When you love someone, the best thing you can offer is your presence. How can you love if you are not there?

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Nguyễn Linh Chi
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 164 / 5
Cập nhật: 2020-04-04 23:39:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33
orin bị cuốn hút bởi cảnh vật trên đường tới vườn thú Honolulu, cô không muốn bỏ sót điều gì nên vẫn khăng khăng ngồi lên ghế trước dù David Walker đã nhiều lần thuyết phục ngồi xuống ghế sau xe.
“Tới nơi rồi”, trung sĩ Walker nói, đồng thời dừng xe bên lối vào cổng phụ vườn thú nơi đã có một nhóm binh sĩ đang đứng chờ họ. Khi chiếc xe vừa dừng lại, nhóm lính gác ngay lập tức triển khai đội hình vòng tròn vây quanh xe.
“Họ đang tìm những kẻ vãng lai khác à?” Lorin hỏi, ánh mắt cảnh giác dõi theo những người lính có vũ trang đang di chuyển bên ngoài.
“Không, họ ở đây là để bảo vệ cô!” “Bảo vệ tôi khỏi cái gì?”
Walker nhún vai “Tôi không biết, nhưng chắc chắn họ sẽ không làm hại cô, vì thế cô không cần lo lắng”. Anh ta nói rồi giúp Lorin bước ra khỏi xe và cả hai hướng về phía cổng.
Bước theo Walker đi qua cổng lớn, Lorin nhìn quanh. Bên trái cô có một khu nhà còn sáng đèn, đằng trước có nhiều cánh cổng khác và một chuồng thú đầu tiên. “Pegasus đang ở đây à?”
“Theo những gì tôi được thông báo thì đúng vậy.”
“Anh sẽ dẫn tôi tới chỗ cậu ấy chứ?”
“Đương nhiên. Nhưng trước tiên chúng ta phải ghé qua nơi này một chút, có một số người đang rất nóng lòng được gặp cô.”
Lorin chần chừ “Nếu họ cũng giống như những kẻ kia thì câu trả lời là không, tôi chỉ muốn gặp Pegasus và sau đó tìm Emily mà thôi”. Tránh xa khỏi khu nhà, Lorin hướng về phía cánh cổng thứ hai.
“Lorin, chờ đã”, vị trung sĩ gọi và chạy theo cô. “Tôi đã phải chờ đợi quá lâu rồi, kể từ khi tôi tỉnh lại trong buồng giam. Tôi muốn gặp Pegasus, và tôi muốn nhìn thấy cậu ấy NGAY BÂY GIỜ!!!” Lorin vung tay, cánh cổng bật mở toang như chốn không người, và cô lướt qua nhanh như gió.
Toán lính giương súng định tiến lên nhưng trung sĩ Walker đưa tay cản họ lại “Không sao, tôi đi cùng cô ấy, hãy báo cáo với đại tá rằng bọn tôi đã đến, và đang đi đến chỗ Pegasus.”
Nhận mệnh lệnh của Walker, toán lính tách thành hai đội, một đội chạy về phía tòa nhà trong khi đội còn lại bám sát theo họ. “Bảo bọn họ đi nơi khác đi!” Lorin nói
“Tôi không thể”, Walker nói. “Họ ở đây là để bảo vệ cô!”
“Tôi đủ mạnh để tự bảo vệ bản thân, tôi không thích bọn họ lẫn đám súng ống của họ. Bảo họ biến đi, nếu không tôi sẽ ra tay!”
Sống lưng vị trung sĩ lạnh ngắt, anh quay về phía sau và ra lệnh “Lùi lại, chúng tôi ổn rồi, mọi người có thể về vị trí.”
Nhóm lính dừng lại sau đó từ từ rút đi.
“Họ làm tôi nhớ đến những chiến binh ở ngục Tantarus, những cỗ máy chỉ biết chiến đấu, giết chóc và tàn phá.”
Đi sâu vào trong vườn thú, Lorin nhìn thấy một nhóm binh sĩ khác đang áp giải hai người xuống theo đường nhỏ. Một người trong số đó bị thương trên mặt và mắt phải sưng vù. Người còn lại đầu cúi thấp bị toán lính xiềng xích và lôi đi. Nhìn người đó, Lorin cảm thấy có chút quen thuộc.
Khi họ đến gần hơn Lorin bỗng la lên: “Paelen, là anh!!!”
Nghe thấy tên mình, Paelen chầm chậm ngẩng đầu. Chân mày cau lại và hỏi một cách yếu ớt “Tôi có biết cô sao?”
Lorin lao tới và ôm chầm lấy cậu. Sau lưng Paelen ướt sũng. Khi buông cậu ra, hay tay cô đã nhuốm đầy máu tươi.
“Anh đang chảy máu!” Cô nghẹn ngào “Họ đã làm gì anh”
Paelen trả lời “Họ bắn tôi.”
Lorin quay sang nhìn trung sĩ Walker “Thế này mà các anh gọi là bảo vệ à? Hay anh bắn cả tôi luôn đi!”
“Không, đương nhiên là không, hẳn là phải có lý do nào đó!” Quay sang toán lính, anh ta nói “Báo cáo.”
“Người này là Baird Fleming, trợ lý giám đốc của vườn thú, anh ta chịu trách nhiệm chăm sóc động vật trong vườn thú. Tuy nhiên sau khi bị bắt quả tang trong lúc đang bí mật truyền tin cho đám Nhân mã, anh ta chống trả quyết liệt và từ chối khai báo.”
“Vậy người còn lại thì sao?” Walker tiếp tục. “Người này là cư dân Olympus đi cùng với Emily khi chúng tôi bị tấn công. Chúng tôi phải vất vả lắm mới khống chế được anh ta và không ít người của tôi đã phải nhập viện khi anh ta đánh trả. Anh ta khỏe kinh khủng! Cô gái đã chạy thoát nhưng người của chúng ta đang bám theo dấu vết, cô ấy sẽ bị bắt lại sớm thôi.”
“Các người làm anh ấy bị thương à?” Lorin nức nở vươn tay chạm vào gò má đầy máu của Paelen. Vết thương của cậu bắt đầu khép lại, đóng vảy, thành sẹo và dần nhạt đi. Cậu từ từ đứng thẳng lên khi sức mạnh một lần nữa được phục hồi trong cơ thể. Lorin hít một hơi đầy kinh ngạc “Đây là do mình làm sao?”
Đôi mắt Paelen mở to ngạc nhiên. “Cô đúng thực là Ngọn lửa.”
Hai má Lorin đỏ bừng và cô ngại ngùng gật gật đầu.
“Giống như Emily, quyền năng của em vừa có thể dùng để chữa lành vừa có thể tàn phá.”
“Em sẽ không bao giờ làm anh đau!” Lorin hứa. Cô nhìn xuống đống xiềng xích trên người Paelen và dùng sức mạnh giải thoát cho cậu.
“Cảm ơn em, Lorin.”
Giọng cậu ngọt ngào hơn cô tưởng tượng. Và cái cách cậu gọi tên cô làm Lorin mỉm cười. “Em đã rất mong chờ được gặp anh, anh đã tìm được Pegasus chưa?”
“Anh sắp, nhưng bị họ ngăn cản”, Paelen gãi đầu.
“Đủ rồi quý cô”, một người lính lên tiếng.
“Chúng tôi phải dẫn họ về gặp đại tá.”
“Không!” Lorin từ chối “Paelen sẽ đi với tôi, các người sẽ không đem anh ấy đi đâu hết, hai chúng tôi sẽ đi tìm Pegasus.”
“Làm ơn đi Lorin!” trung úy Walker lên tiếng. “Họ chỉ đang chấp hành nhiệm vụ, hai chúng ta cũng có thể đi tìm Pegasus mà.”
Baird nhăn nhó hướng gương mặt bầm giập về phía Lorin “Khoan đã, cô là cô gái mà Emily nhắc tới. Cô tới từ Tartar… Teetar…”
“Tartarus”, Lorin chỉnh lại “Phải, chính là tôi đây, Emily đã nói gì về tôi?”
“Cô ấy bảo cô đến đây để giết cô ấy!”
“Tôi sẽ không giết cô ấy”, Lorin phản đối. “Cô ấy cướp đi Riza của tôi. Tôi muốn lấy lại Riza, nhưng không phải bằng cách giết Emily. Emily mới là kẻ muốn giết tôi!”
Paelen lắc đầu. “Emily không cướp đi Riza của em, khi cô ấy sinh ra Riza đã ở trong cơ thể mình. Cả hai em đều mang trong mình sức mạnh của Ngọn lửa. Nó xuất phát từ tộc Xan. Emily không muốn chiến đấu với em, nhưng đúng là hai người cần phải nói chuyện thẳng thắn với nhau.”
“Không! Cô ta muốn làm hại em, cô ta giữ anh, giữ Pegasus của em”, Lorin nói. “Nhưng em sẽ không cho cô ta toại nguyện.” Cô nhìn xuống cổ tay Baird, chiếc còng trên đó kêu tách một tiếng rồi bật mở. “Giờ ông có thể dẫn tôi đi tìm Pegasus.”
Người lính đang áp giải Baird tiến lên cảnh báo “Cô gái, đề nghị cô lùi lại!”
“Dừng lại!” Walker la lên, “cô ấy rất nguy hiểm…”, nhưng trước khi anh ta kịp nói hết câu thì Lorin đã hành động. Cô dùng sức mạnh tước hết súng ống khỏi tay toán lính, rồi ngay lập tức phóng hai quả cầu lửa xuống mặt đất ngay dưới chân họ. “Để chúng tôi yên! Hãy để chúng tôi được yên!!!”
Cô nắm lấy tay Paelen và quay sang Baird, “Giờ thì dẫn chúng tôi đến chỗ Pegasus.”
Lorin bước đi xuyên qua vườn thú, níu chặt lấy tay Paelen. Thỉnh thoảng cô dừng lại và chăm chú nhìn một loài vật nào đó và Baird sẽ giới thiệu cho cô đó là loài gì. Lorin cho phép trung sĩ Walker đi cùng, nhưng hễ thấp thoáng thấy bóng quân lính xuất hiện ở đâu là cô lại tung một quả cầu lửa cảnh cáo về phía đó.
“Nếu còn tiếp tục làm vậy em sẽ chọc giận họ, và họ sẽ làm em bị thương đấy Lorin”, Paelen cảnh báo. “Tin anh đi, anh đã từng phải đối đầu với bọn này rồi.”
Lorin cười ngọt ngào “Đừng sợ Paelen, em sẽ bảo vệ anh.”
“Anh không sợ cho mình” Paelen nói “Anh chỉ không muốn nhìn thấy em bị tổn thương thôi.” Trung sĩ Walker đi bên cạnh cũng lên tiếng: “Làm ơn nghe Paelen đi Lorin, cô phải bình tĩnh lại. Cứ đà này họ sẽ nổ súng đấy. Tôi cũng không mong muốn cô bị thương đâu.”
Lorin dừng lại, quay về phía trung sĩ “Anh đã đúng khi bảo với họ rằng tôi rất nguy hiểm. Các người ai cũng muốn điều khiển tôi. Anh, bọn họ, Saturn… tất cả các người. Nhưng tôi, tôi sẽ không trở thành con rối cho bất kỳ ai, bất kỳ kẻ nào! Tôi sẽ chỉ phục vụ cho bản thân mình mà thôi, không một ai khác ngoài chính tôi!”
Cô quay sang Baird “Giờ đi đường nào?” “Đằng này, ngay chỗ tòa nhà sáng đèn ở đằng kia. Nhưng tôi phải báo trước là cô sẽ không thích những gì mình sẽ nhìn thấy đâu. Tôi muốn cô hiểu rằng tất cả những gì chúng tôi làm chỉ với mục đích giúp nó không tự làm đau bản thân thôi.”
Lorin nhíu mày “Tôi không hiểu.”
“Ông đã làm gì cậu ấy? Các ông đã làm gì Pegasus?” Paelen nói. “Tôi cảnh cáo ông, nếu ông làm đau cậu ấy, ông sẽ không chỉ phải đối mặt với cơn thịnh nộ của Lorin thôi đâu. Pegasus là bạn tôi, và tôi sẽ không đứng yên nhìn cậu ấy chịu đau đớn!”
“Chúng tôi chỉ cố kiềm chế nó mà thôi”, Baird vội vàng giải thích khi khoảng cách của họ tới tòa nhà ngày càng ngắn lại. “Chúng tôi giữ nó trong một thiết bị chuyên dụng dùng để giữ con voi đứng yên khi chúng tôi thực hiện phẫu thuật. Các biện pháp như gây mê không an toàn đối với các loài động vật lớn như voi nên chúng tôi sử dụng thiết bị này để thay thế!”
Cái cách ông ta giải thích làm Lorin cảnh giác, cô nhìn Paelen rồi lườm vị bác sĩ thú y “Các người đã làm gì cậu ấy?”
“Chúng tôi không làm gì cả”, Baird khăng khăng. “Tôi đã nói rồi, chúng tôi chỉ sử dụng thiết bị này để kiềm chế nó, không phải dùng để tra tấn!”
Khi gần tới nơi, họ thấy sừng sững một cánh cổng rất lớn dẫn tới khu chứa thiết bị. Lorin thoáng nhìn thấy Pegasus và hơi thở cô bỗng trở nên gấp gáp.
Con tuấn mã có cánh với bộ lông trắng muốt đang bị kẹp trong giàn ép. Hai cái càng kim loại to lớn hợp thành một cái vòng ép chặt lấy hai bên sườn cậu và nhấc bổng Pegasus lên cao. Pegasus lơ lửng trên không chỉ với điểm tựa ở hai bên sườn, bốn vó khua khoắng bên dưới. Đôi cánh bị kẹp cố định trên đầu cậu trong trạng thái dang rộng. Mặc kệ Pegasus có vùng vẫy thế nào đi nữa, cậu vẫn không thể thoát ra.
“Pegasus”, Paelen lao về phía chú tuấn mã. Pegasus hí vang mừng rỡ khi thấy cậu.
“Cô ấy vẫn ổn,” Paelen trả lời, “nhưng chúng ta có chút rắc rối đấy… Đây là Lorin ở ngục Tartarus.”
Pegasus rít lên và cố vắng vùng vẫy trong vòng kiềm tỏa của chiếc cũi.
“Cẩn thận!” Baird la lên “Nó có cú đá chết người đấy!”
Thế nhưng Lorin vẫn lờ đi và tiến đến gần Pegasus. Bàn tay cô nhẹ nhàng gạt những sợi bờm ra khỏi mắt cậu. “Đừng sợ Pegasus, chị chỉ muốn chúng ta làm bạn.”
Pegasus vùng vẫy ngày càng mạnh hơn, lồng lên cố giãy thoát khỏi sự khống chế của cỗ máy. Kim loại vang lên những âm thanh rền rĩ dưới sức mạnh khổng lồ của cậu.
Lorin vội túm lấy tay Paelen và lùi về phía sau. “Thả cậu ấy ra!” Lorin quay về phía Baird.
“Không!” Một người đàn ông trong bộ đồ đen bất ngờ xuất hiện. Ông ta trông già tầm như thần Saturn, nhưng gương mặt chứa đầy nét giận dữ. “Tránh xa con ngựa ra!”
“Ông là ai?” Lorin cao giọng. Cô nhận ra rằng khi nhìn thấy ông ta, trên gương mặt cả Baird và trung sĩ Walker đều lộ ra vẻ sợ hãi.
Paelen dường như đã biết trước, cậu lên tiếng “Ông ta là người của CRU.”
“Rất giỏi, Paelen” đặc vụ R tán thưởng. “Nếu cậu đã biết ta là ai, hẳn cậu cũng biết ta có thể làm được những gì. Và giờ thì, cảm phiền hai vị tránh xa con ngựa ra và nói cho ta biết Emily đang ở đâu?”
“Ông đang làm cậu ấy đau”, Lorin nói. “Con ngựa vẫn ổn. Đừng khiến ta phải nhắc lại thêm một lần nữa. TRÁNH - XA - NÓ - RA!” Lorin không có một chút thiện cảm nào với kẻ này. Cô càng ghét cách ông ta dọa nạt Paelen. Paelen cố không để lộ vẻ sợ hãi, nhưng bàn tay đang run lên trong tay cô. “Không, cậu ấy không ổn chút nào. Và tôi cũng không cần phải nghe lời ông!” Đặc vụ R giơ tay và búng cái “tách”, lính đổ vào từ mọi hướng của tòa nhà, bao vây họ với những họng súng lăm lăm trong tay. Lẫn trong đám lính là những đặc vụ CRU trong bộ vest đen. “Thử động đậy dù một ngón tay xem, người của tôi sẽ nổ súng.”
“Dừng tay!” Paelen nói. “Đặc vụ R, ông thừa biết khả năng của Emily rồi phải không. Tôi cảnh báo ông, tất cả những gì Emily có thể làm, Lorin đều có thể làm được, thậm chí mạnh mẽ hơn. Nhưng cô ấy không khống chế sức mạnh tốt như Emily đâu. Ông phải lùi lại và để tôi nói chuyện với cô ấy trước khi xảy ra điều gì đó tồi tệ.”
Trái tim Lorin bỗng loạn nhịp và đập nhanh vì xúc động. Paelen đang bảo vệ cô, anh ấy muốn nói chuyện với cô!
“Đúng vậy”, cô cảnh bảo đám đặc vụ. “Lùi lại, để tôi nói chuyện với Paelen. Sau đó bọn tôi sẽ thả Pegasus ra, tìm Emily và lấy lại mảnh vỡ.”
“Mảnh vỡ đó không thuộc về cô!”
Một giọng nữ vang lên to và rõ ràng. Đám người quay đầu lại, và không biết từ lúc nào, một người phụ nữ đã đứng ở nơi đó. Một bà cụ già, gương mặt nhăn nheo tới nỗi che cả đôi mắt. Mái tóc dài trắng toát, tấm lưng còng, bà chống một cây trượng lớn và bước đi chậm chạp. Thân hình gầy gò lọt thỏm trong chiếc váy hoa đỏ rộng thùng thình. Đứng sau lưng bà là một cư dân bóng đêm ngồi trên lưng một Nhân mã cao lớn. Bên cạnh họ là một sinh vật có cánh không tên mà Lorin chưa bao giờ nhìn thấy.
Đám lính quay mũi súng hướng về những cư dân Olympus.
“Đứng yên!” Đặc vụ R ra lệnh và nhanh chóng rút vũ khí.
“Robert, cất cái thứ đồ chơi ngu ngốc đó đi trước khi anh tự làm bị thương bản thân.” Bà cụ lên tiếng trong khi tiến lại gần hơn.
Đặc vụ R giật mình lùi lại. “Bà là ai? Sao bà biết được tên tôi? Làm sao bà giải phóng được đám tù nhân đó?”
“Những người mà anh gọi là tù nhân này giờ đang được ta bảo hộ. Ta không hài lòng với cách mà anh đối xử với họ!”
“Pele, có phải là bà không?” Paelen ngạc nhiên kêu lên.
Tiếng hít sâu của những người lính Hawaii xung quanh họ thật rõ ràng. Họ cúi đầu và quỳ xuống trước cái tên đó.
“Pele là ai?” Lorin hỏi Paelen.
“Những hòn đảo này là của bà ấy”, Paelen nói. “Em cũng nên thể hiện một chút tôn trọng.”
Đặc vụ R lao tới trước mặt đám lính “Đứng hết lên và về nguyên vị trí!” Ông ta ra lệnh.
Những người lính Hawaii vẫn bất động. “Robert, đừng ngu ngốc thế,” Pele nói. “Ta đã đứng nhìn anh hoành hành quần đảo của ta quá lâu rồi. Anh, và đám đặc vụ CRU không được chào đón ở đây. Cuốn gói ngay cho khuất mắt ta!”
Khi Pele lướt qua đám người, tiếng cây gậy chống của bà lê trên sàn nhà vang lên rõ ràng. Bà đến gần Baird, đưa bàn tay nhăn nheo vuốt ve gương mặt bầm tím của anh ta.
“Baird, chàng trai trẻ của ta. Việc con chiến đấu với họ là rất quả cảm, nhưng cũng rất ngu ngốc. Con có thể bị thương rất nghiêm trọng đấy.” Baird trợn trừng và đứng yên vì ngạc nhiên.
“Tôi... tôi phải ngăn họ lại”
Pele mỉm cười ấm áp “Ta biết, chàng trai, ta biết, và những gì con làm để bảo vệ những loài động vật sắp tuyệt chủng trên thế giới này thật đáng ngưỡng mộ. Nhưng ta không thể để con đặt mình vào cảnh nguy hiểm được”. Bà kéo một vòng hoa đỏ trên cổ mình và rướn người đeo nó lên cổ Baird. Bà đặt một nụ hôn lên má anh “Giờ đây ta sẽ bảo vệ con.”
Pele nhìn những người lính Haiwaii đang quỳ dưới đất. “Những người biết về ta hẳn sẽ hiểu ý nghĩa của hành động vừa rồi. Không một ai ở đây được phép làm hại người này. Thậm chí, ta ra lệnh các anh bảo vệ cậu ta!”
“Nghe này, bà già, tôi không biết bà là ai…” Đặc vụ R nói.
“Anh có biết ta đấy Robert”, Pele nói với chất giọng vô cảm. “Anh và đám đồng nghiệp của anh đã săn lùng ta nhiều năm rồi. Nhưng ta khôn ngoan hơn, các anh sẽ không bao giờ chia cắt ta và những hòn đảo này được đâu.”
Vẻ mặt đặc vụ R như vừa bừng tỉnh. “Bà là hỏa thần của đảo Hawaii! Bà đang làm gì ở đây? Chuyện này không liên quan đến bà!”
“Tất cả những chuyện xảy ra quanh đây đều có liên quan đến ta”, Pele nói. “Những người dân xứ Olympia này giờ được ta bảo hộ. Ta không thích những gì anh đã làm. Giờ anh phải thả Pegasus ra và nó sẽ đi cùng ta.”
“Không!” Lorin buông Paelen ra và đứng lên đối đầu với bà cụ “Tôi đến đây vì Pegasus, cậu ấy là của tôi!”
Pegasus vùng vẫy và hí lên trong chiếc cũi sắt. Lorin quay lại nhìn cậu và vẫy tay. Cỗ máy phát ra những âm thanh rền rĩ khi nó hạ Pegasus xuống đất. Tiếng xé rách ken két vang lên khi hai cái càng bị sức mạnh của Lorin xé mở. Pegasus vùng ra và tiến về phía Paelen, đôi cánh phấp phới đập vài cái, đầu cậu lắc lư và thở phì phì.
“Thấy không, cậu ấy thuộc về tôi!” Lorin la hét.
Pele xoa nhẹ đầu cô. “Nhóc con à, cô nhầm rồi. Nó không thuộc về bất cứ ai. Pegasus tự do và nó đã lựa chọn Emily!”
“Không!” Lorin la to. “Pegasus, em là của chị và khi chị tìm được Emily, chị sẽ nói cho cô ta biết điều đó! Chị sẽ lấy lại những gì cô ta đã cướp đi của chị, và chị sẽ lấy lại mảnh vỡ đó. Và cuối cùng chị sẽ được trọn vẹn!”
“Lorin! Đủ rồi.” Paelen ngăn lại. Cậu chạy tới và nắm lấy tay cô. Giọng cậu nhẹ nhàng “Em không cần Pegasus khi em đã có anh. Để cậu ấy đi đi, để tất cả mọi thứ qua đi. Chúng ta sẽ rời khỏi đây và được sống đời tự do. Chỉ có anh và em, chúng ta có thể đi bất cứ đâu.”
Trái tim Lorin đập loạn. “Anh thật sự muốn thế ư?”
Paelen gật đầu. “Chúng ta có thể rời khỏi đây ngay bây giờ. Quên đi mọi thứ, chỉ cần chúng ta có nhau là đủ.”
Lorin chần chừ nhìn quanh. Đôi mắt cô dừng lại trên người Pegasus. “Nhưng em cũng muốn có cậu ấy…”
“Lorin”, Nhân mã Chiron dè dặt tiến lên. “Chúng tôi không hề có ý định làm tổn thương cô. Nhưng cô không thể sở hữu một người sự tự do. Tôi xin cô để chúng tôi hoàn thành những gì chúng tôi phải làm. Emily cần mảnh vỡ đó để tồn tại. Không có nó, sẽ không còn Emily nữa. Riza, người Xan cuối cùng sẽ vĩnh viễn biến mất. Làm ơn đi, tôi biết đó không phải là điều cô mong muốn. Emily cũng giống cô, hai người cùng mang trong mình một nguồn sức mạnh giống nhau, giống như hai chị em vậy.”
Lorin ôm đầu. Tại sao họ không chịu hiểu? Không có mảnh vỡ đó và sức mạnh bên trong Emily, cô sẽ không bao giờ hoàn chỉnh. “Emily không phải chị em với tôi! Cô ta là kẻ thù! Tôi sẽ đoạt lấy sức mạnh của cô ta, đoạt lấy Paelen và cả Pegasus nữa.”
Cô nhấc tay và phóng tia lửa về phía Chiron. Pele giơ gậy lên ngăn cản đòn tấn công. Ngọn lửa bị đánh bạt đi và phát nổ khi đụng vào một cái cây. “Đủ rồi!” Pele dộng mạnh cây trượng của mình xuống mặt đất. Mặt đất rúng động và tách ra dưới chân bà. Vết nứt lan ra từ chỗ cây gậy và hướng thẳng tới Lorin, bên dưới khe nứt làm nham thạnh nóng chảy và ánh lửa phừng phừng.
Paelen hét lên lên khi cậu bị dung nham bắn phải và ngã xuống đất.
“Paelen, không!” Lorin nức nở. Cơn cuồng nộ dâng lên trong cô, hai tay giơ lên, cô tung hỏa cầu về phía Pele. Bà cụ lảo đảo suýt ngã nhưng nhanh chóng đứng vững lại. Hình ảnh già nua dần mờ nhạt và biến mất. Đứng tại chỗ bà cụ bây giờ là một cô gái trẻ đầy quyền năng. Mái tóc cô là ngọn lửa hừng hực cháy và đôi mắt đỏ tỏa sáng tựa như dòng dung nham.
“Ngu xuẩn!” Pele thét lớn. Bà ta giơ quyền trượng và chỉ về phía Lorin. Lửa và dung nham bắn ra từ đỉnh trượng. Nhiệt lượng khổng lồ làm cả con người và cư dân xứ Olympus lùi xa khỏi khu vực hai người chiến đấu. Lorin trúng đòn và bị đẩy bật về phía cũi sắt.
“Đi nhanh!” Pele hét về phía nhóm người đang đứng. “Emily đang chờ mọi người ở núi Diamond Head. Chiron, đem Baird theo và bảo vệ an toàn cho cậu ta. Tôi sẽ gặp mọi người ở đó sau khi tính sổ với đứa trẻ ngu ngốc này!”
Lorin có thể cảm nhận được nhiệt độ từ ngọn lửa của Pele, nhưng nó không thể chạm tới cô. Xung quanh cô, kim loại bị nung chảy thành từng vũng. Cô đứng lên trên đống đổ nát, vừa kịp để nhìn thấy Pegasus chở cư dân bóng đêm bay đi cùng với sinh vật có cánh còn lại. Ở dưới đất, Nhân mã Chiron phi nước đại theo cùng hướng với Baird trên lưng và trong tay ôm lấy Paelen đang bị thương.
Ánh mắt Lorin dán chặt vào Paelen, xỉu đi trong tay của Nhân mã. Cô nhìn sang Pele với ánh mắt phẫn nộ. “Bà làm Paelen của tôi bị thương!”
Lorin tập trung sức mạnh của mình. Ngọn lửa hừng hực, nguồn sức mạnh trào dâng… Tất cả tuôn ra từ cơ thể Lorin rồi bắn về phía Pele, thề xé nát thân thể bà.
Pele trúng đòn. Đầu bà bật ngửa về phía sau và rống lên đau đớn. Bà cảm nhận rõ ràng sức mạnh của Ngọn lửa Titus. Lorin càng gia tăng đòn tấn công, tiếng hét của Pele càng lớn, cho đến khi tắc nghẹn.
Khi khói tan đi, vị hỏa thần của đảo Hawaii đã không còn ở đó.
Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan - Kate O’Hearn Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan