Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Nguyễn Linh Chi
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 164 / 5
Cập nhật: 2020-04-04 23:39:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30
hà của Mickey cách Honolulu rất xa. Ông ta đưa họ vào phòng nghỉ phía ngoài và để mặc họ tự nghỉ ngơi.
Joel với tay lấy điều khiển tivi. “Xem có tin tức gì trên đài không nào.”
Nhưng trên tivi không hề đưa bất kỳ thông tin gì về sự kiện vừa diễn ra ở khách sạn đó.
“Chính là bọn CRU, đúng không?” Emily hỏi. “Giống lắm,” Joel nặng nề nói. “Vẫn những chiếc trực thăng đen cồng kềnh và những người đàn ông mặc vest đen cứng nhắc.”
“Có thể tệ hơn nữa được không đây?” Emi- ly cảm thán. Cô đứng dậy và bắt đầu đi đi lại lại quanh căn phòng.
“Em, bình tĩnh nào - đừng có nóng vội!” Joel cảnh báo. “Chúng ta sẽ tìm ra họ mà.”
“Bằng cách nào chứ?” Paelen hỏi.
“Được rồi mọi người, thử nghĩ xem nào,” Emily nói. “Chúng ta đã từng đối đầu với CRU trước đây, lần này cũng không có gì khác biệt.
Vậy bọn chúng sẽ đưa họ đi đâu? Hòn đảo này không phải là quá to lớn. Liệu CRU có thể có một căn cứ dưới lòng đất ở đây không?” Joel nhún vai. “Tớ không rõ. Ở giữa đảo có mấy ngọn núi. Có lẽ chúng đóng quân ở đó.”
“Hoặc có lẽ chúng đã đưa bọn họ đi xa khỏi hòn đảo này?” Paelen nói thêm.
Emily không muốn phải thừa nhận điều đó, nhưng Paelen có thể đúng. Mang những cư dân Olympus ra khỏi khu vực quần đảo này có vẻ hợp lý hơn. Cô buông người ngồi sụp xuống ghế sofa và rên rỉ. “Lịch sử lại lặp lại nữa rồi. Họ sẽ lại tạo ra những bản sao vô tính, y hệt như hồi ở Vegas mất thôi.”
“Không, lần này họ sẽ không làm vậy,” Joel khăng khăng. “Fawn đang ở cùng chỗ với bọn họ, cô bé sẽ gửi thông điệp đến thần Jupiter. Tớ cá là đến giờ này người hẳn đã biết hết tin tức và sẽ đến đây sớm thôi.”
“Rồi thì sao?” Emily hỏi. “Bộ ba Quyền lực sẽ ra tay với Hawaii như họ đã làm với Las Vegas phải không?” Cô quay lại nhìn những người bạn của mình. “Các cậu có nhận ra là chúng ta đi đến đâu đều phá hoại đến đó không? Ở đây, Hy Lạp, Las Vegas, và cả New York nữa.”
“Bọn mình đã bao giờ đến Hy Lạp đâu?” Joel nói.
“Rồi, chúng mình đã từng đến đó,” Emily cắt lời. “Các cậu chỉ không nhớ gì về thời điểm đó thôi. Tớ đã mất kiểm soát đối với sức mạnh của mình ở bảo tàng Acropolis và vô tình phá huỷ Athens.”
“Em, ngừng lại,” Joel nói. “Điều đó sẽ không xảy ra. Tớ hứa đấy.”
“Tớ rất muốn biết làm sao bọn họ tìm ra chúng ta được.” Paelen nói. “Chúng ta đã rất cẩn trọng mà. Chẳng ai ở khách sạn thấy điều gì cả.”
Joel nhún vai. “Tớ không nghĩ có ai trong gia đình đó thấy Pegasus hay Chiron cả. Gregor cũng hay chơi ở ban công, nhưng cậu bé rất đáng yêu.” “Và cậu bé thích ngắm cảnh biển hơn là chúng ta,” Emily nói.
Mickey quay lại với một khay đồ uống. “Đây, mọi người uống nước đi. Sẽ khá hơn đấy!”
Mỗi người uống cạn một ly sinh tố mát lạnh. “Ông đã phục vụ thần Pele được bao lâu rồi?” Emily hỏi.
“Ồ, lâu lắm lắm rồi,” Mickey ngồi xuống bên cạnh Emily. Cô có thể thấy ông ta đang run rẩy.
“Ông không sao chứ?”
Ông ta gật đầu. “Tôi chỉ hơi lo lắng thôi.”
“Tại sao ông lại phải lo lắng đến như vậy?
Người bọn họ tìm là chúng tôi cơ mà?” Joel nói. “Tôi biết, nhưng họ có thể thấy tôi đã giúp các cô cậu. Nó có thể ảnh hưởng đến công việc, thậm chí đến cả cuộc đời tôi nếu tôi không cẩn thận.”
“Vậy,” Emily nói, cố gắng thay đổi chủ đề. “Tại sao ông lại phục vụ thần Pele? Ý tôi là trông ông không giống…” cô ngừng lại.
“Người Hawaii chứ gì?” Mickey nói. “Vâng, đúng vậy,” Emily thừa nhận.
“Không chỉ những cư dân trên quần đảo này mới thờ phụng các vị thần ở đây. Tôi sinh ra ở Los Angeles nhưng lớn lên trên quần đảo Lớn. Hồi còn trẻ, thần Pele đã từng đến gặp tôi.”
“Thật à? Hẳn là rất đặc biệt,” Emily vừa nói vừa uống nốt ly nước.
“Đó là ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời của tôi,” Mickey nói. “Trên hòn đảo này có một truyền thuyết mà các hướng dẫn viên vẫn kể cho các du khách. Nó là một lời cảnh báo thì đúng hơn. Đại ý là nếu như bạn đến tham quan Núi lửa Kilauea trên đảo Lớn, bạn không bao giờ được phép lấy trộm những viên đá đen trên đất mang về. Nếu làm vậy bạn sẽ làm thần Pele nổi giận và bạn sẽ gặp xui xẻo. Thực tế là,” Mickey đứng dậy và bồn chồn nhìn ra ngoài cửa sổ, “còn có cả dịch vụ bưu điện chuyên trả lại những viên đá mà du khách cố tình nhặt và mang về nhà, họ gặp quá nhiều xui xẻo nên cuối cùng đành phải gửi trả lại về Kilauea.”
“Vậy vì sao gặp gỡ thần Pele lại là ngày xui xẻo nhất trong cuộc đời ông?” Joel hỏi.
“Bởi vì Pele là một con mụ hẹp hòi, xấu xa và cuồng quyền lực. Lúc tôi chưa biết gì về truyền thuyết đó, tôi đã đến Kilauea và nhặt về một viên đá đen sáng bóng lớn. Tôi thấy nó rất đẹp và muốn bổ sung vào bộ sưu tập các loại khoáng thạch của mình. Nhưng rồi Pele xuất hiện. Bà ta nổi điên và dọa nạt tôi. Nếu như không có Namaka can thiệp vào giúp thì chắc chắn Pele đã giết chết tôi rồi. Lúc đó tôi chỉ là một thiếu niên ngông cuồng, có biết gì đâu. Nhưng mà bà ta không thèm quan tâm. Bà ta nói rằng tôi xem thường bà ta và ăn trộm đồ của bà ta. Từ ngày đó đến nay, tôi thề sẽ luôn trung thành phục vụ và hiến mình cho chị gái bà ta. Pele là một con quỷ, y hệt như các người và những người Olympus khác.”
“Cái gì?” Paelen nói. Cậu đứng lên lảo đảo, lắp bắp nhìn vào chiếc cốc đã uống cạn của mình. Mắt cậu mờ đi và nặng dần. “Ông bỏ gì vào đó?” Chiếc cốc tuột khỏi tay và rơi xuống sàn gạch vỡ tan, rồi Paelen đổ ập người xuống.
“Đó là một thức uống đặc biệt, Namaka chuẩn bị riêng cho các người. Hy vọng các người thích nó.”
Ông ta vừa nói xong thì đến lượt Joel ngã xuống sofa.
“Joel, Paelen!” Emily hét lên. Cô đưa tay kiểm tra mạch trên cổ Joel. Nó vẫn đập đều đặn và hơi thở của cậu ấy vẫn bình thường. Nhưng cả người Joel và Paelen đều cứng đờ. Mắt Emily nhìn về phía những cốc nước họ vừa uống. “Ông đã làm gì họ vậy?”
“Làm điều tao được sai làm.” Mickey nhìn cốc nước đã cạn của Emily và cau mày.
Emily đứng dậy. “Ông có bỏ gì vào cốc nước của tôi thì cũng không có tác dụng đâu. Thực ra ông là ai?” Cô cao giọng. “Ông làm việc cho bọn CRU à?”
“Bọn ngu ngốc đó á?” Mickey đứng dậy, bước lùi ra khỏi sofa. “Đừng có ngu ngốc thế chứ. Tao đã nói rồi, tao phục vụ thần Namaka.” Ông ta vừa nói vừa với tay mở ngăn kéo trên cùng của bàn làm việc, lôi ra một khẩu súng và nhắm về phía Emily. “Tao không biết mày là loại người gì mà không bị bất tỉnh. Nhưng chắc chắn người mày không chống được đạn rồi.”
“Thực ra thì tôi chống được đạn đấy,” Emily vừa lạnh lùng nói vừa bước về phía ông ta. Cô giơ tay định triệu hồi Ngọn lửa, nhưng chưa kịp thực hiện thì Riza đã ngăn lại bằng một cơn đau nhói xuyên thái dương. Nhưng nếu muốn sống sót qua vụ này, cô cần phải phô diễn một chút.
“Dừng lại!” Mickey hét lớn. Ông ta chĩa nòng súng về phía Joel. “Chắc chắn nó không chịu được đạn.”
“Nếu ông nổ súng, ông sẽ phải vô cùng hối tiếc.” Emily nén cơn đau xuống và triệu hồi một Ngọn lửa nhỏ trong lòng bàn tay mình. Riza phải hiểu việc này cần thiết như thế nào, và biết là cô sẽ chỉ cần một lần này thôi. “Giờ thì bỏ súng xuống trước khi tôi nổi điên.”
Nỗi hoảng sợ hiện rõ trên trên gương mặt Mickey. “Mày là một con quỷ lửa - như Pele.”
“Tôi không phải quỷ,” Emily nói. “Nhưng tôi sẽ làm bất cứ điều gì để bảo vệ bạn bè của mình. Tin tôi đi, phóng ra lửa là thứ nhỏ nhất tôi có thể làm. Giờ thì nói đi, tại sao ông lại hạ độc bọn tôi?” “Mày muốn biết à? Được thôi, nó cũng chẳng thay đổi được điều gì. Nhiều năm nay, Namaka đã đợi chờ cơ hội để thắng được em gái người. Sự xuất hiện của chúng mày đã mang lại cho người một cơ hội đầu tiên trong bao lâu nay. Bọn tao sẽ không để vuột mất nó.”
“Giờ thì ai ngu ngốc đây?” Emily thách thức. “Các người không thể hiểu được điều gì đang xảy ra đâu. Chiến tranh. Một cuộc chiến rất kinh hoàng giữa người Olympus và các Titan. Nếu bọn Titan chiến thắng, chúng sẽ không ngừng ở Olympus. Chúng sẽ tiếp tục đến đây và chiếm lĩnh Trái đất. Chúng sẽ bắt tất cả làm nô lệ, kể cả những vị thần Hawaii. Cả Pele và Namaka cần phải ngưng đấu đá lẫn nhau và bắt tay giúp chúng tôi chống lại Saturn. Lão ta là kẻ thù chung của tất cả.”
“Đe doạ vớ vẩn,” Mickey nói. “Namaka o Kahai hùng mạnh hơn tất cả lũ người Olympus hay Titan chúng mày. Người đã hứa sẽ ban cho tao một cuộc đời bất tử nếu phục vụ người. Tao sẽ không bao giờ phản bội người.”
“Ông phản bội chúng tôi để đổi lấy sự bất tử à?”
“Tao có thể làm nhiều hơn thế nữa,” Mickey lạnh lùng nói.
“Vậy bà ta muốn ông làm gì?” Emily hỏi. “Tao sẽ giao nộp tất cả chúng mày cho người.” “Bà ta định làm gì chúng tôi?”
“Mày không hiểu điều gì đang xảy ra đâu. Để tao nói cho mày biết, Pele đã thề bảo vệ chúng mày - nên lời hứa và danh dự của bà ta đang bị đe doạ. Nếu có bất kỳ điều gì xảy ra với chúng mày, vị trí thủ lĩnh của các vị thần ở đây của bà ta sẽ lung lay vì đã không giữ được lời hứa mà mình đưa ra. Đối với thần linh, danh dự là điều quan trọng nhất. Nếu không giữ được lời hứa, bà ta sẽ không còn được con người tôn trọng và tôn thờ nữa. Điều đó sẽ phá vỡ hoàn toàn sự cân bằng quyền lực hiện tại, và sẽ có người khác thay vào vị trí của bà ta.”
Trong khi nói mắt ông ta sáng rực đầy những tia điên loạn kỳ lạ. “Tao rất muốn được chứng kiến điều đó! Khi bà ta bị hạ bệ rồi, Namaka sẽ lên ngôi!” “Ông sai rồi. Pele không hề hứa sẽ bảo vệ tôi.
Ông có nhìn thấy vòng hoa nào trên cổ tôi không? Nếu muốn làm tổn hại danh dự bà ta, các ông phải đi tìm Pegasus và những người khác, cứu họ ra khỏi sự giam hãm của quân đội. Đó mới là những cư dân Olympus được Pele bảo hộ.”
Mickey vẩy khẩu súng trên tay và chĩa về phía Joel và Paelen. “Không cần, bọn chúng nó đang đeo vòng hoa của Pele. Chắc chắn chúng được bà ta bảo hộ. Mới lại, tao cũng không thể nào tiếp cận được những người còn lại, họ đã bị đưa đến vườn thú Honolulu rồi.”
“Vườn thú à?” Emily thảng thốt. “Sao ông biết?”
“Mày nghĩ ai đã báo cho quân đội đến bắt chúng mày? Khi họ ở Outrigger, tao đã nghe lỏm họ nói chuyện. Bọn họ đưa những người Olympus này đến vườn thú, thay vì mang ra Trân Châu Cảng như dự định. Vườn thú chỉ là cái bẫy, và bọn đó là con mồi. Người mà họ muốn bắt là mày cơ.”
“Chính ông là kẻ phản bội!” Emily phẫn nộ. “Đồ điên ngu ngốc kia, ông không biết mình đã gây ra cái gì đâu.”
“Tao chỉ làm theo mệnh lệnh mà thôi,” Mick- ey nói. “Nếu họ đưa những người kia đến Trân Châu Cảng, mọi việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Chỗ đó ở ngay trên biển, nếu đưa đến đó thần Na- maka có thể dễ dàng đoạt họ đi. Nhưng giờ bọn chúng đã bị đưa tới vườn thú, cách quá xa bờ biển nên người chẳng thể làm được gì. Giờ tao chỉ có hai lựa chọn. Giao nộp chúng mày cho quân đội để đổi lấy Pegasus hay Nhân mã đó, hoặc là nộp luôn chúng mày. Nếu quân đội muốn có chúng mày, hẳn là Namaka cũng muốn.”
Mickey dừng lại và nhìn cô một cách tò mò.
“Tại sao quân đội lại quan tâm đến mày hơn những đứa còn lại kia nhỉ?”
“Tôi sẽ nói nếu ông bỏ súng xuống,” Emily nói. “Giờ thì ai ngu ngốc đây?” Mickey phản đối.
“Tao không cần quan tâm mày là cái thứ gì. Giờ thì ngồi xuống và ngậm miệng lại.”
Emily đứng trước người đàn ông đang cầm súng trên tay, cân nhắc các lựa chọn mà cô có. Cô có thể vận nốt chút sức lực cuối cùng của mình, nhưng không biết có hiệu quả không. Liệu cô còn có thể dùng bao nhiêu sức mạnh trước khi tự huỷ diệt bản thân và Riza? Liệu nó có đủ để cứu Joel và Paelen không? Sau đó thì sẽ thế nào? Lorin sẽ cướp được mảnh vỡ và sẽ chẳng còn gì cản được cô ta hay bọn Titan nữa. Cô có thể liều làm điều đó không?
Không.
Emily thả tay rồi ngồi xuống.”Mickey, làm ơn nghe tôi nói đi. Nếu ông làm thế này, có thể Na- maka sẽ đánh bại được em gái mình, nhưng điều đó sẽ có nghĩa lý gì nếu bọn Titan nô dịch cả Trái đất? Làm ơn, hãy giúp chúng tôi chống lại bọn họ. Rồi sau đó Pele và chị gái bà ta muốn đấu đá gì nhau thì tuỳ.”
Mắt ông ta một lần nữa lại vằn lên điên dại khi ông ta rút từ trong ngăn kéo bàn ra một cuộn băng dính. “Mày thực sự tưởng là bọn Olympus và Titan chúng mày mạnh hơn các vị thần Hawaii ư? Mày sai rồi. Namaka có thể dâng nước biển nhấn chìm toàn bộ quần đảo này nếu người muốn. Người cai quản tất cả các đại dương.”
Emily định nói là thần Neptune cũng có thể làm điều tương tự, hay là Bộ ba Quyền lực hoàn toàn có thể huỷ diệt cả Trái đất này từ xa. Nhưng cô quyết định im lặng.
Cô ngồi yên trong lúc Mickey trói tay cô quặt ra đằng sau. Cô ghét phải đầu hàng ông ta, nhưng giờ Joel và Paelen đã bất tỉnh và cô không còn lại chút sức mạnh nào, cô gần như không thể tự mình làm gì. Cô sẽ phải tận dụng thời gian tính kế thoát thân.
Emily nhìn Mickey trói tay Paelen rồi đến Joel. Nhưng khi ông ta lột găng tay Joel, để lộ ra bàn tay bạc của cậu ấy, ông ta cau mày. “Đây là cái gì?”
“Thần Vulcan đã đúc nó cho cậu ấy. Những vị thần Olympus rất thông minh và hào hiệp. Nếu ông giúp chúng tôi, chắc chắn thần Jupiter sẽ ban cho ông sự bất tử. Ông không cần phải làm hại chúng tôi thế này.”
Mắt ông ta sa sầm lạnh lẽo. “Mày muốn tao phản bội lời thề của mình ư?”
Emily lắc đầu. “Tôi muốn ông suy nghĩ cho kỹ lưỡng. Ông đang ở giữa hai cuộc chiến lớn: cuộc chiến giữa người Olympus và các Titan; và cuộc chiến giữa Namaka -o Kahai với Pele. Nếu tiếp diễn sẽ không có ai là người chiến thắng cả.”
“Câm miệng ngay!” Ông ta quay lại chỗ cô và dán băng ngang miệng cô, cúi sát vào mặt cô gằn giọng. “Mày sẽ không làm tao thay đổi được ý định đâu.”
Mickey càng nổi giận, ông ta càng mạnh tay hơn với Joel và Paelen. Ông ta dán đầy băng dính quanh tay, quanh chân họ. Ông ta nâng Paelen lên vai và vác cậu ra ngoài, rồi quay trở lại mang Joel đi.
Khi quay lại, ông ta vác Emily lên vai. Nếu là ngày xưa cô đã có thể hạ ông ta dễ dàng đến mức nào, vậy mà bây giờ thậm chí cô không thể ngăn ông ta vác mình đi ra xe ô tô như vậy. Cô cảm thấy hoàn toàn bất lực khi họ đi ngang qua cửa, vào trong gara. Emily bị quẳng mạnh xuống khoang sau của một chiếc xe tải nhỏ cũ màu trắng, giữa hai thân thể bất động của Paelen và Joel.
Mickey giơ khẩu súng ra trước mặt Emily trước khi ông ta cài nó vào đai đeo bên hông.
“Nghe đây. Đừng có giở cái trò phun lửa đó ra lần nữa. Nếu mà tao ngửi thấy tí tẹo mùi khói nào, thì viên đạn này sẽ cắm ngay vào đầu Joel. Mày nghe chưa?”
Emily gật đầu, rồi Mickey quay lại ghế lái khởi động chiếc xe tải. Ngay sau đó cửa gara mở ra và chiếc xe lăn bánh xuống đường cái.
Emily loay hoay cố ngồi dậy và nhìn ra phía ngoài cửa sổ khi chiếc xe đi ngang qua khu vực lân cận. Những ngọn núi xanh rì cây cối hiện lên phía trước khi Mickey lái chiếc xe hướng ra đường cao tốc. Không biết ông ta định đưa họ đi đến đâu, nhưng chắc chắn chỗ đó cách xa Honolulu.
Mickey với tay lấy điện thoại và gọi. “Kono à, tao đây. Tao bắt được bọn nó rồi. Hai đứa bất động rồi. Con bé vẫn tỉnh…”
Một giọng cất lên trong điện thoại hỏi một câu gì đó.
“Tất nhiên là tao có cho nó uống, nhưng chả hiệu quả. Tao chả biết nó là cái thứ gì, nhưng chắc chắn là không phải loại bình thường. Nó bắn được ra lửa như Pele ý. Chả quan trọng. Nếu Namaka không nhận, bọn ta trao đổi nó với một trong mấy con thú kia – hoặc con ngựa, hoặc con lợn bay. Tao chắc là người ta không thả con Nhân mã kia đâu.
Nhưng mà con bé này mới là đứa bọn kia cần.”
Lại một câu hỏi khác từ phía đối phương. “Phải,” Mickey trả lời. “Tao đang đi trên đại lộ 3 xuyên đảo rồi. Khoảng một tiếng nữa thì đến nơi. Chuẩn bị sẵn thuyền đi. Tao đến một cái là xuất phát luôn.”
Vậy ra không phải Mickey làm việc đơn lẻ. Emily thúc vào người Joel, cố gắng lay cậu tỉnh dậy. Gọi Joel không được, cô đẩy sang người Paelen. Nhưng cậu ta cũng vẫn mê man bất tỉnh. Không biết Mickey đã bỏ gì vào cốc nước, nhưng hẳn là nó rất mạnh, đến cả một cư dân Olympus như Paelen cũng không chịu được.
Thời gian như ngừng trôi khi Emily nằm bất động trong khoang sau xe tải. Họ gặp phải rắc rối nghiêm trọng rồi. Mickey và đồng bọn của hắn muốn giao nộp họ cho Namaka o Kahai
. Nếu bà ta cũng nóng tính như em gái mình, thì việc Pegasus và những người khác bị CRU bắt cũng không nghiêm trọng bằng việc này.
Emily nghe thấy tiếng Paelen cử động. Cô áp gần lại mặt cậu ta và thấy mắt cậu chớp nhẹ. Emily lắc đầu, ra hiệu cho cậu không được cử động. Cô hất đầu về phía Mickey đang ngồi trên ghế lái ở đằng trước.
Paelen gật đầu và nhắm mắt lại. Nhưng Emily có thể cảm nhận thấy chuyển động rất nhẹ nhàng của cậu khi cậu xé lớp băng dính dán quanh tay mình đang bị bẻ quặt ra đằng sau lưng.
Khi đã giải phóng được hai tay, cậu ta luồn tay xuống phía dưới cô, kéo dài cánh tay của mình với đến giải phóng hai tay cô khỏi mấy lớp băng dính.
Emily vừa định với sang Joel thì chiếc xe quặt lái rẽ khỏi đường lớn. Chiếc xe đi chậm lại và tiến vào một con đường có vẻ như là đường rải sỏi, rồi đến một mặt phẳng mịn hơn mà Emily đoán là bãi cát. Cô ngẩng đầu lên nhìn qua cửa sổ ra xung quanh và thở gấp. Đại dương đã hiện ra ngay trước mắt họ. Một chiếc thuyền độc mộc đang được neo ở bên bờ, cạnh đó là một gã đàn ông Hawaii cao to đứng chờ.
Mickey quay lại và nhìn cô. “Nhớ đấy,” ông ta vừa nói vừa chỉ vào khẩu súng, “mày mà làm gì là tao sẽ bắn đấy. Đừng có cử động - tao sẽ quay lại ngay.”
Ông ta vừa bước ra khỏi xe tải, Emily lập tức quay lại phía Paelen. Cậu ta với người tới phía trước, lột miếng băng dính khỏi miệng cô.
“Ông ta làm việc cho Namaka,” Emily mau chóng giải thích. “Ông ta định giao nộp chúng ta cho bà ấy để chơi xấu thần Pele.
“Cứ thử xem,” Paelen lạnh lùng nói. “Còn lâu hắn mới thành công được. Chắc chắn hắn không biết chúng ta là ai và chúng ta có thể làm gì đâu.”
“Giờ thì tớ chẳng làm được gì cả,” Emily buồn bã nói.
“Sao cậu lại nói vậy? Cậu có thể chiến đấu mà,” Paelen nói. “Không có sức mạnh cậu vẫn có thể làm nhiều thứ khác. Thần Diana đã dạy cậu rất nhiều kỹ năng. Cậu phải tự tin lên chứ.”
“Nhưng tớ chưa bao giờ thực hành những kỹ năng ấy. Lúc tập tớ lại toàn lơ đãng nữa.”
“Ngày trước cậu không cần, nhưng giờ thì có.” Paelen cười ranh mãnh và mắt cậu sáng bừng. “Cậu sẽ rất bất ngờ với những gì mình có thể làm đấy. Nhìn tớ này, tớ tuy nhỏ con so với người ở Olympus, nhưng mà đấu tay đôi với con người thì dễ òm - họ yếu như sên.”
Cậu với tay qua người Emily, lay Joel dậy. “Dậy đi Joel, sắp có đánh nhau rồi này.”
“Không biết ông ta cho chúng ta uống gì, nhưng mà nó thực sự rất ngấm. Tớ không chắc là Joel có thể tỉnh lại được sớm hay không. Tớ rất mừng là cậu đã tỉnh lại.”
Paelen lại cười toét miệng. “Tớ cũng vậy.”
Họ nghe thấy tiếng Mickey và một người đàn ông khác đang tiến lại chiếc xe tải, vừa đi vừa nói. “Tất cả bọn chúng bị trói trong này, Kono.”
Emily và Paelen lập tức nằm xuống. Emily đặt miếng băng dính trở lại trên miệng như chưa có việc gì xảy ra. Khi cánh cửa xe mở ra, cô nheo mắt trước ánh mặt trời rọi thẳng vào mặt.
Kono với tới túm lấy người Joel, thô lỗ nhấc bổng cậu ta ra khỏi xe và vác ra thuyền. Khi ông ta quay trở lại, Mickey tóm lấy người Emily. “Đến lượt mày. Bọn tao không muốn để nữ thần phải chờ đợi đâu.”
Kono cũng đồng thời với xuống định xốc Paelen lên. “Cái quái gì…”
Paelen tung một cú đấm nhanh và mạnh đến nỗi đầu người đàn ông Hawaii này đập vào thành xe. Paelen bật dậy và túm lấy ông ta. Cậu nâng ông ta dễ dàng lên qua đầu và ném mạnh cả cơ thể to bự xuống nền cát.
Tranh thủ lúc Mickey đang há hốc mồm bất ngờ, Emily tận dụng cơ hội trút giận lên người ông ta. Xé miếng băng dính ra khỏi mồm, cô bắt chước thần Diana rống lên và đá ông ta một cú bất ngờ vào giữa bụng khiến ông ta khuỵu xuống. Emily cố nhớ lại những đòn chiến đấu Diana đã dạy và thử nghiệm các thế võ lên người người đàn ông này.
Trước khi Mickey có thể tung cú đấm nào chạm vào Emily, Paelen đã xuất hiện và đấm một quả tung trời móc ngược lên cằm ông ta. “Cú đó là vì Joel,”. Cú ra đòn mạnh đến nỗi Mickey bay cả người lên không và bắn ra xa đến hàng mét trước khi rơi bịch xuống một đụn cát.
“Thấy chưa Emily?” Paelen lại cười toe. “Con người yếu như sên ý mà!” Rồi cậu bồi thêm một cú đấm nữa và Mickey đổ sụp xuống cát, ngất xỉu.
Khi Emily và Paelen băng qua bờ cát đến bên chiếc thuyền nơi Kono đặt Joel, mặt biển bỗng xoáy tròn và một cột nước cuộn dâng lên rất cao trên không trung. Từ giữa cột nước xuất hiện một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp. Mái tóc xanh như màu nước biển trong vắt, gương mặt mong manh như bọt biển, và có màng giữa các ngón tay, bà ta mặc một chiếc đầm dài làm từ tảo biển với những đàn cá nhỏ xíu bơi lượn xung quanh. Đôi mắt bà đen thẫm như mắt thần Pele và trên cổ bà đeo một chiếc vòng ngọc trai kết với những vỏ sò tí hon đầy màu sắc.
Bà ta dang rộng cánh tay về phía họ. “Đến với ta!”
Paelen nắm lấy tay Emily và kéo cô lùi lại.
“Bà là ai?”
“Ta là Namaka o Kahai! Ngươi, kẻ đang đeo chiếc vòng của em gái ta kia, ngươi sẽ phải đi theo ta. Pele sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của ta!”
Mắt Emily liếc nhanh từ nữ thần đại dương sang Joel đang nằm bất động trong chiếc thuyền đơn, chỉ cách cột sóng dữ dội của bà ta có vài mét. “Làm ơn, hãy lắng nghe tôi nói. Tôi biết về mối bất hoà giữa bà và em gái, nhưng chúng tôi đang đối mặt với mối nguy hiểm vô cùng lớn và chúng tôi cần bà giúp. Bà hãy rút hết nước trong miệng núi lửa Diamond Head, để thần Pele có thể mở phong ấn và giúp tôi lấy lại thứ tôi cần để bảo vệ Trái đất.”
“Trước bọn Titan à?” Namaka o Kahai cười lớn. “Pele đã nói với ta chuyện này. Đó chỉ là một cái bẫy phải không - một cái bẫy ngu ngốc để giam ta vào trong cái hồ nước do bọn người Olympus các ngươi tạo ra trong miệng núi lửa Diamond Head chứ gì. Nếu không có ta kiềm chế nó, Pele sẽ tự do tung hoành khắp những hòn đảo này và toàn bộ đại dương. Ta không biết nó hứa sẽ đền đáp gì cho sự giúp đỡ của bọn người Olympus các ngươi, nhưng các người sẽ không bao giờ thành công đâu!”
“Tôi thề đó không phải là bẫy,” Emily nói.
“Nếu chúng tôi không ngăn được Saturn, ông ta sẽ xâm chiếm Trái đất.”
“Bọn Titan không doạ được ta đâu.”
“Có đấy,” Paelen nói. “Bọn chúng đe doạ tất cả chúng ta.”
Namaka lắc đầu. “Bọn Titan đã thử chiếm đóng thế giới này từ hàng nghìn năm về trước, nhưng chúng đã thất bại.”
“Bọn họ thất bại vì khi đó tôi đã lội ngược dòng thời gian để ngăn họ lại,” Emily cắt lời. “Nhưng giờ sức mạnh của tôi đã bị mắc kẹt trong núi Diamond Head. Nếu tôi không lấy lại được sức mạnh, bọn Titan sẽ chiến thắng.”
“Ngươi đánh giá quá cao sức mạnh của bọn chúng - và cả của chính ngươi rồi đấy. Đây là cuộc chiến của các người, không liên quan gì đến ta hết.” Nữ thần đại dương dâng hai tay lên cao và một cơn sóng lớn ập vào người Emily và Paelen. Paelen ngay lập tức ôm ngang hông Emily.
“Bay lên! Ngay!” Cậu ra lệnh cho đôi xăng đan có cánh và họ mau chóng bay lên cao, tránh được đòn tấn công sát rạt của bà ta.
“Quay lại đây!” Namaka ra lệnh. Cột nước của bà ta giận dữ tiến lại phía bờ biển, nhưng không chạm được đến bờ cát khô.
Paelen lại ra lệnh cho đôi xăng đan nâng cả hai người họ lên cao nữa, cách xa khỏi tầm tấn công của biển cả. “Bà không thể nào đuổi theo chúng tôi lên đất liền, đúng không nào.” Paelen thách thức.
“Không cần. Ta đã có một đứa trong bọn ngươi, và ta thấy nó có đeo vòng bảo hộ của em gái ta. Thế là đủ rồi.”
Trước khi Paelen kịp xoay xở, nữ thần đại dương đã giương cánh tay sóng biển của mình chộp Joel kéo lại phía mình. Joel, vẫn đang trong trạng thái hôn mê bất tỉnh, bị sóng cuốn ra khỏi thuyền, đưa về phía Namaka.
“Joel!” Emily gào lên. “Thả cậu ấy ra, nếu không tôi thề là bà sẽ phải hối tiếc đấy.”
“Ngươi đang doạ ta đấy hả nhóc?”
“Phải!” Emily hét lớn. “Dù đây có là lãnh địa của bà, nhưng nếu bà không thả Joel ra ngay, tôi thề ngay khi lấy lại được sức mạnh, bà sẽ phải trả giá.”
“Không ai có quyền đe doạ ta!” Những đợt sóng lớn giận dữ bùng lên quanh người Na-maka- o-Kahai, vỗ ầm ầm vào bờ cát, nghiến chiếc thuyền đơn thành trăm mảnh, rồi dữ tợn bắn tung từng mảng cát lên trời. Những chú cá nhỏ mới bơi lượn xung quanh bà ta giờ núp mình trốn sau những tầng tảo biển trên chiếc đầm dài của nữ thần đại dương.
Namaka o Kahai cố gắng tiến lại bờ biển gần nhất có thể và táp vào người Emily những bọt sóng đại dương. “Ngươi, dỏng tai lên mà nghe ta đây, con bé ngốc nghếch kia. Hãy bảo Pele đầu hàng, nếu không ta sẽ dìm thằng bé này xuống đáy đại dương và để nó mục xương dưới đó! Ta cho các ngươi một ngày!”
Bà ta bay cao vọt trên cột nước rồi lặn xuống giữa tâm của vòng xoáy sóng biển đó. Joel cũng bị hút vào ngay sau đó, khi cột nước xoáy quanh bề mặt biển lớn và biến mất.
“Joel!” Emily nức nở.
Paelen hạ xuống bãi biển và cả hai hướng mắt nhìn về phía đại dương nơi Namaka o Kahai vừa biến mất.
“Tại sao bà ta lại có thể mù quáng đến thế chứ?” Emily giận dữ.
“Sự căm ghét của bà ta đối với Pele lớn hơn mọi thứ. Chúng ta không thể hy vọng nói lý và thuyết phục bà ta giúp đỡ chúng ta nữa. Giờ thì hy vọng duy nhất của chúng ta là mời Bộ ba Quyền lực tới đây. Đi nào, chúng ta phải tìm Fawn để cô bé mời thần Jupiter đến Diamond Head gặp chúng ta.”
Nhưng Emily vẫn đứng bất động bên bờ biển, mắt chăm chắm nhìn về phía đại dương xa xa.
“Đứng ở đây cũng không giúp được gì cậu ấy đâu,” Paelen thở dài, nhẹ nhàng kéo cô đi. “Chỉ khi nào phục hồi được năng lực, cậu mới đủ sức mạnh đối đầu với bà ta mà thôi. Tạm thời thì Joel vẫn sẽ được an toàn.”
“An toàn? Làm sao cậu chắc được chứ?” Emily nổi nóng. “Cậu thấy bà ta rồi đấy, bà ta mất trí rồi!” Emily đá tung cát dưới chân mình và khuỵu người xuống đất, đấm liên hồi xuống nền cát. “Nếu bà ta làm hại cậu ấy, tớ thề sẽ không tha thứ cho bà ta đâu.”
“Emily, làm ơn đi,” Paelen dỗ dành khi cậu ngồi xuống bên cạnh Emily. “Cậu mà nổi nóng và mất kiểm soát thì Joel cũng không được cứu mà tính mạng của những người khác cũng gặp nguy hiểm nữa đấy. Cậu thậm chí có thể làm tổn thương chính mình, cậu có hiểu không? Nếu không tự kiểm soát được, có thể cậu sẽ chết.”
Emily cảm thấy quá sức mệt mỏi. Sự yếu đuối vô dụng của mình, cơ thể đang đau đớn rụng rời và cơn buồn ngủ cứ liên tiếp mời gọi cô. Và giờ, khi cô cần nhất này, thì cô lại chẳng còn chút sức mạnh nào trong người.
Cô nặng nề thở dài và ngồi xuống. “Cậu nói phải, tớ cũng biết vậy. Chỉ có điều…”
“Tớ hiểu”, Paelen vừa nói vừa kéo cô đứng dậy. “Tớ cũng cảm thấy như vậy.” Họ quay trở lại bãi biển nơi Mickey và Kono vẫn đang nằm bất tỉnh. Paelen vác Kono quẳng ra khỏi chiếc xe tải, xuống bãi cát cạnh Mickey. Cậu bắt đầu lay người họ. “Dậy mau!”
“Cậu định làm gì vậy?” Emily hỏi.
“Phải bắt họ nói ra chỗ những người kia bị giam ở đâu.”
“Mickey nói cho tớ rồi. Họ đang ở sở thú. Ông ta nói đấy là một cái bẫy, họ đang dùng Pegasus như mồi nhử chúng ta vào lưới.”
“Dù có bẫy hay không,” Paelen nói, “thì chúng ta cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Chúng ta không thể để mặc bọn họ trong tay CRU được. Chúng ta phải làm mọi thứ có thể để giải cứu họ.” “Cậu nói đúng. Bọn mình phải cứu họ ra.” Emily nhìn lần cuối về phía biển, tưởng tượng ra Joel đang ở đâu đó ngoài khơi. “Nếu bà ta làm hại cậu ấy…”
Paelen vòng tay qua ôm cô thật chặt. “Bà ta sẽ không dám đâu.”
Emily nhìn lên đôi mắt với những nét buồn nhẹ trong đó. “Tớ biết tình cảm của cậu với Joel, và tớ cũng biết cậu ấy đối với cậu như thế nào,” Paelen khẽ nói. “Tớ đã hiểu ra điều đó một thời gian rồi, và tớ cũng chấp nhận. Hãy hiểu là nếu bà ta làm bất kỳ điều gì tổn hại đến cậu ấy, bà ta cũng không yên với tớ đâu.”
Emily dựa vào người cậu, lòng đầy biết ơn khi bên mình có một người bạn vô giá như vậy.
Khi buông cô ra, Paelen cúi xuống lục tìm trong túi Mickey và rút ra một chùm chìa khoá xe tải. Rồi cậu giật cái mũ lưỡi trai kiểu bóng chày Hawaii và đội nó lên đầu mình. “Bây giờ là ban ngày, chúng ta không nên bay bằng đôi xăng đan của tớ, dễ bị người ta phát hiện lắm. Nhưng cũng không thể đợi tới khi trời tối được.”
“Cậu định lái xe đến vườn thú à?” Emily ngạc nhiên. “Paelen à, bọn mình làm gì có bằng lái!”
“Cũng có cách nào khác đâu.”
Emily với tay lấy chùm chìa khoá xe. “Tớ lái thì hơn.”
“Tớ sẽ lái,” Paelen nói.
“Cậu á? Cậu đã lái xe bao giờ đâu. Còn tớ thì đã thử lái rồi. Ngày xưa mẹ tớ từng cho tớ lái quanh chỗ đỗ xe, lúc bọn tớ đi dã ngoại ngoài thành phố.”
“Tớ đã quan sát Joel kỹ lắm mà - tớ biết tớ phải làm gì. Mà tớ lại có cái mũ bóng chày này nữa chứ. Thế là đủ rồi.”
“Mũ làm sao mà giúp cậu lái xe được!” Emily tranh luận.
“Tất nhiên là có rồi,” Paelen nói. “Tớ đã quan sát con người nhiều lần. Hầu hết những người lái xe đều đội những cái mũ như thế này.”
“Không phải đâu Paelen ơi, luyện tập mới giúp người ta lái xe giỏi được. Giờ thì đưa khoá đây cho tớ.”
Paelen cười toét miệng rồi leo lên trước ghế lại. “Cậu muốn tranh cãi hay là đi cứu mấy người kia nào?”
Emily hậm hực, nhưng cũng trèo lên ngồi phía bên ghế bên cạnh. Nhưng xe vừa khởi động là cô thấy hối hận ngay lập tức. Trong chỉ vài phút đầu tiên mà Paelen đã đâm vào một cây cọ, húc đổ một giậu hàng rào, xô đổ vài cái thùng rác và cho xe mắc kẹt trong đụn cát. Cậu ta phải cố sức nâng cái xe tải lên khỏi chỗ cát lún ấy.
Khi quay trở lại ghế lái cậu ta lắc đầu. “Trông Joel lái thật là dễ dàng.”
“Giờ thì tớ thử được chưa?” Emily hỏi.
Sau khi họ đổi chỗ, Emily chuyển sang ghế lái ngồi. Cô kiểm tra gương như mẹ dạy rồi cài số.
Đầu tiên, chiếc xe chồm lên phía trước rồi dừng lại. Nhưng sau một vài lần khởi động, Emily cũng đưa được chiếc xe tiến lên phía trước.
Paelen reo mừng và lột chiếc mũ lưỡi trai đội lên đầu Emily. “Đây, cậu xứng đáng được đội nó. Giờ thì đến vườn thú thôi!”
Emily dừng xe nhìn cậu. “Vườn thú ở hướng nào?”
Paelen nhún vài. “Cậu là Ngọn lửa thần Olympus, là người tộc Xan cuối cùng, cậu phải biết mọi thứ chứ.”
“Bằng cách nào mới được?”
“Tớ không biết,” Paelen khăng khăng. “Tớ nghĩ cậu có thể cảm nhận được Pegasus ở đâu dù có hay không có năng lượng của mình chứ.”
“Luôn có một sợi dây kết nối giữa tớ và cậu ấy,” cô nói, “nhưng không đủ để tớ biết cậu ấy chính xác đang ở đâu.”
Hoàn toàn mơ hồ không biết mình đang ở đâu, Emily chầm chậm lái xe xuống phố. Khi đi qua một trạm xăng, cô cẩn thận đỗ vào. “Ở yên đây nhé. Tớ sẽ đi tìm hiểu xem mình đang ở đâu.”
Cô quay lại với một tấm bản đồ khu đảo trên tay. “Người đàn ông kia nói chúng ta đang đứng ở khu vực này của đảo và cái chỗ khoanh tròn kia là vườn thú Honolulu…” Cô di tay theo đường đi trên bản đồ. “Trông không quá phức tạp. Đi dọc theo đường bờ biển, vòng qua khúc cuối đảo và đi ngược lên phía đằng trên kia là đến vườn thú. Dễ ợt.”
Paelen ngước lên nhìn cô, nhướn mày cười tinh quái. “Ồ, thế á?”
Emily đấm vào người cậu. “Thôi đi. Sức mạnh của tớ thì mất rồi, người cá điên khùng kia thì đã bắt Joel đi và tớ đang sợ bị cảnh sát bắt khi lái một chiếc xe ăn trộm như thế này đây.”
Paelen ngoác miệng ra rộng hơn. “Vậy thì cố mà lái xe cho cẩn thận, đừng để bị bắt nhé.”
Sau vài phút xem xét đường đi một cách kỹ lưỡng, Emily lái chiếc xe trở lại đường cái. Mặt trời đang chuẩn bị xuống núi, toả từ phía chân trời lên một vầng sáng hồng rực rỡ, phản chiếu trên những rặng núi xanh mướt của Hawaii.
“Tớ rất muốn được quay trở lại thăm nơi này sau khi chúng ta giải quyết xong mọi việc.” Paelen thò tay ra ngoài cửa sổ, đón những làn gió ấm lùa qua kẽ tay.
“Ý cậu là nếu nó không bị Saturn phá nát đúng không?”
“Chính là thế!” Nụ cười ranh mãnh tươi vui trên gương mặt cậu luôn làm tâm trạng Emily phấn khởi lên trông thấy.
Emily đi dọc theo đường bờ biển quanh đảo Oahu. Cô thấy mừng vì họ đi xa khỏi vùng biển, thoát khỏi tầm tấn công của Namaka o Kahai. Khi họ đến vùng mũi phía nam của hòn đảo và bắt đầu quành lại để đi lên phía bắc, Emily nhìn thấy một địa điểm quen thuộc hiện ra ngay trước mắt.
“Núi Diamond Head kìa! Người đàn ông ở chỗ cây xăng nói vườn thú cách đây không xa lắm đâu. Chúng ta sắp đến nơi rồi.”
Cô bắt đầu cảm thấy vô cùng hồi hộp. Bọn họ sắp sửa bước vào hang cọp, nhưng không biết trong đó có những gì. Bọn CRU đã làm gì các cư dân Olympus? Liệu họ có còn ở trong đó nữa không?
Khi họ đi đến gần Honolulu, mật độ giao thông trên đường phố tăng lên. Nhiều chiếc xe vượt lên trước và bấm còi ầm ĩ quanh họ vì Emily đang đi với tốc độ thấp hơn nhiều so với quy định. “Tớ nghĩ là cậu nên tăng tốc,” Paelen đề xuất. Emily chiếu tia nhìn cáu kỉnh sang cậu. “Cậu có muốn lái thay không?”
Cậu ta giơ hai tay lên cao. “Không, xin cảm ơn! Cậu lái tốt rồi. Nhưng liệu chúng ta có nên rẽ vào đường nào bớt đông hơn được không?”
Emily gật đầu. Những đốt ngón tay cô trắng bệch khi cô lên gân bẻ tay lái tách ra khỏi đường cao tốc rẽ vào một đường nhánh bớt đông hơn. Cô định hướng đúng nhưng lại tính toán nhầm khoảng cách khi quay xe quanh góc đường và chạm vào một chiếc xe bốn chỗ đang đứng chờ đèn đỏ. Emily bẻ lái mạnh sang phía đối diện, nhưng do không điều khiển được tay lái nên cô đã để xe đâm sầm vào một cột đèn ngay phía trước.
Khói bốc lên từ dưới nắp ca pô, động cơ rồ lên rồi tắt ngúm. Emily nhìn ngang qua phía Pae- len. “Cậu có sao không?”
Paelen cười. “Vâng, rẽ như vậy cũng được. Không phải là hoàn hảo, nhưng mà vẫn…”
Vài chiếc xe đỗ lại quanh họ, những người lái xe mở cửa bước ra.
“Bọn mình phải làm gì đây?” Emily nhăn mặt. “Vờ như không đi.” Paelen mở cửa phía cậu
và ra khỏi xe. Emily hít một hơi dài và cũng bước ra theo. Người chủ chiếc xe bốn chỗ màu đỏ bước về phía họ. Ông ta khoảng tầm 40 tuổi, bận một bộ vest công sở màu xám. “Hai cô cậu có sao không?”
“Vâng, cảm ơn chú,” Emily cẩn trọng nói.
“Chú có sao không ạ?”
Ông ta gật đầu và rồi nhận thấy không có người lớn nào đi cùng với bọn họ. “Các cô cậu bao nhiêu tuổi rồi? Cô cậu có bằng lái không vậy?”
“Tôi nhiều tuổi hơn ông tưởng tượng đấy,” Paelen trả lời thẳng.
Ông ta vừa định nhăn nhó đáp trả thì một người phụ nữ chạy về phía họ. “Tôi vừa gọi cảnh sát rồi, họ sẽ đến ngay đấy.”
“Cảnh sát à?” Emily thốt lên. “Sao bà lại làm thế? Đây là xe của cha cháu mà. Ông ấy sẽ trả tiền bồi thường cho những hư tổn này mà. Không cần phải gọi cảnh sát đâu.”
“Này, bình tĩnh đi,” người đàn ông nói, giọng đầy nghi ngờ. “Cứ để cảnh sát giải quyết vụ này. Nhưng mà cô cậu gặp rắc rối là cái chắc rồi. Tôi đảm bảo các cô cậu chưa mua bảo hiểm.”
Paelen níu lấy tay Emily. “Tớ nghĩ bọn mình nên chuồn thôi.”
“Ồ không đâu,” người đàn ông nói, túm áo Paelen lại. “Các cô cậu sẽ không được đi đâu hết cho đến khi cảnh sát tới.”
Paelen túm lấy tay người đàn ông và bóp mạnh. “Tôi nói là chúng tôi sẽ đi. Rất xin lỗi về cái xe, nhưng chúng tôi chẳng làm gì giúp được ông cả. Nhưng nếu ông không thả tôi ra ngay, tôi sẽ bóp nát tay ông.”
Paelen bóp mạnh hơn làm người đàn ông đau đến ngã khuỵu.
“Vậy đủ rồi,” Emily vừa nói vừa kéo Paelen đi. “Đi thôi!”
Họ chạy nhanh xuống phố khi tiếng còi cảnh sát bắt đầu hụ từ phía xa xa. Đến góc phố họ rẽ trái vào một khu phố có vẻ bớt sầm uất hơn, với những ngôi nhà tách xa khỏi đường cái.
“Lối này!” Paelen hét lên với Emily và kéo cô bé chạy dọc theo đường ô tô. Họ nấp sau một vài chiếc xe SUV to lớn, nép sau tường nhà rồi chạy nhanh vào khu vườn sau không khoá cửa, và vẫn tiếp tục chạy về phía trước. Ở phía vườn sau, họ leo qua hàng rào và chạy sang vườn nhà bên cạnh.
Cứ thế họ chạy lom khom xuyên qua những con phố và sân vườn cho đến khi tiếng còi hụ của cảnh sát đã cách họ rất xa. Dừng lại để lấy hơi, hai người trốn phía sau một bụi hoa đang nở rực rỡ bên cạnh một ngôi nhà ven đường. Quan sát mọi thứ xung quanh, họ thấy mình đang ở giữa một khu dân cư san sát. Có một vài người đang dắt chó đi dạo, ngoài ra cả khu vực vô cùng yên tĩnh.
Emily nhăn nhó. “Tớ bỏ quên bản đồ trong xe rồi!”
“Tớ đoán là chúng ta cách vườn thú không xa lắm đâu,” Paelen nói.
“Không phải tớ lo về điều đó. Tớ đã khoanh vùng vườn thú ở trên bản đồ! Nếu mà cảnh sát nhìn thấy họ sẽ biết ngay là chúng ta đi đến đâu.” Paelen phá ra cười. “Emily à, chúng ta đang đi đến vườn thú, nơi biết rõ là sẽ bị đặt bẫy. Ở đấy có cả các đặc vụ CRU, rồi rất nhiều lính quân đội trang bị vũ khí tận răng đang chờ bắn chúng ta ngay khi xuất hiện. Thế mà cậu lại lo về việc bị cảnh sát đuổi bắt do ăn trộm xe tải à?”
Emily ngừng lại và cười lớn. “Ừ nhỉ, cậu nói đúng.” Cô đứng dậy và nhìn ra ngoài phía bụi cây. “Mặt trời sắp lặn hẳn rồi. Có lẽ chúng ta nên đợi trời tối hẳn, rồi đi cứu Pegasus cũng được.”
Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan - Kate O’Hearn Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan