Let us always meet each other with smile, for the smile is the beginning of love.

Mother Teresa

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Nguyễn Linh Chi
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 164 / 5
Cập nhật: 2020-04-04 23:39:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32
hi trời tối hẳn, Emily và Paelen bắt đầu di chuyển khỏi chỗ trú ngụ của mình. Họ đã rẽ ngang rẽ dọc để trốn sự đuổi bắt của cảnh sát đến nỗi bây giờ họ không biết hướng của vườn thú ở đâu nữa, và phải hỏi đường một người phụ nữ đang dẫn chó đi dạo ngoài đường.
“Nó ở cuối đường, cách đây khoảng ba dãy nhà,” bà ta nói. “Cứ đi đến cuối phố này, rồi rẽ phải, đến ngã tư đầu tiên rẽ trái. Đi thẳng qua hai dãy nhà nữa là tới. Không khó tìm đâu.”
Họ cảm ơn bà và lên đường. Càng đến gần vườn thú, kết nối của Emily với Pegasus càng mạnh lên. Cô dừng lại. “Có điều gì đó không hay đang xảy ra với Pegs. Cậu ấy không bị đau, nhưng đang vô cùng phẫn nộ.”
Mối lo lắng về Pegasus và những người khác làm họ rảo bước nhanh hơn.
Một loáng sau họ đã đứng phía bên kia đường đối diện với vườn thú Honolulu. Trong bóng đêm họ gần như không nhìn thấy thứ gì.
Nhưng từ những gì họ thấy, chỗ này không mấy giống với một vườn thú thông thường. Nó được bao quanh bởi lớp tường rào cao ngất, cây cối và bụi rậm mọc đầy dọc theo chiều dài của tường rào. Họ có thể nhìn thấy đằng sau toà nhà lấp ló qua bóng cây.
Họ không thể nhìn thấy chuồng thú nào từ vị trí này, nhưng vẫn nghe được âm thanh của các loài động vật chuẩn bị lên chuồng. Voi rống, khỉ kêu, sư tử hống và cả tiếng kêu the thé của những con lừa hoà trộn trong tiếng ríu rít của những con chim sắp đi ngủ.
“Cái con quỷ quái nào mà kêu kinh vậy?” Paelen hỏi. “Tiếng của chúng nghe cứ như là Brue vậy.”
“Tớ nghĩ đấy là tiếng voi rống,” Emily nói. “Chúng là những con vật to lớn màu xám, không to bằng Brue nhưng cũng béo bự như vậy. Thay vì mũi thì chúng có những chiếc vòi thật dài, tai rất to và đôi ngà trắng. Trông chúng rất đẹp. Đáng buồn là ở Trái đất có những kẻ chuyên săn bắn chúng để lấy đôi ngà voi đẹp tuyệt, và giờ chúng đang sắp sửa tuyệt chủng.”
“Có lẽ một lúc nào đó chúng ta nên mang Brue tới đây để răn đe bọn chúng nhỉ.”
Emily gật đầu. “Được thế thì tuyệt quá!”
Họ đợi vãn xe rồi băng qua đường. Paelen nhìn quanh. “Ở đây quá đông người, chúng mình nên tìm chỗ nào vắng vắng rồi bay qua tường rào nhỉ?”
Vườn thú rộng hơn nhiều so với tưởng tượng của họ. Đi dọc theo đường tường bao xung quanh kéo dài đến cả mấy con phố họ mới đến được một góc quanh và đi xuôi xuống vài con phố nữa.
“Tớ nghĩ chỗ này là ổn rồi,” Paelen nói khi họ đến gần một cổng vào. “Tớ không nghe hay nhìn thấy ai xung quanh cả.”
Bụng Emily quặn lên hồi hộp. Cô chưa bao giờ cảm thấy dễ bị tấn công đến như vậy. Rõ ràng biết là bước vào đây là bước vào bẫy của CRU, mà giờ cô không còn chút năng lực nào để tự bảo vệ mình. Emily nhìn quanh lần nữa. “Được rồi, đưa bọn mình bay qua tường rào đi.”
Paelen quàng tay qua người ôm chặt Emily rồi nhấc cô bay lên. Khi hạ cánh xuống phía bên kia, cả hai nấp mình vào một bụi cây nhìn ra. Ngay trước mặt họ là một con đường lát đá. Nhìn sang phía đối diện là một chuồng thú cao lớn, nhưng trong ánh sáng lờ mờ này họ không nhìn thấy con vật nào đang được nhốt bên trong.
“Kết nối của cậu với Pegasus có đủ để đưa chúng ta đi tìm cậu ấy không?”
“Tớ không biết. Tớ chưa bao giờ thử cả.” Emily nhắm mắt lại. Gạt sang một bên nỗi sợ hãi và hoàn toàn tập trung vào Pegasus. Cô có thể thấy gương mặt xinh đẹp của cậu hiện ra trong tưởng tượng. Hít một hơi thật dài, cô thả lỏng cảm giác của mình đi tìm cậu ấy. Kết nối giữa hai người rất mạnh.
“Tớ có thể cảm nhận được cậu ấy,” cô thì thầm. “Cậu ấy vẫn đang rất giận dữ.”
“Cảm nhận của cậu phát ra từ hướng nào?” Emily lại hít một hơi thật dài nữa và kiếm tìm Pegasus trong tâm trí. Cô thấy một lực hấp dẫn, không mạnh như sự lôi kéo của mảnh vỡ Ngọn lửa, nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra.
“Tớ nghĩ cậu ấy ở đằng kia, xuôi xuống phía dưới, về phía bên trái đường.”
Mặc dù vườn thú đã đóng cửa nhưng vẫn có một vài nhân viên đi lại kiểm tra. Emily cứng người khi thấy một nhóm quân nhân đi về phía mình trên con đường lát đá.
Cô kéo tay Paelen và họ núp vào sau những bụi cây trốn thật kỹ khỏi tầm nhìn của những người lính đang đi tuần đêm. Đi tránh khỏi đường chính và lợi dụng bóng đêm để ẩn mình, hai người cẩn trọng vừa đi vừa náu mình sau những bụi cây.
“Đây là vườn thú,” Paelen nhận xét, “thì có vẻ nuôi hơi ít động vật thì phải.”
Emily đồng ý. “Trông nó giống như một công viên thì đúng hơn. Có rất nhiều cây và bọn thú trong này chắc có nhiều không gian sống.”
Thật may cho họ vườn thú Honolulu có rất nhiều cây xanh để núp, họ có thể chạy qua chạy lại xuyên qua những khu vực cấm.
Khi đến gần một toà nhà, họ lại nghe thấy tiếng bước chân trên đường chính. Một lần nữa chui vào ẩn mình sau những bụi cây rậm rạp mọc ven đường, họ theo dõi một nhóm quân nhân được trang bị đầy đủ vũ khí diễu qua.
“Nơi này đầy quân đội,” Emily phàn nàn. “Làm sao mà đưa mọi người ra khỏi đây được, đặc biệt là Chiron ý.”
“Cậu nói đúng,” Paelen tán thành. “Bọn mình không thể giải cứu họ, nhưng nếu tìm được Fawn ta có thể nhờ em ấy gửi thông điệp mời thần Jupiter đến gặp chúng ta trên đỉnh núi Diamond Head. Khi cậu tìm lại được mảnh vỡ rồi, chúng ta có thể quay lại đây cứu họ ra.”
“Tớ nghĩ kế hoạch đấy là ổn rồi, nhưng tớ vẫn cần phải tìm Pegs. Mình có thể giải phóng cho cậu ấy. Nếu không tớ cũng muốn cậu ấy biết chúng ta đã tìm đến đây vì cậu ấy.”
“Cậu ấy đã biết điều đó rồi,” Paelen nói. “Cậu ấy có thể cảm nhận được cậu, như cậu thôi mà, cậu ấy biết …”
“Không! Điều đó thật điên rồ! Cậu không thể làm vậy…”
Một giọng nói tuyệt vọng vang lên từ toà nhà, vọng qua khung cửa sổ không khoá ngay sát chỗ họ đang ẩn nấp.
“Ngài không thấy cơ hội này tuyệt vời đến mức nào à? Bọn họ đến từ thế giới khác! Trời ơi, con ngựa đó có cánh đấy! Lại còn người đàn ông nửa người nửa ngựa kia nữa chứ. Thật là phi thường, nhưng có thật và ông ta rất thông thái nữa. Tại sao ngài lại không thấy được điều kỳ diệu đó nhỉ. Chúng ta phải nói chuyện với họ, học hỏi từ họ, chứ không phải nhốt chặt họ vào mà làm thí nghiệm. Như thế thật là dã man và đi ngược lại mọi ý nghĩa của một vườn thú.”
Emily và Paelen đưa mắt nhìn nhau.
“Tìm thấy rồi,” Emily ra dấu bằng khẩu hình. Họ lén bước đến cửa sổ đang mở đó để tiếp tục nghe lỏm.
“Tôi không quan tâm đến luận điệu của cậu, bác sĩ ạ,” một giọng khác vang lên. “Chúng tôi chỉ cho phép cậu đến đây để chăm sóc cho bọn thú vật, không hơn. Nếu cậu không hoàn thành được nhiệm vụ của mình, tôi sẽ tìm người khác thay thế! Vì phép lịch sự cậu có thể tiếp tục ở lại đây, nhưng sự hào phóng của tôi chỉ đến thế mà thôi. Những tù nhân này không có liên quan gì đến cậu hết, đây là bí mật quốc gia!”
Nghe thấy bước chân đi ra, họ cúi sâu hơn trong bụi rậm và thấy hai quân nhân bước ra khỏi toà nhà. “Đặc vụ R,” một trong hai người nói. “Đại tá vừa nhận điện từ Diamond Head. Họ báo là mới bắt được một cô gái.”
“Emily à?” Đặc vụ R hỏi.
Emily giật mình khi nghe nhắc đến tên mình. Cô thực sự đang đứng ngay chính giữa hang cọp.
“Không thưa ngài, đại tá nói cô ta tên là Lorin. Trung sĩ Walker đã có mặt tại hiện trường nơi tìm ra cô ta. Cô ta nói cô ta đến từ Tartarus và đang tìm Emily. Đặc vụ G muốn nói chuyện với cô ta nhưng ông ta và một đặc vụ nữa bị cô ta tấn công. Cả hai bọn họ đã được đưa vào bệnh viện. Walker nói cô ta có rất nhiều quyền năng. Cô ta có thể bay và phát ra lửa từ hai bàn tay mình.”
Emily đưa tay lên bịt miệng để khỏi phát ra tiếng động. Cô quay sang nhìn Paelen và thấy cậu cũng hốt hoảng không kém. Lorin đã đến Honolulu, và cô ấy biết vận dụng những sức mạnh của mình? Đây là tin tức tồi tệ nhất vào lúc này.
“Lại có một người khác giống Emily à?” Đặc vụ R hỏi.
“Rõ ràng là như vậy. Trung sĩ Walker đang đưa cô ta đến đây.”
“Rất tốt! Nếu may mắn chúng ta có thể bắt được cả hai bọn họ!” Giọng của đặc vụ R thay đổi. “Bác sĩ Flemming, nhận lệnh. Giữ cho bọn tù nhân được sống cho đến khi bắt được Emily.”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì cả. Cậu sẽ phải hợp tác với chúng tôi, nếu không chúng tôi sẽ đóng cửa vườn thú này vĩnh viễn. Lúc đó cậu biết điều gì sẽ xảy ra với tất cả các nỗ lực bảo tồn động vật của cậu rồi đấy.”
Nói rồi đặc vụ CRU này và nhóm lính gác bước ra khỏi toà nhà, bỏ lại sau lưng lời đe doạ.
Emily tựa người vào tường than. “Lorin đã đến Hawaii.”
“Và họ đang đưa cô ta đến đây,” Paelen nói. “Chúng ta không nên có mặt ở đây khi cô ta đến.”
Emily đứng dậy và ghé mắt nhìn qua khe cửa sổ. Căn phòng trông giống như một bệnh xá chữa bệnh. Dọc một bên tường là rất nhiều cái chuồng khác nhau, hai trong số đó có những con vật đang bị ốm: một con khỉ nhỏ đang được truyền thuốc, và một con vượn cáo đuôi vằn. Một người đàn ông tóc đen khoảng 35 tuổi, mặc quần áo bác sĩ đang đi đi lại lại trong phòng. Gương mặt hiền từ của ông ta nhuốm đầy vẻ lo âu. Họ thấy ông ta dừng lại và có vẻ như đưa ra một quyết định nào đó, rồi đi ra khỏi toà nhà.
“Đi nào,” Emily nói. “Ông ta biết Pegasus và những người khác đang bị giam ở đâu. Thử bám theo để lấy thông tin xem. Tớ hy vọng ông ta sẽ nói cho chúng ta.”
Họ bám sát theo người đàn ông đến một khu vực rậm rạp cây cối. Khi không có ai xung quanh, Paelen đã ra tay. Cậu tiến đến bên cạnh người đàn ông và tóm lấy vai ông ta. Xoay người ông ta lại, cậu kéo ông ta vào trong bụi rậm và bịt miệng không cho ông ta nói.
Vị bác sĩ cố gắng vùng vẫy để thoát ra khỏi gọng kìm tay Paelen, và mặc dù trông ông ta lực lưỡng và to cao hơn, nhưng đối với Paelen ông ta hoàn toàn không thể đấu lại. Cuối cùng, ông ta cũng thôi giãy giụa.
“Đừng sợ. Chúng tôi sẽ không làm hại ông đâu.” Emily khẽ nói. “Rất xin lỗi phải làm như thế này, nhưng chúng tôi không thể để người ta tóm được. Tôi là Emily, là cô gái mà CRU đang săn lùng. Nếu ông hứa không gọi những người đó, chúng tôi sẽ thả ông ra. Ông hứa chứ?”
Người đàn ông nháy mắt và gật đầu.
Paelen bỏ tay ra khỏi miệng ông ta. “Ông là ai?”
“Baird Flemming. Tôi là trợ lý giám đốc của vườn thú và là một trong các bác sĩ thú y ở đây. Tôi là chủ nhiệm công tác bảo tồn động vật hoang dã.” “Ông không làm việc cho CRU chứ?” Emily hỏi.
Baird lắc đầu. “Tôi làm việc cho vườn thú. Cô cậu có thể nói tôi là người chuyên giải quyết các vấn đề. Và bây giờ tôi đang gặp phải một vấn đề rất lớn với hai cô cậu. Nơi này đang tràn ngập binh lính đi tuần và những người đàn ông mặc vest tối màu. Tôi không biết họ là ai hay họ định làm gì, nhưng họ đang gây rắc rối rất lớn cho tất cả chúng ta!”
“Họ thuộc CRU - Cục nghiên cứu quốc gia. Nhiệm vụ của họ là săn tìm người ngoài hành tinh và các hoạt động bất thường khác.” Emily giải thích.
“Nghe cứ như là Người đàn ông mặc đồ đen ý nhỉ.”
“Họ chính xác là thế,” Emily nói. “Có điều là họ độc ác và nguy hiểm hơn nhiều so với những nhân vật trong phim.”
“Không thể tin nổi,” Baird nói. “Họ mang đến đây những sinh vật hoàn toàn đi ngược lại tự nhiên.”
“Họ không phải là sinh vật,” Paelen thẳng thắn nói. “Họ là những cư dân Olympus, như tôi. Và họ là bạn bè của chúng tôi. Nếu ông làm hại họ…”
“Ôi,” Baird nói. “Từ từ đã nào, tôi chẳng làm hại gì họ cả. Tôi chỉ nghĩ họ thật là phi thường. Nhưng mà Olympus á? Không phải đấy chỉ là truyền thuyết sao?”
“Sao ai cũng nói vậy nhỉ?” Paelen cắt ngang. “Những cư dân Olympus là hoàn toàn có thật,” Emily nói với người đàn ông. “Các Titan cũng vậy. Và như trong truyền thuyết thì giờ họ đang chiến đấu với nhau. Có điều là chẳng mấy chốc nữa, cuộc chiến sẽ lan đến đây…”
“Thật vậy ư?” Baird thì thào. “Nghe thật là vô lý.”
“Ông còn cần thêm bao nhiêu bằng chứng nữa?” Emily nói. “Ông đã nhìn thấy Pegasus và những người khác. Còn cần gì mới thuyết phục được ông nữa? Hay phải đợi Saturn đến đây thì ông mới tin là Trái đất đang thực sự gặp nguy hiểm?”
Baird lắc đầu. “Ồ không, tất nhiên là không. Họ đang giam người ngựa, ma cà rồng và con lợn lòi có cánh trong chuồng hươu cao cổ. Xung quanh khu vực có rất nhiều binh lính canh giữ. Tôi khó có thể vào được chỗ đấy.”
“Thế còn Pegasus thì sao?” Emily hỏi. “Cậu ấy không ở cùng chỗ những người khác à?”
Baird lắc đầu. “Không, nó bị giam ở một khu vực khác trong vườn thú.”
“Tại sao?” Paelen hỏi.
“Vì nó quá khoẻ. Nó liên tục rứt đứt dây xích chúng tôi tròng lên người và phá thủng các hàng rào khu giam giữ. Chúng tôi phải đưa nó đến một khu vực khác để nó không thể trốn và hay tự làm mình bị thương được.”
Có một điều gì đó rất không tự nhiên trong những lời nói của ông ta. Baird không nhìn thẳng vào mặt Emily và nói với giọng vô cùng thiếu thoải mái.
“Nghe tôi nói này,” Emily nói. “Nếu không vào được tận nơi để gặp họ, thì ông phải chuyển được tin nhắn này đến cho Fawn.”
“Fawn là ai?”
“Cô gái nhỏ xanh xao ấy,” Emily nói. “Và cô ấy không phải là ma cà rồng. Cô ấy là một cư dân bóng đêm ở xứ Olympus với những năng lực rất đặc biệt. Cô ấy có thể liên lạc với em gái mình đang ở Olympus. Nhưng cơ thể cô bé cũng vô cùng nhạy cảm, nếu mặt trời chiếu vào người, cô ấy sẽ bị bỏng.”
“Tôi biết,” Baird nói. “Chúng tôi đã phát hiện ra điều đó theo cách không mấy hay ho. Lúc họ mang cô ấy đến đây cô ấy bị bỏng nặng vì phơi người dưới ánh nắng mặt trời. Nhưng bọn tôi đã đưa cô ấy vào chỗ râm mát và giờ cô ấy đang hồi phục dần. Nhưng chúng ta gặp một vấn đề lớn, đấy là bọn lính không nhẹ tay lắm với người ngựa…”
“Tên ông ấy là Chiron,” Emily sửa lại. “Và ông ấy là Nhân mã, cố vấn của thần Jupiter. Ông ấy là một nhân vật rất quan trọng ở Olympus.”
“Ờ, Chiron vô cùng tức giận với những gì đang xảy ra. Lần cuối cùng tôi lại gần ông ta, ông ta còn cố giết tôi nữa, nên họ đã xích ông ta lại. Tôi không thể lại gần để đưa tin cho cô đâu.”
“Ông ấy cách đây bao xa?
Baird chỉ về phía trái con đường. “Theo đường đó, khoảng vài trăm mét. Nhưng tôi đã nói là chuồng hươu cao cổ đó đã bị lính canh bao kín rồi đấy. Cô cậu không thể nào lại gần đó được đâu.”
Emily cân nhắc. “Chúng tôi không cần đi vào, chỉ cần tới đủ gần thôi.”
Baird suy nghĩ một lúc. “Tôi biết rồi. Phía bên trái chuồng là một bụi cây rất cao mà các cô cậu có thể nấp, từ đó có thể nhìn thấy cửa ra vào của chuồng hươu.”
“Tốt quá, đưa bọn tôi đến đấy,” Emily nói. “Ông phải nói cho Chiron biết chỗ chúng tôi đang nấp trước khi ông ấy tấn công. Tôi sẽ làm nốt việc còn lại. Chúng ta nhất thiết phải nhờ được Fawn truyền thông điệp đến thần Jupiter.”
“Tôi không vào đó được!” Baird nói. “Ông ta giết tôi mất!”
“Nếu ông thực sự quan tâm đến những con thú ông đang chăm sóc, ông cần phải thử,” Emily nói. “Nếu không tất cả những nỗ lực ông đã làm cho đến nay sẽ đổ xuống sông xuống biển. Vườn thú này và tất cả những thứ khác sẽ không còn gì.” Baird lắc đầu. “Tôi điên rồi. Nếu không phải đang mơ thì…”
“Phải,” Paelen đồng ý. “Tất cả chỉ là mơ thôi, nên là ông cứ làm đi, không sợ bị giết đâu.”
“Chẳng khá hơn chút nào cả.” Baird nói. “Này, nếu tôi làm vậy, hai người có hứa là sẽ ra khỏi đây không? Ở đây quá nguy hiểm đối với cô cậu. Những quân nhân đó không ngại ra tay đâu.” “Chúng tôi cũng thế,” Emily nói. “Nhưng tôi hứa, nếu ông chuyển được thông điệp đến Chiron, chúng tôi sẽ đi ngay.”
Vị bác sĩ gật đầu và đi trước, xuyên qua những lùm cây. Họ đi băng qua một con đường hướng đến một khu nhà khác. Cúi đầu thật thấp và áp sát vào tường, cả ba đi vòng qua khu nhà ấy. Baird đưa tay lên môi và thì thầm. “Quân đội đóng ở bên trong.”
Phía sau toà nhà, họ tiến tới một lối đi đầy bùn đất và nhiều bụi cây xung quanh hơn. “Ok, nhớ bám sát nhé,” ông ta nói nhỏ. “Phía đằng trước có một số bãi quây nhỏ hơn, qua chỗ đó thì đến chuồng hươu cao cổ.”
Đi được vài mét nữa Baird ngừng lại và cúi thật thấp. “Họ kia rồi.”
Emily ghé mắt nhìn qua kẽ lá và nhìn thấy một khu quây cao, rộng lớn. Tường bao được xây bằng gạch cao tới hơn hai mét và phía trong là khung thép kiên cố bao xung quanh lưới mắt cáo nặng nề cao lên tận trên nóc. Nếu Chiron nhìn được cô, ông ấy chỉ có thể nhìn qua cánh cửa có lưới chắn ở độ cao ngang hông. Xung quanh chuồng hươu có rất nhiều lính canh gác, tay giương cao súng trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Emily nhìn lại gần hơn và thấy một lỗ hổng lớn trên tường gạch bao xung quanh chuồng.
“Chỗ kia bị sao vậy?” Emily hỏi.
“Con ngựa điên kia làm đấy,” Baird thì thào. “Không thể tưởng tượng nó lại khoẻ đến thế.”
“Chắc là tức giận lắm cậu ấy mới làm vậy nhỉ,” Paelen đáp lại.
“Chắc chắn rồi,” Baird nói. “Họ đã làm ma cà rồng bị thương…, ý tôi là Fawn, và Pegasus nổi xung lên.”
Emily túm lấy tay Baird. “Các người đã làm gì em ấy?”
“Tôi á? Chẳng làm gì cả. Nhưng bọn lính đó rất dã man. Cách duy nhất chúng làm được để kiềm chế Pegasus là đe doạ mạng sống của cô bé đó. Lão ta, đặc vụ R đó, đã sai lính lôi cô bé ra phơi nắng để chứng minh là lão sẵn sàng làm vậy.”
Tim Emily như có dao cứa khi nghĩ đến cảnh Fawn đã hoảng sợ thế nào khi bị lôi ra dưới ánh nắng. Cô phải cố gắng kiềm chế cơn thịnh nộ với CRU và bọn lính, giờ đây họ đang phải đối diện với vấn đề còn nghiêm trọng hơn.
“Được rồi, ở yên đây nhé,” Baird nói. “Ông ta có thể giết tôi trước khi tôi nói được gì với ông ta mất. Nhưng tôi sẽ thử vậy.”
Ngay khi ông ta vừa định đi, Emily thì thầm. “Chờ đã, tôi có một ý này. Khi ông đến gần cửa, gọi tên Chiron. Nói với ông ta là “Emily và Paelen đang ở đây.” Ông ấy sẽ nghe thấy ông nhưng bọn lính sẽ không nghe được gì đâu.”
“Cô có chắc không?”
Emily gật đầu. “Người Olympus có khả năng cực thính. Họ có thể nghe tốt hơn con người hàng triệu lần. Cứ để ông ấy biết bọn tôi có mặt ở đây, tôi sẽ lo nốt những chuyện khác.”
Baird đứng dậy. “Tôi không chắc là mình hiểu hết những việc đang diễn ra, nhưng tôi cũng không muốn các bạn của cô bị hành hạ. Tôi sẽ cố hết sức mình. Giờ thì nhớ lời hứa của cô cậu nhé. Khi Chiron nhận được thông điệp, cô cậu hãy thoát ngay khỏi đây.”
“Chúng tôi sẽ làm vậy,” Emily nói. “Và rất cảm ơn ông đã giúp đỡ.”
“Cậu tin ông ta không?” Paelen hỏi sau khi vị bác sĩ đi khuất.
“Chúng ta chẳng có lựa chọn nào khác. Cậu cứ sẵn sàng bay lên nếu có rắc rối gì nhé.”
Emily nhắm mắt và thì thầm. “Riza, làm ơn. Chị biết mối nguy trước mắt rồi đó. Có còn chút năng lượng nào trong chúng ta không? Em có thể dùng một ít để thuyết phục Chiron không?”
Cô giơ tay lên nhưng chính Riza mới là người phát ra Ngọn lửa. Tuy vậy, việc vận sức đó cũng gây ra một cơn đau khủng khiếp trong đầu khiến cô muốn nôn.
“Đừng làm vậy Emily,” Paelen cảnh cáo. “Chúng ta sẽ tìm cách khác. Cậu không được phép vận sức.”
“Tớ buộc phải làm vậy, nhưng tớ sẽ cẩn thận mà.”
Baird Flemming tự tin bước xuống cuối con đường. Ông ta đi lại gần những người lính gác gần cửa nhất. “Tôi đến kiểm tra bọn tù nhân.”
Người lính gác ngại ngần một giây nhưng rồi cho phép ông ta đi tiếp. Khi chạm đến nắm đấm cửa gian nhốt Chiron, ông ta đã nghe thấy tiếng Nhân mã gào thét đe doạ. Tiếng các sợi xích va vào nhau leng keng khi Chiron cố bứt mình ra khỏi tù ngục.
“Thôi nào, Chiron. Lắng nghe ông ta đi!”
Emily lầm bầm.
Nhanh như khi bắt đầu, Chiron ngừng lại và đứng xuống bằng bốn chân. Bộ ngực trần của ông ta ưỡn lên và hai bàn tay nắm chặt, nhưng ông ta không còn tiếp tục tấn công người bác sĩ thú y đó nữa.
Baird thận trọng mở cửa và đi vào khu giam giữ. Hai tay giơ lên tỏ ý đầu hàng và nói rất khẽ.
Chiron giậm mạnh móng chân sắc cạnh của mình xuống sàn và thét lên đe doạ quân lính, nhưng đôi mắt ông hướng về chỗ hai người đang ẩn nấp.
“Riza, làm đi.” Emily thì thào. Một lần nữa cơn đau nhói xuyên qua đỉnh đầu cô khi một Ngọn lửa nhỏ lấp loáng trong lòng bàn tay Emily. Không lớn, và không cháy lâu, nhưng vừa đủ để Chiron thấy. Chiron và những người khác đã nhận được thông điệp và biết họ đang ở đây.
Emily cố kìm nén cơn đau. Một giây trôi qua, Ngọn lửa le lói và tắt hẳn. Emily nhận ra một sự thực đau lòng. Tất cả sức mạnh của cô đã hoàn toàn cạn kiệt. Cô có muốn sử dụng tiếp cũng không được vì tất cả các năng lực của cô đã hết.
“Giờ thì bình tĩnh lại nào,” họ nghe tiếng
Baird nói lớn hơn. “Không ai định hại ngươi cả.” “Sao các người dám sỉ nhục bọn ta?” Chiron hét lên, đủ để cho bọn lính canh nghe thấy. “Các người không biết ta là ai à? Các người có biết điều gì sẽ xảy ra nếu không thả bọn ta ra không?”
Baird bước gần hơn tới ông ta. “Tất nhiên là chúng tôi biết, chúng tôi chỉ muốn hiểu…” Đột nhiên Chiron chồm lên, tóm chặt người bác sĩ và nâng ông ta cao lên khỏi mặt đất.
Khi lính canh ùa vào trong chuồng cố giúp ông ta, Emily thấy Baird nói thầm vào tai Chiron. Cô thở phào nhẹ nhõm. Nhưng rồi một cảm giác lạnh lẽo gí vào người, cô quay lại và thấy ba người lính đang chĩa súng vào họ.
“Được rồi, hai ngươi hãy ra đây, giơ tay lên cao cho bọn ta thấy.”
“Ừ,… ờ…” Paelen nói.
Không kịp suy nghĩ, Emily nghiêng người. Di chuyển một cách bản năng, cô hất tung khẩu súng và đấm vào giữa bụng tên lính như cách thần Diana đã dạy. Hắn ta gục người xuống đau đớn.
Paelen xoay người sang hai tên bên cạnh và hạ chúng trong tích tắc. Các lính canh khác thấy thế chạy thêm đến chỗ họ.
“Đi thôi, Emily!” Chiron hét lên qua song sắt chuồng giam.
Paelen luồn tay qua ôm chặt eo Emily. “Bay lên!” Cậu hét lớn.
Đôi xăng đan đưa họ bay lên cao. Họ chưa kịp thoát ra khỏi tầm nguy hiểm, một tên lính đã tóm được chân và lột chiếc dép bên trái ra khỏi chân cậu làm hai người mất đà, ngã xuống bãi cỏ.
Một lần nữa Emily cố gắng tấn công tên lính đó, nhưng sức cô đã cạn kiệt. Cô quá yếu và quá mệt nên các cú ra đòn của cô không còn hiệu quả.
Mau chóng đứng dậy, Paelen đá văng tên lính ra khỏi người Emily và ném hắn về phía những tên khác đang chạy về phía họ. Túm lấy Emily một lần nữa, cậu nâng người cô lên và chạy.
“Đặt tớ xuống,” Emily nói. “Paelen, tớ có thể tự chạy mà.”
“Không nhanh bằng tớ!”
Cậu ta nói đúng. Khoảng cách giữa họ và những người lính gác ngày càng dãn ra. Emily quay lại nhìn và thấy những tên lính đã dừng lại. Cô tưởng họ đã bỏ cuộc, nhưng rồi tất cả bọn họ giơ súng lên.
“Nhanh hơn nữa đi Paelen!”
Tiếng súng đồng loạt vang lên và Paelen gầm lên khi cậu bị trúng một viên vào lưng. Cậu loạng choạng nhưng cố sức chạy tiếp.
“Không!” Emily hét lên. “Paelen, dừng lại, cậu bị thương rồi.”
“Tớ ổn mà!” Paelen chạy như tên bắn khỏi đường lớn và lao vào giữa những bụi cây.
Dù cậu nói không sao, nhưng hơi thở của cậu ngày càng dồn dập khi cậu tiến sát đến hàng rào bao quanh vườn thú.
“Emily,” cậu vừa thở hổn hển vừa nói. “Quay lại núi Diamond Head, đợi Bộ ba Quyền lực đến…”
“Còn cậu thì sao?”
“Tớ sẽ đánh lạc hướng họ. Hãy nhớ, cậu là Thần Lửa xứ Olympus; cơ thể cậu từ năng lượng mà thành nên có rơi từ cao xuống cũng không bị thương.”
“Rơi từ đâu?”
Không chút cảnh báo, Paelen dùng hai tay nâng Emily lên cao và ném cô qua hàng rào cao vút. Cô hét lớn và rơi bịch xuống nền đất. Emily lăn người nhiều vòng, cố gắng lấy lại hơi.
“Cậu biết là cậu không bị thương đâu mà. Giờ thì đứng dậy và chạy đi!” Paelen lấy hơi bấu người vào hàng rào. “Tìm thần Jupiter và lấy lại mảnh vỡ đó.”
Tiếng súng lại tiếp tục vang lên khi những người lính chạy qua những hàng cây phía sau Paelen.
“Đi đi!” Paelen yêu cầu. Cậu ta quay lại và gầm lên trước khi lao vào đám lính.
Emily nhìn Paelen tấn công những người đó. Mọi bản năng trong cô muốn cô ở lại chiến đấu với cậu. Nhưng cô không thể. Cô không còn sức mạnh, và sức lực cũng chẳng còn bao nhiêu. Hy vọng duy nhất của cô là đến được Diamond Head và gặp được Bộ ba Quyền lực.
Run rẩy bò dậy cô cố hết sức chạy thật nhanh.
Lực kéo của mảnh vỡ giúp Emily tìm được đường xuyên Honolulu đến khu vực núi lửa. Sau một vài lần rẽ nhầm đường, cuối cùng cô cũng thấy đỉnh núi tối sẫm hiện lên sau ánh sáng rực rỡ của thành phố.
Quân lính xuất hiện ở khắp mọi nơi, tiếng trực thăng quân sự vè vè bay khắp miệng núi lửa như thể họ đoán trước được có sự kiện lớn sắp diễn ra. Cố nép người thật kỹ, Emily đi vòng quanh núi đến bên bờ biển.
“Lorin, cô đã nói với họ điều gì?” Emily tự hỏi lớn khi cô nhìn những chiếc xe quân sự ầm ầm đi vào khu vực này. Mệt mỏi, khó chịu với cơn đau gần như nổ đầu, tay cô run rẩy chạm vào sườn núi.
“Pele, làm ơn giúp tôi!” Cô gọi to trong đêm tối. “Lính canh đã bắn Paelen. Họ đã giam giữ những người khác trong vườn thú, và chị bà đã bắt đi Joel. Bà đã hứa sẽ bảo vệ họ. Bà phải giữ lời hứa của mình. Làm ơn hãy cứu họ!”
Emily nói to. “Làm ơn, thần Pele, xin hãy nghe tôi! Người ta đang tra tấn bọn họ! Baird không kể với tôi họ đã làm gì Pegasus, nhưng chắc chắn là rất tệ. Tôi không đủ sức để cứu họ, nhưng bà thì có!”
Cô ngừng lại và chờ đợi hồi âm. Nhưng không có ai đáp lại - chỉ có tiếng gió mằn mặn nhẹ thổi vào từ ngoài bờ biển.
Emily ngồi xuống hòn đá dưới chân núi lửa, hãi hùng với cảm giác đơn độc. Giờ đây khi mọi năng lực đã biến mất, cô chẳng thể làm gì khác ngoài chờ đợi. Cô cảm thấy hoàn toàn bất lực. Cô biết Fawn đã nhận được thông điệp từ Chiron, nghĩa là các vị thần Olympus đã biết. Cô chỉ hy vọng rằng thần Jupiter và những người anh em của mình sẽ đến kịp trước khi mọi thứ họ cố gắng bảo vệ hoàn toàn bị huỷ hoại.
Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan - Kate O’Hearn Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan