This nice and subtle happiness of reading, this joy not chilled by age, this polite and unpunished vice, this selfish, serene life-long intoxication.

Logan Pearsall Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Nguyễn Linh Chi
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 164 / 5
Cập nhật: 2020-04-04 23:39:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26
ảnh vỡ nằm ở trong núi lửa à?” Paelen thảng thốt.
Emily gật đầu. “Tớ không giải thích được vì sao tớ biết điều đó. Tớ chỉ đơn giản biết là như vậy thôi.”
“Hoàn toàn hợp lý,” Chiron nói. “Khi Riza đang cố gắng đuổi theo những người khác trong bộ tộc của cô ấy, và giải phóng năng lượng bản thân vào trong vũ trụ, một trong những mảnh vỡ của cô ấy hẳn đã rơi xuống đây, trên một hòn đảo có tiếng là nhiều núi lửa. Có lẽ chính mảnh vỡ đó là nguyên nhân gây ra những vụ phun trào lửa đó. Dù gì thì Trái đất cũng là một hành tinh tương đối non trẻ. Ở Olympus hiện nay không còn một ngọn núi lửa nào đang hoạt động nữa, nhưng ta chắc nếu như có ngọn núi nào như vậy, hẳn là do chúng sẽ bị kích hoạt bởi năng lượng phát ra từ vụ va chạm với mảnh vỡ Ngọn lửa thần đó.”
“Vậy theo ông, chính mảnh vỡ đã tạo ra mũi Diamond Head?” Emily hỏi.
“Rất có thể,” Chiron trả lời. “Chúng ta không thể biết chắc được.”
“Nhưng có một điều chúng ta biết chắc,” Joel vừa nói vừa nhìn vào quyển sổ hướng dẫn của khách sạn. “Nếu như mảnh vỡ của Ngọn lửa thần thực sự nằm bên trong mũi Diamond Head, thì nó đang nằm ở khu vực thu hút khách du lịch vào bậc nhất ở Hawaii. Nhìn này…”- cậu giơ quyển sổ cho Emily xem, trong khi Paelen cố đọc từ phía trên vai cô. “Người ta tổ chức các chuyến tham quan du lịch đến đó suốt ngày. Mọi người có thể đi vào miệng núi lửa, thậm chí còn có thể leo lên vành đai trên đỉnh núi.”
Emily nhìn những bức hình chụp khu vực núi lửa này. Trong một kiểu ảnh chụp từ trên cao xuống, người ta có thể thấy rõ ràng đây đã từng là một ngọn núi lửa. Bức hình cho thấy rõ vùng miệng núi rộng, sâu, bao xung quanh bởi một bức tường núi rất cao và kéo dài đến tận vách núi mà họ nhìn thấy từ phía sân thượng khách sạn ban nãy. Ngọn núi này rất lớn, và từ tỉ lệ họ thấy trong bức hình, chiếm phần lớn diện tích của hòn đảo họ đang dừng chân này.
“Ở đây nói là tên hòn đảo này là Oahu, và nó có rất nhiều núi lửa,” Emily đọc từ trong quyển hướng dẫn. “Còn có một địa điểm du lịch cách đây không xa nữa có tên là Punchbowl - giờ đây là đài tưởng niệm của quân đội. Vậy chúng ta phải lấy mảnh vỡ từ Diamond Head bằng cách nào đây nếu như nó là một danh lam thắng cảnh thu hút rất nhiều du khách?”
Joel chỉ xuống tờ thông tin hướng dẫn tour tham quan núi Diamond Head. “Nhìn này, ở đây người ta nói là khu vực này đóng cửa lúc 6 giờ chiều. Chúng ta sẽ chờ đến tối và đi đến đó khi mọi người đã về hết rồi.”
Emily nhìn quanh phòng và thấy một chiếc đồng hồ. “Gần ba giờ rồi. Chúng ta sẽ còn phải chờ lâu đấy. Mỗi phút trôi qua là lại tăng thêm cơ hội cho Lorin tìm đến đây.”
“Ta cũng không muốn đợi chờ,” Chiron nói. “Nhưng ta thấy chúng ta không còn lựa chọn nào khác cả.”
Cả buổi chiều dài đằng đẵng chầm chậm trôi qua, và rồi Pegasus cũng tỉnh lại. Emily ngồi đó khi cậu hé mắt tỉnh dậy.
“Cứ bình tĩnh Pegs, em đang được an toàn rồi. Nhờ có em mà tất cả chúng ta đã được an toàn,” cô thì thầm vào tai cậu.
Chiron ngồi xuống sàn bên cạnh con tuấn mã. “Cậu đã làm tất cả chúng ta tự hào, bạn thân mến ạ. Cậu đã mang mọi người tới chỗ mảnh vỡ. Không lâu nữa đâu Emily sẽ lấy lại được nó và chúng ta sẽ về nhà. Cứ nằm yên, nghỉ ngơi và tĩnh dưỡng đã.”
Pegasus hí khẽ và nhìn Emily đầy ý nghĩa. Emily tựa người về phía trước và hôn lên đôi mắt của con tuấn mã. “Chị khỏe mà. Người đáng để lo lắng ở đây là em đấy.” Cô với người lấy đĩa bánh mật tiên cô đã lôi ra từ bao da cho cậu. “Đây,” cô đưa một chiếc cho Pegasus. “Em ăn càng nhiều càng tốt nhé, nó sẽ giúp em bình phục.”
Pegasus ngồi dậy và ăn cả đĩa bánh lớn. Rồi cậu uống một chậu mật tiên to. Khi không thể tiếp tục ăn thêm nữa, cậu lại nằm xuống nghỉ ngơi.
Trong lúc chờ đợi mặt trời xuống núi, nỗi lo lắng trong Emily ngày càng lớn dần. Liệu họ có bị phát hiện ra không? Liệu Lorin có tìm ra họ trước khi họ tìm lại được mảnh vỡ không?
Những tin tức từ Olympus đưa đến chỉ làm tăng thêm nỗi lo lắng. Fawn kết nối liên tục với em gái Sapphire của mình, cô bé đang ở cùng với cha và dì của Emily, tất cả bọn họ đang ẩn náu trong một địa đạo phía dưới thánh điện của thần Jupiter trong lúc chiến tranh đang nổ ra dữ dội phía bên trên.
Càng ngày càng nhiều Titan tấn công vào Olympus. Đội quân của thần Jupiter đang cố gắng hết sức để chống cự lại những kẻ xâm lược, nhưng các Titan vô cùng lén lút và có kế hoạch rõ ràng trong các cuộc tấn công của mình. Nhà cửa ở Olympus không bị hư hại mấy, nhưng bọn Titan đã bắt giữ rất nhiều người dân ở đây để đưa về thế giới ngục tù.
Tin tức từ phía Tartarus cũng không khả quan hơn. Mặc dù Dax đã phục hồi, nhưng Venus, Hercules và Mars đã bị lôi đi khỏi nhà giam. Không ai biết điều gì đã xảy ra với họ.
“Đáng nhẽ ta phải ở đó,” Chiron bất mãn nói. “Tất cả chúng ta nên có mặt ở đó,” Joel nói thêm. “Olympus rất cần chúng ta.” Cậu quay sang phía Emily. “Ngay khi lấy được mảnh vỡ đó, cậu cần đưa bọn mình quay trở lại Olympus.”
“Chắc chắn rồi,” Emily hứa khi cô bắt đầu đi đi lại lại chờ đến lúc họ có thể khởi hành đi tìm mảnh vỡ.
Khi màn đêm buông xuống, Pegasus đã lấy lại đủ sức lực để đứng dậy. Cậu rảo bộ quanh nhà và kiểm tra đôi cánh của mình. Chuyến bay dài làm toàn thân cậu đau nhức, da cậu vẫn đầy những vết trầy xước và vết cắt của những sợi dây gai trên mình vẫn chưa khép miệng. Nhưng cậu đã dần dần lại sức.
Khoảng hai giờ sáng, họ tắt tất cả đèn điện trong nhà và bước ra ngoài sân thượng tối tăm.
“Đó chính là Diamond Head.” Emily chỉ cho Pegasus, Chiron và Chrysaor. “Đó là nơi chúng ta có thể tìm thấy mảnh vỡ.”
“Chúng ta phải lên đường thôi,” Joel nói. “Chúng ta sẽ phải đi bộ xa đấy.”
Pegasus hí lên khe khẽ.
“Cậu sẽ không đi cùng,” Paelen nói. “Pegasus, cậu vừa trải qua một chuyến bay rất dài và mệt mỏi. Cậu cần ở lại đây và tĩnh dưỡng. Tụi này sẽ đi tới đó và về ngay.”
Con tuấn mã có cánh lắc đầu và khịt lớn.
“Họ nói đúng,” Chiron nói. “Cậu đã vừa trải qua một chặng đường vất vả, cậu sẽ ở lại đây với ta. Họ sẽ không làm gì ngu ngốc đâu.”
Chẳng lời thuyết phục nào lọt được vào tai Pegasus và cậu ta tiếp tục phản đối.
“Pegs, làm ơn đi,” Emily nói. Cô nhẹ nhàng vuốt ve cái mũi mềm mại của cậu. “Bây giờ em di chuyển cũng còn khó khăn. Chị không thể nào bắt em cõng chị đi đến đó được.”
Pegasus lắc đầu một lần nữa và hạ đôi cánh xuống, mời Emily trèo lên. Khi cô không chịu di chuyển, cậu hí lên và đập cánh một cách thiếu kiên nhẫn.
Paelen dịch lại. “Cậu ấy nói cậu ấy đã đưa cậu đến tận đây, nên cậu ấy sẽ không dừng lại ở đây đâu. Chẳng gì có thể thuyết phục cậu ấy cả. Cậu ấy yêu cầu cậu leo lên lưng cậu ấy đấy.”
Chrysaor dụi mũi vào người Joel.
“Cả cậu cũng không được đi,” Joel nói. “Cậu cũng không khá hơn cậu ấy là mấy đâu.”
“Pegasus, cậu đang quá bướng bỉnh đấy,” Chiron to giọng. “Như thế rất ngốc nghếch và cậu biết là vậy mà.” Sau một tràng dài âm thanh từ Pegasus, Chiron lắc đầu. “Có những lúc cậu còn bướng hơn cha mình nữa!” Nhân mã quay sang Emily. “Cậu ấy nói nếu cháu tự mình đi thì cậu ấy vẫn cứ đi theo.”
Emily biết là cậu ta sẽ làm như vậy. Cô ngần ngại leo lên lưng cậu còn Joel ngồi trên lưng Chrysaor. Fawn ở lại khách sạn với Chiron để giữ liên lạc với phía Olympus.
“Hãy cẩn thận,” Chiron nói. “Đừng có làm điều gì ngu ngốc đấy nhé.”
“Vâng,” Emily hứa. “Mọi người cũng vậy nhé. Đừng trả lời cửa hay gì nhé.”
“Nhất trí,” Chiron trả lời.
Nhân mã và Fawn đứng lùi lại cho Pegasus thử cánh. Cậu dang rộng hai cánh và đập cho đến khi chúng chuyển động dễ dàng hơn. Khi đã sẵn sàng, cậu đi nước kiệu dọc theo sân thượng rộng lớn và tự tin nhún mình lên cao, vọt qua hàng lan can chắn ngoài. Pegasus chao người về phía bờ rồi lao ra ngoài biển. Họ không muốn bay dọc theo đường bờ biển vì như thế rất dễ bị những du khách đi dạo biển đêm nhìn thấy.
“Em có ổn không?” Emily hỏi với xuống Pegasus và vỗ nhẹ cổ cậu. Con tuấn mã gật đầu và hí lại với cô.
Chrysaor lướt mình nương theo những làn gió biển sát ngay cạnh bên họ. Sau vài phút, Pegasus lượn người trên không trung và bắt đầu bay về hướng đất liền. Khối núi tối đen có tên là Diamond Head đã hiện ra ngay đằng trước.
“Trong bóng tối trông nó thật là ghê rợn,” Joel nói to. “Trông cứ như một cái miệng to đùng đang há ra chờ đớp con mồi vậy.
“Vậy phải hi vọng tối nay nó không tự dưng quyết định sẽ phun trào vậy thôi.” Emily trả lời.
Khi họ tiến gần hơn đến đỉnh núi lửa rộng lớn, Pegasus khẽ níu đôi cánh và nhẹ nhàng hạ xuống trên một vùng đất hẹp trên rìa miệng núi lửa. Địa hình xung quanh họ đầy đất đá lổn nhổn, không bằng phẳng. Bụi cây và cỏ dại mọc đầy quanh bờ, điểm hai bên sườn núi là rất nhiều những cây thấp nhỏ.
Pegasus lắc đầu và khụt khịt.
Paelen và Chrysaor hạ cánh xuống ngay bên cạnh họ. “Cậu ấy muốn cậu thử kiểm tra lại linh cảm của mình,” Paelen nói. “Cậu có thấy mảnh vỡ đó không?”
Emily ngồi thẳng người trên lưng con tuấn mã. Cô nhắm mắt và thả mình đến với những giác quan bên trong. Cô cảm nhận thấy mảnh vỡ đã đang ở rất gần đâu đây. Nhưng với những linh cảm của mình, cô nhận thấy nó ẩn sâu nhiều tầng dưới miệng núi lửa này.
“Nó ở dưới này,” cô nói. “Ngay ở giữa trung tâm.”
“Sao có thể gọi đây là núi lửa được nhỉ?” Joel hỏi. “Nhìn xuống dưới kia kìa, có khu đỗ xe và biển quảng cáo sáng nhấp nháy khắp nơi. Nó là điểm tham quan du lịch thì đúng hơn.”
“Còn nhớ lời người phụ nữ chiều nay nói không,” Emily nói. “Giờ nó không còn là núi lửa nữa.”
“Thật là quá kỳ lạ,” Joel đề nghị. “Mình vào trong kia, kiếm mảnh vỡ và đi ra luôn đi.”
Pegasus đập cánh và chao mình xuống lòng miệng núi lửa, đỗ ngay trung tâm của một khu đỗ xe được lát đá sạch sẽ.
Emily phát hiện ra tấm biển có gắn đèn họ nhìn thấy từ trên cao chính là tấm biển trên một nhà vệ sinh công cộng, và trên một biển hiệu bằng gỗ lớn ghi chữ. “Công trình Quốc gia Diamond Head”. Cô trượt xuống khỏi lưng con tuấn mã và đứng xuống bên cạnh. “Chị có thể cảm nhận được nó - ngay đâu xung quanh đây thôi.”
“Chính xác là ở đâu?” Joel hỏi. “Nhìn quanh mà xem - miệng núi lửa này còn to hơn cả ba sân bóng đá cộng lại! Làm sao mà chúng ta có thể tìm được cái gì trong này cơ chứ?”
Miệng núi lửa này không chỉ rộng lớn, mà trông nó còn như một công viên tự nhiên nữa. Cỏ cây mọc cao vút quanh họ và các sinh vật hoang dã xuất hiện khắp nơi. Họ còn nghe được tiếng rả rích của những chú dế, những tiếng gù gừ của những con thú nhỏ. Những con dơi chao liệng trong trời đêm, đuổi theo những loài côn trùng đang hăm hở đâm đầu vào các luồng ánh sáng. Những con đường lát đá quanh co dọc theo các hàng cây, xung quanh còn có vài khu sân tập bóng quần1 được bao quanh bởi hàng rào cao vút. Trông nơi này không có chút gì giống với một cái miệng núi lửa thông thường cả.
1 Môn thể thao tương tự như tennis nhưng cách chơi thì khác.
“Tớ sẽ cố tìm, tớ phải tìm ra nó.” Emily nói. Cô nhắm mắt và cảm nhận được năng lượng của mảnh vỡ hiện diện ở khắp mọi nơi - dường như nó tỏa sáng từ từng hòn đá lớn, từng viên đá núi lửa xung quanh họ, đổ xuống từ những chiếc lá trên cây và bắn lên từ những ngọn cỏ dưới chân. Mảnh vỡ núi lửa dường như đã biến thành một phần không thể tách rời của từng góc nhỏ nơi ngọn núi Diamond Head.
Nhưng dần dần, có một nguồn lực mời gọi cô từ một điểm rất cụ thể. Emily rời con tuấn mã, băng qua con đường lát đá của bãi đỗ xe.
Cô mở to mắt. “Năng lượng hiện diện ở khắp mọi nơi, nhưng ở ngay chỗ này, bên dưới chúng ta là mạnh nhất.” Phía trong đầu cô, cô cảm nhận được sự hào hứng của Riza hòa lẫn trong nỗi vui mừng của chính bản thân cô.
“Mọi người lùi lại,” Emily cảnh báo. “Tớ sẽ triệu hồi nó. Tớ cảm nhận nó ở rất rất sâu, đến nỗi tớ không biết nó sẽ hiện ra bằng cách nào.” Pegasus và những người khác lùi trở lại khi Emily đứng ở ngay giữa trung tâm của bãi đỗ xe. Cô giương cao hai tay, nhắm mắt và hướng mặt về phía những vì sao. “Hãy đến đây,” cô ra lệnh.
Ban đầu không có dấu hiệu gì. Nhưng rồi mặt đất dưới chân họ rung chuyển nhè nhẹ.
“Ôi,” Joel hỏi lớn, cố gắng giữ cho người mình thăng bằng. “Các cậu có cảm nhận được không? Có phải là động đất không nhỉ?”
“Hãy đến đây!” Emily lặp lại hiệu lệnh, lần này lớn hơn. Một lần nữa mặt đất rung lên như một lời hồi đáp, nhưng mảnh vỡ dường như vẫn bị cất giấu sâu phía dưới họ. “Không được rồi! Tớ có thể cảm nhận được nó ở dưới đó, nhưng dường như có gì đó đang níu giữ nó lại. Có thể tớ vẫn chưa đủ sức để triệu hồi nó lên.”
Trán của cô giật liên hồi và Emily hiểu Riza đang cố gắng liên lạc với cô. “Chị có triệu hồi được nó không Riza?” Emily hỏi lớn. Một cú dộng đau nhói duy nhất xuất hiện trong đầu báo hiệu câu trả lời từ bên trong. “Phải!”
Emily giơ tay lên cao. Đôi tay cô run rẩy khi dang ra trên vùng mặt đất nơi cất giữ mảnh vỡ. Lần này, cô không làm gì mà để Riza triệu hồi mảnh vỡ. Và mặc dù mặt đất cũng chuyển động và rung lắc mạnh hơn, nhưng vẫn không có gì xuất hiện.
Emily lau mồ hôi trên trán. “Nó ở ngay đây, tớ có thể cảm nhận nó mà. Nhưng nó không di chuyển được. Cả Riza cũng không triệu hồi được nó.”
“Thử lại lần nữa xem,” Joel yêu cầu. “Nó phải được chứ. Cậu rất cần mảnh vỡ đó.”
“Tớ biết,” Emily nói. “Nhưng có một thứ gì đó đang nhốt nó lại.”
Pegasus dịu dàng dụi vào người cô. Cậu ta khe khẽ hí lên. “Cậu ấy muốn thử,” Paelen nói. “Cậu ấy sẽ đập vỡ sàn đá này để cậu kéo mảnh vỡ đó lên.” Paelen bắt đầu bước lùi lại. “Và cậu ấy cảnh báo chúng ta cần phải lùi lại.”
Emily bước theo Paelen và Joel tránh xa ra khỏi Pegasus. Cô đã từng chứng kiến cậu ta thực hiện việc này một lần trước kia, tại Khu vực 51, nơi cậu dùng sức mạnh của mình trả nước lại cho vùng hồ khô cạn. Lúc đó, vùng đất dưới móng cậu đã bị nện vỡ và toác ra như một cái vỏ trứng.
“Chúc may mắn nhé,” Emily gọi với lại.
Joel cầm tay Emily khi họ đứng đằng sau quan sát Pegasus. Con tuấn mã lắc đầu, khịt mũi và rồi rướn người lên cao, đứng hẳn lên trên hai chân sau. Đôi cánh dang rộng, cậu nện hai chân trước xuống bằng một lực rung chuyển cả mặt đất.
Tiếng động của những tiếng rạn vỡ lan ra khắp vùng đất như tiếng sấm rền rung chuyển đất trời. Pegasus lại vươn người rồi bổ xuống đất một lần nữa bằng những chiếc vó sắc nhọn mạnh mẽ của mình. Tiếng đất rung chuyển mạnh hơn.
Sau lần thứ ba và cũng là lần cuối cùng, mọi người thấy toàn bộ sàn lát đá dưới chân rạn vỡ. Những đường nứt toác xuất hiện chạy xuyên qua cả bãi đỗ xe, trải dọc theo toàn bộ bề mặt của miệng núi lửa.
Mặt đất rung chuyển như đang trong một cơn địa chấn mạnh. Emily có thể nhìn thấy Joel đang với gọi cô, nhưng không thể nghe thấy gì qua màn âm thanh ầm ĩ xung quanh. Trước khi cô có thể yêu cầu cậu ta nhắc lại, một cột nước lớn bắn lên từ khe nứt gần nhất với Pegasus. Nó phun mạnh thẳng lên trên trời và đổ ụp xuống bọn họ với một lực mạnh mẽ khiến họ ngã ngay xuống nền đất.
“Emily, hãy triệu hồi mảnh vỡ trước khi Diamond Head phun trào!” Joel vừa nói lớn vừa kéo cô đứng dậy. Tiếng cột nước rào rào phun qua khe nứt khiến họ không nghe nổi tiếng gì trong khi đất dưới chân họ không ngừng dịch chuyển. Một lần nữa tất cả lại bị xô ngã.
Emily cố bò dậy. Cô đưa hai tay lên trên phía khe đất vừa nứt ra và triệu hồi mảnh vỡ Ngọn lửa.
“Thế nào?” Paelen hỏi.
“Không có tác dụng!” Cô trả lời. “Nó vẫn đang bị giữ lại ở đâu đó.”
Joel quỳ xuống bên cạnh cô. “Cột nước đã đẩy nó lên chưa?”
Emily vẫn cảm nhận được lực hút mạnh mẽ của mảnh vỡ, lớn hơn bao giờ hết. “Chưa - nó vẫn chưa hề dịch chuyển.”
Mật độ rung chấn tăng lên và mặt đất vẫn rùng rùng dịch chuyển. Ngày càng xuất hiện thêm nhiều khe nứt, rồi cột nước thứ hai, thứ ba và thứ tư mau chóng xuất hiện. Một cột xuất hiện ngay dưới thân Pegasus và đẩy cậu lên cao trên không. Cậu cố dùng cánh bay thoát ra nhưng lực nước phun lên quá mạnh. Cậu bị văng ra và nện người xuống sàn đất.
“Chúng ta phải đi thôi,” Paelen hét to. “Miệng núi lửa sắp nổ tung rồi.”
Họ chạy tới bên Pegasus, giúp cậu ta đứng dậy. Joel nâng người Emily trèo lên lưng con tuấn mã và vỗ vào hông cậu ta. “Đi đi, Pegasus! Đưa Emily ra khỏi đây trước khi chúng ta bị chết chìm!”
Paelen đã bay lên trên và hét lớn với Joel, “Nhanh lên!”
Chrysaor nhanh chóng có mặt bên cạnh Joel, kêu ầm ĩ khi mực nước đã ngập lên đến mõm cậu ta. Joel nhảy lên lưng cậu và con lợn lòi đập cánh cố gắng bay lên.
Cả nền đất rung chuyển và lắc lư khi ngọn núi lửa phun trào, nhưng không phải nham thạch mà là nước. Pegasus và Chrysaor loạng choạng đập cánh trên không trong tiếng còi báo động vang lên ầm ĩ khắp hòn đảo.
Còi báo động từ xe cảnh sát và xe cứu hỏa chạy đua cùng tiếng còi báo động khi mặt đất vẫn không ngừng rung lắc. Những ô cửa sổ của các tòa nhà gần ngọn núi lửa này vỡ vụn, rắc lớp kính vỡ xuống khắp đường phố. Mọi người ùa ra từ những phòng khách sạn của mình và chạy sâu vào phía trong vùng đất liền trong nỗi hoảng loạn mù quáng.
Khi họ bay về phía thành phố, những ngọn đèn đường lập lòe rồi tắt hẳn. Những hộp điện chập và bốc cháy. Họ thấy một chiếc ô tô lao xuyên qua ngã tư, đâm sầm vào một chiếc taxi đang đi theo chiều ngược lại. Đây là cảnh hoảng loạn thường diễn ra trên mặt đất khi Honolulu phải gánh chịu một cơn động đất lớn.
Khi về đến hiên trước căn hộ của họ trên tầng thượng của khách sạn Outrigger Reef On the Beach, Chiron đang đứng chờ họ ở ngoài. “Có chuyện gì vừa xảy ra vậy? Mặt đất rung chuyển. Có phải do mọi người gây ra không?”
“Chúng cháu không thể nào lấy được mảnh vỡ lên,” Emily không kịp thở giải thích. “Pegasus dùng sức làm mặt đất nứt ra. Nhưng rồi nó lan rộng thành một cơn địa chấn và cả miệng núi lửa ngập đầy nước.”
Joel và Paelen chạy vội vào phòng khách bật tivi. Tin tức về vụ việc được phát liên tục trên khắp các kênh, khuyên nhủ mọi người giữ bình tĩnh. Nhưng do cơn địa chấn quá lớn xảy ra ngay giữa trung tâm Honolulu nên lệnh cảnh báo phòng tránh Tsunami đã được phát ra và có hiệu lực đối với tất cả các vùng đảo trên Thái Bình Dương. Do vậy, mọi người được khuyên nên di chuyển sâu vào vùng đất liền và các khu vực cao hơn để được an toàn.
“Tsunami là gì?” Paelen hỏi.
“Đó là sóng thần,” Joel giải thích. “Hẳn tiếng còi báo động mà chúng ta nghe thấy là của vụ này.
Điều đó có nghĩa là một cơn sóng vô cùng lớn đang tiến đến. Nó sẽ hủy hoại toàn bộ vùng bờ biển nó chạm tới. Chúng ta cần phải sơ tán gấp.”
“Chúng ta không thể,” Emily nói. “Chúng ta vẫn chưa lấy được mảnh vỡ.”
“Làm sao chúng ta lấy được nó?” Joel tuyệt vọng nói. “Đặc biệt là lúc này toàn bộ miệng núi lửa đã chìm trong nước.”
“Thật là không hay chút nào,” Chiron nói. “Chúng ta đã đưa tất cả mọi người ở đây vào vòng nguy hiểm.” Ông quay sang con tuấn mã. “Pegasus, ta đã sợ cậu đánh giá thấp sức mạnh của chính mình. Bây giờ vì cậu mà nước ngầm từ dưới lòng đất đã liên tục phun lên không ngừng. Mảnh vỡ đó còn khó lấy hơn nữa.”
“Chờ đã,” Emily vừa nói vừa nhìn quanh. Cô giơ tay ra. Nó không còn rung lên nữa. “Cơn địa chấn đã qua. Có vẻ như nó không quá tồi tệ.”
“Em, toàn bộ cả khu vực miệng núi lửa giờ ngập nước!” Joel nói. “Còn gì có thể tệ hơn được nữa đây.”
“Giá mà có thần Neptune ở đây,” Paelen nói. “Ông ấy có thể hô biến hoàn toàn hồ nước đó trong tích tắc.”
“Ý hay đó,” Joel đồng ý. “Và thần Jupiter có thể mở đất lấy mảnh vỡ. Chúng ta có thể mời họ xuống Trái đất không nhỉ?”
Chiron xoa xoa cằm. “Chúng ta có thể thử. Nhưng giờ đây Olympus đang bị tấn công, có thể thần Jupiter sẽ không muốn rời nó đâu.”
“Ông ấy phải làm chứ,” Joel nói. “Sinh mệnh của Emily bây giờ đang gặp nguy hiểm mà.”
Chiron gật đầu. “Fawn, cháu hãy nói chuyện với em gái mình. Kể cho cô bé những việc đang xảy ra ở đây và nói rằng chúng ta cần Bộ ba Quyền lực đến đây càng sớm càng tốt.”
Khi Fawn vừa bắt đầu kết nối với em gái mình, cửa phòng của họ đột ngột mở toang.
Sừng sững giữa khung cửa là một phụ nữ trẻ trong bộ váy hoa dài thẳng tắp và một đôi xăng đan thủ công tinh xảo. Bà ta có mái tóc đen nhánh xõa dài xuống eo và một vòng hoa trắng kết quanh đầu. Và gương mặt của bà ta tái đi vì giận dữ.
“Các người đang làm gì ở đây?” Đôi mắt đen của bà liếc từ Chiron sang Pegasus, xuống Chrysoar và cuối cùng dừng ở Fawn. Bà ta cau mày. “Và cả một cư dân bóng đêm đang làm gì trên Hòn đảo của ta nữa vậy?”
Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan - Kate O’Hearn Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan