuống dưới, tức là hướng về phía bốn ngón tay. Nhưng nếu là dao lò xo, khi ngón cái ấn nút, lưỡi dao sẽ bật ra từ trong cán dao, tức là sẽ bắn ra ngoài từ khe giữa ngón cái và bốn ngón còn lại. Khi đó, lưỡi dao sẽ phải hướng lên trên."
"Có lý!" Bác sĩ Triệu nói. "Nghe anh phân tích như vậy, tôi cũng cho rằng khả năng rất cao là dao lò xo. Còn thắc mắc vừa rồi của tôi, anh thấy thế nào?"
"Đừng sốt ruột, tôi sẽ nói vấn đề này ngay đây." Tôi nói. "Nếu lưỡi dao xoay lên phía hổ khẩu, hung thủ lại có thể bị thương, vậy thì có lẽ hắn sẽ bị thương ở hổ khẩu. Vị trí này có rất nhiều mạch máu, nếu bị thương, máu sẽ chảy rất nhiều, bởi vậy, tại hiện trường chắc chắn sẽ có vết máu của hung thủ."
"Thế nhưng lại không phát hiện ra vết máu của hung thủ ở hiện trường." Bác sĩ Triệu nói.
"Tôi đã nói từ đầu rồi, số lượng mẫu máu xét nghiệm quá ít ỏi, bởi vì hiện trường có quá nhiều vết máu, tìm ra được vết máu ích ỏi của hung thủ là hết sức khó khăn, không khác gì mò kim đáy biển." Tôi nói. "Thế nhưng, sau khi giết người, hung thủ đã lập tức rời khỏi hiện trường, bên ngoài hiện trường có lẽ sẽ có máu của hắn."
"Phải đấy!" Bác sĩ Triệu nói. "Tìm kiếm vòng ngoài chỉ chú trọng vào vật thể chứ không chú ý tới những vết máu nhỏ bé."
"Bây giờ trời đã tối rồi, điều kiện không tốt." Tôi nói. "Sáng sớm mai, hai chúng ta sẽ tới hiện trường tìm kiếm vết máu."
*
Ăn cơm xong, chẳng có việc gì làm, tôi và bác sĩ Triệu lững thững đi tới trụ sở công an, tìm máy tính kết nối mạng nội bộ, bật lên theo dõi tình hình điều tra. Nếu ngày mai có thể tìm thấy vết máu của hung thủ ở bên ngoài hiện trường thì bước tiếp theo, có thể đưa kết quả xét nghiệm máu vào hệ thống, xem thử có thể xâu chuỗi với những vụ án khác không. Nếu có thể thuận lợi phát hiện ra tung tích của hung thủ thì vụ án sẽ được giải quyết dễ dàng."
Nghĩ tới đây, tôi bỗng nhớ tới Lâm Tiếu Tiếu. Cái chết của cô bé liệu có liên quan tới vụ án nào khác hay không?
Tôi vào trong hệ thống chuỗi vụ án liên quan, nhập ba chữ "Lâm Tiếu Tiếu" vào ô họ tên người bị hại, vừa mới ấn nút "xác nhận" thì chuyện bất ngờ đã xảy ra, trên màn hình hiện ra những ba vụ án khác.
"Liên quan đến nhiều vụ án thế sao?" Tôi lẩm bẩm tự hỏi, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Cả bốn vụ án này, tính cả vụ án của Lâm Tiếu Tiếu, được đặt cho một cái tên chung là "vụ án Vân Thái". Trực tiếp đặt tên bằng địa danh, cho thấy khi vụ án xảy ra đã gây ảnh hưởng không nhỏ. Trong các vụ án được xâu chuỗi, thông thường đều có chứng cứ xác định, song chứng cứ trong vụ án Vân Thái lại không hoàn chỉnh, chỉ căn cứ vào một điểm chung là thủ đoạn gây án và đối tượng bị xâm hại. Người bị hại của bốn vụ án đều là nữ sinh trung học hoặc đại học. Địa điểm gây án đều là ở gần nhà vệ sinh công cộng. Tất cả nạn nhân đều nằm sấp, hai tay bị trói quặt ra sau lưng, đều tử vong do ngạt thở cơ học, đều có dấu hiệu bị xâm hại sau khi chết nhưng lại không tìm thấy vết tinh dịch.
Trong bốn vụ án, có hai vụ xảy ra ở thành phố Vân Thái, một vụ xảy ra ở huyện Vân trực thuộc thành phố Vân Thái, còn một vụ xảy ra ở huyện Long Đô gần thành phố Vân Thái. Vụ án Vân Thái xem ra rất phức tạp, cả bốn vụ án đều đang tồn đọng, chưa được phá án, quả là rất hiếm gặp trong thời đại "án mạng tất phá" này. Tại sao chuỗi vụ án này lại rơi vào bế tắc?
Đang suy nghĩ rối bời thì bác sĩ Triệu bước vào hỏi: "Tối nay họp tổ chuyên án, chúng ta có tham gia không?"
Tôi đáp: "Không, tôi buồn ngủ quá, về ngủ đã. Ngày mai nếu có phát hiện mới sẽ thông báo với họ sau."
Một đêm không ngủ.
Trời vừa sáng, tôi và bác sĩ Triệu đã vội vàng tìm tới khoảnh sân bên ngoài hiện trường.
"Cổng mở ở hai phía đông tây của khoảnh sân, bên cổng phía tây có một siêu thị nhỏ, chính là nơi ông chủ siêu thị đã nhìn thấy Dương Phong ngã xuống sau khi chạy ra khỏi hành lang, cho thấy hung thủ có lẽ không đi qua cổng tây." Đêm qua, tôi đã suy nghĩ rất kỹ lưỡng về vấn đề này. "Vậy thì chắc chắn hung thủ đã rời khỏi hiện trường qua cổng phía đông, chúng ta sẽ tìm kiếm dọc theo con đường hắn tẩu thoát."
Đã xác định được phương hướng, công việc tiến triển rất thuận lợi. Chúng tôi sử dụng thiết bị tìm kiếm vết máu tân tiến để lùng tìm, không đầy nửa giờ sau đã nghe thấy bác sĩ Triệu reo ầm lên: "Xem này, tìm thấy rồi!"
Lời Tố Cáo Lặng Thầm
Tần Minh
Vụ Án Thứ 2 - Mê Án Hai Xác (5)
Trên đường tẩu thoát của hung thủ, chúng tôi đã tìm thấy một vết máu do bảy tám giọt máu nhỏ xuống liền nhau tạo thành, máu vẫn còn tươi, nhưng cách tòa nhà rất xa.
"Vì sao vết máu lại nằm riêng rẽ ở đây?" Bác sĩ Triệu thắc mắc.
"Tôi cho rằng sau khi rời khỏi hiện trường, có lẽ hung thủ đã bịt chặt vết thương lại, khi tới đây mới buông bàn tay ra nên vết thương mới nhỏ máu liên tục. Đừng vội hài lòng, chúng ta tiếp tục tìm kiếm."
Quả nhiên, cũng với cách làm tương tự, chúng tôi đã tìm thấy vài giọt máu nhỏ ở trong đường hành lang trước nhà Dương Phong, nhỏ xuống ngay bên cạnh những giọt máu lớn của Dương Phong, rất khó phát hiện, nhưng vẫn bị chúng tôi tìm ra.
"Vết máu này cũng rất khả nghi." Tôi nói. "Lấy mẫu, mang đi xét nghiệm ADN."
Xét nghiệm ADN mau chóng được tiến hành, trong lúc đó, tôi và bác sĩ Triệu vẫn kiên nhẫn tìm kiếm vết máu khả nghi. Cái nóng oi bức của mùa hè chẳng mấy chốc đã khiến chúng tôi mồ hôi như tắm, nhưng vẫn tiếp tục miệt mài tìm kiếm không ngơi nghỉ, cho tới tận trưa mới tiếc nuối kết luận, thực sự không thể tìm thấy một vết máu khả nghi nào nữa.
Tuy nhiên, kết quả giám định ADN của những vết máu tìm thấy trước đó đã có kết quả khiến chúng tôi hưng phấn khôn xiết. Đó không phải là máu của nạn nhân nào, mà là của một người đàn ông lạ.
"Anh Vĩnh, đi thôi!" Tôi hớn hở gọi lớn. "Chúng ta lập tức tới tổ chuyên án!"
Trong cuộc họp chuyên án, tôi đã trình bày toàn bộ suy đoán rút ra từ kết quả khám nghiệm hiện trường và khám nghiệm tử thi, cũng giải thích rõ nguyên nhân. Tôi tràn đầy tự tin trình bày toàn bộ chứng cứ, tuy nhiên, điều tôi nhận được lại không phải là những tràng pháo tay cổ vũ như trong tưởng tượng, mà là một bầu không khí lặng phắc như tờ. Các thành viên của tổ chuyên án người nào người nấy trố mắt nhìn tôi, dường như đã chết lặng hoàn toàn trước mớ suy luận tôi vừa đưa ra. Có vẻ như họ rất muốn phản đối nhưng lại không biết phải phản bác như thế nào. Bầu không khí kỳ khôi này chỉ bị phá vỡ sau khi chủ nhiệm Nguyễn của phòng Giám định ADN bước vào phòng họp.
Chủ nhiệm Nguyễn cười hồ hởi, nói: "Ra rồi!"
Toàn bộ tổ chuyên án lập tức dồn hết sự chú ý vào trưởng phòng Nguyễn. Đội trưởng Hứa vội hỏi: "Nhân thân đã rõ chưa?"
Đây chính là bi kịch của bác sĩ pháp y. Pháp y làm việc rời rã suốt một ngày trời, suy luận đến nát óc nhưng vẫn không bằng một xét nghiệm đối chiếu ADN. Tôi thường nói đùa pháp y là nghề "đoán, đoán nữa, đoán mãi". Các ngành kỹ thuật hình sự khác đều căn cứ vào kết quả hiển thị trên máy móc thiết bị để đưa ra kết luận giám định, chỉ có hai chuyên ngành pháp y và pháp chứng là phải căn cứ vào kinh nghiệm và nhận thức chủ quan để vắt óc suy đoán, suy diễn, suy luận. Đoán đúng thì không sao, hễ đoán sai thì tiếng xấu để đời. Rất nhiều lãnh đạo chỉ chú ý đến kết quả giám định ADN mà chẳng hề bận tâm tới quá trình làm việc cực nhọc của bác sĩ pháp y để thu thập được mẫu xét nghiệm ADN ở hiện trường và trên tử thi.
Chủ nhiệm Nguyễn tự hào nói: "Nhân thân đã rõ ràng, là máu của một nam thanh niên 22 tuổi, tên là Hồng Chính Chính. Hắn là người bản địa, đi làm thuê ở tỉnh ngoài đã lâu năm, năm ngoái từng bị bắt giữ vì tội đánh người gây rối, may mà đã lưu lại được mẫu máu của hắn."
Đội trưởng Hứa quay sang nói với tôi: "Trưởng phòng Tần, có vẻ như suy luận của anh đã sai rồi."
Tôi vẫn đang chìm đắm trong nỗi hờn tủi vì bị đối xử bất công, nghe đội trưởng Hứa nói vậy thì càng bực bội: "Anh bảo suy đoán nào của tôi sai thế?"
"Vừa rồi anh nói, hung thủ có lẽ là phụ huynh học sinh." Đội trưởng Hứa nheo nheo mắt nói. "Giờ hung thủ mới có 22 tuổi, chẳng nhẽ lại có con học lớp 6?"
Các điều tra viên cười rộ lên.
Mặt tôi hết đỏ bừng lại trắng bệch, nhưng vẫn gắng giữ bình tĩnh, kiên trì quan điểm: "Tôi đã nói rồi, tôi cho rằng vụ án này có lẽ có hai hung thủ. Hồng Chính Chính chỉ là một trong hai, kẻ còn lại, không loại trừ khả năng là phụ huynh học sinh."
Đội trưởng Hứa bật cười, không nói gì thêm, chỉ khẽ giục các điều tra viên: "Đi mau, bắt ngay Hồng Chính Chính, làm rõ mọi chuyện."
Tôi cắt lời đội trưởng Hứa: "Thế không điều tra phụ huynh nữa sao?"
Đội trưởng Hứa nói: "Nhóm phụ trách điều tra phụ huynh học sinh lập tức dừng công việc lại, đi bắt Hồng Chính Chính trước đã. Bắt được hắn rồi, mọi việc còn lại sẽ dễ dàng hơn."
Tôi không phản bác gì nữa, buồn bực theo các điều tra viên rời khỏi phòng họp.
*
Suốt buổi chiều, tôi ngồi trong phòng Pháp y của Công an huyện, xem đi xem lại những bức ảnh trong vụ án Vân Thái trên màn hình máy tính. Những bức ảnh chen chúc rối loạn trong đầu óc tôi, không thể phát hiện ra bất cứ manh mối nào từ trong đó. Chỉ dựa vào những bức ảnh này, thực sự không có cách nào phá án, lại càng không thể sàng lọc được nghi phạm, có lẽ đây cũng là nguyên nhân khiến cho chuỗi vụ án này đến nay vẫn chưa được phá.
Sáng sớm hôm sau, điện thoại trong khách sạn vang lên, là bác sĩ Triệu gọi điện báo cho tôi biết Hồng Chính Chính đã bị bắt giữ, tại vị trí hổ khẩu trên bàn tay phải của hắn đúng là có vết thương. Hiện tại, bộ phận điều tra đang tiến hành thẩm vấn. Tôi hai mắt lờ đờ, chỉ "vâng" một tiếng rồi gác máy lăn ra ngủ tiếp.
Do quên đặt đồng hồ báo thức nên khi tỉnh dậy đã là 10 giờ sáng, tôi vội vàng đánh răng rửa mặt, cuống quýt chạy tới phòng Pháp y.
"Có phải sáng nay anh gọi điện cho tôi nói là đã bắt được Hồng Chính Chính phải không?" Tôi không dám chắc cú điện thoại nhận được hồi sáng là thật hay mơ nên hỏi lại bác sĩ Triệu.
Bác sĩ Triệu cười nói: "Thanh niên có khác, ngủ không biết trời đất là gì. Đúng vậy, bắt được rồi, có điều tới giờ vẫn chưa hé răng một chữ."
"Không khai mà được à?" Tôi nói. "Chúng ta có bằng chứng cơ mà!"
Còn chưa dứt lời, tôi đã ngẩng ra, ngẫm nghĩ một lát, lại nói: "Anh Vĩnh, mà không phải, chúng ta vẫn chưa có bằng chứng."
"Sao cơ?" Bác sĩ Triệu ngạc nhiên hỏi lại. "Chúng ta đã phát hiện ra vết máu của hắn trong hành lang tòa nhà và trên đường hung thủ tẩu thoát kia mà!"
Tôi khẽ lắc đầu, nói: "Đã là bằng chứng thì phải có tính xác định, phải khẳng định chắc chắn hắn đã giết người, chứ không phải chỉ lảng vảng ở gần hiện trường."
Bác sĩ Triệu nói: "Ý anh muốn nói, bây giờ chúng ta có thể khẳng định hắn đã xâm nhập vào hành lang tòa nhà nhưng chưa thể khẳng định là hắn đã giết người, phải không?"
"Đúng vậy!" Tôi rầu rĩ đáp. "Nếu lấy được mẫu máu của hắn ở ngay trong nhà, hoặc lấy được mẫu máu hỗn hợp của hắn và nạn nhân trên nền hành lang bên ngoài hiện trường, sẽ khẳng định được hắn đã giết người. Nhưng lúc này, chúng ta mới chỉ lấy được mẫu máu của hắn ở hành lang bên ngoài hiện trường thì không thể khẳng định là hắn giết người. Luật sư có thể cãi rằng hắn chỉ đi qua hành lang tòa nhà trong lúc bị chảy máu cam."
"Nói thế thì khiên cưỡng quá!" Bác sĩ Triệu nói. "Làm gì có chuyện trùng hợp như thế được? Qua điều tra cho thấy, Hồng Chính Chính không có quan hệ gì với nạn nhân, hắn không thể chạy tới một nơi cách xa nhà mình như vậy được, lại còn vừa hay bị chảy máu cam ngay trong hành lang tòa nhà. Điểm mấu chốt nhất là, tại vị trí hổ khẩu trên bàn tay phải của hắn đúng là có một vết thương do dao cứa còn mới nguyên, hoàn toàn phù hợp với suy luận của chúng ta, như vậy vẫn chưa đủ thuyết phục ư?"
Tôi nhún vai, nói: "Luật sư có thể nói, Hồng Chính Chính chẳng có quan hệ gì với nạn nhân cả, tại sao lại phải giết người?"
Bác sĩ Triệu ngây ra một lúc lâu rồi hỏi: "Vậy giờ phải làm thế nào?"
"Phục dựng hiện trường." Tôi nhấn mạnh từng chữ.
Sau khi cùng bác sĩ Triệu quay lại hiện trường trung tâm, chúng tôi bắt đầu mô phỏng lại động tác của hung thủ và người bị hại tối hôm đó. Tôi để bác sĩ Triệu đứng ở góc hẹp giữa ghế sofa và bức tường, còn tôi đứng đối diện với anh ta, mô phỏng hành động cầm dao đâm.
Tôi nói: "Anh xem, tôi cầm dao đâm anh trong tư thế này, khiến hổ khẩu của tôi bị cứa rách. Sau khi bị thương, tôi vẫn tiếp tục cầm dao đâm anh. Thế thì lúc này, máu chảy ra từ trên tay tôi, có lẽ..."
Tôi nhỏ vài giọt nước vào vị trí hổ khẩu của mình, sau đó tiếp tục vung tay mô phỏng tư thế đâm. Nước trên tay tôi liền bị hất văng xuống đất theo quán tính.
Tôi chỉ vào vết nước trên sàn nhà, nói: "Giờ thì lấy mẫu máu ở xung quanh chỗ này mang đi thử. Lúc trước tôi đã nói, vị trí hổ khẩu có rất nhiều mạch máu nên chắc chắn hung thủ đã bị chảy nhiều máu, nhưng không lấy được mẫu máu là do máu ở hiện trường quá nhiều, rất khó lấy được lượng máu quá ít ỏi của hung thủ. Tuy nhiên, theo cách này, tôi không tin là không lấy được máu của hắn."
"Cách hay đấy!" Bác sĩ Triệu nói. "Chuẩn xác hơn rất nhiều so với mò kim đáy biển!"
Chúng tôi đã lấy được mười sáu mẫu máu, gấp rút mang tới phòng Giám định ADN, sau đó trở về tổ chuyên án bình tĩnh chờ đợi.
Thời gian chậm chạp trôi đi, lòng tôi hồi hộp thấp thỏm, không biết có thể "một chiêu chế địch" hay không?
Cuối cùng, nỗi lo âu đã được hóa giải, phòng Giám định ADN đã có thông tin, trong mười sáu mẫu máu này đúng là có máu của Hồng Chính Chính thật.
"Tốt quá" Đội trưởng Hứa đập bàn reo lên. "Lần này thì hắn đừng hòng giả câm nữa! Tôi phải ghi công cho phòng ADN mới được."
Tuy đội trưởng Hứa nói là ghi công cho phòng ADN, nhưng tôi và bác sĩ Triệu lại không hề cảm thấy bực mình, bởi điều chúng tôi quan tâm không phải là hư danh mà chính là niềm vui chiến thắng. Tôi lẳng lặng quay về khách sạn, ngủ một giấc ngon lành, tin rằng sáng ngày mai sẽ nhận được tin vui Hồng Chính Chính nhận tội.
Quả nhiên, trước chứng cứ rành rành, Hồng Chính Chính đã phải cúi đầu nhận tội. Hắn thừa nhận mình đã cầm dao đâm chết vợ chồng Dương Phong, nhưng lại không nói rõ động cơ giết người, còn một mực nói rằng chỉ có một mình hắn gây án.
Đội trưởng Hứa bất đắc dĩ lại phải mời tôi tới phòng làm việc của tổ chuyên án bàn bạc cách giải quyết.
Tôi hỏi: "Hồng Chính Chính đêm đó mặc áo gì?"
"Áo phông màu đen." Điều tra viên nói.
"Vậy hiện tại chúng ta cần tìm kẻ mặc áo trắng còn lại." Tôi tràn đầy tự tin, "Hồng Chính Chính không nói rõ động cơ giết người, theo tôi thấy, là vì hắn vốn dĩ không hề có động cơ. Người có động cơ chính là kẻ mà hắn đang ra sức bảo vệ."
"Xem ra, khả năng có hai kẻ gây án như anh phán đoán là rất lớn." Đội trưởng Hứa có vẻ như đã tôn trọng tôi hơn.
"Vậy tiếp theo, chúng ta hãy tiến hành điều tra phụ huynh học sinh." Tôi nói.
Lời Tố Cáo Lặng Thầm
Tần Minh
Vụ Án Thứ 2 - Mê Án Hai Xác (6)
"Chia thành hai nhóm." Tôi nói. "Nhóm thứ nhất điều tra xem Hồng Chính Chính có qua lại với phụ huynh của học sinh nào trong lớp Dương Phong chủ nhiệm hay không. Nhóm thứ hai phỏng vấn các học sinh trong lớp Dương Phong, chú ý chọn những em lanh lợi, trong lúc trò chuyện cần có sự hiện diện của giáo viên hoặc phụ huynh. Ngoài ra, tôi có một yêu cầu, nếu các đồng chí của tổ thứ hai phát hiện ra tình hình gì, hãy lập tức thông báo cho tôi ngay, tôi muốn tham gia phỏng vấn."
Đội trưởng Hứa gật đầu đồng ý với sự sắp xếp của tôi. Hai tổ trinh sát mau chóng triển khai công tác.
Tôi cứ nghĩ tổ thứ nhất sẽ nhanh chóng tìm ra thông tin, nhưng sự việc lại không được như mong muốn. Sau nửa ngày điều tra, các điều tra viên tổ thứ nhất vẫn không thu được mấy thông tin phản hồi. Hồng Chính Chính xảy ra án mạng mới thấy hắn xuất hiện. Hơn nữa, hắn chưa bao giờ sử dụng điện thoại di động nên không thể điều tra đã liên lạc với ai.
"Tiếp tục điều tra! Xem trong số phụ huynh của vài chục học sinh này có ai đã từng tới chỗ làm của hắn hay không? Có ai qua lại với hắn một năm về trước không?" Đội trưởng Hứa quát ầm lên trong điện thoại.
"Việc này cần phải có thời gian anh ạ!" Điều tra viên phía bên kia dè dặt đáp.
"Đội trưởng Hứa, đừng sốt ruột!" Tôi nói. "Chưa biết chừng tổ thứ hai sẽ thu được thông tin đấy."
Tôi vừa dứt lời, điện thoại của đội trưởng Hứa lại đổ chuông, tổ thứ hai đúng là đã phát hiện ra manh mối.
*
Khi tôi mau chóng tới trường tiểu học Hồng Kỳ, đã thấy một cô bé tầm 12, 13 tuổi rụt rè ngồi bên cạnh mẹ, đang trò chuyện với một nữ cảnh sát. Tôi lặng lẽ tiến lại gần lắng nghe.
"Cháu vừa nói Tiểu Thanh là bạn tốt của cháu phải không?" Cô cảnh sát hỏi.
Cô bé gật đầu.
"Vậy nếu Tiểu Thanh bị bắt nạt, cháu có nên kể với cô không nhỉ?"
Cô cảnh sát rủ rỉ khuyên nhủ, cô bé ngập ngừng đắn đo, suy nghĩ mãi mới hỏi: "Thế thầy Dương có biết là cháu nói không?"
Có vẻ như cô bé vẫn chưa biết rằng thầy giáo của chúng đã vĩnh viễn không bao giờ có thể nghe thấy những điều chúng nói nữa.
Cô cảnh sát nói: "Cô hứa với cháu, những gì cháu nói hôm nay chỉ có mẹ cháu, cháu, cô và chú đang đứng đằng sau cô biết thôi, được không?"
Tôi thầm bất mãn với cô cảnh sát xinh đẹp kia, vì tôi biết lời hứa của cô chắc chắn là một lời nói dối.
"Lời nói của con gái đẹp đúng là không đáng tin!" Tôi bụng bảo dạ.
Nhưng cô bé lại liếc nhìn tôi một cái rồi nói: "Nhưng mà, cũng không cho chú này biết đâu! Chú ấy ở đây, cháu ngại không muốn nói."
Tôi đã lờ mờ đoán ra chân tướng, thế là biết điều tránh ra ngoài cửa, chuyển từ quang minh chính đại tham gia sang lén lút nghe trộm.
"Là thế này ạ!" Cô bé bắt đầu ấp úng. "Hai hôm trước, vào buổi chiều có tiết tự học, thầy Dương gọi Tiểu Thanh vào phòng làm việc, hết một tiết học mới thấy bạn ấy quay về. Khi bạn ấy ngồi xuống cạnh cháu, cháu thấy bạn ấy rất lạ, người bạn ấy run bần bật, mặt mũi trắng bệch. Cháu hỏi có phải bạn bị sốt không nhưng bạn ấy chỉ lắc đầu, khóc thút thít. Cháu đang ngơ ngác thì bạn ấy đã kéo cháu ra khỏi phòng học, đi đến chỗ chúng cháu vẫn thường tâm sự với nhau. Sau đó, bạn ấy đã kể... đã kể cho cháu nghe một bí mật."
"Cháu đừng sợ, cháu cứ bình tĩnh kể cho cô nghe." Cô cảnh sát an ủi.
"Bạn ấy ôm cháu khóc rất lâu rồi mới nói với cháu, thầy Dương đã bắt nạt bạn ấy rất nhiều lần rồi..."
"Mẹ kiếp, hiếp dâm trẻ vị thành niên?" Lần nào nghe thấy vụ án hiếp dâm, tôi cũng giận đến sôi máu. Tôi đứng ngoài cửa, siết chặt nắm đấm, không ngớt chửi thầm. "Cái loại cầm thú đội lốt người!"
"Bắt nạt thế nào?" CÔ cảnh sát vẫn gặng hỏi. Tôi cảm thấy hơi xấu hổ, hiểu ý sơ sơ là được rồi mà.
Cô bé im lặng một lúc mới đáp: "Bạn ấy nói... bạn ấy nói... thầy Dương thò tay vào trong váy bạn ấy... rồi chọc vào chỗ ấy."
Tôi đứng ngoài cửa, nghiến răng kèn kẹt.
Cô cảnh sát đằng hắng một tiếng, hỏi tiếp: "Thế sau đó cháu đã nói gì với bạn ấy?"
"Cháu bảo bạn ấy hãy kể cho bố bạn ấy biết, để bố bạn ấy tới đánh cho con người xấu xa kia một trận." Cô bé rất có ý thức bảo vệ bản thân.
"Thế cháu đã gặp bố bạn ấy bao giờ chưa? Sao cháu biết bố bạn ấy có thể đánh được thầy Dương?" Câu hỏi của cô cảnh sát rất chuyên nghiệp, thứ nhất có thể thăm dò xem Dương Phong có quen biết bố của Tiểu Thanh không, thứ hai là tìm hiểu về nhân thân và đặc điểm của bố Tiểu Thanh.
"Chưa ạ! Mẹ Tiểu Thanh mất rồi, còn bố bạn ấy rất bận, lần nào họp phụ huynh cũng nhờ các cô trong cửa hàng bố bạn ấy đến họp hộ. Tiểu Thanh đáng thương lắm." Giọng cô bé đã nghẹn ngào. "Nhưng Tiểu Thanh có khoe với cháu, bố bạn ấy hồi trước là lính đặc công, đánh nhau rất giỏi."
Tôi vẫy tay về phía cô cảnh sát, ra hiệu cho cô ta hãy kết thúc cuộc trò chuyện. Bây giờ, chúng tôi đã có đủ manh mối, không cần thiết phải bắt ép đứa trẻ ngây thơ kia chịu thêm áp lực tâm lý nữa.
Cô cảnh sát an ủi cô bé vài câu rồi cùng tôi ra về, tới trụ sở Công an huyện.
*
"Đã điều tra ra động cơ thực sự." Đội trưởng Hứa phấn khởi ra mặt. "Lập tức mời Ngô Ngũ tới thẩm vấn, đồng thời điều tra mối quan hệ giữa anh ta và Hồng Chính Chính."
"Đội trưởng Hứa, tôi muốn có lệnh khám nhà." Tôi nói. "Chúng ta đã đoán được có lẽ anh ta chính là một trong hai hung thủ, đêm hôm đó, có thể anh ta đã mặc áo trắng. Tại sao không đi khám xét thử xem chiếc áo trắng đó có còn không?"
Cầm lệnh khám nhà trên tay, tôi vừa đi vừa nghe điều tra viên kể về gia cảnh của Tiểu Thanh. Nhà Tiểu Thanh là gia đình đơn thân, Ngô Ngũ bố cô bé là lính đặc công giải ngũ, hiện mở một cửa hàng kinh doanh nhỏ. Mẹ của Tiểu Thanh đã mất trong một vụ tai nạn giao thông mấy năm về trước, trong nhà chỉ còn lại hai bố con. Ngô Ngũ rất yêu thương con gái, coi cô bé như mạng sống của mình. Phân đội Cảnh sát hình sự đã cho một nữ nhân viên trong cửa hàng đưa Tiểu Thanh rời khỏi nhà trước đó vì không muốn cô bé phải chứng kiến cảnh tượng bố mình bị bắt.
Sau khi nhìn Ngô Ngũ sắc mặt cực kỳ bình thản được cảnh sát đưa lên xe, tôi và bác sĩ Triệu mới bước vào trong nhà anh ta. Công tác tìm kiếm không hề khó khăn, chúng tôi mau chóng tìm được một chiếc áo phông trắng lốm đốm vài chấm nhỏ màu nâu, dựa theo kinh nghiệm, tôi đoán rằng đó chính là vết máu giặt chưa sạch.
Sau vài giờ đồng hồ, kết quả xét nghiệm đã cho thấy, vết máu dính trên chiếc áo phông trắng chính là máu của Hồng Chính Chính và nạn nhân nữ.
Ngô Ngũ được đưa tới đội Cảnh sát hình sự. Anh ta không hề chống đối, bình tĩnh kể lại toàn bộ sự việc.
Bảy năm trước, Ngô Ngũ và vợ đi xe khách về nhà bố mẹ vợ, ngồi ngay bên cạnh hàng ghế của họ có một cậu thanh niên choai choai mười mấy tuổi bỏ nhà đi hoang. Xe đang chạy bỗng nhiên lật nghiêng, hành khách bị thương la liệt, hiện trường vô cùng hỗn loạn. Vợ của Ngô Ngũ do ngồi ngay cạnh cửa sổ nên bị mảnh kính vỡ cứa đứt động mạch cổ, tử vong ngay tại chỗ. Còn cậu thanh niên ngồi ở ghế bên cạnh bị hôn mê do phần cổ bị chèn ép nghiêm trọng. Ngô Ngũ không cứu được vợ, cố nén đau đớn, dùng kỹ thuật cấp cứu từng học được trong quân đội để sơ cứu cho cậu thanh niên, cuối cùng đã cứu sống được cậu ta.
Cậu thanh niên đó chính là Hồng Chính Chính.
Bảy năm sau, Hồng Chính Chính về thăm quê, tình cờ gặp lại Ngô Ngũ, vừa nhìn đã nhận ra anh ta ngay. Nhắc tới chuyện năm xưa, Ngô Ngũ không nén nỗi đau buồn, nước mắt lã chã. Hai người cũng coi như là bạn vong niên, lại cùng trải qua cơn sinh tử, trò chuyện mãi không biết chán. Hồng Chính Chính còn mua rượu tới nhà Ngô Ngũ lai rai tâm sự. Uống được một lúc, Tiểu Thanh đi học về, khóc lóc kể cho bố nghe chuyện nhiều lần bị Dương Phong sàm sỡ. Ngô Ngũ nghe mà giận đến tím tái mặt mày, Hồng Chính Chính cũng vô cùng căm phẫn, vốn sẵn hơi men, hai người quyết định phải tới hỏi tội Dương Phong. Ngô Ngũ sợ Dương Phong không biết anh ta là ai mà không cho vào nhà nên đã mang theo hai chai Ngũ Lương Dịch làm "mồi nhử", quyết định lấy cớ biếu quà để vào được trong nhà đã rồi tính sau.
Tới nhà Dương Phong, Ngô Ngũ nói dối mình là phụ huynh của cô bé bạn thân của Tiểu Thanh, Dương Phong bèn mời anh ta vào trong phòng khách. Sau đó, Ngô Ngũ liền ngả bài, nói rõ mình là ai. Dương Phong sợ hãi, nấp vội vào góc hẹp giữa ghế sofa và tường. Lúc này, Hồng Chính Chính đã thủ sẵn dao sắc trong tay, lập tức xông vào đâm ngay.
Ngô Ngũ vốn dĩ chỉ định tìm Dương Phong hỏi cho ra nhẽ, nếu Dương Phong chối tội, sẽ đánh cho một trận cho hả giận, nào ngờ Hồng Chính Chính chưa nói năng gì đã lao đến đâm luôn. Cậu thanh niên giang hồ phiêu bạc đã dùng cách ấy để đền đáp ơn nghĩa mà không lường được rằng đã làm hại chính ân nhân của mình.
Ngô Ngũ thấy Hồng Chính Chính làm vậy thì sững sờ kinh hãi. Đúng lúc này, vợ Dương Phong nghe động liền nhảy xuống giường chạy ra xem, thấy Dương Phong khắp người đẫm máu liền hét toáng lên. Ngô Ngũ càng sợ hãi, vội vàng xông tới bịt miệng bà ta lại. Lúc này, Dương Phong đã mất khả năng kháng cự. Hồng Chính Chính thấy Ngô Ngũ vật lộn với vợ Dương Phong bèn xông lại đâm luôn cho bà ta một nhát rồi nắm áo Ngô Ngũ kéo đi. Hai người nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
"Anh đã đoán đúng!" Nghe Ngô Ngũ kể xong, bác sĩ Triệu nói, "Dương Phong đã biết hung thủ chính là bố của Tiểu Thanh, nhưng ông ta vẫn hy vọng rằng mình có thể sống sót. Nếu ông ta được cứu sống, sẽ không muốn tiết lộ chuyện xấu xa động trời này, không muốn hủy hoại danh dự nhà giáo ưu tú toàn thành phố của mình. Ông ta cố tình đánh lạc hướng cảnh sát khiến cho vụ án không thể phá nổi, dù bản thân có phải thiệt thòi cũng còn hơn cả đời mang tiếng cầm th. Thế nhưng, đến khi ông ta cảm thấy mình sắp chết thì lại hối hận nên mới tiết lộ chi tiết áo đen áo trắng. Lúc đó, có lẽ ông ta đã muốn khai ra sự thực, nhưng lực bất tòng tâm, chỉ còn biết tiếc nuối từ giã cõi đời."
Tuy vụ án đã được phá nhưng lòng tôi vẫn trĩu nặng. Tôi im lặng không nói năng gì.
Bác sĩ Triệu nói tiếp: "Đừng ủ ê nữa, tôi biết anh đang nghĩ gì, đầu tôi cũng đang rối tung rối mù lên đây. Rốt cuộc thì ai mới là người tốt, ai mới là kẻ xấu?"
"Đen và trắng, khoảng cách thật mong manh." Tôi quay sang nói với đội trưởng Hứa. "Bé Tiểu Thanh thật đáng thương, mong rằng các anh hãy có chính sách hỗ trợ cho cô bé, đừng để cô bé đi sai đường. Chỉ mong cô bé được sống an lành chờ ngày bố mãn hạn tù. Và nhất định phải để cô bé hiểu rằng, tuy bố mình phạm tội nhưng không phải là người xấu."
Pháp Y Tần Minh: Lời Tố Cáo Lặng Thầm Pháp Y Tần Minh: Lời Tố Cáo Lặng Thầm - Tấn Minh Pháp Y Tần Minh: Lời Tố Cáo Lặng Thầm