Khi học trò đã sẵn sàng, thầy giáo sẽ xuất hiện.

Ngạn ngữ cổ Trung Hoa

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Nguyễn Linh Chi
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 164 / 5
Cập nhật: 2020-04-04 23:39:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
nh Dax! Đừng!”
Tất cả mọi người bừng tỉnh trong tiếng hét của Fawn. Cô bé quằn quại trên mặt đất dưới sải cánh của Pegasus và rên rỉ trong đau đớn. “Nóng quá! Ngừng lại đi! Làm ơn, nóng quá!”
Nấc lên lần nữa, Fawn cuộn mình lại và khóc dữ dội.
“Gì vậy?” Joel kéo cô bé ra khỏi cánh của Pegasus và giúp cô bé đứng dậy. “Fawn, em hãy nói đi. Có chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Fawn quàng tay qua ôm cổ cậu và bắt đầu khóc lớn. “Em nghĩ anh Dax chết rồi…”
“Sao cơ?” Emily thốt lên. “Tại sao?”
Cô bé bóng đêm níu chặt lấy Jorl, vai cô bé rung lên bần bật trong cơn đau buồn. “ L-L-Lorin đã giết anh ấy. Cô ta, cô ta đã giết những người lính gác ngục.”
Chiron gỡ cánh tay Fawn và nắm chặt bàn tay cô bé. “Xin lỗi bé con, ta không muốn làm cháu đau. Nhưng cháu phải kể mọi chuyện cho chúng ta nghe. Điều gì đang xảy ra ở Tartarus vậy?” Fawn nuốt khan, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô bé hít những hơi dài, sau một lúc, cô bé thuật lại những gì cô đã nghe được từ anh trai mình ở nhà ngục, cho đến tận những giây phút đau đớn cuối cùng của cậu ấy, khi Lorin giải phóng Ngọn lửa thần thiêu đốt những cư dân bóng đêm đang bị nhốt trong phòng giam dưới lòng đất.
“Cô ta... cô ta làm điều đó để ép thần Venus và Hercules khai,” Fawn nói nốt. “Nhưng vì họ từ chối nên cô ta đã giết chết họ.”
Chiron thả tay cô bé ra và xoay bước, vừa đi vừa xoa cằm. “Tình thế đã trở nên thật là tồi tệ.” Ông quay lại nhìn Emily. “Cô ta chỉ là một đứa trẻ, tại sao cô ta có thể làm như vậy với những người dân vô tội cơ chứ? Ta không thể tin nổi điều đó. Cô ta là loại quái vật gì vậy?”
“Loại người không ngại dùng sức mạnh để làm điều xấu.” Joel nói.
Chiron lắc đầu. “Nếu Lorin có thể làm điều đó thì khó có thể nói cô ta sẵn sàng làm những gì khác vì Saturn. Olympus đang gặp nguy hiểm vô cùng.”
“Lorin không muốn chiếm Olympus,” Fawn yếu ớt nói. “Điều duy nhất cô ta muốn là Emily.”
“Không phải Emily,” Paelen chỉnh lại, “là sức mạnh của cậu ấy thôi. Nếu cô ta sẵn sàng giết người để lấy thông tin cho Saturn, thì cô ta sẽ không từ bất kỳ việc gì để có được Emily.”
“Fawn, liệu em gái em có cảm nhận được những việc vừa rồi không?” Joel hỏi. “Sapphire có biết về những gì mới xảy ra với Dax và kể lại cho thần Jupiter không?”
Fawn khịt mũi và gật đầu. “Em ấy đã nghe thấy và cảm nhận được mọi việc. Diana đang ở cạnh em ấy nhưng nó đang khóc quá dữ, chưa kịp kể cho mọi người ở đấy việc gì mới xảy ra.”
“Hãy kết nối với con bé,” Chiron nói. “Nói với em cháu rằng cháu sẽ mau chóng quay về với nó, nhưng nó phải kể mọi việc cho thần Diana biết đã. Thần Jupiter cần phải biết là Venus, Hercules và Mars đã bị bắt và hiện đang gặp nguy hiểm.”
“Ông có nghĩ bọn chúng sẽ tra tấn họ chứ?” Emily hỏi.
Pegasus đã đứng dậy và đứng bên cạnh Emily. Cậu hí lên khe khẽ.
“Ta cũng nghĩ vậy, Pegasus à”, Chiron nói. “Saturn đã phát điên rồi. Ông ta sẽ không từ bất kì việc gì để trả thù Jupiter - cho dù phải tra tấn cả em gái của mình đi chăng nữa.”
“Em gái?” Emily hỏi.
Chiron gật đầu. “Venus là em gái của Saturn. Bà ấy cũng là một Titan và họ là anh em cùng cha khác mẹ. Nhưng Saturn đối xử với gia đình không như chúng ta. Ông ta giam chính các con ruột của mình trong ngục Tartarus do lo sợ một ngày nào đó họ sẽ lật đổ ông ta.”
“Và họ đã làm đúng như vậy,” Joel nói. Pegasus ngước nhìn lên những kẽ lá trên vòm cây nơi những tia nắng đang chiếu xuống. Cậu hí lên và Paelen dịch lại cho cậu. “Mặt trời sắp lặn rồi. Chúng ta phải chuẩn bị lên đường ngay khi trời tối. Mau chuẩn bị cái đai đi.”
Tất cả mọi người yên lặng chuẩn bị, Emily, Joel và Paelen giúp Pegasus rồi Chiron quàng vào những sợi dây gai trên chiếc đai. Fawn buồn bã thu mình dưới những rặng lá dày để trốn ánh mặt trời. “Không biết chúng ta có đủ thời gian xuống phố kiếm một cái đai tốt hơn, hay ít ra là cái gì đó để đệm cho đỡ đau không nhỉ?” Joel vừa kiểm tra những sợi dây gai vừa đề nghị. “Những sợi dây này dai thật, nhưng chúng cứa vào da thịt hai người. Nếu bay thêm một đêm nữa, cả hai sẽ đau đớn vô cùng.”
“Đau một chút cũng đáng nếu tìm ra được mảnh vỡ Ngọn lửa thần đó,” Chiron nói, đưa mắt nhìn Emily. “Ta sợ rằng cháu sẽ sớm phải đối mặt với Lorin thôi. Và lúc đó sẽ là một trận chiến không hề dễ dàng với cháu. Cháu cần phải hồi phục lại sức mạnh càng nhiều càng tốt để chiến đấu với cô ta.”
Emily gật đầu. “Cháu biết. Cháu cũng cảm nhận được rằng điều đó sẽ sớm xảy ra. Cháu chỉ hy vọng rằng chúng ta sẽ sớm tìm được mảnh vỡ đó trước khi cô ta tìm ra chúng ta.”
Pegasus hí lên lần nữa và áp đầu vào người cô. Dù rất biết ơn sự hỗ trợ của cậu, nhưng Emily hiểu rằng nếu phải đối đầu với Lorin, thì điều đó vẫn là chưa đủ.
Cất cánh lần này dường như khó khăn hơn so với lúc họ khởi hành ở Xanadu. Một phần là bởi vì khoảnh đất họ trú chân quá nhỏ, không đủ để Pegasus bay lên. Nhưng nguyên nhân thứ hai, quan trọng hơn là vì Pegasus đã quá mệt và mỏi. Họ mới chuẩn bị bắt đầu chuyến du hành trong đêm, nhưng ngay khi những dây gai rừng vừa chạm vào lưng, Pegasus đã hí lên đầy đau đớn.
Chiron nghiến răng chịu đựng khi những sợi đai cứa vào vết thương cũ của mình. Emily thầm cầu mong chuyến bay lần này sẽ không quá dài.
Họ bay thẳng về phía tây bắc nhưng đến tận lúc bình minh sắp lên, họ vẫn chưa đến được gần mảnh vỡ ấy. Vì Olympus đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, mọi người quyết định liều bay tiếp trong ánh sáng ban ngày. Emily dùng thân mình chắn cho Fawn khỏi tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, và họ hy vọng rằng khi bay qua những khu rừng rậm bên dưới thế này, họ sẽ không bị phát hiện.
Họ cứ thế bay mãi, bay mãi, băng qua những cánh rừng nhiệt đới rậm rạp. Một nửa đêm dài nữa trôi qua, Emily chợt nhìn thấy ánh sao chiếu trên một vùng nước rộng ngay trước mặt.
“Pegasus ơi, mọi người ơi... chúng ta phải đáp xuống thôi!” Emily gọi lớn.
“Sao vậy?” Joel hỏi.
“Nhìn kìa, trước mặt chúng ta là biển. Biết là mảnh vỡ ở phía trước, nhưng chúng ta không chắc vùng biển này rộng đến đâu. Pegasus và Chiron đã rất mệt rồi. Tớ nghĩ chúng ta nên dừng lại và nghỉ thêm một ngày trước khi tiếp tục bay qua đại dương.” Pegasus hí lên và Chiron gọi với từ bên dưới. “Không, chúng ta phải tiếp tục bay! Chúng ta không biết điều gì đang diễn ra ở Tartarus. Chúng ta không nên bỏ phí giây phút quý giá nào.”
“Không, Em nói đúng. Mặt trời sắp lên rồi.”
Joel nói. “Tớ nghĩ chúng ta nên tạm nghỉ đã. Mọi người cần được nghỉ ngơi.”
Pegasus miễn cưỡng tìm một chỗ để hạ cánh. Đó là một bãi biển bên cạnh những dãy núi đá lởm chởm sắc nhọn. Sau khi tìm kiếm, họ tìm thấy một hang đá sâu vào trong bề mặt núi.
Sau khi tháo dây chằng ra khỏi người Pegasus và Chiron, Joel nói. “Khi nào trời sáng, tớ và Paelen sẽ đến ngôi làng mình thấy trên đường đến đây.”
“Để làm gì?” Emily hỏi. “Chúng ta đâu cần thêm nước hay đồ ăn nữa - bao da này có thể cung cấp đủ cho chúng ta mà.”
“Cậu không nghĩ chúng ta cần biết mình đang ở đâu à?” Joel nóng nảy phản đối. “Cái bao da đó làm sao mà nói cho chúng ta biết được. Tớ đoán là chúng ta đang ở đâu đó giữa Mexico hay gì đó! Cậu nói là Riza muốn chúng ta băng qua biển, không lẽ cậu không nghĩ chúng ta nên tìm hiểu trước là quãng đường sẽ bao xa ư?”
Sự thay đổi tâm trạng đột ngột của Joel như giáng một cú tát vào cô. Tất cả bọn họ đều rất căng thẳng, rất mệt mỏi. Cậu ấy đâu cần nổi nóng với cô như vậy. Cô bước lại gần Pegasus và vuốt ve cổ cậu. Trong bóng tối, cô gần như không nhìn rõ con tuấn mã. Cơn đau và sự mệt mỏi đã làm nó không còn tỏa sáng lung linh nữa. Cô chỉ có nhận biết được hướng biển nhờ những ánh sao lấp lánh trên mặt biển, và tiếng sóng vỗ ì oạp vào bờ.
“Đi nào, Pegs. Em có thể ngâm mình xuống nước một chút cho đỡ đau. Nước biển sẽ giúp xoa dịu những vết thương trên người em. Joel và Paelen thích làm gì thì kệ họ.”
“Emily, chờ đã…”, Joel gọi với theo. “Tớ xin lỗi,…”
Chiron bước theo và cẩn trọng thả mình xuống làn nước với Emily và Pegasus. “Đừng có quá khắt khe với Joel,” Nhân mã nói. “Cậu ấy rất sợ phải mất cháu.”
“Cậu ấy thể hiện điều đó thật là kỳ cục,” Emily nói. “Cậu ấy đâu nhất thiết phải nổi khùng lên như thế với cháu chứ.”
“Đúng là như vậy. Nhưng cháu cần phải hiểu, Joel là một chàng trai trẻ mạnh mẽ. Nhưng giờ đây cậu ấy đang cảm thấy bất lực và điều đó làm cậu ấy vô cùng bực bội. Cậu ấy đã có những cảm nhận vô cùng đặc biệt với cháu và sợ điều đó sẽ vuột mất. Cậu ấy không biết phải thể hiện những xúc cảm đó với cháu như thế nào. Hãy cho cậu ấy thêm thời gian. Ta chắc chắn mọi việc sẽ ổn thỏa mà.”
Emily gật đầu. Chiron nói đúng, Joel đang rất sợ hãi. Chỉ là cô rất muốn cậu ấy sẽ chia sẻ cảm nhận đó với cô.
Nước biển dường như làm dịu vết thương trên người Pegasus. Họ tiến ra xa hơn đến khi ngập người trong làn nước.
“Ôi…”, Chiron thở ra, tận hưởng làn nước dịu mát. “Thật là dễ chịu, dù ta không biết những vết sẹo trên người này có bao giờ lành được hay không nữa.”
Emily, Pegasus và Chiron ngâm mình trong nước cho đến khi trời sáng. Khi mặt trời dần lên, họ di chuyển về phía hang động tối bên bờ biển. Joel, Paelen và Fawn đã dọn dẹp đất đá và gom rong biển thành một chiếc đệm êm cho Pegasus nằm nghỉ.
“Em,” Joel khẽ gọi khi cô bước vào cửa. “Tớ nói chuyện với cậu một phút được không?”
Emily gật đầu và đi cùng Joel ra khỏi động, lại gần phía bờ biển.
“Tớ rất xin lỗi. Tớ không cố tình quát cậu như vậy.”
“Tớ biết,” Emily thở dài. “Tất cả chúng ta đều căng thẳng. Và cậu nói đúng, chúng ta cần phải biết mình đang ở chỗ nào.” Cô nhìn ra ngoài biển khơi. “Biển khơi thật là rộng, Joel à, nhỡ mảnh vỡ đó ở dưới biển thì sao?”
Tiếng chó sủa vang lên phá vỡ sự yên tĩnh bên bờ biển. Họ nhìn ra xa và thấy hai chú chó săn Labrador đang chạy bên mép nước. Chủ của chúng là một người đàn ông trung tuổi, thấp và đậm người đang chạy bộ dọc đường bờ biển. Khi những chú chó phát hiện ra Joel và Emily, chúng chạy ngay về phía họ.
“Xin chào,” Emily vừa nói vừa gãi cổ chú chó gần nhất.
Người đàn ông chạy lại gần và Emily cảm thấy ngượng nghịu khi thấy ông ta chú ý đến trang phục Olympus của họ cũng như cánh tay bằng bạc của Joel.
Ông ta bắt đầu nói chuyện với họ bằng tiếng Tây Ban Nha, và Joel cố gắng trả lời ông ta và ra hiệu bằng cách khua khua cánh tay thật của mình, cố giữ cho cánh tay bạc nằm thật yên. Cậu chỉ tay về phía biển và khu vực quanh bãi đá. Không biết người đàn ông kia nói gì nhưng trông ông ta rất hào hứng và vừa chỉ tay ra biển vừa nhận xét. Cuối cùng, ông ta mỉm cười, gật đầu nhìn Emily và tiếp tục chạy cùng những chú chó của mình.
Joel nắm lấy tay cô. “Chúng ta gặp rắc rối rồi.
Quay lại chỗ mọi người đi.”
Quay trở lại hang, Joel giải thích lời người đàn ông vừa rồi nói. “Lúc đầu ông ấy hơi sợ, nhưng tớ kể với ông ấy là cha mẹ đưa chúng ta đến đây du lịch, sau khi tớ bị tai nạn xe hơi và mất đi một cánh tay. Trông ông ấy có vẻ tin. May là ông ấy không hỏi gì thêm.”
“Ông ấy có nói cho cậu biết chúng ta đang ở đâu không? Paelen hỏi.
Joel gật đầu. “Chúng ta đang ở Ecuador.” Thông tin này chẳng có chút ý nghĩa nào với những cư dân Olympus nên không ai trong số họ có chút phản ứng. “Ecuador đấy,” Joel nhắc lại. “Các cậu không hiểu sao? Đây là vùng đất liền cuối cùng trong cả ngàn dặm đấy. Ở ngoài kia là Thái Bình Dương. Nếu chúng ta vẫn tiếp tục hành trình đi về phía tây bắc, chúng ta sẽ đến quần đảo Galapagos, rồi đến cả đại dương mênh mông không một chỗ trú ẩn, rồi mới đến quần đảo Hawaii và sau đó là nước Nhật.”
“Sao cậu biết được vậy?” Paelen hỏi.
“Đó gọi là kiến thức địa lý. Đây là môn học yêu thích của tớ ở trường. Quần đảo Galapagos là điểm đầu tiên tớ muốn trốn đến. Rồi đến nước Nhật. Tớ đã tìm hiểu những chỗ đó và thấy chúng trên một đường thẳng. Quần đảo Galapagos nằm ở ngay giữa đại dương.”
Joel nhìn Emily. “Riza, chúng ta có cần đi về hướng tây bắc không?” Cậu hỏi.
Một cú huých đau nhói xuất hiện trong đầu Emily khiến cô nhăn mặt. Cô day day thái dương và cau mày. “Chị ấy nói là đúng.”
“Vậy thì,” Joel nói. “Có vẻ như chúng ta sẽ bay về hướng Galapagos, rồi đến Hawaii, Nhật Bản, và thậm chí có thể cả Trung Quốc nữa.”
Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan - Kate O’Hearn Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan