Outside of a dog, a book is man's best friend. Inside of a dog it's too dark to read.

Attributed to Groucho Marx

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Nguyễn Linh Chi
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 164 / 5
Cập nhật: 2020-04-04 23:39:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
egasus!”
Emily lao vội đến bên con tuấn mã trọng thương. Pegasus nằm co quắp trên sàn đất, hoàn toàn bất động. Chrysaor ụt ịt ầm ĩ cố lôi cậu dậy nhưng con tuấn mã đã bất tỉnh.
“Joel, Paelen, giúp tớ với.”
Mọi người vây xung quanh Pegasus. Cậu ta vẫn thở nhưng hơi thở của cậu nghe vô cùng nặng nhọc.
“Cậu ấy đã cố gắng hết sức để giúp ta,” Chiron nói. “Cậu ấy cần một chỗ để nghỉ ngơi và lấy lại sức.” Giờ đây khi cơn nguy hiểm đã tạm thời qua đi, họ mới có thời gian để quan sát mọi vật xung quanh. Họ đang trên nóc của một tòa nhà lớn. Có những tòa nhà khác, cao lớn hơn ở xung quanh họ. Một số nhà vẫn bật điện và tất cả những ngôi nhà này dường như đều có ban công. Nhưng trong thời tiết gió lớn và mưa nặng hạt như thế này, chắc hẳn sẽ không có ai ra ngoài cả.
Emily đứng dậy nhìn qua kính cửa sổ. “Có vẻ như không có ai ở nhà. Nếu mở được cánh cửa này ra, có thể chúng ta sẽ đưa được Pegasus vào trong để trú cho đến khi mặt trời mọc.”
Chiron bước tới cửa kính. “Chúng ta không bao giờ được phép nghĩ là mình đang ở chỗ không người.” Ông ta nắm lấy tay nắm cửa, nghiến răng vặn. Chiếc khóa kêu tách một tiếng và cánh cửa mở ra. “Paelen, cậu là một tên trộm tài ba, hãy đột nhập vào trong và kiểm tra xem ở đó có ai không. Nhưng nhớ là phải cẩn thận. Nếu có người, đừng để họ thấy cậu.”
“Tôi có còn là trộm nữa đâu,” Paelen bực bội lầm bầm. “Tại sao không ai tin tôi nhỉ?” Dù nói vậy nhưng cậu vẫn lách người qua Chiron và đi vào trong nhà.
Ở ngoài, Emily quan sát xung quanh. “Cháu thực sự hi vọng là không ai nhìn thấy hay nghe thấy chúng ta cả. Lúc nãy chúng ta hạ xuống ầm ĩ quá. Nếu mà cảnh sát đến nữa thì quá tệ.”
“Đến đâu hay đến đó,” Chiron nói. “Giờ chúng ta phải chăm sóc Pegasus trước đã.”
Paelen lại xuất hiện. “Nhà trống. Chỉ có chúng ta ở đây thôi.”
“Được rồi, tất cả mọi người,” Chiron nói.
“Chúng ta phải đưa Pegasus vào bên trong.
Paelen, buộc một sợi dây gai vào người Chrysaor. Những người còn lại, kéo một sợi dây khác. Chúng ta sẽ kéo cậu ấy vào trong.”
Khi mọi người cố gắng hết sức di chuyển Pegasus vào trong, Emily thực sự mong ước lại có đủ sức mạnh để nâng con tuấn mã lên như ngày trước.”
Sau nhiều nỗ lực, cuối cùng mọi người cũng đưa được Pegasus vào nhà. Paelen đóng cửa kính và kéo kín rèm trước khi Joel bật công tắc đèn.
“Ối dào,” Joel nói. Cậu đang đứng cạnh bàn làm việc. “Đây không phải là một căn hộ bình thường.” Cậu giơ một cuốn sổ bìa da lên. “Đây là khách sạn Outtrigger Reef on the Beach”
“Thì sao?” Paelen hỏi.
“Ta đã nói rồi, đến đâu hay đến đấy thôi,” Chiron lạnh lùng nói. “Nhưng ngay bây giờ chúng ta cần tập trung vào Pegasus. Emily, Fawn, tìm thứ gì đó đắp lên người cho cậu ta. Joel, Paelen, giúp ta xếp gọn cánh để cậu ấy không đè lên chúng. Hi vọng là cậu ấy không bị gẫy cái xương nào nữa.”
Emily mau chóng nhận ra là họ không chỉ đang ở trong một phòng khách sạn bình thường, mà là một phòng thượng hạng, to hơn cả căn hộ ở New York của cha con cô. Ở đây có ba phòng ngủ, một bếp, hai phòng tắm và một phòng khách rộng rãi đủ cho Pegasus và Chrysaor nghỉ ngơi thoải mãi. Emily chèn hai cái gối lớn xuống dưới đầu con tuấn mã và mang một nồi nước xà phòng ấm để rửa đi những vệt máu trên mũi và mặt cậu. Cô chẳng thể sử dụng sức mạnh nữa, nên tất cả những gì cô có thể làm bây giờ là những việc giúp cậu cảm thấy dễ chịu hơn.
Trong lúc đó, Fawn, Paelen và Joel quay trở ra ngoài hiên và dọn đẹp đống lộn xộn họ vừa gây ra trong cú hạ cánh đầy gian nan của mình.
“Ôi, ở đây chúng ta có thể nhìn ra biển đấy,” Joel nói khi cậu quay trở lại phòng. Cậu nhìn Chiron. “Ông đã làm căn phòng bên dưới biến dạng kha khá đấy. Lan can thì cong, cửa kính ngoài ban công thì vỡ vụn. Ông đâm vào đó mạnh cỡ nào vậy?”
“Đủ để đầu ta bây giờ đau như búa bổ này,” Chiron vừa nói vừa xoa những vết bầm ở trên trán. “Và ta sẽ chẳng bất ngờ nếu lôi được vài mảnh kính vỡ từ trong sườn ra đâu.”
“Ít nhất thì bây giờ ông cũng không sao rồi,” Emily nói. “Cháu rất mừng là tất cả chúng ta đều an toàn.”
Joel gật đầu. “Nhưng trong bao lâu mới được chứ? Xem tình hình này có vẻ như chúng ta đã hạ cánh xuống khu vực du lịch sầm uất nhất rồi. Khó mà có thể ẩn mình ở đây đấy.”
“Hi vọng chúng ta sẽ không phải ở lại đây quá lâu.” Emily đứng dậy và mang chậu nước trở lại bếp đổ. “Tớ có thể cảm nhận được hấp lực của mảnh vỡ. Chúng ta đã đến rất gần rồi. Tớ chắc đến ngày mai là chúng ta có thể tìm lại được nó. Rồi tớ sẽ chữa lành cho Pegasus và chúng ta có thể bay về.”
“Cho đến lúc đó thì chúng ta nên nghỉ ngơi,” Chiron nói. “Vụ vừa rồi đã làm tất cả chúng ta kiệt sức rồi.”
Nhân mã to lớn ngả mình trước cửa ra vào của phòng. Chẳng ai có thể vào đây mà không phải bước qua người ông ta cả.
Joel và Paelen không muốn về phòng ngủ nên đã ngả lưng luôn trên những chiếc sofa ngoài phòng khách. Họ bật tivi lên xem, nhưng chỉ vài phút sau là Joel đã ngủ say tít.
Fawn đang thích thú với những hình ảnh chuyển động trên cỗ máy, và say sưa lắng nghe Paelen giải thích về tivi. Nhưng cũng như Joel, họ đã quá mệt nên chỉ vài phút sau cũng chìm luôn vào giấc ngủ.
Emily nằm trên sàn cạnh Pegasus. Cô lắng nghe hơi thở của cậu. Hơi thở ấy vẫn nặng nhọc như thể cậu hít vào cả một đại dương. Cô sợ rằng phổi của cậu đang chứa đầy nước, hoặc máu. Chuyến bay vừa rồi quá dài đối với cậu, và cậu ấy đã cố gắng quá sức. Cậu ấy đã phải đánh đổi điều gì?
Lơ đãng nhìn màn hình tivi, với những nỗi lo lắng và sợ hãi đè nặng, Emily dần dần chìm vào giấc ngủ…
Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan - Kate O’Hearn Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan