An ordinary man can... surround himself with two thousand books... and thenceforward have at least one place in the world in which it is possible to be happy.

Augustine Birrell

 
 
 
 
 
Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2448
Phí download: 34 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 52597 / 1442
Cập nhật: 2019-03-18 02:41:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 737: Đại Chiến Phá Trận (2).
.
ghĩ không ra người Mộ Lan lại cẩn thận như vậy. Mặc dù diệt được một số pháp sĩ nhưng xem ra căn bản không có tổn thất gì lớn. Sau đây chỉ có lấy cứng đối cứng. Mã huynh mới vừa rồi vận dụng Nặc Thiên Kỳ che khuất nửa đỉnh núi. Pháp lực liệu có còn chi trì được không." Đại hán không có lông mày đầu tiên là than nhẹ một tiếng rồi có chút quan tâm hướng lão già hỏi.
"Ta tận lực bảo lưu lại một bộ phận pháp lực. Đến lúc đó phá địch có lẽ không đủ nhưng nếu muốn cầm chân một vị Mộ Lan Đại Thượng Sư thì không thành vấn đề." Lão già vê vê chòm râu, không thèm để ý nói.
"Thế thì tốt. Địch nhân còn lại giao cho ta cùng Hàn đạo hữu đối phó. Bặc đạo hữu cũng có thể hồi phục một chút nguyên khí. Ta đã phân phó cho tu sĩ dưới tay nếu tình hình nguy cấp sẽ gọi Bặc huynh đang tĩnh dưỡng ra." Đại hán không có lông mày ngưng trọng nói.
"Cũng chỉ có thể như thế. Chỉ là đầu cự thú này sợ rằng có chút khó giải quyết, chúng ta đều không thể phân tâm được. Kết đan tu sĩ sợ rằng đối phó không được." Lão già dùng thần thức cảm ứng đầu bàng nhiên cự thú xa xa phía ngoài đại trận, mặt lộ vẻ một tia chần chừ.
"Khụ! cũng không có cách nào khác. Dù sao nhân thủ không đủ, chỉ có thể để cho hai huynh đệ Mộ Dung hỗ trợ cấm chế đại trận một chút. Bọn họ có lôi thuộc tính công pháp cùng tu vi Kết đan tu sĩ trung kỳ xem như cũng có lực sát thương cực mạnh. Cự thú cho dù da dày thịt béo thì hẳn là vẫn có chút hiệu dụng." Đại hán chính mình cũng có chút không tự tin. Dù sao hai người bọn họ cũng nghe những người bại trận nói qua sự đáng sợ của con thú này.
"Cũng chỉ có thể như thế." Lão già có chút lo lắng gật đầu tán thành chủ ý này.
Lúc này trong đám sương mù màu lục thanh quang chợt lóe, một đạo kinh hồng từ trong bắn ra sau khi xoay quanh một vòng tựa hồ phát hiện ra hai người thì bay đến.
"Hai vị đạo hữu, xem ra người Mộ Lan thực sự muốn tiến công. Hai vị đã an bài đối sách cự địch chưa?" Thanh hoa thu liễm lộ ra thân hình Hàn Lập nhìn hai người mỉm cười nói.
"Hàn huynh tới vừa đúng lúc, chúng ta mới vừa mới thương lượng một chút, chuẩn bị..." Đại hán không có lông mày tươi cười đem lời nói mới vừa rồi lặp lại lần nữa.
"Cự thú này đích xác có chút khó giải quyết. Nguyên vốn là thượng cổ dị chủng. Cũng không biết người Mộ Lan từ chỗ nào tìm được. Hết thảy theo lời Lục đạo hữu nói." Hàn Lập đầu tiên là nhíu mày rồi lập tức giãn ra nói.
"Lần tranh đấu này còn muốn dựa vào thần thông của Hàn huynh nhiều." Đại hán không có lông mày cười hắc hắc, trong miệng có chút kính ý nói.
"Sự tình liên quan đến an nguy của cả Thiên Nam, Hàn mỗ nhất định sẽ hết sức. Nhưng chỉ sợ địch nhân thế mạnh, tại hạ tâm có dư mà lực không đủ." Hàn Lập nghe lời này, sau khi sờ sờ mũi bình tĩnh nói:
Một khi đã hiển lộ thực lực, Hàn Lập giờ phút này cũng không có khiêm nhường cái gì.
"Nếu là Hàn huynh cũng không phải địch thủ thì còn ai nữa. Nói vậy chứ trong lòng những người khác cũng đều cho là như vậy." Lão già họ Mã sau khi cười thì nói lời khen tặng.
"Mã huynh thật sự là đánh giá cao Hàn mỗ rồi. Thần thông của tại hạ cũng không phải là cao thâm như hai vị tưởng tượng đâu. Hai vị cũng đừng kỳ vọng quá nhiều." Hàn Lập nhìn lão già liếc mắt một cái. Khóe miệng lộ ra vẻ như cười như không.
"Ha hả, mặc kệ nói như thế nào. Hàn huynh cũng không phải là tu sĩ sơ kỳ bình thường. Thần thông hơn xa ta cùng Mã đạo hữu. Đại chiến lần này… Ồ, người Mộ Lan bắt đầu tiến công." Đại hán không có lông mày đồng dạng muốn cùng Hàn Lập nói chuyện kết giao một chút nhưng vừa nói được một nửa thì đã biến sắc rồi đột nhiên đổi giọng, vội vàng nhìn ra xa.
Hàn Lập cùng lão già nghe vậy, thần sắc vừa động mà nhìn theo.
Chỉ thấy phương hướng đại quân pháp sĩ mơ hồ có ánh hồng quang phát khởi. Một phiến mây lửa tựa như đám mây đỏ trải rộng trên bầu trời xa xa. Mà ở trong mây đỏ có hơn mười cái hỏa cầu chói chang như mặt trời đang ngưng tụ thành hình.
"Đây là cái gì?" Lão già họ Mã hiển nhiên lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh này, ngạc nhiên mà kinh ngạc nói.
"Đây là pháp sĩ linh thuật đại trận. Có thể do sử dụng nhiều pháp sĩ thay thế cho trận kỳ trận bàn, rất nhanh tạo thành pháp trận linh thuật. Bất quá phải có một vị cao giai pháp sĩ chủ trì đại trận mới được. Xem này hỏa cầu này lớn như thế chỉ sợ là do tên pháp sĩ sử dụng hỏa thuộc tính công pháp chủ trì." Đại hán không có lông mày thần sắc âm trầm giải thích.
"Linh thuật đại trận!" Lão già họ Mã trong miệng lẩm bẩm nói, nét mặt có chút kinh ngạc. Mặc dù hắn còn muốn hỏi rõ chi tiết hơn một chút nhưng biết bây giờ cũng không phải là thời điểm thích hợp, cũng im lặng không nói gì nữa.
"Chúng ta ba người tiến vào trong trận hành sự tùy theo hoàn cảnh. Tại hạ trước tiên cùng Nguyên anh tu sĩ đối phương giao thủ, có thể diệt được càng nhiều thấp giai pháp sĩ thì càng tốt." Hàn Lập sau khi đem ánh mắt thu hồi, thần sắc không thay đổi lên tiếng nói.
"Được!".
Lão già cùng đại hán tự nhiên không có ý kiến gì.
Vì vậy đại hán không có lông mày gọi vài tên Kết đan tu sĩ khác nhất nhất phân phó sau đó mang theo bọn họ đều bay vào trong biển sương, Anh Ninh cũng ở trong đó.
Hàn Lập tự nhiên âm thầm truyền âm dặn dò vài câu.
Sau đó Hàn Lập thân ảnh biến mất trong màn sương mù.
Lúc này phía ngoài biển sương. Mộ Lan pháp sĩ chia làm hơn mười tiểu đội, xếp thành trận hình huyền ảo thần diệu, cầm trong tay hồng sắc lập lòe hỏa thuộc tính pháp khí, giơ lên cao trên đỉnh đầu, làm phép tụ tập hỏa thuộc tính linh khí xung quanh.
Mà ở hơn trăm trượng trên đỉnh đầu bọn họ, hơn mười khỏa hỏa cầu thật lớn đang quay cuồng thành hình, tản mát ra nhiệt độ cực nóng, làm cho đám pháp sĩ người nào cũng miệng khô lưỡi rát, tai ù hoa mắt. Nhưng đám người đầm đìa mồ hôi chịu đau khổ cố gắng chống đỡ.
Lúc này trong linh thuật đại trận, Quật Diệu tóc tai bù xù ngồi khoanh chân không nhúc nhích, hai tay bắt pháp quyết kỳ quái, sáu cái lục diện hồng cự phiên vây quanh phía ngoài chậm rãi chuyển động, mà con hỏa xà dài hơn mười trượng đang ở trên đỉnh đầu bay lượn, trên người hồng quang cực kỳ chói mắt, từng phiến mây lửa quay cuồng không ngừng.
Mà ở ngoài cách đó không xa, nữ tử áo xanh không biết khi nào từ trên cự thú bước xuống, lạnh lùng nhìn nhất cử nhất động của Quật Diệu. Mà phía ngoài sau nửa bước, pháp sĩ cao gầy cũng cực kỳ quan tâm nhìn tình hình trước mắt.
"Đi!" Quật Diệu đột nhiên hai mắt trợn tròn, trong miệng khẽ quát một tiếng.
Lục diện hỏa phiên đồng thời oong oong minh thanh đại hưởng, sáu đạo quang trụ màu đỏ từ trong kỳ phiên nghiêng bắn ra, vừa lúc trên không trung sáu khỏa hỏa cầu đã thành hình, thể tích mỗi cái chừng hơn mười trượng.
Nhất thời một quang trụ hút vào, sáu khối hỏa cầu tất cả đều rung động một chút rồi tiếp theo hỏa diễm mặt ngoài bỗng nhiên bùng lên đi tới. Sau đó tiếng ầm oanh oang long long của trống trận vang lên, hỏa cầu giống như cự đại lưu tinh hướng biển sương bay tới thành một, đường thẳng tắp, phảng phất cường hành mở ra một cái thông đạo.
Nhiều pháp sĩ cùng làm phép như vậy nên hỏa cầu ngưng tụ thành uy lực thật sự không phải chuyện đùa.
Cho dù cấm chế biển sương trên Hỏa Long Sơn trải qua sự bố trí tỉ mỉ của Cửu Quốc Minh trận pháp đại sư nhưng khi tiếp xúc với hỏa cầu thì đồng thời có vài tiếng nổ long trời lở đất truyền đến, một hỏa trụ cao hơn mười trượng xông vào phá vụ. Một trận nhiệt phong quét qua, sương mù xung quanh trong chớp mắt đã bị càn quét không còn.
Bốn phía mặc dù vẫn còn lục hoàng lưỡng sắc cấm chế quang hoa phát sáng nhưng giống như châu chấu đá xe, căn bản không có cách nào ngăn cản được.
Trong chớp mắt, nếu từ trên trời nhìn xuống phía dưới thì thấy trong khu vực biển sương này đồng thời hình thành sáu cái vòng tròn thật lớn. Bên trong sương mù toàn bộ tiêu tan, trống trải cực kỳ.
Nữ tử áo xanh trong mắt hàn quang chợt lóe. Ngọc thủ vừa lộn, một một viên quyển màu vàng hiện lên ở trong tay.
Tay giương lên, viên quyển này hóa thành một đạo kim quang, bắn về phía tê giác lớn thú sớm tiếp cận đến biển sương.
Tiếng thanh minh đại hưởng, kim sắc quyển chuẩn xác choàng lên sừng màu xanh của tê giác lớn.
Sau một giây lát căng thẳng, kim sắc quyển trên chiếc cự sừng chợt phát ra kim quang chói mắt.
Không biết là bị kim quang kích thích hay là do nữ tử áo xanh này động tay chân gì mà hai con ngươi màu xanh của tê giác lớn bỗng nhiên đỏ bừng như máu, trong miệng tiếng phát ra tiếng rống to như sấm. Một giẫm chân hạ xuống lam vân, thân hình khổng lồ hướng vào biển sương điên cuồng phóng đi.
Một lát sau, trong biển sương tiếng thú rống phát ra liên miên, hoàng lục lưỡng sắc quang hoa nổi lên.
"Vào đi thôi. Quật Thượng Sư dùng hỏa linh thuật tiếp tục phá hư cấm chế phía dưới. Hôm nay đánh một trận nhất định phải phá được trận này." Nữ tử áo xanh cất tiếng trong trẻo nhưng lạnh lùng ra lệnh, đại quân pháp sĩ chờ đợi mệnh đã lâu sau khi hoan hô một tiếng thì từng nhóm mười mấy người hoặc năm sáu người đều vọt vào trong sương mù màu lục.
"Chúng ta cũng đi thôi. Chờ Quật Thượng Sư làm phép xong thì sẽ theo tới." Nữ tử áo xanh thản nhiên nói. Trên người bạch quang chớp động hóa thành một đạo bạch hồng bắn nhanh ra.
Pháp sĩ cao gầy trong miệng vội vàng đáp ứng rồi hóa thành một đạo ô quang theo sát sau.
Một lát sau, phía trước biển sương chỉ còn lại có mấy trăm pháp sĩ bày trận.
Lúc này trên bầu trời hỏa cầu còn lại theo sự khiên dẫn của lục diện hỏa phiên nhất nhất rơi xuống biển sương, tất cả đều song song theo sáu đường bay thẳng xuống. Hơn mười cái hỏa trụ sau khi phóng lên cao thì trực tiếp đem cấm chế này phá tan tác.
Sau khi cuồng tiếu vài tiếng, Quật Diệu quát to một tiếng "Lên!" hướng tới pháp sĩ bốn phía ngoắc tay một cái rồi hóa thành một đoàn liệt hỏa, nhằm phía biển sương bay vào.
Các tu sĩ khác thấy cảnh này cũng ùa lên.
Nhất thời trong biển sương chen chúc hơn một ngàn pháp sĩ cùng mấy trăm tu sĩ đang âm thầm thao túng cấm chế, tùy thời mà di chuyển.
Hàn Lập ở nơi nào đó trong biển sương vẫn không nhúc nhích, phiêu phù ở trên không hai mắt khép hờ, trên người sớm đã bao phủ bởi tam sắc Phệ Kim Trùng, chân giẫm lên một cái thanh sắc cự kiếm. Mà trên đỉnh đầu có một đoàn trùng vân ánh vàng rực rỡ dài hơn trượng lặng yên không tiếng động, nhưng mỗi con phi trùng bên trong đều dữ tợn hung ác, mắt lộ ra hung quang tựa hồ như muốn thôn phệ người ngoài..
Hàn Lập mí mắt khẽ nhúc nhích vài cái, chậm rãi giương đôi mắt, mặt lộ ra một tia kinh ngạc.
"Bên trong quả nhiên còn có Nguyên anh trung kỳ pháp sư, bất quá như thế nào lại là nữ pháp sĩ." Hàn Lập thì thào nói thầm vài câu sau đó ngẫm nghĩ một chút thì tay vỗ vào túi trữ vật, sau khi quang hoa chợt lóe một bộ khí cụ bày trận hiện ra trong tay.
Hàn Lập thân hình chớp động, mất một chút công phu hắn đem trận khí cụ bày ra một loại tạm thời trận pháp có uy lực lớn nhất.
"Ngân Nguyệt, ra đi." Hàn Lập trong miệng phân phó một tiếng, vung tay áo, một con tiểu hồ từ cổ tay áo bay ra đứng trước người Hàn Lập.
"Tử Vân Đấu giao cho ngươi sử dụng. Mặt khác cái giỏ hoa cổ bảo này ngươi cũng lấy đi. Đối thủ lúc này so sánh với Uyển nhi sư tỷ còn muốn khó giải quyết hơn. Nên cẩn thận một chút! nếu đối phương có thần thông thật sự lợi hại thì không cần liều mạng. Dẫn hắn đến nơi đây, lợi dụng biển sương cấm chế cùng pháp trận của ta mà đấu một phen. Nếu còn không được nữa thì cũng không tính toán nữa. Chúng ta bỏ đi thôi. Không có nên cùng đối phương liều mạng làm gì." Hàn Lập thần sắc không thay đổi phân phó.
Theo sau tay vừa lộn "Tử Vân Đấu" cùng cổ bảo trước sau xuất hiện ở trong tay, trực tiếp ném cho tiểu hồ ly.
Phàm Nhân Tu Tiên Phàm Nhân Tu Tiên - Vong Ngữ Phàm Nhân Tu Tiên