A dirty book is rarely dusty.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2448
Phí download: 34 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 52597 / 1442
Cập nhật: 2019-03-18 02:41:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1303: Chích Quang Đàm
àn Lập gặp tình cảnh này, quét mắt quan sát tình hình chung quanh rồi dừng lại tại thủy đàm.
Thủy đàm chỉ ngoại trừ trong suốt ra còn lại rất bình thường, không có điểm nào kỳ quái.
Đang lúc Hàn Lập kinh ngạc đánh giá thì vị Lam thành chủ nhìn về phía ba gã cao gầy, đột nhiên hỏi:
“Nghe nói Ngân Nguyệt Lang Tộc có một vị Lang Yêu ba đầu biến dị, được sự trợ giúp của một vị đại thần thông trong Lang Tộc, đem ba đầu phân biệt tu luyện khác nhau, luyện thành ba phân thân, mỗi phân thân đều có tu vi Nguyên Anh đại thành. Tam phân thân khi liên thủ có thể ngăn cản được cấp bậc Hóa thần kỳ, chẳng lẽ bọn ngươi chính là vị biến dị Lang yêu đó?”
“Không nghĩ danh tiếng ba huynh đệ ta cũng đã lan truyền tới đây. Không sai, chúng ta chính là Tam Thủ Nguyệt Lang, bọn ta cũng nghe qua đại danh của Lam Thành chủ đã lâu, chi bằng chúng ta luận bàn một chút, Thành chủ thấy thế nào?”
“Hừ! Hiện giờ lão phu không rảnh để làm việc này.” Lam thành chủ không thèm để ý đến sự khiêu khích của ba thanh niên mà quay sang Cung trang thiếu phụ chất vấn: “Tiểu đạo hữu, ngươi một mình chạy vào trong cốc, muốn tính toán gì vậy?”
“Tính toán? Lúc trước Hoàn tiền bối không phải đã nói muốn bắt người của Linh tộc đang trốn trong thủy đàm à, tự nhiên ta ở đây là có nhiệm vụ đó.” Cung trang thiếu phụ cười, làn thu ba gợn chuyển.
“Có đúng như vậy không thì trong lòng tiểu đạo hữu tự biết. Hảo, đạo hữu kêu những người khác vào đi, Lam mỗ sẽ xuất lĩnh nhân thủ canh giữ ở ngoại đàm ngăn trở bọn Linh tộc, ngươi thấy thế nào?” Lam Thành chủ nhìn chăm chú thiếu phụ một hồi, lại liếc mắt xem xét thủy đàm, cười hắc hắc, nói.
Cung trang thiếu phụ ngẩn ra, nhưng ánh mắt quét qua Lam thành chủ, vị Đầu Đà và vài tên Nguyên Anh tu sĩ kế bên, bèn cười rộ lên khanh khách:
“Nếu đạo hữu không tới không chừng thiếp thân cũng dẫn người đi, nhưng Lam huynh đã đến đây, đương nhiên là nhường cơ hội này lại cho Lam huynh rồi. Không lẽ đạo hữu lại thật sự muốn nhường cho một nữ tử tiến vào trước sao? Lại nghe nói Lam huynh có một món Tị Thủy Ngọc Tê Giác, thần kỳ vô cùng, đối với việc tiến vào Chích Quang Đàm không chừng có chỗ đại hữu dụng đấy.”
“Nhường ta đi trước, cũng được. Ngươi mang theo những người khác lập tức thối lui khỏi Hỗn Độn Cốc, lão phu liền đi vào trước.” Mặt của Lam thành chủ trầm xuống, lời nói trở nên lạnh lẽo vô cùng.
Cung trang thiếu phụ nghe Lam thành chủ nói không hề khách khí, sắc mặt hơi đổi, hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì nữa.
Bộ dáng cả hai bên xem ra chả ai nhường nhịn ai.
Môi của Lam thành chủ khẽ nhúc nhích truyền âm nói chuyện với Đầu Đà, ánh mắt nhìn Cung trang thiếu phụ dần lộ ra vẻ bất thiện.
Bên phía Yêu tộc, nhân thủ gồm Cung trang thiếu phụ, ba gã thanh niên và ba tên Hóa hình yêu tu khác.
Mà phía Nhân tộc có Lam thành chủ, Đầu Đà và bảy tám tên Nguyên Anh tu sĩ, rõ ràng nhân số đang chiếm thượng phong.
Tới giờ phút này cũng không có ai khác tiến vào, hiển nhiên là đã bị Linh tộc ngăn cản, vì vậy trong khoảng thời gian ngắn, song phương cũng sẽ không thể tăng thêm viện binh.
Chỉ cần có thể đi trước một bước cướp lấy đồ, căn bản không ai tuân thủ hiệp nghị chia đều nữa.
Bởi vì ai cũng rất rõ ràng, hiệp nghị lúc trước chỉ là cái cớ để song phương không trở mặt với nhau mà thôi.
Cung trang thiếu phụ phát giác người của Nhân Tộc đang kích động, chân mày khẽ động, cũng dùng bí thuật nhắc nhở phe mình cẩn thận, hơn nữa ngọc thủ trong tay áo rung lên, một vật xuất ra trong lòng bàn tay.
Không khí vô cùng khẩn trương, tình thế song phương hết sức căng thẳng. Đột nhiên ở mặt đất phụ cận thủy đàm bỗng rung động mạnh, không gian kịch liệt quay cuồng, một cây cột nước trắng sáng từ trong thủy đàm bắn ra bay lên trời, rồi chụp xuống yêu nhân lưỡng tộc đang đứng ở hai bên bờ đầm.
Nham thạch ở phụ cận bị các tia sáng đánh trúng, lập tức xuyên thủng lỗ chỗ như cái tổ ong vò vẽ.
Cả bọn Yêu Nhân lưỡng tộc thất kinh, nhao nhao thi triển thần thông, bảo vật để ngăn cản tia sáng đó.
Ngay lúc này, vốn dĩ nước thủy đàm đang vô cùng trong suốt, bỗng nhiên từ dưới nước nổi lên một tầng quang mang chói mắt, như ánh mặt trời gay gắt. Thủy đàm quay cuồng, mạnh mẽ phóng xuất ra một cỗ nhiệt khí cực cao, làm cả thủy đàm như đang bị thiêu đốt.
“Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ bọn Linh tộc ẩn phía dưới làm trò quỷ?”
Hàn Lập đang ẩn trên không trung cũng bị quang tia làm cho một hồi luống cuống tay chân, sau đó lại thấy nước ở trong đầm có biểu hiện khác thường, không khỏi ngạc nhiên tự hỏi.
Không riêng gì hắn mà đám người Lam thành chủ và thiếu phụ cũng đang âm thầm suy đoán.
“Không đúng! Luồng sáng ẩn tàng trong nước, như thế nào lại rời khỏi mặt nước, chẳng lẽ là ….” Lam thành chủ tương đối quen thuộc thủy đàm này, la lên thất thanh.
Nhưng không chờ hắn dứt lời, hơn mười đạo thủy mang bạch sắc quang trụ phá không bắn lên. Vừa rời khỏi mặt nước, quang trụ liền quỷ dị quét một vòng, hốt nhiên tiến thẳng đến Nhân Yêu lưỡng tộc ở gần đó, tốc độ cực nhanh, cơ hồ loáng một cái đã đến nơi.
Pha đánh lén khó lòng phòng bị này lập tức làm cho nhân thủ lưỡng tộc tổn thất nặng nề.
Trừ Thiếu phụ và Lam Thành chủ cùng một số ít có tu vi cao thâm thấy tình thế không ổn đã thi triển bí thuật độn thoát ra ngoài, còn lại mấy tên Hóa Hình yêu tu và Nguyên Anh tu sĩ bị quang trụ đập vào liền trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh, các loại pháp bảo bí thuật phòng hộ đều không chút tác dụng đối với quang trụ này.
Nhìn thấy cảnh này, đám người Cung trang thiếu phụ vô cùng kinh sợ, nhưng không chờ cả bọn kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì một tiếng nổ vang oanh động, từ mặt đất bốn phía xung quanh thủy đàm chui lên năm cây trụ màu vàng, trên thân trụ ẩn hiện hoa văn vô phương nhìn ra là loại gì.
Các tu sĩ Nguyên Anh của Nhân Tộc do chiếm đại đa số nên chết thảm cũng khá nhiều.
Những người này phần lớn là tâm phúc hoặc môn hạ đệ tử của Lam Thành chủ, nên hắn cực kỳ giận dữ, hiện còn đụng phải các cây trụ cổ quái chui lên từ mặt đất, liền khẳng định sự việc vừa rồi chắc hẳn có liên quan đến mấy cây trụ này, lập tức quát to:
“Yêu nghiệt phương nào dám hạ độc thủ?”
Lập tức hắn vỗ vào thiên linh cái của mình, nhất thời thanh âm “Vèo, vèo….” nổi lên, liên tiếp năm cây lam sắc tiểu kiếm nhoáng lên bắn ra, phân phân hoá thành vài cây cự kiếm dài mấy trượng.
Lam Thành chủ lành lạnh quát:
“Chém!”
Năm cây cự kiếm loé lên, hoá thành năm đạo kinh hồng chạy thẳng đến năm cây hoàng trụ, vây quanh các cây trụ này.
Liên tiếp nhiều tiếng nổ “Ầm ầm! Đùng đùng!” truyền đến, các cây hoàng trụ này ai cũng nghĩ sẽ bị chém đứt thành hai đoạn, nhưng kết quả chỉ lưu lại một vết kiếm mờ tại đó.
Đồng tử Lam Thành chủ chợt co rụt lại, hai tay tức thời bắt quyết, vội vàng triệu hoán năm cây cự kiếm quay trở về.
Đúng lúc này, ngay chỗ vết kiếm trên năm cây hoàng trụ đột nhiên phún ra một dịch thể xanh biếc, tản ra một cỗ xú khí cực kỳ quái dị.
Lam Thành chủ ngự kiếm bay quanh đỉnh đầu, ánh mắt quét qua năm cây trụ, cơ nhục trên mặt không khỏi giựt lên vài cái.
Uy lực của lam sắc cự kiếm tự nhiên hắn biết rất rõ ràng.
Bình thường đừng nói đến mấy cây trụ này mà ngay cả một tòa tiểu sơn thanh kiếm này cũng có thể chẻ ra làm đôi.
Nhưng năm cây trụ này có điều kỳ lạ, mặt ngoài rất co dãn đàn hồi giống như một vật thể sống.
Chứng kiến Lam Thành chủ xuất thủ không có thành công, Cung trang thiếu phụ đang bay là là gần mặt đất, trên mặt cũng lộ vẻ kinh nghi.
Có thanh âm vù vù truyền ra từ bên dưới thủy đàm, phảng phất như tiếng người đang ca hát, ngâm xướng, lại giống như tiếng ngáp của người mới ngủ dậy.
Cùng với thanh âm quỷ dị này đang phát ra, năm cây hoàng trụ lại đứng yên bất động, nhưng từ trong thủy đàm bay vụt ra một viên quang cầu đường kính hơn mười trượng.
Toàn thân quang cầu này chớp động bạch quang, ở trung tâm có một viên cầu phát ra ánh sáng vàng chói lọi.
“Lạc Dương Tinh!”
Nhìn thấy quang cầu bay ra, Đầu Đà đang đứng phía sau Lam thành chủ buột miệng la lên như thế, nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng, hắn lập tức hối hận, liền không lưỡng lự, thân hình nhảy lên, hóa thành một đạo bạch hồng nhào tới đoạt lấy bảo vật này.
Nghe ba tiếng “Lạc Dương Tinh.”, thiếu phụ và ba gã thanh niên gầy ốm cũng sửng sốt, lập tức hiện ra vẻ vui mừng như điên.
Sau một tiếng quát yêu kiều, Thiếu phụ động thân, hóa thành một con Hắc Sắc Hỏa Phượng bay thẳng đến bảo vật nọ, còn ba tên thanh niên gầy ốm cũng tụ vào giữa, hóa thành đạo ngân quang bám theo sát Hắc Phượng.
Không biết vì nguyên nhân gì Lam thành chủ lại do dự, đứng yên tại chổ, không có xuất thủ.
Hàn Lập đang ẩn núp trên không, ánh mắt cũng chớp động vài cái, nhưng cũng không có bất cứ hành động gì.
Mục tiêu của hắn rất đơn giản, chỉ là Thần huyết. Các đồ vật khác dù trân quý thì hắn cũng không mạo muội xuất thủ làm bại lộ hành tung.
Hành động của Cung trang thiếu phụ rõ ràng chậm hơn Đầu Đà một bước.
Mắt thấy tên Đầu Đà biến thành luồng sáng trắng hồng sắp chui vào trong quầng bạch quang, chuẩn bị cuốn lấy Lạc Dương Tinh.
Nhưng trong tích tắc này, dị biến phát sinh.
Một cỗ cự đại vô hình hấp lực đột nhiên xuất hiện ở bốn phía quang cầu, làm cho thân hình của Đầu Đà ngưng tụ lại.
Hắn chưa kịp kinh hãi đã điều động pháp lực để đối kháng lại hấp lực, quần áo trên người Đầu Đà vừa mới hiện ra mấy cái ngân sắc phù quỷ dị thì thân hình tên này đã bị hấp lực hút vào trong thủy đàm, không thấy bóng dáng.
Chỉ còn lại quang cầu huyền phù âm hiểm trên không trung.
Cung trang thiếu phụ và ba gã thanh niên đang lao tới, thấy cảnh này tự nhiên bị dọa sợ mất mật, vội vàng xoay người độn quang bắn nhanh tháo lui trở về bên bờ thủy đàm, rồi mới dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn thủy đàm một lần nữa.
Lam Thành chủ lúc này tựa hồ đã phát hiện ra điều gì, sắc mặt phức tạp, trở nên khó coi dị thường.
Liền lúc này, phía bên kia bờ thủy đàm lại vang lên thanh âm ầm ầm, lại có thêm năm cây hoàng trụ mọc ra.
Phảng phất như có tiếng hống giống như sấm sét từ trong thủy đàm truyền ra, càng lúc càng lớn.
Thủy đàm và mười cây hoàng trụ dựa theo tiếng hống đó bắt đầu phát sinh biến hóa kịch liệt.
Lam Thành chủ đột nhiên quay người lại, hóa thành một đạo lam hồng nhắm hướng cốc khẩu đào tẩu, chỉ mấy lần chớp động, thân hình đã biến mất trong sương mù nồng đậm.
Hành động này của hắn khiến đám Thiếu phụ và Hàn Lập đều ngẩn ra, nhưng Hàn Lập liền nhướng mày, thân hình phiêu đãng bay lên cao.
Cung trang thiếu phụ và ba thanh niên gầy ốm trên mặt lộ vẻ hi vọng, ánh mắt ngưng trọng tập trung xem biến hóa.
Kết quả nước trong thủy đàm bắt đầu chuyển động cực nhanh, trong nháy mắt hình thành một vũng xoáy nước cực lớn.
Mà cùng lúc đó mười cây trụ lại đồng thời dâng lên cao thêm vài chục trượng, mặt đất rạn nứt, bùn đất quay cuồng, hai cự vật từ hai bên thủy đàm, từ dưới đất chui lên.
Hàn Lập đang bay lên cao bèn liếc mắt ngó xem chuyện gì xảy ra.
Sau khi nhìn rõ ràng chân diện mục của hai cự vật này, nhất thời hắn trợn mắt há hốc mồm.
Phàm Nhân Tu Tiên Phàm Nhân Tu Tiên - Vong Ngữ Phàm Nhân Tu Tiên