Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Nguyễn Linh Chi
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 164 / 5
Cập nhật: 2020-04-04 23:39:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
mily ngồi sau lưng Fawn khi Pegasus đưa họ bay qua những khu nhà và các thánh điện ở Olympus. Bữa tiệc của các cư dân bóng đêm dưới thánh điện của thần Jupiter kia đang đến hồi cao trào, và có vẻ như vẫn còn tiếp tục đến tận sáng.
Hai tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của Fawn, Emily có thể cảm nhận được cô bé run rẩy mỗi khi Pegasus nghiêng người chuyển hướng.
“Không sao đâu,” Emily nói to, ôm chặt Fawn hơn. “Pegasus sẽ không để chúng ta ngã đâu. Chị hứa chúng ta sẽ an toàn tuyệt đối mà.”
“Em không sợ cậu ấy làm chúng ta ngã,” Fawn trả lời. “Em chưa bao giờ ở trên cao đến thế, và em thấy sợ.”
Nghe thấy lời cô bé, Pegasus bay thấp xuống một chút nữa.
“Như thế này ổn hơn không em?”
Fawn gật đầu. “Em chưa bao giờ tưởng tượng được bay trên không trung như thế. Vừa đáng sợ vừa làm em phấn chấn.”
Emily cười. Dù đã biết bao lần bay trên lưng Pegasus, nhưng trải nghiệm này vẫn làm cô cảm thấy hào hứng hơn bất kỳ thứ gì khác, và thậm chí nó còn làm cơn đau đầu của cô giảm đi ít nhiều.
Một lúc sau, họ đã lướt trên mặt biển bạc của mình. Pegasus nghiêng cánh và nhẹ nhàng chạm xuống bãi cát. Emily trượt xuống trước và giúp Fawn trèo khỏi lưng con tuấn mã.
“Em thấy thế nào?”
Trong ánh sao, Emily vẫn thấy gương mặt cô bé sáng bừng. Nhưng thay vì màu đỏ hồng, má cô chuyển màu xám đậm hơn. “Không có lời nào có thể diễn tả được ạ.”
Fawn bước đến phía đầu của con tuấn mã. “Cảm ơn bạn, Pegasus. Bạn làm tôi cảm thấy khá hơn rất nhiều rồi.”
Emily chạm vào cánh tay của Fawn. “Giờ em có thể kể cho bọn chị chuyện gì đã xảy ra không?” Fawn cúi đầu. “Đã đến Tartarus Luân phiên, và anh Dax đã bị chọn. Em và Sapphire sẽ chẳng còn ai bên cạnh.”
Emily rùng mình khi nghe thấy cái tên của nhà ngục cổ này. Cô biết bị thần Saturn - người lãnh đạo xứ Titus - giam cầm ở đó là như thế nào.
Ở Tartarus, cô đã bị giam trong phòng giam Tiêu trừ Năng lượng, và suýt nữa đã bỏ mạng trong một lần đụng độ nảy lửa với các Titan. Nhưng cô chưa bao giờ nghe đến nhiệm vụ Luân phiên Tartarus là gì.
“Chị không hiểu. Đó là gì vậy?”
“Đó là khi nhóm lính gác trước ở trại giam về nhà, và một nhóm lính gác mới được đưa tới đó. Nhiệm vụ của họ là cung cấp đủ thức ăn cho tù nhân và chăm sóc họ. Mỗi lượt Luân phiên kéo dài hai chu kỳ đủ.”
Ở xứ Olympus này, mọi người không có thước đo thời gian nào chính thức. Vì họ là những con người bất tử, nên có vẻ như việc tính toán thời gian là không mấy cần thiết. Nhưng Emily đã phát hiện ra là một chu kỳ đủ tương đương với một năm rất dài.”
“Hai chu kỳ cơ à,” cô nói. “Cậu ấy phải đi lâu quá.”
“Được chọn cho một lượt Luân phiên là một vinh dự, và Dax đang rất phấn khởi về điều đó. Nhưng bọn em muốn được đi cùng nhau. Bọn em đã hỏi liệu anh ấy có thể đợi đến khi em và Sapphire đủ tuổi để đi cùng có được không, nhưng bọn họ trả lời là không. Đến khi nào đủ tuổi, bọn em mới có thể đủ điều kiện để được chọn.”
Cô biết Tartarus giờ vẫn là một nhà ngục, nhưng cô chưa từng nghĩ đến việc có những người dân ở Olympus này phải đến đó để canh gác tù nhân.
“Thế còn cha mẹ em thì sao? Họ không làm được gì ư?”
Fawn cúi đầu thấp hơn. “Từ lúc em còn rất nhỏ, họ đã bước vào “Dòng mặt trời“. Có điều gì đó rất tồi tệ đã xảy ra và họ đã biến mất kể từ đó. Giờ chỉ còn lại chúng em. Nếu Dax đi, sẽ chỉ còn lại mình em và Sapphire.”
Không khí trở nên lặng yên khi Emily cố gắng tìm lời an ủi cô bé cư dân bóng đêm này. “Hay là chị nói chuyện với thần Jupiter,” cô đề nghị. “Xem liệu có thể để Dax tạm hoãn nhiệm vụ Luân phiên lần này cho đến khi hai em đủ tuổi để đi cùng hay không.”
Pegasus hí lên và lắc đầu.
“Cậu nói đúng, Pegasus.” Giọng của Fawn vang lên run rẩy. “Anh trai của tớ phải đi. Tất cả các cư dân bóng đêm đều có đủ điều kiện để tham gia thi tuyển, nhưng chỉ rất ít người được chọn làm nhiệm vụ Luân phiên. Từ xưa đến nay đã luôn như vậy.”
“Chỉ có các cư dân bóng đêm tham gia thôi ư? Nghe có vẻ không công bằng lắm nhỉ?”
“Cư dân bóng đêm được chọn bởi đặc tính của chính chúng em. Các cư dân bóng đêm có thể chịu được điều kiện sống trong ánh sáng tối tăm của nhà ngục. Chúng em không cần ánh sáng mặt trời. Làm việc ở đó không làm thương tổn đến chúng em, nhưng những cư dân ban ngày sẽ vô cùng vất vả.”
Pegasus hí lên lần nữa và Fawn gật đầu. “Điều đó cũng đúng nữa.”
Cô bé nhìn sang Emily giải thích. “Các cư dân bóng đêm cũng không bị những tù nhân đó tác động, dù họ có khả năng điều khiển trí óc người khác. Đó là sức mạnh của chúng em - ngoài ra chúng em còn có thể liên lạc với các thành viên trong gia đình dù ở rất xa nhau. Khi anh Dax đi, chúng em vẫn có thể nghe và nói chuyện với nhau. Thế nhưng vậy vẫn chưa đủ. Sapphire vẫn còn rất nhỏ. Em ấy cần cả em và anh Dax.”
Emily nhớ lại không khí âm u, khốn khổ trong ngục Tartarus. Họ đã ở đó giữa ban ngày, nhưng nó vẫn y hệt như đêm tối. Đó là một nơi khủng khiếp dù ở đó ít hay nhiều. “Nhưng như vậy có vẻ như vẫn không công bằng.”
“Các tù nhân cần được cho ăn và canh gác.
Đó là nghĩa vụ của chúng ta đối với họ. Anh Dax và em đều biết năm nay anh ấy đã đủ tuổi để tham gia. Chúng em chỉ hy vọng là tất cả đều đã đủ tuổi để được đi cùng với nhau.”
“Chị rất tiếc,” Emily nói. “Khi nào cậu ấy phải đi?”
“Hai ngày nữa ạ.”
“Thế còn em và em gái thì sao?”
Fawn nhún vai. “Em cũng không rõ nữa. Chúng em chắc vẫn làm việc ở vườn mật tiên. Nhưng…”
“Các em sẽ ở một mình,” Emily nói nốt câu. Fawn im lặng suốt phần còn lại của buổi tối khi họ đi dạo dọc theo hồ bạc. Pegasus nói rằng kết quả của nhiệm vụ Luân phiên không thể thay đổi được, nhưng dường như điều đó vẫn không công bằng. Fawn và em gái còn quá nhỏ, họ không thể tự xoay xở được. Số phận gì sẽ chờ đợi họ đây? Emily biết cô sẽ phải làm một điều gì đó cho họ. Nhưng cô vẫn chưa biết sẽ phải làm gì.
Phía trên cao, bầu trời từ từ chuyển sang màu xám ửng trước bình minh. “Mặt trời sắp lên rồi - chúng ta phải đi thôi,” Fawn nói. “Em không thể để ánh nắng mặt trời chạm vào người được.”
Emily giúp Fawn trèo lại lên lưng Pegasus và rồi ngồi phía sau cô bé. “Điều gì sẽ xảy ra nếu em bị ánh mặt trời chiếu vào?”
“Da của em sẽ bị rộp và bỏng rát. Em sẽ trở nên yếu hơn và cuối cùng, nếu em ở dưới ánh nắng quá lâu, cả người em sẽ bốc cháy và chết.”
“Nhưng các cư dân Olympus không thể chết cơ mà. Mật tiên và thức ăn tiên sẽ làm lành vết thương của họ và khiến họ bất tử.”
“Phải, nhưng nếu toàn thân cháy rụi, chúng em sẽ không thể lành lại nữa. Thức ăn tiên cũng không thể nào phục hồi lại tro bụi.”
Giống hệt như Ma cà rồng, Emily thầm nói. “Bọn chị sẽ không để điều đó xảy ra đâu, phải không Pegs?”
Con tuấn mã hí lên và vỗ cánh bay nhanh hơn về phía trung tâm của Olympus. Khi gần về đến nơi, Fawn hướng dẫn cho Pegasus đường về đến nhà cô bé.
“Phải, ở phía đó,” cô bé chỉ. “Đến những dãy núi phía bên kia Đền thờ Lửa thiêng. Chúng tớ sống trong những hang động phía dưới đó.”
“Các em sống trong hang à?” Emily hỏi. Fawn gật đầu. “Ở đó, ánh mặt trời không thể chạm vào người chúng em. Ở đó rất tốt, và rất rộng rãi.”
Phía trước họ, Ngọn lửa thần cháy trên bệ cao ở đỉnh ngôi đền vẫn sáng rực trong bầu trời xám xịt. Đây là Ngọn lửa thần của Emily. Được cô châm lên và nuôi dưỡng, và cung cấp năng lượng cho toàn bộ xứ Olympus.
Phía sau Đền thờ Lửa thiêng là một dãy các ngọn núi thấp bằng lô nhô, gợi Emily nhớ đến những rặng núi ở New Mexico mà cô và các bạn đã thấy khi họ bay ngang qua, trên hành trình tới California.
Họ hạ cánh xuống cửa một hang động sâu thẳm. Một hàng người của thế giới bóng đêm đang chầm chậm bước vào.
“Bọn em có một căn phòng riêng ở sâu trong động,” Fawn giải thích. “Em rất muốn mời mọi người vào thăm, nhưng chắc Pegasus không thể chui vừa vào được.”
“Không sao. Cũng đến lúc bọn chị phải về nhà rồi. Cha chị tưởng đêm nay chị ở nhà, nên chắc giờ ông đang lo lắng lắm.” Emily quan sát một nhóm đông các cư dân bóng đêm trở về từ buổi lễ mừng nhiệm vụ Luân phiên. “Dax và Sapphire thì sao? Họ đã về nhà chưa?”
Fawn nhắm mắt lại. Một giây sau cô bé mở mắt và gật đầu. “Họ đã về nhà an toàn. Sapphire đang ngủ và anh Dax đang chờ em về.” Cô nhìn lên phía bầu trời xanh nhợt. “Em phải đi đây.” Emily vươn người xuống ôm người bạn mới của mình. “Em đừng lo. Bọn chị sẽ nghĩ ra cách. Chị biết Pegasus nói rằng kết quả của nhiệm vụ Luân phiên không thể thay đổi được, nhưng dù gì chị cũng sẽ nói chuyện với thần Jupiter.”
“Cảm ơn chị, Emily.” Fawn lại gần con tuấn mã có cánh và vuốt ve cổ cậu. “Và cảm ơn cậu về mọi thứ, Pegasus. Đây là đêm tuyệt nhất trong cuộc đời mình.”
Pegasus áp đầu vào người Fawn. Chú tuấn mã liếm chiếc lưỡi hồng mềm mại lên đôi má xanh nhợt của cô bé. Fawn vẫy tay chào tạm biệt rồi hòa mình vào dòng người đi xuống sâu phía miệng hang.
Khi họ bắt đầu bước đi, Emily để ý thấy tốc độ của dòng người tăng lên, khẩn trương hơn. Mặt trời bắt đầu hé lộ từ phía chân trời, tia nắng ấm áp đầu tiên phủ lên vùng đất.
“Nhanh lên, nó đến rồi.” Một ai đó hét lớn từ phía cửa hang. Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy một cư dân bóng đêm nói lớn tiếng như vậy. Giọng nói mang đầy vẻ sợ hãi.
Vẫn còn rất nhiều cư dân bóng tối đang đứng trước cửa hang chờ đến lượt vào trước khi da thịt họ bị ánh mặt trời chạm tới.
“Họ không vào kịp mất.” Đôi mắt to của Emily nhìn quanh xem có gì có thể che chắn cho những người còn ở lại bên ngoài này không, nhưng không thấy. Sự bình tĩnh thường ngày của họ giờ đây đã biến mất, thay bằng vẻ sợ hãi khi họ tiến lại gần cửa hang chật hẹp.
Khi tia nắng mặt trời đầu tiên chạm vào những cư dân bóng đêm vẫn còn bên ngoài hang, những tiếng la hét vang lên, ngập tràn không gian. “Họ sẽ bị thiêu đốt mất,” Emily hốt hoảng nói với Pegasus. “Chúng ta phải tìm cách giúp họ!” Emily cảm thấy tuyệt vọng. Cô tìm kiếm thứ gì đó có thể che chắn ánh nắng mặt trời. Nhưng quanh đó không có cây, không có nhà, mà Đền thờ Lửa thiêng lại cách đó quá xa, không thể làm chỗ trú chân cho họ được. Những tiếng gào thét càng ngày càng tăng lên khi mặt trời lên cao hơn.
Cô bất lực nhìn những con người hiền lành kia bắt đầu cháy âm ỉ. Mùi khói khét lẹt bốc lên. Rồi trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ, và cô thầm cầu nguyện mình đủ sức mạnh để thực hiện ý tưởng này.
Emily đưa tay lên cao và tập trung vào ngọn núi gần nhất. Cô tưởng tượng ra một lưỡi dao khổng lồ xén ngọt một mảng lớn trên đỉnh núi để làm thành một chiếc ô đủ lớn, che chắn ánh mặt trời không chạm vào những cư dân bên dưới. Ngay khi cô ra lệnh cho năng lượng bên trong thực hiện hành động này, một cơn đau dữ dội xuất hiện trong đầu cô.
Emily nhăn mày điều khiển sức mạnh của mình bất chấp cơn đau. Cô có thể thấy những cư dân của bóng đêm đang bắt đầu bị thiêu đốt, và hoàn toàn tập trung vào việc tạo một lát cắt lớn trên đỉnh núi.
Đất đá dưới chân họ rung rầm rầm khi những khối đá cổ bị tách rời khỏi đỉnh núi. Nước mắt trào lên trên mắt Emily khi cơn đau xé trong đầu cô ngày càng tăng lên. Mọi bản năng trong cô gào thét đòi cô dừng lại. Nhưng nếu cô dừng lại, tất cả những cư dân bóng đêm đang phơi bày cơ thể dưới ánh mặt trời kia sẽ chết.
Những tiếng la hét vang đầy không trung, và Emily gần như không thể nhận ra âm thanh đó đang phát ra từ chính bản thân mình. Mũi cô bắt đầu chảy máu khi sức mạnh của cô nâng bổng một khối đá khổng lồ lên không trung.
Cô nâng khối đá cao hơn, cao hơn nữa trên không trung để tạo thành một tấm khiên che. Khi khối đá đã vào đúng vị trí, nó tạo thành một chiếc ô chặn đường đi của những tia nắng mặt trời, tạo ra một vùng râm mát cho những cư dân bóng đêm.
Những người còn lành lặn giờ vội vàng chạy ra ngoài giúp đỡ những người đã bị thương. “Mau lên!” Emily hét lên. “Tôi không thể giữ lâu hơn được nữa đâu.”
Trong cơn đau, Emily nghe thấy giọng nói yếu ớt của Riza vang lên.
“Emily, ngừng lại…”
Cô muốn nghe lời. Nhưng những cư dân của bóng đêm vẫn chưa an toàn. Những người khoẻ vẫn đang đưa những người bị bỏng vào trong khu vực an toàn bên trong hang động.
“Một chút nữa,” Emily hét lớn. “Chỉ một chút nữa thôi.”
Dường như có một tia chớp đột ngột xé qua não của Emily và như nổ tung cả khung sọ của cô. Cơn đau không giống như bất kỳ điều gì cô từng biết.
Bất động, Emily không còn có thể điều khiển nổi khối đá khổng lồ đang treo lơ lửng phía trên đầu nữa. Không còn năng lực của Emily kìm giữ, cả tảng đá bắt đầu đổ sụp và rơi xuống đất.
Điều cuối cùng cô có thể nhìn thấy trước khi cơn đau dìm cô vào bóng tối, là hình ảnh khối núi đá khổng lồ rơi sầm xuống mặt đất.
Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan - Kate O’Hearn Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan