One does not fall “in” or “out” of love. One grows in love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Tác giả: Tấn Minh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 42
Cập nhật: 2021-02-07 13:19:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
ụ Án Thứ 1 - Đã Sai Càng Sai (1)
Phần lớn người ta thường bị mờ mắt trước vẻ bề ngoài, chỉ có số ít người thông tuệ mới nhận ra chân tướng ẩn sâu bên trong.
Phaedrus
Sư phụ đặt ngón tay trên lưng thi thể, vuốt dọc theo chiều dài xương sống, từ sau gáy vuốt tới xương cùng (1), nước đọng trên lưng thi thể rẽ ra dưới đầu ngón tay anh, như thể vừa rạch đôi mặt nước, đường đi của ngón tay hiện lên mồn một.
(1) Xương cùng nằm vị trí thành sau xương chậu.
"Sao không giải phẫu lưng?" Theo sự di chuyển của đầu ngón tay, cặp lông mày của sư phụ cũng từ từ chau tít lại.
Là tổng đội phó quản lý mảng kỹ thuật hình sự, sư phụ Trần Nghị của tôi được coi là người tính khí ôn hòa nhất trong số mấy vị lãnh đạo lớn tuổi của sở Công an. Sư phụ ngoài 40 tuổi, sở thích lớn nhất là kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện cười nhạt như nước ốc, đám thanh niên trong tổng đội thích được làm việc cùng sư phụ. Nhưng lúc này, sắc mặt của sư phụ hoàn toàn không giống như đùa, tim tôi bỗng đập lên thùm thụp.
"Ờ.. ờ... e hèm." Quế Bân, bác sĩ pháp y chính của công an huyện Thạch Bồi đằng hắng lấy giọng, chuẩn bị lên tiếng.
"Không hỏi anh!" Sư phụ phũ phàng cắt ngang lời bác sĩ Quế. "Tôi đang hỏi Tần Minh, vì sao không mổ lưng ra?"
Trước bao ánh mắt đổ dồn về, chốc lát, mặt tôi đã đỏ rần, miệng mấp máy nhưng không thốt nổi thành lời. Ngón tay sư phụ lại lướt dọc xương sống của thi thể, ấn mạnh xuống vài vị trí, nói: "Tôi cho rằng có lẽ các cậu đã phạm phải sai lầm không đáng có."
Thấy ngữ khí của sư phụ đã hơi dịu xuống, người anh em đồng môn Đại Bảo vội vã giải nguy cho tôi: "Do lần này chúng em chỉ khám nghiệm hiện trường sơ bộ, hơn nữa, thời gian khá là gấp gáp nên chỉ tiến hành giải phẫu theo quy trình thông thường chứ không tiến hành giải phẫu phần lưng."
Tôi đứng bên cạnh gật đầu như bổ củi.
Trong trường hợp thông thường, bác sĩ pháp y sẽ phải tiến hành khám nghiệm "ba khoang" của thi thể, cũng chính là giải phẫu khoang sọ, khoang ngực và khoang bụng, chỉ trong những trường hợp đặc thù mới động đến lưng, tiến hành giải phẫu phần lưng và tủy sống.
"Không giải phẫu thì chí ít cũng phải ấn xuống kiểm tra chứ?" Sư phụ nói thẳng không chút nể nang. "Tôi thấy, nếu như các cậu nghiêm túc kiểm tra thì kiểu gì cũng sẽ quyết định mổ ngay." Sư phụ cầm kẹp cầm máu chỉ vào vị trí vừa ấn ngón tay xuống.
"Vâng... Chuyện này... cái chính là..." Đại Bảo luôn mắc chứng nói lắp vào những lúc căng thẳng và đuối lý.
Tôi đưa tay ấn xuống vị trí sư phụ chỉ, nhưng không cảm thấy có gì khác thường.
Nhìn thấy vẻ ngơ ngác của tôi, sư phụ lắc đầu nói: "Học nhiều thực hành nhiều vào, kinh nghiệm còn non lắm. Mổ!"
Để bù đắp lỗi lầm, tôi vội vàng chụp ngay lấy con dao phẫu thuật, đưa mũi dao lướt dọc theo vết ngón tay sư phụ vừa vạch ra. Dao đi da mở, để lộ ra tổ chức dưới da trắng vàng lẫn lộn và cơ bắp đỏ hồng. Do căng thẳng nên đường dao cũng thành ra cong queo lượn sóng.
Tôi và Đại Bảo đứng ở hai bên thi thể, cùng phân tách lớp da trên lưng. Toàn bộ phần cơ lưng nhanh chóng lộ ra, màu sắc của cơ rất bình thường, không hề phát hiện ra tình trạng xuất huyết hay tổn thương.
Tôi dùng dao, chống hai tay lên thành bàn giải phẫu, trong lòng thầm hí hửng, lần này chắc là sư phụ đã phán đoán sai rồi. Vừa nãy không khí căng thẳng quá, không biết lát nữa sư phụ sẽ tự bào chữa cho mình thế nào đây.
Sư phụ liếc nhìn tôi, cười nhạt một tiếng: "Đừng có mừng vội, tiếp tục đi!"
Bị sư phụ nhìn thấu tim đen, mặt tôi hết đỏ lại trắng, tôi vội vàng cầm dao phẫu thuật lên, luống cuống phân tách phần cơ trên lưng thi thể.
"Á!" Tay Đại Bảo đột nhiên khựng lại.
Tôi vươn cổ sang nhìn, bỗng chốc rụng rời tay chân.
*
Vào buổi sáng một tháng trước đó...
"Định bao giờ cưới Linh Đan đấy?" Sư phụ gọi tôi tới phòng làm việc nhưng không lập tức vào ngay chuyện chính mà vừa vân vê điếu thuốc lá vừa hỏi. Sau khi tôi đón bạn gái Linh Đan lên tỉnh lỵ, do nàng tính tình cởi mở nên đã mau chóng thân thiết với toàn bộ tổng đội chúng tôi.
"Sư phụ giờ cũng tọc mạch đời tư thế à?" Tôi dang chân dang tay ngả dài trên ghế sofa. "Em mới có 28 tuổi đầu, vội vàng làm gì?"
"Đừng có ở đây mà ăn nói xấc xược!" Sư phụ nạt. "Giờ cậu là trưởng phòng Pháp y rồi, điều cần nhất bây giờ là nâng cao trình độ nghiệp vụ của bản thân, phải để cho mọi người cảm phục. Trước đây biểu hiện của cậu rất xuất sắc, nhưng vẫn cứ phải thận trọng mới được, cẩn thận lại lật thuyền rãnh cạn."
Làm lãnh đạo bao nhiêu năm qua, sư phụ giáo huấn lập trường cho cấp dưới đương nhiên cũng là chuyện cơm bữa nên tôi đã quá quen với kiểu vào tai trái ra tai phải.
"Đến lúc cậu kết hôn, lại xin nghỉ tuần trăng mật, rồi say sưa duyên mới, rồi lại mải mê sinh con đẻ cái." Sư phụ vẫn tiếp tục. "Tới lúc đó, thời gian sẽ trở nên eo hẹp. Cậu phải tận dụng khoảng thời gian tốt đẹp hiện tại để chăm chỉ công tác hiện trường chứ đừng có chỉ chăm chăm chạy vụ án lớn, vụ án nhỏ thì lờ đi."
Nghe tới đây, tôi trong lòng giật thột, vội vàng nghiêm túc lắng nghe. Tuy xã hội ổn định nhưng số lượng án mạng ở các địa phương trong toàn tỉnh không hề ít, chỉ cần xảy ra án mạng, lực lượng pháp y của cơ quan công an địa phương sẽ lập tức báo cáo lên sở Công an tỉnh. Nếu vụ án mạng nào sư phụ cũng bắt tôi đến hiện trường, chẳng phải dồn tôi vào thế bốn biển là nhà sao? Tới lúc Linh Đan bỏ tôi, tôi còn biết kết hôn với ai đây? Còn đi trăng mật với ai đây? Còn sinh con với ai đây?
"Cũng không phải là vụ án mạng nào cậu cũng phải tới." Sư phụ nhận ra vẻ sững sờ kinh hãi của tôi thì không nhịn được cười, nói: "Chọn lấy những vụ án có tình tiết éo le phức tạp, chẳng hạn như vụ án này, tôi thấy nên đi."
Sư phụ ném cho tôi một tờ giấy, tôi cầm lên đọc, là một bức điện báo nội bộ của cơ quan công an được fax tới:
Kính gửi: Tổng đội Cảnh sát hình sự Công an tỉnh
Huyện Thạch Bồi thuộc thành phố chúng tôi đêm qua xảy ra một vụ án, một cư dân huyện Thạch Bồi tên là Tôn Tiên Phát được phát hiện nằm ngay trước cửa nhà trong tình trạng bị trọng thương, đưa đi cấp cứu nhưng không thể qua khỏi, đã tử vong vào hồi 5 giờ sáng hôm nay. Hiện tại, phân đội thành phố đã điều phái nhân viên tới huyện Thạch Bồi kết hợp với nhân viên kỹ thuật địa phương triển khai công tác điều tra.
Phân đội cảnh sát hình sự
Công an huyện Thạch Đan
"Vụ án kiểu này, chúng ta cũng phải tới sao?"
"Vụ án có đơn giản tới đâu cũng là một mạng người." Sư phụ nói. "Đi đi, làm cho cẩn thận vào đấy."
Đúng lúc ấy, Lý Đại Bảo đi ngang qua trước cửa phòng sư phụ, lại bước giật lùi trở lại bên cửa, thò đầu vào hỏi: "Sư phụ, đi đâu thế? Em đi cùng được không?"
"Anh đã sắp xếp xong đống hồ sơ chưa?" Tôi hỏi.
Đại Bảo mặt mày tiu nghỉu: "Việc đó phức tạp kinh, anh đã làm suốt một tuần rồi, cuồng cẳng quá, không ngồi thêm được nữa, cứ đà này thì anh đến mắc bệnh trĩ mất thôi. Cho anh chạy đi chạy lại một chốc!"
"Đại Bảo tới sở Công an tỉnh là để tập huấn chứ không phải để ngồi sắp xếp hồ sơ." Sư phụ rõ ràng đang vào hùa với Đại Bảo. "Hai cậu cùng đi, còn nữa, bảo phòng Pháp chứng phái người đi cùng, gọi Lâm Đào đi đi!"
Pháp y và pháp chứng vốn dĩ không thể tách rời nhau, công tác khám nghiệm hiện trường vụ án chủ yếu dựa vào hai chuyên ngành này. Lâm Đào cũng được coi là người cộng sự lâu năm của tôi, chúng tôi không chỉ ở cùng một tổ khám nghiệm mà còn tốt nghiệp cùng một trường, cùng công tác ở sở Công an tỉnh, nếu như không có chuyện đột xuất, lần nào khám nghiệm hiện trường chúng tôi cũng xuất hiện cả đôi. Đại Bảo vẫn hay đùa rằng chúng tôi là "cặp đôi hoàn hảo", đến Linh Đan nhiều khi cũng hùa theo trêu chọc. Có Lâm Đào đi cùng, tâm trạng của tôi cũng nhẹ nhõm hơn chút ít, nhưng vui mừng nhất vẫn là Đại Bảo. Anh ta vừa chuẩn bị hòm dụng cụ, vừa hát ư ử. Tôi cầm một tập hồ sơ lên, gõ nhẹ vào đầu anh ta nói: "Anh vẫn cười được cơ à, phòng Hồ sơ mà cằn nhằn gì tôi thì anh cứ liệu hồn với tôi đấy!"
Đại Bảo gãi gãi đầu, rồi đắc ý giơ hai ngón tay lên, cười nói: "Chạy hiện trường, không lo bị trĩ, yeah!"
*
Sau một tiếng đồng hồ ngồi xe, chúng tôi đã tới huyện Thạch Bồi. Khi xe đi qua bờ sông Thạch Hà, tôi lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Một năm đã trôi qua, lại một mùa hoa cải nở rộ, nhưng cô thiếu nữ trong chiếc váy hoa năm xưa đã không bao giờ còn được nhìn thấy khung cảnh đẹp đẽ này lần nữa (2).
(2) Xem vụ án "Mùa hoa Thanh minh", tập 1 "Người giải mã tử thi".
Đã gần trưa, xe đỗ lại ở một ngôi làng nhỏ phía tây bắc thị trấn. Phóng mắt nhìn đi, thấy lớp lớp những ngôi nhà hai tầng xinh xắn xếp hàng nối tiếp nhau, khói bếp bảng lảng, mùi thức ăn thơm phức kích thích khứu giác của tất cả những người trên xe.
Xung quanh căn nhà hiện trường đã được giăng dây cảnh giới. Căn nhà tầng này trông không có gì khác biệt so với những căn nhà khác, vòng ngoài có tường bao chạy quanh, quây thành một không gian độc lập. Tại một góc tường vây, vài nhân viên pháp chứng đang ngồi lom khom dưới đất quan sát gì đó. Tôi không tới làm phiền họ mà tiến thẳng tới chỗ bác sĩ pháp y Quế của Công an huyện Thạch Bồi: "Chào anh!"
Bác sĩ Quế đang tìm kiếm gì đó trong hòm dụng cụ, nghe thấy tiếng chào của tôi thì giật nảy mình: "Trưởng phòng Tần, anh tới lúc nào vậy? Sao nhanh thế?"
Tôi đi thẳng vào đề: "Nạn nhân là ai thế?"
"Nạn nhân tên là Tôn Tiên Phát, một công dân bình thường, vợ chết sớm, con trai đi làm xa, hiện sống một mình. Tối qua anh ta sang nhà hàng xóm giúp việc ma chay, 10 giờ đêm mới về nhà, còn nói là 3 giờ rưỡi sáng mai sẽ lại sang giúp việc đưa tang, nhưng nhà có tang đợi tới 4 giờ sáng vẫn không thấy anh ta đâu. Hai nhà kia ở rất gần nhau, đi bộ chỉ mất năm phút. Nhà kia cử người sang tìm thì phát hiện ra Tôn Tiên Phát đang nằm ở góc tường bao, lúc đó vẫn còn thở nhưng đã mê man bất tỉnh."
"Sao lại đưa tang vào sáng sớm thế?" Tôi cắt lời.
"Đúng vậy, phong tục ở đây là phải đưa người chết tới nhà tang lễ trước khi trời sáng." Bác sĩ Quế nói. "Không ngờ một người tốt bụng như Tôn Tiên Phát lại gặp phải chuyện bất hạnh này."
"Có kịp cấp cứu không?"
"Cơ bản là không." Bác sĩ Quế nói, "4 giờ sáng, anh ta mới được phát hiện trong tình trạng bị thương nghiêm trọng, người báo án vội vàng chạy đi gọi người tới cứu, mấy người luống cuống đưa được Tôn Tiên Phát tới bệnh viện thì cũng đã gần 5 giờ. Trong bệnh án của bệnh viện ghi rõ, Tôn Tiên Phát được đưa tới trong tình trạng phản xạ đồng tử với ánh sáng mất, cấp cứu khoảng nửa tiếng thì tắt thở."
"Bị thương ở đâu?" Tôi hỏi.
"Đầu." Bác sĩ Quế đáp. "Nghe nói tại vùng chẩm có một vết giập rách (3), khi cấp cứu, hai đồng tử cũng không đều nhau. Thi thể được đưa thẳng từ bệnh viện tới nhà xác, tôi đang khám nghiệm hiện trường xong sẽ tới đó luôn."
"Vụ án hiện tại đã có manh mối gì chưa?" Tôi hỏi ngay đến vấn đề quan tâm nhất.
Bác sĩ Quế liếc nhìn sang sân nhà bên cạnh, thấy mấy người hàng xóm ra ra vào vào, đang chuẩn bị dọn bàn ăn cơm ngay trong sân, bèn hạ thấp giọng nói với tôi: "Động cơ thì không khó tìm. Người chết bên nhà có đám hồi trước có qua lại thân mật với anh ta. Người phụ nữ đó có quan hệ tình cảm rất phức tạp, dan díu với không ít người. Sau khi chị ta bị tai nạn giao thông, có lẽ một người tình nào đó của chị ta không chịu nổi cú sốc này nên đã trút giận lên đầu Tôn Tiên Phát."
Lời Tố Cáo Lặng Thầm
Tần Minh
Vụ Án Thứ 1 - Đã Sai Càng Sai (2)
"Tôn Tiên Phát bao nhiêu tuổi rồi?" Tôi hỏi.
"Bốn mươi lăm." Bác sĩ Quế dừng lại một lát, nói tiếp. "Nhưng người tình bí mật của anh ta mới hơn 20 tuổi."
"Ồ, cỏ non đâu có dễ ăn thế." Tôi vừa nói, vừa mặc trang phục khám nghiệm hiện trường rồi tiến về phía góc tường, nơi các nhân viên pháp chứng đang tụ tập.
"Hiện trường có quá ít vật chứng dấu vết." Lâm Đào đã ngồi lom khom ở đó từ lúc nào, vừa dùng thiết bị hút tĩnh điện rà đi rà lại, vừa nói với tôi: "Chúng tớ vẫn chưa tìm ra được manh mối nào có giá trị."
Trên mặt đất, nhìn thấy rõ nhất là một vũng máu lớn, bên cạnh còn có một bãi nôn.
"Bãi nôn nằm ở vị trí này, có lẽ là do nạn nhân bị thương ở đầu dẫn đến tăng áp lực nội sọ gây nôn mửa, lại kết hợp với hình dạng của vũng máu, có thể khẳng định đây là hiện trường ban đầu khi nạn nhân ngã xuống, cũng có nghĩa là nạn nhân đã bị tấn công ngay tại đây." Tôi vừa phân tích vừa lần theo chân tường lên trên tìm kiếm dấu vết.
Bức tường bao không được trát vữa, những viên gạch trần có màu đỏ sẫm, quả thực rất khó phát hiện ra vật chứng dấu vết. Tôi lấy từ trong hòm đồ nghề ra chiếc kính lúp, săm soi từng li từng tí dọc theo mặt tường, bỗng thấy mảng màu đỏ thẫm có mấy đốm màu khác lạ đập vào trong mắt. Tôi vội vàng lấy mẫu thử từ một đốm màu khả nghi, nhỏ lên vài giọt thuốc thử benzidine, giấy lọc nhanh chóng ngả sang màu xanh biếc.
"Có vẻ như mấy vết lốm đốm này đúng là vết máu thật." Tôi nói. "Nhìn vào hình dạng của vết máu, có lẽ là do bị bắn tóe hoặc vẩy lên."
Lâm Đào lấy thước cuộn ra đo đạc một hồi, ngờ vực nói: "Mấy vết máu dạng phun bắn này chỉ cách mặt đất có 20 centimet, vị trí thấp quá, chẳng lẽ nạn nhân bị tấn công khi đang nằm bò dưới đất?"
"Nghe nói trên đầu nạn nhân có một vết thương, nhưng trên da đầu thì không có động mạch lớn nào cả, rất khó hình thành nên vết máu có dạng phun bắn." Tôi phát huy sở trường pháp y, bắt đầu lập luận. "Bởi vậy, vết máu ở đây có lẽ là bị vẩy lên, cũng có nghĩa là, hung thủ đã dùng hung khí đánh vào đầu nạn nhân, máu dính vào hung khí, khi hung khí được vung lên, máu bám trên đó đã bắn vào chân tường."
Nhìn vào vết máu, khó lòng suy đoán thêm được gì nữa, tôi bèn quay sang hỏi một điều tra viên ở bên cạnh: "Người đầu tiên phát hiện ra Tôn Tiên Phát gặp nạn có nói lúc đó anh ta ở trong tư thế nào không?"
Điều tra viên bước tới bên vũng máu ở chân tường, đưa tay chỉ trỏ: "Lúc đó, Tôn Tiên Phát quay đầu vào tường, chân xoay về phía cổng chính, ở trong tư thế nằm ngửa."
Nằm ngửa? Tôi không suy nghĩ gì thêm nữa, bèn cùng Lâm Đào tiến vào trong nhà tiếp tục xem xét.
*
Trong nhà rất gọn gàng ngăn nắp, Tôn Tiên Phát hẳn là một người chăm chỉ, chịu khó. Đồ đạc trong phòng được bày biện ngay ngắn, ở chính giữa chiếc bàn vuông đặt một xâu chìa khóa và hai gói thuốc lá chưa bóc. Bên cạnh là phòng ngủ, chăn được gấp gọn gàng, xếp ở đầu giường.
"Hiện trường có vẻ như không hề có dấu vết bị lục lọi, có thể loại trừ khả năng giết người cướp của. Em đoán rằng có tới tám, chín mươi phần trăm là giết người vì tình." Tôi thấy Lâm Đào đã bước lên tầng hai, bèn quay sang nói với Đại Bảo bên cạnh.
"Phải, chìa khóa để ở trên bàn, chắc là nạn nhân đã vào trong nhà rồi." Đại Bảo lẩm bẩm. "Hai bao thuốc lá này có lẽ là thuốc của nhà có đám ma?"
"Có một điểm rất bất thường, nạn nhân đã vào trong nhà nhưng lại chưa lên giường đi ngủ." Tôi và Đại Bảo vào trong nhà vệ sinh, sờ mấy chiếc khăn mặt treo trên tường. "Khăn đều khô nguyên, không có dấu hiệu tắm gội. Anh cho rằng nạn nhân vừa vào nhà lại đi ra ngoài rồi bị tấn công, hay là bị tấn công vào lúc sáng sớm khi chuẩn bị đi ra ngoài?"
Đại Bảo ngơ ngác lắc đầu.
Tôi cười, nói: "Sao anh ngốc thế, 4 giờ sáng người ta đã phát hiện ra nạn nhân nằm dưới đất, nếu nạn nhân bị tấn công vào lúc sáng sớm trước khi ra khỏi cửa thì theo như thời gian anh ta đã hẹn tối hôm trước, anh ta sẽ ra khỏi cửa tầm 3 rưỡi sáng. Chỉ nửa tiếng, liệu có thể tạo ra một vũng máu lớn đến thế ở bên ngoài được không?"
Đại Bảo bừng hiểu: "Đúng rồi! Không có động mạch chính nào bị tổn thương cả, từ vết thương giập rách trên đầu có thể chảy ra một vũng máu lớn như vậy, chí ít cũng cần đến vài tiếng."
"Kết hợp với tình hình tại hiện trường, chăn gấp gọn gàng, chìa khóa ở trong phòng khách," tôi nói, "có lẽ là nạn nhân vừa vào trong nhà lại đi ra ngoài ngay, sau khi ra khỏi cửa thì bị đánh lén vào sau gáy. Có một vấn đề là nếu nạn nhân muốn đi ra ngoài thì phải đi về phía cổng chính chứ, nhưng anh ta lại đi về phía góc tường theo hướng ngược lại, là tại sao? Anh ta đi tới chân tường để làm gì nữa?"
"Còn nữa, anh ta ra khỏi cửa mà không mang theo chìa khóa, có lẽ là không khóa cửa." Đại Bảo nói. "Tuy nhiên, người báo án lại khẳng định rằng lúc anh ta tới nơi, cửa chính của căn nhà đã khóa chặt, chẳng lẽ hung thủ giết người xong còn khóa cửa giúp nạn nhân?"
"Chúng ta quay ra chỗ chân tường xem lại." Tôi nói rồi xách hòm đồ nghề lên, bước ra khỏi nhà, đi ra sân. Khoảnh sân khá rộng, cách chân tường năm mét có một gian nhà nhỏ bằng gạch do nạn nhân tự xây, bên trong cất một số dụng cụ quét dọn như chổi, gầu hót rác. Tôi và Đại Bảo bèn đưa mắt nhìn nhau, hóa ra con người chịu khó này định lấy chổi để quét dọn nhà cửa.
"Có lẽ hung thủ đã nấp sẵn ở cửa nhà, nhìn thấy Tôn Tiên Phát ra khỏi nhà, đi đến gần chân tường, liền ra tay sát hại." Đại Bảo đẩy gọng kính trên sống mũi, nói. "Còn tại sao hung thủ lại khóa cửa giúp nạn nhân, có lẽ chỉ có hung thủ mới biết."
Tôi đứng dưới sân, ngẩng đầu nhìn lên tầng hai của căn nhà. Tầng hai có một dãy cửa sổ kiểu kéo đẩy bằng hợp kim nhôm, cánh cửa sổ nằm sát tường đang mở toang, Lâm Đào đang chăm chú kiểm tra dọc theo khung cửa sổ. Tôi nháy mắt với Đại Bảo, nói: "Thằng cha Lâm Đào đẹp trai thật đấy, chẳng trách gái theo ầm ầm."
"Nhiều gái theo cũng được ích lợi gì?" Đại Bảo nói. "Chẳng phải vẫn trơ khấc một thân đấy à? Đâu có được hạnh phúc như em?"
Lâm Đào đứng trên tầng hai nghe thấy tiếng Đại Bảo bèn cúi đầu nhìn xuống, nói lớn: "Bí Đao, cậu xem này, nạn nhân đúng là không có ý thức đề phòng kẻ gian gì cả. Cánh cửa mở toang, nếu có kẻ gian muốn đột nhập vào nhà trộm cắp, chỉ cần trèo lên bờ tường là với được đến cửa sổ, muốn trèo qua cửa sổ vào trong phòng thì quá dễ."
"Vớ vẩn!" Tôi bực bội gắt lên, "Bí Đao cái gì mà Bí Đao? Cậu dám ngang nhiên gọi biệt danh của tớ trước mặt bao nhiêu người thế hả?"
Đại Bảo đứng ở bên cạnh phì cười, tôi đập vào đầu anh ta, nói: "Cười cái gì, em đoán rằng nếu không phải nạn nhân từ trong nhà đi ra, tự chui vào rọ, thì hung thủ có lẽ cũng sẽ trèo vào trong nhà qua lối ấy."
"Tầng hai không có dấu vết khả nghi." Lâm Đào nói với qua khung cửa sổ xuống sân, "hiện trường có vẻ như chẳng có một vật chứng nào hết, giờ chỉ còn biết trông chờ vào công tác khám nghiệm tử thi thôi."
Sau bữa trưa, tôi và Đại Bảo tới phòng giải phẫu pháp y trong nhà xác huyện Thạch Bồi. Gian phòng nhỏ tối tăm vẫn giống hệt như một năm về trước, không có gì thay đổi. Bác sĩ Quế đã ở nhà xác chờ chúng tôi, đứng đợi cùng với anh ta còn có lãnh đạo bộ phận pháp y của Công an huyện Thạch Đan tên là Quản Kỳ Kim. Bác sĩ Quản đã ngoài 50 tuổi, có thể coi là tiền bối của chúng tôi, lần này, ông đảm nhiệm công việc ghi chép.
Đầu tiên, chúng tôi kiểm tra một cách hệ thống thân thể và tứ chi của Tôn Tiên Phát, không thấy có bất cứ vết tổn thương nào.
"Chà chà, chăm chút bản thân chu đáo thật đấy." Bác sĩ Quế nói. "Cả người sạch sẽ trắng trẻo thế kia."
"Có vẻ như anh ta là một người rất chăm chỉ, ở nhà có một mình cũng quét dọn sạch bong." Tôi nói.
"Ồ, chưa biết chừng là do 'cỏ non' của anh ta quét dọn giúp cũng nên." Đại Bảo cầm dao phẫu thuật lên, vừa cạo đầu thoăn thoắt vừa nói.
Khi tóc của Tôn Tiên Phát được cạo sạch sẽ, toàn bộ vết thương ở vùng chẩm đã lộ ra hoàn toàn.
"Hai mép vết thương tù, quanh mép vết thương có đường nứt toác dọc theo chiều da, trong vết thương có thể nhìn thấy cầu nối tổ chức (1)." Tôi cầm lấy kẹp cầm máu, vừa kiểm tra miệng vết thương, vừa nói rõ tình hình khám nghiệm để bác sĩ Quản ghi lại. "Đáy vết thương đã chạm tới mảng xương sọ vỡ, có thể khẳng định là gãy xương theo kiểu vỡ vụn xương sọ."
(1) Cầu nối tổ chức (tissue bridge): Khi vật tày đập mạnh lên cơ thể người sẽ khiến cho da và tổ chức mềm bị xé rách. Do là bị xé rách chứ không phải bị cứa đứt bởi vật sắc nhọn nên bên trong vết thương vẫn còn những sợi tổ chức (mô liên kết, mạch máu và thần kinh chưa hoàn toàn đứt rời) nối liền với nhau, gọi là cấu nối tổ chức. Đây là một trong những căn cứ để xác nhận vết thương do vật tày gây ra.
Tôi dùng cồn lau chùi cẩn thận xung quanh vết thương, nói: "Đây là vết thương giập rách điển hình do hung khí tày tấn công vào đầu gây rách da hình thành nên. Mọi người xem, da ở xung quanh vết thương bị trầy xước, tại sao lại như vậy?"
"Bề mặt của hung khí thô ráp, mặt tiếp xúc lớn hơn vết thương." Kiến thức lý thuyết của Đại Bảo rất vững.
"Vậy sẽ là vật gì?" Tôi chống hai tay lên thành bàn giải phẫu, vận động phần cổ đã bắt đầu cứng đờ. "Liệu có phải là gậy gỗ lớn?"
Thấy chúng tôi vẫn lề mề chưa chịu động dao giải phẫu phần đầu thi thể, bác sĩ Quản tỏ ra sốt ruột: "Chuyện đó đâu có gì quan trọng, chúng ta biết được hình thù đại khái của hung khí gây thương tích là được rồi. Nhanh lên nào, tôi không còn trẻ được như các anh, cái lưng già của tôi đã mỏi nhừ rồi đây này."
Ba người chúng tôi đều đang đứng trước bàn giải phẫu, ngoài bác sĩ Quản, không còn ai để ghi chép nữa, thế là tôi cũng không muốn nói gì thêm, cúi xuống, bắt đầu rạch mở da đầu của nạn nhân.
Phía dưới vết giậo rách đúng là tương ứng với vị trí xương sọ vỡ vụn kéo dài từ vùng chẩm tới tận vùng trán dọc theo đáy sọ.
"Ồ, lực tác động mạnh thật đấy, xương sọ vỡ đến mức này cơ mà!" Bác sĩ Quế kêu lên.
Tôi chau mày, nói tiếp: "Đồ vật bằng gỗ sẽ không thể nào gây ra tình trạng vỡ xương nghiêm trọng đến thế được, có vẻ như là hung khí bằng kim loại và bề mặt rất thô ráp, vậy sẽ là thứ gì được nhỉ?"
Thấy tôi lại suy đoán lan man về hình thù của hung khí gây án, bác sĩ Quản bực mình bĩu môi một cái. Bác sĩ Quản quá nửa đời người làm việc trong ngành pháp y, chưa từng phạm phải sai lầm gì lớn nhưng cũng chưa lập được thành tích nào đáng kể, chỉ cần yên ổn công tác thêm hai năm nữa là có thể tự hào về hưu. Xem ra, ông ta hoàn toàn chẳng buồn bận tâm tới suy luận của chúng tôi. Tuy tôi thấy ác cảm đối với thái độ làm việc được chăng hay chớ kiểu này song cũng ngại không muốn phê bình ông ta trước mặt người khác nên đành tiếp tục tập trung vào công việc, cẩn thận lấy ra tổ chức não của nạn nhân.
"Ồ? Sao vùng trán lại có xuất huyết não? Da đầu trước trán không bị tổn thương kia mà!" Đại Bảo đưa tay đẩy gọng kính trên sống mũi, lật lại phần da đầu phía trước trán nạn nhân ra xem lại lần nữa. "Tổn thương dội đối lực?" (2)
(2) Tổn thương dội đối lực hay chấn thương dội (contre-coup injury) là chỉ phần đầu đang vận động nhanh bỗng giảm tốc đột ngột, dẫn tới da đầu, xương sọ, tổ chức não bị tổn thương, xuất huyết ở vị trí bị va đập. Đồng thời, tổ chức não ở vị trí đối diện với vị trí va đập cũng vaa chạm với vách trong xương sọ do chuyển động quán tính dẫn tới tổn thương do xuất huyết, nhưng da đầu tương ứng với vị trí đó sẽ không bị tổn thương.
"Không phải chứ? Tôi nói. "Tổn thương dội đối lực chỉ xuất hiện khi bị ngã thôi."
Tôi dùng kẹp cầm máu bóc rách màng cứng ở đáy sọ, lộ ra vết nứt trên xương sọ, nói: "Anh xem này, vết rạn nứt trên xương kéo dài từ vùng chẩm tới trước trán, do xương bị gãy vỡ mới dẫn tới tụ máu ở trước trán, điều này không phù hợp với nguyên lý của tổn thương dội đối lực. Em nghĩ rằng, có lẽ đó là xuất huyết do gãy xương chứ không phải do tổn thương dội đối lực."
"Đúng vậy!" Bác sĩ Quản đứng cạnh cũng nhấc hộp sọ của nạn nhân lên xem xét, nói: "Anh xem, vết nứt trên xương chẩm có hiện tượng đứt đoạn."
Chúng tôi đều biết, vết nứt trên xương có hiện tượng đứt đoạn đan xen như thế này là do bị chịu lực nhiều lần, dẫn đến gãy xương nhiều lần gây ra.
"Nói như vậy tức là nạn nhân đã bị đánh vào đầu hai lần trở lên, có điều chỉ có một lần hình thành vết thương mà thôi." Tôi nói.
Lời Tố Cáo Lặng Thầm
Tần Minh
Vụ Án Thứ 1 - Đã Sai Càng Sai (3)
Khâu xong vết mổ, tôi hỏi: "Có cần khám nghiệm phần lưng không?"
Vừa dứt lời, bác sĩ Quản đã lập tức phản đối: "Tôi thấy không cần thiết. Trời sắp tối rồi, ở đây ánh sáng không đủ, quan trọng hơn nữa là trong vụ án này, pháp y chúng ta không phát huy được bao nhiêu vai trò đâu. Nguyên nhân tử vong rất đơn giản, thời gian tử vong lại không cần thiết phải suy đoán, hung khí gây án chúng ta cũng đã làm rõ rồi. Quan hệ mâu thuẫn trong vụ án lại quá rõ ràng, chẳng lẽ còn sợ không phá được án? Hơn nữa, trong vụ án này lại không thể có chuyện hung thủ cưỡi lên lưng nạn nhân, vậy thì khám nghiệm sau lưng để làm gì nữa?"
Tôi gật đầu, căn bệnh cột sống cổ có vẻ lại tái phát khiến tôi bỗng thấy hoa mắt chóng mặt, bèn nói: "Chú Quản nói cũng phải, nhiệm vụ cơ bản đã hoàn thành, kết thúc thôi."
Về tới nhà nghỉ, chúng tôi tổng kết hiệu quả công việc sau một ngày khám nghiệm hiện trường và khám nghiệm tử thi. 9 giờ tối, chúng tôi tới phòng làm việc của tổ chuyên án trước khi cuộc họp chuyên án bắt đầu.
"Nạn nhân Tôn Tiên Phát bị tấn công bất ngờ vào đầu bằng vật tày, gây tổn thương não nghiêm trọng, dẫn tới tử vong." Tuy vẫn chưa đạt tới trình độ "kinh nghiệm đầy mình", nhưng tôi đã phải nỗ lực rất nhiều mới bước lên được vị trí như hiện tại nên ngữ khí đã có được vẻ tự tin giống như sư phụ. "Khi khám nghiệm hiện trường, nhận thấy nhà nạn nhân không có dấu vết bị lục lọi, có thể loại trừ khả năng giết người cướp của. Theo phân tích của chúng tôi, khả năng giết người trả thù là rất lớn. Nạn nhân lại không phải ở trong trạng thái chuẩn bị đi ngủ, có lẽ là vừa về đến nhà lại trở ra ngoài rồi bị tấn công. Hung khí gây án của hung thủ có lẽ là vật tày, chất liệu kim loại, bề mặt thô ráp. Bộ phận kỹ thuật chúng tôi hiện tại chỉ có thể cung cấp từng đấy thông tin hỗ trợ, mối quan hệ mâu thuẫn trong vụ án này rất rõ ràng, có lẽ không khó để điều tra ra manh mối."
Tổ trưởng tổ chuyên án gật đầu, đưa mắt ra hiệu với điều tra viên phụ trách, tỏ ý bảo anh ta hãy báo cáo tình hình điều tra.
"Tôn Tiên Phát tham gia lễ tang của người tình Lưu Cụ Diệp, trong đám tang đã nảy sinh cãi vã với một người dân trong lành tên là Trần Trương Lâm, đây chính là mâu thuẫn đáng chú ý nhất tính đến thời điểm này." Điều tra viên phụ trách nói, "Lưu Cụ Diệp năm nay 24 tuổi, buổi tối ngày hôm kia đã bị xe ô tô đâm chết tại chỗ trong lúc sang đường. Quan hệ tình cảm của nạn nhân khi còn sống rất phức tạp. Theo điều tra, cô ta có quan hệ mờ ám với không dưới mười bảy người, tầm tuổi từ 18 tới 60."
Toàn bộ tổ chuyên án đều lắc đầu ngán ngẩm.
Điều tra viên phụ trách nói tiếp: "Hiện tại chúng tôi đang tiến hành rà soát các mối quan hệ của Lưu Cụ Diệp để chuẩn bị cho bước điều tra tiếp theo. Ngoài ra, chúng tôi cũng phái một tổ công tác tới điều tra các mối quan hệ mâu thuẫn của Tôn Tiên Phát."
"Tốt!" Tổ trưởng tổ chuyên án nói. "Ngoài những người tối nay có nhiệm vụ, còn lại đều về nghỉ ngơi cả đi, tôi tin rằng vụ án này không khó phá."
"Chờ chút!" Tôi đã cắt ngang. "Theo phân tích của tôi, có lẽ hung thủ đã bám theo nạn nhân về nhà, thời gian nạn nhân về đến nhà cũng chưa phải là quá muộn. Bởi vậy, tôi cảm thấy, có lẽ nên cử người đi dò hỏi dân làng xung quanh xem có ai nhìn thấy nạn nhân bị kẻ nào đó bám theo vào tối hôm ấy hay không. Nếu biết được đặc điểm ngoại hình của hung thủ sẽ có thể thu hẹp phạm vi điều tra, sàng lọc nghi phạm cũng dễ dàng hơn."
"Bác sĩ Tần nói rất có lý." Tổ trưởng tổ chuyên án nói. "Thế thì người của đồn cảnh sát địa phương tối nay không được phép nghỉ, cần bủa ra xung quanh địa điểm gây án, xem buổi tối có ai qua lại quanh đó thì dò hỏi xem tối qua họ có đi qua đây vào thời gian tương tự hay không, có nhìn thấy người bị hại và kẻ bám theo không?"
Cuộc họp chuyên án kết thúc, tôi dương dương đắc ý trở về khách sạn, nói với Đại Bảo đang nằm trên giường bên cạnh: "Trong vụ án này, có lẽ pháp y không phát huy được vai trò chủ chốt đâu, em đoán rằng rất có thể vụ án sẽ được phá nhờ vào việc dò hỏi người đi đường, anh có tin không?"
Đại Bảo khe khẽ gật đầu, nói: "Em phân tích rất có lý, bám đuôi theo sau, chờ thời cơ giết người. Mong là sẽ sớm phá được vụ án."
*
Buổi sáng hôm sau, chúng tôi quay trở về tỉnh.
"Thế nào, vụ án đã chắc chắn chưa?" Thấy tôi vừa đi công tác được một ngày đã về ngay, sư phụ hỏi.
"Không thành vấn đề, quan hệ mâu thuẫn bên trong vụ án rất rõ ràng, chắc là sẽ phá án nhanh thôi." Tôi vỗ ngực nói.
Sư phụ gật đầu, không hỏi gì thêm, chỉ nói: "Các bác sĩ pháp y mới tuyển dụng của các địa phương trong toàn tỉnh năm ngoái đã hoàn thành đợt huấn luyện mới. Tuy nhiên, phần lớn các pháp y mới tuyển dụng lần này lại không phải tốt nghiệp ngành y học lâm sàng, cần phải theo học một khóa huấn luyện pháp y chuyên ngành mới được. Tôi thấy số người khá nhiều, những bốn năm chục, chia ra huấn luyện tương đối khó khăn. Tỉnh ta có trường cao đẳng chuyên ngành pháp y khá thâm niên là trường y Hoản Nam, không thể lãng phí tài nguyên được. Bởi vậy, sở Công an tỉnh quyết định gộp chung lại huấn luyện. Cậu tốt nghiệp trường này, bởi vậy giao cho cậu xử lý các công việc cụ thể ở đó là thích hợp nhất. Trong vòng nửa tháng, phải hoàn thành công tác chuẩn bị, lại thêm nửa tháng để cho học viên bàn giao công việc, đầu tháng Sáu bắt đầu công tác huấn luyện."
Công việc ở sở Công an tỉnh là như vậy đấy. Hàng ngày, ngoài công tác giám định thương tật, điều tra phá án, khám nghiệm hiện trường, còn phải phụ trách một khối lượng công việc hành chính vô cùng nặng nhọc. Công việc hành chính nhìn thì khô khan nhạt nhẽo, nhưng nghĩ lại, cũng thấy chúng có thể nâng cao trình độ xử lý vụ án của pháp y toàn tỉnh nên tôi cũng thấy yên tâm, cũng có động lực để làm việc.
Thời gian nửa tháng, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng bận rộn bù đầu bù óc, cảm giác thời gian lao như tên bắn. Trong vòng nửa tháng, tôi túi bụi làm báo cáo, gửi thông báo, đối chiếu danh sách, liên hệ trường học, lên dự toán, sắp xếp lịch học, soạn giáo trình, bận rộn luôn tay luôn chân nên đã hoàn toàn quên bẵng mất vụ án Tôn Tiên Phát ở huyện Thạch Bồi.
Công tác chuẩn bị vượt quá thời gian dự định, tôi phải mất đúng hai mươi mốt ngày mới xong xuôi mọi việc. Sau khi nhấp chuột vào nút "gửi", chính thức chuyển thông báo đi, tôi đổ người xuống lưng ghế tựa, ngửa cổ thở hắt ra một tiếng.
"Cuối cùng thì cũng đã xong!"
"Bí Đao, nhìn cậu ngày nào cũng bận rộn tới đầu bù tóc rối thế kia, không sợ Linh Đan bỏ à?" Lâm Đào vừa hay đi qua trước cửa phòng tôi liền chõ vào trêu chọc.
"Quên đi nhé!" Tôi nói. "Ai giống như cậu, bị bồ đá hết lần này đến lần khác."
"Đừng đùa!" Lâm Đào vênh mặt nói. "Là tớ đá hết cô này đến cô khác nhé!"
Tôi đưa hai tay xoa mạnh lên mặt, nói: "Được rồi, được rồi, cậu đẹp trai, cậu quyến rũ, cậu gái theo hàng đàn, thế được chưa? Tớ phải nghỉ ngơi một chút, mệt mỏi quá rồi!" Nói xong, tôi rút bao thuốc ra, ném cho Lâm Đào một điếu.
"Nghỉ ngơi cái gì?" Lâm Đào nói. "Vụ án ở Thạch Bồi bế tắc rồi!"
Tôi giật nảy mình, bật ngồi thẳng dậy, hỏi dồn: "Bế tắc? Sao lại thế được? Quan hệ mâu thuẫn rõ ràng thế cơ mà?"
"Quan hệ mâu thuẫn rất rõ ràng." Lâm Đào nói. "Nhưng toàn bộ hơn chục người có liên quan đều đã bị loại trừ, đều có chứng cứ ngoại phạm. Cũng không thể tìm ra mối quan hệ nào khác, nên tổ chuyên án hiện tại không biết phải làm sao, dùng cả máy phát hiện nói dối mà cũng không có kết quả."
"Hay là năng lực phá án kém quá," tôi nói, "nên mới phức tạp hóa vụ án đơn giản thế này?"
"Không biết, tổng đội phó Trần nói rằng đợi vài ngày nữa anh ấy rảnh rỗi sẽ dẫn chúng ta tới điều tra lại. Thôi, không buông chuyện với cậu nữa đâu, còn cả đống việc kia kìa, tớ đi đây!" Lâm Đào quay người bước ra khỏi phòng.
"Xem ra sư phụ thật không yên tâm với chúng ta." Tôi nói với Đại Bảo đang đứng ngây ra ở bên cạnh. "Nhưng thế cũng tốt, vụ án không phá được, còn gì là thể diện nữa. Em tin rằng sư phụ sẽ phát hiện ra được nhiều manh mối và chứng cứ hơn."
*
"Có chuyện gì mà mấy ngày nay trông anh lúc nào củng ủ rũ vậy?" Linh Đan bưng bát lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi vụ án Tôn Tiên Phát, hoặc là do lo lắng bản thân đã phạm sai lầm trong quá trình điều tra, từ sau khi biết tin vụ án vẫn chưa được phá, suốt mấy ngày trời tôi đầu óc hoang mang, tinh thần sa sút, trông ủ rũ mệt mỏi thấy rõ.
"Ồ, không sao đâu." Tôi cố gắng che giấu tâm trạng bất an, chuyển sang chuyện khác. "Cho anh ăn cơm nhà được không? Mấy hôm nay ngày nào cũng đến cái quán gà này húp canh gà, ăn thịt gà, có chịu nổi không?"
"Cái gì mà quán gà?" Linh Đan bưng miệng cười. "Anh nói khó nghe chết đi được. Uống canh gà bổ não đấy, chẳng phải hôm nào cũng thấy anh kêu ca dạo này trí nhớ giảm sút hay sao? Anh xem, đây là lòng gà, bên trong có tim gà, ăn tim gà cũng cải thiện trí nhớ đấy."
"Mang tiếng là học y cơ đấy." Tôi lắc đầu, tiếp tục lùa cơm vào miệng, lẩm bẩm. "Là bác sĩ rồi mà còn mê tín cổ hủ, có căn cứ khoa học gì không?"
Linh Đan thôi cười, nói: "Chắc chắn là anh có tâm sự gì rồi, đùa anh mà anh cũng không cười. Nói đi, hay là có gian tình với ai rồi? Có phải đã gây ra chuyện gì có lỗi với em không đấy?"
"Trời ơi, thưa bà nội!" Tôi kêu ầm lên. "Còn thời gian nào nữa mà gian với chả tình, là công việc, chỉ là công việc thôi!"
"Công việc thì cũng phải nói với em chứ, cứ giữ ở trong lòng anh có thấy vui không?"
Tôi thấy Linh Đan có vẻ kém vui bèn nói: "Không có gì đâu, vẫn là vụ án ở Thạch Bồi lần trước, tới tận hôm nay vẫn chưa phá được. Ngày mai sư phụ muốn tới đó phúc tra nên anh hơi lo lắng, sợ mình có sơ suất gì."
Nghe tôi giải thích, Linh Đan lại không nhẹ lòng như tôi tưởng tượng mà đôi mắt bỗng trở nên xa xăm. Im lặng một lát, nàng bỗng ngẩng lên nhìn tôi, đôi mắt to tròn bắt sáng long lanh: "Em sẽ nói cho anh biết một điều bí mật!"
Linh Đan thích nói "bí mật" với tôi nhưng tôi chẳng hề hào hứng với những bí mật của nàng. Tôi "ừ" một tiếng lấy lệ, vẫn cắm cúi vào cơm, thầm nghĩ, lại là chuyện ai bồ bịch với ai, ai giấu chồng mua một chiếc túi Louis Vuitton chứ gì.
"Thật ra, em có một cô em gái họ, nếu còn sống, có lẽ cũng 25 tuổi rồi." Linh Đan đặt bát đũa xuống, chậm rãi nói.
Tôi lập tức dừng ngay động tác thuồng luồng cuốn cơm lại, "bí mật" nghe cũng hơi ly kỳ đấy.
"Em ấy là con gái cả của chú ruột em, tên là Lâm Tiếu Tiếu." Linh Đan nói tiếp. "Đáng tiếc là em ấy đã bị sát hại bảy năm về trước."
Lời Tố Cáo Lặng Thầm
Tần Minh
Vụ Án Thứ 1 - Đã Sai Càng Sai (4)
"Bảy năm về trước?" Tôi nói. "Lúc đó anh và em còn chưa quen biết nhau, nhưng sao chưa bao giờ anh nghe em nhắc tới thế?"
"Người trong nhà em luôn né tránh nhắc đến chuyện này." Linh Đan buồn bã nói. "Chú em đã phải hứng chịu cú sốc quá lớn, không ai dám nhắc tới vụ án này trước mặt chú nữa."
"Là kẻ thù của chú em gây ra sao?" Vừa nghe nhắc đến vụ án, thần kinh tôi bất giác trở nên mẫn cảm. "Nếu không, ai lại nỡ ra tay với một cô gái mới 18 tuổi?"
Linh Đan chậm chạp lắc đầu, ánh mắt thấp thoáng vẻ đau buồn: "Vụ án tới nay vẫn chưa phá được."
"Chưa phá được?" Tôi gần như nhảy dựng dậy. Dù là bảy năm về trước, cơ quan công an các nơi cũng đã hết sức coi trọng công tác điều tra án mạng, hễ gặp án mạng gần như sẽ huy động toàn lực xử lý. Về án mạng, thời đó, hầu hết các huyện thị trong toàn tỉnh đều có tỉ lệ phá án thành công đến chín mươi phần trăm. Một người luôn tâm niệm "án mạng phải phá bằng được" như tôi, thật sự không thể nào ngờ được rằng ngay sát bên mình vẫn còn vụ án chưa được giải quyết, hơn nữa người bị hại còn là người nhà của Linh Đan.
"Vụ án xảy ra ở Vân Thái quê em à?"
Linh Đan gật đầu: "Vâng, là vụ án xảy ra tại trường trung học số 12 tại Vân Thái, lúc đó anh còn đang học đại học nên chắc là không biết đến vụ án tồn đọng này."
Linh Đan đã ở bên tôi một thời gian dài, đương nhiên cũng hiểu được nhiều thuật ngữ chuyên ngành. Án tồn đọng chính là chỉ vụ án kéo dài mãi mà chưa phá được, là món nợ mà cảnh sát chưa thể trả cho người dân. Những vụ án mạng chưa phá được luôn khiến cho cảnh sát hình sự phải day dứt trong lòng.
"Thế... người nhà em có đoán được kẻ gây án là ai không?" Tôi hỏi.
"Đây chính là nguyên nhân khiến người trong nhà em không muốn nhắc tới chuyện này." Linh Đan dừng lại một lát, thở dài một tiếng, rầu rĩ đáp, "Tiếu Tiếu đã bị hãm hiếp sau khi chết."
Tôi âm thầm nghiến răng kèn kẹt.
"Thi thể của Tiếu Tiếu được phát hiện trong nhà vệ sinh công cộng của trường học." Linh Đan hồi tưởng lại. "Lúc đó có rất đông người kéo đến xem, còn Tiếu Tiếu... Chao ôi, xưa nay em ấy luôn là một cô bé ngoan ngoãn và hoạt bát, hồi nhỏ tới nhà chú chơi, em nhìn thấy trên tường dán đầy giấy khen của Tiếu Tiếu, đúng vậy, đến cả thời mẫu giáo cũng có. Chú em yêu quý và tự hào về con gái mình biết bao nhiêu. Khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó, chú em đã suy sụp hoàn toàn, em không biết về sau chú ấy đã làm cách nào để vượt qua nỗi đau. Tóm lại là kể từ lúc đó, người nhà em không ai dám nhắc tới tên Tiếu Tiếu nữa. Chuyện đã qua đành phải để nó trôi qua."
Tôi cúi đầu xuống, lại cầm bát lên, nuốt nhếu nháo cho hết bát cơm.
"Lúc đó, vụ án này không có lấy một manh mối, cảnh sát điều tra hơn một năm, thẩm vấn rất nhiều người, chúng em đều nhìn thấy cả nhưng hung thủ vẫn không thể tìm ra, kiểu gì cũng vẫn không thể tìm ra. Khi nỗi căm phẫn và đau đớn qua đi, gia đình em cũng phải dần dần chấp nhận sự thực. Có lẽ không phải cứ cố gắng là chuyện nào cũng có thể thực hiện được, nếu sự việc không có được kết cục giống như bản thân mong đợi, cũng nên học cách từ bỏ mới có thể tiếp tục bước đi." Nói tới đây, Linh Đan cầm đũa khẽ chọc vào người tôi. "Này, em nói nãy giờ, anh có hiểu ý em không đấy?"
Tôi buông đũa xuống, nắm lấy những ngón tay nhỏ nhắn của nàng, mỉm cười. Ý của Linh Đan, tôi hiểu, song nét u buồn thoáng qua trong mắt nàng đã khiến lòng tôi trĩu nặng. Tất cả mọi chuyện đều có thể trôi qua ư? Tiếu Tiếu cũng thế, Tôn Tiên Phát cũng vậy, thứ mà họ cần, có lẽ chỉ là chân tướng.
*
Buổi sáng hôm sau, sư phụ dẫn tôi, Đại Bảo và Lâm Đào tới huyện Thạch Bồi. Trước khi tới nhà của Tôn Tiên Phát, sư phụ xuống xe, chuyện trò vài câu với giám đốc Công an huyện Thạch Bồi, rồi mới xách hòm đồ nghề bước vào hiện trường. Tôi nháy mắt ra hiệu cho Đại Bảo, Đại Bảo bèn hấp tấp chạy lên giằng lấy hòm dụng cụ khám nghiệm nặng trịch từ trong tay sư phụ.
Tôi và Đại Bảo đứng ở trong sân nhìn sư phụ đi ra đi vào quan sát hiện trường, điều tra viên đi bên cạnh thuật lại cho anh ấy nghe về tình hình hiện trường và vị trí thi thể. Sư phụ chợt vẫy tay về phía chúng tôi, tôi và Đại Bảo vội vã chạy lại.
"Các cậu có phát hiện ra điểm mâu thuẫn ở hiện trường không?" Sư phụ hỏi. "Vị trí xác chết và hình dạng vết máu đều đã được giải thích hợp lý rồi chứ?"
Tôi ngẫm nghĩ một lát, chỉ im lặng gật đầu.
"Cậu nói nạn nhân đã bị hung thủ tấn công vào vùng chẩm từ sau lưng rồi ngã gục xuống bên cạnh chân tường?" Sư phụ đứng ở vị trí mà chúng tôi đã giả thiết, bắt đầu phục dựng quá trình gây án. "Vậy thì khi nạn nhân ngã xuống, sẽ phải ngã ngửa quay đầu ra cổng hoặc là ngã sấp quay đầu vào chân tường."
Tôi ngẫm nghĩ một lát, có lẽ đúng là như vậy.
"Nhưng nạn nhân lại ngã ngửa và quay đầu vào chân tường." Sư phụ nói. "Phải giải thích thế nào đây?"
Tôi lúng túng, nhất thời tắc tịt.
"Được rồi, hiện trường là như vậy." Sư phụ không giải thích tiếp về điểm mâu thuẫn này, chỉ vào hai bao thuốc lá trên bàn trong phòng khách, nói với điều tra viên. "Đi hỏi thử xem, nhà có đám tang phát loại thuốc lá gì?"
"Thi thể đã được đưa ra khỏi kho đông lạnh từ tối hôm qua." Bác sĩ Quế nói. "Bây giờ đã có thể tiến hành khám nghiệm."
"Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi!" Sư phụ tháo găng tay ra, nói.
*
Không theo trình tự giải phẫu thông thường, sư phụ lựa chọn khám nghiệm phần lưng của Tôn Tiên Phát đầu tiên. Sau khi từng lớp cơ sau lưng thi thể được phân tách ra dưới bàn tay lóng ngóng của tôi và Đại Bảo, đã phát hiện ra trên lưng nạn nhân đúng là có tổn thương thật.
"Sư phụ tính toán như thần!" Đại Bảo kinh ngạc thốt lên. "Sao mới chỉ ấn có hai cái mà sư phụ đã biết là có tổn thương?"
Sư phụ rõ ràng vẫn giận chúng tôi vì đã phạm sai lầm ngay trong lần ra quân đầu tiên nên chẳng thèm trả lời câu hỏi của Đại Bảo, nói: "Gãy mỏm gai bảy đốt sống, lớp cơ tầng sâu có mảng xuất huyết rộng. Giờ thì tôi hỏi các cậu, tổn thương kiểu này thông thường sẽ hình thành trong tình trạng thế nào?"
Lúc này, đầu óc tôi đã hoàn toàn trống rỗng, tôi lờ mờ nhận ra mình đã phạm phải một sai lầm cực lớn.
"Lực tác động rất mạnh, diện tích tác động rất rộng." Bác sĩ Quế trả lời thay chúng tôi. "Thường thấy trong trường hợp ngã từ trên cao xuống."
Sư phụ nhìn tôi trừng trừng, hoàn toàn bất động, cứ như vậy đến hai phút liền mới nghiêm giọng nói: "Mở khoang sọ!"
Tay tôi run rẩy, lần theo vết mổ trước đó, cứt đứt những đường chỉ khâu trên đầu. Lật mở nắp sọ, tổ chức não của nạn nhân "ộc" một tiếng xổ cả ra ngoài.
Sư phụ dùng dao mổ nội tạng lần lượt bóc tách từng lớp não, nói: "Không giải phẫu phần lưng là sơ suất trong công việc, thế nhưng tổn thương ở phần đầu, các cậu lại không nhìn ra vấn đề gì sao?"
"Sư phụ đang nói tới tổn thương dội đối lực ạ?" Tôi giải thích. "Em cảm thấy đây không phải là tổn thương dội đối lực. Tuy vị trí bị tác dụng lực là phần chẩm nhưng lại hình thành điểm tụ máu ở trước trán, em cảm thấy chỗ tụ máu trước là do vết nứt xương kéo dài qua đáy sọ tạo thành."
"Cậu có căn cứ gì không?" Sư phụ chau mày. "Tôi đoán là từ trong tiềm thức, cậu đã nhận định rằng đây là một vụ án mạng nên mới dùng thái độ suy đoán để loại trừ khả năng đó là tổn thương dội đối lực."
"Không phải, chúng em phát hiện ra trên hộp sọ của nạn nhân có hiện tượng nứt vỡ đứt đoạn, có lẽ không chỉ bị tác dụng lực một lần. Ngã từ trên cao xuống sao có thể gây chấn thương nhiều lần được?" Tôi ra sức biện hộ.
"Cậu đang nói tới chỗ này?" Sư phụ chỉ vào đường nứt vỡ trên xương sọ. "Xương vỡ lõm vào trong sẽ tạo thành các đường rạn vỡ dạng vòng tròn đồng tâm xung quanh vị trí bị tác dụng lực trên xương sọ, đồng thời cũng sẽ lấy vị trí đó làm trung tâm điểm để tỏa ra những đường rạn vỡ có hình chùm tia. Đường rạn vỡ hình chùm tia gặp phải đường rạn vỡ hình vòng tròn đồng tâm, đương nhiên sẽ bị đứt đoạn. Bởi vậy, đây không phải là hiện tượng đứt đoạn mà là hiện tượng xương vỡ lõm điển hình."
Tôi chăm chú quan sát hộp sọ thật kỹ lưỡng, trong lòng vẫn thấy không phục.
"Thừa nhận đi!" Sư phụ nói. "Nếu là tụ máu hình thành do vết nứt xương, đáng lẽ toàn bộ vùng nền sọ dọc theo vết nứt vỡ đều phải có tụ máu mới đúng. Trong khi hai vị trí tụ máu ở vùng trán và vùng chẩm của nạn nhân lại tách rời nhau, hoàn toàn không nối liền với nhau, đây là đặc trưng điển hình của tổn thương dội đối lực. Hơn nữa, nếu là hiện tượng tụ máu hình thành do xương nứt vỡ thì máu sẽ phải bám vào mặt ngoài của tổ chức não, còn tụ máu hình thành do tổn thương dội đối lực là ở bên trong tổ chức não. Đó là bởi vì tụ máu do xương nứt vỡ hình thành do tổ chức não bị chỗ xương nứt gãy đâm vào gây tổn thương, còn tụ máu do tổn thương dội đối lực hình thành do tổ chức não bên trong va đập với thành hộp sọ gây giập rách. Chỗ tụ máu trước trán nạn nhân không thể lau sạch bằng vải, bởi vậy, đó là tụ máu ở bên trong tổ chức não do tổn thương dội đối lực gây ra." Sư phụ vừa nói vừa cầm khăn lau chỗ máu tụ trên tổ chức não.
Tôi ỉu xìu như quả bóng xì hơi, đứng đờ đẫn bên cạnh.
Sư phụ nói tiếp: "Ngoài ra, nếu nạn nhân bị tấn công nhiều lần, sẽ có phản ứng giơ tay che đầu theo phản xạ, như vậy, trên tay nạn nhân rất có thể sẽ bị cú tấn công thứ hai đánh trúng, hình thành tổn thương do kháng cự, hoặc trên tay sẽ dính máu. Thế nhưng trên tay nạn nhân lại không có vết thương, cũng không thấy có máu."
Những lập luận của sư phụ rất thuyết phục, tôi nhất thời không có căn cứ nào để phản bác.
"Không phải chứ?" Bác sĩ Quế hỏi. "Anh thực sự cho rằng nạn nhân tử vong do ngã từ trên cao xuống?"
Lời Tố Cáo Lặng Thầm
Tần Minh
Vụ Án Thứ 1 - Đã Sai Càng Sai (5)
Sư phụ gật đầu: "Căn cứ vào tổn thương trên thi thể, tôi có đủ bằng chứng để khẳng định rằng nạn nhân bị ngã từ trên cao xuống, khiến lưng và vùng chẩm đập mạnh xuống đất dẫn tới tử vong."
"Em còn một thắc mắc." Tôi vẫn ngoan cố. "Tại vị trí của nạn nhân ở hiện trường, phát hiện ra vết máu của nạn nhân trên tường cách mặt đất 20 centimet, rơi từ trên cao xuống làm sao lại có vết máu dạng phun bắn được?"
Sư phụ ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên hai mắt sáng rực, chỉ kẹp cầm máu vào vết rạn xương ở đáy sọ của nạn nhân, nói: "Đáy sọ bị gãy xương, dịch não tủy và máu trong sọ sẽ tràn qua kẽ nứt trên đáy sọ lọt vào trong khoang mũi, miệng, do nạn nhân đã mất đi ý thức nên sẽ hít phải máu và dịch não tủy vào khí quản, sau đó bị ho sặc, nôn ra. Vết máu là do nạn nhân ho bắn vào tường."
Tôi nhớ lại bãi nôn ở bên cạnh vũng máu tại hiện trường, có vẻ như sư phụ phân tích không sai chút nào.
Sư phụ cầm dao khứa rách khí quản của nạn nhân, nói: "Xem này, không nằm ngoài dự đoán, trong khí quản của nạn nhân vẫn còn bọt máu."
Điểm nghi ngờ cuối cùng đã được sư phụ giải thích hợp lý, tôi thực sự không còn lời nào để phản bác. Xem ra, nạn nhân đúng là tử vong do ngã từ trên cao xuống.
"Nhưng," tôi lại thắc mắc, "nửa đêm nửa hôm, tại sao Tôn Tiên Phát lại ngã từ trên cao xuống? Nếu ngã như vậy, chỗ anh ta rơi xuống chính là ngay phía trên chỗ anh ta nằm."
Tôi nói xong liền tháo găng tay, bước sang văn phòng bên ngoài phòng giải phẫu, mở ảnh trên máy tính ra: "Vậy, nơi anh ta ngã xuống có lẽ là trên đầu tường của bức tường bao liền kề với tườnh nhà. Nửa đêm nửa hôm, anh ta còn leo lên tường để làm gì?"
"Vậy... vậy... là tử vong do ngã thật à..." Đại Bảo đã bấn loạn vì sai lầm của chúng tôi. "Thế là phải nhanh chóng khép lại vụ án phải không?"
"Đừng vội!" Sư phụ nói. "Tử vong là do rơi từ trên cao xuống, tuy nhiên chưa thể khẳng định chỉ là vô tình. Tiếp theo, chúng ta cần phải làm rõ nguyên nhân tại sao giữa đêm khuya nạn nhân lại ngã từ trên cao xuống."
"Nạn nhân trở về nhà sau khi đã uống đầy rượu trong đám tang người tình, để thuốc là và chìa khóa trên bàn rồi lại ra khỏi nhà, khóa cửa lại, trèo lên tường, sau đó nhảy xuống chết?" Tôi vừa phán đoán về trình tự vụ việc, vừa đặt giả thiết: "Tự tử vì tình, hay là nhìn trộm?"
Thấy chúng tôi tập trung suy nghĩ, cơn giận của sư phụ cũng đã nguôi ngoai ít nhiều, anh ấy phì cười trước giả thiết mà tôi đưa ra: "Cậu giàu trí tưởng tượng thật đấy, nhìn trộm mà cũng nghĩ ra được! Hàng xóm của anh ta đều là người già yếu bệnh tật, có gì để mà nhìn trộm?"
Sư phụ vừa dứt lời, điều tra viên liền bước vào phòng giải phẫu: "Báo cáo tổng đội phó Trần, theo chỉ thị của anh, chúng tôi đã điều tra những người tham gia đám tang nhà họ Lưu hôm đó. Họ đều phản ánh rằng nhà họ Lưu không phát thuốc lá cho người đến dự đám tang, còn thuốc lá bày trên bàn nhà họ là thuốc lá Ngọc Khê."
Tôi nhất thời ngây thộn chẳng hiểu mô tê gì sất, có phát thuốc lá hay không thì có liên quan gì đối với quá trình phục dựng vụ án?
Sư phụ vừa cởi trang phục giải phẫu, vừa rút lấy một điếu thuốc lá, châm lửa, hít lấy một hơi dài.
Chúng tôi đều đứng nghiêm trang bên cạnh sư phụ, chờ đợi sư phụ chỉ bảo công việc tiếp theo.
Thình lình, sư phụ nói: "Chắc là vậy rồi!"
Tất cả chúng tôi đều ngơ ngác, tôi nhịn không nổi, bèn hỏi: "Chắc là thế nào kia?"
"Theo như phán đoán của các cậu trước đó, nạn nhân sau khi vào nhà lại trở ra ngoài, trèo lên tường, đúng không?" Sư phụ hỏi.
"Đúng vậy." Tôi nói. "Anh ta đã để thuốc lá và chìa khóa lên trên bàn trong phòng khách."
Sư phụ nở một nụ cười, nói: "Đồ vật trên bàn, có thể là do nạn nhân để vào sau khi trở về nhà, cũng có thể là do nạn nhân đã quên không mang theo khi ra khỏi nhà để phụ giúp đám tang vào buổi chiều."
Được sư phụ nhắc nhở, tôi đột nhiên bừng tỉnh: "Ồ, phải, đúng rồi!"
"Sao? Chuyện này... là thế nào?" Đại Bảo vẫn chưa kịp phản ứng.
Tôi nói tiếp: "Nếu nạn nhân quên không mang theo chìa khóa và thuốc lá khi ra khỏi nhà, thuốc lá thì không có vấn đề gì, nhưng nếu không có chìa khóa, anh ta vào nhà bằng cách nào đây?"
"Phải!" Bác sĩ Quế khoanh tay trước ngực, chậm rãi bổ sung, "bởi vậy, anh Trần mới cho điều tra viên đi điều tra về thuốc lá. Nhà họ Lưu mới người tới dự tang lễ hút thuốc lá Ngọc Khê, còn trong nhà nạn nhân lại là thuốc lá Vân Yên."
Tôi bổ sung thêm: "Thuốc lá trong nhà nạn nhân không phải là thuốc lá dùng trong đám tang buổi chiều, vậy thì không thể căn cứ vào chi tiết thuốc lá và chìa khóa đều ở trong nhà mà suy luận nạn nhân đã vào trong nhà. Mà có vẻ như khi nạn nhân ra khỏi nhà vào buổi chiều, rất có thể đã quên mang theo chìa khóa nên buổi tối anh ta đã không thể vào nhà được."
"Không vào nhà được," sư phụ hỏi tiếp, "nếu là các cậu, các cậu sẽ làm thế nào?"
Tôi quay trở lại phòng làm việc bên ngoài phòng giải phẫu, lật mở từng tấm ảnh hiện trường trên máy tính.
"Hiểu rồi!" Mắt tôi sáng rực. "Mọi người xem này, tại đỉnh tường nơi nạn nhân ngã xuống, ngay bên cạnh chính là cửa sổ tầng hai của căn nhà. Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta tới khám nghiệm hiện trường, cửa sổ tầng hai mở toang, lúc đó Lâm Đào còn nói mở cửa sổ như vậy là rất nguy hiểm."
"Phải rồi!" Lâm Đào nãy giờ đứng ở bên cạnh nghe chúng tôi phân tích, lúc này cũng lên tiếng. "Nạn nhân trèo lên tường, có lẽ là muốn di chuyển tới bên cạnh cửa sổ rồi trèo qua cửa sổ vào trong nhà, nhưng vì uống nhiều rượu, tay chân lóng ngóng nên đã ngã từ trên tường xuống."
"Bây giờ chúng ta phải làm gì ạ?" Tôi hăm hở xắn cao tay áo, tỏ ý sẵn sàng bắt tay vào công việc, nóng lòng muốn chuộc lại lỗi lầm mà mình đã phạm phải trước đó.
"Khó xử đây!" Sư phụ nói. "Đến giờ, tất cả vẫn chỉ là suy đoán, tệ hại hơn nữa là trước đó, Công an huyện đã lập hồ sơ và thông báo tới thân nhân của nạn nhân. Nếu không có đầy đủ chứng cứ, chúng ta cứ thế thông báo khơi khơi cho gia đình người ta, chắc chắn họ sẽ nói công an chúng ta không phá được vụ án nên mới bịa ra là nạn nhân tự ngã. Nếu là tôi, tôi cũng không tin."
Tôi cúi gằm mặt, hiểu rằng sư phụ đang trách mình.
"Được rồi!" Sư phụ nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của tôi lại thấy thương hại, nói tiếp. "Bây giờ chúng ta hãy quay lại hiện trường, mong rằng có thể tìm ra chứng cứ hữu ích ở đó."
"Chuyện này không thể chỉ trách một mình Bí Đao được." Lâm Đào cũng đã nhận ra sự trách cứ của sư phụ, bèn bước lại gần giải nguy cho tôi. "Bên khám nghiệm dấu vết chúng em cũng phải chịu trách nhiệm. Em cho rằng lần này sở dĩ phía em không thể tìm ra manh mối, bởi lẽ trong lần khám nghiệm hiện trường đầu tiên, chúng em chỉ chú ý tới khung cửa sổ tầng hai và mặt đất nơi nạn nhân rơi xuống, nhưng lại không quan sát kỹ bậu cửa sổ tầng hai và bức tường nơi nạn nhân có thể đã bấu víu vào."
"Chuyện này không thể trách cậu được." Sư phụ vẫn khăng khăng đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi. "Bác sĩ pháp y mà không thể làm rõ nguyên nhân tử vong, phục dựng hiện trường sai lầm, đương nhiên là các cậu không thể tìm ra dấu vết vị trí ở vị trí chính xác. Tần Minh lần này khó mà chối bỏ trách nhiệm."
Tôi lại cúi gằm mặt xuống, bài học này đúng là khắc cốt ghi tâm.
*
Quay lại hiện trường, Lâm Đào một mình leo lên bức tường bao cao gần hai mét, cầm kính lúp tìm kiếm dấu vết trên tường, còn vài nhân viên pháp chứng khác xúm lại xem xét bậu cửa sổ trên tầng hai. Lúc này thì tôi chẳng thể giúp được việc gì, chỉ sốt ruột đi vòng quanh sân nhà, chờ đợi tin tức tốt lành từ họ.
Suy đoán của sư phụ lại một lần nữa tiến đến gần sự thực, chẳng mấy chốc Lâm Đào và những đồng nghiệp của cậu ta đã tìm được bằng chứng trực tiếp trên tường và bậu cửa sổ.
"Dấu vết để lại trên mặt tường và đầu tường đã chứng minh được cho tất cả." Sau khi quay về, đối chiếu kiểm tra, Lâm Đào vui mừng báo cáo với sư phụ. "Tuy đã qua một tháng, song hiện trường vẫn được niêm phong kín, vật chứng dấu vết vẫn còn nguyên vẹn. Mặt tường có vết ma sát rõ ràng, chắc hẳn là do nạn nhân để lại khi trèo lên tường. Trên đầu tường cũng có vài dấu chân nguyên vẹn của nạn nhân, trong đó có một dấu chân phải bị biến dạng, có vết ma sát, có lẽ là dấu vết để lại khi trượt ngã."
"Trên bậu cửa sổ cũng có dấu bàn tay và ngón tay của tay trái nạn nhân, có hướng từ ngoài vào trong, cũng có nghĩa là bàn tay trái của nạn nhân đã bám được vào bậu cửa sổ nhưng bàn tay phải còn chưa kịp bấu vào." Một nhân viên pháp chứng khác nói.
"Tôi cũng có phát hiện." Sư phụ xách đôi giày của nạn nhân lên, nói: "Tôi đã quan sát kỹ bề mặt của đôi giày, phần mép của chiếc giày bên phải có vết trầy xước do ma sát với vật cứng, hướng ma sát là từ dưới lên trên, chứng cứ này cũng có thể chứng thực nạn nhân đã trượt chân lên tường rồi rơi xuống."
"Vậy thì, có vẻ như là," Đại Bảo xen ngang, "nạn nhân đã bám được tay trái vào bậu cửa sổ, chân trái và tay phải đang lơ lửng trên không thì bỗng nhiên chân phải bị trượt nên đã ngã ngửa xuống đất. Như vậy sẽ lý giải được tại sao nạn nhân lại ở trong tư thế nằm ngửa, quay đầu về phía chân tường."
Tôi đứng bên cạnh, im lặng không nói gì, lắng nghe họ lần lượt phục dựng quá trình vụ việc.
Đã có đầy đủ chứng cứ hiện trường, vụ việc mau chóng được xử lý. Lại qua một đêm buồn phiền, hôm sau tôi dậy rõ sớm, tới phòng làm việc của sư phụ chủ động nhận lỗi.
Thái độ của sư phụ khác hẳn với tưởng tượng của tôi, anh ấy chỉ ôn tồn hỏi: "Đã biết mình sai ở đâu chưa?"
Tôi gật đầu, nói: "Em biết rồi ạ, lệ thuộc vào ấn tượng chủ quan, làm việc đại khái, thiếu thận trọng."
"Ừm, tổng kết được đấy!" Sư phụ nói. "Khi cậu mới tới đó, mọi người đều nói là án mạng, bởi vậy cậu cũng cho là án mạng, nhưng cậu đã quên mất rằng, việc đầu tiên mà bác sĩ pháp y cần làm rõ chính là xác định phương thức tử vong của nạn nhân. Vì ngay từ đầu đã đoán chắc là án mạng nên cậu đã dùng suy đoán chủ quan để loại bỏ mọi khả năng về một vụ tai nạn bất ngờ, tệ hại nhất là đã không giải phẫu cẩn thận, để lọt lưới một manh mối hết sức quan trọng, chính là tổn thương ở vùng lưng. Nếu như lúc đó cậu giải phẫu phần lưng của nạn nhân, chắc chắn cậu sẽ thay đổi một trăm tám mươi độ phán đoán của mình."
"Nói thực với sư phụ, tại vì bác sĩ Quản cứ giục em kết thúc mau lên nên em mới không giải phẫu phần lưng." Trước khi tới đây, tôi đã tự nhủ với lòng rằng bất kể thế nào cũng không biện hộ, vậy mà lúc này vẫn không nhịn nổi mà bật ra một lời giải thích.
Sư phụ liền nghiêm giọng nhấn mạnh: "Cậu là bác sĩ pháp y của sở Công an tỉnh, dù sai hay đúng, cậu đều phải chịu trách nhiệm, cậu không được phép để bất cứ ai làm ảnh hưởng tới mình. May mà vụ án này vẫn chưa bắt bớ ai, nếu để người ta bị tù oan, lương tâm cậu liệu có thanh thản được không?"
Sư phụ nói rất có lý, tôi im lặng gật đầu.
"Nghề pháp y không hề dễ dàng." Sư phụ nói. "May mà cậu số đỏ, sai lầm lần này chưa gây nên hậu quả nghiêm trọng. Phán đoán sai một vụ việc, lãng phí công sức đã đành, còn có thể gây ra án oan sai, để kẻ phạm pháp nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, bởi vậy mới nói trách nhiệm của bác sĩ pháp y hết sức nặng nề. Cậu muốn làm một bác sĩ pháp y giỏi, bất cứ lúc nào cũng cần phải nghiêm túc và thận trọng. Không được sợ sai, phải tự tin đối mặt với mọi thách thức, bởi vì chúng ta có vũ khí của chúng ta, đó chính là khoa học pháp y. Khoa học có thể chiến thắng tất cả."
Tôi hít vào một hơi thật sâu rồi ngẩng lên nói: "Sư phụ, hãy tin em, hãy cho em cơ hội lập công chuộc tội!"
Pháp Y Tần Minh: Lời Tố Cáo Lặng Thầm Pháp Y Tần Minh: Lời Tố Cáo Lặng Thầm - Tấn Minh Pháp Y Tần Minh: Lời Tố Cáo Lặng Thầm